Gặp lúc nguy cấp, đột nhiên ông Cửu kéo Mã Khánh ra, thế chỗ cho Trần Hãn Thanh, ngay sau đó ông ta đã bị bàn tay khổng lồ vỗ nát thành một bãi thịt máu lẫn lộn!
Trần Hãn Thanh thấy cú đả kích mạnh mẽ của Diệp Hi Hòa cũng sợ hãi lùi lại, hoảng loạn nhìn hắn.
Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa lao tới, đâm thẳng vào đám vệ sĩ cầm súng của nhà họ Mã, biến tất cả thành bãi thịt máu, rồi ào tới Trần Hãn Thanh!
Lại một lần nguy hiểm trong gang tấc, ông Cửu mạnh tay đẩy Trần Hãn Thanh sang một bên, ngực phập phồng nói: "Diệp Hi Hòa, tới đây, hãy để Cửu Thiên Trượng này đối đầu với mày!"
Bốp!
Ông ta bị Diệp Hi Hòa vỗ thành một bãi máu!
Trong khoảnh khắc, Diệp Hi Hòa tiếp tục tiến đến trước mặt Trần Hãn Thanh, tóm lấy cổ ông ta, nhấc bổng lên!
Lúc này, Trần Hãn Thanh sợ đến phát khóc, quần đã bị ướt một vũng nước tiểu khai rình!
"Diệp... Diệp Hi Hòa, xin hãy khoan dung!"
Ông ta kêu lên hoảng sợ trước mặt Diệp Hi Hòa.
Ông ta đâu ngờ Diệp Hi Hòa lại kinh khủng đến thế, ông Cửu là cao thủ 8 sao mà!
Kết quả cũng bị Diệp Hi Hòa vỗ nát chỉ bằng một cái tát, hoàn toàn không có cơ hội giãy giụa!
"Diệp Hi Hòa, mày buông đại tiên sinh nhà tao ra!"
Đám vệ sĩ và tay chân nhà họ Trần xung quanh Trần Hãn Thanh, thấy ông ta bị Diệp Hi Hòa nắm trong tay, đều cảnh giác tột độ.
Diệp Hi Hòa không nói gì, giơ cao tay, sắp vỗ Trần Hãn Thanh thành bãi máu!
"Không!!! Đừng giết tôi, tôi sẽ tiết lộ cho cậu một bí mật kinh thiên!!"
Trần Hãn Thanh vội la lên trong tình thế nguy cấp.
"Bí mật gì?"
"Em họ của cậu... chưa chết!!"
Trần Hãn Thanh run lẩy bẩy: "Cô ấy đang ẩn náu trong biệt thự của nhà cậu, người khác không biết nhưng tôi biết..."
"Tiểu Vũ? Ông chắc chứ?"
Diệp Hi Hòa ngạc nhiên, quả thật dừng tay.
Hắn và người em gái họ Diệp Hình Vũ lớn lên cùng nhau, hai người giống như anh em ruột vậy.
Sau thảm kịch diệt môn của gia tộc, đến hắn còn bị người khác phản bội giết chết, đâu ngờ Diệp Hình Vũ vô tội vẫn sống sót!
Trong trí nhớ của hắn, đêm gia tộc diệt ấy, tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị giết sạch!
"Tôi không lừa cậu đâu! Thật đấy! Diệp Hình Vũ vẫn còn sống, cô ấy vẫn còn sống!!"
Trần Hãn Thanh toát mồ hôi lạnh: "Cậu có nghe chuyện ma ám ở biệt thự hoang của nhà cậu không? Ban đêm có người nhìn thấy bóng đen xuất hiện, thực ra đó chính là Diệp Hình Vũ..."
"Lúc nãy tôi chỉ nói bậy bạ thôi, Diệp Hình Vũ hồi đó không phải bị tôi dẫn người đi truy sát, lúc tôi tìm thấy cô ấy, cô ấy đã bị người khác chém bị thương!"
"Gân chân cô ấy bị chém đứt hết, não cũng bị tổn thương nặng nề, biến thành kẻ ngu đần, tuy nhiên dường như trong lòng cô ấy có một nỗi ám ảnh, ba năm qua, cô ấy luôn lén lút ẩn náu trong biệt thự của nhà cậu, chưa bao giờ rời đi..."
"Cô ấy sống bằng nghề ăn xin, hoặc nhặt rác, gầy rạc như con khỉ khô..."
Nghe thế, Diệp Hi Hòa nổi giận dữ dội!
Tiểu Vũ!!!
Người em gái thân thiết nhất với hắn, cô bé Tiểu Vũ luôn bám theo hắn như đuôi, nay lại rơi vào cảnh ngộ như thế?!
"Ông chắc chắn không có hành hạ Tiểu Vũ chứ?"
Diệp Hi Hòa giận giữ hỏi.
"Không… không có! Lúc tìm thấy cô ấy, tôi liền mất hứng thú vì chân cô ấy đầy máu, vết thương, làm sao tôi có thể muốn món hàng hư hỏng đó..."
Bốp!
Chưa dứt lời, Diệp Hi Hòa đã bóp nát Trần Hãn Thanh thành bãi máu!
Còn lại đám tùy tùng và vệ sĩ nhà họ Trần xung quanh, thấy vậy hoảng hốt chạy trốn, nhưng Diệp Hi Hòa bất ngờ giơ tay ra, trên tay hình như vươn ra một lòng bàn tay chân khí màu trắng, bốp một cái, cũng đập nát hàng chục người thành bãi máu!
Sau đó, Diệp Hi Hòa vội vã rời khỏi khách sạn với tâm trạng cực kỳ lo lắng.
Nội thành, biệt thự họ Diệp.
Có khả năng xây một biệt thự khổng lồ như thế ngay trung tâm thành phố đắt đỏ từng tấc đất, cho thấy ba năm trước gia tộc nhà họ Diệp từng lẫm liệt đến nhường nào!
Tiếc rằng, bây giờ bên trong biệt thự hoang tàn cỏ mọc um tùm, bẩn thỉu không thể tả.
Thực ra sau thảm kịch diệt môn nhà họ Diệp năm đó, cũng có người muốn mua lại căn biệt thự hoang phế này, nhưng xét đến việc ở đây từng xảy ra vụ thảm sát, mang điềm rủi, nên không ai dám đụng vào.
