Nghe Diệp Hi Hòa nói xong, Trương Cầm Dao hoài nghi liệu có phải hắn điên rồi không?
"Diệp Hi Hòa, anh nói cái gì vậy? Anh muốn đưa tôi… Đi diệt Khô Lâu Đường?"
"Có một số thứ cần phải thanh toán càng sớm càng tốt, huống hồ chuyện này đã kéo dài tận ba năm."
Hai mắt Diệp Hi Hòa tràn ngập sát khí!
"Nhưng mà… Anh không nghe thấy những gì tôi vừa mới nói sao? Khô Lâu Đường khác với Diêm Vương Điện, nhà họ Trần, Huyết Thủ Bang mà anh từng tiêu diệt trước đây. Lý Nhất Đao rất kinh khủng, với lại… Theo những gì tôi nghe được thì vị sư phụ của hắn ít cũng là Đại Tông Sư chín sao, thậm chí còn là cao thủ cấp Thái Đấu!"
Mặc dù trong ba năm nay Trương Cầm Dao hành xử dám đua dám giết, không hề sợ Lý Nhất Đao như vậy, nhưng dù sao thì Lý Nhất Đao cũng đã để lại bóng ma tâm lý quá lớn cho cô ấy.
Với lại… Sư phụ của Lý Nhất Đao – cái lão già chỉ chuyên ăn không ngồi rồi, tận hưởng cảm giác vui vẻ thoải mái ở Khô Lâu Đường lại chính là một Thái Đấu trong truyền thuyết!
Ở Tân Hải này, võ giả cấp Thái Đấu cũng không nhiều lắm, là một đường ranh giới với Đại Tông Sư.
E là Đại Tông Sư chín sao cũng phải nhún nhường khi đứng trước mặt Thái Đấu một sao!
Vậy nên Trương Cầm Dao nghĩ chuyện Diệp Hi Hòa có thể làm được thì sư phụ Lý Nhất Đao cũng làm được, cô ấy không chắc Diệp Hi Hòa đủ trình để trở thành đối thủ của đối phương.
"Gà vườn chó xóm thôi mà."
Diệp Hi Hòa nói với điệu bộ bình tĩnh: "Em sửa soạn lại quần áo giày dép đi, chúng ta chuẩn bị xuất phát!"
Trương Cầm Dao chỉ biết nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa một lúc lâu với vẻ mặt ngơ ngác, cuối cùng cô ấy vẫn chọn tin tưởng Diệp Hi Hòa, lặng lẽ đeo giày cao gót, mặc đồ, sau đó chỉnh lại bộ sườn xám của mình rồi nói: “Tôi xong rồi.”
“Đi!”
Lúc hai người ra khỏi cửa, vừa hay nhìn thấy các thành viên đoàn La Sát do Xuân Hương cầm đầu đứng bên ngoài.
Khi thấy Trương Cầm Dao đã gỡ khăn che mặt xuống và khôi phục lại hình dáng thật thì các chúng nữ cực kỳ kinh ngạc, Xuân Hương tiến lên trước nói: “Môn chủ, mặt ngài…”
“Xuân Hương, tôi có việc phải ra ngoài với bạn học cũ một chuyến, nơi này giao cho cô.”
Trương Cầm Dao cũng không muốn dẫn quá nhiều người theo.
Suy cho cùng, Trương Cầm Dao vẫn cảm thấy đi cùng Diệp Hi Hòa hơi mạo hiểm.
Nhưng… Cô ấy sẵn sàng mạo hiểm tính mạng để vào sinh ra tử với Diệp Hi Hòa, được ăn cả ngã về không!
Trương Cầm Dao chỉ hy vọng nếu lỡ có xảy ra sơ suất gì thì mong Dạ Xoa Môn cũng không bị huỷ diệt!
Xuân Hương vẫn muốn nói thêm gì đó, nhưng Trương Cầm Dao lại không cho cô ta cơ hội, rời đi với Diệp Hi Hòa.
Tại tổng bộ Khô Lâu Đường!
Lúc này, bầu không khí bên trong vô cùng náo nhiệt ồn ào.
Trong căn phòng chiêu đãi to đùng cách mạng có hàng chục bàn tiếc được bày ra, khách khứa quý tộc ngồi chật kín, chỉ đơn giản vì hôm nay là sinh nhật của đường chủ Lý Nhất Đao.
“Chào, mấy người đã nghe nói gì chưa? Người còn sống sót của nhà họ Diệp đã ngóc đầu trở lại, hắn càng ngày càng càn rỡ, tôi nghe nói không lâu trước đây hắn còn đơn thương độc mã lao vào Diêm Vương Điện, hạ gục tổng bộ Diêm Vương Điện!”
“Không sai, tôi cũng nghe nói vậy, nghe nói hai Đại Tông Sư La Diêm Thiên và Phán Quan đều do chính tay hắn giết chết. Hiện trường cực kỳ bi thảm, cuối cùng người của sở Tuần tra phải đến giải quyết hậu quả!”
“Mấy người nghĩ thứ dư nghiệt nhà họ Diệp này muốn làm gì? Hắn còn bảo tất cả những người tham gia vào việc tiêu diệt gia tộc họ Diệp của hắn ba năm trước hãy đến nghĩa trang Diệp Thị sám hối sau hai ngày, giải thích tất thảy, hắn nghĩ hắn đủ trình lật ngược tình thế sao?”
“Theo tôi thấy thì hắn là kẻ không biết trời cao đất dày, hắn may mắn giữ được cái mạng nhỏ của mình trong buổi thảm kịch năm đó. Nếu hắn biết điều mai danh ẩn tích trốn đi thật xa thì tốt rồi, vậy mà không hiểu sao lại quay về đây để gây rối, quấy mưa gió, hawns không biết rằng hành động của mình đã xúc phạm đến lợi ích của rất nhiều người ở Tân Hải. Chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp năm đó không phải chuyện của một người…”
“Hừ! Đến chuyện này mà các người cũng dám bàn tán, không muốn sống nữa sao?”
Một người nào đó lập tức lên tiếng chặn miệng mấy người đang xì xào bàn tán.
Bọn họ đều là những nhân sĩ tầng trung của Tân Hải này, thậm chí địa vị còn không bằng nhà họ Mã trước đây.
Vậy nên họ không tham gia vào chuyện tiêu diệt nhà họ Diệp ở ba năm trước, chẳng qua là có nghe phong phanh một số chuyện và thấy nó kỳ diệu.
Đúng lúc này, Lý Nhất Đao – đường chủ của Khô Lâu Đường sải bước tới với con trai và hơn mười vị hương chủ.
Toàn bộ khách khứa vội vàng đứng dậy, nâng ly rượu lên rồi đồng thanh: “Chúc Lý đường chủ nhật nguyệt đồng huy, tùng hạc trường xuân, vạn thọ vô biên, giàu sang an khang!”
“Ha ha, cảm ơn các vị, mời ngồi!”
Lý Nhất Đao giơ tay ra hiệu mời mọi người ngồi xuống, khí chất như một nhân vật lớn.
Đứa con trai bảo bối của ông ta rất biết ý, chủ động kéo ghế chủ toạ ra cho cha ngồi, sau đó làm động tác mời cha ngồi.
