“Long Lăng Vân, cô!”
Long Lăng Vân nói như vậy trước mặt bao nhiêu người thì có khác nào là không nể mặt Hình Kiêu, điều này khiến ông ta tức bốc khói.
Nhưng ông ta không thể làm gì được, bởi vì ngay cả phó bộ trưởng cũng từng giao chiến với Long Lăng Vân và không phải đối thủ của cô ấy, thậm chí còn nhận về thất bại thảm hại, điều đó đủ cho thấy người phụ nữ này sâu không lường được!
Ngay lúc bầu không khí đang căng thẳng, một vị chiến thần khác bên cạnh Hình Kiêu đứng dậy, chủ động nói:
“Long Lăng Vân, cô và cái tên sư đệ Diệp Hi Hòa này cứ luôn miệng kêu phó bộ trưởng là quân bán nước, vậy hai người có bằng chứng gì không? Nếu xuất binh vô cớ, cô không thấy hành vi và thái độ của các người đang quá lố ư?”
“Lỗ Lạp, tôi không có thời gian để dong dài với ông, đợi tôi bắt được Phong Dục Lân rồi, sự thật sẽ được phơi bày ra thôi. Sư đệ, chúng ta đi!”
Long Lăng Vân không nói hai lời, lao thẳng vào tòa nhà Chiến Thần Bộ.
Cuối cùng Diệp Hi Hòa còn liếc Hình Kiêu và Lỗ Lạp bằng ánh mắt lạnh lùng, sau đó xách Võ Tung cùng đi vào.
Hình Kiêu đứng đằng sau giận đến run người: “Lão Lỗ, tại sao ông phải đứng ra hoà giải? Long Lăng Vân khinh thường tôi một cách quá đáng, nếu tôi không giữ gìn được mặt mũi thể diện thì sao này làm sao dẫn binh được nữa?”
“Đứa bé chết rồi ông còn cho sữa làm quái gì? Vừa nãy ông xông lên đánh nhau với cô ta đi! Mẹ, đến rắm ông còn không dám đánh một cái, ông tưởng mình thổi râu trừng mắt là oai phong lắm à?”
“…”
Cuối cùng, dưới tình huống cả nhóm binh lớn đang giằng co đủ điều, Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân đã tiến vào tòa nhà Chiến Thần Bộ, đi thẳng lên tầng cao nhất.
Mà sau khi lên tầng cao nhất, bọn họ lục tung tất cả các phòng, bao gồm cả phòng họp cũng không thấy bóng dáng Phong Dục Lân đâu.
“Không được rồi! Chắc chắn tên chó má Phong Dục Lân đó đã biết trước chúng ta sẽ tới nên chạy rồi, chỉ để Tưởng Khuê và Võ Tung ở lại cản chúng ta.”
Long Lăng Vân nói với giọng căm phẫn.
Khuôn mặt Diệp Hi Hòa không có cảm xúc gì, hắn xách Võ Tung trong tay lên, mà lúc này Võ Tung sắp không chịu nổi rồi. Máu tươi từ miệng anh ta chảy ào ạt, hơi thở thoi thóp. "Sự đệ, sao đệ lại khiến anh ta bị thương tới mức này chứ..."
"Tại anh ta dám nhục mạ sư tỷ!"
Diệp Hi Hòa không nói thêm gì nữa, hắn ném Võ Tung xuống nền đất.
Long Lăng Vân nghe vậy chỉ hơi hé miệng, bây giờ cô ấy mới hiểu, hóa ra Diệp Hi Hòa rút lưỡi Võ Tung chỉ vì Võ Tung đã nhục mạ cô ấy…
Tiểu sư đệ này vẫn luôn bá đạo như thế, nhưng Long Lăng Vân lại rất hưởng thụ những tình huống kiểu này, bởi làm gì có người phụ nữ nào không thích cảm giác được đàn ông che chở, dù cô ấy có là chiến thần nữ…
Vèo vèo!
Trong vòng nửa giây, Diệp Hi Hòa ném mấy cái kim châm vào miệng Võ Tung.
Ngay sau đó, Võ Tung cảm nhận được điều thần kỳ xảy ra. Cái lưỡi vốn đã đứt ngang của anh ta được trị khỏi như một kỳ tích, một cái lưỡi nguyên vẹn mọc ra…
Anh ta trừng mắt nhìn Diệp Hi Hòa như nhìn thấy quỷ!
"Phong Dục Lân đi đâu?"
Diệp Hi Hòa hỏi.
"Tôi... Tôi không biết..."
Sau khi tập làm quen, Võ Tung có thể mở miệng nói chuyện thật, anh ta vừa kinh vừa sợ.
Diệp Hi Hòa xé miệng Võ Tung, một tiếng "roẹt" vang lên, đầu lưỡi vừa mới mọc của Võ Tung lại bị rút đứt lần nữa, sau đó Diệp Hi Hòa ném sang một bên. Võ Tung đau đớn đến nỗi cơ thể run bần bật, anh ta sắp điên mẹ rồi!
"Nếu không nói, tao sẽ biến đầu lưỡi mày dài ra rồi lại rút đứt như vậy một vạn lần!"
Diệp Hi Hòa nói với nét mặt không cảm xúc.
Võ Tung bịt cái miệng đang rỉ máu của anh ta lại, chỉ biết nhìn Diệp Hi Hòa bằng ánh mắt sợ hãi cực đoan, ma quỷ, đây chắc chắn là ma quỷ!
Anh ta chưa từng nghe nói trên đời lại có kiểu người dám lấy việc chặt lưỡi người khác để chơi đùa, có lẽ kẻ ác ma tàn bạo nhất trong địa ngục cũng chỉ ở mức này thôi chứ?
"Võ Tung, tốt nhất là mày mau nói đi, nếu để nói về độ hiểu tính cách tiểu sư đệ tao của mày thì chỉ như một góc nổi của tảng băng chìm nà thôi, đừng tự chuốc khổ vào thân!" Long Lăng Vân nói với thái độ lạnh tanh.
Mẹ nó chứ, còn một góc nổi của tảng băng chìm nữa ư? Vậy nếu để hắn tra tấn thì chẳng phải anh ta chỉ còn nước xuống địa ngục đốt hương thôi ư?
Vèo vèo!
Diệp Diệp Hi Hòa lại tiếp tục ném mấy cây kim xuống, lưỡi Võ Tung trở lại như bình thường…
"Ô ô! Tôi nói, tôi sẽ nói hết! Nhưng bây giờ tôi thật sự không biết phó bộ trưởng đi đâu cả, ông ta lấy cả nhà tôi ra để uy hiếp, ép tôi và Tưởng Khuê cản đường hai người. Mà ông ta thì đã bỏ chạy trong lúc đấy rồi, giờ có hỏi tôi cũng không biết tung tích ông ta..."
Võ Tung thật sự sợ Diệp Hi Hòa rồi, anh ta vừa bịt miệng vừa nói.
"Vậy chuyện Phong Dục Lân thông đồng với nước ngoài có phải sự thật không? Tình hình không ổn của Giang Đông hiện tại, cục viễn chinh Nhật Bản bén rễ và sự xâm nhập của các thế lực thù địch như Đế quốc Anh đều có liên quan tới ông ta đúng không?”
Long Lăng Vân hỏi với nét mặt lạnh tanh.
