Lục Như Ân gục mặt, gật đầu, khẽ ừm một tiếng, Jay tựa lưng vào băng ghế, nghiêm túc hỏi: “Ân Ân! Nếu như cả đời này Âu Tĩnh Kỳ cũng không thể nhớ ra em thì sao? Em vẫn sẽ kiên trì theo đuổi, đi theo cậu ta như vậy à?”
Cô lại tiếp tục gật đầu: “Cho dù cả đời này Tĩnh Kỳ không thể nhớ lại mọi chuyện thì cũng không sao cả, em vẫn sẽ như thế, vẫn sẽ theo đuổi, bám lấy anh ấy mặc cho anh ấy có chán ghét, khó chịu với em như thế nào.” Cả đời này Lục Như Ân chỉ yêu một mình Âu Tĩnh Kỳ, mối tình năm mười bảy tuổi là mối tình đầu cũng là mối tình cuối cùng của cô, anh không nhớ ra cô cũng không sao, chỉ cần anh sống vui vẻ là được.
“Em đúng là một cô gái ngốc, em đã lụy cậu ta luôn rồi đấy.” Jay búng nhẹ lên trán của Lục Như Ân, thở dài bất lực trước tình yêu cô dành cho Âu Tĩnh Kỳ.
Jay đứng dậy rời đi, tiếp tục công việc của mình, Lục Như Ân ngồi ở đấy thêm một lúc, vừa chuẩn bị đứng lên thì nhận được tin nhắn từ Paul, khóe môi của cô giật giật khi thấy dòng tin nhắn của bạn thân: “Này, cẩn thận một chút, coi chừng bị dính bầu đấy, tuy Âu Tĩnh Kỳ vẫn chưa nhớ lại nhưng cậu nên nhớ anh ta là đàn ông, ở chung với một cô gái xinh đẹp như cậu khó mà kiềm lòng được lắm.”
Lục Như Ân nhắn lại vỏn vẹn một chữ ‘cút’ rồi cất điện thoại vào trong túi, quay trở lại phòng bệnh của Âu Tĩnh Kỳ. Anh thấy cô quay lại liền mỉm cười cất tiếng: “Cuối cùng thì cô cũng quay lại rồi, cô hãy mau giúp tôi làm thủ tục xuất viện đi.”
“Em đã làm xong hết từ lâu rồi, chỉ đợi anh tỉnh lại thôi.”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Này Những Phong Hoa Tuyết Nguyệt
2. Lỡ Nhịp Yêu Em
3. Đừng Cắn Em Mà
4. Nhật Ký Thầm Yêu Dải Ngân Hà
=====================================
Âu Tĩnh Kỳ nghe vậy ngay lập tức xuống giường, anh muốn đi về lắm rồi, không thích mùi ở bệnh viện chút nào. Lục Như Ân khẽ cười chậm rãi đi phía sau của anh, đến xe thì cô nhất quyết giành lái, dứt khoát đẩy Âu thiếu gia sang ghế lái phụ, thấy anh ngoan ngoãn ngồi im Lục Như Ân gật gù hài lòng lái xe đi.
- ---------------------------------------------------------
Thành phố S
Ngô gia
Ngô Trường Sinh vừa về đến nhà đã thấy đứa em trai của mình ăn diện đẹp đẽ, cả người thơm đến mức anh nghĩ thằng em trai này có phải là đã dùng hết cả một chai nước hoa luôn không? Nhìn dáng vẻ vui vẻ, phơi phới đó của Ngô An Nguyên, anh liền biết đứa em trai này đi gặp ai, anh bày ra vẻ mặt khinh bỉ, có lòng tốt nhắc nhở: “Này, con nhà người ta còn chưa tròn mười bảy tuổi đó, cẩn thận một chút, không khéo lại đi tù mọt gông.”
Ngô An Nguyên đanh mặt, nụ cười trên môi cũng tắt đi, ngày nào không đâm chọt em trai của mình là không chịu nổi hay sao ấy: “Em không phải là một tên cầm thú.”
“Đúng rồi, em còn hơn cả cầm thú nữa.” Ngô Trường Sinh gật gù phun ra một câu khiến cho Ngô An Nguyên tức đến xì khói.
