• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mẹ Dương Chí lúc nhìn thấy Trác Nhất Thành khí thế bước vào đây, bà ta có đôi chút e dè nhưng vẫn ngang ngược mà lớn giọng nói:

"Anh là ai... Là ai mà dám bắt tôi phải xin lỗi con trai anh hả... Chồng của tôi là giám đốc kinh doanh của Trác Thị đó anh biết không? Tập đoàn Trác Thị lớn nhất thành phố này đó..."

Trác Nhất Thành nhếch mép cười nhẹ, giọng anh trầm thấp nói:

"Dương Hùng vốn là một người đàn ông nhìn xa trông rộng... Sao lại cưới phải một người vợ tầm nhìn hạn hẹp, thích giở thói kiêu căng đàn áp người khác như chị vậy... Ép hôn sao?"

Nghe thấy anh nhắc đến tên chồng mình, bà ta thoáng đờ người trong chốc lát, giọng nói không còn mạnh mẽ như lúc nãy nữa, lấp ba lấp bấp hỏi anh:

"Anh... Anh tại sao lại biết tên chồng tôi."

Trác Nhất Thành không nói gì, anh lấy điện thoại từ trong túi của mình ra call video với chồng bà ấy luôn cho nó gọn.

Cuộc gọi vừa được kết nối, ở đầu dây bên kia Dương Hùng đã vội vàng lên tiếng trước:



"Tổng giám đốc... Cậu có chuyện gì mà gọi cho tôi vậy."

Lời vừa nói ra đã khiến cho mẹ Dương Chí như dính chú định thân, chết đứng tại chỗ, giọng nói trong điện thoại truyền ra không ai khác chính là chồng bà, người mà bà dựa dẫm để tác oai tác quái vậy mà lại cung kính gọi người đàn ông trẻ tuổi trước mặt đây là Tổng giám đốc...

Trác Nhất Thành thấy khuôn mặt trắng bệch không một giọt máu của bà ta thì cười nhẹ, anh trầm giọng nói với Dương Hùng ở đầu dây bên kia:

"Anh Hùng, con trai anh và con trai tôi đánh nhau trên lớp học, anh nói xem phải xử lý như thế nào?"

"Cậu có con trai từ khi nào vậy?" Dương Hùng ngơ ngác hỏi, tin tức này cũng thật là chấn động nha, chắc anh là người đầu tiên trong công ty biết được tin này.

Trác Nhất Thành bị hỏi vặn ngược ngay chỗ yếu, chẳng lẽ trả lời là chính anh cũng mới vừa biết mình có con được một tháng sao? Đâu thể như vậy được. Anh hắng giọng trả lời Dương Hùng:

"Tại vì vợ chồng tôi sống nội tâm, không muốn đem chuyện con cái đi rêu rao khắp nơi thôi mà..."

Dương Hùng gật gù, tỏ vẻ đã hiểu ý của Trác Nhất Thành, anh thấp giọng nói:

"À... Chuyện của hai đứa nhỏ cứ xem camera mà giải quyết thôi, ai đúng ai sai thì hai thằng nhóc cũng phải xin lỗi nhau, bạn bè cả mà."

Trác Nhất Thành hài lòng gật đầu, Dương Hùng là người biết tiến biết lùi, có một cái đầu đầy sạn, nếu không cũng chẳng thể ngồi vững ở vị trí giám đốc kinh doanh ở Trác Thị nhiều năm như thế, tiếc là cưới phải một bà vợ không biết phải trái đúng sai, chỉ biết làm gương xấu cho con mình.

"Vậy thôi tôi cúp máy trước... Có dịp dẫn con trai tôi đến công ty gặp mặt anh." Trác Nhất Thành nói.



"Được... Tạm biệt."

Điện thoại vừa ngắt kết nối, dáng vẻ hung dữ ngang ngược của người đàn bà trước mặt đã không còn, bà ta như một con mèo ngoan... Cười cười nhẹ giọng nói:

"Trác tổng à... Tôi xin lỗi, tôi không biết bé đây là con trai anh."

Trác Nhất Thành lập tức cắt ngang lời nói bà ta, anh cao giọng nói:

"Vậy không phải con trai tôi thì có thể tùy ý ức hiếp à." Dừng lại một chút, anh đổi giọng nhìn sang Tiểu Hiên hỏi:

"Tiểu Hiên kể cho ba nghe chuyện xảy ra trên lớp đi."

Tiểu Hiên gật đầu, kể lại đầu đuôi mọi chuyện cho anh:

"Dạ... Chuyện là thế này..."

Những người nghe câu chuyện này đều hiểu được xích mích của hai bạn nhỏ chỉ là một hiểu lầm, còn nhỏ nhưng đều muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân khiến những người lớn trong phòng đều cười gượng không biết phải xử lý chuyện này như thế nào.

Trác Nhất Thành nhìn sang cậu nhóc Dương Chí bị con trai mình đấm bầm mặt đang trốn sau lưng mẹ mà cười khổ, anh nhẹ giọng gọi cậu lại:

"Dương Chí... Cháu ra đây."

Cậu bé Dương Chí này vốn không có tính xấu, chỉ là thấy tiểu Hiên làm Ngọc Quyên mà cậu mến khóc nên chẳng cần biết chuyện gì liền muốn nhào đến đòi lại công bằng cho cô bé... Lúc nãy nghe Tiểu Hiên kể lại mọi chuyện, cậu biết mình đã nông nỗi, không những đánh bạn mà còn gây phiền phức cho ba mẹ cậu, vì người trước mặt từ nãy giờ cậu cũng lờ mờ hiểu được, chú ấy là sếp của ba cậu.

Dương Chí chầm chậm bước đến gần Trác Nhất Thành, mắt cậu bé hơi ngấn nước không dám nhìn anh vì vừa sợ vừa thẹn.

Trác Nhất Thành đặt Tiểu Hiên xuống, cho nhóc đứng đối diện Dương Chí, anh nhìn hai nhóc con không chịu nhìn thẳng vào mắt nhau mà phì cười:

"Tiểu Hiên, Dương Chí, cả hai đứa chỉ là có ý tốt muốn bảo vệ bạn gái, hoàn toàn không đáng trách, nhưng bạo lực là không tốt, hai đứa hãy xin lỗi nhau đi."

Nhờ có sự dàn xếp của Trác Nhất Thành, hai cậu bạn cứng đầu cũng bắt tay làm hoà, anh còn tiện thể quét ánh mắt cảnh cáo về phía mẹ Dương Chí rồi mới xin phép cô giáo cho Tiểu Hiên nghỉ học ngày hôm nay vì lo tâm trạng thằng bé bị ảnh hưởng cũng không học được gì.

Ngồi trong chiếc siêu xe của ba mình, Tiểu Hiên lại trở về dáng vẻ ông cụ non, thấp giọng chất vấn Trác Nhất Thành:

"Ba lừa con..."

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK