Kể ra thì thực lực của mấy người chạy thục mạng phía trước cũng không hề yếu.
Dựa vào tốc độ khủng khiếp của bọn họ thì cũng biết là cao thủ Thái Đấu trở lên.
Giờ phút này bọn họ điên cuồng chạy trốn, bất giác đi tới một ngõ hẻm vắng vẻ.
Mà không ngờ ngay trước đó, bóng người còn đuổi theo phía sau bọn họ kia đã đứng trong ngõ hẻm, hờ hững đợi bọn họ.
"F*CK! Cái quỷ gì vậy?"
Mấy người cuống quít dừng bước, không hiểu Diệp Hi Hòa làm sao làm được, có người có thân pháp quỷ dị như thế sao?
"Lần thứ hai tấn công sư tỷ tôi, các người cũng là người trên ngân bảng gì kia hả?" Diệp Hi Hòa tỉnh bơ nhìn mấy người này.
Mấy người này đều không đeo mặt nạ quỷ gì, nhưng đều là gương mặt người nước ngoài.
Hai người trong đó da trắng, một người da đen, còn có một người Đông Nam Á.
"Các anh em, nếu đã không chạy thoát thì xử lý hắn vậy! Arthur tôi lên trước!" Trong đám người da trắng, một người tên Arthur tính cách nóng nảy, gã gào thét một tiếng rồi vung nắm đấm sắt to như cái bát đánh mạnh về phía Diệp Hi Hòa.
Đại Thái Đấu 3 sao!
Thực lực của gã ngang bằng với cao thủ đô vật Torimoto Masaru trong lãnh sự quán Nhật Bản xuất hiện lúc trước, một nắm đấm sư tử hung hăng giáng vào mặt Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa đảo tay bắt lấy nắm đấm gã, hắn xoay nhẹ một cái đã khiến nấm đấm của Arthur nổ tung từng khúc, toàn bộ cánh tay và một nửa cơ thể bị vỡ thành từng mảnh.
Diệp Hi Hòa vốn định tát một phát để kết thúc gã nhưng hắn ngẫm lại vẫn buông tha, vứt gã qua một bên.
Arthur đau đến mức phát ra tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng, gã ôm cánh tay không ngừng lăn qua lăn lại.
Đối diện còn sót lại ba người nước ngoài, bọn họ đều cảm thấy choáng váng.
Bọn họ làm sao cũng không ngờ tới với thực lực của Arthur vậy mà cũng không địch lại người trẻ tuổi nước Đại Hạ kia, khoa trương như vậy sao?
"Cùng lên đi, đừng cho hắn cơ hội ra tay."
Một người da trắng khác khẽ quát một tiếng, sau đó ba người cùng nhau tấn công về phía Diệp Hi Hòa.
Tên người da trắng trong đó cũng là Đại Thái Đấu 3 sao, thực lực người da đen kia mạnh nhất, Đại Thái Đấu 4 sao, thực lực người Đông Nam Á thì chỉ có Đại Thái Đấu 2 sao.
Kết quả vừa một người mới vọt tới gần Diệp Hi Hòa thì đã bị Diệp Hi Hòa tát bay ngã ầm xuống đất.
Mỗi người bọn họ đều mất đi năng lực chiến đấu, hoảng sợ muốn chết nhìn Diệp Hi Hòa, càng cảm thấy thanh niên Đại Hạ này là ma quỷ…
"Bây giờ nói ra thân phận của mấy người đi. Ai phái mấy người tới, tại sao phải tấn công sư tỷ tôi?" Diệp Hi Hòa từ trên cao nhìn xuống bốn người hỏi.
"Tên Đại Hạ kia! Mày nằm mơ đi! Arthur tao có cốt khí, có bản lĩnh thì mày giết tao đi, tao…"
Ầm!
Diệp Hi Hòa chưa đợi gã ta nói xong đã thành toàn cho gã, hắn đá bể đầu gã, bộ não trắng toát văng lên ba người còn lại.
"Còn ai muốn nói nhảm không?" Diệp Hi Hòa lạnh nhạt hỏi.
Ba người còn lại lạnh cả người, người da đen kia vội nói: "Các hạ Đại Hạ, đừng… đừng giết chúng tôi."
"Tôi nói hết, tôi tên là Felix, gã ta là Midler, còn tên kia là Para, chúng tôi đều là người trên ngân bảng cường giả quốc tế, cũng là sát thủ nhà nghề."
"Chúng tôi cũng không phải phụng mệnh của ai mà đến đây giết Long Lăng Vân, mà là nhận đơn thuê, có người treo thưởng cô ta…"
"Treo thưởng?" Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Treo thưởng gì?"
"Các hạ, ngài xem…"
Felix này cuống quít lấy điện thoại ra, sau đó mở một phần mềm, nói với Diệp Hi Hòa: "Người phụ nữ tên Long Lăng Vân ở bên trên…"
Diệp Hi Hòa cầm lấy xem thử, thì ra là APP dành riêng cho web đen, quả nhiên có tên của sư tỷ trên đó, đứng thứ 102 trong danh sách ám sát với số tiền thưởng là 20 triệu USD!
"Đây là ai ban bố?" Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Không… không biết." Felix kia nghiêng đầu nói: "Danh sách ám sát trên web đen, không ai có thể tìm ra người tuyên bố, đây cũng là quy tắc tới nay của web đen, bọn họ chỉ phụ trách làm môi giới, tuyên bố treo thưởng, nhưng giữ bí mật tuyệt đối với thân phận cố chủ, nếu không sẽ không có ai tin tưởng web đen…"
Diệp Hi Hòa siết chặt nắm đấm, xem ra hắn nghĩ nhiều quá rồi.
Còn tưởng rằng người ra tay lần này chung đường với người trước đó Isaac kia phái ra, không ngờ bọn họ chỉ đơn thuần là sát thủ.
Nhưng bây giờ hoàn cảnh sư tỷ nguy hiểm như vậy, lại còn bị người ta treo thưởng trên web đen.
"Hơn nữa tôi thấy ngài cũng rất quen mắt, trên phần mền này cũng có ảnh chân dung của ngài thì phải?"
Bỗng nhiên Felix kia nhìn kỹ Diệp Hi Hòa một lúc rồi nói.
"Tôi?" Diệp Hi Hòa lật qua danh sách ám sát, không phải chứ, ảnh chân dung của mình vậy mà xếp trước Long Lăng Vân, vị trí thứ 98 trên danh sách ám sát.
Treo thưởng 28 triệu USD!
Mà ngày đăng là hôm nay.
Nói cách khác trước đây không lâu đúng lúc có người đăng hắn lên, còn vượt qua sư tỷ.
