Lúc này, bên ngoài hội thương mại Nhật Bản.
Một đám người không có ý tốt của Nhật Bản lao ra chặn đường Diệp Hi Hòa.
“Thằng khốn, đồ con lợn này, ai cho mày dũng khí mà tự tiện xông vào hội thương mại Nhật Bản của chúng tao vậy? Cho dù là người đứng đầu thành phố Tân Hải của chúng mày cũng phải khách sáo khi thấy khách nước ngoài như chúng tao đấy!”
Một tên bụng phệ người Nhật vừa dứt lời đã bị Diệp Hi Hòa vung tay đánh bay đầu, máu trong người gã bắn ra khắp nơi.
“Đồ khốn!”
Một đám người Nhật vô cùng sợ hãi, ánh mắt không thể tin nổi nhìn Diệp Hi Hòa.
Bọn họ không giống những người bản địa tầng lớp trên của Tân Hải, bình thường cũng chỉ đợi trong hội thương mại, tính toán chuyện lớn rồi ăn uống tận hưởng.
Nào ngờ Tân Hải mà mình từng biết lại có người quái dị như Diệp Hi Hòa, thần cản giết thần, phật cản giết phật đâu?
“Tôi đếm đến ba, nói người hội thương mại và cả nhà Vương Nguyên Bảo quỳ ra gặp tôi, để tôi tự đi vào sẽ không đơn giản là máu chảy thành sông đâu, tôi sẽ khiến các người chết cũng không sót lại cặn!”
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
“Đồ khốn, tên chó! Tên khốn Đại Hạ kiêu ngạo, xử lí hắn!”
Đương nhiên đám người Nhật kia không thể nhịn được những lời này, họ la hét lao về phía Diệp Hi Hòa, kết quả Diệp Hi Hòa chỉ vung tay một cái đám người Nhật kia đã biến thành một đống vụn máu!
Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt, hắn đá văng cửa hội thương mại Nhật Bản rồi di vào.
Lúc này bên trong nghe được tiếng động, càng nhiều người Nhật đứng lên.
Người dẫn đầu những người này mặc áo đồng phục huấn luyện, chân đi guốc gỗ, tay cầm kiếm võ sĩ, đây chính là võ sĩ nổi tiếng lừng danh Nhật Bản!
“Chuyện gì vậy, người kia, anh muốn làm gì?”
Một võ sĩ Nhật Bản tức giận quát, anh ta là người đứng đầu những võ sĩ Nhật Bản này, nếu như tính thực lực như võ giả sẽ là Tông Sư 8 sao!
“Đừng để tôi phải nhắc lại lần ba, hội trưởng của các người và Vương Nguyên Bảo đang ở đâu?” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
Võ sĩ Nhật Bản kia dùng kiếm chỉ thẳng, mười mấy võ sĩ Nhật Bản lập tức xông về phía Diệp Hi Hòa, kết quả cũng bị một phẩy tay của hắn đập thành vũng máu, bốc hơi trong không khí.
Cạch cạch cạch!
Mấy võ sĩ Nhật Bản lập tức thay đổi sắc mặt.
Họ không đoán được thực lực của Diệp Hi Hòa đến đâu, đây là cái quỷ gì vậy, sao có thể phẩy tay một cái đã khiến nhiều người nổ tung như thế được?
Bọn họ liếc mắt nhìn nhau, ai cũng có thể thấy được sự sợ hãi trong mắt đối phương, nhưng họ cũng không lùi bước.
Dù sao tín ngưỡng của võ sĩ cũng khiến họ biết võ sĩ chỉ có chết vì chiến đấu chứ không đầu hàng, nếu không thì tự mổ bụng tự vẫn!
“Vì Thiên Hoàng, lên!”
“Đi chết đi!”
Mấy người hai tay cầm kiếm nhanh chóng chém về phía Diệp Hi Hò.
Diệp Hi Hòa không nhịn được lại phẩy tay một cái nữa, chân khí mạnh mẽ quét sạch mọi thứ khiến mấy võ sĩ Nhật Bản này thịt nát xương tan, nổ thành vũng máu!
Đúng lúc này Kato Taka ở bên trong nghe thấy tiếng động chạy ra xem.
Ông ta trợn mắt nhìn cảnh tượng trong phòng của mình, trái tim kinh hoàng run lẩy bẩy nhưng cũng rất tức giận.
Ánh mắt phẫn hận của ông ta nhìn về phía Diệp Hi Hòa, nghiến răng nói: “Đồ khốn kia, đây đều do mày làm?”
“Ông chính là hội trưởng hội thương mại Nhật Bản?”
Diệp Hi Hòa nhìn chằm chằm người này nói.
“Tao là phó hội trưởng Kato Taka, mày không đủ tư cách gặp hội trưởng của chúng tao! Mày dám trắng trợn giết người của hội thương mại Nhật Bản, không sợ sẽ khiến xung đột giữa hai nước sao? Chúng tao là khách Đại Hạ chúng mày mới đến!”
“Bớt nói láo đi! Quỳ xuống!”
Diệp Hi Hòa truyền chân khí vào tay rồi nâng lên, muốn đánh Kato Kanta quỳ xuống.
Đúng lúc này có hai lão giả từ phía sau lao lên kéo Kato Kanta đang gặp nguy hiểm lùi lại.
Bàn tay mang chân khí của Diệp Hi Hòa đập mạnh xuống đất tạo thành một dấu tay cực lớn.
“Thiếu niên, cậu giết người không chớp mắt như vậy sao, quá ác độc rồi!”
Hai lão giả kia đều rất mạnh!
Bọn họ cũng mặc trang phục võ sĩ, chân đi guốc gỗ, trong tay cầm kiếm tachi.
Kiếm tachi so với kiếm của võ sĩ bình thường sẽ có đẳng cấp cao hơn, cũng thể hiện thân phận của họ không hề tầm thường.
“Takeshi Shimizu, Takeshi Yamayuki, giết chết người này cho tôi! Anh ta là nghiệt chủng còn sót lại ba năm trước của nhà họ Diệp, rất nhiều sản nghiệp của chúng ta đều từ nhà họ mà ra, không thể để anh ta lấy lại được!”
Takeshi Shimizu, Takeshi Yamayuki là hai người mạnh nhất hội thương mại ở thời điểm hiện tại.
Thực lực của hai người đều ở Thái Đẩu 1 sao, trong đó Takeshi Yamayuki đã ở ranh giới chuẩn bị đột phái Thái Đẩu 2 sao!
“Hội phó Taka yên tâm!”
