Thấy Hiro Mizushima lộ ra sát ý, khóe miệng Junichi Okada nở nụ cười.
Hắn ta biết, đối phó với sự tồn tại như Diệp Hi Hòa, dựa vào ưu thế là số lượng người, đã vô dụng rồi, cái cần chính là chất lượng!
Cho nên hắn ta rất sáng suốt kéo người bạn già Hiro Mizushima xuống nước.
Dù Diệp Hi Hòa có quái vật đến đâu, hắn ta vẫn tin chắc rằng Hiro Mizushima và chính mình, hoàn toàn có thể hành hạ hắn đến chết!
"Diệp Hi Hòa, coi như cậu tuổi trẻ làm bậy vì lợi ích, tôi cho cậu một cơ hội."
Junichi Okada đột nhiên ngăn Hiro Mizushima lại, cười nói với Diệp Hi Hòa: “Chỉ cần cậu sẵn lòng đổi quốc tịch, từ nay về sau nhập tịch vào nước Nhật Bản chúng tôi, tôi với tư cách là cựu binh của Cục viễn chinh, tiếp cận cục trưởng của chúng tôi, cấp trên của chúng tôi, thậm chí quản lý cấp cao của Tổ quốc bên kia, cũng sẽ bảo đảm cho cậu!”
“Chỉ vì sự tồn tại của người như cậu, so với những người mà cậu đã giết trước đây, thậm chí là Hội thương mại Tân Hải hay Lãnh sự quán đều có giá trị hơn.”
"Nếu cậu muốn tiền tài, tôi có thể cho cậu, nếu cậu muốn phụ nữ như Ei Hatano, tôi cũng có thể cho cậu, Nhật Bản chúng tôi cái gì cũng thiếu, duy chỉ có loại phụ nữ xinh đẹp như con chó cái này là không thiếu, tôi đảm bảo với cậu từ trẻ đến già, không dạng nào giống dạng nào..."
"Ông nghiêm túc chứ?"
Diệp Hi Hòa thấy Junichi Okada chết đến nơi, lại còn muốn thu nạp hắn, không nhịn được cười khẩy.
"Đương nhiên, phải xem cậu có thông minh hay không, một là chết không có chỗ chôn, hai là cải tà quy chính, cậu nghĩ sao?"
"Muốn tôi khoác áo người Nhật Bản các ông, cũng không phải không thể."
Diệp Hi Hòa cười nói: "Bảo Thiên Hoàng của các ông quỳ xuống trước mặt tôi nhận cha, tôn sùng toàn bộ Đại Hạ như tổ tiên, để Đại Hạ có thể khoan dung cho đám hậu duệ bất tài của các ông, ông nghĩ thế nào?"
Bùm!!!!!
Junichi Okada vừa nghe thấy lời này, sắc mặt đột nhiên thay đổi, sát khí xung quanh điên cuồng tỏa ra!
"Diệp Hi Hòa, cậu không biết điều sao, muốn đâm đầu vào chỗ chết!!!"
"Junichi Okada, ông nói lời vô nghĩa nhiều với hắn làm gì? Xem tôi một kiếm chém chết hắn!"
Nói xong, Hiro Mizushima cầm kiếm, nhanh chóng lao về phía Diệp Hi Hòa.
Sức mạnh của một bậc thầy Iaido, được bộc lộ triệt để, thế mà là võ tướng 7 sao!!
Thanh kiếm chém xuống, như một dải lụa trắng tung hoành ngang dọc, chỉ là sự áp bức nghẹt thở đó, khiến Mikami Yua và Ei Hatano khiếp sợ, họ thậm chí không còn dũng khí để chống cự!
Nhưng nói thì đã muộn nên ngay sau đó, Diệp Hi Hòa đưa một tay, bắt lấy chuỗi kiếm kia, sau đó chưởng một cái, quạt tung cả Hiro Mizushima và kiếm của hắn ta.
Tuy nhiên, hình ảnh Hiro Mizushima nổ thành sương máu trong tưởng tượng đã không xảy ra, Hiro Mizushima chỉ chật vật lui ra, liên tiếp lùi lại vài bước, khó khăn lắm mới dừng lại, khí huyết cuồn cuộn, miệng phun máu tươi.
Một tiếng xoảng, thanh kiếm có lai lịch không tầm thường trong tay, theo tiếng động gãy thành hai đoạn.
"Cái này ...... sao có thể? Xiaolong Jingguang của tôi !!!"
Mizushima run rẩy nhìn vào thanh Tachi bị gãy trong tay, cả người phát điên, đôi mắt nứt ra!
Thanh kiếm này của hắn ta, thực sự không phải vật tầm thường, mà chính là một trong số mười thanh kiếm tiếng tăm lừng lẫy ở Nhật Bản, Xiaolong Jingguang xếp thứ tám.
Kết quả là, mới đối mặt một cái, đã bị Diệp Hi Hòa chưởng vỡ?
Cái này được tạo ra từ sắt thiên thạch trong truyền thuyết!
"Aaaaaa! Giết hắn cho tôi!!!"
Hắn ta ra lệnh, khoảng mười mấy hộ vệ cấp Võ Tướng xung quanh hắn ta, xung phong liều chết lao thẳng về phía Diệp Hi Hòa!
Các samurai Nhật Bản rất tốt, biết rõ ngay cả Hiro Mizushima cũng không phải là đối thủ của Diệp Hi Hòa, bọn họ vẫn dám tiến lên.
Chỉ vì họ đã bị tẩy não từ lâu, tin tưởng vô điều kiện vào Thiên Hoàng và Bushido cho đến chết.
Họ gần giống như những tử sĩ được đào tạo bởi các gia tộc lớn ở Đại Hạ.
"Giết! ! !"
Nhìn thấy một đám hộ vệ cấp Võ Tướng đánh về phía Diệp Hi Hòa, Mikami Yua và Ei Hatano không thể làm ngơ, cả hai cầm kunai, lao về phía trước để chiến đấu!
Tuy nhiên, Ei Hatano vẫn có thể gắng gượng giao chiến được với những hộ vệ này, nhưng Mikami Yua hoàn toàn không phải là đối thủ, sức mạnh Thái Đấu 2 sao của cô ta trước mặt những người này, so với bạch cấp cũng không bằng.
Nhìn thấy cô ta và Ei Hatano sắp bị mười mấy tên hộ vệ trấn áp, Diệp Hi Hòa bất ngờ chưởng lớn về phía này, gió trong lòng bàn tay hủy diệt mọi thứ, trực tiếp biết cả chục hộ vệ cấp Võ Tướng thành sương máu, tan biến trong không khí.
Cộp, cộp, cộp!
Hiro Mizushima tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, ngạt thở lùi về sau, vẻ mặt như gặp quỷ trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa.
Mà Junichi Okada cuối cùng cũng hiểu, tại sao Tsuyoshi Domoto và những người khác lại thất thủ, Diệp Hi Hòa này, thực sự kinh khủng!!!