Như vậy người thuê giết mình lại là ai? Hình như có nhiều khả năng…
"Các hạ, tôi đã nói hết rồi, hơn nữa nhiệm vụ của chúng tôi đã thất bại, cũng không dám động tới người phụ nữ tên Long Lăng Vân gì đó nữa, xin ngài để chúng tôi rời đi. Chúng tôi bảo đảm từ nay cút xa Đại Hạ, không động tới nữa…"
Felix căng thẳng cầu xin Diệp Hi Hòa tha thứ.
Nhưng mà Diệp Hi Hòa đạp một phát đã đá toàn bộ đám Midler thành vũng máu.
Chỉ còn sót lại sát thủ Đông Nam Á và Para, gã ta sợ hãi nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa nói: "Người Đại Hạ, đừng giết tôi, sư phụ tôi là võ tướng Prasong Xiêm La Quyền của nước Xiêm La, cậu giết tôi rồi thì ông cụ chắc chắn sẽ…"
Ầm!
Diệp Hi Hòa cũng trực tiếp giẫm nát gã ta, sau đó đi ra khỏi ngõ hẻm.
Lúc này Long Lăng Vân cũng đi tới đầu hẻm: "Sư đệ, xảy ra chuyện gì vậy?"
"Người đệ giết rồi, là sát thủ quốc tế, có người treo thưởng tỷ trên web đen, hạng 102 danh sách ám sát."
Long Lăng Vân nghe vậy nhíu mày: "Mới 102?"
Cô ấy không giống Diệp Hi Hòa, cô ấy biết đến danh sách ám sát này, đối phương treo thưởng cô ấy nhưng chỉ treo ở vị trí 102, đang xem thường cô ấy à?
"Đệ cũng bị người ta xem thường, mới ở 98 thôi."
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Dựa vào cái này, kẻ thuê người ám sát kia đã phạm tội chết rồi, đợi đệ tìm được người này chắc chắn sẽ lột da róc thịt hắn."
"Đồng cảm, người dám xem thường tỷ kia, bà đây cũng muốn bắt được hắn rồi biến hắn thành vũng máu." Long Lăng Vân tức giận nói.
Mạch não của hai sư tỷ đệ này, người này còn kỳ quái hơn người kia, nếu để những kẻ thuê người ám sát kia nghe được thì chắc chắn họ sẽ hộc máu mất.
"Sư đệ, xin lỗi, sư tỷ lại không thể giúp đệ, vừa nãy nhận được điện thoại, bọn họ bảo đã điều động những máy giám sát ở chỗ Nguyệt Vận bị tấn công. Họ thấy có chuyện bất thường nên giờ tỷ phải đi qua xem thử."
Long Lăng Vân áy náy nói với Diệp Hi Hòa.
"Ừ, sư tỷ, tỷ đi giúp đỡ đi, đệ cũng nên trở về Tân Hải rồi, có việc thì cứ liên lạc." Diệp Hi Hòa vốn cũng không định ở lại, hắn gật đầu nói.
"Được, đợi lần sau tới, tên khốn kiếp đệ nhất định phải tới chỗ sư tỷ ở nhá, sư tỷ còn muốn kê gối đàm đạo với đệ đó, hơn nữa gần đây sư tỷ đau ngực, cũng muốn để đệ xoa bóp tí. Tốt nhất có thể xoa bóp thư giãn như Nguyệt Vận ấy. Hứa rồi nhé!"
Long Lăng Vân cố ý trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa mà nói.
Diệp Hi Hòa không nói, hắn biết sư tỷ vẫn canh cánh trong lòng nên bèn nói: "Cũng được, có điều công phu mạnh nhất của đệ cũng không phải ở tay, sư tỷ muốn thể nghiệm không? Lần sau chúng ta trao đổi sâu hơn, lấy sở trường bù sở đoản."
Long Lăng Vân há miệng, không ngờ kẻ phục thù lạnh lùng như Diệp Hi Hòa cũng có thể nói ra lời như vậy. Lúc này gương mặt cô ấy đỏ lên: "À ừm, vậy lần sau bàn tiếp, tạm biệt sư đệ."
Cô ấy nhanh chóng chạy trốn, nói chuyện vài câu còn được, nhưng làm chuyện gì đó nghiêm túc với Diệp Hi Hòa thì cô ấy còn chưa chuẩn bị sẵn sàng.
Diệp Hi Hòa nhìn sư tỷ cùi bắp mà thích chơi thì lắc đầu rồi chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng lúc này bỗng nhiên hắn nhận được một cú điện thoại và sắc mặt lập tức thay đổi.
Chương 62: Có tình có nghĩa
Điện thoại là phó hội trưởng thương hội Nhật Bản Tân Hải Kato Taka trước đó gọi tới.
Trong điện thoại Kato Taka nói cho hắn biết sau khi phía Nhật Bản nhất trí cân nhắc thì quyết định lập tức trả lại sản nghiệp nhà họ Diệp, hơn nữa 100 tỷ tiền bồi thường cũng đã chuẩn bị ổn thỏa.
Tên đó bảo hắn lập tức trở về một nơi gọi là "Tập đoàn Anh Hoa" của Tân Hải, đi tiếp nhận trước.
Thoải mái như vậy sao?
Diệp Hi Hòa nghe lời Kato Taka nói xong thì nhíu chặt mày.
Chắc chắn có chuyện khác thường, hắn cũng đã qua lại với người Nhật mấy lần, biết chắc đám chó Nhật kia không thể nghe lời như thế.
Có điều Diệp Hi Hòa cũng không lo sợ gì mà chạy thẳng tới Tân Hải.
Cùng lúc đó ở nhà họ Sầm.
Mặc dù nhà họ Sầm ở Giang Đông không phải là gia tộc hạng nhất hay siêu hạng nhất gì, nhưng vẫn được xem là nhân tài nổi tiếng xuất chúng ở hạng hai.
Giờ phút này trong một căn phòng, Sầm Dương với tư cách là đại tiên sinh nhà họ Sầm, sau khi nghe thuộc hạ báo cáo thì giận tím mặt.
"Cậu nói cái gì, Nhất Minh chết rồi? Còn chết trong bệnh viện ở Giang Đông?"
"Đúng, là chết bởi một người bên cạnh Chiến Thần Lăng Vân, theo mấy y tá chính mắt trông thấy nói, Chiến Thần Lăng Vân còn xem người đó là sư đệ, vô cùng yêu thương, cho dù người đó giết cậu chủ, Chiến Thần Lăng Vân cũng che chở hắn, chỉ đơn giản sai người ta dọn sạch máu của cậu chủ."
"Làm gì có cái lý đấy!" Sầm Dương càng nổi giận hơn: "Sư đệ của Long Lăng Vân thì cô ta biết cưng chiều, còn con trai tôi không phải là người sao?"
Thật ra Sầm Dương cũng có thể đoán được đại khái nguyên nhân con trai xảy ra xung đột với sư đệ của Long Lăng Vân.
Chỉ vì con trai rất thích Long Lăng Vân, từng nói trong tất cả phụ nữ ở Giang Đông thì chỉ có có Long Lăng Vân khiến gã ta ngày nhớ đêm mong.