Lý Nhất Đao không ngồi xuống luôn mà đáp lễ lại mọi người bằng một chén rượu, cười nói: “Các vị bận rộn trăm bề mà vẫn dành ra chút thời gian để tới mừng thọ lão Lý này, thật lòng cảm ơn, lão Lý này sẽ ghi nhớ sự nhiệt tình của mọi người!”
Quần chúng ngồi dưới nghe vậy thì vô cùng kích động: “Lý đường chủ, ngài là thuyền buồm ngầm của chúng tôi ở Tân Hải này, chúng tôi tới mừng thọ ngài là chuyện phải thôi!”
“Thú thật, những người như chúng tôi được hòa chung không khí vui mừng với Lý đường chủ là vinh hạnh, cảm ơn Lý đường chủ đã cho chúng tôi cơ hội này!”
“Từ trước đến giờ vẫn vậy, Lý đường chủ chính là vua trong lòng tôi, thật may mắn khi Cảnh Đại Long tôi có thể quen biết Lý đường chủ, đây là phúc phận tu tám đời mới có!”
Những tiếng nịnh hót vang không ngừng.
Tiếp theo là tới phân đoạn tặng quà.
Bấy giờ Lý Nhất Đao mới ngồi xuống, những người được gọi là khách kia tới tặng quà cho ông ta.
Đúng lúc này, có người bắt đầu bàn tán: “Mọi người thấy không? Lý đường chủ người ta vẫn trò chuyện vui vẻ thế kia mà, lòng không loạn không hoảng, những chuyện mà tên dư nghiệt nhà họ Diệp kia làm bên ngoài vốn không hề ảnh hưởng tới ngài ấy.”
“Thế nào gọi là vững như núi Thái Sơn? Đây chính là cái gọi là vững như núi Thái Sơn đấy! Dù tên Tôn Hầu Tử kia làm loạn lên tận trời thì có ảnh hưởng tới Phật Như Lai được không? Hôm nay Lý đường chủ dám gióng trống khua chiêng chuẩn bị tiệc mừng thọ lại càng chứng minh rằng ngài ấy đã có dự liệu trước!”
“Các người chỉ toàn nói những lời vô nghĩa, Lý đường chủ giống đám La Diêm Thiên kia ư? Ba năm trước ngài ấy đã là Đại Tông Sư tám sao rồi, giờ có quỷ mới biết ngài ấy khủng bố tới cỡ nào. Nếu tên dư nghiệt họ Diệp kia mà dám chọc tới ngài ấy thì chỉ có đường chết thôi!”
Khi họ đang châu đầu ghé tai bàn tán, một chiếc chuông xoay lớn bay từ bên ngoài vào tạo ra âm thanh chói tai, nó nhắm thẳng về phía Lý Nhất Đao!
Lý Nhất Đao bỗng cau mày, một vị hương chủ đạt cảnh giới Tông Sư chín sao ngồi phía trước ông ta giận tím mặt!
Đang trong tiệc sinh nhật mà lại ném chuông tới, mẹ nó chứ, ai to gan vậy?
“Buồn cười, cút cho ta!”
Vị hương chủ kia tức giận tung một quyền, kết quả là ngay giây tiếp theo, cánh tay và nắm tay của vị hương chủ kia nổ tung, cơ thể cũng bị đâm nát thành từng mảnh!
Chiếc chuông lớn kia vẫn không dừng lại mà tiếp tục lao về hướng Lý Nhất Đao.
Con ngươi Lý Nhất Đao co rút lại, không biết vì sao mà ông ta lại không dám ra tay ngăn cản, ngược lại còn lôi con trai cùng trốn xuống dưới gầm bàn.
Uỳnh!!!
Chiếc chuông lớn kia vao vào bức tường phía sau tạo thành hố sâu, toàn bộ bức tường nứt tung như hình mạng nhện.
“Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp và Trương Cầm Dao của nhà họ Trương tới để đưa cho Lý Nhất Cẩu một cái chuông!”
Chương 32: Xuống hỏi Diêm Vương đi
Vèo vèo!
Sau khi giọng nói lạnh nhạt thờ ơ ấy chạm tới màng nhĩ của tất cả mọi người, ai nấy cũng đồng loạt nhìn về phía cánh cửa lớn bằng ánh mắt không dám tin, thấy hai bóng người một nam một nữ sải bước đi vào!
Nhiều người trong số họ đứng bật dậy khỏi ghế, sợ hãi lùi về sau!
Đó… Chẳng lẽ đó chính là thiếu gia của nhà họ Diệp – kẻ chặn thần giết thần, chặn Phật giết Phật trong truyền thuyết chăng?
Thật không may, mới vừa nãy thôi họ còn nghĩ Diệp Hi Hòa không dám chọc tới Khô Lâu Đường, kết quả hắn lại dám xông thẳng tới đây vào dịp mừng thọ của Lý Nhất Đao?
Hơn nữa lại còn xuống tay bằng một cái chuông lớn, muốn lấy mạng người luôn ư?
Mà nhìn Lý Nhất Đao lại chật vật đến đáng thương, thậm chí còn kéo con trai trốn dưới gầm bàn mới tránh được đòn trí mạng!
Rầm!
Đột nhiên, dường như Lý Nhất Đao cũng biết hành động của mình gây ảnh hưởng tới hình tượng nên tung một quyền, khiến mặt bàn nổ tung. Sau đó ông ta đứng dậy, nhìn Diệp Hi Hòa bằng ánh mắt căm tức!
Đứa con trai được ông ta che chở và mười mấy vị hương chủ kia cũng mau chóng bò dậy, ai nấy cũng nghiến răng trừng mắt lườm Diệp Hi Hòa!
“Diệp Hi Hòa, cái gan chó của mày cũng lớn thật đấy, dám mò tới tiệc mừng thọ của tao để giương oai?”
Lý Nhất Đao nói với nét mặt hung tợn, sau đó lại chuyển sự chú ý sang Trương Cầm Dao bên cạnh Diệp Hi Hòa: “Còn cả thứ tiện nhân nhà cô nữa, bây giờ cô cũng cùng một giuộc với tên dư nghiệt nhà họ Diệp này sao? Ba năm trước cô từng phạm phải một sai lầm lớn, giờ lại muốn chôn cùng cậu ta?”
“Lý Nhất Đao!”
Trương Cầm Dao nói với ánh mắt lạnh băng: “Ba năm trước, ông lợi dụng việc nhặt xác và lập bia mộ nhà họ Diệp để giết cha tôi, hại mẹ tôi, còn định lăng mạ tôi!”
“Tôi đã muốn tìm ông để tính món nợ này từ lâu lắm rồi, hôm nay tôi tới đây với Diệp Hi Hòa là để chặt cái đầu chó của ông, đem hiến dâng cho linh hồn cha mẹ tôi trên trời!”
“Hả? Ha ha ha ha!”
Nghe thấy những lời này, Lý Nhất Đao tỏ vẻ như thể nghe thấy câu chuyện nực cười nhất trên thế giới!
“Chỉ là một con nhóc với năng lực chẳng đâu ra đâu, ấy vậy mà mồm mép cũng ra gì phết!”