Quan trọng là, nếu chỉ là kinh khủng bình thường thì không nói, ít nhất hắn có thể nhìn thấu thực lực của đối phương.
Nhưng Diệp Hi Hòa lại cho người ta cảm giác, như sâu không thấy đáy, hoàn toàn không thể nhìn thấu, vậy mà tiện tay chưởng một cái, có thể quạt tung hơn cả chục võ tướng???
"Junichi Okada, chúng ta liều mạng với tên cẩu súc Đại Hạ này, tiến lên, chết cũng phải không phụ lòng Bushido Nhật Bản, không phụ lòng tổ quốc!"
Mizushima Hiro mạnh miệng nói.
"Được!!"
Lúc này, Junichi Okada cũng liều mạng, vội vàng cùng Hiro Mizushima lao về phía Diệp Hi Hòa!
Sức mạnh của hắn ta yếu hơn Hiro Mizushima một chút, nhưng hắn ta cũng là một Võ Tướng 6 sao danh xứng với thực, sức mạnh của hai người cộng lại, nhất định kinh khủng đến tột cùng!
Thế mà, lần này Diệp Hi Hòa chưởng thêm một cái, đã quạt nổ Hiro Mizushima, sau đó dùng một tay tóm lấy cổ Junichi Okada, xách hắn ta lên không trung.
"Nói vớ vẩn đủ rồi, bây giờ, hai yêu cầu kia của tôi, ông có thể cân nhắc làm theo?"
Phù!!!
Tận mắt chứng kiến Diệp Hi Hòa nhẹ nhàng bâng quơ đã giải quyết cơn khủng hoảng nghẹt thở.
Hung danh khét tiếng Hiro Mizushima bị tát chết, Junichi Okada bị hắn cầm trên tay như một con chó chết, Ei Hatano cả người run rẩy, những vùng cần ướt đều ướt!!
Lúc này, cô ta cuối cùng cũng hiểu tại sao Mikami Yua lại hết lòng vì Diệp Hi Hòa như vậy.
Ông chủ này, quả thực là một người đàn ông như thần linh, người khác tôn thờ, thậm chí cô ta còn cảm thấy trái tim vốn chưa từng rung động trước bất kỳ người đàn ông nào của mình, lại bị Diệp Hi Hòa khuấy động sâu sắc!
"Diệp. . . . Diệp Hi Hòa, mày nằm mơ đi!! Mày giết tao đi!! Tao tuyệt đối không thể phản bội Cục viễn chinh và tổ quốc, về phần một vạn triệu mày muốn, cũng chỉ là viển vông thôi, mày cứ mơ đi."
Phì!!!
Diệp Hi Hòa không chờ hắn ta nói hết, đã ngắt ra một lá phổi máu chảy đầm đìa: "Lại thể hiện lòng trung thành với tôi à? Tốt lắm, tôi hy vọng ông có thể kiên trì, phá vỡ kỷ lục của tôi."
"A!!! Ác quỷ, mày chính là ác quỷ!!!"
Junichi Okada điên cuồng gầm lên, máu tươi ào ạt từ ngực chảy ra.
Phốc!
Lần này, Diệp Hi Hòa trực tiếp lấy quả thận trái của hắn ta ra, Junichi Okada đau đến phát sốt, sắp tắt thở!
"Diệp Hi Hòa, cho dù tao có nói cho mày biết thân phận của cục trưởng cũng vô dụng thôi, mày cũng không tìm được ông ta đâu, mỗi lần chúng tao họp đều là họp video, chưa bao giờ hỏi về vị trí thực sự của nhau, người Nhật chúng tao đến địa bàn Đại Hạ của chúng mày, có thể không cảnh giác được sao? Mày..."
Junichi Okada hét đến kiệt sức còn chưa hết câu, đột nhiên, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân.
Một bóng dáng không ngờ xuất hiện!
Chương 82: Các người đã làm gì sư tỷ tôi?
Diệp Hi Hòa cau mày, không ngờ đột nhiên Lãnh Nguyệt Vận lại xuất hiện ở đây.
“Diệp thiếu, quả nhiên ngài đang ở đây, hiện tại tình hình của tướng quân rất nguy hiểm, chẳng lẽ ngài không muốn cứu cô ấy sao? Mau đi cùng tôi!”
Lãnh Nguyệt Vận tiến lên mà không giải thích thêm lời nào, đi tới chỗ Diệp Hi Hòa.
Diệp Hi Hòa cảm thấy có gì đó không thích hợp, hắn cau chặt mày, nhìn chằm chằm Lãnh Nguyệt Vận.
Đúng giây phút này, bỗng nhiên trong tay của Lãnh Nguyệt Vận trượt ra một con dao găm, đâm mạnh về phía Diệp Hi Hòa!
Diệp Hi Hòa vung tay tát, khiến Lãnh Nguyệt Vận bị đánh bay ra xa.
Nhưng cũng cùng lúc đó, đột nhiên có hàng chục quả tên lửa khủng bố bắn tới, trực tiếp oanh tạc tới vị trí của Diệp Hi Hòa.
Trong chớp mắt tiếng nổ vang trời, đất rung núi chuyển, khói thuốc súng bốc lên khắp nơi!
Ngay cả Mikami Yua và Ei Hatano đứng rất gần với Diệp Hi Hòa cũng bị nổ bay ra xa.
Trong đó sau khi Mikami Yua bị rơi xuống đất, tình trạng vết thương hơi nặng còn Ei Hatano khá hơn một chút nhưng vết thương chồng chất, dẫu sao nội lực của họ cũng không thể ngăn cản đạn pháo được như Diệp Hi Hòa.
Trong khi thế lửa hừng hực.
Chỉ thấy có sáu người nước ngoài, bốn nam hai nữ sải bước đi tới.
Trong đó có một người phụ nữ tóc vàng mắt xanh vác trên vai súng bazooka* đặc chế, vừa xuất hiện đã huýt sáo với Lãnh Nguyệt Vận ở đằng xa: “Này, Kim Nghiên Hi, cô không sao chứ?”
*Bazooka tên gọi chung của một loại súng chống tăng không giật với các đặc điểm: Thân dài, có hình ống, tính di động cao, đặt lên vai khi bắn, bắn ra rocket và mục tiêu là các vật thể kiên cố (xe tăng, công sự, tàu thuyền nhỏ, thậm chí cả máy bay).
Ở bên kia, “Lãnh Nguyệt Vận” ôm ngực khó nhọc bò dậy.
“Cảm tạ trời đất, tôi đã mặc cái này, nếu không vừa rồi đã bị cái tát của anh ta quạt cho nổ tung rồi. Không thể không nói oppa này, sức lực mạnh thật đấy!”
Kim Nghiên Hi nói mà vẫn sợ, tiện tay lấy một chiếc áo ngực kim cương đặc chế từ trong cổ áo ra.