Hơn nữa, từ đó về sau, vẫn thường có người nhìn thấy bóng ma quỷ quái xuất hiện ở biệt thự, khiến ai nghe cũng rùng mình vì sợ hãi!
Lúc này, vài thanh niên say bí tỉ đi lảo đảo từ đầu đường tới.
Một tên cầm đầu cảm thấy buồn tiểu nên đi tới bên thùng rác để giải quyết.
Đột nhiên hình như gã làm kinh động cái gì đó, một bóng người vội leo ra từ bên trong, hoảng sợ nhìn họ.
"Đm, cái quái gì thế?"
Thanh niên giật bắn mình, cảm giác nước đái đã dính hết lên quần!
Nhìn kỹ thì phát hiện đó chỉ là một cô bé ăn mày đang hoảng loạn.
Cô bé này vẫn còn lờ mờ đường nét quyến rũ xinh đẹp ngày xưa, chỉ là bây giờ, cô ấy lấm lem bẩn thỉu, quần áo rách rưới, đôi chân tàn tật chỉ có thể lê lết, tay còn cầm nửa ổ bánh mì vừa mới nhặt được.
"Đm, thì ra tối nay tao cứ thua hoài là vì cái đồ xui xẻo này đang chờ đợi!"
Gã thanh niên nổi giận, một cú đá bay cái bánh mì trên tay cô bé, sau đó liên tiếp đá loạn xạ vào người cô ấy.
Mấy tên theo sau thấy vậy cũng lao vào đá liên hồi vào cô bé, chỉ nghe cô ấy kêu lên vì đau đớn, lăn lộn trên đất!
"Cho nó chút nước thánh đi!"
Thấy cô bé bị đánh đẫm máu, gã thanh niên lại thấy kích thích trở lại, ngậm điếu thuốc, mở khóa quần ra, chuẩn bị đái lên người cô gái.
Lúc này, bỗng xa xa vang lên tiếng quát: "Dừng lại!!!"
Mấy người quay lại, chỉ thấy một thiếu nữ xinh đẹp lạnh lùng và hai người già đi tới!
"A, không phải là tiểu thư nhà họ Lâm sao? Tiểu thư nhàn rỗi nên đi dạo à, sao lại đi ngang qua đây?"
Gã thanh niên cười toe toét mặc quần lại, nói.
"Quách thiếu, các người là một đám đàn ông con trai mà lại hành hạ một cô bé ăn xin, còn là con người nữa không vậy?"
Lâm Chỉ Huyên lạnh lùng hỏi.
"Sao thế, tao thích làm thì làm đấy, Lâm tiểu thư xỏ mũi vào mấy chuyện này làm gì, từ khi nào trở thành Thánh mẫu rồi?" Quách thiếu cười hì hì đáp.
"Vô liêm sỉ!"
Lâm Chỉ Huyên nổi giận không thể tả, sao có thể gọi đây là Thánh mẫu? Bất cứ ai giữa đêm khuya nhìn thấy một nhóm đàn ông hành hạ cô bé ăn mày, còn chuẩn bị đái lên người cô ấy, cũng rất khó có thể chấp nhận.
Huống hồ, tâm trạng Lâm Chỉ Huyên tối nay vốn đã rất tệ!
"Quách thiếu, nếu còn là đàn ông thì đừng làm những chuyện đáng ghét như thế này nữa! Mau đi đi!"
"Hừ, tôi có phải đàn ông không à? Lâm tiểu thư có muốn trải nghiệm trực tiếp không?"
Quách thiếu lại gần với dáng vẻ lưu manh.
Lúc này, một ông già phía sau Lâm Chỉ Huyên bước ra, lạnh lùng nhìn Quách Tử Minh!
"Còn dẫn theo tùy tùng nữa cơ à, có cần thiết đến thế không? Thôi thôi, ông đây đi Kim Dạ Bảng gọi một em hai ngàn tệ cũng ngang tầm với cô rồi!"
Nói rồi gã cười khà khà, dẫn theo đám đàn em kiêu ngạo rời đi!
Vẻ mặt Lâm Chỉ Huyên u ám như băng tuyết, nhưng nhìn Quách Tử Minh ngang ngược cũng chẳng làm gì được, ai bảo gã là con trai của Quách Côn, một trong bốn thế lực ngầm lớn nhất Tân Hải, về ảnh hưởng thì nhà họ cũng ngang ngửa với nhà họ Lâm!
"Thôi, đừng để ý tới cậu ta, cô nhóc ăn mày này..."
Lúc này, vị tùy tùng phía sau Lâm Chỉ Huyên nhìn cô gái run rẩy trên đất, thì vẻ mặt chợt thay đổi!
Chương 7: Lấy oán báo ân
Chỉ thấy cô bé ăn mày này thật đáng thương!
Cô ấy bị đánh đập thương tích đầy mình, da thịt bong tróc, những vết thương bên ngoài còn chưa tính, chủ yếu đôi chân cô ấy, không biết đã gãy từ bao giờ, đã hoại tử...
Phía trên còn toát mùi thối rữa, khiến người ta vừa thấy ghê người vừa buồn nôn...
Lâm Chỉ Huyên cũng lại gần xem chân cô gái, sau đó chút khó chịu, quay sang nói với ông lão phía sau: "Ông Triệu, phiền ông lại đây xem cô ấy, còn cứu được không?"
Thực ra ông Triệu đã nhìn thấy tình hình, lắc đầu: "Tiểu thư, chân cô gái đã hỏng từ lâu rồi, có lẽ bị người chém đứt kinh mạch, còn tổn thương xương, đã trở thành gánh nặng cho cơ thể, nên cắt bỏ càng sớm càng tốt!"
Lâm Chỉ Huyên nhíu mày sau khi nghe xong, cảm thấy không thoải mái.
Cô gái này còn quá trẻ...
Nhưng trên đời này có quá nhiều người khốn khổ, cô ấy cứu cũng không xuể, cuối cùng chỉ có thể nói: "Nhìn cô ấy thì có vẻ trí tuệ có vấn đề, chắc không thể đưa về nhà được, đem đi trung tâm cứu trợ đi!"