“Tao vốn đang lo là hôm nay không có món quà sinh nhật nào vừa ý, thật không ngờ con nhỏ như mày với cái tên dư nghiệt nhà họ Diệp lại tự mò tới tận cửa. Hay lắm, đợi tao giải quyết xong thằng nhóc kia rồi, tao sẽ thưởng thức mày!”
“Khuôn mặt nhỏ của mày đã khôi phục lại rồi, mày đang tỉ mỉ chuẩn bị vì tao ư? Ha ha ha!”
“Lý Nhất Đao.”
Diệp Hi Hòa nói với giọng lạnh tanh: “Ba năm trước, trong cuộc chiến nợ máu nhà họ Diệp của tôi chắc cũng có phần của ông nhỉ?”
“Tôi đối xử với mọi người bình đằng như nau, nếu ông chịu nói tất cả những chuyện ông biết ra, tôi sẽ đưa ông xuống gặp Diêm Vương sớm hơn chút!”
“Mẹ nó chứ, Diệp Hi Hòa, mày nghe rõ cho tao!”
Rồi đột nhiên, Lý Nhất Đao còn chưa kịp mở miệng thì cậu con trai bảo bối đứng bên cạnh ông ta đã há mồm trước!
Anh ta giơ một chân đá văng chiếc ghế dài trước mặt đi, sau đó chỉ tay thẳng mũi Diệp Hi Hòa: “Tao là Lý Hồng Vĩ của Khô Lâu Đường, mày chỉ là thứ dư nghiệt thối! Đừng có la lối kêu gào trước mặt cha tao ——”
Phanh!
Lý Hồng Vĩ còn chưa dứt lời, anh ta đã nát người, máu thịt tứ tung!
Cảnh tượng này khiến tất cả những người chứng kiến đều phải sợ run người, ai nấy cũng nhìn về phía Diệp Hi Hòa bằng ánh mắt kinh hãi, hoá ra cái gọi là cảnh cáo thịt nát máu tan là sự thật!
Mà trái tim Lý Nhất Đao cũng run rẩy: “Hồng Vĩ!”
Sau đó ông ta lại nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa: “Những người không liên quan đi ra ngoài hết cho tôi!”
“Hôm nay là ân oán giữa Khô Lâu Đương tôi và nhà họ Diệp, tôi không muốn vạ lây cá trong chậu!”
Đám khách khứa tới dự tiệc mừng thọ của Lý Nhất Đao cũng biết đây không phải chỗ để bọn họ hóng hớt nên chỉ liếc nhìn Diệp Hi Hòa một cái rồi cuống quít lui ra ngoài.
Giờ này khắc này, họ sợ tới mất mật, cũng biết tất cả những lời đồn đãi về Diệp Hi Hòa trong hai ngày nay là sự thật!
Diệp Hi Hòa nhìn những người kia lần lượt chuồn đi cũng không ngăn cản.
“Diệp Hi Hòa, nói thật, ban đầu tao vốn định sẽ tới nghĩa trang Diệp Thị trong hai ngày tới rồi đích thân chém giết mày trước mặt tất cả các gia tộc thế lực ở Tân Hải! Như vậy vừa để nâng cao uy tín của tao, vừa để dọn sạch chướng ngại vật cho Khô Lâu Đường!”
“Nhưng thật không ngờ, mày lại chủ động tìm tới tận cửa, còn giết chết con trai tao. Đã vậy thì tao cũng không đợi được tới ngày mốt nữa, hôm nay tao sẽ thành toàn cho mày!”
Lý Nhất Đao vừa dứt lời, cánh cửa lớn đằng sau đại sảnh dần đóng lại!
Khoảng hơn năm trăm tên thuộc hạ của Khô Lâu Đường tràn ra từ khắp bốn phía, tay cầm hung khí, họ nhìn chằm chằm vào Diệp Hi Hòa và Trương Cầm Dao như hổ rình mồi!
Ngay cả mười vị hương chủ kia cũng xoa tay rồi hầm hè đi tới!
Nhìn thấy đội hình này, Trương Cầm Dao hơi căng thẳng.
Trương Cầm Dao là Tông Sư bảy sao, cô ấy chưa đủ năng lực để bình tĩnh khi đối mặt với nhiều người như vậy. Hơn nữa, theo những gì cô ấy tìm hiểu được, ngoài Lý Nhất Đao thì trong mười vị hương chủ dưới trướng ông ta có hai người là Đại Tông Sư, những người còn lại cũng toàn Tông Sư tám sao với chín sao!
Nhưng nếu đã đặt chân vào tới đây rồi thì Trương Cầm Dao cũng chưa tính đến việc bình an vô sự trở về, cô ấy siết chặt hai tay thành nắm đấm, định vào sinh ra tử với Diệp Hi Hòa, cùng tiến cùng lùi!
“Giết!”
Khi hơn mười vị hương chủ kia hạ lệnh, năm trăm tên thuộc hạ đồng loạt lao tới hòng chém giết hai người. Hơn mười vị hương chủ cũng tới bao vây họ, dồn hết lực để bắt Diệp Hi Hòa!
Nhưng đúng vào lúc này, một luồng sát khí đáng sợ bỗng toả ra từ người Diệp Hi Hòa, một làn sóng không khí quét khắp hiện trường đã thổi bay một đám đông đang lao tới bao vây hắn, hai đến ba trăm người bay tứ tung ra bốn phía rồi nổ tung, sau đó bốc hơi trong không khí!
“Giao mấy tên này cho em giải quyết, tôi đi bắt tặc bắt vương!”
Diệp Hi Hòa nói với Trương Cầm Dao một câu rồi bước nhanh về phía trước.
Hai mắt Trương Cầm Dao trợn tròn, cô ấy không dám tin là Diệp Hi Hòa chỉ ra chiêu một lần đã giết chết ba trăm người…
Nếu chỉ còn lại hơn hai trăm thì cô ấy không sợ, dù sao cô ấy cũng là Tông Sư, hoàn toàn dư khả năng giết mấy tên binh tôm tướng cua này!
Ngay giây tiếp theo, Trương Cầm Dao khẽ kêu một tiếng rồi lao về phía hơn hai trăm người kia. Cô ấy xuất hiện như một Dạ La Sát thực thụ, nhanh chóng lấy mạng của đám người!
Lúc này, một hương chủ cấp Đại Tông Sư hai sao bỏ cuộc, lão ta né Diệp Hi Hòa rồi bay thẳng tới chỗ Trương Cầm Dao!
Trong mắt lão ta, Diệp Hi Hòa ngang tàn cuồng bạo tận trời cũng thôi đi, nhưng một người phụ nữ nhỏ bé như Trương Cầm Dao thì có năng lực gì để cáo mượn oai hùm ở đây?
Kết quả là lão ta vừa đi được nửa đường đã bị Diệp Hi Hòa ra tay khiến thịt nát xương tan!
Ngay sau đó, Diệp Hi Hòa lại giơ một chân lên tung cú đá, chân khí rít gào như tiếng gầm thét của rồng, chỉ một đòn đá bay hơn mười vị hương chủ, giống như Điệp La Hán. Không một ai sống sót, tứ chi, máu thịt, xác chết, nội tạng nằm rải rác, nhuộm đỏ tất thảy!
“Mày——”
Bấy giờ Lý Nhất Đao mới thật sự sợ hãi!