Có điều, chiếc áo ngực kim cương vừa được lấy ra đã bị Diệp Hi Hòa quất cho bị móp rồi, hoàn toàn mất đi tác dụng bảo vệ.
“Tôi rất tò mò, làm sao anh ta nhìn ra được tôi giả dạng Lãnh Nguyệt Vận, ngay cả nữ chiến thần mới đầu cũng không nhận ra thân phận của tôi, còn bị tôi tập kích thành công…”
Kim Nghiên Hi đưa tay ra lau mặt lần nữa, trực tiếp khôi phục hình dáng thật, một khuôn mặt xinh đẹp khác hoàn toàn với Lãnh Nguyệt Vận.
Cô ta là sát thủ chuyên nghiệp của nước Bangzi, sở trường nhất chính là thuật dịch dung và thuật cải trang!
“Quan tâm nhiều như vậy làm gì, dù sao anh ta cũng đã chết rồi, nhiệm vụ của chúng ta cũng coi như đã kết thúc. Nhận thù lao xong, tôi quyết định đến hộp đêm ở Giang Đông vui chơi thỏa thích, nghe nói trai bao của Đại Hạ rất chuyên nghiệp, kỹ năng ở phương diện đó đều rất đỉnh!”
Người phụ nữ tóc vàng vác súng bazooka cười nói.
Nhưng lúc này, khi bụi bặm lắng xuống, đột nhiên một bóng người không ngờ tới xuất hiện trước mặt bảy người.
Chính là Diệp Hi Hòa!!!
Sau trận oanh tạc kinh hoàng đi qua, hắn không hề bị thương chút nào.
Chỉ có điều, lúc này sắc mặt của Diệp Hi Hòa lại vô cùng lạnh lùng!
Bởi vì trong trận oanh tạc gồm mười mấy phát đạn, tuy hắn vẫn bình yên vô sự nhưng Junichi Okada lại không được may mắn như vậy, hắn ta bị trúng mảnh đạn, một mạng người cứ như vậy mà về trời, đến chết không thể tiết lộ vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản.
Chỉ một bước nữa liền có người làm chuyện xấu, có thể tưởng tượng được trong lòng Diệp Hi Hòa tức giận đến mức nào!
“F**K!!! Làm sao thằng cha kia làm được vậy, lại còn nguyên vẹn không bị thương? Emily, đạn của cô có phải được làm từ sữa không đấy?”
Sau khi những người khác nhìn thấy dáng vẻ của Diệp Hi Hòa, nhất thời đều nhìn về phía người phụ nữ vác súng bazooka với vẻ nghi ngờ.
“Shut up (Im miệng)! Làm sao tôi biết được anh ta là loại yêu quái nào? Trước tên lửa đặc chế của Emily tôi, chưa từng có người nào còn nguyên vẹn không bị thương cả, nhất định là trên người tên này có bảo bối hộ thân nào rồi!”
Emily nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa, liếm liếm đầu lưỡi gợi cảm của cô ta.
Mà lúc này, Diệp Hi Hòa chuyển đôi mắt về phía Lãnh Nguyệt Vận giả, trên người Kim Nghiên Hi.
Hắn có đôi mắt bạch hổ, có thể nhìn xuyên qua một vài thứ ảo ảnh không có thực cho nên loại thuật dịch dung cấp thấp đó căn bản không thể lừa gạt được hắn.
Chỉ là vừa mới nghe Kim Hi Nghiên này nói, cô ta cũng từng dùng chiêu này đối phó với sư tỷ, chẳng trách sư tỷ đã xảy ra chuyện, dù sao Lãnh Nguyệt Vận cũng không có mắt bạch hổ!
“Tên Diệp Hi Hòa người Đại Hạ kia, cậu không bị nổ chết bởi hỏa lực của Emily nhưng như vậy lại càng thú vị hơn, nếu không những người như chúng tôi không phải là tới một chuyến vô ích sao?”
Trong bốn người đàn ông nước ngoài, tên cầm đầu là một người da trắng đứng ra: “Tôi Gavrilov, muốn cậu trải nghiệm thuật chiến đấu của tôi!”
“Gavrilov, anh im miệng! Chiêu thức của bà đây còn chưa xong đâu. Tên này đã giết em gái của tôi, tôi nhất định phải bắn anh ta thành từng mảnh mới có thể báo thù cho em gái của tôi, các người đứng sang một bên đi!”
Nói xong, Emily ném súng bazooka xuống, những bước chân như mèo bước tới chỗ Diệp Hi Hòa: “Diệp Hi Hòa, anh còn nhớ không? Trước đây, anh từng giết một người phụ nữ tên là Cecily, cô ấy đã kết hôn với Marcus của binh đoàn Ác Lang. Thật đáng tiếc, cô ấy lại là em gái của tôi nên hôm nay tôi muốn báo thù cho cô ấy, anh chịu chết đi!!”
Từ bao súng ở sát trên bắp đùi của mình, đột nhiên cô ta rút ra hai khẩu súng trực tiếp nổ súng ngay trước mặt Diệp Hi Hòa!
Những viên đạn bắn ra từ trong nó vượt qua cả Cecily trước đây, còn khét tiếng hơn cả đạn long tức.
Đạn Long tức này khá giống với đạn ghém*, nhưng uy lực còn mạnh hơn đạn ghém gấp trăm lần, sau khi bắn ra sẽ có một ngọn lửa phun ra phía trước.
*Đạn ghém (đạn ria hay đạn hoa cải) là loại đạn có tác dụng ở cự ly gần, dùng để sát thương sinh lực địch trong phạm vi 300m trở lại, cũng là loại đạn pháo cổ xưa nhất được sử dụng trong lực lượng pháo binh.
Mà ngọn lửa lại được đốt cháy qua các chất hóa học, rất khó dập tắt nên kẻ địch bị trúng đòn thường bị nướng sống đến chết, cực kỳ bi thảm!
Nhưng trong khi Emily đang điên cuồng bắn về phía Diệp Hi Hòa, tay trái Diệp Hi Hòa tát một phát liền đập tan đạn long tức khủng bố đó.
Tiếp theo, cú tát đầy gió dễ như bỡn đập thẳng vào Emily, khiến cô ta biến mất ngay tại chỗ, chết đến mảnh vụn cũng không còn!
“S**T!!!!”
Chính mắt đám người Gavrilov nhìn thấy cảnh này, họ lập tức lùi lại về sau hai bước và nhìn Diệp Hi Hòa với vẻ sợ hãi.
Dù thực lực của Emily chỉ là đại Thái Đấu 5 sao, là sát thủ xếp thứ một trăm tám mươi sáu trên bảng bạc những cường giả thế giới nhưng không có ai thực sự nghi ngờ khả năng điều khiển súng cầm tay của cô ta.
Làm sao vừa mới gặp mặt, đã hóa thành một đám sương máu, trong không khí toàn là mùi máu tươi!