“Đúng! Ngoài những chuyện này ra, tôi còn biết Phong Dục Lân gần như là người chấp hành tất cả, trên ông ta còn có người nữa, nhưng trước giờ ông ta chưa từng để lộ kẻ đó với chúng tôi. Nhưng lần nào cũng lôi cái danh “người đó” ra để uy hiếp chúng tôi! Có điều, ông ta đã cấu kết với các thế lực thù địch như Nhật Bản và Đế quốc Anh để làm chuyện xấu, đồng thời cũng kéo chúng tôi xuống vũng lầy cùng, thông đồng làm bậy…”
“Súc sinh!”
Dưới cơn tức giận, Diệp Hi Hòa muốn ra tay khiến Võ Tung thịt nát xương tan.
Nhưng Long Lăng Vân đã kịp kéo hắn lại: “Sư đệ! Không thể giết người này được, giao cho tỷ đi, tỷ sẽ tra hỏi anh ta nhiều chuyện hơn nữa. Nhưng vấn đề mấu chốt bây giờ là không thể để Phong Dục Lân trốn thoát, đệ chờ tỷ một lát!”
Dứt lời, Long Lăng Vân đi lấy điện thoại di động, bấm gọi một dãy số: “Bát sư tỷ, hãy giúp muội chuyện này.”
Một tiếng rên lười biếng mềm mại từ đầu dây bên kia truyền đến, sau đó là giọng nói dễ nghe động lòng người: “Có chuyện gì vậy?”
“Xác định một nguồn tín hiệu giúp muội, kẻ thuê người giết muội đã trốn thoát rồi! Muội và tiểu sư đệ đang ở cùng một chỗ, cần phải bắt kẻ đó lại ngay!”
“Tiểu sư đệ?”
Giọng nói dễ nghe trong điện thoại lại cất lên với vẻ vừa ngạc nhiên vừa vui mừng, người nọ phấn chấn hơn hẳn: “Mau, mau đưa điện thoại cho tiểu sư đệ đi, để bổn sư tỷ nói với hắn mấy câu nào~”
Long Lăng Vân nghe vậy thì tức tối nói: “Bát sư tỷ, giờ không phải lúc để say mê, tiểu sư đệ đang ở bên cạnh muội rồi, chẳng lẽ hắn còn chạy được đi đâu nữa à? Trước mắt tỷ mau xác định nguồn tín hiệu giúp muội đi, xong việc muội sẽ để tiểu sư đệ nói chuyện với tỷ.”
“Ai nha~~ Được rồi! Đây là muội nói đấy, giờ tỷ đang ở Maldives, nhàm chán muốn chết, cô đơn, lạnh lẽo không chịu nổi~ Linh hồn bé nhỏ này muốn được bay về Giang Đông để nhìn chàng trai nhỏ thân yêu của tỷ, chờ đi, tỷ sẽ giải quyết giúp muội!”
Dứt lời, bát sư tỷ cúp máy.
Long Lăng Vân đen mặt: “Sư đệ, sau này đệ nhớ tránh xa bát sư tỷ ra chút, tỷ ấy không phải người tốt!”
Diệp Hi Hòa: “…”
Không lâu sau, bát sư tỷ gửi nguồn tín hiệu mà Long Lăng Vân muốn xác định tới, nó hiện thẳng trên một phần mềm nào đó trong điện thoại di động, Long Lăng Vân nhìn thoáng qua rồi nói: “Sư đệ, đúng là Phong Dục Lân bỏ chạy rồi! Nhìn thế này có lẽ ông ta muốn lái xe trốn thoát, hay là đệ canh chừng Võ Tung, để tỷ đuổi theo ông ta nhé?”
Diệp Hi Hòa không nói hai lời, hắn giật lấy chiếc điện thoại của Long Lăng Vân: “Đợi đệ quay lại.”
Sau đó, hắn lao thẳng vào thang máy ở phía bên kia tòa nhà.
Long Lăng Vân chỉ biết nhún vai trong bất lực, nhưng đột nhiên cô ấy lại nghĩ tới gì đó, nét mặt bỗng tái nhợt, muốn đuổi theo.
Nhưng Diệp Hi Hòa đã ấn thang máy xuống tầng rồi.
Điều này khiến Long Lăng Vân cạn lời, khuôn mặt đỏ bừng, cô ấy cắn chặt đôi môi gợi cảm của mình: “Thằng nhóc thối này, thô lỗ như vậy, tốt nhất đừng có xem những thứ không nên xem… A, xấu hổ chết mất!”
Chương 87: Biết chuyện ba năm trước
Sau khi Diệp Hi Hòa cầm điện thoại của Long Lăng Vân lao ra khỏi Chiến Thần Bộ, trong lúc màn hình chưa khoá, hắn định ấn mở phần mềm kia ra.
Nhưng ngón tay hắn lại vô tình đụng trúng chỗ khác, album ảnh của sư tỷ mở ra, bên trong là một đống ảnh chụp.
Diệp Hi Hòa nhìn với nét mặt ngờ vực, má ơi, toàn là ảnh riêng tư xinh đẹp của sư tỷ!
Một trong những bức ảnh bắt mắt nhất là khi Long Lăng Vân đứng trong phòng tắm.
Sau khi tắm gội xong, làn da sáng như ngọc của cô ấy toả sáng theo cách đặc biệt nhất, mái tóc ướt dầm dề, cô ấy đứng trước gương, một tay cầm điện thoại, tay còn lại che trước ngực.
Cánh tay mảnh khảnh kia không thể che hết ngọn núi tuyết tròn trịa trắng nõn, chỉ có thể che khuất hai nơi quan trọng nhất, để bầu ngực trắng sứ tiếp xúc với không khí.
Nhìn xuống dưới nữa, phần eo được che lấp bởi chiếc khăn lông gợi cảm, có thể thấy rõ đường cong uốn lượn, cặp chân thon dài trắng nõn phía dưới càng chói mắt hơn…
Diệp Hi Hòa thật sự cạn lời rồi, cái quái gì vậy chứ? Dù gì sư tỷ cũng là chiến thần cao ngạo lạnh lùng, vậy mà sau lưng cô ấy cũng tự chụp những bức ảnh thế này?
Mà bức ảnh tiếp theo lại chính là ảnh giường chiếu của Long Lăng Vân!
Trong ảnh, Long Lăng Vân mặc bộ đồ ngủ trong suốt vô cùng mát mẻ, cô ấy nằm trên giường và chụp ảnh tự sướng. Đôi chân dài trắng mịn bóng loáng bắt chéo nhau, bàn chân như ngọc nhẹ nhàng chạm vào giường.
Những đường cong mảnh mai và duyên dáng được khoe một cách trọn vẹn, dáng người nóng bỏng hoàn mỹ trông có phần mơ hồ, quyến rũ cực điểm…
Diệp Hi Hòa càng nhìn càng thấy nóng mắt, dần dần, hắn cảm thấy miệng lưỡi mình bắt đầu khô khốc, vội đóng album lại.
Trái tim hắn đập như trống, hắn cố ép bản thân phải bình tĩnh, cuối cùng mới tìm ra tín hiệu theo dõi kia.
Nhưng bấy giờ hắn vẫn hơi lơ đãng mất tập trung, những hình ảnh riêng tư của sư tỷ quá nóng bỏng, rốt cuộc cái thân hình tuyệt đẹp ấy sẽ được trưng bày cho ai xem đây?