Ngô An Nguyên lườm lườm anh trai mình sau đó tức tối bỏ đi, nếu không phải tâm trạng anh đang tốt thì có lẽ anh đã lao đến đấm Ngô Trường Sinh một phát rồi, mà mỗi lần lao đến đấm người bị thương lại là anh, Ngô An Nguyên chưa bao giờ sờ được tới mặt của Ngô Trường Sinh.
Lái xe đến nhà hàng, nơi đã hẹn với Bùi Chi Nhật, bước vào căn phòng đã được đặt sẵn từ trước, thấy ‘em trai’ yêu dấu đã đến rồi, anh cong khóe môi lên cười thật tươi ngồi xuống chiếc ghế đối diện: “Xin lỗi em, em đợi anh có lâu không?”
“Lâu, mai mốt đi không có giờ giấc như thế thì đừng hẹn tôi.” Bùi Chi Nhật lạnh nhạt thẳng thắn đáp lại, thật ra anh chỉ đợi tầm khoảng mười lăm phút thôi, đối với người khác thì có lẽ sẽ không phản ứng gay gắt như thế, nhưng đối với anh một con người đã bị lây cái tính nghiêm túc, giờ nào ra giờ nấy, đã hẹn thì phải đúng giờ của Lục đại tiểu thư thì mười lăm phút đối với anh đã lâu rồi.
Ngô An Nguyên thầm than trong lòng, Alex của anh khó tính quá rồi, anh bắt đầu xin lỗi, làm nũng với Bùi Chi Nhật. Nếu đổi lại là những người tình trước thì họ sẽ chết mê chết mệt nhưng trong mắt của Bùi Chi Nhật, những hành động như làm nũng của Ngô An Nguyên trông không khác gì một con khỉ cả.
Ăn trưa xong, Ngô An Nguyên lấy lòng Bùi Chi Nhật bằng cách dẫn đi mua sắm, chỉ cần Bùi Chi Nhật liếc nhìn cái nào thì anh sẽ ngay lập tức mua món đó, Bùi Chi Nhật hít sâu một hơi để giữ bình tĩnh, thật muốn kiếm cục đá đập chết Ngô thiếu gia mà, trong lòng thầm khẳng định vị Ngô thiếu gia này chắc chắn có bệnh về não, cần phải được chữa trị gấp.
Trước khi tạm biệt, kết thúc một buổi trưa đầy vui vẻ, Ngô An Nguyên đã lén nhét cái gì đó vào trong balo của Bùi Chi Nhật, anh nào ngờ được cái hành động này khiến cho bản thân suýt phải nhập viện, suýt phải đi chỉnh hình.
- ----------------------------------------------------
Nước Ý
Lục Như Ân nằm dài trên chiếc ghế sô pha ở phòng khách, tay cầm điện thoại xem lại những tấm ảnh mà Âu Tĩnh Kỳ đã chụp cho mình, phải nói kỹ năng chụp ảnh của Âu Tĩnh Kỳ ‘cảm động trời xanh’, chụp nghệ thuật đến mức cô còn không nhận ra bản thân mình, tấm ảnh mờ mờ ảo ảo như ma quỷ vậy, nếu lúc sáng Lục Như Ân không bắt anh chụp lại cho đến khi đẹp mới thôi thì có lẽ đã uổng phí một buổi sáng rồi.
Âu Tĩnh Kỳ vừa nghe điện thoại xong thì vội vàng, gấp gáp từ trong phòng đi ra nói với cô: “Chúng ta mau quay về thôi, Khải Hiên vừa mới gọi cho tôi báo một số việc, bây giờ tôi cần phải quay về ngay, cô vào phòng thu dọn đồ đạc đi.”
“Hả? Ờ, em đi thu dọn ngay.” Lục Như Ân ngơ ngác mất vài giây mới định hình được, cô đứng dậy đi nhanh vào phòng thu dọn đồ đạc. Trong lúc thu dọn đồ đạc, cô nhận được tin nhắn từ em trai báo rằng có người dám đến sòng bài của Bạch gia tác oai tác oái, sắc mặt của cô tối sầm, đôi mắt trở nên lạnh lẽo đáng sợ, dám đến địa bàn của Bạch gia làm càn, kẻ đó chê mạng quá dài rồi đúng không?