“Treo giải đó có vấn đề!! Không phải nói thằng nhóc này chỉ được công bố đứng thứ chín mươi tám trong danh sách ám sát có trị giá hai mươi tám triệu đô la Mỹ sao? Mẹ nó, đây là thực lực giá hai mươi tám triệu đô la Mỹ ư?!”
“Không thể coi thường, lúc trước chắc chắn có người thất bại trước mặt cậu ta, nếu như chúng ta đã xuất hiện thì nhất định phải giết chết cậu ta!”
“Giết!!!”
Ngay tức khắc, còn lại bốn nam một nữ và Kim Nghiên Hi, tất cả đều liều chết xông tới chỗ Diệp Hi Hòa!
Còn Diệp Hi Hòa cũng phát động cơn thịnh nộ sấm sét, bỗng nhiên trong thân thể biến hóa huyền ảo ra năm ảnh rìu, ầm ầm về phía bốn nam hai nữ!
Sáu người vừa mới xông lên trước mặt Diệp Hi Hòa đã bị ngây người trước cảnh tượng đáng sợ này!
Đây là cái quái gì vậy, bên trong thân thể người, sao có thể biến ra ảnh rìu được, đó là loại ám khí tối thượng gì vậy?
Tuy nhiên bọn họ còn chưa kịp phản ứng, toàn bộ đã bị ảnh rìu hung tàn kia chẻ thành hai khúc!
Võ tướng 5 sao Gavrilov, chết!
Võ tướng 4 sao Creamer, chết!
Võ tướng 4 sao Pato, chết!
Võ tướng 6 sao Abbott, chết!
Võ tướng 7 sao Deborah, chết!
Đây đều là những sát thủ trên bảng xếp hạng thế giới, cùng với những cường giả tiếng tăm lẫy lừng trên bảng bạc, chỉ trong chốc lát đều đã chết thảm dưới ảnh rìu của Diệp Hi Hòa.
Chỉ còn lại một mình Kim Nghiên Hi, bị bàn tay to lớn của Diệp Hi Hòa cách không tóm lấy, siết chặt cổ cô ta.
“Sư tỷ của tôi ở đâu? Các người đã làm gì cô ấy, nói!!!”
Chương 83: Ai chạm vào người phụ nữ của đệ đều phải chết!
Từ khi sinh ra tới nay, Kim Nghiên Hi chưa từng gặp người đàn ông nào đáng sợ như vậy!
Chỉ cần đứng bất động như núi, dựa vào bóng của chiếc rìu bay ra từ người hắn đã có thể tiêu diệt được năm đại cường giả nằm trong bảng xếp hạng bạc một trăm cường giả trên thế giới!
Giờ chỉ còn cô ta, thực lực còn kém xa năm người kia nên giống như con cừu non đang chờ bị làm thịt.
"Khụ khụ, tôi, tôi…"
Kim Nghiên Hi khó thở, trong mắt tràn ngập sự sợ hãi.
"Sư đệ, không cần hỏi."
Đột nhiên, đúng lúc này, từ xa truyền đến một giọng nói lạnh lùng, là Long Lăng Vân!
Lúc này, sắc mặt Long Lăng Vân lạnh lùng, hoàn toàn khác với dáng vẻ thường ngày.
Vạt áo của cô ấy bay trong gió, để lộ lộ đôi chân ngọc, trắng như tuyết, mỗi bước đi đều như tiên nữ giáng thế, vô cùng xinh đẹp.
"Sư tỷ?"
Khi Kim Nghiên Hi nhìn thấy Long Lăng Vân xuất hiện, cô ta không thể tin được!
Chỉ vì lúc đó cô ta ám sát Long Lăng Vân, nên bị những cao thủ khác đuổi bắt, ai cũng mạnh hơn đám người Gavrilov!
Nói cách khác, đám người này chuyên đối phó với Long Lăng Vân, kết quả lại bị cô ấy giết chết toàn bộ, nếu không Long Lăng Vân cũng không thể xuất hiện ở đây!
"Sư đệ, giữ tên cao thủ đã cải trang này ở nước Bangzi cũng vô ích, ta đã biết kẻ nào muốn giết ta rồi."
Long Lăng Vân lạnh nhạt nói.
"Ai?"
Diệp Hi Hòa bóp một cái, cùng với tiếng ‘răng rắc’ thì cổ của Kim Nghiên Hi đã bị bóp nát, hắn tùy ý ném cô ta xuống.
"Phong Dục Lân!"
Khi Long Lăng Vân nhắc đến cái tên này, sắc mặt cô ấy trở nên lạnh lùng: "Trước giờ ta và người này không hề có mâu thuẫn. Nhưng lần trước, dưới áp lực của quốc tế, gã ta thậm chí còn muốn ra tay với đệ nhưng bị ta dùng vũ lực ngăn cản được, không ngờ gã ta lại âm thầm thuê sát thủ để diệt trừ ta!"
"Hơn nữa..."
Long Lăng Vân dừng một chút, rồi nói thêm: "Ta nghi ngờ, loạt sự kiện gần đây của Giang Đông đều có liên quan đến gã! Nếu không Cục viễn chinh Nhật Bản không thể ẩn náu và bén rễ ở Giang Đông. Ở đế quốc mặt trời không bao giờ lặn sẽ không ngồi chờ các thế lực thù địch âm thầm tiến vào. Chắc chắn phải có người âm thầm cấu kết, nếu điều tra ra Phong Dục Lân, gã ta chính là quân bán nước!"
"Người này ở đâu?"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng hỏi.
"Sư đệ, đệ quay về đi, chuyện này giao cho ta, đây là chuyện của Cục tác chiến, ta sẽ kết liễu Phong Dục Lân, kẻ nào phản nước cầu vinh sẽ bị chém thành từng mảnh!" Long Lăng Vân nói.
"Sư tỷ, tỷ sai rồi."
Diệp Hi Hòa lắc đầu: "Từ khi Phong Dục Lân dám ra tay với tỷ, đó không phải chuyện của một người nữa rồi. Trên đời này không ai có thể chạm vào người phụ nữ của Diệp Hi Hòa. Hãy nhớ kỹ, không ai cả!!"
"Ngoài ra, sát thủ mà gã ta tìm còn đến tìm ta, làm phiền ta để hỏi vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản."
"Chuyện như vậy mà nói không liên quan đến ta? Ta muốn đích thân bắt được gã để tra hỏi!"
Long Lăng Vân nghe vậy thì hơi mở miệng, không ngờ tiểu sư đệ lại bá đạo như thế, nói cô là người phụ nữ của hắn ngay trước mặt cô…
Dù sao thì Long Lăng Vân đã sớm đồng ý, cũng do sư tôn sắp xếp, nhưng hai người vẫn luôn ngầm hiểu, sao hắn có thể vô liêm sỉ như vậy~~
Khuôn mặt xinh đẹp của Long Lăng Vân hiếm khi đỏ lên, nhưng cô cũng không phản bác, chỉ nói: "Sư đệ, đệ chắc chắn muốn làm chuyện này vì ta?"