Thật khiến người ta nuốt không trôi!
Eo rồng và máu kỳ lân của Diệp Hi Hòa lại bắt đầu sôi trào, hắn cố gắng kiềm chế, hít một hơi thật sâu, dần tập trung vào phương hướng mà Phong Dục Lân bỏ trốn.
Mà giờ phút này đây, đúng là Phong Dục Lân đang hoảng loạn lái xe bỏ chạy trên đường.
Phong Dục Lân vừa bỏ trốn vừa nói chuyện điện thoại với ai đó: "Cầu xin ngài, ngài hãy cứu tôi, tôi có linh cảm là Tưởng Khuê và Võ Tung không che giấu được sự thật. Tuyệt đối không thể để người phụ nữ Long Lăng Vân kia lần ra tung tích của tôi, nếu không mọi chuyện sẽ bị bại lộ hết, tôi không thể gặp chuyện!"
"Phong Dục Lân, ông đúng là đồ phế vật! Có chút chuyện nhỏ vậy cũng làm không xong, để một người phụ nữ truy đuổi như chó nhà có tang, sao loại người như ông có thể trở thành phó bộ trưởng của Chiến Thần Bộ hả?"
"Ngài… Ngài nói rất đúng! Tôi đã không làm tốt công việc của mình, nhưng tôi cũng không ngờ người phụ nữ tên Long Lăng Vân kia lại đạt tới trình độ này. Tôi tìm mấy sát thủ Võ tướng 9 sao, vậy mà vẫn không thể xử lý được cô ta. Điểm mấu chốt là có người phá giải ám võng giúp cô ta, điều tra ra tôi. Như vậy chẳng phải vô nghĩa lắm sao? Ngay cả ám võng cũng không dựa vào được…"
Phong Dục Lân cay đắng.
"Đừng có kêu ca với tôi!"
Một giọng nói lạnh lùng vang trong điện thoại: "Phong Dục Lân, bây giờ ông mau tới sân bay ngay đi, ở đó có máy bay riêng, ông phải xuất cảnh!"
Nghe đến đây, Phong Dục Lân có dự cảm chẳng lành: "Vậy… Vậy tôi còn có thể trở về nước được nữa không? Vợ con tôi vẫn đang ở đây, tài sản của tôi…"
"Giờ là lúc để ông nghĩ về mấy vấn đề này ư?"
Người ở đầu dây bên kia nói mà không hề kiêng nể: "Mạng sống là thứ quan trọng nhất, ông hiểu đạo lý này chứ? Hãy làm như tôi nói!"
"Được!"
Phong Dục Lân cúp máy, mặc dù ông ta rất không cam lòng, nhưng vẫn chỉ còn biết giẫm chân ga phóng thẳng đến sân bay một cách điên cuồng.
Long Lăng Vân đáng chết, chính mày làm tao thảm hại thế này! Đợi một ngày nào đó tao quay lại, tao sẽ băm vằm mày thành từng mảnh!
Chẳng lâu sau, xe ông ta lao vào sân bay nhanh như chớp, sau đó Phong Dục Lân đi thẳng ra đường băng mà không kịp thay đồ.
Quả nhiên, nơi đó có một chiếc máy bay chuẩn bị cất cánh, người tiến tới nghênh đón ông ta là người nước ngoài.
"Phó bộ trưởng Phong Dục Lân, hôm nay trông ông có vẻ hơi chật vật nhỉ, giống như chó rớt xuống nước vậy."
Một người đàn ông cao to người Đế quốc Anh cười khẩy rồi nói.
"Câm mồm! Mau đưa tao lên máy bay nhanh!"
Phong Dục Lân đẩy mấy người họ ra, chỉ hận không thể chạy trốn lên máy bay ngay tức khắc.
"Cái thứ ngu ngốc này, ông không biết là mình bị theo dõi ư? Người nọ đã đuổi tới đít ông rồi, còn ảo tưởng rằng mình sẽ trốn thoát an toàn à?"
Một người đàn ông cường tráng khác của Đế quốc Anh nói với giọng khinh thường.
"Cái gì?"
Nghe đến đây, Phong Dục Lân quay đầu lại, thấy bóng dáng Diệp Hi Hòa. Quả nhiên, hắn đang phi như bay vào đường băng.
"Đây là… Diệp Hi Hòa sao? Mẹ nó chứ, tên nghiệt súc của nhà họ Diệp ở Tân Hải ba năm trước còn sót lại ư? Thảo nào trông quen đến vậy, hoá ra không phải Long Lăng Vân truy đuổi tôi mà là cậu ta à?"
Phong Dục Lân nghiến răng nghiến lợi.
Mà Diệp Hi Hòa ở đằng xa đã nghe thấy những lời này, hắn cau mày!
Diệp Hi Hòa dám đảm bảo rằng đây là lần đầu tiên hắn và Phong Dục Lân gặp nhau.
Nhưng đối phương lại có thể nhận ra hắn chỉ trong một lần liếc mắt, hơn nữa còn chủ động nhắc đến chuyện ba năm trước?
Điều này có nghĩ Phong Dục Lân biết chuyện của gia đình hắn ba năm trước, chẳng lẽ có liên quan tới nhân vật cấp cao mà Lâm Trường Dần từng nhắc tới trước đây?
Chẳng lẽ thảm án gia đình hắn có liên quan tới Giang Đông?
"Mau, mau ngăn cậu ta lại giúp tao!"
Phong Dục Lân tin rằng thực lực mình cũng không yếu, nhưng dưới tình huống thế này, ông ta lại không dám xuống tay với Diệp Hi Hòa.
Sau khi hét lên với mấy người đàn ông cường tráng của Đế quốc Anh xong, ông ta lập tức trốn lên máy bay.
Diệp Hi Hòa nhanh chóng đuổi tới, nhưng mấy tên cao to của Đế quốc Anh lại chặn đường hắn.
"Người Đại Hạ thật càn rỡ! Coi bọn tao là vật trưng bày ư?"
Rầm!
Diệp Hi Hòa không thèm nhiều lời vô nghĩa với bọn họ, hắn tựa như con rồng kiêu hãnh độc đoán bay vụt qua, xuyên thẳng vào huyết tương bọn họ, khiến nội tạng họ bay tứ tung!
"A!!!"
Cảnh tượng bi thảm đó khiến các hành khách trên máy bay sợ hãi đến nỗi hét chói tai.
Có người vội rút điện thoại báo cho đội tuần tra và cục quân sự!
Mà khi Diệp Hi Hòa chuẩn bị xông lên máy bay, một người đàn ông da trắng người Đế quốc Anh bỗng xuất hiện ở cabin.
Thực lực của người nọ cực kỳ khủng bố, có thể nói là ngang hàng với chiến thần Hình Kiêu, cả hai đều đạt tới ngưỡng đại võ tướng một sao!
"FUCK! Mày là thứ yêu nghiệt mẹ gì vậy, sám tàn sát người của Đế quốc Anh bọn tao, đáng chết!"
Người nọ tung một nắm đấm cực mạnh, nhắm thẳng về phía Diệp Hi Hòa!