Ai ngờ, cô bé ăn mày vốn nhút nhát nhìn ba người, vừa nghe vậy thì hoảng hốt lắc đầu, mơ màng nhìn về phía biệt thự hoang vắng của nhà họ Diệp, yếu ớt bò lại gần.
"Chú Tống, lấy chút đồ ăn trong xe cho cô ấy đi."
Lâm Chỉ Huyên cắn môi, nói với vị tùy tùng.
"Vâng thưa tiểu thư!"
Chú Tống nhanh chóng lấy bánh mì, sô cô la và nước khoáng từ trong xe ra, đưa cho Lâm Chỉ Huyên, cô ấy dự định đi lại gần đưa cho cô bé ăn mày.
Bất ngờ lúc này, từ xa vang lên giọng nói cực kỳ lạnh lùng: "Tránh xa em gái tôi ra!"
Lâm Chỉ Huyên giật mình quay lại, chỉ thấy trong bóng đêm, một bóng người có khí thế cực kì đáng sợ đang tiến tới!
Dù có vẻ như đang đi bộ, nhưng mỗi bước của hắn có thể vượt qua 10 mét, trong nháy mắt đã rút ngắn khoảng cách, tạo cảm giác rất khó lường!
"Tiểu thư cẩn thận!"
Chú Tống chỉ nhìn thoáng qua người đàn ông này đã có cảm giác nguy hiểm, vội che chở tiểu thư, đồng thời lộ ra vẻ cảnh giác tột độ!
Diệp Hi Hòa tới trước ba người, thấy cô bé ăn xin dưới đất, tim hắn như bị siết chặt.
Mặc dù đã ba năm không gặp, hắn vẫn nhận ra ngay đây chính là em họ của mình, Diệp Hình Vũ!
"Các người đã làm gì em gái tôi?!"
Hắn đột ngột tóm lấy ngực Lâm Chỉ Huyên, kéo cô ấy lên trước mặt, lạnh lùng hỏi.
Lâm Chỉ Huyên lập tức hoảng loạn, đồng thời cũng thẹn quá hóa giận, anh trai cô bé ăn mày này thô lỗ quá, tay hắn ta đang tóm chỗ nào vậy chứ!!
"Kẻ lớn mật kia! Mau buông tiểu thư ra!"
Thấy thế chú Tống lập tức giơ tay ra định tóm lấy Diệp Hi Hòa, nhưng bị hắn xuất chưởng bay đi hơn hai mươi mét, ngã nhào xuống đất!
Lâm Chỉ Huyên chứng kiến cảnh tượng này thì càng thêm kinh ngạc.
Chú Tống là cao thủ 9 sao mà, sao trước tay kẻ thô lỗ kia mà yếu ớt đến thế?
"Anh điên à? Em gái anh vừa bị người ta bắt nạt, tôi chỉ cứu và định đưa đồ ăn cho cô ấy thôi, anh lại đối xử tệ bạc với lòng tốt của người khác như vậy sao?" Lâm Chỉ Huyên tức giận nói.
Diệp Hi Hòa nhíu mày, quay đầu nhìn Diệp Hình Vũ đầy vết thương trên mặt đất, mới phát hiện những dấu chân trên người em gái không phải do ba người họ gây ra!
Hắn hơi lo lắng thái quá rồi!
Nhưng Diệp Hi Hòa cũng không xin lỗi, vội vã bỏ Lâm Chỉ Huyên xuống, quỳ xuống bên cạnh Diệp Hình Vũ.
Sau ba năm không gặp, ngoại hình của Tiểu Vũ không thay đổi nhiều, chỉ là lúc này mặt cô bé lem nhem bẩn thỉu, khắp người đầy vết thương, xanh tím cả người, còn đôi chân...
Diệp Hi Hòa nhìn mà tim như bị xé toạc, cố nén đôi mắt đỏ hoe, nhanh chóng ôm Diệp Hình Vũ dậy rồi đi thẳng!
"Người này thật điên rồ!"
Lâm Chỉ Huyên bị Diệp Hi Hòa hất ngã loạng choạng, cực kì tức giận nhìn theo bóng lưng hắn.
"Tiểu thư à, người này không dễ chọc, tuổi trẻ mà thực lực kinh khủng đến thế, có vẻ như một Tông sư... "
Lúc này chú Tống cũng quay lại bên cạnh Lâm Chỉ Huyên, sợ hãi xoa mặt, che lại đầu bị sưng như đầu heo, nói.
Quá đáng sợ, một Tông sư hai mươi tuổi, tìm kiếm cả Tân Hải cũng khó thấy!
"Lâm tiểu thư à, đi thôi, trên đời người báo ân bằng oán vốn nhiều lắm, uổng công cô tốt bụng giúp đỡ, mình không nên để ý đến loại người như thế." Ông Triệu nói.
Lâm Chỉ Huyên xoa xoa lồng ngực đau nhói, cô ấy vẫn khó nuốt cục tức này.
Nhưng nghĩ lại cũng tại mình làm quá thôi, vậy nên cô ấy tức tối dẫn hai ông già rời đi.
Bên trong biệt thự hoang tàn của nhà họ Diệp, cỏ dại mọc khắp nơi.
Diệp Hi Hòa bước vào, chợt nhớ lại quá khứ!
Đây là lần đầu hắn quay lại nhà mình sau thảm kịch ba năm trước.
Nhưng ba năm trước nơi đây đầm ấm vui vẻ, hạnh phúc trọn vẹn biết bao, mà bây giờ chỉ còn lại sân trống trơ và bụi bặm!
Diệp Hi Hòa thề sẽ tìm ra những kẻ có liên quan đến thảm kịch ngày đó, cho dù phải tàn sát cả tộc họ, cũng để chúng nếm trải cảm giác mất người thân!!
Hắn ôm Diệp Hình Vũ vào trong, đặt cô ấy xuống một khoảng trống.
Nhìn Diệp Hình Vũ vẫn còn sợ hãi, hắn đau lòng gạt lọn tóc cô ấy, hỏi: "Tiểu Vũ, em còn nhận ra anh không? Anh là anh trai của em, Diệp Hi Hòa đây!"
Nhưng Diệp Hình Vũ không có phản ứng gì, vẫn nhìn hắn mơ màng, ánh mắt vẫn có chút hoảng loạn, sợ sệt...