"Nên nhớ, nếu đệ đi sẽ phải đối mặt với việc phải giết Phó bộ trưởng của Cục tác chiến. Dù sau đó ta có ra mặt bảo vệ thì cũng có rất nhiều phiền phức. Sư tỷ ta hiểu tâm ý của đệ nhưng ta không muốn kéo đệ xuống nước."
Diệp Hi Hòa nghe vậy cười: "Sư tỷ, tỷ thấy ta giống người sợ phiền phức sao? Hơn nữa, gã ta còn là Phó bộ trưởng Cục tác chiến. Cho dù Thiên Vương tới, nếu gã ta dám động vào một sợi tóc của sư tỷ, ta cũng sẽ giết sạch tám đời tổ tông của hắn!"
Long Lăng Vân không nói nên lời, nhưng trong lòng lại rung động, trợn mắt nhìn Diệp Hi Hòa nói: "Ta thật hết nói nổi đệ. Nhưng ta vẫn còn chuyện muốn nói. Thông qua bát sư tỷ, ta đã bẻ khóa được những đường dây liên quan của web đen chỉ để tìm ra thủ phạm thật sự thuê sát thủ giết ta.
Mà bát sư tỷ cũng phá giải được một Huyền Thưởng lệnh, biết được một người đàn ông tên Đoạn Cửu đến từ Tân Hải đã bỏ ra 28 triệu để thuê người giết đệ!"
Đoạn Cửu?
Diệp Hi Hòa nghe vậy thì nhíu mày, hắn không có ấn tượng đặc biệt gì về người này, nhưng chắc chắn đã nghe thấy cái tên này ở đâu đó, hình như là người dưới Tân Hải.
Tại sao anh ta lại muốn thuê người giết hắn?!
Chẳng lẽ, anh ta có liên quan đến vụ thảm sát gia đình hắn vào ba năm trước? Nhân vật cuối cùng cũng lộ diện?
Dù thế nào đi chăng nữa, sau khi về Tân Hải, hắn sẽ tìm anh ta để giải quyết chuyện này!
"Sư tỷ, tạm thời giúp đệ chăm sóc hai người phụ nữ này, nói cho đệ biết vị trí của Phong Dục Lân, đệ sẽ giải quyết chuyện này."
Diệp Hi Hòa chỉ Mikami Yua và Ei Hatano ở phía sau vừa nhịn đau bò dậy.
Long Lăng Vân quay lại nhìn hai cô gái người Nhật Bản, trong đôi mắt đẹp hiện lên vẻ kỳ quái: "Sư đệ, đệ thích kiểu người này sao?"
"Sư tỷ, đừng nghĩ nhiều, họ là thuộc hạ của ta, vô cùng trung thành, ta…"
"Không cần giải thích."
Long Lăng Vân vung bàn tay như ngọc: "Tên đàn ông nào mà chẳng muốn nghe được câu ‘yamete’ (đừng mà) và ‘ikuiku’ (nữa đi), sư tỷ hiểu mà. Nếu muốn tìm Phong Dục Lân, thông thường gã ta sẽ ở Cục tác chiến. Ta sẽ giúp đệ trông coi hai nữ nô lệ này trước."
Sau khi nghe thấy cô ấy nói vậy, mặt Mikami Yua và Ei Hatano đều đỏ bừng.
Mà Diệp Hi Hòa cũng cảm thấy càng giải thích càng tốn sức nên cũng không nói nhiều mà bỏ qua chuyện này.
Cục viễn chinh Giang Đông.
"Cái gì? Mosby, Edmund, cả Kim Nghiên Hi đều thất bại? Những sát thủ nước ngoài này làm việc kiểu gì vậy? Vậy mà dám khẳng định mọi chuyện sẽ thuận lợi, trong khi không đối phó được với một người phụ nữ, đúng là đồ ăn hại!!"
Phong Dục Lân tức giận đập mạnh xuống bàn, nghiến răng nói.
"Phó bộ trưởng, bây giờ chuyện nghiêm trọng nhất không phải là chuyện này. Tin tức từ web đen vừa gửi đến, nói rằng trang web của bọn họ đã bị bẻ khóa bởi một hacker bí ẩn vô cùng tài giỏi. Đối phương chỉ chọn Long Lăng Vân và tên Diệp Hi Hòa làm giải thưởng. Web đen đã khởi động tường lửa khẩn cấp, nhưng đã quá muộn!"
Một trong những chiến thần thuộc hạ thân tín nhất của Phong Dục Lân nói: "Tôi đoán người có thể phá vỡ web đen không phải là người bình thường, và người đó chắc chắn có liên quan gì đó đến Long Lăng Vân! Bây giờ Long Lăng Vân đã biết được tin tức từ những người đó rằng người đứng đằng sau là ngài, cô ta sẽ tới đây tìm ngài nhanh thôi…"
"Cái gì? Web đen bị bẻ khóa?"
Phong Dục Lân nghe vậy thì ngạc nhiên: "Cậu chắc chứ?"
"Chắc chắn, đây là tin nhắn đặc biệt mà web đen gửi tới. Bọn họ vô cùng xin lỗi. Họ còn nói, trên thế giới không quá năm người có thể bẻ khóa được. Không ngờ Long Lăng Vân lại có quan hệ với người như vậy. nhân vật có quan hệ. Chúng ta phải giải quyết nó càng sớm càng tốt…"
Cấp dưới của chiến thần nói.
"Mẹ nó, cô ta đúng là đồ đáng chết, lai lịch và mối quan hệ thì bí ẩn và phức tạp hơn tôi tưởng, thực lực cũng mạnh. Không ngờ đã tìm vài sát thủ 9 sao mà vẫn không giết được cô ta mà còn bị lộ!"
Phong Dục Lân nghiến răng nói.
Đúng vậy, lần này vì muốn diệt cỏ tận gốc mà gã ta đã mời đến đám người Mosby, họ đều là cao thủ Võ tướng 9 sao!!
Hơn nữa còn có một người chuyên đánh lén là Kim Nghiên Hi, có thể nói là chuẩn bị vô cùng kỹ càng.
Kết quả là, tất cả đều bị Long Lăng Vân giết chết, còn tìm ra kẻ đứng sau?
Chẳng lẽ không có ai ở Giang Đông có thể giết chết nữ ma đầu đó sao?
Chương 84: Diệp Hi Hòa tôi giết người cũng không chớp mắt
"Võ Tung, Tưởng Khuê, gã cũng không quan tâm, nếu người phụ nữ tên Long Lăng Vân kia thật sự đến đây, các người nhất định phải giúp tôi thoát khỏi quan hệ, không được để tôi bị lộ."
Phong Dục Lân đột nhiên nhìn chằm chằm vào hai tâm phúc nói: "Mấy người còn hiểu rõ mức độ nghiêm trọng nếu tôi xảy ra chuyện gì, và cấp trên sẽ không buông tha cho mấy người.