Trong phòng gã ta dán toàn poster của Long Lăng Vân, số lần sứt đầu mẻ trán cũng không ít.
Thậm chí Sầm Dương còn nghĩ đến đợi thời cơ chín muồi, cho dù bán đi mặt mũi của mình cũng phải dẫn con trai đi cầu hôn Long Lăng Vân.
Nào biết được còn chưa thực hiện được thì con trai đã chết thảm trong tay sư đệ Long Lăng Vân rồi.
"Long Lăng Vân chết tiệt! Con ả dám khinh thường nhà họ Sầm ta! Uổng cho con trai tao yêu mày đậm sâu, đồ tiện nhân lẳng lơ."
Sầm Dương chửi ầm lên.
Thuộc hạ nghe xong thì hơi chột dạ: "Nhưng mà đại tiên sinh, dù sao Long Lăng Vân kia cũng là Chiến Thần, còn được xưng là đệ nhất chiến thần Giang Đông, nhà họ Sầm chúng ta… không tiện chọc giận cô ta lắm đâu…"
Sầm Dương nghiến răng nghiến lợi, mặc dù ông ta tức giận nhưng không ngốc.
"Ai nói tôi muốn đối địch với ả đàn bà Long Lăng Vân kia? Nhất Minh cũng không phải cô ta giết, nhưng sư đệ của cô ta không phải là Chiến Thần, tôi muốn cậu lập tức tra ra vị trí và thân phận của sư đệ cô ta, tôi chắc chắn sẽ tự tay chém hắn thành ngàn mảnh."
"Rõ!"
Sau khi Diệp Hi Hòa trở về Tân Hải thì đi tới tập đoàn gọi là Anh Hoa.
Đang muốn đi vào thì bỗng nhiên có người bên kia đường gọi tên anh: "Diệp… Diệp thiếu, xin hỏi ngài là Diệp thiếu sao?"
Diệp Hi Hòa khẽ cau mày và quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một người đàn ông tóc bạc đang đẩy xe đẩy bằng một tay, hai chân tàn tật quỳ gối, còn mù một mắt đi tới.
"Ông là?"
"Diệp thiếu, đúng là ngài rồi! Trời xanh có mắt, huyết mạch nhà họ Diệp không đứt…"
Người đàn ông này nhìn kỹ Diệp Hi Hòa một lát, bỗng nhiên trong một mắt kia chảy ra giọt nước mắt đục ngầu, đau đớn khóc thành tiếng.
"Ông biết tôi sao?" Diệp Hi Hòa đi tới trước mặt người đàn ông.
"Diệp thiếu, ngài không nhớ tôi à? Tôi là Liễu Thành Chí."
Liễu Thành Chí?
Diệp Hi Hòa nghe tên này có hơi quen tai, nhưng tạm thời không nhớ ra được.
"Diệp thiếu, trước kia tôi là giám đốc điều hành của Tập đoàn Diệp Thị, doanh nghiệp chính của gia đình ngài, phụ tá đắc lực đáng tin cậy nhất của cha ngài, Diệp Thiên Hồng."
"Giao thừa hàng năm cha cậu còn mang tôi tới nhà họ Diệp ăn chung, chúng ta đã gặp mặt nhau." Liễu Thành Chí khóc lóc nói.
Diệp Hi Hòa lập tức nhớ ra, thật sự có ấn tượng như thế, có điều lúc đó Liễu Thành Chí tràn đầy khí thế, đi theo cha tung hoành thương trường, sao bây giờ lại trở thành dáng vẻ này?
"Chú Liễu, chú sao vậy? Ai làm chú bị thương thành như vầy?" Diệp Hi Hòa lập tức hỏi.
"Một lời khó nói hết."
Liễu Thành Chí cắn răng thật mạnh nói: "Diệp thiếu, ba năm trước nhà họ Diệp ngài bị diệt, đối với tôi mà nói cũng giống như một cơn ác mộng vậy. Lúc đó tổng giám đốc Diệp có ơn nặng như núi với tôi, có ơn tri ngộ, nhưng ông ấy và gia tộc ngài lại bị người ta tàn sát…"
"Tôi tức giận không thôi, cũng muốn điều tra chân tướng đêm đó, giúp nhà họ Diệp giải oan, nhưng sức mạnh một mình là có hạn, bị cản trở mọi bề, hơn nữa còn bị người nặc danh uy hiếp."
"Tôi không cam lòng, thứ duy nhất có thể làm chính là giúp nhà họ Diệp ngài giữ lại những sản nghiệp kia. Thật không ngờ lúc này người Nhật nhảy ra, ngang nhiên cướp đi hết, còn sử dụng đủ loại thủ đoạn hèn hạ, muốn chiếm lấy toàn bộ tập đoàn mà cha ngài và nhóm chúng tôi trước đây dày công xây dựng."
"Một cây như tôi làm chẳng nên non, chỉ có thể liều mạng với bọn họ, nhưng không ngờ bị bọn họ đánh cho tàn phế hai chân và một tay, sau đó lại mù một mắt, chúng là muốn để cho con mắt còn lại của tôi nhìn thấy bọn họ nuốt chửng Tập đoàn Diệp Thị như thế nào."
"Lần nào tôi cũng đều sẽ trở về nơi này, xem thử tập đoàn ngày xưa, ba năm trước nó còn gọi là Tập đoàn Diệp Thị, nhưng bây giờ đã đổi thành Tập đoàn Anh Hoa."
Ầm!
Diệp Hi Hòa nghe Liễu Thành Chí nói xong thì siết chặt nắm đấm, hắn vô cùng phẫn nộ.
Điều khiến hắn tức giận chính là cho tới giờ phút này, hắn mới biết trước đây người Nhật hung ác bao nhiêu.
Liễu Thành Chí có tình có nghĩa với nhà họ Diệp mình vậy mà bị người Nhật ra tay độc ác, bây giờ biến thành dáng vẻ người không ra người quỷ không ra quỷ như vậy, sống tạm bợ suốt ba năm.
"Chú Liễu, ba năm nay chú chịu khổ rồi! Chú yên tâm, chắc chắn cháu sẽ đòi lại công bằng cho chú, cháu sẽ khiến đám người Nhật này phải trả giá thê thảm." Diệp Hi Hòa âm u nói.
Liễu Thành Chí thấy Diệp Hi Hòa đầy thù hận như thế thì không khỏi cảm thấy được an ủi, không hổ là dòng giống của nhà họ Diệp, Diệp Thiên Hồng trên trời linh thiêng có thể nhắm mắt rồi.
Nhưng ông ta lại rất lo lắng nói với Diệp Hi Hòa: "Diệp thiếu, tôi biết ngài cũng hận người Nhật, nhưng chúng ta vẫn nên bàn bạc kỹ chuyện này, người Nhật trong Tập đoàn Anh Đào này không hề đơn giản, tôi nghe nói bọn họ còn có võ giả gì đó, tôi đã nhìn thấy một số người thường lui tới không bình thường bên trong, cho dù nhìn từ xa thì những người trong đám đông đó đều giống như những con mãnh hổ và sư tử vậy."