Cái quỷ gì đây?
Mặc dù người bên ngoài có đồn rằng Diệp Hi Hòa thật sự đáng sợ, nhưng cũng không tới mức dị hợm vậy chứ?
Nếu đổi lại là người thường, ông ta cũng có thể giết hại dễ dàng như vậy, nhưng quan trọng là những người Diệp Hi Hòa vừa tát chết và đá chết đều là Tông Sư tám sao trở lên, thậm chí còn có hai người là Đại Tông Sư!
“Diệp Hi Hòa, mày… Mày… Mẹ nó chứ, chẳng lẽ mày là yêu nghiệt ư? Rốt cuộc mày đã học công pháp gì?”
Lý Nhất Đao lùi về sau, giờ phút này ông ta hít thở không thông nữa rồi.
“Muốn biết lắm à? Thế thì xuống hỏi Diêm Vương đi!”
Diệp Hi Hòa lại tiếp tục duỗi một bàn tay to với chân khí cuồn cuộn ra đánh ông ta từ trên không!
“Dừng tay!!!”
Chương 33: Lăng trì
Vào thời khắc mấu chốt, Lý Nhất Đao bỗng rống to, kêu gào thảm thiết!
“Hửm?”
Diệp Hi Hòa dừng tay.
Thật ra bản thân Diệp Hi Hòa cũng không muốn để Lý Nhất Đao chết một cách đơn giản như vậy, hắn chỉ định ra đòn khiến ông ta liệt nửa người mà thôi, dù sao thì hắn vẫn còn chuyện cần hỏi ông ta!
“Diệp Hi Hòa, mày… Mày đừng có làm càn!”
Mồ hôi lạnh trên người Lý Nhất Đao chảy ròng ròng, cảm giác như ông ta vừa đi vòng cửa địa ngục!
“Lý Nhất Đao tao không đơn giản như mày nghĩ đâu, tao có thể bị mày tay không chèn ép, nhưng thứ tao học là đao pháp! Nếu đủ bản lĩnh thì hãy để tao cầm đao, chúng ta cùng chém giết bằng đao thật kiếm thật, tao không tin là không thể làm thịt được thứ tạp chủng như mày!”
Lý Nhất Đao nói bằng giọng hung tợn.
“Ồ.”
Diệp Hi Hòa cười khinh miệt, đúng là cặn bã, chết đến đít rồi vẫn còn tự viện cớ cho bản thân, còn dám không phục. Với chút thực lực cỏn con của ông ta, dù có cho ông ta cơ hội thêm trăm triệu lần cũng chỉ là kẻ cặn bã yếu đuối nhất trong đám cặn bã!
“Ông nói đúng, tôi không nên để ông được chết dễ dàng như vậy. Mau rút đao ra đi, để tôi xem đao thật kiếm thật của ông!”
Lý Nhất Đao hung ác thầm nghĩ dù gì Diệp Hi Hòa vẫn còn trẻ, hắn ngông cuồng ngạo mạn, đây chính là cơ hội để ông ta thở dốc. Quả không hổ là tên não tàn bị thù hận che mờ hai mắt!
“Chờ đi!”
Lý Nhất Đao hét lớn, sau đó ông ta bỗng lao về phía sảnh chiêu đãi, rút thanh đao của mình ra.
Đây cũng là cây đao mà ông ta thường mang theo bên mình, chẳng qua nay là sinh nhật, để lộ hung khí không được hay lắm nên mới đặt nó bên ngoài.
Bây giờ có đao trong tay rồi, cả thiên hạ như là sân chơi của mình, ông ta cảm thấy mình có thể chiến thắng!
“Diệp Hi Hòa, sai lầm lớn nhất cuộc đời này của mày chính là để tao cầm được cây đao này!”
Sau khi quay lại, Lý Nhất Đao tự tin hơn gấp bội, ông ta cười khẩy: “Thanh đao này là do sư phụ tao truyền lại, nó được chế tạo bằng sắt thiên thạch, chém sắt như chém bùn, chuyên để giết mấy loại chó má như mày, mày chết đi cho tao!”
Lý Nhất Đao rống lên một tiếng, sau đó liều mình lao về phía Diệp Hi Hòa!
Qua hơi thở của ông ta, Diệp Hi Hòa có thể đoán được rằng ông ta chưa đạt tới cấp Thái Đấu, cùng lắm cũng chỉ ở mức đỉnh của Đại Tông Sư chín sao mà thôi!
Xem ra ba năm nay ông ta cũng không có tiến bộ gì nhiều, ngồi yên ở một vị trí rồi nên không muốn tiến thêm bước nào nữa!
“Bách Hoa Đao Pháp!”
Lý Nhất Đao nhanh chóng lao tới, đồng thời, đao hoa quay cuồng lật qua lật lại, sát khí phun trào, đao khí càn quét.
“Cút!”
Diệp Hi Hòa đập nát đao hoa kia chỉ bằng một đòn, sau đó hắn túm cổ Lý Nhất Đao, còn tiện đà giật lấy đao từ tay ông ta.
Sát khí trên người Lý Nhất Đao bỗng biến mất, ông ta không tin được là mình bị tước vũ khí, không những thế, ông ta đã dùng hết sức để ra đòn, tung chiêu hiểm nhất mà vẫn không thể gây ảnh hưởng gì tới Diệp Hi Hòa!
Ngược lại, ông ta chỉ như con gà để mặc Diệp Hi Hòa chơi đùa!
“Lý Nhất Đao, nói thật đi, ba năm trước ông có nhìn thấy nhân vật lớn đứng trên đám người Vương Nguyên Bảo kia không? Ông cũng nhìn thấy chiếc hộp vuông cổ xưa được đào lên từ nhà họ Diệp của tôi đúng không?”
Diệp Hi Hòa nhìn chằm chằm Lý Nhất Đao.
“Không… Không! Tao không biết!!”
Cơ thể Lý Nhất Đao lạnh toát: “Lúc ấy tao chỉ lo giết người, tao không tham gia vào chuyện tìm hộp vuông. Đúng là Vương Nguyên Bảo đã báo tin với tao, mày… Hoá ra mày đã điều tra được từ chỗ hắn…”
Nghe thấy lời này, sắc mặt Diệp Hi Hòa dần trở nên lạnh lùng, nói vậy là ông ta không thể cung cấp thêm chút manh mối nào nữa?
Diệp Hi Hòa nâng Lý Nhất Đao lên cao, sau đó hỏi Trương Cầm Dao phía sau: “Cầm Dao, em muốn xử lý người này thế nào?”
Mà lúc này Trương Cầm Dao cũng vừa hạ hết hơn hai trăm tên thuộc hạ của Khô Lâu Đường, mồ hôi thơm đầm đìa, thở hổn hển vì kiệt sức.
“Tuỳ anh! Với loại người này thì… Tôi sợ bẩn tay!”
Mặc dù cô ấy hận Lý Nhất Đao, nhưng cũng biết Diệp Hi Hòa cũng căm ghét Lý Nhất Đao chẳng kém!
Vậy nên cô ấy nguyện ý giao ông ta cho Diệp Hi Hòa xử lý, cũng không khác biệt gì mấy!