Suốt ba năm qua, Tiểu Vũ đã trải qua những tổn thương nào, mà chỉ nhìn thấy người khác là sợ hãi đến thế chứ!!!
"Tiểu Vũ, đừng sợ, anh sẽ chữa lành cho em, anh đã về rồi, anh sẽ che chở cho em, không để em lang thang, chịu cảnh bị bắt nạt nữa..."
Đôi mắt Diệp Hi Hòa đỏ ngầu, thầm hận mà thề.
Sau đó, hắn cúi xuống xem kỹ chân của Diệp Hình Vũ.
Trong ký ức của anh, Tiểu Vũ cao ráo, vui vẻ, đôi chân thon dài trắng nõn, thích nhất là bám theo hắn, luôn nhảy cẫng lên theo hắn như cái đuôi không bao giờ rời.
Nhưng bây giờ...
Chỉ cần tìm ra được kẻ nào đã chém đứt chân Tiểu Vũ cách đây ba năm, hắn nhất định xé xác người đó thành vạn mảnh!!
"Tiểu Vũ, cố chịu một chút nhé, anh sẽ chữa trị chân cho em ngay bây giờ!"
Diệp Hi Hòa vỗ về cho Diệp Hình Vũ ngồi yên rồi giơ tay lên, bàn tay toát ra một lớp chân khí màu trắng.
Nhưng đúng lúc này, bên ngoài bỗng vang lên một tiếng quát lạnh lẽo: "Dừng tay!"
Chương 8: Quỷ quái khó lường
Diệp Hi Hòa quay lại, thì ra là ba người Lâm Chỉ Huyên đi vào.
Tiếng nói phát ra từ ông Triệu.
Ban đầu, Lâm Chỉ Huyên tức giận bỏ đi cùng ông Tống và ông Triệu.
Nhưng cô ấy chợt cảm thấy có điều không ổn, vì thấy Diệp Hi Hòa ôm em gái vào trong biệt thự hoang của nhà họ Diệp!
Giới thượng lưu Tân Hải ai cũng biết thảm án ba năm trước, mặc dù nhà họ Lâm không liên quan, nhưng không có nghĩa Lâm Chỉ Huyên không tìm hiểu kỹ càng.
Hơn nữa, có truyền thuyết biệt thự này có ma ám, là nơi đen đủi, vậy mà Diệp Hi Hòa dám đi vào?
Cô ấy ôm hoài nghi, quay lại cùng ông Tống và ông Triệu!
"Cậu thanh niên à, cậu định làm gì vậy? Cho dù đó là em gái cậu, cậu cũng đừng chạm vào cô ấy lung tung vậy chứ!"
Ông Triệu rất nghiêm túc nói: "Đôi chân cô ấy đã hoại tử hoàn toàn rồi, không cứu vãn được! Nếu thật lòng thương cô ấy, hãy đưa đi viện ngay lập tức phẫu thuật cắt bỏ chân, nếu không kinh mạch bị tổn thương sẽ lan dần lên trên rồi não, lúc đó thần tiên cũng khó cứu!"
"Cút đi!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng cất giọng, nếu không phải ba người này vừa cứu Tiểu Vũ, hắn đã ném họ ra ngoài từ lâu!
Lâm Chỉ Huyên càng thêm tức giận: "Sao anh có thể như vậy chứ? Ông Triệu là muốn tốt cho anh thôi! Ông ấy là đại phu số một thành phố này, ông ấy đã tốt bụng chỉ ra vấn đề của em gái anh, anh không thể cứ cắn người tốt như thế..."
Chưa dứt lời, bất ngờ Diệp Hi Hòa đứng bật dậy, tay siết chặt cổ cô ấy, lạnh lùng nói: "Không có người phụ nữ nào được ồn ào trước mặt tôi, kể cả cô, nếu không muốn chết thì câm miệng lại!"
Hắn ném mạnh Lâm Chỉ Huyên ra ngoài, cô ấy kinh hoàng định thần lại, rồi trào lên sự cơn giận dữ cùng tủi nhục!
Từ nhỏ đến lớn, gần như tất cả mọi người quen biết đều hết lòng chiều chuộng cô ấy, những người cùng lứa còn tranh nhau nịnh nọt cô ấy!
Chỉ là cô ấy đen đủi gặp phải quái vật Diệp Hi Hòa, không những cư xử thô lỗ mà còn chẳng biết tôn trọng phụ nữ!
Ông Tống hít một hơi thật sâu, nếu không phải ông ấy không đánh lại Diệp Hi Hòa thì ông ấy đã ra tay dạy cho tên này một bài học từ lâu rồi!
Còn Diệp Hi Hòa không rảnh để lãng phí thời gian với ba người kia, hắn quỳ xuống tập trung chân khí màu trắng trên tay, đột nhiên khí đó đông cứng lại giống như băng tuyết, rất nhanh đã hình thành vài mũi kim băng trên lòng bàn tay!
Một chiêu thức kinh thiên động địa này khiến ông Triệu kêu lên: "Dùng... dùng khí ngưng châm!!"
"Ông Triệu, dùng khí ngưng châm là thế nào vậy?"
Lâm Chỉ Huyên tức giận nhưng vẫn hỏi nhỏ.
"Là... là một kỹ thuật cực kỳ hiếm gặp, đã thất truyền từ lâu trên giang hồ, chỉ có đại pháp sư y đạo mới biết..."
Ông Triệu thở dốc, lúc này nhìn Diệp Hi Hòa chăm chú, đầy kính nể, không còn vẻ kiêu ngạo ban đầu!
Lâm Chỉ Huyên và ông Tống nghe vậy cũng kinh ngạc, tiếp tục quan sát.
Chỉ thấy sau khi Diệp Hi Hòa tạo ra những mũi kim, nhẹ nhàng xắn ống quần của Tiểu Vũ lên, rồi điều khiển những mũi kim ấy châm vào các huyệt đạo!
"Dùng khí điều châm!!"
Ông Triệu bất giác lùi lại ba bước, nhìn Diệp Hi Hòa như thấy quỷ!
Ai cũng biết, các danh y đời nay châm cứu người bệnh đều cần dùng kim châm bạc hoặc ngân châm, ngay cả những bí thuật châm cứu thần kỳ, có thể phong thần như Thập Tam Quan châm, Cửu Tử Thần kim, Cửu Chuyển Kim Châm đều vậy!