"Ồ." Diệp Hi Hòa cười khinh thường: "Cho dù gã ta là mãnh hổ hay sư tử gì thì trước mặt Chân Long đều là cặn bã, đã định sẵn sẽ biến thành tro bụi."
"Chú Liễu, chú không cần lo lắng. Chú đi theo cháu, hôm nay Diệp Hi Hòa cháu sẽ ra mặt giúp chú, không giết chết người Nhật thì quyết không bỏ qua."
Liễu Thành Chí mông lung nhìn Diệp Hi Hòa, không hiểu Diệp Hi Hòa muốn làm gì, bỗng nhiên ông ta có hơi hối hận vì vừa nãy kích động quá nên đã nói hết những chuyện đó cho Diệp Hi Hòa.
Diệp thiếu này vất vả lắm mới sống sót sau đại nạn, không nên đâm đầu vào mấy chuyện nguy hiểm nữa.
Nhưng dưới cái nhìn chăm chú của ông ta, Diệp Hi Hòa đã nhanh chân đi về phía Tập đoàn Anh Hoa, Liễu Thành Chí không biết làm sao cho phải nên chỉ đành liều mạng đẩy chiếc xe của mình đi theo.
Chương 63: Càng ngày càng tiến gần đến con đường chết
"Đứng lại, đang làm gì đấy hả?"
Ngoài cửa tập đoàn Anh Đào, khi Diệp Hi Hòa đi tới thì bị vệ sĩ của Nhật Bản cản lại!
"Tao là cụ của chúng mày đấy, mau bảo con chó Kato Taka kia ra gặp tao, nói với ông ta, phải để toàn bộ người Nhật Bản quỳ xuống để nghênh đón, nếu không tao sẽ khiến tất cả chúng mày phải hối hận vì đã được sinh ra trên đời này!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói!
"Bát ca!! Người Đại Hạ này thật ngông cuồng!!"
Có vài vệ sĩ nghe xong rất giận dữ, lập tức rút gậy ra xông lên tấn công Diệp Hi Hòa.
Kết quả bị Diệp Hi Hòa đấm cho một cái, cả người đầy máu!
Liễu Thành Chí đứng sau thấy vậy thì cực kỳ kinh ngạc!!
Ông ta không ngờ vị thiếu gia nhà họ Diệp đại nạn không chết này lại có thể khủng bố đến vậy?
Hắn cũng học được võ công ư? Sao có thể mạnh mẽ cuồng bạo đến như thế?
Bỗng nhiên, toàn bộ cửa ở đại sảnh tập đoàn mở toang ra, rất nhiều vệ sĩ lao ra, đếm qua thì có khoảng ba đến bốn mươi người!
"Con chó này! Mày muốn làm gì? Dám tới tập đoàn Anh Đào để làm loạn, có biết đây là đâu không…"
Rầm!!!
Diệp Hi Hòa không thèm chờ họ nói xong, một chân nhảy lên, ngay lập tức khiến bốn phần năm đám người đó ngã xuống vũng máu, sau đó chỉ vào tám người còn lại, nói: "Tám người chúng mày mau cút lại đây cho tao!"
Tám vệ sĩ Nhật Bản lập tức bị dọa cho tiểu cả ra quần, nhưng vẫn có một người cố bình tĩnh đi tới, sợ hãi nói: "Ngài, ngài……"
"Nâng ông ấy lên cho tao!"
Diệp Hi Hòa duỗi tay chỉ vào mặt Liễu Thành Chí: "Biết kiệu tám người khiêng không? Dùng cách đó nâng ông ấy lên, nếu ai dám không nghe, tao sẽ tát kẻ đó bay về Nhật Bản, nghe rõ chưa?"
Tám vệ sĩ Nhật Bản lập tức ngây ngốc!
Tám… Kiệu tám người khiêng?
Buồn cười, bọn họ đường đường là người Nhật Bản, sao có thể khom lưng uốn gối đi làm kiệu ngồi cho người khác cơ chứ?
Nhưng vừa rồi bọn họ cũng đã nhìn thấy các đồng nghiệp của mình chết như thế nào nên không ai dám ho he phản kháng Diệp Hi Hòa, chỉ có thể nén giận nói: "Dạ! Thưa ngài, chúng tôi đã biết…"
Sau đó tám người ghi hận trong lòng nâng Liễu Thành Chí lên, nâng ông ta lên như một vị vua.
Bọn họ thầm hận, để xem Diệp Hi Hòa và cái tên tàn phế Liễu Thành Chí này kiêu ngạo được bao lâu, hai người căn bản không biết sau lưng tập đoàn Anh Đào kinh khủng như thế nào, là nơi để họ có thể tùy ý giương oai sao?
Mà lúc này Liễu Thành Chí đang ngồi trên "Kiệu tám người khiêng", quả thực như đang nằm mơ.
Mấy cái này, là thật ư? Không phải ảo giác chứ?
Ba năm trước, rốt cuộc vị thiếu gia nhà họ Diệp này đã trải qua những gì, vì sao lại khiến người ta không thể nhìn thấu nổi?
Muốn trách thì trách ông ta bây giờ quá nghèo đói, còn không bằng một người bình thường, cho nên không biết được tin tức gì về những việc mà Diệp Hi Hòa đã làm sau khi trở về Tân Hải.
Nếu không, chỉ sợ sẽ bị dọa cho chết khiếp!
Nhưng lúc này ông ta vẫn rất kích động, hai mắt đẫm lệ nhìn lên trời xanh: Tổng giám đốc Diệp, ngài có nhìn thấy không? Bây giờ con trai ngài thật sự rất giỏi, nhà họ Diệp có người kế tục rồi, ngài…… Ngài có thể mỉm cười nơi cửu tuyền……
Đoàn người đi vào thang máy, vừa lên đến tầng cao nhất thì nhìn thấy một đám vệ sĩ Nhật Bản đã chờ sẵn ở cửa thang máy.
"Bát ca!! Đại Hạ khốn khiếp! Mày dám trực tiếp xông vào tập đoàn Anh Đào, ai cho mày dũng khí này hả?"
Vệ sĩ Nhật Bản có chừng sáu, bảy chục người, bên trong còn có không ít cao thủ, đặc biệt là cái người đang hét lên kia còn là đại Thái Đấu một sao, rõ ràng đã sớm có chuẩn bị.
Lúc Kato Taka nói trong điện thoại đã biết mình sẽ đến tập đoàn Anh Đào mà vẫn bày ra thế trận này, xem ra rất muốn ra oai phủ đầu, tặc tâm không chết!
Ầm!!!
Diệp Hi Hòa hất một chân lên, như một con rồng cuồng ngạo, lao lên tấn công liên tục về phía vệ sĩ đứng đầu của đoàn vệ sĩ Nhật Bản kia!