“Diệp Hi Hòa, buông tha cho tôi đi! Từ nay về sau tôi nguyện làm con chó chạy theo chân cậu, thật đấy, còn nữa, những món đồ quý tôi có, tiền tài, phụ nữ, tôi sẽ tặng hết cho cầu. Chỉ cầu xin cậu chừa cho tôi con đường sống…”
“Ông không xứng!”
Diệp Hi Hòa thẳng tay ném Lý Nhất Đao xuống đất, rồi sau đó cầm chặt thanh đao sắt thiên thạch kia, chĩa thẳng vào Lý Nhất Đao trên đất và điên cuồng chém. Trong phút chốc, da thịt Lý Nhất Đao tung bay, máu tươi bắn tung toé!
“A!!!!”
Có chết Lý Nhất Đao cũng không dám ngờ là mình lại có kết cục bi thảm như vậy, ông ta còn thảm hơn những người bị Diệp Hi Hòa xử trước đó, bởi vì Diệp Hi Hòa muốn lăng trì ông ta tới chết!
Trong phút chốc, cổ tay Diệp Hi Hòa cứ nâng lên rồi hạ xuống, chém liên tiếp những ba nghìn sáu trăm đao, biến Lý Nhất Đao từ sống sờ sờ thành một bộ xương khô, nhưng ông ta vẫn chưa tắt thở!
Trương Cầm Dao ở đằng sau kinh hãi khi thấy Diệp Hi Hòa hung hãn như vậy.
Nhưng cô ấy cũng biết là Diệp Hi Hòa đang muốn trút giận giúp cô ấy nên cũng rất cảm động!
Người bạn cùng bàn cũ, ý trung nhân của cô ấy giờ thật sự mạnh đến mức thái quá thế này ư?
“Sư phụ cứu con!!!”
Cuối cùng, khi Lý Nhất Đao bị chém đến mức chỉ còn bộ xương trắng đục, ông ta hô một cách tuyệt vọng!
Vào lúc này, một luồng khí cường đại quét khắp sảnh tiếp khách, bóng hình lão giả đáng sợ bất ngờ xuất hiện, người nọ phẫn nộ hét lên với Diệp Hi Hòa: “Tên điên kia, mau dừng tay!”
Khoảnh khắc lão giả kia xuất hiện, Trương Cầm Dao có cảm giác hít thở không thông, sắc mặt cũng tái nhợt!
Cao thủ cấp Thái Đấu!
Quả nhiên, đây chính là định hải thần châm thực thụ của Khô Lâu Đường – sư phụ Lý Nhất Đao!
Lão giả bước vào giữa chiến trường, khi nhìn đồ đệ mình biến thành bộ xương khô, trái tim lão ta như rỉ máu!
Phải biết là mấy năm nay lão ta sống ở Khô Lâu Đường, trên danh nghĩa là sát thủ tối thượng, nhưng Lý Nhất Đao luôn phục vụ lão ta rất tốt!
Lão ta thích chơi đùa với các cô gái trẻ, vậy nên thỉnh thoảng Lý Nhất Đao lại bắt một số trinh nữ trẻ tuổi tới để lão ta chà đạp!
Một đồ đệ tốt như vậy thì đi đâu tìm được đây?
Vừa nãy là do lão ta bận hưởng thụ nên tới muộn, cuối cùng lại phải tận mắt chứng kiến cảnh đồ đệ chết thảm!
“Súc sinh, mày dám giết người của Huyết Đao Môn, đồ đệ Đổng Thiên Đao này, mày phải đền mạng!”
Hơi thở của Đổng Thiên Đao càng lúc càng trở nên dữ tợn, lão ta rút thanh đao sắt thiên thạch cỡ lớn ra rồi nhắm thẳng về phía Diệp Hi Hòa!
Hơi thở của người đạt cấp Thái Đấu khiến người ta kinh hãi đến lạ, mà Diệp Hi Hòa chỉ vung một cái tát đã đủ khiến ông ta nổ tung!
Máu tươi nhỏ xuống tạo thành âm thanh tí ta tí tách, thanh kiếm thiên thạch rơi xuống đất, mà Đổng Thiên Đao cũng không rõ mình chết thế nào!
Về phần Trương Cầm Dao, cái miệng nhỏ hồng hào gợi cảm biến thành hình chữ “0”, chỉ biết nhìn Diệp Hi Hòa bằng ánh mắt không thể tin nổi.
Khoảnh khắc ấy, đầu óc Trương Cầm Dao như dừng hoạt động, hoàn toàn không biết nên phản ứng thế nào.
Cao thủ cấp Thái Đấu cứ vậy mà… Chết ư?
Lão ra ra oai, tung chiêu hiểm vô cùng quyết đoán nhưng kết quả là còn chưa chạm tới mặt Diệp Hi Hòa đã chết rồi?
Chương 34: Tung tích của Vương Nguyên Bảo
Lúc này Diệp Hi Hòa đã đi về phía Trương Cầm Dao.
"Chúng ta trở về thôi!"
Sở dĩ vừa rồi hắn lãng phí thời gian giết chết Lý Nhất Đao, một là để phát tiết cơn tức giận.
Tiếp theo, cũng là muốn moi được điều gì đó từ trong miệng Lý Nhất Đao.
Nhưng đối với loại rác rưởi không thể tái chế hơn được nữa kia thì Hòan toàn không cần phải lãng phí thời gian!
"Diệp Hi Hòa, tôi có thể hỏi anh một vấn đề không?"
Mãi đến lúc này, Trương Cầm Dao mới cưỡng chế được cuồng loạn trong lòng xuống, nghẹn ngào hỏi.
"Cái gì?"
"Rốt cuộc thực lực của anh là thế nào, tại sao cường giả cấp Thái Đấu cũng..."
"Nói thật thì tôi cũng không biết."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Thực lực của tôi không thể dùng cảnh giới để cân nhắc được, hai chữ vô địch mới là cách giải thích tốt nhất."
Hắn thực sự nói thật, không nói đến chuyện võ giả đạt đến cấp độ Chiến Vương, mới có thể chân chính vận dụng nội lực.
Chẳng qua trước đây, các võ giả đều đang dùng “nội kình" mà thôi!
Mà thứ hắn có là chân khí, nó còn cao hơn một bậc so với nội lực!
Huống chi, hắn còn có được bốn luồng chân khí bản nguyên, yếu nhất là chân khí Bạch Hổ cũng đủ để huỷ thiên diệt địa.
Trừ cái đó ra, còn có một đòn sát thủ mà hắn không muốn ai biết, đó chính là luồng chân khí màu vàng xuất hiện duy nhất một lần vào năm đó để giúp hắn hộ thể khi hàng phục một vật!
Hiện tại vật kia đã thành vũ khí bản mệnh của hắn, giơ tay đến, vung tay là đi, như một cánh tay giết người trong vô hình!
Trương Cầm Dao mím môi, cô ấy có cảm giác Diệp Hi Hòa lại đang ra vẻ thần bí.
Cho dù một người có mạnh đến đâu, thì sao có thể không biết cảnh giới của chính mình?
"Hừ, nếu anh không muốn nói thì quên đi, chúng ta đi thôi!"
Cô ấy bất đắc dĩ trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa một cái!
Hai người trở lại trên xe, Diệp Hi Hòa nhờ Trương Cầm Dao đưa mình đưa về nhà họ Diệp.