Takeshi Shimizu cười cười, ông ta đi về phía trước nhìn Diệp Hi Hòa khinh thường: “Thiếu niên, thân thủ của cậu đúng là khiến tôi khá ngạc nhiên, công pháp của cậu chắc là truyền thừa từ môn phái Huyết Vụ nào đúng không?”
“Từ khi đến Đại Hạ tôi chưa từng đánh với người Đại Hạ cấp cao bao giờ, bọn họ thấy người Nhật chúng tôi đều tươi cười đón tiếp, a dua nịnh nọt, tôi có muốn đánh cũng không tìm được lí do.”
“Bây giờ cậu lại chạy đến đây khơi gợi hứng thú của tôi, chúng ta đấu một trận công bằng nhé, cậu thấy thế nào?”
“Dựa vào ông?”
Toàn thân Diệp Hi Hòa bao phủ sát khí, chân khí ở lòng bàn tay cũng thấp thoáng xuất hiện.
“Chà, đừng coi thường võ sĩ Nhật Bản chúng tôi, người Đại Hạ các cậu lâu rồi chưa lĩnh giáo qua võ sĩ chúng tôi đúng không? Tôi muốn xem thử ma bệnh Đông Á năm đó không chịu nổi một chiêu hôm nay có thể đứng lên hay không!”
“Chỉ mình câu này thôi ông cũng phải chết rồi!”
Thân ảnh Diệp Hi Hòa lóe lên một cái, hắn trực tiếp lao về phía Takeshi Shimizu.
Ánh mắt Takeshi Shimizu ngưng lại, ông ta quát lớn: “Đến hay lắm!”
Hai tay ông ta nắm chặt kiếm tachi, dùng chiêu thức sở trường của mình tung ra một đao xé gió.
Sức mạnh của Thái Đẩu 1 sao xuất kích quả nhiên chỉ có sát ý vô cùng sắc bén.
Nhưng kiếm của ông ta còn chưa kịp hạ xuống, Diệp Hi Hòa đi đến trước mặt ông ta, một tay nắm lấy kiếm của tông ta, một tay bẻ gãy thanh kiếm đó thành hai mảnh.
Tiếp đó hắn nắm lấy cánh tay Takeshi Shimizu, một tiếng roẹt vang lên, hắn xé tay ông ta ra làm đôi!
“A!”
Takeshi Shimizu còn chưa kịp đau đớn kêu la, Diệp Hi Hòa ném cánh tay đẫm máu của ông ta đi rồi lại nắm lấy cánh tay còn lại xé rách!
Sau đó hắn lật ngược Takeshi Shimizu lại, nắm lấy hai đùi của ông ta kéo mạnh, trên người chỉ còn sót lại phần thân và đầu, hắn tiếp tục nắm lấy đầu bẻ xuống!
Phần thân be bét máu thịt bị Diệp Hi Hòa xem như rác mà ném sang một bên.
Hắn cứ như vậy, trước mặt tất cả người Nhật Bản, trực tiếp ngũ mã phanh thây Takeshi Shimizu còn đang sống sờ sờ!
Chương 37: Mười tỷ tiền bồi thường
Hức!!!
Không ai có thể tưởng tượng được Thái Đấu 1 sao như Takeshi Shimizu lại bị Diệp Hi Hoà xé sống ngay khi vừa đối mặt, cái chết cứ gọi là vô cùng thảm thiết!
Không khí kinh hoàng bao trùm, tất cả người Nhật Bản đều sợ hãi lui ra phía sau, ngay cả sắc mặt của Takeshi Yamayuki kia cũng tái nhợt, tràn đầy vẻ không thể tin nổi!
Thực lực của Takeshi Shimizu không chênh lệch nhiều so với ông ta, cho dù ông ta có mạnh, cũng không mạnh hơn bao nhiêu.
Hiện tại, Takeshi Shimizu vốn đang khoẻ mạnh trước mặt Diệp Hi Hòa, lại cứ như vậy không chịu nổi một chiêu? Còn bị xé xác là cái quỷ gì?
"Người Đại Hạ vẫn còn là ma bệnh sao?"
Diệp Hi Hòa hùng hổ đi về phía Kato Taka và Takeshi Yamayuki.
Kato Taka sắp bị dọa bay mất hồn, vội vàng nói với Takeshi Yamayuki: "Takeshi Yamayuki, nhanh lên, mau ngăn cản hắn! Tôi đi gọi viện binh! Nhất định phải ngăn hắn lại!"
Mặc dù trong lòng Takeshi Yamayuki không nắm chắc, nhưng vẫn hung hăng nắm chặt thanh Tachi, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói: "Này người kia, tôi không thể không nói, cậu rất mạnh!"
"Nhưng hôm nay cậu muốn hoành hành làm loạn trong tại hội thương mại Nhật Bản, cũng không phải dễ dàng như vậy đâu!"
"Takeshi Yamayuki tôi đây, chắc chắn sẽ lấy mạng cậu bằng thanh kiếm này!"
Nói xong, Takeshi Yamayuki tức sùi bọt mép, bỗng nhiên lấy một viên thuốc từ trong túi tiền của mình ra rồi bỏ vào trong miệng!
"Ha ha ha, viên thuốc quỷ này chính là do sư phụ Shigeo Tokuda của tôi ban cho!"
"Nó có thể khiến thực lực của tôi tạm thời tăng lên một cái cảnh giới nhỏ, trở thành Thái Đẩu 2 sao mà tôi tha thiết ước mơ!"
"Đương nhiên cũng sẽ có tác dụng phụ, sẽ khiến cho căn cơ của tôi bị hao tổn, tương đương với việc cưỡng ép thiêu đốt sinh mệnh!"
"Nhưng chỉ cần có thể giết cậu, vậy là đủ rồi!"
"Tôi, Takeshi Yamayuki, hôm nay sẽ cho cậu biết, võ sĩ của Nhật Bản chúng tôi không thể chịu nhục!"
Ỷ vào việc sau khi mình nuốt quỷ thuốc, khí kình dâng trào, cảnh giới tăng lên, sự tự tin của Takeshi Yamayuki được tăng cường rất nhiều, thanh Tachi nắm trong tay càng mơ hồ rung động, như thể nó đang run rẩy để đáp lại chủ nhân!
"Tên khốn kia, tới đi!!! Tôi Takeshi Yamayuki…"
Bốp!
Diệp Hi Hòa không chờ ông ta nói xong, một cái tát đã bay tới đập ông ta thành một đống máu!
Vớ va vớ vẩn, dựa vào cắn thuốc vậy mà cũng tăng lên được một cảnh giới nhỏ, không bằng đớp c*t đê!
"Má ơi!!!"