Có thể dùng khí ngưng châm và khí điều châm, đây là những bí thuật mạnh hơn phương pháp truyền thống gấp vô số lần, thậm chí hoàn toàn không cần dụng cụ, chỉ cần chân khí là có thể thay kim tiên, sau khi đâm vào huyệt là có thể biến mất vô tích!
"Còn ồn ào nữa là tôi sẽ khiến ông vĩnh viễn không thể mở miệng!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Vâng, tiền bối!"
Ông Triệu vội im bặt, không dám tỏ vẻ cao ngạo nữa.
Bên cạnh Lâm Chỉ Huyên và ông Tống cực kì kinh ngạc, cả hai đều biết tính khí của ông Triệu. Y thuật ông Triệu cao siêu nên luôn kiêu ngạo tự đắc, nhưng giờ chỉ thấy thanh niên kia phô ra một chiêu mà sao ông ta đã tôn kính đến thế?!
Lúc này, ánh mắt Lâm Chỉ Huyên nhìn Diệp Hi Hòa càng thêm tò mò...
Rất nhanh, sau khi những mũi kim băng đâm vào chân của Diệp Hình Vũ, máu mủ thối rữa bên trong chân cô ấy cùng một số thịt da hoại tử chảy ra từ từ...
Diệp Hi Hòa biết Tiểu Vũ sợ hãi nên che mắt cô lại.
Bí thuật kim châm của hắn gọi là Thiên Sơn Băng Phách Châm, đương nhiên là bí thuật truyền thừa từ Yêu Cơ, xưa kia đã nổi danh thiên hạ đệ nhất thần châm, có thể hồi sinh người chết, phục hồi xương thịt!
Tiếp theo, máu mủ trong chân Tiểu Vũ được làm sạch, đôi chân sưng phù trước đây cũng dần trở lại thon gọn như chân thiếu nữ.
Diệp Hi Hòa tiếp tục dùng một tay điều khiển kim châm vào kinh mạch và xương bị hoại tử trong chân cô ấy.
Các dây thần kinh đã chết trong chân Tiểu Vũ suốt ba năm qua dần có phản ứng trở lại, có thể co giật, thậm chí run rẩy!
Cảnh tượng này khiến Lâm Chỉ Huyên và hai người kia trợn tròn mắt kinh ngạc!
Không ngờ Diệp Hi Hòa thật sự làm được, chỉ trong chốc lát đã chữa lành đôi chân hoại tử của Diệp Hình Vũ!
Cô ấy đã có phản ứng, ít nhất là thay đổi theo hướng tốt!
"Đại thần!"
Ông Triệu lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa, nước mắt tuôn rơi!
Diệp Hi Hòa vốn muốn tiếp tục chữa trị, nhưng thấy sau khi hắn che mắt, Tiểu Vũ lại sợ hãi và bất lực ngủ thiếp đi.
Cô ấy thật sự quá yếu ớt, ngay cả kim băng cũng ảnh hưởng nghiêm trọng đến cơ thể cô ấy, vẫn cần phải từ từ mới được.
Hơn nữa, đôi chân cô ấy đã biến dạng quá lâu, không thể hồi phục, đứng dậy bình thường trong thời gian ngắn.
Diệp Hi Hòa thở dài, đứng lên.
"Tiền bối! Tiểu lão nhân Triệu Quy Nghi kính xin lỗi đã vô lễ trước đó, hôm nay được chứng kiến tiền bối châm cứu thật là may mắn khôn xiết, mong hãy rộng lượng bỏ qua!"
Đạo lý ai mạnh thì là bề trên!
Dù khoảng cách tuổi tác có lớn đến đâu, chỉ cần người kia vượt trội hơn về kỹ thuật, đều có thể gọi là tiền bối!
"Ai là kẻ đã làm tổn thương em gái tôi như vậy?" Diệp Hi Hòa bỗng lạnh giọng hỏi.
"Quách Tử Minh!"
Lâm Chỉ Huyên chủ động nói: "Lúc ấy tôi vô tình đi ngang qua, thấy em gái anh bị chúng đánh đập, thậm chí còn định... đái lên người cô ấy!"
"Tôi tức giận nên ra ngăn lại!"
Ra là thế!
Diệp Hi Hòa nhìn Diệp Hình Vũ đang ngủ say dưới đất, sát khí trong người lại bốc lên dữ dội!
Dường như Lâm Chỉ Huyên nhận ra mình nói sai, liền nói: "Tuy nhiên, Quách Tử Minh không phải kẻ tầm thường, cha cậu ta là Quách Côn, bang chủ Huyết Thủ Bang!"
Trong thành phố tồn tại bốn thế lực ngầm lớn nhất Tân Hải, Khô Lâu Đường, Diêm Vương Điện, Dạ Xoa Môn và Huyết Thủ Bang!
Mặc dù Huyết Thủ Bang là yếu nhất, nhưng cũng không thể xem thường, bên trong có Tông sư trấn giữ, Quách Côn cũng là một Tông sư...
Nhưng nghe lời Lâm Chỉ Huyên, hận ý trong lòng Diệp Hi Hòa lại tăng thêm một tầng nữa!
Quách Côn? Chính là tên đã cùng đi đánh trống cổ vũ, xông vào nhà họ Diệp ngày đó?!
Quả nhiên là oan gia, hắn vừa quay lại, những kẻ có thâm thù đại hận với hắn đã lần lượt lộ diện!
"Cô tên gì?"
Lần đầu tiên Diệp Hi Hòa nhìn thẳng Lâm Chỉ Huyên.
"Lâm Chỉ Huyên."
Lâm Chỉ Huyên lạnh lùng hỏi lại: "Còn anh?"
Nhưng Diệp Hi Hòa đã bước đi ra ngoài: "Tạm thời giúp tôi chăm sóc em gái tôi, coi như Diệp Hi Hòa tôi nợ cô một ân tình!"
Diệp Hi Hòa?
Lâm Chỉ Huyên nghe tên thì sắc mặt lập tức thay đổi!
Giờ cô ấy mới biết danh tính hắn, hóa ra là tiểu thiếu gia nhà họ Diệp bị cho là đã chết cách đây ba năm...