Ra thời gian dài như vậy, quả thực hắn có hơi nhớ Diệp Hinh Vũ, cũng không biết lúc này Tiểu Vũ đã tỉnh dậy hay chưa.
Đồng thời, chuyện chiếc hộp vuông cổ kia cũng phải hỏi Tiểu Vũ một chút.
"Đúng rồi, em giúp tôi làm một chuyện."
Diệp Hi Hòa đột nhiên nhớ tới điều gì đó, nói.
"Cái gì?"
"Tôi đánh tới nhà họ Vương nhưng không tìm được Vương Nguyên Bảo, hoá ra ông ta đã chuồn mất từ đời nào rồi."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Nhưng tôi biết, ông ta không trốn thoát khỏi Tân Hải, dù sao thì chuyện làm ăn của gia tộc ông ta còn ở chỗ này mà, em dùng năng lượng của Dạ Xoa Môn giúp tôi tìm ông ta đi."
"Được rồi, tôi sẽ cố gắng hết sức!"
Trương Cầm Dao khẽ gật đầu.
"Mặt khác, còn một chuyện."
Diệp Hi Hòa quay sang nhìn cô ấy một cái: "Em quá yếu, Tông Sư 7 sao của em là hàng dởm đấy à? Vừa rồi tôi thấy em mới giết hơn hai trăm người mà đã thở hồng hộc rồi, thế này không ổn."
Trương Cầm Dao nghe xong lời này thì bó tay, chân ngọc bỗng nhiên giẫm mạnh chân ga: "Diệp Hi Hòa, anh cho rằng ai cũng biến thái như anh à? Hai trăm người đấy, sao anh nói nhẹ nhàng thế, dù sao hơn hai trăm người kia cũng là tay chân của Khô Lâu Đường, không phải hai trăm cái chày gỗ!"
"Cho nên tôi mới nói em yếu đấy!"
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: "Như vậy đi, chỗ này của tôi có một bộ công pháp rất thích hợp với em, sau khi học xong em nhất định sẽ tiến bộ nhảy vọt, chỉ là có một số tác dụng phụ..."
Trương Cầm Dao không đợi Diệp Hi Hòa nói xong, đã mừng rỡ nói: "Thật sao? Diệp Hi Hòa, từ bao giờ mà anh lại lề mề chậm chạp thế hả, còn có loại chuyện tốt này sao, vậy thì anh nhanh đưa cho tôi đi, coi như tôi nợ anh một ân tình, chờ đến lúc tôi trở nên mạnh hơn, không phải tôi cũng trở thành trợ thủ đắc lực cho anh sao!"
Cô ấy cũng không cảm thấy mình lấy đồ của Diệp Hi Hòa có gì không ổn, dù sao thì khi học cao trung, mối quan hệ của hai người cũng rất tốt.
Diệp Hi Hòa đã từng uống sữa bò của cô ấy, từng nếm bánh ngọt của cô ấy, còn ăn cả sandwich mộc nhĩ của cô ấy nữa... Diệp Hi Hòa cảm thấy đó là điều đương nhiên, giữa hai người bọn họ không có nhiều khách sáo như vậy.
Nhưng Diệp Hi Hòa còn đang do dự.
Bộ công pháp mà hắn cảm thấy thích hợp với Trương Cầm Dao có tên là Liệt Phượng Tâm Quyết.
Là một trong rất nhiều tàng thư công pháp trên Thiên Sơn, còn là do mấy đời sư tổ trên Thiên Sơn thuận tay mang về lúc đi diệt môn phái khác.
Bộ công pháp kia cái gì cũng tốt, nếu nói có một điểm không tốt thì là sau khi người nữ học xong bộ công pháp kia, phương diện dục vọng nào đó sẽ trở nên đặc biệt mạnh mẽ...
Người bình thường đã không dễ gì chống đỡ được, mà khi nhu cầu trỗi dậy, bản thân người luyện công cũng rất khó khống chế...
"Để tôi suy nghĩ thêm đã, em cứ coi như tôi buồn miệng nói ra đi."
"Diệp Hi Hòa, trước kia anh không phải là người như thế, lề mề chậm chạp!"
Trương Cầm Dao tức giận nói: "Nếu anh muốn cho tôi thì cứ đưa đây, lo lắng cái gì, chẳng lẽ tôi còn có thể tẩu hỏa nhập ma?"
"Em chắc chứ?"
"Tôi chắc chắn! Tôi cũng muốn mình mạnh lên từ lâu rồi, nhưng công pháp gia truyền mà cha tôi để lại vốn không thể thỏa mãn được tôi, miễn cưỡng giúp tôi trở thành Tông Sư 7 sao, còn bị anh coi là hàng lởm!"
"Vậy nếu sau này thật sự xảy ra chuyện gì thì em sẽ không trách tôi chứ?" Diệp Hi Hòa nhìn cô ấy rồi hỏi.
"Đương nhiên rồi, tôi nói này, anh có thể dứt khoát một chút không? Mau lên!"
Trương Cầm Dao thúc giục nói.
"Được rồi, lấy giấy bút đi!"
Diệp Hi Hòa ngẫm nghĩ, cảm thấy có mình ở đây thì Trương Cầm Dao sẽ không xảy ra vấn đề gì cả, nên dứt khoát không suy nghĩ nhiều nữa.
"Trên xe tôi thì lấy đâu ra giấy? Chỉ có bút thôi! Anh định viết ra à? Viết lên sườn xám của tôi đi!"
Trương Cầm Dao ngả người ra phía sau một chút, lộ ra hai chân kéo căng để Diệp Hi Hòa viết luôn lên trên đùi của mình.
Thế này quá nhảm nhí, tốt xấu gì thì đây cũng là một bộ công pháp cao thâm, nếu để cho tổ sư gia năm đó sáng tạo ra môn công pháp này nhìn thấy, chỉ sợ sẽ nổi điên đến độ có thể bò ra khỏi mộ mất.
Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không phải người câu nệ, hắn lấy cây bút trong xe, sau đó viết bộ công pháp Liệt Phượng Tâm Quyết xuống sườn xám trên đùi ngọc của Trương Cầm Dao.
Ban đầu Trương Cầm Dao cũng không nghĩ nhiều, nhưng khi Diệp Hi Hòa bắt đầu viết, thân thể mềm mại của cô ấy không nhịn được căng thẳng rồi run rẩy!
Ngay cả khuôn mặt xinh đẹp cũng đỏ ửng lên.
Chỉ tại ngòi bút của Diệp Hi Hòa, hắn viết thật sự quá ngứa, cũng quá mảnh, khiến cho cô ấy có cảm giác trên đùi mình giống như có rất nhiều con kiến nhỏ đang bò, thân thể mềm mại cũng trở nên khô nóng.
Mà trong lúc lơ đãng, sườn xám của cô ấy bị xô lên, lộ ra đôi chân non mềm trắng như tuyết bên trong cùng với làn da nõn nà căng bóng...
Không bao lâu sau, cuối cùng Diệp Hi Hòa cũng viết xong.
Hắn thật sự rất kính nghiệp, ngay cả phần thân dưới và bắp đùi của Trương Cầm Dao cũng được viết lít nha lít nhít.