Kato Taka tận mắt thấy cảnh tượng này, đã bị dọa cho co quắp trên mặt đất, sau khi kịp phản ứng lại đã tè ra quần từ bao giờ, vắt chân lên cổ định chạy trốn.
Cuối cùng ông ta cũng đã biết mình đã quá khinh thường Diệp Hi Hoà, cũng không nên chứa chấp một tai hoạ như Vương Nguyên Bảo, đây có khác gì dẫn lửa đến người mình đâu!
"Muốn chạy à?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nhìn Kato Taka, bàn tay to cách không lao tới.
Nhưng đúng lúc này, đột nhiên có hai phi tiêu bay tới bắn vào mắt hắn!
Diệp Hi Hòa trở tay bắt lấy hai cái phi tiêu này.
Khi hắn quay đầu nhìn lại, thì chỉ thấy một người mặc quần áo bó, buộc xà cạp, hành động mau lẹ, bóng người trở tay nắm lấy kiếm ninja, lặng yên xuất hiện, ngồi xổm ở bên trên mái hiên nhìn chòng chọc vào hắn.
Hai cái phi tiêu vừa rồi đúng là do kẻ này bắn ra!
"Oguri Shun, nhanh, nhanh cứu tôi!!"
Lúc này Kato Taka đã hoàn toàn co quắp trên mặt đất, mặc dù bàn tay to vừa rồi của Diệp Hi Hoà không vồ nát ông ta, nhưng lại nắm lấy hai chân ông ta, giờ phút này nó đã máu thịt be bét, không nói cũng biết có bao nhiêu thê thảm.
"Genin đế quốc Nhật Bản Oguri Shun, không nhục sứ mệnh!"
Oguri Shun bỗng nhiên chuyển sang cắn kiếm ninja, đôi tay di chuyển ném ra mấy thanh kiếm trong tay đánh úp về phía Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa không nhịn được trở tay ném hai phi tiêu qua đó, tốc độ kia có thể so với tia chớp sao băng, nhanh hơn cả hàng triệu lần so với Genin Oguri Shun này!
Cho nên Oguri Shun không kịp phản ứng, trên trán đã tuôn ra một đóa hoa máu, óc bắn tung tóe, sau đó cả người lăn xuống từ mái hiên, cái chết coi như là vừa gọn gàng mà linh hoạt.
Diệp Hi Hòa lại một lần nữa cất bước về phía Kato Taka.
"Không... Đừng..."
Giờ phút này, thân dưới của Kato Taka hoàn toàn không còn gì, ông ta chỉ chống đỡ nửa cơ thể liều mạng lùi về phía sau, Diệp Hi Hòa dùng một tay túm lấy ông ta từ dưới đất lên!
“Hức hức, thiếu gia nhà họ Diệp, đừng! Đừng giết tôi!!"
Vị này đường đường là phó hội trưởng của hội thương mại Nhật Bản, vậy mà lại sợ đến phát khóc, nước mũi nước mắt hỗn độn nói: "Chuyện của ba năm trước đây không liên quan gì đến tôi! Đó là quyết định của ngài hội trưởng, bảo chúng tôi chiếm sản nghiệp của gia tộc ngài, tôi chỉ là người chấp hành cấp cao, tôi..."
"Vương Nguyên Bảo ở đâu?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Ông ta đang ở bên trong! Còn có người nhà của ông ta nữa, ông ta sợ ngài tìm tới cửa nên mới chạy trốn tới nơi này, Diệp thiếu gia, nể tình chúng ta bây giờ đã gác lại chiến tranh, là bạn bè quốc tế, xin ngài tha cho tôi một mạng đi..."
"Bạn bè quốc tế?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng cười một tiếng: "Đại Hạ bao dung bốn biển, bạn bè tới thì có rượu ngon, nhưng nếu có sói tới thì nghênh đón nó chỉ có súng săn thôi! Hội trưởng của ông là loại nào?"
"Đúng rồi... Ngài hội trưởng không có ở đây!"
Kato Taka khóc nói: "Ngày ấy giao hội thương mại cho tôi, còn bản thân thì đi làm những chuyện khác..."
Diệp Hi Hoà nghe ông ta nói vậy thì híp mắt, lạnh lùng nói: "Món nợ của kẻ này, tôi sẽ đích thân thanh toán! Hiện tại đến ông, có hai chuyện!"
Hắn duỗi hai ngón tay ra nói với Kato Taka: "Một, trong thời gian ngắn nhất, phun ra tất cả sản nghiệp mà người Nhật Bản các ông đã từng chiếm đoạt của nhà họ Diệp tôi, một lần nữa trả về dưới tên Diệp Hi Hòa của tôi, cũng bồi thường nhà họ Diệp tôi mười tỷ!"
"Thứ hai, tất cả những chuyện kinh doanh bẩn thỉu mà các ông đã làm ở Đại Hạ, dọn dẹp sạch sẽ cho tôi, cũng cảnh cáo những người phía trên ông, biết điều mà suy nghĩ cho phải phép, hoặc là cút ra khỏi Đại Hạ cho tôi, vĩnh viễn không được xâm phạm!"
"Nếu không thì đừng trách Diệp Hi Hòa tôi dưới cơn nóng giận giết tới Nhật Bản của các ông, đi thẳng đến Kyoto làm thịt Thiên Hoàng của các ông, tiêu diệt bọn giặc Oa trộm cướp chết giẫm các người!"
Kato Taka há hốc mồm, cảm giác Diệp Hi Hòa càng nói càng cuồng vọng, bất cứ một câu nào trong ba câu này bị truyền đi đều gây ra địa chấn quốc tế!
Không nói đến chuyện phun ra những thứ người Nhật Bản đã chiếm, thế này đã không thực tế lắm rồi, mà đồng thời còn phải bồi thường mười tỷ?
Toàn bộ sản nghiệp năm đó của nhà họ Diệp cộng lại cũng không đến mười tỷ mà!
Thứ hai, hiện tại Nhật Bản đã thẩm thấu đến từng địa phương của Đại Hạ, âm thầm làm một số hoạt động kinh doanh mờ ám, giống như kiểu buôn bán ma tuý chẳng hạn, làm sao có thể nói dọn dẹp là dọn dẹp ngay được, chẳng phải tương đương với tự tay cắt đứt con đường kiếm tiền hay sao?
Cuối cùng, chỉ bằng một người là hắn, vậy mà cũng dám buông lời muốn làm thịt Thiên Hoàng, vong quốc diệt chủng, chuyện này quá ngạo mạn rồi phải không?