Dù hắn là thiếu gia nhà họ Diệp thì sao, lúc nãy hắn dùng thái độ gì với cô ấy đấy?
"Tiểu thư... "
Đột nhiên, ông Triệu Quy Nghi quỳ bấy lâu đứng dậy, thở sâu: "Vị Diệp thiếu này, nghịch thiên trở về, kèm theo một thân y thuật đỉnh cao! Bệnh ông Lâm mãi không thuyên giảm, chúng ta có thể mời hắn tới khám, lão phu bó tay rồi nhưng không có nghĩa hắn cũng thất bại!"
Nghe vậy, Lâm Chỉ Huyên mở to mắt, ánh mắt lại thoáng vẻ kì lạ.
Chương 9: Không kiềm chế được dục vọng phải không?
Biệt thự nhà họ Trần, im lìm như tờ.
Trần Vân Phi chủ nhân nhà họ Trần tròn mắt nhìn vũng máu loang lổ trên đất, người khác nói đó là con trai ông ta!
Tay ông ta run lên bần bật!
Lúc này, những người lén lút mang xác Trần Hãn Thanh về kể lại mọi chuyện xảy ra trong đám cưới nhà họ Mã.
Thiếu gia nhà họ Diệp vốn phải chết cách đây ba năm, không ngờ vẫn còn sống và quay trở lại!
Hơn nữa không biết học đâu ra mà sức mạnh kinh khủng khiếp, diệt cả nhà họ Tô, nhà họ Mã, thậm chí đập nát cả Trần Hãn Thanh và ông Cửu thành bãi máu!
"Nghiệt chủng kia tìm được chỗ sống trong đường chết, mới quay lại đã muốn lật trời à? Tưởng Tân Hải vẫn như ba năm về trước sao?"
Trần Vân Phi nheo mắt, nghiến răng đến nỗi lợi lung lay.
Năm đó diệt trừ nhà họ Diệp, ông ta không phải thủ phạm chính nhưng chắc chắn là đồng lõa!
Không ngờ dưới sự vây diệt của nhiều thế lực, vẫn còn một con cá lọt lưới!
"Cha, anh cả chết thảm quá cha ơi, nhất định phải báo thù cho anh ấy! Con xin tự mình đi diệt nghiệt chủng kia để tế anh cả!"
Đột nhiên Trần Hán Sinh, con thứ hai Trần Vân Phi, đứng dậy, giận dữ nói.
"Ừm! Nhưng không được chủ quan, thằng nhãi đó rất mạnh, gặp ai cũng đập thành bãi máu, chắc chắn là luyện công pháp tà môn ngoại đạo nào đó, con đi cùng ông Lam đi, như vậy có lẽ sẽ ổn hơn."
Trần Vân Phi nói xong quay sang nhìn một ông già bên tay phải.
Khí thế ông ta đầy uy nghi, chỉ ngồi đó đã toát ra sự vững chãi, chính là trụ cột của gia tộc nhà họ Trần, cao thủ cấp Tông sư, Lam Phượng Tường!
Không giống Cửu Thiên Trượng chỉ là vệ sĩ thân cận của Trần Hãn Thanh, Lam Phượng Tường là chỗ dựa cho của cả nhà họ Trần, với Phượng Nhãn quyền uyển chuyển, giết người như ma!
"Gia chủ yên tâm, tôi sẽ giết kẻ không biết trời cao đất dày kia như giết gà mổ chó!" Lam Phượng Tường lạnh lùng nói.
"Rất tốt, Hán Sinh, con dẫn hai trăm sát thủ, cùng ông Lam đưa đầu nghiệt chủng ấy về đây, cha muốn dùng máu nó làm rượu!"
"Vâng thưa cha!"
Một bên khác.
Trung tâm cảng Kim Dạ.
Thiếu gia của Huyết Thủ Bang, Quách Tử Minh vừa tới liền gọi bốn cô tiếp viên massage, đưa vào phòng riêng.
Lúc này cả bốn cô gái lần lượt ăn mặc thành y tá, tiếp viên hàng không, giáo viên và học sinh, cố gắng thể hiện sự quyến rũ trong trang phục hóa trang của mình.
Khi Quách Tử Minh nằm sấp trên giường nước, thưởng thức kỹ năng massage của bốn cô gái.
Bỗng nhiên phía sau vang lên tiếng nổ "Ầm!", cửa kính phòng bị đập vỡ vụn, một bóng đen lạnh lẽo bước thẳng vào.
"Á!!!!"
Bốn cô gái hoảng hốt thét lên, vội lăn khỏi người Quách Tử Minh, chạy thẳng ra cửa.
Quách Tử Minh cũng giật mình, vội quấn khăn tắm quanh người, sợ hãi nhìn Diệp Hi Hòa: "Mày... mày là ai?!"
"Quách Tử Minh?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
Ba năm trước, hắn chưa gặp Quách Tử Minh, bởi lúc đó gã còn quá nhỏ, chỉ là tay sai của cha Quách Côn khi xâm nhập nhà họ Diệp!
"Đúng! Mày là ai? Tao cảnh cáo đừng có làm loạn, tao là con trai Quách Côn đấy!"
Dù ngu ngốc thì Quách Tử Minh cũng biết chắc người đàn ông đầy sát khí này không có ý tốt gì, gã lén lút tìm điện thoại, muốn gọi cho ai đó.
"Không cần hoảng, tao sẽ cho mày gọi điện thôi."
Nhưng Diệp Hi Hòa đã nhìn thấu ý định của gã, lạnh lùng bước tới.
"Không kiềm chế được dục vọng của mình phải không? Thích bắt nạt ai cũng được đúng không? Hôm nay tao sẽ dạy mày một bài học!"
Nói rồi, Diệp Hi Hòa đột ngột lao tới chỗ Quách Tử Minh, túm lấy phần dưới của gã rồi giật mạnh một cái, máu me bắn tung tóe!
Bốn cô gái co rúm ở cửa phòng thấy vậy càng thét lên kinh hoàng, nhìn Quách Tử Minh như thấy ma.
"Á!!!!"
Quách Tử Minh gào lên đau đớn thảm thiết, cảm thấy phần dưới cơ thể đã mất cảm giác, máu nhỏ giọt tí tách...