Nắm đấm của người nọ phải nặng cỡ mấy ngàn cân, xứng danh với lực sĩ, nắm đấm tựa như đại bác hạng nặng.
Nhưng Diệp Hi Hòa chỉ nhẹ nhàng túm lấy nắm tay của người nọ, sau đó kéo lại, lực sĩ kia lập tức ngã ngửa ra sau.
Giây tiếp theo, Diệp Hi Hòa túm lấy mắt cá chân lực sĩ, rồi thẳng tay giáng cho người nọ một quyền, khiến người nọ thịt nát xương tan, máu tanh bay đầy trời!
Cảnh tượng này khiến mọi người trong sân bay càng thêm sợ, họ la hét không ngừng, mà Diệp Hi Hòa vẫn bất chấp nhảy vào cabin.
Chỉ có điều là, hình ảnh bên trong khiến hắn phải kinh ngạc, cơ thể cứng đờ một chỗ!
Chương 88: Cho dù có mười tám vạn người, cũng không đủ để đệ giết
Chỉ thấy Phong Dục Lân đã chết trong cabin…
Cổ gã ta bị bóp nát, trên mặt vẫn còn mang theo vẻ sợ hãi trước khi chết, tựa như không thể tin được mình lại bị giết như thế này!
Hẳn là các võ sĩ của đế quốc Anh vừa mới làm, Diệp Hi Hòa sớm nên nghĩ đến, những người đế quốc Anh kia giúp gã ta tới đây, căn bản không phải là giúp gã ta trốn thoát, mà là để diệt khẩu!!
Mẹ kiếp! Lại như thế nữa rồi, mỗi lần chỉ còn cách một bước, manh mối của mình liền bị cắt đứt!
Tựa như có một bàn tay to vô hình, luôn vươn ra trước mặt mình, mỗi khi bản thân muốn đột phá sẽ bóp chết manh mối mới.
Diệp Hi Hòa tay nắm thành quyền, sát khí trong cơ thể dâng trào không thể kiểm soát được.
Đúng lúc này, phía sau vang lên tiếng bước chân, Long Lăng Vân đã tới.
Trước tiên Long Lăng Vân liếc mắt nhìn vết máu trên sân bây, sau đó hỏi Diệp Hi Hòa: "Sư đệ, nơi này xảy ra chuyện gì? Phong Dục Lân đâu?"
"Đã chết."
Giọng nói của Diệp Hi Hòa không có độ ấm: "Đệ chỉ cách một bước, gã ta đã bị người ta diệt khẩu!"
Long Lăng Vân đi tới cabin vừa nhìn, trong lòng có chút tiếc nuối lẫn thương xót.
Phong Dục Lân đã chết, đồng nghĩa với việc rất nhiều thông tin sẽ bị gián đoạn, không thể điều tra kỹ lưỡng.
E là có người cố ý làm vậy, chỉ có người chết mới có thể im lặng, giữ bí mật mãi mãi.
Xem ra Võ Tung nói đúng, phía trên Phong Dục Lân còn có người khác, đối phương không muốn Phong Dục Lân bị bắt sống, để lộ nhiều âm mưu, mới ra sức giết chết gã ta!
Mà Long Lăng Vân biết, giờ phút này Diệp Hi Hòa nhất định còn căm phẫn hơn mình.
Hắn còn muốn từ trong miệng của Phong Dục Lân hỏi về vị trí của Cục viễn chinh Nhật Bản, kết quả là Phong Dục Lân vừa chết, hắn liền không có cách nào để bắt đầu!
"Chết thì cứ chết đi, sư đệ, đệ đừng quá tức giận, tỷ biết, muốn quét sạch tăm tối và khối u ác tính ở Giang Đông sẽ không bao giờ dễ dàng như vậy, nhưng chỉ cần là cáo, sẽ không thể giấu được mùi khai, sớm muộn gì cũng sẽ lộ ra manh mối, chúng ta sẽ không bao giờ bỏ cuộc!”
Long Lăng Vân vỗ vỗ bả vai Diệp Hi Hòa, an ủi nói.
“Cũng không phải là không thu được gì.”
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: “Ít nhất, Phong Dục Lâm trước khi chết, lại có thể nhận ra thân phận của đệ, chủ động nói cho đệ biết ba năm trước nhà họ Diệp đệ bị diệt vong!
Điều này khiến đệ chắc chắn gã ta biết điều gì đó, cái đêm nhà họ Diệp đệ bị tiêu diệt, rất có thể có liên quan đến Giang Đông, chuyện này đệ sẽ điều tra rõ ràng, ngày mai ở nghĩa trang, đệ nhất định phải làm cho chân tướng rõ ràng!”
"Ừ, sư đệ, chỉ cần đệ không quá phiền muộn, tỷ bất cứ lúc nào cũng sẽ chú ý tới chuyện nhà đệ, chuyện phía sau Phong Dục Lân, tỷ sẽ tra rõ ngọn ngành!"
Nói đến đây, đột nhiên phía sau lại truyền đến một tràn tiếng bước chân dữ dội.
Sau đó, nhiều binh lính súng vác vai, đạn lên nòng tiến vào hiện trường.
Hành khách từ tất cả các máy bay trên đường băng đã được yêu cầu xuống dưới, khu vực này tạm thời được dọn sạch.
Tuy nhiên, các hành khách không hề phàn nàn, bởi vì bọn họ đã gọi điện đến Cục quân sự, yêu cầu đưa kẻ sát nhân ma quỷ Diệp Hi Hòa ra trước công lý!
Điều có thể nhìn thấy bằng mắt thường là phía sau đám binh lính hùng dũng, hơn chục bóng người mang theo khí thế cường đại sải bước về phía trước, trực tiếp bao vây Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân.
"Hình Kiêu, Lỗ Lạp, các ông có ý gì?"
Long Lăng Vân cau mày, nhìn đám chiến thần hỏi.
"Có ý gì? Long Lăng Vân, cô không hiểu hay là giả vở không hiểu?"
Hình Kiêu cười khẩy nói: “Cô thực sự không nghĩ đến oắt con này đã giết chiến thần Tương Khuê, khiến chiến thần Võ Tung bị liệt, vậy là coi như xong sao? Bằng thực lực của cô có thể bảo vệ được cậu ta sao?"
"Hơn nữa, chúng tôi còn nhận được báo cáo của dân chúng, nói nơi này có sát nhân, sát hại bạn bè quốc tế, xem ra ngay cả phó bộ trưởng Phong Dục Lân cũng bị giết ở đây!"
Long Lăng Vân nghe vậy, trong lòng trầm xuống, cô ấy nghe ra ý tứ trong lời nói của Hình Kiêu, thế mà lại muốn đem cái chết của Phong Dục Lân đổ lên đầu của Diệp Hi Hòa?
"Hình Kiêu, tùy việc mà xét, ông đừng gán cho sư đệ của tôi tội danh gây rối trật tự, quân bán nước Phong Dục Lân kia không phải bị đệ ấy giết, trên thực tế, đệ ấy còn không nghĩ Phong Dục Lân chết đau đớn như vậy!"
"Haha, nói như vậy, là thật sao?"
Hình Kiêu mỉa mai nói: “Cô nói hắn không giết gã ta, ai có thể làm chứng? Dù sao phó bộ trưởng đã chết, không có cách nào mở miệng nói được, bây giờ sư đệ cô lại phạm tội khác, sát hại phó bộ trưởng Cục tác chiến.”