Hắn cho rằng mình là ai, chẳng lẽ hắn thật sự cho rằng trong đế quốc Nhật Bản không có ai sao?
Thế nhưng cho dù trong lòng Kato Taka có những bất mãn này, nhưng hiện tại lại không dám ho he thể lộ ra mặt, chỉ có thể ngượng ngùng nói: "Vâng! Tôi sẽ làm theo! Cậu Diệp, ngài cứ yên tâm, tôi sẽ truyền đạt lên phía trên!"
"Nhớ kỹ, ông chỉ có thời gian một ngày để truyền đạt những yêu cầu này của tôi, quá hạn tôi sẽ thu thêm tiền lãi!"
Nói rồi, Diệp Hi Hòa thản chiêm găm một châm vào trong cơ thể Kato Taka.
Bắt đầu từ giây phút này, sinh mệnh của Kato Taka cũng đã bắt đầu đếm ngược!
Sau đó, Diệp Hi Hòa đi tới phòng hiệp hội thương mại, nhưng những gì nhìn thấy bên trong lại làm cho hắn giật nảy cả mình!
Chương 38: Bắt giữ
Không hề có bóng dáng Vương Nguyên Bảo trong hội thương mại Nhật Bản, chỉ có vài người phụ nữ đang ôm nhau co quắp lại khóc lóc.
Những người này đều có khuôn mặt đặc trưng của người nước Hạ nên Diệp Hi Hòa có thể khẳng định bọn họ đều là phụ nữ của Vương Nguyên Bảo.
"Vương Nguyên Bảo ở đâu?"
Diệp Hi Hòa hung hăng tóm lấy một người phụ nữ hỏi.
"Hu hu, ông ta… Ông ta bỏ chạy rồi, không chịu đưa chúng tôi đi cùng, ông ta chê chúng tôi là gánh nặng..."
Người phụ nữ này khóc sướt mướt nói, không biết là vợ bé thứ bao nhiêu của Vương Nguyên Bảo.
"Chạy rồi?"
Trong cơn tức giận, Diệp Hi Hòa quay đầu lại nhìn sau sau, chỉ thấy ở đó đúng thật có một cánh cửa. Hẳn Vương Nguyên Bảo đã nhanh chân chuồn mất trước khi hắn giết vào hội thương mại Nhật Bản.
Ông ta thực sự rất xảo quyệt, không hoàn toàn tin tưởng người Nhật Bản cũng như chưa từng đặt hết vốn liếng lên bọn họ.
"Ông ta đi đâu rồi? Không nói thật, tôi sẽ giết tất cả các người!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Không… Không biết..."
Mấy người phụ nữ khóc lóc, một trong số đó lớn tuổi nhất, hẳn là vợ cả của Vương Nguyên Bảo, thế nhưng ông ta vẫn bỏ bà ta lại.
Lúc này, bà ta vừa khóc vừa nói: "Cái tên không có lương tâm kia vứt chúng tôi lại đây rồi bỏ trốn một mình, còn bảo chúng tôi chuyển lời đến anh..."
"Cái gì?"
"Hai ngày nữa, ông ta sẽ chủ động đến gặp cậu tại nghĩa trang Diệp Thị."
"Đến lúc đó, ông ta sẽ dẫn theo vị đại nhân kia và tất cả những người đã từng huỷ diệt nhà họ Diệp, chấm dứt mọi chuyện!"
"Vậy nên cậu không cần phí sức tìm ông ta, cậu sẽ không tìm được đâu..."
Nghe vậy, Diệp Hi Hòa khẽ nheo mắt, hai ngày sau? Nghĩa trang Diệp Thị?
Nói như vậy, Vương Nguyên Bảo thật sự muốn cá chết lưới rách với hắn à, hay là ông ta đi tìm vị đại nhân mình nương nhờ năm xưa?
Vậy cũng tốt.
Ngày hôm đó, hắn sẽ cho tất cả mọi người trong dòng họ một câu trả lời thỏa đáng!
Sau đó Diệp Hi Hòa liếc đám phụ nữ nhà họ Vương đang ngồi khóc trên mặt đất: "Đừng trách tôi tàn nhẫn, năm đó Vương Nguyên Bảo dẫn người giết cả họ nhà tôi cho nên tôi không thể giữ các người lại."
Nói xong, hắn giơ tay lên, định vỗ tất cả những người đã từng đầu ấp tay gối với Vương Nguyên Bảo thành bãi máu.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến một tiếng hét giận dữ: "Dừng tay!!!"
Ngay lập tức, một nhóm quân lính Đại Hạ khí thế hừng hực xông vào.
Nhóm người này do một người đàn ông trung niên dẫn đầu, theo sau là toàn bộ cấp dưới cầm súng đã lên nòng.
"Diệp Hi Hòa, dừng tay lại! Ngay trước mặt Thượng úy mà cậu vẫn dám giết chóc bừa bãi?"
Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn Diệp Hi Hòa rồi hỏi.
Diệp Hi Hòa ngẩng đầu nhìn đám quân nhân, lạnh nhạt hỏi: "Ai phái các người tới?"
"Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi ra lệnh bắt giữ cậu vì tội giết người vô tội, đồng thời ảnh hưởng đến tình hữu nghị quốc tế, đây là quân lệnh!"
Người đàn ông trung niên đột nhiên giơ quân lệnh trong tay lên nói với Diệp Hi Hòa.
Cách đây không lâu, ông ta nhận được tin báo có người đang giết người trong hội thương mại Nhật Bản, hung thủ chính là thiếu gia Diệp Hi Hòa của nhà họ Diệp năm đó.
Vốn dĩ nếu Diệp Hi Hòa phạm tội khác trong thành phố thì quân đội sẽ không ra tay, dù sao vẫn có đội tuần tra.
Nhưng, một khi ảnh hưởng đến tình hữu nghị quốc tế thì quân đội nhất định phải can thiệp!
Huống hồ lúc vị Thượng úy này xông vào còn phát hiện những gì người cung cấp thông tin nói là hoàn toàn chính xác.
Diệp Hi Hòa thật sự đang giết người, hắn giết đám người hội thương mại Nhật Bản không còn mảnh giáp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh không thể xoá bỏ.
Chỉ còn lại mỗi mình phó hội trưởng Kato Taka, nhưng ông ta cũng đã mất đi đôi chân…
Tính chất của sự việc này quá ác liệt, nếu quân đội còn không làm gì thì sẽ gây ra tranh chấp quốc tế, vì vậy họ phải bày tỏ thái độ trước.
"Bắt giữ?"
Diệp Hi Hòa nhìn quân lệnh, cười hỏi: "Là Vương Nguyên Bảo báo tin cho ông hả?"