"Thiếu gia, chuyện gì vậy?!"
Lúc này, mấy tay chân ở các phòng bên cạnh nghe tiếng hét chạy tới, nhưng bị Diệp Hi Hòa vỗ nát thành bãi máu!
Sau đó, Diệp Hi Hòa giật lấy điện thoại, nói với Quách Tử Minh: "Bây giờ, gọi cho thằng cha Quách Côn nhà mày ngay!"
Quách Tử Minh nghiến răng nhìn Diệp Hi Hòa, cảm thấy tên này đúng là muốn chết!
Làm nhục gã như thế, còn bắt gọi cha gã?!
"Mẹ thằng chó ác ôn!"
Quách Tử Minh giật lấy điện thoại, run rẩy gọi cho cha.
Lúc này, Quách Côn đang ở một nhà máy ngầm để giao dịch với một nhân vật lớn.
"Thưa ngài, lô hàng này ngài đã xem rồi đấy, hoàn toàn tinh khiết, tuyệt đối không làm ngài thất vọng!"
"Ừ, rất tốt, lập tức cho người vận chuyển, lần này chọn mấy đứa con gái 'ngoan', bỏ vào tử cung chúng, tao sẽ dùng một số phương pháp đặc biệt để tránh bị phát hiện!"
"Đã hiểu!"
Quách Côn vừa nịnh nọt đáp lại thì điện thoại reo.
"Con trai, cha đang có chuyện quan trọng, đừng làm phiền cha lúc này!"
Quách Côn nói với thái độ không hề vui.
"Cha! Cha ơi! Cứu con với... con bị tấn công ở Cảng Kim Dạ, hắn biến con thành... thành người không ra người quỷ không ra quỷ..."
Nghe thế, cả người Quách Côn bao trùm sát khí: "Thật sao? Đứa nào dám ra tay với con trai cha?"
Ông ta không tin ở Tân Hải còn ai dám đụng vào con trai mình.
Ngay cả các gia tộc hàng đầu cùng ba thế lực ngầm còn lại cũng phải e dè đấy!
"Không biết! Nói chung cha mau tới đây, con không chịu nổi nữa... con đau chết mất..."
"Được rồi, con chờ đó, cha tới ngay!"
Quách Côn cúp máy, rất áy náy nói với người đàn ông phía trước: "Thưa ngài, thật xin lỗi, con trai tôi có chuyện, tôi phải đi ngay! Tôi sẽ cử thuộc hạ tiếp ngài, ngài cứ sai bảo, tôi sẽ quay lại xử lý!"
"Không cần đâu."
Người đàn ông kia vẫy tay: "Quách bang chủ, con cái quan trọng hơn, ông cứ đi đi! Nhớ rằng phía sau ông là ai, đừng sợ bất cứ ai, nếu có vấn đề gì giải quyết không được thì gọi cho tôi, chúng ta trên cùng một con thuyền mà!"
"Cảm ơn ngài!"
Quách Côn vô cùng phấn khởi, ông ta tận tâm phục vụ vị đại nhân kia đã lâu, cuối cùng cũng được công nhận, khiến ông ta vui sướng khôn xiết!
Mỗi tội chuyện rắc rối của con trai lại khiến ông ta giận dữ.
Ông ta lập tức dẫn người rời đi!
Trung tâm cảng Kim Dạ.
"Đã gọi xong rồi, cha tôi sắp tới đây, anh có thể tha cho tôi trước được không?"
Quách Tử Minh đau đến mồ hôi lạnh đầm đìa, giả lả cầu xin.
"Ờ."
Diệp Hi Hòa bốp một cái, đập nát gã thành một vũng máu!
Chương 10: Đồng quy vu tận
"Đồ cuồng vọng, mau buông Quách thiếu ra ngay!"
Lúc này, người quản lý cảng Kim Dạ cũng nghe ồn ào từ phòng khách VIP, một tên to béo dẫn đầu đem đám tay chân hung hăng ào tới.
Gã này tên Vương Quảng, là đại ca chịu trách nhiệm quản lý cảng Kim Dạ, cũng là cao thủ số một!
Thực lực đạt cấp 9 sao, luyện thân pháp đến mức thép cứng cũng không thể xuyên thủng!
Gã đá tung cửa phòng, nhưng chỉ thấy một thanh niên cùng bốn cô gái đang sợ hãi, không thấy bóng dáng Quách Tử Minh cùng đám người khác!
"Xin lỗi, tôi đi nhầm phòng rồi!"
Vương Quảng khạc nhổ một cái, sắp dẫn người đi tiếp.
"Không nhầm đâu, các người đến tìm hắn mà?"
Diệp Hi Hòa chỉ vào vũng máu dưới đất, nói đến cũng kỳ quái, cả người Quách Tử Minh đều là bãi máu, chỉ trừ cái thứ dài ba mét kia vẫn còn đó!
"Cái gì... Mày giết Quách thiếu rồi sao?!"
Vương Quảng tức giận trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa hỏi.
"Nếu không muốn chết theo tên đó và Huyết Thủ Bang thì cút ngay!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Mày dám nói thế trước mặt Vương Quảng tao à? Dám giết Quách thiếu, tao sẽ bắt mày trả giá!"
Vương Quảng gầm lên, tung một quả đấm cứng như thép về phía Diệp Hi Hòa.
Tốc độ của gã cực nhanh, võ công thân pháp luyện đến mức tuyệt đỉnh dưới cấp Tông sư, nhưng chỉ ra được nửa bước thì bị Diệp Hi Hòa vỗ nát thành đống máu!
"Còn ai muốn tự sát nữa?"
Lúc này, những người còn lại run lên bần bật!
Những tên theo Vương Quảng vào, đều quỳ sụp xuống, không dám thở mạnh, càng không dám ngẩng đầu nhìn Diệp Hi Hòa!
Họ không thể tin được, tên Vương đại ca hay khoe mình thích đâm thép vào người mà không hề hấn gì, nhưng giờ gặp mặt người kia một lần đã bị đập nát bét!
Dưới bầu không khí tràn đầy áp lực, hai mươi phút đã trôi qua.
Không lâu sau, bên ngoài đường đêm, hàng chục chiếc xe ào tới!
Mỗi chiếc xe dừng lại, một loạt người bước xuống xe, thoáng nhìn thì chắc phải có cả hai, ba trăm người!