Những thế lực ngoại lai cũng vậy. Đây không phải vấn đề trời sập đất lún mà tất cả người thân, con cái của mấy người cũng sẽ chịu đau khổ!"
Hai chiến thần Võ Tung và Tưởng Khuê nghe vậy thì hít một hơi thật sâu.
Tưởng Khuê chỉ có thể bày ra dáng vẻ không sợ chết nói: "Phó bộ trưởng yên tâm, chúng tôi biết nên làm thế nào. Nhưng vì an toàn, ngài nên nhanh chóng rút lui, chúng tôi sẽ phụ trách ngăn cản Long Lăng Vân!"
"Được rồi. Mấy người nhớ dọn dẹp hậu quả cho tốt, nhớ kỹ, dù các người có chết, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ giúp đỡ cho người nhà mấy người, như thế chết cũng không hối hận."
Phong Dục Lân vỗ vai của hai người rồi nhanh chóng đứng dậy rời đi.
Sắc mặt Võ Tung và Tưởng Khuê tái đi nhưng họ cũng không thể làm gì khác.
Đúng lúc này, máy liên lạc trong tay Tưởng Khuê vang lên, một sĩ quan phụ tá báo cáo: "Tướng quân, nguy rồi, có người tự tiện xông vào Cục tác chiến của chúng ta!!"
"Tự tiện xông vào? Không lẽ là Long Lăng Vân?"
"Không, không phải chiến thần Lăng Vân, mà là một… một thanh niên tôi chưa gặp bao giờ. Hắn nói phó bộ trưởng ra ngoài, còn nói, chỉ cho chúng ta một cơ hội!" Người sĩ quan phụ tá nói.
Hỗn láo!!!
Tưởng Khuê và Võ Tung vừa nghe vậy thì tức giận.
Nếu không phải Long Lăng Vân, ai dám đến Cục tác chiến loạn ngôn, điên cuồng như vậy?
Chỉ cần không phải nữ chiến thần mạnh nhất kia, Tưởng Khuê và Võ Tung đều không để ai vào mắt. Họ lập tức đứng dậy, đi xuống dưới.
Dưới lầu, bên ngoài Cục tác chiến.
Chỉ thấy một mình Diệp Hi Hòa đang đứng ở ngoài cửa, nhìn họ bằng ánh mắt coi thường.
"Tên ngông cuồng kia, mày là ai?"
Tưởng Khuê trực tiếp quát lớn.
"Diệp Hi Hòa!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: "Hai người chúng mày, ai là Phong Dục Lân?"
"Nực cười! Mày có tư cách gì mà muốn gặp phó bộ trưởng của chúng tao? Ai cho mày dũng khí đấy?"
Võ Tung khinh thường nói!
Nhưng lúc này hai người họ cũng biết được thân phận của Diệp Hi Hòa.
Hóa ra đây chính là thủ phạm đồn thổi gây ra nhiều chuyện lớn ở Tân Hải và Giang Đông, khiến phó bộ trưởng và cấp trên không thể giải thích?
Nếu không phải Long Lăng Vân, Cục tác chiến đã sớm ra tay với hắn từ lâu. Không ngờ hắn còn dám chủ động đến đây, khác nào từ chui đầu vào lưới?
"Nói như vậy, hai chúng mày đều không phải?"
Diệp Hi Hòa nhìn hai người, mặt không cảm xúc nói: "Tao nói rồi, vì người dân Đại Hạ mà tao cho chúng mày một cơ hội.
Nhưng chúng mày lại dám bao che cho tên Phong Dục Lân, đừng trách tao ra tay tàn nhẫn. Diệp Hi Hòa tao đây giết người cũng không chớp mắt!"
"Đánh rắm!!!"
Tưởng Khuê giận dữ nói: "Diệp Hi Hòa, tao biết mày. Mày, mẹ kiếp, tự cho mình là vô địch thiên hạ?
Còn trẻ mà đã tự cao tự đại, ai cũng dám đắc tôi. Có phải Cục tác chiến chúng tao đã cho mày quá nhiều mặt mũi rồi đúng không? Mày cảm thấy sư tỷ của mày có thể bảo mày một lần, là có thể bảo vệ nhiều lần nữa?"
Diệp Hi Hòa cười.
Xem ra hai vị chiến thần này với gã Phong Dục Lân là cùng một giuộc, họ cho rằng hắn là kẻ ăn chay.
Hắn đưa tay lên, bay lên rồi vỗ vào người Tưởng Khuê!
"Thằng chó, còn dám ngạo mạn với tao!!!"
Tưởng Khuê tức giận quát!
Ở Giang Đông, người có thể lên làm chiến thần đâu phải kẻ đầu đường xó chợ?
Tưởng Khuê cũng là võ tướng 8 sao, có thể nói là đứng ở giữa trong số tất cả các chiến thần!
"Mày đi chết đi!!"
Tưởng Khuê lập tức cũng lao tới chỗ Diệp Hi Hòa tát một cái!
Khi lòng bàn tay của hai người chạm vào nhau, một tiếng nổ mạnh phát ra, lòng bàn tay của Tưởng Khuê bị dập nát. Sau đó, một cú đánh kinh khủng của Diệp Hi Hòa rơi xuống người Tưởng Khuê, lập tức biến thành một con mưa máu!
"Thông đồng, bọn xấu cấu kết với nhau, đáng chết!"
Diệp Hi Hòa không khách khí nói.
Bá bá bá!!!
Cảnh này khiến tất cả mọi người trong Cục tác chiến choáng váng!!
Đặc biệt là các sĩ quan phụ tá, chiến sĩ nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa như gặp phải quỷ, hoàn toàn không tin vào mắt của mình.
Chuyện này là thế nào, võ tướng 8 sao, chiến thần Tưởng Khuê lại bị đối phương tát một cái đã chết?
Vô cùng dứt khoát, thậm chí còn không có chút kháng cự và đường sống?
"Mày!!!"
Lúc này Võ Tung cũng hoảng sợ lùi về phía sau hai bước, không thể tin được mà nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa.
Anh ta hiểu rõ thực lực của Tưởng Khuê hơn ai hết, võ tướng 8 sao đủ để trấn áp một phương, kết quả là…
"Còn không chịu để Phong Dục Lân lăn ra đây đúng không? Tao đây chỉ có thể xin lỗi sư tỷ xin lỗi người có thân phận giống tỷ ấy, tao chỉ đành xông vào!"
Diệp Hi Hòa lạnh lùng đến gần Võ Tung nói.
"Đừng… Đừng đến đây!!"
Võ Tung vội vàng lùi về phía sau vài bước: "Diệp Hi Hòa, mày chắc chắn muốn nổi điên ở Cục tác chiến sao? Mày có biết ở Đại Hạ, động tới chiến thần và Cục tác chiến có nghĩa gì không? Chính là phản quốc!!