Long Lăng Vân mặt lạnh như băng, cuối cùng cô cũng nhìn ra Hình Kiêu quyết tâm gán tội danh lớn hơn cho Diệp Hi Hòa.
Dù sao bây giờ Phong Dục Lâm đã chết không có nhân chứng, còn Diệp Hi Hòa ngang nhiên truy đuổi Phong Dục Lâm mà đến, giống như bùn rơi vào háng hắn, không phải cái này cũng là cái kia!
Nghĩ đến mình vậy mà bị đồng nghiệp dùng quyền lực áp bức người, Long Lăng Vân cảm thấy xấu hổ đến mức gần như không thể ngẩng đầu lên trước mặt sư đệ của mình.
"Hình Kiêu, ông không cần dồn ép, tôi biết trong lòng ông sắp xếp cái gì, bất quá những người các ông sớm đã chung một thuyền với Phong Dục Lân! Tôi chỉ nói một điều, những người sư đệ tôi giết, đều là người đáng chết, chỉ bằng mười mấy người các ông, không có tư cách quản hắn, nếu muốn làm càn, trước tiên phải vượt qua cửa ải của Long Lăng Vân tôi!"
Nói xong, Long Lăng Vân bộc phát ra sát khí ác liệt!
"Long Lăng Vân, cô đi xa quá rồi đấy?"
Lúc này, mười mấy chiến thần khác cũng lộ ra vẻ bất mãn, lạnh lùng nhìn chằm chằm Long Lăng Vân nói.
Cục tác chiến Giang Đông, ngoài cục trưởng và phó bộ trưởng, cộng thêm Long Lăng Vân, tổng cộng có hai mươi vị chiến thần!
Tương Khuê hiện tại đã chết, Võ Tung cũng bị Long Lăng Vân bắt giam, mười tám chiến thần khác giờ phút này đều ở đây!
Những vị thần chiến thần này, mỗi người đều mang khí thế khủng bố, chưa kể mười tám người đồng thời có mặt, bọn họ thực sự là thế lực đáng sợ nhất ở Giang Đông!
"Long Lăng Vân, chúng tôi biết cô rất lợi hại, đạt đến trình độ nhất định, một người phụ nữ như cô có thể đàn áp đấng mày râu chúng tôi như vậy."
Một vị chiến thần trung niên, dáng người không cao nhưng khí tức cực kỳ cường đại nói: "Nhưng đừng tưởng rằng chúng tôi thật sự sợ cô, cho dù cô cường thịnh trở lại, có thể đánh bại mười tám người liên thủ chúng tôi sao? Đừng u mê không tỉnh ngộ như thế, làm tổn hại hòa khí Cục tác chiến."
"Ha! Thôi Khiên, ông cũng đứng ra dồn ép tôi, hôm nay bà cô đây sẽ phá hỏng hòa khí này, các ông cũng chỉ là một lũ khoai lang thối và trứng thối thôi, mười tám người cùng tiến lên thì sao? Hôm nay bà cô đây sẽ dạy cho các ông cách làm người, cũng cho sư đệ tôi biết, sư tỷ của hắn rất khinh thường loại người như các ông!”
Long Lăng Vân cuộn bàn tay trắng như tuyết, mái tóc dài tung bay trong gió như tiên giáng trần, cơn tức giận hoàn toàn bộc lộ ra!
"Cô!!!"
Mười tám vị chiến thần thấy Long Lăng Vân bướng bỉnh như vậy, vẫn muốn bảo vệ sư đệ đã phạm nhiều tội ác, nhất thời đều không khách khí với Long Lăng Vân nữa.
Dưới sự cảnh giới của những binh lính súng vác vai, đạn lên nòng, bọn họ đều bước ra khỏi đám đông, đi về phía Long Lăng Vân và Diệp Hi Hòa.
Lúc này, Diệp Hi Hòa nhìn thấy Long Lăng Vân không chút do dự đứng trước mặt mình, không khỏi thở dài.
Sư tỷ, đủ khí phách, cũng đủ bảo vệ mình.
Nhưng lúc này, sao hắn có thể để một người phụ nữ đứng bảo vệ trước mặt mình?
“Sư tỷ, tỷ lùi ra sau đi.”
Diệp Hi Hòa thản nhiên nói: “Tỷ tốt với những người này quá rồi, bọn họ muốn chết nhanh, ai cũng không ngăn cản được.”
"Sư đệ?"
Long Lăng Vân kinh ngạc, quay đầu lại nhìn Diệp Hi Hòa.
Không sai, trong mắt Diệp Hi Hòa, những lời vừa rồi của Long Lăng Vân hoàn toàn là đang nói giúp cho những vị chiến thần này...
Nếu không, với tính khí nóng nảy của hắn, đám người kia đã sớm biến thành sương máu rồi, sao hắn còn nghe bọn họ dông dài làm gì?
"Đừng nói mười tám người bọn họ, cho dù có mười tám vạn người, cũng không đủ để đệ giết, sư tỷ, tỷ mau lui ra phía sau đệ, đừng để máu bẩn của những người này bắn vào người tỷ."
Diệp Hi Hòa tay nắm thành quyền, sải bước đi ra, hơi thở trên người lập tức giống như một cơn lốc xoáy cấp một trăm nghìn đang đến gần, khiến bầu trời phía trên sân bay, gió giục mây vần, đột nhiên đổi màu!
Chương 89: Chiến Thần quỳ xuống
Oanh!
Sau khi đích thân cảm nhận được cơn gió lớn trên người Diệp Hi Hòa đập vào mặt giống như sát khí, mười tám vị Chiến Thần đối diện đều trực tiếp mơ hồ, im lặng ngừng bước.
Bọn họ không thể tin được hơi thở bản thân cảm nhận được, đây là cái quỷ gì, trên người một người sao lại bộc phát ra hơi thở khủng bố và nghịch thiên như thế?
Giống như thứ bọn họ đang đối mặt vốn không chỉ là một người, mà là một vị thần.
Mà cùng lúc đó, đôi mắt xinh đẹp của Long Lăng Vân cũng kinh ngạc nhìn Diệp Hi Hòa, không thể tin được trong người Diệp Hi Hòa vậy mà bộc phát ra năng lượng mạnh mẽ như vậy.
Cô ấy dám bảo đảm, cho dù là đại sư tỷ hay nhị sư tỷ của mình, thậm chí là bản thân sư tôn Yêu Cơ ra tay cũng không hình thành được khí thế đáng sợ như vậy.
Long Lăng Vân dám cá sau khi thực lực chân thật bộc phát, đối diện mười tám người cũng không đủ cho một ngón tay cô ấy diệt, nhưng cô ấy tuyệt đối không làm được tuyệt thế vô song giống như Diệp Hi Hòa.
Lẽ nào đây mới là thực lực thật sự của tiểu sư đệ?
Nhưng Long Lăng Vân nằm mơ cũng không nghĩ ra giờ phút này uy áp Diệp Hi Hòa bộc phát ra chẳng qua là một phần trăm ngàn chân khí Bạch Hổ yếu nhất của nó mà thôi.
Trong lúc bầu không khí nghiền ép, chiến đấu hết sức căng thẳng thì bỗng nhiên từ xa truyền đến một tiếng quát lạnh lùng: “Dừng tay.”