Bầu không khí trong xe lúc này quả thực khô nóng quyến rũ không nói nên lời cùng với một hương thơm khó tả.
"Nhớ đấy, lúc về không được giặt, tốt nhất là trước khi giặt phải chép lại trước đã!" Diệp Hi Hòa nhỏm người dậy, dặn dò.
"Anh nghĩ tôi là đồ đần à?"
Trương Cầm Dao đỏ bừng mặt trừng mắt lườm hắn một cái, đôi mắt xinh đẹp kia như tan chảy thành nước, vô cùng quyến rũ.
Nhưng Diệp Hi Hòa lại không nhìn ra những mánh khóe này, tiếp tục để Trương Cầm Dao đưa mình trở về nhà họ Diệp.
Vừa mới xuống xe, đã thấy một bóng người không tưởng tượng được từ bên trong đi ra, là Lâm Chỉ Huyên!
Mà khi Lâm Chỉ Huyên nhìn thấy Diệp Hi Hòa từ trên xe Trương Cầm Dao đi xuống cũng rất bất ngờ, sắc mặt cô ấy cứng đờ!
Đồng thời, Trương Cầm Dao cũng không ngờ Lâm Chỉ Huyên lại xuất hiện ở nhà họ Lâm, cho nên cô ấy không khỏi nhìn đối phương thêm mấy lần.
Hai người phụ nữ này đã nghe danh nhau từ lâu, bọn họ đều là một trong mười mỹ nữ của Tân Hải, lại đều nằm trong top ba người đứng đầu, chỉ là không quen nhau thôi, nhưng giờ phút này lại có chút hương vị tranh cao thấp mơ hồ với nhau.
"Em đi về trước đi."
Diệp Hi Hòa bình tĩnh xua tay với Trương Cầm Dao, nói.
Trương Cầm Dao thu hồi ánh mắt khỏi Lâm Chỉ Huyên, không nói gì, sau đó lái xe rời đi.
"Hoá ra anh cũng biết cười với người khác cơ à, tôi còn tưởng rằng anh sẽ mãi mãi đối xử lạnh như băng với người khác chứ!"
Lâm Chỉ Huyên lãnh đạm nói.
"Sao cô lại ở đây?" Diệp Hi Hòa thản nhiên nhìn cô ấy.
"Tôi bảo chú Tống về rồi, người ta là một người đàn ông có tuổi rồi, sao có thể chăm sóc em gái của anh được? Nam nữ khác biệt, sợ là không tiện."
Diệp Hi Hòa ngạc nhiên nhìn Lâm Chỉ Huyên, không ngờ cô ấy còn có lòng tốt này.
"Để tôi về thuê một bảo mẫu là được."
"Không cần, bảo mẫu bình thường dám đến nhà họ Diệp của anh à? Lại nói có thể chăm sóc tốt muội muội của ngươi a?"
Lâm Chỉ Huyên hừ một tiếng: "Diệp Hi Hòa, tạm thời đừng lo lắng những chuyện này, tôi giúp anh tra được tung tích của Vương Nguyên Bảo rồi!"
Chương 35: Hội thương mại Nhật Bản
"Cô nói cái gì?!"
Diệp Hi Hòa nghe cô ấy nói như thế thì bỗng nhiên nhíu mày, sát khí lại lần nữa tràn ngập toàn thân!
Trước đây không lâu, hắn còn nhờ Trương Cầm Dao giúp mình điều tra tung tích của Vương Nguyên Bảo, không ngờ Lâm Chỉ Huyên đã điều tra ra!
"Tôi nói, tôi biết Vương Nguyên Bảo ở đâu, ông ta trốn đến hội thương mại của người Nhật Bản rồi!"
"Người Nhật Bản?"
Diệp Hi Hòa cau mày.
"Đúng vậy! Tôi nghĩ trong lòng anh hẳn là cũng có một nghi ngờ, vì sao Vương Nguyên Bảo chỉ là một người giàu nhất thành phố, nhưng thân phận và địa vị thực tế của ông ta lại có thể nằm trong top năm toàn thành phố, cao hơn nhiều so với bốn thế lực ngầm?"
"Thậm chí, ngay cả những tồn tại như Diêm Vương Điện và Huyết Thủ Bang cũng đều phải nghe mệnh lệnh của ông ta, hoặc là lựa chọn bám víu vào ông ta?"
"Đó là bởi vì ngoại trừ bỏ một số tiền lớn ra để thuê những cung phụng có năng lực mạnh mẽ, nuôi lính đánh thuê, Vương Nguyên Bảo còn có mối quan hệ mật thiết với hội thương mại Nhật Bản trong thành phố chúng ta!"
"Ông ta và phó hội trưởng hội thương mại Nhật Bản Kato Taka là cộng tác đáng tin, trong mấy năm nay ông ta đã làm chó liếm của người Nhật Bản rất tốt."
"Nếu như người khác cũng muốn làm ăn với người Nhật Bản vậy thì phải thông qua cửa ải của ông ta."
"Mà tôi cũng nghe nói mấy năm gần đây Vương Nguyên Bảo còn âm thầm buôn bán ma túy với người Nhật Bản, xây dựng một nhà máy sản xuất ma túy dưới lòng đất, do chúng ta sản xuất tại địa phương, sau đó vận chuyển ra ngoài thông qua tàu của người."
"Đây cũng là nguyên nhân tại sao lợi ích của bọn họ bị ràng buộc và có quan hệ rất tốt!"
Diệp Hi Hòa nghe xong những này, hắn nhìn Lâm Chỉ Huyên hỏi: "Tại sao cô lại biết rõ ràng như vậy?"
"Anh quên Vương Long bị anh giết hôm nay rồi à? Anh ta chính là con trai của Vương Nguyên Bảo!"
Lâm Chỉ Huyên tức giận nói: "Vương Long vẫn luôn nhắm vào tôi, thậm chí còn tạo áp lực cho gia tộc của tôi, sao tôi có thể không điều tra rõ ràng cả lò nhà anh ta cho được?"
Lúc này Diệp Hi Hòa đã hiểu, xúc động thật đấy, một cái tát của mình đã đập chết con trai của Vương Nguyên Bảo!
"Còn một việc nữa, tôi cũng vừa điều tra được..."
Lâm Chỉ Huyên cắn môi một cái, nói: "Ba năm trước đây, nhà họ Diệp của anh bị diệt, mặc dù người Nhật Bản không tham dự vào chuyện này nhưng bọn họ lại là một trong những nhóm người trục lợi của nhà anh ác liệt nhất.”
"Một phần ba sản nghiệp trên danh nghĩa nhà họ Diệp đều bị người Nhật Bản chiếm đoạt, hiện nay đều thành tài sản của người Nhật Bản. Vì điều này mà rất nhiều người đã phỉ nhổ nhà họ Diệp của anh, nói là sự hủy diệt của nhà họ Diệp đã trở thành một miếng bánh ngọt cho người Nhật Bản, giúp bọn họ không đánh mà thắng, thôn tính thị trường thương nghiệp trong nước, cho dù cửa nát nhà tan cũng là quân bán nước..."
Rầm!
Diệp Hi Hòa nghe thấy lời này, sát khí quanh người càng thêm dữ dội, nắm đấm cũng càng thêm siết chặt!