"Cậu không cần biết là ai tố cáo, tóm lại lập tức dừng tay, đi theo tôi!" Vị Thượng úy tức giận nói.
"Ha ha, quyền uy của ông lớn quá nhỉ!"
Diệp Hi Hòa cười khẩy: "Quý ngài Thượng úy, thấy ông thực thi pháp luật theo lẽ công bằng như vậy, tôi muốn hỏi ông một câu, ba năm trước khi nhà họ Diệp tôi bị diệt, cả nhà chết sạch thì ông đang ở đâu?"
"Tôi…"
Vị Thượng úy kia cứng họng, không nói nên lời.
"Đám người Nhật Bản này lấy danh nghĩa làm ăn với Đại Hạ cấu kết với tên súc sinh như Vương Nguyên Bảo, lén lút làm ăn mờ ám trong bóng tối, sản xuất và buôn bán ma túy. Khi bọn chúng hại nước hại dân dân như vậy, ông đang ở đâu?"
"Cậu…"
Thượng úy bị Diệp Hi Hòa chất vấn liền hai câu, càng không nói nên lời.
"Câm miệng! Cậu nói như vậy có bằng chứng gì không? Hơn nữa chuyện này liên quan gì đến việc cậu giết hại người vô tội?" Ông ta giận dữ hỏi.
"Còn cần tôi tìm bằng chứng nữa hả? Đám người này phạm tội ngay trong khu vực quản lý của các ông, là các ông có mắt như mù, thua cả con chó!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Về phần nói tôi giết người vô tội, tôi chỉ muốn cho những người thân đã chết của mình một lời giải thích thỏa đáng thôi. Họ có thể bị người khác giết chóc bừa bãi, thế tại sao tôi không thể giết lại?"
Dứt lời, Diệp Hi Hòa lập tức vung tay, tát chết nữ quyến nhà họ Vương ngay trước mặt Thượng úy.
"Diệp Hi Hòa, cậu!!!"
Thấy cảnh đó, Thượng úy khiếp sợ tột độ, đồng thời cũng nổi trận lôi đình.
Ông ta cảm giác Diệp Hi Hòa hoàn toàn không để mình vào mắt, hắn đang đứng trước mặt ông ta đấy, thế mà vẫn dám ra tay?
Thượng úy lập tức rút súng chĩa vào Diệp Hi Hòa: "Diệp Hi Hòa, lập tức đi theo tôi! Tốt xấu gì chúng ta cũng là đồng bào, đừng ép tôi giết cậu ngay tại đây!"
Diệp Hi Hòa nheo mắt.
Tốt xấu gì cũng là đồng bào, cũng mệt ông ta nói ra được lời này!
Chẳng qua, dù hắn giận dữ đến đâu cũng không có ý định đập chết tất cả những quân nhân này, bởi hắn muốn giữ mặt mũi cho một người.
"Được, tôi có thể đi với ông, thế nhưng tôi nhắc nhở ông, đừng hối hận!"
Nói xong, hắn bước thẳng ra ngoài.
"Tôi hối hận? Nực cười!"
Thượng úy cười khinh, thu quân, dẫn theo Diệp Hi Hòa rời đi.
Lúc đi ngang qua bên ngoài, bọn họ trông thấy phó hội trưởng Kato Taka đang nằm co quắp trên mặt đất, hơi thở mong manh, chỉ có thể tựa vào cột để chống đỡ, máu tươi dưới thân đã sắp chảy thành sông.
Thấy Diệp Hi Hòa bị quân đội Đại Hạ dẫn đi, lúc này trên môi ông ta mới dám hiện lên nụ cười khinh bỉ.
Sau đó, ông ta lấy điện thoại di động ra, bấm số một dãy số: "Hội trưởng, là tôi…"
Đầu dây bên kia, hội trưởng nghe Kato Taka kể lại mọi chuyện xong thì giận tím mặt!
"Tàn dư nhà họ Diệp từ ba năm trước to gan quá thể! Một mình phá hủy hội thương mại Nhật Bản của chúng ta, còn đe dọa chúng ta phải trả lại sản nghiệp của gia tộc hắn, rồi bồi thường mười tỷ?"
"Đầu óc tên đó có vấn đề hả?"
"Lại dám thốt lên những lời bất kính với Thiên Hoàng bệ hạ, còn rủa chúng ta nước mất nhà tang, đúng là không biết từ 'chết' viết như nào!"
"Nhưng mà hội trưởng, tên Diệp Hi Hòa kia giờ sâu không lường được. Trừ tôi, mọi người trong hội thương mại đều đã chết hết cả rồi, kể cả hai cao thủ Thái Đấu Takeshi Shimizu và Takeshi Yamayuki, người âm thầm bảo vệ tôi trong tối Oguri Shun cũng..."
Kato Taka nói, trong lòng vẫn thấy sợ hãi.
"Câm miệng! Hắn chỉ nhân lúc tôi và ngài Tokuda không có mặt nên mới láo xược thế thôi. Yên tâm, tôi sẽ giải quyết chuyện này, chẳng mấy chốc sẽ cho hắn biết cái giá phải trả khi đắc tội với người Nhật chúng ta!"
Chương 39: Tâm phúc
Chẳng bao lâu, tin tức về việc Diệp Hi Hòa một mình xông vào hội thương mại Nhật Bản, diệt sạch mọi người đã truyền ra ngoài, dấy lên một trận sóng to gió lớn.
Đối với người dân bình thường thì đây lại là chuyện tốt, bởi vì những năm gần đây, ngày càng có nhiều người Nhật Bản sinh sống ở Tân Hải. Bọn họ không ngừng mở rộng kinh doanh, chiếm lĩnh thị trường, chèn ép không gian tồn tại của các doanh nghiệp địa phương.
Tuy nhiên đối với một số người nắm được tình hình thì lại không phải chuyện tốt.
Bọn họ biết, lần này Diệp Hi Hòa phá hủy hội thương mại Nhật Bản để giành lại sản nghiệp trước đây của nhà họ Diệp, quan trọng hơn là hắn muốn truy sát Vương Nguyên Bảo nên mới đến hội thương mại Nhật Bản!
Ấy thế mà chỉ sau một thời gian ngắn, hắn thật sự đuổi giết Vương Nguyên Bảo như chó nhà có tang, cách đây không lâu còn diệt luôn Khô Lâu Đường.
Phải biết rằng, bất kể Khô Lâu Đường, Vương Nguyên Bảo hay hội thương mại Nhật Bản đều không phải thứ dễ trêu!