Dẫn đầu đám người này là vài tên đàn ông với khí thế sung mãn, xông thẳng lên.
Những tay sai của Vương Quảng quỳ gối đau rát dưới đất, lúc này mồ hôi lạnh tuôn ra, vì họ biết Quách bang chủ đã tới!
Ở Tân Hải, Quách Côn vẫn nổi danh hung tàn, dù sao cũng là người sáng lập Huyết Thủ Bang, bản thân ông ta cũng rất kinh khủng, nghe nói là đã đạt Tông sư 2 sao!
"Tránh ra hết! Cút hết cho tao!"
Quách Côn dẫn đám người xông vào cảng Kim Dạ như chỗ không người, liên tục đẩy ngã các tiếp viên cùng khách trong đó, hung thần ác sát tiến lên.
"Tử Minh, Tử Minh, con ở đâu?! Để tao xem ai dám đụng vào con trai Quách Côn tao!!"
Quách Côn đi đầu, khi tới cửa phòng VIP đã thấy một đám người quỳ sụp dưới đất, còn bốn cô gái sợ hãi run lẩy bẩy đến mức sắp ngất.
"Con trai tao, Quách Tử Minh đâu?"
Quách Côn ào tới, giận dữ hỏi đám tay chân cảng Kim Dạ đang quỳ trước cửa.
Chúng run rẩy không dám nói, chỉ lén nhìn về phía Diệp Hi Hòa trong phòng.
Quách Côn nhìn theo ánh mắt chúng, gầm lên: "Thằng nhãi kia, chính mày đã hại con trai tao phải không? Con trai của Quách Côn tao đâu?"
"Bang chủ, ông xem kìa!!"
Đột nhiên, một tay sai bên cạnh Quách Côn hoảng sợ chỉ vào vũng máu dưới đất.
Quách Côn nhìn vũng máu, trong lòng có cảm giác không lành!
"Đồ khốn, mày... mày cmn đã giết con trai tao?"
"Bang chủ xin nén bi thương!"
Đột nhiên, đám tay chân phía sau đều vẻ mặt nặng nề, lên tiếng.
Ai cũng biết, bang chủ chỉ có một mụn con trai, từ nhỏ ôm ấp như bảo bối, thậm chí còn không đành lòng để con chịu khổ, nên cũng không bắt con luyện võ!
Ai ngờ tên liều mạng kia dám giết thiếu bang chủ!
"Nói lời vô dụng! Bảo nén đau thương, vậy để cho nó cũng nén đau thương đi. Giết cho tao!! Giết nó!!"
Quách Côn tức giận ra lệnh, cả đám tay chân Huyết Thủ Bang rút hung khí xông lên chém Diệp Hi Hòa!
Tuy nhiên, ngay giây tiếp theo, từ phía trước vang lên một luồng khí tức kinh khủng, ba trăm tên xông vào phòng bị đẩy ngược trở lại, đổ ập vào tường và cửa phòng, nổ tung thành bãi máu, chết không còn manh giáp!
Cả phòng như bị tắm máu, mùi máu tươi nồng nặc lan cả trăm mét!
Quách Côn trợn tròn mắt, lùi lại hai bước.
Cùng lúc đó, mấy phó bang chủ và đại ca bên cạnh cũng nhìn Diệp Hi Hòa với biểu cảm kinh hoàng!
Diệp Hi Hòa tiêu diệt nhiều người vậy, trên người lại không vương chút máu nào!
"Quách Côn, còn nhớ tôi không?"
Diệp Hi Hòa bước tới trước mặt Quách Côn!
Sắc mặt Quách Côn thay đổi, ông ta cảm thấy chàng trai này hơi quen mắt, như từng gặp ở đâu đó.
Cho đến lúc này ông ta mới nhớ ra, kinh ngạc nói: "Mày, mày là Diệp Hi Hòa? Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp ba năm trước?!"
"Trí nhớ khá đấy!"
Diệp Hi Hòa thờ ơ: "Quách Côn, ba năm trước nhà họ Diệp diệt môn, ông cũng có liên quan, bây giờ tôi chỉ muốn biết hung thủ cầm đầu là ai, nói ra đi, tôi sẽ cho ông một cái chết nhanh chóng!"
Ba năm trước, Diệp Hi Hòa chỉ biết có một nhóm người xông vào nhà hắn chém giết lung tung, nhưng hắn không biết mục đích của chúng, càng không rõ ai là kẻ chủ mưu!
Hắn chỉ biết bọn chúng, kể cả Quách Côn đều là đồng phạm trong vụ đó, từng tắm máu người nhà hắn!
Vẻ mặt Quách Côn thay đổi, một là ông ta cảm nhận được một luồng áp lực từ tên nghiệt dư còn sống sót ba năm trước, thứ hai, chuyện năm đó ông ta có chết cũng không thể nhắc tới, nếu không kết cục của ông ta sẽ còn thảm hơn!
"Diệp Hi Hòa, muốn biết à? Xuống đó hỏi cha mẹ và ông nội mày đi! Tất cả xông lên!"
Ông ta vừa dứt lời, vài phó bang chủ và đại ca lao tới tấn công Diệp Hi Hòa!
Thực lực mỗi người đều là cấp Tông sư trở lên, có cả võ giả thường 8 sao, 9 sao lẫn Tông sư 1 sao!
Nhưng chưa kịp áp sát Diệp Hi Hòa, tất cả đều bị hắn tát thành bãi máu!
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa phóng tới, túm cổ Quách Côn đập vào tường sau lưng, làm sụp cả một lỗ hình người!
"Quách Côn, tôi không rảnh, nói hết những gì ông biết đi, bằng không, cho ông chết cũng là may mắn rồi!"
"Được, tôi... tôi nói, thực ra ba năm trước..."
Quách Côn lắp bắp, đột nhiên tay rút ra một điều khiển từ xa, ấn nhẹ một cái, toàn thân nổ tung!
Ông ta biết người tội ác chồng chất như mình sẽ có ngày này, vậy nên đã chuẩn bị từ lâu!
So với việc bị Diệp Hi Hòa ép chết rồi để lộ bí mật năm đó, ông ta thà chết chung với hắn còn hơn, giấu kín đến cùng!!