Mười tám Chiến Thần vốn đã bị Diệp Hi Hòa ép tới mức đầu đầy mồ hôi, trong nháy mắt đều nhìn lại phía sau.
Chỉ thấy một hình bóng khoác áo chiến thần, dáng vẻ hiên ngang bước tới với vẻ mặt bình tĩnh.
“Bộ trưởng.”
“Bộ trưởng đến rồi.”
“Má, xem như thằng nhóc này gặp may mắn, bộ trưởng đến, cứu được hắn một mạng.”
“Hừ, bộ trưởng đích thân tới, trận chiến này không đánh được nữa rồu, dù sao bộ trưởng luôn có quan hệ rất tốt với người phụ nữ Long Lăng Vân kia, người khác không nể mặt Long Lăng vân nhưng mà vẫn nể mặt bộ trưởng à.”
“Bộ trưởng, việc này mà còn kinh động tới ngài rồi? Chúng thuộc hạ hành sự bất lực, xin ngài trách phạt.”
Mắt thấy bộ trưởng đích thân tới, mười tám vị Chiến Thần lập tức tỏ ra kính sợ, trong lòng cũng khẽ thở ra.
“Bộ trưởng.” Sắc mặt Long Lăng Vân có hơi phức tạp, rơi vào đường cùng, cô ấy giơ tay kéo Diệp Hi Hòa lại.
“Sao vậy?” Diệp Hi Hòa nhíu mày quay đầu.
“Sư đệ, thôi đi vậy.”
Long Lăng Vân lắc đầu: “Bộ trưởng có ơn với tỷ, nói theo cách khác cũng xem như từng cứu mạng tỷ. Nếu như không phải nhờ ông ấy, thân phận Chiến Thần này của tỷ có lẽ đã sớm không còn nữa. Hơn nữa cho dù bộ trưởng không đến, tỷ cũng không mong đệ giết mười tám người đó, nếu không đệ thật sự theo như ý muốn của một số người thì sẽ không rửa sạch hiềm nghi đâu.”
“Đệ sợ chỗ nào?” Diệp Hi Hòa cười lạnh: “Coi trời bằng vung, sát phạt quả đoán, đây chính là đạo của đệ. Người đời ức hiếp đệ, phỉ báng đệ, sỉ nhục đệ, cười đệ, khinh đệ, coi rẻ đệ đều là cặn bã, đệ chưa từng quan tâm tí nào.”
Long Lăng Vân há hốc mồm, không ngờ vị sư đệ của mình này còn khí phách khoáng đạt hơn trong tưởng tượng của mình.
Cô ấy vốn cho rằng mình đã đủ lạnh lùng, nhưng so với Diệp Hi Hòa thì mới biết thứ Diệp Hi Hòa quan tâm chỉ có bầu không khí dồn ép coi trời bằng vung mà ngay cả cô ấy cũng tự than thở không bằng.
“Diệp Hi Hòa, gần đây nhiều lần nghe cậu tuổi trẻ ngông cuồng, không ngờ là thật.”
Lúc này bộ trưởng bộ Chiến Thần kia cũng đi tới trước mặt Diệp Hi Hòa, từ tốn nói: “Nhưng cậu rõ ràng không có tội, tại sao phải để bản thân có tội, gánh vác tiếng xấu?”
“Không có tội?” Hình Kiêu một bên nghe vậy, vội đứng ra nói: “Bộ trưởng, sao Diệp Hi Hòa này không có tội được? Hắn công khai khiêu khích bộ Chiến Thần chúng ta giết Tưởng Khuê, còn tra tấn Võ Tung cho đến khi chết, hơn nữa còn giết phó bộ trưởng Phong Dục Lân, điều này lẽ nào còn không phải tội ác ngập trời ư?”
“Im miệng! Các người đều nói hắn đã giết Phong Dục Lân, ai nhìn thấy?”
Bộ trưởng lạnh lùng nói: “Lẽ nào nói mà không có chứng cứ thì có thể khiến người ta phán bậy tội danh sao?”
“Nhưng mà…”
“Lùi một bước mà nói cho dù hắn đã giết Phong Dục Lân thì đó cũng là có công chứ không có tội.”
Bộ trưởng thản nhiên nói: “Con người Phong Dục Lân này tôi đã sớm cảnh giác, âm thầm cấu kết với địch ngoài, ăn cây táo rào cây sung, bán nước cầu vinh, lẽ nào không nên đáng giết à? Về phần Võ Tung và Tường Khuê, bọn họ chết chưa hết tội, sớm đã trở thành nanh vuốt của Phong Dục Lân. Buồn cười những người các cậu mỗi ngày đi cùng họ, còn không hề phát hiện, thất trách nghiêm trọng.”
Mười tám vị chiến thần nghe nói như thế, vẻ mặt đều thay đổi, không tiện lên tiếng.
Mà Diệp Hi Hòa nghe lời bộ trưởng nói thì lại cau mày thật chặt.
Mặc dù bộ trưởng này trông có vẻ đường hoàng, ông ta đang bảo vệ hắn, nhưng sau nghe giống như cố ý giải vây giúp mười tám vị Chiến Thần này vậy.
Bởi vì nếu như ông ta sớm biết Phong Dục Lân là nội ứng, còn bồi dưỡng hai nanh vuốt Tưởng Khuê và Võ Tung thì sao không sớm xuất hiện mà ngăn cản?
Cứ luôn xuất hiện ngay lúc bản thân đã làm mọi chuyện rối túng đến mức không thể thu dọn?
Tổng hợp lại, bản năng Diệp Hi Hòa cảm thấy bộ trưởng này có vấn đề.
“Cuối cùng cũng là điểm quan trọng nhất, nội bộ bộ Chiến Thần không thể xuất hiện bê bối lớn, lẽ nào các cậu muốn trở thành trò cười sao?”
Bộ trưởng tiếp tục bình tĩnh nói: “Việc này trước tiên tạm thời gác lại, giữ kín không nói ra, sau khi trở về bàn bạc kỹ hơn, điều tra kỹ lại tội lỗi của đám người Phong Dục Lân, các cậu cũng không cần làm khó Diệp Hi Hòa hắn.”
Mười tám vị Chiến Thần nghe bộ trưởng nói như vậy thì chỉ có thể giả mù sa mưa nói với Diệp Hi Hòa: “Diệp Hi Hòa, coi như số cậu gặp may, có bộ trưởng làm sáng tỏ giúp cậu, nếu không bộ Chiến Thần chúng tôi hôm nay sẽ khiến cậu đẹp mặt.”
“Đúng vậy, cậu cho rằng mình là ai, sức mạnh sâu kiến cũng muốn lật trời? Giang Đông này là nơi cậu có thể giương oai sao?”
“Tổ tiên tích đức, lần này cậu nhặt lại được một mạng, tôi vốn còn muốn để cậu mở mang chứng kiến thực lực Đại Vũ Tương 2 sao của tôi đấy.”
“Quỳ xuống.” Bỗng nhiên Diệp Hi Hòa không đợi mười tám vị Chiến Thần này nói xong đã lạnh lùng lên tiếng: “Tôi chỉ cho mấy người một cơ hội, quỳ xuống, xin lỗi sư tỷ tôi và tôi. Nếu không cho dù Thiên Vương lão tử tới thì hôm nay tôi cũng giết không tha.”