Máu bắn tung toé, nhuộm đỏ cả hành lang!
Tiếp theo, Diệp Hi Hòa đi nhanh ra ngoài, một chân quét ngang, trực tiếp quét một lượt toàn bộ hàng vệ sĩ Nhật Bản, tiếng kêu thảm thiết hết đợt này đến đợt khác, sau đó lập tức im lặng.
Rầm!!!
Lúc này, tám vệ sĩ nâng kiệu lại bị dọa cho tiểu ra quần, ống quần ướt đẫm, còn chảy cả ra đất!
Bọn họ vốn còn tưởng rằng khi Diệp Hi Hòa phải đối mặt với nhiều vệ sĩ Nhật Bản đã mai phục như vậy thì chắc chắn sẽ bị đánh cho kêu cha gọi mẹ!
Nhưng tại sao tất cả những vệ sĩ giỏi nhất, cường tráng nhất, những vệ sĩ đã từng đánh bại hàng trăm người lại bị tiêu diệt hoàn toàn trong nháy mắt?!!
Người Đại Hạ trẻ tuổi này kinh khủng đến vậy sao?
"Kato Taka, mau cút ra đây cho tao!!!"
Diệp Hi Hòa hét lớn một tiếng, giọng nói vang vọng khắp hành lang.
Mà lúc này, Kato Taka ngồi xe lăn dẫn theo sau một đám người, đi từ trong phòng hội nghị ra.
Lúc vừa nhìn thấy Diệp Hi Hòa, ánh mắt hiện lên sự căm ghét.
Diệp Hi Hòa hại ông ta thê thảm thế này, phế hoàn toàn hai chân, người không ra người, quỷ không ra quỷ.
Nếu không phải ông ta còn chút niềm tin vào sự báo thù thì không biết bản thân phải sống như thế nào nữa!
"Diệp thiếu, việc gì phải ồn ào lớn như vậy, là do thuộc hạ phía dưới không có quy củ, cứ nói tôi một tiếng, tôi sẽ tự trừng phạt bọn họ, cần gì phải tự mình ra tay?"
Kato Taka hài hước nhìn Diệp Hi Hòa.
Hả? Không đúng lắm!!!
Ngoài miệng Diệp Hi Hòa cười nhưng trong không cười, nếu hắn không nhớ nhầm thì lần trước hắn đi tiêu diệt hội thương mại Nhật Bản, tên này đã hạ mình cầu xin hắn như một con chó.
Còn đẩy hết tất cả trách nhiệm lên người Yoshimura Taku.
Mình vừa giết vệ sĩ Nhật Bản ngay trước mặt ông ta, vậy mà ông ta lại không hề hoảng hốt, ngược lại còn dám nói chuyện bình đẳng với mình.
Điều này chứng minh bây giờ hắn đã hoàn toàn mạnh mẽ, tự tin!
"Kato Taka, sản nghiệp của nhà họ Diệp, mày phải trả lại toàn bộ. Một trăm tỷ, một xu cũng không được thiếu." Diệp Hi Hòa nhàn nhạt nói.
"Đương nhiên, tôi đã nói thì sẽ giữ lời!"
Kato Taka cười cười, sau đó duỗi tay chỉ vào nhóm người Nhật Bản sau lưng: "Diệp thiếu nhìn thấy không, những người này là những giám đốc có chức quyền bên Nhật Bản, ba năm trước, họ đã ngầm chiếm hết sản nghiệp nhà họ Diệp."
"Tôi dẫn bọn họ tới đây, trong tay mỗi người bọn họ đều có một phần sản nghiệp của nhà họ Diệp, đáng tiếc, còn phải xem bản thân có còn mạng để đem chúng về hay không!"
Vừa dứt lời thì, xoảng!!! Một tiếng động vang lên, cửa sổ cuối hành lang bỗng nhiên bị đập vỡ!
Tiếp theo sau đó, một nhóm người tràn đầy hơi thở hung thần, sát khí quanh bốn phía xuất hiện!
Những người này đều là cường giả cực kỳ đáng sợ và mạnh mẽ!
Thực lực của mỗi người đều không hề thua kém đại Thái Đấu hai sao!
Người đi đầu trong đó thậm chí còn mạnh hơn cả đại Thái Đấu sáu sao, còn mạnh hơn cả Isaac ở đoàn kỵ sĩ của hoàng gia!
"Ngài Akanishi Jin, hôm nay ngài cứ thoải mái đi! Ý của vị kia là nhất định phải tiêu diệt hoàn toàn tàn dư cuối cùng của nhà họ Diệp, tuyệt đối không thể để hắn ta sống trên thế giới này nữa!"
Kato Taka cung kính nói với vị cường giả đại Thái Đấu sáu sao.
"Yên tâm, trong mắt mắt tôi, hắn ta chẳng là gì!"
Akanishi Jin khinh thường nhìn Diệp Hi Hòa.
Mà lúc này, trên mặt Diệp Hi Hòa hiện lên sự lạnh lùng: "Kato Taka, chúc mừng mày, càng ngày càng tiến gần đến con đường chết!"
Chương 64: Giết hết tất cả
"Ha ha! Diệp Hi Hòa, cái con chó dư nghiệt khốn khiếp!"
Sau khi Kato Taka nghe Diệp Hi Hòa nói xong, ông ta không tức giận mà còn bật cười: "Ở trước mặt ngài Akanishi Jin mà dám ăn nói ngông cuồng như vậy sao? Mày không biết cái giá phải trả cho việc đã xúc phạm đến đế quốc Nhật Bản của bọn tao là gì đâu, vị này sẽ khiến mày chết không có chỗ chôn!"
Bây giờ ông ta đang rất vui sướng, rất kích động, cuối cùng cũng có thể rửa được mối nhục xưa, chính mắt chứng kiến đại thù của mình được báo?
Con chó dư nghiệt này hành hạ mình người không ra người, quỷ không ra quỷ, đồ ăn thì lúc nào cũng chỉ được ăn đồ ở dạng thật lỏng, thậm chí còn không được chơi gái nữa, ông ta nhất định phải tận mắt chứng kiến Diệp Hi Hòa chết đi thì mới có thể tiêu tan được thù hận trong lòng!
"Nhóc con, nghe nói mày đã giết chết hai anh em Tokuno Takeshi và Shigeo Tokuda mà không cần tốn nhiều sức, đúng không?"
Bỗng nhiên, Akanishi Jin cầm một thanh kiếm, lao về phía Diệp Hi Hòa.
Thanh kiếm này của hắn ta rất nổi tiếng, có thể coi là một trong mười thanh kiếm nổi danh nhất Nhật Bản, tên là Yoshimitsu Kushikatsu, xếp hạng thứ chín, còn cao hơn cả Tachi!