Cục tác chiến là bộ phận cũng như bộ mặt của quốc gia, là tín ngưỡng của nhân dân. Mày lại dám làm chuyện cả thiên hạ không chấp nhận được, tự mình tìm rắc rối?"
Diệp Hi Hòa cười: "Uy hiếp tao?"
"Không! Tôi đang nói sự thật!"
Võ Tung mạnh miệng nói: "Hơn nữa, chắc mày cũng có lý do muốn gặp phó bộ trưởng của chúng ta? Nếu mày là giết người bừa bãi, Cục tác chiến sẽ không tha cho mày!!"
"Không chết không dừng lại đúng không? Thật đáng tiếc, chúng mày không xứng. Trong mắt người thường, chúng mày là người mà họ không thể với tới. Nhưng trong mắt tao, chỉ là một đàn kiến, đương nhiên là không tính sư tỷ của tao."
Diệp Hi Hòa mỉa mai: "Còn tại sao muốn tìm Phong Dục Lân, tao không cần nói cho mày biết. Gã ta là người biết rõ nhất, để gã ra đây chịu chết đi!"
Nói xong, Diệp Hi Hòa tiếp tục đi vào tòa nhà của Cục tác chiến.
Ở đây có mấy chục danh phó quan, thậm chí mấy trăm chiến sĩ được trang bị vũ trang nhưng không có ai dám ngăn cản hắn.
Vừa rồi, Diệp Hi Hòa giết chết chiến thần Tưởng Khuê, thực lực quá khủng bố, bọn họ chỉ là quân nhân cấp thấp, sao có thể ngăn cản?
"Diệp… Diệp Hi Hòa, thật ra tao biết mục đích của mày!"
Bỗng nhiên, Võ Tung thấy không ngăn được Diệp Hi Hòa, cuối cùng đổi giọng:
"Không phải là bởi đám sát thủ ngoại quốc sao? Bọn họ muốn giết Long Lăng Vân nhưng không thành công, ngược lại còn bị người đứng đằng sau cô ta bẻ khóa web đen, còn tìm ra được người thuê sát thủ!"
"Mày biết chuyện này?"
Diệp Hi Hòa nghe vậy thì nhíu mày.
"Đương nhiên, nói thật cho mày biết, những sát thủ đó là do tao thuê! Tao còn treo giải thưởng là 20 triệu nhưng phải dùng danh nghĩa của phó bộ trưởng cho uy tín. Nếu muốn trả thù cho sư tỷ thì đến đây, oan có đầu nợ có chủ!"
Nói xong, Võ Tung cũng liều mạng bộc phát sát khí khủng bố, lao về phía Diệp Hi Hòa.
Hóa ra thực lực của anh ta mạnh hơn Tưởng Khuê, là võ tướng 9 sao!!
Chương 85: Khí phách của Long Lăng Vân
Nghe Võ Tung nói xong, Diệp Hi Hòa rơi vào suy nghĩ riêng.
Sau đó, hắn ngẩng đầu, lạnh lùng nhìn Võ Tung và nói: "Mày nói dối, mày muốn làm kẻ chết thay à? Tiếc là mày sẽ không được như ý đâu."
Nghe vậy, Võ Tung hơi sửng sốt: "Mày nói gì thế?"
"Mày tưởng mày thông minh lắm sao? Lúc nãy mày đã nói vì đề phòng nên mới dùng tên giả Phong Dục Lân khi lên mạng, ấy vậy mà tạo vừa tìm tới cửa mày đã khai ra tất cả."
Diệp Hi Hòa khinh thường nói: "Vả lại, giữa mày và sư tỷ của tao không hề có thù hận sâu đậm, loại như mày còn không cứng xách giày cho sư tỷ tao nữa là."
"Mày!"
Võ Tung không ngờ Diệp Hi Hòa lại nhìn thấu hành động nhận tội thay của anh ta một cách dễ dàng như vậy, hơn nữa hắn cũng không hề chịu bất kỳ tổn thất nào.
"Diệp Hi Hòa, đừng nói nhảm nữa! Sư tỷ của mày chính là con đàn bà đê tiện mà tao muốn giết! Bởi vì tao thấy nó rất chướng mắt, rõ ràng là một con khốn mà lại muốn được mọi người tôn thờ, lẽ nào Giang Đông bọn tao có nhiều nam chiến thần như vậy mà lại sợ một con đàn bà hay sao? Mày có giỏi thì nhắm vào tao này, hôm nay ông đây sẽ giết mày!"
"Ầm!"
Mặc dù Diệp Hi Hòa biết tên Võ Tung này chỉ là kẻ thế mạng, nhưng chỉ riêng việc anh ta dám mắng nhiếc sư tỷ thì đã đáng chết!
Diệp Hi Hòa lập tức lao tới như một cơn gió, bàn tay to lớn vươn về phía Võ Tung.
"Tới thì tốt!"
Bấy giờ Võ Tung cũng bất chấp tất cả, đừng nghĩ anh ta thật sự sợ Diệp Hi Hòa. Thân là một võ tướng chín sao, ở Giang Đông chẳng có bao nhiêu người khiến anh ta phải kiêng nể, vì thế anh ta cũng nhanh chóng vươn một bàn tay to ra tiếp chiêu.
Kết quả, anh ta hoàn toàn không ngăn cản được sức mạnh của Diệp Hi Hòa. Trước mặt Diệp Hi Hòa, sức mạnh toàn thân của Võ Tung dễ dàng bị đánh tan, sau đó, hắn lập tức bóp cổ Võ Tung, nhấc anh ta tới trước mặt mình.
"Mày thích nói mấy lời dơ bẩn đúng không? Nói sướng miệng lắm mà, cái lưỡi này của mày không cần tồn tại nữa!"
Diệp Hi Hòa tách miệng Võ Tung, kéo lấy đầu lưỡi của anh ta ra, roẹt một tiếng, đầu lưỡi của Võ bị kéo dài như lưỡi của Bạch Vô Thường rồi cuộn tròn lại, giây tiếp theo chiếc lưỡi đẫm máu bị vứt đi.
"A!"
Võ Tung lập tức thốt ra tiếng hét thảm thiết, anh ta thật sự không thể ngờ bản thân đường đường là một võ tướng chín sao mà lại không phải đối thủ của Diệp Hi Hòa, thậm chí chỉ trong một chiêu đã bị đối phương rút lưỡi!
"Diệp... Diệp Hi Hòa, mày là tội phạm quốc gia, màu dừng tay!"
Cả đám phó quản và chiến sĩ phía sau đều hết hồn hết vía, bọn họ sôi nổi xông lên, chĩa họng súng vào Diệp Hi Hòa.
Bọn họ thật sự muốn phát điên!
Chỉ trong vài phút ngắn ngủi, tên Diệp Hi Hòa này đã giết chết một chiến thần và đánh tàn phế một chiến thần khác, lẽ nào trong mắt hắn chiến thần Giang Đông chỉ là đồ trang trí, hắn không hề sợ làm họ phẫn nộ sẽ phải nhận lấy hậu quả nghiêm trọng hay sao?