Vừa nói xong, tất cả mọi người giật mình.
Ngay cả bộ trưởng kia cũng nhíu mày nhìn Diệp Hi Hòa một cái.
Long Lăng Vân há hốc mồm, nhưng không nói gì, sắc mặt ngược lại rất bình tĩnh.
“Mẹ, mày nói gì? Họ Diệp, già đây nể mặt mày rồi, cho mày một lối thoát mà mày còn ra vẻ nữa à? Mày có thân phận gì còn muốn bắt tụi tao…”
Ầm!!
Lời Hình Kiêu còn chưa nói xong, Diệp Hi Hòa đã tát một phát và biến ông ta trở thành vũng máu.
“Xem ra các ông muốn lựa chọn cái chết, Diệp Hi Hòa tôi không phải sát nhân cuồng ma, nhưng các ông tự tìm đấy.”
Nói xong, Diệp Hi Hòa tiến lên.
Bộ trưởng kia há to mồm, vội nói: “Quỳ xuống, nhanh!”
Mười bảy vị Chiến Thần Lỗ Tạp, Thôi Khiên còn lại đều tức đến nổ phổi nhìn về phía bộ trưởng: “Bộ trưởng, nhưng mà…”
“Tôi bảo các người quỳ xuống, nghe không hiểu sao?”
Bộ trưởng nổi giận: “Làm sai chuyện thì phải nhận, trẻ con cũng hiểu đạo lý này, các người không hiểu? Vô duyên vô cớ bôi đen người ta, lấy ra thái độ các người nên có, làm Chiến Thần phải co được dãn được.”
Mười bảy vị Chiến Thần khuất nhục, sụp đổ, táo bạo…
Nhưng vẫn không có cách gì, chỉ có thể rối rít quỳ gối, bi phẫn và nhục nhã quỳ xuống trước mặt Diệp Hi Hòa, cúi thấp cái đầu vốn dĩ cao cao tại thượng kia…
Chương 90: Diệp Hi Hòa trở thành Chiến Thần?
Mặc dù giờ phút này Diệp Hi Hòa mạnh mẽ bắt mười bảy vị Chiến Thần quỳ xuống, thậm chí bộ trưởng cũng nói giúp hắn vài lời.
Nhưng không hề nghi ngờ, trong lòng mười bảy vị Chiến Thần này đều căm hận hắn gấp bội, hận thấu xương hắn.
Mà lúc này Diệp Hi Hòa cũng lần nữa lạnh lùng nhìn bộ trưởng Chiến Thần kia một chút.
Người này mới thật sự là tùy cơ ứng biến, lòng dạ thâm sâu.
“Diệp Hi Hòa, bây giờ bọn họ đã quỳ xuống và lấy ra dáng vẻ thấp kém nhất xin lỗi cậu và Lăng Vân, câu nên hài lòng rồi nhỉ?”
Bộ trưởng Chiến Thần đi về phía Diệp Hi Hòa cười nói: “Bởi vì cái gọi là hào kiệt trong lòng to lớn như biển cả, huống chi cậu còn trẻ tuổi anh hào như vậy.”
“Ngoài ra tôi còn có chuyện muốn bàn bạc cùng cậu một tí.”
Diệp Hi Hòa không nói gì, cũng không tỏ thái độ gì.
Bộ trưởng Chiến Thần ngược lại cũng không tức giận, vẫn mỉm cười nói: “Bây giờ tôi muốn lấy danh nghĩa bộ trưởng Chiến Thần mời cậu gia nhập bộ Chiến Thần, thay thế Tưởng Khuê cặn bã, trở thành một trong những Chiến Thần mới, cậu có bằng lòng không?”
Ầm!!
Nghe nói như thế, mười bảy vị Chiến Thần vốn ghi hận trong lòng kia đều giật nảy mình, bọn họ không tin nổi ngẩng đầu lên.
Ngay cả Long Lăng Vân cũng không nghĩ tới, đôi mắt xinh đẹp nhìn về phía bộ trưởng.
Ông ta vậy mà muốn đặc biệt đề bạt Diệp Hi Hòa làm Chiến Thần?
Không thể không nói, quyết định này khiến trong lòng Long Lăng Vân cũng rất ngạc nhiên.
Bởi vì nếu như Diệp Hi Hòa cũng trở thành Chiến Thần, sau này chẳng phải tỷ đệ hai người có thể sớm chiều bên nhau à?
Mà mười bảy vị Chiến Thần kia đều vội vã: “Bộ trưởng, dựa vào đâu? Hắn còn trẻ như vậy, thế mà có thể trở thành Chiến Thần?”
“Thân thế và tác phong làm việc của hắn đều có vấn đề, cho dù không có sai lầm hôm nay, hắn cũng lạm sát kẻ vô tội, còn từng đắc tội bạn bè quốc tế…”
“Bộ trưởng, ngài nhìn rõ mọi việc, tuyệt đối không thể qua loa.”
“Im miệng.” Bộ trưởng Chiến Thần lạnh lùng hỏi: “Quyết định tôi đưa ra, lúc nào cần các người đến chất vấn?”
“Cho dù thực lực cá nhân hay kinh nghiệm trừ hại cho đất nước ngày nay của Diệp Hi Hòa thì đều là một trong những người trẻ tuổi tài năng xuất chúng nhất của Giang Đông, hơn nữa có quan hệ với Long Lăng Vân kia, tôi đặc biệt thăng hắn làm Chiến Thần, có vấn đề sao?”
Tiếp theo, bộ trưởng xoay đầu nói với Diệp Hi Hòa: “Như vậy Diệp Hi Hòa, ý của cậu thế nào?”
“Muốn thu nạp tôi?” Diệp Hi Hòa cười lạnh nói: “Thật đáng tiếc, ông không xứng. Bộ Chiến Thần có một mình sư tỷ tôi là đủ rồi, cái khác đều là dưa thừa, bao gồm ông. Nếu như ông bằng lòng nhường chức, có lẽ tôi sẽ hơi đổi mới về ông.”
Vừa nói ra lời này, toàn trường càng thêm mơ hồ.
Không ai ngờ được Diệp Hi Hòa vậy mà dứt khoát từ chối bộ trưởng?
Hơn nữa còn nói gì cơ, bộ Chiến Thần không xứng?
Phải biết bộ Chiến Thần là một trong những cơ quan và ban ngành cao nhất của toàn Giang Đông, phụ trách hệ thống quân sự!
Chỉ cần trở thành Chiến Thần, thân phận kia tương đương ngồi hỏa tiễn xông thẳng lên trời, đủ loại vinh hoa phú quý, ánh sáng trên người, tiền tài, mỹ nữ, quyền lực, địa vị… Cái gì cần đều có.
Nhưng Diệp Hi Hòa từ chối không cần suy nghĩ là sao cơ?
Hắn ngu đến mức cực hạn rồi sao?
Mười bảy vị Chiến Thần kia lập tức đều không hẹn mà cùng khẽ thở ra.
Bởi vì nếu như Diệp Hi Hòa cũng thăng làm Chiến Thần, sau này bọn họ sẽ không còn cách đối phó Diệp Hi Hòa nữa.