Đủ để chứng minh Akanishi Jin mạnh hơn Shigeo Tokuda rất nhiều, thì mới khiến Nhật Bản kính nể đến vậy!
"Cái lão già kia đúng là làm mất hết thể diện của võ sĩ Nhật Bản, còn phải ép tao phải tự mình đi giải quyết mày!"
Akanishi Jin cầm Yoshimitsu Kushikatsu, cười lạnh lao về phía Diệp Hi Hòa.
Cảm nhận được sát khí che trời lấp đất trên người hắn ta, đừng nói là Liễu Thành Chí, ngay cả tám vệ sĩ nâng ông ta lúc nãy cũng run rẩy theo bản năng, hận không thể lập tức quỳ xuống!
Đây là võ sĩ tiếng tăm lừng lẫy khắp Nhật Bản, là tín ngưỡng trong lòng bọn họ, có hắn ta ra tay, nhất định sẽ lăng trì xử tử tên Diệp Hi Hòa đã sỉ nhục bọn họ!!
"Hãy nhìn đây! Ba mươi sáu cơn gió đau khổ!!"
Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Akanishi Jin không thèm thừa lời với Diệp Hi Hòa, trực tiếp cầm Yoshimitsu Kushikatsu lao lên trên Diệp Hi Hòa, chiêu nào tung ra cũng là sát chiêu, nhất là chiêu "ba mươi sáu cơn gió đau khổ", đó chính là một trong những chiêu kiếm nổi tiếng nhất toàn bộ Nhật Bản!
"Diệp thiếu cẩn thận!!!"
Liễu Thành Chí khàn giọng rống to, hãi hùng khiếp vía!
Nhưng đối mặt với Akanishi Jin, Diệp Hi Hòa tung một cước vào mặt hắn ta, lập tức đá hắn ta ngã xuống vũng máu, ngay cả Yoshimitsu Kushikatsu tiếng tăm lừng lẫy cũng rơi xuống đất, thành binh khí vô chủ.
Giờ khắc này, toàn bộ không gian lặng ngắt như tờ!
Cho dù là đám võ sĩ Nhật Bản hay nhóm người sau lưng Kato Taka, ngay cả Liễu Thành Chí vừa gào hét thì bây giờ tất cả cũng đều ngây ngốc!
Đây là cái quái gì vậy?!
Akanishi Jin lợi hại vừa bị Diệp Hi Hòa đấm một cái?
Đến cả cái chết cũng khiến người ta không kịp định hình?
Kinh khủng!!
Kato Taka nhìn thấy cảnh tượng như vậy thì lặng lẽ đẩy xe lăn lui về phía sau.
Trên trán ông ta bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh, cảm giác bản thân mình đã vui mừng quá sớm!
Ông ta còn nghĩ rằng Akanishi Jin chỉ cần vừa ra tay là có thể hành hạ Diệp Hi Hòa sống không bằng chết!
Kết quả là đến cả đại Thái Đấu sáu sao cũng không phải đối thủ của hắn??
"Thằng nhóc kia! Rốt cuộc mày đã học cái công pháp quỷ dị này ở đâu hả, vậy mà lại dám lợi dụng lúc ngài Akanishi Jin sơ ý mà đánh lén?"
Lúc này, có một nhà thông thái trong đám võ sĩ Nhật Bản lên tiếng, hắn ta trước sau không tin Akanishi Jin lại bị Diệp Hi Hòa hạ gục trong nháy mắt, bởi ngài Akanishi Jin chính là người mạnh nhất trong số bọn họ!
Cho nên, Diệp Hi Hòa nhất định đã dùng âm mưu quỷ kế gì đó mới may mắn thực hiện được!
"Mọi người, con chó Đại Hạ này thủ đoạn rất đê tiện, chúng ta không thể thiếu cảnh giác!"
Nhà thông thái tiếp tục hô to ủng hộ sĩ khí: "Tất cả mọi người hãy cùng nhau xông lên! Ai có thể chém chết tên khốn này, báo thù được cho Akanishi Jin là có thể kế thừa Yoshimitsu Kushikatsu của ngài ấy, mọi người có đồng ý không?"
"Giết!!!"
Một đám võ sĩ Nhật Bản trong nháy mắt, tất cả đều sôi sục đầy nhiệt huyết!
Đối với bọn họ mà nói, một thanh kiếm nổi tiếng còn trân quý hơn cả vàng bạc, nó đại diện cho vinh quang vô hạn và công danh hiển hách!
"Giết hắn!! Yoshimitsu Kushikatsu là của tôi!!"
"Mười hai cơn gió đau khổ!!"
"Hai mươi tư cơn gió đau khổ!!"
"Hai mươi tám cơn gió đau khổ!!"
Mắt thấy cả đám võ sĩ Nhật Bản dũng mãnh không sợ chết lao về phía mình, Diệp Hi Hòa bắt đầu mất kiên nhẫn.
Duỗi tay cầm lấy thanh kiếm Yoshimitsu Kushikatsu rơi dưới đất.
"Thích chơi trò này với tao à?"
Hắn cười lạnh một tiếng: "Chín trăm triệu chín nghìn chín trăm chín mươi chín cơn gió đau khổ!!"
Sau đó, cánh tay của chúng bị chém xuống, chân khí màu trắng gồng lên như một con ác long, chém toàn bộ đám võ sĩ Nhật Bản không biết sống chết này thành từng mảnh nhỏ, máu tươi bắn tung tóe khắp hành lang!
Bùm!!!
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, nhóm giám đốc đứng sau lưng Kato Taka lập tức quỳ xuống, run như cầy sấy!
Kato Taka cũng muốn quỳ, nhưng đáng tiếc không có chân, chỉ có thể trắng bệch cả mặt mà run lẩy bẩy!
Có cần phải khủng bố như vậy không!!
Nhiều võ sĩ Nhật Bản như vậy, thậm chí còn có không ít những đại thái đấu nổi tiếng, nhưng kết quả lại bị Diệp Hi Hòa chém giết không còn gì?
Còn nữa, cái chiêu chín trăm triệu chín nghìn chín trăm chín mươi chín cơn gió đau khổ là cái quỷ quái gì?
Theo Kato Taka biết, thanh kiếm nổi danh khắp Nhật Bản này chỉ có giới hạn ở một trăm linh tám thôi…
Vị thiếu gia nhà họ Diệp này quả thực không phải người…
Mà lúc này, Liễu Thành Chí đang ngồi trên một tấm ván quả thực kích động cả người run rẩy, lệ nóng tuôn trào.
Nước mắt ông ta như hóa thành máu, thật sự nằm mơ cũng không nghĩ đến, bây giờ thiếu gia nhà họ Diệp lại có thể cường đại đến thế!!
Hắn quả nhiên không phải cuồng vọng tự đại, mà thật sự có thể vũ dũng nghịch thiên, có thể gây dựng lại nhà họ Diệp rồi…
Sau khi Diệp Hi Hòa giải quyết xong hết xung quanh thì chuyển hướng về phía Kato Taka.
