"Chúng ta về nhà nói chuyện được không? Hôm nay là sinh nhật của Tiểu Hiên chúng ta không thể như thế này trước mặt thằng bé được."
Triệu Huyền Vi ngẫm nghĩ một lúc cũng gật đầu, hai người cũng không thể vì chuyện cá nhân mà ảnh hưởng đến niềm vui của con trẻ.
Giản Trung Khúc thấy cô đồng ý theo mình về nhà thì vui mừng khôn xiết, hắn vội vàng đứng dậy nhanh nhẹn đẩy xe lăn giúp cô.
Nhưng khi hắn vừa nhoài người về phía trước thì một chiếc dép đi trong nhà mạnh mẽ đáp vào mặt hắn.
Triệu Huyền Vi sững sờ, chẳng hiểu một màn trước mặt là như thế nào, cô quay đầu lại nhìn thì thấy Triệu Huyền Thanh hung hăng như muốn nhào về phía hai người đánh Giản Trung Khúc tơi nơi nhưng bị Trác Nhất Thành cật lực cản lại.
Giản Trung Khúc xoa xoa sườn mặt đỏ chói in hằn một dấu giày của Triệu Huyền Thanh mà nhức nhối trong lòng.
Nhưng hắn cũng chẳng quan tâm cho lắm chỉ biết tìm cách giả vờ đáng thương trước mặt cô:
"Vi Vi... anh không sao, em đừng lo."
Triệu Huyền Vi liếc xéo hắn, cô lạnh giọng nói:
"Ai lo cho anh... đừng có tự mãn."
Thật sự Triệu Huyền Vi cũng không tuyệt tình như vậy, lúc chưa kịp nhìn thấy vật thể vứt vào người hắn là cái gì cô cũng lo đến phát hoảng, nếu lỡ là đá cuội hay khúc gỗ nào chẳng phải sẽ rất nguy hiểm sao? Nhưng mà nhìn cái vẻ mặt hiện lên hai chữ lừa đảo to đùng kia cô không thể nào mà có thể nói chuyện thân thiện được.
***
Trở về căn hộ của Giản Trung Khúc đèn còn chưa được bật lên, hắn còn chưa biết kiếm cớ gì để giải thích với cô, biện bạch cho chính bản thân mình thì điện thoại lại đổ chuông.
Giản Trung Khúc không dám để Triệu Huyền Vi vuột khỏi tay mình, hắn vừa nắm tay cầm xe lăn của cô vừa bắt máy:
"Alo...". Đam Mỹ H Văn
"..."
Không biết đầu dây bên kia nói gì, Giản Trung Khúc đanh giọng quát lớn:
"Vớ vẫn... sao có chuyện này được."
"..."
Giản Trung Khúc thở dài day day mi tâm của mình, trầm giọng nói:
"Được rồi... mai tôi đến công ty rồi giải quyết."
Triệu Huyền Vi dù không nghe thấy người ở đầu dây bên kia nói gì nhưng cô có thể cảm nhận được có việc gì đó không hay đã xảy ra... cô rất muốn mở miệng hỏi Giản Trung Khúc có chuyện gì... nhưng lại không làm sao cất lời được cho đến khi hắn kết thúc cuộc gọi mà ngồi quỳ trước mặt cô.
Ánh mắt Giản Trung Khúc nhìn cô rất lạ, có chút dè dặt dường như hắn đang chuẩn bị nói điều gì đó nhưng sợ cô sẽ tổn thương nên rất cẩn thận lời nói của chính mình.
"Vi Vi... anh có chuyện này muốn nói với em... em nghe xong đừng kích động nhé!"
"Có chuyện gì?" Triệu Huyền Vi cố nén giọng mình lại, tỏ ra vẻ thật bình tĩnh nhưng lòng bàn tay của cô đã cuộn tròn lại, siết chặt đặt trên đầu gối trong tay đổ đầy mồ hôi... chẳng biết làm sao mà cô lại có cảm giác căng thẳng như vậy.
Giản Trung Khúc ánh mắt xót xa nhìn cô, hắn nhẹ giọng thuật lại mọi chuyện:
"Như Mỹ vừa gọi điện báo anh... tác phẩm "Chúng ta có bắt kịp hoàng hôn" của em vừa xuất bản một tháng trước bị tố đạo truyện... bên kia đòi bồi thường nếu không sẽ kiện em ra toà."
Triệu Huyền Vi lúc này đã không thể giữ được bình tĩnh nữa, cô căng thẳng đến nỗi hai tay đập mạnh lên bộ phận tựa tay cao giọng nói:
"Không thể nào... đó hoàn toàn là tâm huyết của em... làm sao có thể là đạo phẩm được."
Giản Trung Khúc vội vàng nắm chặt lấy tay cô, nhẹ giọng trấn an cô gái bé nhỏ của mình:
"Anh biết... anh biết mà... em bình tĩnh đi, anh sẽ giải quyết chuyện này thật tốt... em không cần phải lo."
Đáy mắt Triệu Huyền Vi đỏ au, tâm huyết của cô lại đột nhiên bị người khác nói là của họ, đứa con tinh thần lại trở thành rác phẩm trong mắt độc giả, một người có tâm hồn nhạy cảm như cô làm sao chịu được đả kích này.
Triệu Huyền Vi rưng rưng nước mắt nghẹn ngào hỏi Giản Trung Khúc:
"Anh có tin em không?"
Hắn nghe cô hỏi như vậy đã im lặng nhìn cô một lúc lâu rồi mới dịu dàng khẽ cười nói:
"Ngoài việc em lấy cắp trái tim anh ra... thì anh chắc chắc Vi Vi của anh chưa từng lấy cắp của ai một cái gì cả."