Nhưng sự từ chối ngu ngốc của Diệp Hi Hòa khiến anh vẫn chỉ là một con sói đơn độc, mà cho dù con sói đơn độc này lại nhe răng nanh ra cũng không xứng vật tay với những thợ săn sành sỏi như bọn họ.
Long Lăng Vân cũng không ngờ Diệp Hi Hòa sẽ thẳng thắn từ chối, chỉ có điều khác với những người kia, cô ấy biết Diệp Hi Hòa không phải ngu ngốc mà là tâm cao hơn trời…
Cô ấy chỉ có thể thầm thở dài.
“Cậu xác định?” Bộ trưởng Chiến Thần nhíu mày, nhìn chằm chằm Diệp Hi Hòa hỏi.
“Nếu như ông không điếc thì không cần nói nhảm nữa.” Diệp Hi Hòa lạnh lùng nói: “Hôm nay tôi nể mặt sư tỷ tôi, giữ lại một mạng cho những người ở đây, ông trở về dạy dỗ bọn họ cho tốt, đừng chạm tới lông mày của tôi nữa, câu này là lời khuyên, là muốn tốt cho các ông thôi.”
Nói xong Diệp Hi Hòa đi thẳng.
Long Lăng Vân nhún vai, đành phải rời đi cùng Diệp Hi Hòa.
Sắc mặt bộ trưởng Chiến Thần rốt cuộc không nhịn được mà tối sầm, nhìn chằm chằm phương hướng sư tỷ đệ hai người rời đi.
“Bộ trưởng, Diệp Hi Hòa này thật sự quá càn rỡ! Ngài cũng thấy rồi, hắn không những không để bộ Chiến Thần vào mắt, còn không để ngài vào mắt luôn.”
“Giang Đông chúng ta sao lại cho phép người như vậy tồn tại chứ? Hơn nữa tiện nhân Long Lăng Vân kia vẫn luôn bảo vệ sư đệ mà không hề có điểm mấu chốt, cũng không xem thử sư đệ của cô ta là một thùng thuốc nổ thế nào, nơi nào cũng dám bùng nổ không hề kiêng kỵ.”
“Người này giẫm đạp mặt mũi của toàn bộ bộ Chiến Thần và Chiến Thần chúng ta xuống mặt đất, không thể tùy tiện tha cho hắn.”
“Bộ trưởng, ngài…”
“Im ngay, còn ngại hôm nay chưa đủ mất mặt sao?”
Bộ trưởng Chiến Thần lạnh lùng nói: “Tất cả cùng tôi trở về.”
Sau khi ông ta quát tháo mọi người xong thì ánh mắt nhìn chằm chằm phương hướng Diệp Hi Hòa và Long Lăng Vân rời đi, có chút ý nghĩ sâu xa.
Một bên khác.
“Sư đệ, thật ra con người bộ trưởng vẫn rất tốt, ông ấy muốn hợp nhất đệ thành Chiến Thần, tỷ càng muốn tin tưởng ông ấy xuất phát từ tấm lòng yêu tài hơn.”
Long Lăng Vân im lặng một lát mới lên tiếng.
Diệp Hi Hòa từ chối cho ý kiến, chỉ nói: “Sư tỷ, đệ biết tỷ ân oán rõ ràng, có ơn tất báo, có điều bộ trưởng kia, tỷ vẫn phải giữ cảnh giác nhất định với ông ta, ông ta không đơn giản như tỷ nghĩ.”
“Hả? Sư đệ, chỉ giáo cho, có phải đệ nhìn ra cái gì không?” Long Lăng Vân nghi ngờ hỏi.
“Không có, chỉ là một loại trực giác.” Diệp Hi Hòa lắc đầu: “Hơn nữa, đệ phải trở về, về Tân Hải điều tra thêm về người tên là Đoàn Cửu, hơn nữa kỳ hạn ba ngày chính miệng đệ quyết định đã tới, nghĩa trang ngày mai, đệ chắc chắn sẽ biết được chân tướng.”
“Sư đệ, hôm nay đệ cũng không ở lại Giang Đông à? Lần trước không phải chúng ta đã nói chờ đệ lại tới thì sẽ tới chỗ sư tỷ ở một đêm à.” Mặt ngọc của Long Lăng Vân đỏ lên nói.
Thật ra hôm nay xảy ra nhiều chuyện như vậy, cô ấy cũng không có tâm trạng tán tỉnh Diệp Hi Hòa quá nhiều, nhưng chuyện lần trước đã hứa với Diệp Hi Hòa, cô ấy muốn thực hiện.
“Lần sau nữa đi, nếu mối tình hai người sắt son chung thủy, thì hai người đâu cần phải ngày đêm luôn ở bên nhau, sau này chúng ta còn nhiều cơ hội.” Diệp Hi Hòa nói.
“Xí! Ai đôi bên tình nguyện với đệ? Đây chính là đệ nói, đừng trách sư tỷ không cho đệ cơ hội.” Long Lăng Vân lườm hắm một cái.
Diệp Hi Hòa ngầm hiểu, lại nghĩ tới cái gì đó, lấy điện thoại của Long Lăng Vân ra rồi trả lại đối phương.
Nhìn thấy điện thoại này, gương mặt Long Lăng Vân lập tức đỏ lên, cô ấy lập tức lấy lại hỏi: “Sư đệ, lúc đó đệ chỉ thấy phần mềm, không nhìn thấy thứ gì khác chứ?”
“Ừm, không thấy.”
“Vậy thì tốt.” Long Lăng Vân khẽ thở ra, nắm chặt điện thoại: “Đúng rồi, nói đến đây, chỗ bát sư tỷ vẫn còn chờ đệ gọi điện lại cho tỷ ấy đó, phụ nữ yêu đương, đệ không an ủi trái tim cô đơn của tỷ ấy tí à?”
“Không được.”
Diệp Hi Hòa lắc đầu: “Vẫn là để tỷ nói một tiếng với bát sư tỷ đi, đợi tỷ báo xong mối thù gia tộc thì sẽ luôn có cơ hội gặp mặt tỷ ấy.”
“Ha ha, được! Đây chính là đệ từ chối tỷ ấy, không phải tỷ từ chối giúp đệ.”
Long Lăng Vân cười vô cùng vui vẻ: “Vậy sư đệ, chúng ta chia tay nhau như vậy đi, hai nữ nô lệ Nhật Bản kia của đệ còn đang lái xe chờ đệ đấy, hơn nữa sư tỷ còn muốn nói một chuyện…”
Diệp Hi Hòa thấy cô ấy nói chưa xong, cũng có hơi bất đắc dĩ.
Sư tỷ lạnh lùng cao ngạo này của mình từ lúc nào dài dòng như vậy rồi…
“Cái gì?” Hắn khẽ hỏi.
Long Lăng Vân đến gần một bước, bỗng nhiên gương mặt cô ấy đỏ bừng như máu nói: “Hai cô nàng Nhật Bản kai, sư tỷ biết tâm tự đệ thu nhận bọn họ, đệ muốn lợi dụng bọn họ thế nào cũng được, nhưng lần đầu tiên… đệ không thể cho bọn họ, phải giữ lại cho sư tỷ, biết không? Sư tỷ có bệnh thích sạch sẽ, ít ra đừng để tỷ cảm thấy có hai người phụ nữ Nhật Bản đang ở giữa tỷ và đệ, đệ biết chưa…”