Thấy Kato Taka sớm đã hồn vía lên mây, mặt không còn chút máu…
"Kato Taka, giờ mày còn gì muốn nói?"
Diệp Hi Hòa cất bước đi về phía Kato Taka.
"Không… Mày đừng tới đây!!!"
Kato Taka lập tức bị dọa cho phát khóc: "Diệp thiếu, cầu xin ngài tha cho tôi, tôi cũng chỉ là thân bất do kỷ, nghe lệnh làm việc…"
"Nghe lệnh, nghe lệnh của ai?"
"Nghe…"
Kato Taka muốn nói lại thôi, rõ ràng không dám nhiều lời.
Diệp Hi Hòa vươn tay, "Vút" một tiếng đã bắt được ông ta, lạnh lùng nói: "Không muốn nói ra đúng không? Không sao, tao có hàng vạn cách để khiến mày phải mở miệng."
Kato Taka tuyệt vọng, bỗng nhiên hô to: "Ngài Yokoyama You, ngài còn không định ra tay sao? Mau cứu tôi!!!"
Giọng nói vừa vang lên, trong đám người đang quỳ dưới đất có một bóng dáng cô đơn, lẻ loi đi ra.
Trên tay hắn ta còn kéo một thanh kiếm, lưỡi kiếm kéo lê dưới đất phát ra tiếng ghê rợn, thậm chí còn bắn ra cả tia lửa dưới nền đá cẩm thạch.
Cả người thoạt nhìn có hơi tiêu điều, đầu cúi xuống, tử khí trầm trầm, cảm giác như cuộc sống không còn gì luyến tiếc.
Hình dáng này so với mấy võ sĩ cường đại Nhật Bản vừa rồi thì thật sự khá nhạt nhòa.
Nhưng tất cả người Nhật Bản ở đây không có một ai dám khinh thường hắn ta, đơn giản là vì hắn ta chính là người mạnh nhất được sắp xếp trong tập đoàn Anh Đào lần này.
Một kiểu tồn tại vô cùng đặc biệt trong giới võ sĩ Nhật Bản, cao thủ đại thái đấu tám sao, Yokoyama You!!
Chương 65: Phí bổ sung năm trăm tỷ
"Ngài Yokoyama You, con chó Đại Hạ này quá ngang ngược, xin ngài hãy làm chủ cho chúng tôi!"
"Ngài Yokoyama You, ngài là vô địch, hãy giết hắn!"
"Ngài Yokoyama You, người kế thừa của lãng nhân đạo*, hãy chém chết hắn giống như gà và chó!"
*Con người trôi dạt - như một ngọn sóng tự do trên biển cả. Thuật ngữ ngày bắt đầu có từ thời kì Nara và Heian, nó được sử dụng một cách sáng tạo để chỉ những ai chạy khỏi hoặc ruồng bỏ lãnh địa thuộc quyền lãnh chúa của anh. Thuật ngữ này đồng thời để chỉ các võ sĩ đạo mất đi lãnh chúa trong chiến tranh.
Một nhóm quản lý cấp cao người Nhật Bản vội vàng quỳ lạy trước Yokoyama You.
Yokoyama You không nói gì mà chỉ cô đơn bước ra khỏi đám đông, đi đến trước mặt Diệp Hi Hòa và Kato Taka.
"Người Đại Hạ, thả ông ta ra đi."
Yokoyama You chậm rãi nói: "Tôi quá cô đơn. Hy vọng anh có thể giúp tôi tìm lại ý nghĩa của tu võ."
"Anh giả bộ trơn tru như vậy à?"
Diệp Hi Hòa bình tĩnh nhìn Yokoyama You.
"Ha, tôi luyện tập lãng nhân đạo. Mặc dù nó cũng thuộc Võ sĩ đạo truyền thống nhưng nó khác xa với Võ sĩ đạo chính thống."
Yokoyama You lắc đầu: "Ở Đại Hạ có một câu nói kiếm tẩu thiên phong*, chắc chắn anh đã từng nghe qua đạo lý này."
*Không theo thói thường, tìm một biện pháp mới, khác với trước kia để giải quyết vấn đề, để thắng lợi nhờ vào bất ngờ.
"Tôi không hiểu, tôi chỉ biết không có một ai có thể ra vẻ trước mặt tôi, người đó chắc chắn sẽ chết!"
Diệp Hi Hòa bắt lấy Kato Taka bằng một tay, tát Yokoyama You bằng một tay khác dễ như trở bàn tay.
"Người đời cười nhạo tôi quá cô đơn nhưng họ không biết rằng tôi, Yokoyama You."
Ầm!
Lời còn chưa dứt, hắn ta đã bị nổ tung thành một quả cầu sương máu!
Bởi vì hắn ta còn chưa kịp giả vờ xong, thậm chí còn chưa kịp lấy đao ra, hắn ta đã chết chắc rồi!
Nhìn thấy cảnh này, đôi mắt chim ưng của Kato Taka trợn to như quả trứng bò!
Nhóm quản lý cấp cao người Nhật ở phía sau, thậm chí cả tám nhân viên bảo vệ đang cõng Liễu Thành Chí đều không nói nên lời, cảm giác như cơn ác mộng từ trên trời rơi xuống!
Có…Có phải có nhầm lẫn gì không?
Yokoyama You, Lãng Nhân 8 sao đã thực sự chết thảm dưới cái tát của người đàn ông Đại Hạ này?
Thậm chí còn không có thời gian để phản kháng…
"Diệp…Diệp Hi Hòa!! Tôi sai rồi! Tôi lại sai rồi!! Cầu xin cậu hãy tha cho tôi, tôi thực sự bất chấp bản thân. Vốn dĩ tôi không muốn đắc tội với cậu nhưng vị đó đã ra lệnh cho tôi, tôi không còn cách nào khác…"
Kato Taka đã khóc lóc và cầu xin Diệp Hi Hòa thương xót.
"Vậy người đó là ai?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Tsuyoshi Domoto, chấp sự của Cục viễn chinh Nhật Bản đóng tại Giang Đông…"
Làm sao Kato Taka dám từ chối giải thích?
"Cục viễn chinh?"
Diệp Hi Hòa cau mày, đế quốc Nhật Bản này thực sự có động cơ thầm kín, thậm chí còn phái cả cục viễn chinh đến.
"Bây giờ Tsuyoshi Domoto đang ở đâu? Cục viễn chinh đang ở đâu?"
"Tôi không biết…"
Kato Taka cay đắng lắc đầu: "Chấp sự Tsuyoshi Domoto gọi cho tôi và nói với tôi rằng đã cử thêm nhiều nhân lực cho tôi. Sau đó thì bày ra thế cục này để tôi dụ cậu tròng, cá ở trong chậu…"
"Nhưng tôi thật sự không biết hắn ta đang ở đâu. Hơn nữa, cục viễn chinh ở Giang Đông rất thần bí, chưa từng nói cho chúng tôi biết về những cứ điểm ở phía dưới này. Nếu như có chuyện gì đó hoặc là do chấp sự truyền đạt hoặc là hình ảnh ba chiều rất mơ hồ nhằm đề phòng chúng tôi bị gián điệp bắt và phản bội bọn họ…"
Diệp Hi Hòa bóp chặt cổ của Kato Taka nhưng hắn cũng không biết phải làm gì!