Đặc biệt là hội thương mại Nhật Bản, là bạn bè quốc tế nên hắn mới bị người của quân đội bắt đi.
"Tôi thực sự đã đánh giá thấp tên tàn dư nhà họ Diệp này rồi! Vốn tưởng hắn tiêu diệt nhà họ Trần với Huyết Thủ Bang đã là cực hạn, không ngờ hắn càng ngày càng quá đáng, trước sau hủy Diêm Vương Điện, nhà họ Vương và Khô Lâu Đường!"
"Hiện tại người Nhật cũng bị hắn giết không tha! Theo tôi biết, hội thương mại Nhật Bản có cao thủ Thái Đấu trấn thủ đấy, rồi cả ninja gì nữa..."
"Quá xấc xược! Nếu cứ tiếp tục như vậy, đừng nói là hắn sẽ giết hết tất cả những người có thù với nhà họ Diệp ở Tân Hải đấy nhé?"
"Bản thân hắn cũng nói, hai ngày nữa sẽ bắt tất cả những người có liên quan với vụ việc ba năm trước đến nghĩa trang Diệp Thị quỳ xuống ăn năn sám hối! Trước kia tôi còn nghĩ đó chỉ là một câu ngông nghênh mà thôi, bây giờ nhìn lại có vẻ như sắp thành sự thật rồi…"
"Tân Hải chúng ta đã lâu không xảy ra gió tanh mưa máu, nói không chừng hai ngày sau, bầu trời Tân Hải thật sự sẽ thay đổi, chúng ta cùng chờ xem!"
Trước sự náo động sục sôi của vô số người qua đường thích hóng hớt, những kẻ và thế lực đã sát hại nhà họ Diệp ba năm trước đứng ngồi không yên.
Lúc này, tất cả đều chủ động đi đến một nơi trong lặng lẽ, cũng chính là tòa phủ đệ bí ẩn nhất Tân Hải.
"Nhà họ Lương ở Tân Hải, Lương Chấn Phong cầu kiến Cửu Gia, xin hãy chuyển lời..."
Khi chiếc Bentley Mulsanne dừng lại, gia chủ nhà họ Lương, Lương Chấn Phong dẫn một nhóm người đến trước cửa phủ đệ, cúi đầu nói.
"Lương gia chủ, trong vòng một tiếng đồng hồ ngắn ngủi, ông đã là người thứ năm tới gặp Cửu Gia của chúng tôi. Cửu Gia đã truyền lời bảo mọi người không cần hoảng sợ, cứ bình tĩnh, tên đó không thể tạo ra bọt sóng gì đâu."
Một người trông giống bảo vệ gác cổng xua tay.
"Nhưng mà tên tàn dư nhà họ Diệp kia thông báo hai ngày nữa sẽ bắt chúng ta đến nghĩa trang nhà hắn, Cửu Gia nghĩ sao về chuyện này?"
Lương Chấn Phong hỏi.
"Còn có thể nghĩ thế nào nữa? Hắn đã tự chọn ngày chết thì mọi người thành toàn cho hắn thôi!"
Người gác cổng mỉm cười: "Cửu Gia nói, không phải hắn muốn xem ai đã hại cả nhà hắn ba năm trước à? Đến lúc đó mọi người cùng nhau tới, Cửu Gia cũng sẽ đi, sau đó, hành hình tên đó ngay trước mặt những người thân của hắn, để nhà họ Diệp hoàn toàn trở thành lịch sử của Tân Hải!"
"Ồ? Cửu Gia thật sự nói như vậy?"
Nghe xong, hai mắt Lương Chấn Phong sáng lên: "Tôi biết Cửu Gia sẽ không bỏ mặc chúng tôi mà. Tốt quá rồi, Cửu Gia ở đây chẳng khác gì xương sống của chúng tôi! Đứng sau lưng Cửu Gia, không việc gì phải sợ!"
"Được rồi, về đi! Vấn đề bây giờ là tốt nhất tên đó có thể vượt qua cửa ải của quân đội, nếu không mọi người vui vẻ vô ích, không thể nhìn thấy hắn đoàn tụ với người thân của mình được rồi."
"Ha ha ha, đúng vậy, vẫn là Cửu Gia sáng suốt quả quyết nhất, ngài ấy nói vậy nhất định đã có sắp xếp rồi, vậy chúng tôi về trước đây!"
Lương Chấn Phong nghe lời này càng thêm yên tâm, lập tức buông lời nịnh hót.
Không lâu sau, người nhà họ Lương về rồi lại rất nhiều người lục tục kéo đến, muốn gặp Cửu Gia.
Kết quả tất cả đều bị người gác cổng trấn an rồi đuổi về theo cách giống nhau.
Tâm trạng căng thẳng của họ cũng bình tĩnh lại sau khi trông thấy thái độ của Cửu Gia, ngược lại còn chờ mong hai ngày nữa có thể đến nghĩa trang Diệp Thị, giải quyết việc này triệt để.
Thế nhưng trước đó Diệp Hi Hòa phải qua được cửa ải của quân bộ đã rồi mới tính tiếp.
Cùng lúc đó, Lâm Chỉ Huyên đang ở tại biệt thự nhà họ Diệp cũng nhận được tin tức về tình hình hiện tại của Diệp Hi Hòa.
Cô ấy có hơi hối hận vì đã nói ra nơi ẩn náu của Vương Nguyên Bảo cho Diệp Hi Hòa biết, không ngờ tên kia vẫn ngông cuồng như vậy, xông thẳng vào hội thương mại Nhật Bản giết người!
Hắn mới trở về Tân Hải không lâu, không phải đang diệt môn mà là đang đi trên con đường diệt môn.
Thế nhưng khi nghe tin Diệp Hi Hòa bị người của quân đội bắt đi, cô ấy cũng rất hoảng hốt. Nhớ đến ông nội mình có chút quan hệ với người của quân đội, Lâm Chỉ Huyên lập tức lấy điện thoại di động ra, định nhờ ông nội nghĩ cách giải quyết.
Đúng lúc này, bên ngoài biệt thự nhà họ Diệp bỗng vang lên từng đợt tiếng đánh nhau và hò hét ầm ĩ.
Sau đó, những vệ sĩ mà cô ấy bố trí bên ngoài đều bay ngược vào nhà trong tình trạng thê thảm, máu tươi bắn tung tóe, đầu một nơi thân môt nẻo!
Lâm Chỉ Huyên đứng bật, dậy, sắc mặt tái nhợt!
Cô ấy xúi Tống cung phụng về để ở lại chăm sóc Diệp Hình Vũ, tuy nhiên lại không ngờ có người xông vào biệt thự nhà họ Diệp để giết người!