Ba năm trước đây, hắn vẫn còn trẻ, cho nên ông nội và cha hắn cũng chưa từng để hắn tiếp quản sản nghiệp dưới trướng Diệp Thị, nhưng điều này không có nghĩa là Diệp Hi Hòa không biết đó là sản nghiệp của nhà mình!
Bây giờ chưa nói đến chuyện người Nhật Bản đã trắng trợn cướp bóc sản nghiệp, lũ khốn nạn này còn khiến cho những oan hồn đã chết đi của nhà họ Diệp còn bị bêu danh quân bán nước trên lưng?
Thiện ác có báo, sao bọn họ dám làm như thế?
"Hiện tại Tiểu Vũ đã dậy chưa?" Diệp Hi Hòa lạnh giọng hỏi.
"Đã tỉnh một lần, tôi dìu cô ấy đi vệ sinh, bây giờ đã ngủ lại rồi, cô ấy thực sự quá yếu..." Lâm Chỉ Huyên nói.
"Giúp tôi chăm sóc tốt con bé!"
Diệp Hi Hòa không nói nhiều, cứ thế quay người rời đi luôn!
Cùng lúc đó.
Hội thương mại Nhật Bản.
Sau khi tự do hóa thương mại quốc tế, giống như tất cả các thành phố trong nước, chỗ nào cũng có những điểm tập trung đầu tư nước ngoài
Hội thương mại Nhật Bản này là một trong những nơi đặt chân của người Nhật Bản tại Tân Hải.
Chỉ là cho tới bây giờ, đám người Nhật Bản này vẫn còn tâm tư của một tên trộm, bên ngoài thì làm ăn sạch sẽ với người Tân Hải, nhưng lại âm thầm hợp tác với Vương Nguyên Bảo và một ông lớn khác để cùng buôn bán ma tuý.
Sản xuất, tiêu thụ, vận chuyển, khuếch tán, tất cả trong một nguồn.
Vương Nguyên Bảo này là một người rất ranh ma xảo quyệt, khứu giác của thương nhân càng làm cho ông ta như thể có năng lực biết trước dự đoán được nguy hiểm. Cho nên trước khi Diệp Hi Hòa giết tới nhà họ Vương, ông ta đã đưa người nhà đến hội thương mại Nhật Bản tìm kiếm che chở.
Mà mới vừa rồi, ông ta đã liên lạc với những người trong trang viên, nhưng lại không thể liên lạc với họ.
Sau khi ông ta nghe ngóng thông qua những tai mắt khác, mới biết được lực lượng mà mình để lại ở nơi đó để đối phó với Diệp Hi Hòa đều đã bị xóa sổ!
Lúc này, ông ta vô cùng sợ hãi, đi đến một sảnh tiệc trong hội thương mại, thận trọng nói với phó hội trưởng Kato Taka đang dùng bữa: "Ngài Tako Kata, ngài nhất định phải bảo vệ tôi, trong khoảng thời gian này, tôi sẽ ở trong hội thương mại của ngài không đi ra ngoài!"
"Dư nghiệt của nhà họ Diệp đã điều tra đến trên đầu tôi, tất cả người của tôi đều bị hắn tiêu diệt sạch sẽ, nếu tôi bị hắn bắt được thì chỉ có một con đường chết!"
"Ngài Vương, yên tâm đi."
Kato Taka thận trọng cầm khăn tay, lau khóe miệng: "Ở hội thương mại Nhật Bản của chúng tôi, tôi cam đoan ông sẽ không gặp bất cứ vấn đề gì, chẳng lẽ tên họ Diệp ngu xuẩn kia còn có thể tìm tới nơi này sao?"
"Cho dù hắn dám đến thì võ sĩ ở chỗ này của tôi cũng không phải ăn chay, huống chi tôi còn có vũ khí bí mật, ông cứ yên tâm đợi đi!"
"Đúng vậy, ngài Tako Kata, con người của tôi còn có tác dụng lớn, xin ngài nhất thiết phải giúp tôi chuyển nguy thành an, nếu như hai ngày sau tên dư nghiệt không chết trong nghĩa trang Diệp Thị, tôi vẫn trông cậy vào ngài ra tay giải quyết hắn, vĩnh viễn trừ bỏ hậu hoạn!"
"Ha ha, đây không phải chuyện gì to tát, dù sao tôi cũng không hi vọng vì mười sản nghiệp kia của nhà họ Diệp mà hắn lại tìm tới hội thương mại Nhật Bản của chúng tôi. Ngài Vương, chờ tôi ăn xong bữa cơm này, tôi sẽ khiến hắn phải đi gặp Diêm Vương!"
"Nói đi thì cũng phải nói lại, thiếu nữ nước Hạ các ông đúng là không tệ, tôi đã hưởng thụ không ít mỹ nữ, nhưng đây là lần khiến tôi hài lòng nhất!"
Trước mặt ông ta, bên trên một chiếc bàn ăn lớn, có một thiếu nữ trẻ đang nằm với một tư thế nhục nhã đến tột cùng, vô cùng sợ hãi nhưng lại không dám động đậy.
Đây là cô bé sinh viên đại học mà ông ta đã phái người đưa tới, người đẹp xử nữ đã được tuyển chọn tỉ mỉ hiện tại đã bị lột trần trụi nằm ở nơi đó, trên người bày đầy các loại sushi, bánh ngọt, mỹ thực tươi ngon chờ ông ta thưởng thức.
“Ngài Vương, hay là ông cũng tới nếm thử đi? Tôi còn chưa động vào mỹ thực trên ngực cô bé nay đâu!"
Kato Taka nhiệt tình mời Vương Nguyên Bảo.
"Không được, ngài Tako Kata cứ thong thả dùng."
Vương Nguyên Bảo chịu đựng một cơn ớn lạnh, nhanh chóng đứng dậy lui ra ngoài.
Đúng lúc này, bỗng nhiên bên ngoài có một bóng người lao vụt đến, khoảnh khắc cánh cửa bị đẩy ra, suýt chút nữa đã hất văng Vương Nguyên Bảo ra.
"Phó hội trưởng, không xong rồi! Bên ngoài có một người tên là Diệp Hi Hòa tới! Hắn nói muốn tất cả người Nhật Bản chúng ta đều phải quỳ gối ra ngoài gặp hắn, còn muốn lôi cả nhà ngài Vương ra ngoài!"
"Cái gì? Diệp Hi Hòa? Hắn tới rồi?"
Vương Nguyên Bảo nghe thấy lời này, lập tức cảm thấy toàn thân ớn lạnh, ông ta sợ hãi đến nổ tung!
Đối với ông ta, hiện tại cái tên Diệp Hi Hòa này tựa như là Tu La đến lấy mạng, là một lá bùa đòi mạng ông ta!
Nhưng có cần khoa trương như vậy không, ông ta vừa mới nói chuyện với phó hội trưởng Kato Taka, Diệp Hi Hòa đã tìm tới cửa?
"Ngu xuẩn! Tiện chủng kia lại dám đến hội thương mại Nhật Bản chúng ta để giương oai, tôi đi ra xem một chút!"
Nói xong, Kato Taka cũng không lo được người đẹp mỹ vị kia nữa, ném dao nĩa rồi xông ra ngoài!