"Các người cũng muốn chết à?"
Diệp Hi Hòa xách Võ Tung bằng một tay, hắn hờ hững đảo mắt liếc nhìn đám phó quản và chiến sĩ: "Tôi không muốn lạm sát người vô tội, nhất là giết đồng bào của mình. Các người đừng ép tôi, tốt nhất là trước khi thề trung thành với một người nào đó, các người nên biết rõ bọn họ rốt cuộc là loại người thế nào!"
"Diệp Hi Hòa, anh im đi!"
Đúng lúc này, từ phía xa bỗng nhiên có hai chiến thần mặc quân phục, khí thế hiên ngang bước tới.
Vừa nhìn thấy bọn họ, Võ Tung miệng đầy máu, đau đớn muốn chết vội vàng phát ra âm thanh cầu cứu, nước mắt cũng sắp trào ra!
"Diệp Hi Hòa, bây giờ tôi sẽ bắt cậu vì tội phản quốc và tàn sát chiến thần."
Một chiến thần già nữa nhưng hơi thở rất mạnh mẽ lạnh lùng nói: "Tốt nhất cậu nên bó tay chịu trói, đừng ngoan cố chống cự, nếu không cái giả mà cậu phải trả sẽ càng thê thảm hơn!"
Giọng nói vừa dứt, ông ta và một chiếc thần khác ở phía sau, cộng thêm khoảng mấy nghìn binh lính vác những khẩu súng đã lên nòng trên vai ồ ạt tràn lên.
Bọn họ bao vây xung quanh Diệp Hi Hòa, nhắm họng súng thẳng vào hắn.
Diệp Hi Hòa nhíu mày: "Ông là ai?"
"Cậu không cần biết tôi là ai, tôi cũng không quan tâm tại sao cậu lại làm như thế, nhưng việc cậu giết một chiến thần và làm một chiến thần khác bị thương đã phạm vào tội chết. Tôi hy vọng cậu hãy thông minh một chút, trước khi chết đừng khiến dòng họ của mình phải mất mặt." Chiến thần già nua vô cảm nói.
Diệp Hi Hòa cười mỉa mai.
Xem ra cục tác chiến thối nát hơn hắn tưởng tượng nhiều.
Người tốt người xấu lẫn lộn, rắn chuột một ổ, cá mè một lứa. Hèn gì sư tỷ tuy làm việc chung với đám người này nhưng vẫn luôn phân chia rõ ràng, không muốn thông đồng làm xằng làm bậy với bọn họ.
"Lão già, tôi lặp lại lần nữa, hôm nay tôi đến đây để tìm Phong Dục Lân, dù là ai cũng không ngăn cản được. Nếu các người còn dong dài, tôi sẽ sản bằng nơi này, Diệp Hi Hòa tôi không phải là người các người có thể trêu chọc nổi đâu!"
"Ngang ngược!"
Chiến thần già nói: "Được, nếu cậu chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, vậy tôi cũng không khách sáo. Hiện tại ở đây có năm nghìn binh sĩ, sau lưng bọn tôi vẫn còn mấy chục nghìn, thậm chí là mấy trăm nghìn chiến sĩ Giang Đông dũng cảm. Cậu nghĩ bản thân có thể thoát khỏi vòng vây? Nếu cậu có bản lĩnh thì hãy thử xem, bắt hắn lại cho tôi!"
Ông ta vừa dứt lời, trong khi Diệp Hi Hòa siết chặt nắm đấm, chuẩn bị ra tay xử lý đám người trước mặt thì một giọng nói lạnh lùng bất ngờ truyền đến: "Hình Kiêu, ai cho cho ông lá gan bắt tiểu sư đệ của tôi thế? Ông có tin bà đây chỉ bằng một ngón tay đã có thể dạy ông cách làm người hay không?"
Lòng Lăng Vân hừng hực khí thế bước tới, cô ấy đi tới đâu các phó quan và binh sĩ đều tránh đường đến đo, giống như một nữ thần giá lâm.
Diệp Hi Hòa quay đầu, bất đắc dĩ nhìn sư tỷ của hắn.
Cuối cùng sư tỷ vẫn cứu tính mạng của mấy nghìn người trước mặt.
"Sư tỷ, chẳng phải đệ đã bảo tỷ đừng tới hay sao, tỷ đến đây làm gì chứ?" Diệp Hi Hòa bất đắt dĩ hỏi.
"Thằng nhóc thối, nếu sư tỷ không đến, lẽ nào đệ muốn biến nơi này thành biển máu hay sao?"
Long Lăng Vân trợn mắt nhìn hắn: "Lúc trước ở quán trà, vì đệ quá bá đạo nên sư tỷ mới phối hợp với đệ, để thoả mãn lòng kiêu ngạo của đệ mà thôi, đệ thật sự nghĩ rằng sư tỷ sẽ để một mình đệ gách vác mọi chuyện sao? Vả lại, để nghĩ sư tỷ là người yếu đuối, cần có người bảo vệ hay sao?"
"Đệ đã nói người phụ nữ của Diệp Hi Hòa đệ..."
"Ngừng!"
Long Lăng Vân giận dữ trừng hắn, đang trước mặt đám binh sĩ mà thằng nhóc thối này cái gì cũng dám nói!
"Dù đệ suy nghĩ như vậy nhưng sư tỷ không cần đệ gánh vác trách nhiệm, chẳng qua chỉ là cục tác chiến Giang Đông thôi sao? Cùng lắm sư tỷ không làm chiến nữa cũng phải bắt tên bán nước Phong Dục Lân ra trước pháp luật!"
Ai mà ngờ chiến thần lạnh lùng như băng tuyết lại tán tỉnh yêu đương với tiểu sư đệ của cô ấy trước mặt biết bao người, chuyện này làm các phó quan và chiến sĩ mở rộng tầm mắt, cũng có người thầm đau lòng.
"Long Lăng Vân, cô có ý gì? Vậy mà cô lại giúp đỡ người ngoài chống đối cục tác chiến mà cô đang làm việc? Cô làm vậy chẳng khác nào gây bất lợi cho phó bộ trưởng, đầu óc cô có vấn đề à?"
Chiến thần già Hình Kiêu phẫn nộ nhìn Long Lăng Vân và nói.
"Hình Kiêu, ông chưa đủ tư cách khoa chân múa tay trước mặt tiểu sư đệ của tôi đâu. Hôm nay bọn tôi đến đây để tìm Phong Dục Lân, nếu ông không muốn cục tác chiến gặp tai hoạ thì hãy bảo những binh sĩ đó dừng tay. Bằng không, tôi không dám đảm bảo tính mạng của bọn họ đâu. Nếu bà đây thật sự nổi giận, có khả năng tôi sẽ đưa ông đi gặp tổ tông luôn đấy. Ông đừng nghĩ tôi đang nói đù, bà đây không rãnh dạy dỗ ông đâu!"