"Hả? Ở đây có hai người này, còn là phụ nữ!"
Tiếng nói vừa dứt, hai tên đàn ông một béo một gầy cả người đầy máu me, vác theo thanh đao dài bước vào.
"Các người là ai?"
Mặc dù Lâm Chỉ Huyên rất căng thẳng nhưng cô ấy vẫn vô thức chặn trước Diệp Hình Vũ đang nằm trên giường, nhìn chòng chọc hai người họ.
"Em gái, em xinh đẹp quá, chao ôi xem bầu ngực với cặp chân dài đó kìa!"
Tên mập liếm máu trên lưỡi dao, cười nham hiểm nói.
Lâm Chỉ Huyên hồi hộp, định với tay cầm lấy điện thoại thì xoẹt một tiếng, thanh đao dài trong tay tên gầy đã cắt điện thoại của cô ấy ra làm đôi.
"Em gái, em là gì của thằng chó Diệp Hi Hòa kia?"
Tên béo nhìn Lâm Chỉ Huyên đầy mờ ám, hỏi.
"Tôi, tôi là bạn của anh ấy! Lâm Chỉ Huyên của nhà họ Lâm, tốt nhất các người đừng có làm bừa! Nếu không Diệp Hi Hòa quay về sẽ không tha cho các người đâu!"
Lâm Chỉ Huyên miệng hùm gan sứa.
"Ha ha ha, chỉ sợ hắn sẽ không thể về được nữa! Nếu em và hắn có quan hệ, vậy thì đi theo bọn anh đi. Còn bé phò non nằm trên giường này nữa, tuy nhìn qua có chút yếu ớt nhưng dáng vẻ nhỏ nhắn này khiến người ta nhìn mà thương xót thật đấy. Bàn mỗ mà dâng hai người lên, nhất định sẽ được trọng thưởng!”
Dứt lời, bàn tay to béo của tên mập lập tức vồ về phía Lâm Chỉ Huyên.
Lâm Chỉ Huyên muốn trốn, nhưng lại không thể, bị đối phương nắm lấy cần cổ, sau đó ôm eo rồi vác lên vai!
"Thả tôi ra!! Thả tôi ra!!"
Lâm Chỉ Huyên liều mạng vung vẩy đôi chân dài của mình nhưng tất cả đều vô ích. Ngay sau đó, tên gầy cũng lao tới, tóm lấy Diệp Hình Vũ đang mê man rồi cũng vác lên.
"Diệp Hi Hòa ơi là Diệp Hi Hòa, nếu mày đã giết trưởng lão của Huyết Đao Môn bọn tao thì hai con ả này xem như tiền lãi trước đã. Hy vọng mày có thể ra khỏi quân đội cứt chó kia, bằng không tới khi gặp lại thì bọn chúng đã biến thành cặp xương khô màu hồng phấn mất rồi, ha ha ha!” Có người đã chết nhưng không được tính là đã chết…
Chương 40: Đừng có quỳ xuống cầu xin tôi ra ngoài
Tân Hải, trụ sở quân sự.
Sau khi Diệp Hi Hòa bị Thượng úy đưa về, hắn bị đưa thẳng vào phòng thẩm vấn.
Lúc này, Thượng úy cũng thu thập được thông tin chi tiết của Diệp Hi Hòa.
"Diệp Hi Hòa, thiếu gia ba năm trước của nhà họ Diệp?"
"Vì sự việc đó mà cả gia đình đều bị tiêu diệt. Lúc đó vốn tưởng rằng hắn đã chết, nhưng cách đây không lâu lại đột nhiên trở lại một cách thần bí!"
"Mà ngay khi trở lại, hắn đã thể hiện sức mạnh và thân thủ vô song của mình. Hắn đã làm ầm ĩ ở hôn lễ của hai nhà Tô - Mã, tiêu diệt cả hai nhà, diệt Huyết Thủ Bang, nhà họ Trần và Diêm Vương Điện, sau đó lại đến nhà họ Vương, ép tỷ phú Vương Nguyên Bảo bỏ chạy, phá hủy Khô Lâu Đường, sau đó đánh vào hội thương mại Nhật Bản..."
Thượng úy xem đến mức mí mắt nhảy dựng lên, mỗi bản lý lịch đều vô cùng chấn động, nhưng hiện giờ chúng lại đều tập trung vào một người!
Lúc này Thượng úy mới nhận ra mình đã mang về một mớ rắc rối lớn đến mức nào.
Nhưng không có cách nào, Diệp Hi Hòa đã giết chết người của hội thương mại Nhật Bản. Chuyện này thực sự khá nghiêm trọng, không thể không tỏ chút thái độ, hơn nữa người đó còn đích thân gọi điện cho ông ta, hứa hẹn lợi ích lớn...
"Ồ, Diệp Hi Hòa, cậu đúng là thật ngông cuồng vô pháp vô thiên nhỉ? Hôm nay cậu rơi vào tay Tôn Quốc Lệ tôi. Tôi sẽ khiến cậu dù không chết cũng phải tróc ba lớp da!"
Tôn Quốc Lệ cười lạnh và bước vào phòng thẩm vấn. Một số cấp dưới đang đợi ông ta ở bên trong, cũng nhanh chóng đứng dậy.
"Không cần thẩm vấn nữa, người này đã phạm nhiều tội ác khó mà nói hết, đưa thẳng vào phòng giam và đợi ngày tuyên án!"
Tôn Quốc Lệ chỉ vào Diệp Hi Hòa rồi ra lệnh cho một số cấp dưới của mình.
Vừa dứt lời, không chỉ những cấp dưới đó sửng sốt mà ngay cả Diệp Hi Hòa cũng cau mày ngẩng đầu nhìn ông ta.
"Thượng úy, như vậy có vi phạm quy định không? Thật không cần thẩm vấn sao? Nếu chúng ta không làm theo trình tự mà giam giữ..."
"Tôi đã nói không cần là không cần!"
Tôn Quốc Lệ xua tay, khinh thường nhìn Diệp Hi Hòa: "Tất cả những gì hắn làm đều là tội chết! Giết chết người của hội thương mại Nhật Bản càng gây ra hậu quả cực kỳ nghiêm trọng, tôi chỉ sợ dù xử hình phạt cao nhất cũng không đủ để xoa dịu cơn giận của người dân Nhật Bản đâu!"
Diệp Hi Hòa mỉm cười: "Người Nhật là cha của ông à? Sao ông hiếu thảo như vậy?"