"Vậy những người quản lý cấp cao mà ông thuê hôm nay đều là lừa đảo ư? Ông chưa chuẩn bị một trăm tỷ à?"
"Không! Cao…Những người quản lý cấp cao đều là thật. Dù sao bọn họ cũng muốn tận mắt chứng kiến những kẻ đã phá hủy Hội Thương mại Nhật Bản của chúng tôi bị tiêu diệt. Chỉ tốn một trăm tỷ mà thôi nên bọn họ thật sự không chuẩn bị. Bọn họ nói ngài nói chuyện viển vông…"
Kato Taka cay đắng nói.
Ầm!
Diệp Hi Hòa nắm chặt lòng bàn tay và biến Kato Taka thành quả cầu sương máu!
Vốn dĩ Kato Taka này sẽ chết vì kim băng nhưng trước đó vẫn chưa đến lúc vì Diệp Hi Hòa vẫn còn muốn lợi dụng ông ta.
Nhưng thấy người này chỉ là một tên chó săn nên căn bản không cần giữ lại ông ta nữa.
"Diệp…Diệp thiếu tha mạng!"
"Xin ngài hãy tha mạng!"
Khi nhìn thấy cảnh này, nhóm quản lý cấp cao người Nhật lại càng mất hồn mất vía và vội vàng quỳ xuống xin tha trước Diệp Hi Hòa một cách điên cuồng.
Về phần tám nhân viên bảo vệ Nhật Bản ở phía sau cũng quỳ xuống, suýt tiểu ra quần vì sợ hãi!
"Chú Liễu, năm đó có người nào hại chú không?"
Đột nhiên Diệp Hi Hòa chỉ vào nhóm quản lý cấp cao người Nhật và hỏi Liễu Thành Chí.
"Có!"
Liễu Thành Chí nhìn chằm chằm vào những người đó, nghiến răng nghiến lợi nói: "Diệp thiếu, người đàn ông quỳ ở giữa tên là Ohno Satoshi, cũng chính là người phụ trách tập đoàn Anh Đào!"
"Tôi sẽ không bao giờ quên ông ta chính là người đã ép tập đoàn Diệp thị ba năm trước và đã ép tôi ký vào một số hợp đồng bất bình đẳng và cực kỳ xúc phạm!"
"Tôi không nghe lời, ông ta đã cho người đánh gãy chân, gãy tay và làm mù một mắt của tôi!"
Diệp Hi Hòa gật đầu, quay lại nhìn Ohno Satoshi và nói: "Ông, quỳ xuống đây!"
Toàn thân Ohno Satoshi rùng mình và cảm thấy da đầu căng cứng!
"Diệp thiếu, tôi…"
"Tôi yêu cầu ông tự cầm kiếm quỳ xuống đây! Nếu không để tôi ra tay thì ngay cả Thần chết cũng không dám nhận ông đâu!"
Ohno Satoshi bật khóc, đành quỳ xuống đất. Ông ta sợ hãi bước tới, trên đường đi còn cầm theo Yoshimitsu Kushikatsu.
"Ngài, ngài Liễu, đã lâu không gặp. Đừng trách tôi chuyện ba năm trước, chúng tôi đều làm vì chủ nhân của mình, xin ông hãy giơ cao đánh khẽ và tha cho tôi…"
Ohno Satoshi sợ hãi quỳ lạy Liễu Thành Chí.
Diệp Hi Hòa nắm lấy thanh kiếm trong tay và nói với Liễu Thành Chí: "Chú Liễu, bây giờ cháu để chú tự tay báo thù, giết chết mấy con chó Nhật Bản này. Việc này cũng sẽ loại bỏ hoàn toàn những con quỷ bên trong chú và chú có thể tiếp tục làm một người đàn ông chính trực trong tương lai!"
Hắn ném thanh kiếm vào tay của Liễu Thành Chí. Người của Liễu Thành Chí run lên và bắt lấy thanh đao bằng một tay.
Thành thật mà nói cho đến tận ngày nay, tuy Liễu Thành Chí phải chịu đựng sự tra tấn và bức hại vô nhân đạo nhưng suy cho cùng, ông ta vẫn là một người bình thường.
Đối với ông ta, giết một ai đó sẽ rất khó và sẽ khiến ông ta cảm thấy hoảng sợ.
Nhưng vào lúc này, đột nhiên trong mắt ông ta lộ ra một tia kiên trì. Ông ta không nói một lời, giơ thanh Yoshimitsu Kushikatsu trong tay lên và chém Ohno Satoshi!
"A!!!"
Ohno Satoshi mất cảnh giác và không dám trốn tránh. Phần sau đầu bị chặt tại chỗ, não nổ tung!
Tuy nhiên Liễu Thành Chí không cầm được lòng hận thù của mình nên điên cuồng giơ thanh kiếm lên và chĩa vào Ohno Satoshi đang nằm, tiếp tục chặt chém điên cuồng để trút bỏ hận thù trong lòng!
Cảnh tượng này khiến 8 nhân viên bảo vệ và các quản lý cấp cao của Nhật Bản im lặng và run rẩy.
Không ngờ Diệp thiếu này không chỉ tàn nhẫn với bản thân mà còn cả với những thuộc hạ do hắn huấn luyện cũng tàn nhẫn như vậy. Hắn hoàn toàn là một ác quỷ.
Khi nhìn thấy Liễu Thành Chí giết người một cách dã man như vậy, Diệp Hi Hòa thầm hài lòng.
Một người không dám giết kẻ thù của mình thì không đáng được hắn nhìn tới. Huống chi sau này hắn còn có chuyện quan trọng muốn giao phó cho Liễu Thành Chí.
"Không tồi, chú Liễu, lần này chú có thể trút bỏ mối hận trong lòng. Như vậy trong lòng chú sẽ không còn nút thắt nào nữa, cháu có thể yên tâm giao lại tài sản của nhà họ Diệp cho chú."
"Tài sản của nhà họ Diệp?"
Dù sao Liễu Thành Chí cũng yếu đuối nên sau khi chặt Ohno Satoshi thành từng mảnh, ông ta thở hổn hển vì kiệt sức và ngơ ngác nhìn Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa quay đầu lại và đối mặt với nhóm quản lý cấp cao của Nhật Bản: "Tôi cho các người mười phút nghĩ mọi cách để trả lại tài sản trước đây của nhà họ Diệp."
"Về phần bồi thường, tôi sẽ tính thêm năm trăm tỷ chia đều cho các người!"