Tôn Quốc Lệ tức giận gầm lên: "Diệp Hi Hòa, đừng tưởng rằng chỉ vì giết nhiều người mà có thể uy hiếp được tôi. Đây là tổng bộ quân đội, cậu thử làm loạn xem?"
Ánh mắt Diệp Hi Hòa lạnh lùng, hắn không quan tâm nơi này có phải là tổng bộ quân đội hay không, chỉ là hắn vẫn phải cho người đó chút thể diện thôi.
"Tôi nhắc nhở ông, ông có thể giam giữ tôi, nhưng chút nữa đừng cầu xin tôi ra ngoài, đặc biệt là đừng quỳ xuống cầu xin tôi!" Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói.
"Ha ha! Thật là nực cười. Cậu nghĩ mình là ai chứ?"
Tôn Quốc Lệ cười khinh thường: "Diệp Hi Hòa, cho dù là trước đây khi cậu vẫn là thiếu gia nhà họ Diệp thì cũng không có tư cách nói những lời như vậy với tôi, huống chi bây giờ cậu còn chẳng là ai! Một kẻ báo thù tự cho mình là đúng không có gì đáng nhắc tới trước mặt một cỗ máy bạo lực chúng tôi!"
"Dẫn đi!" Nói xong, ông ta lập tức sai vài người bắt Diệp Hi Hòa lại rồi giải đi.
Đúng lúc này, bên ngoài trụ sở quân đội, một chiếc RV quân sự đột nhiên chạy tới cổng, đưa thẻ giấy tờ ra, dòng chữ màu vàng to tướng trên đó lập tức làm nhức mắt những người lính đang đứng gác, họ nhanh chóng quỳ xuống trước mặt người trong xe!!!
Sau đó, bọn họ trực tiếp mở cửa, nhìn chiếc RV đi vào với vẻ sợ hãi, trong lòng dậy sóng! Nhân vật lớn như vậy sao lại đích thân tới Tân Hải, còn chủ động đến bộ phận đồn trú?
Chẳng bao lâu, chiếc RV quân sự dừng lại trước tòa nhà trụ sở quân đội.
Cửa xe mở ra, một bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng bước xuống, cất bước đi thẳng vào.
Nhiều người trong quân đội khi nhìn thấy cô đã vô cùng sốc, đứng thẳng lưng, làm động tác tay và chào: "Chào thủ trưởng!!"
Bóng dáng xinh đẹp lạnh lùng không nói nhảm với những người này, tiếp tục đi vào trong.
Lúc này Tôn Quốc Lệ đang ngồi trên ghế trong văn phòng mình nói chuyện điện thoại với ai đó.
"Ông chủ Vương yên tâm đi, tôi đã bắt được tên đó rồi, hắn quả thực to gan dám giết người Nhật Bản, lần này tôi sẽ tuyên hắn tội tử hình!"
"Hắn cho rằng mình có thể khống chế tất cả sao? Đùa gì vậy chứ! Hắn dám kiêu ngạo trước mặt quân đội chúng tôi sao? Chúng tôi có mấy vạn quân!"
"Ông chủ Vương, tôi biết rồi, như chúng ta đã nói trước đó, cứ chuyển tiền vào tài khoản của em họ tôi đi. Anh biết đấy, hiện tại việc điều tra rất nghiêm ngặt, tôi không thể để ai bắt được."
"Ha ha ha! Được rồi, sau khi tôi xử tử hắn xong, anh ra ngoài rồi chúng ta cùng nhau uống sâm panh ăn mừng!"
"OK! Vậy tôi sẽ đợi bữa tiệc cảm ơn của anh!"
Khi ông ta đang nói chuyện rất đắc ý, đột nhiên có một cấp dưới vội vàng đẩy cửa xông vào với vẻ mặt nghiêm trọng.
"Thượng úy, không hay rồi, có người tới..." Sắc mặt cấp dưới tái nhợt.
"Là ai dọa cậu sợ hãi vậy?" Tôn Quốc Lệ nhíu mày.
Cấp dưới không dám chậm trễ, vội vàng chạy đến thì thầm gì đó bên tai Tôn Quốc Lệ.
Nghe xong, Tôn Quốc Lệ lập tức thay đổi sắc mặt, đứng phắt dậy: "Thật sao? Cô ấy… Sao cô ấy lại tới đây? Có chuyện gì vậy? Mau theo tôi ra ngoài..."
Hai người vừa lao ra khỏi văn phòng đã nhìn thấy bóng dáng lạnh lùng vô cảm đang đi trên hành lang.
"Thượng úy Tôn Quốc Lệ của đồn binh Tân Hải, xin chào thủ trưởng!!"
Thượng úy Tôn Quốc Lệ lập tức thẳng lưng, thực hiện động tác chào quân đội, cung kính nói.
"Thượng úy Tôn, ông thật to gan! Nghe nói cách đây không lâu ông đã bắt một người phải không?" Người phụ nữ lạnh lùng nói.
Tôn Quốc Lệ sửng sốt: "Thủ trưởng, ý của cô là?"
"Ai ông cũng dám bắt nhỉ, Thượng úy Tôn, có phải vị trí của ông quá nhàn hạ rồi không?" Người phụ nữ không khách khí nói.
Tôn Quốc Lệ đột nhiên toát mồ hôi lạnh, sau đó trong đầu nhớ lại lời Diệp Hi Hòa đã nói với mình trước đó.
Đừng hối hận, cũng đừng cầu xin hắn ra khỏi phòng giam!
Hoá ra từ lúc đó Diệp Hi Hòa đã biết sẽ có người từ trên cao tới cứu mình.
Đúng là lừa đảo, nếu biết một tàn dư của nhà họ Diệp có thể có quan hệ họ hàng với người đó, có cho Tôn Quốc Lệ trăm lá gan ông ta cũng không dám bắt giữ Diệp Hi Hòa.
"Thủ trưởng, đây, đây là hiểu lầm! Tôi chỉ mời thiếu gia đó về phối hợp điều tra. Dù sao anh ta cũng gây ra một số phiền toái nhỏ, nhưng vấn đề không lớn, tôi sẽ giải quyết, còn cô và vị đó không cần phải đích thân đến, chỉ cần gọi cho tôi để chỉ thị là được..."
Tôn Quốc Lệ vội vàng nở nụ cười.
"Chỉ thị? Thượng úy Tôn, ông có biết người bị ông bắt giữ là người quan trọng nhất của vị đó không? Tôi có thể nói rõ cho ông biết, hiện tại vị đó rất tức giận, hậu quả vô cùng nghiêm trọng, ông không cần nhiều lời nữa, lập tức đưa tôi đi thả người!"
Người phụ nữ giận dữ nói.