Lục Như Ân bĩu môi không đáp lại, cô vừa định lấy quần áo để đi tắm thì tiếng chuông điện thoại vang lên, nhìn thấy cái tên hiển thị trên điện thoại, đôi mày của cô hơi nhướng lên sau đó nghe máy: “An Hương! Sao đột nhiên lại gọi cho chị thế? Mà sức khỏe của em sao rồi? Ổn chứ?”
“Em ổn rồi, ngày mai em có thể đến gặp chị được rồi.” Bạch An Hương vui vẻ trả lời, được thần tượng kiêm chị họ của mình hỏi thăm khiến cô vui vẻ đến mức suýt nữa thì quên mất chuyện chính cần nói rồi: “Em gọi cho chị là muốn nói cho chị biết một chuyện, khi nãy em có nghe ba mẹ của chị bảo rằng muốn ghép đôi chị với anh Tĩnh Kỳ đấy.”
“Cái gì? Ghép đôi chị với Âu Tĩnh Kỳ?” Lục Như Ân nhăn mặt nhíu mày, cô nghi ngờ lỗ tai của mình có vấn đề, cô có nghe nhầm không? Ba mẹ muốn ghép đôi cô với cái tên ẻo lả đó sao?
Lục Đình Quân chỉ mới vừa đứng dậy định quay về phòng của mình thì nghe tin chấn động, anh mở to hai mắt quay đầu lại nhìn chị gái của mình, anh cũng ngỡ ngàng, hết hồn không kém Lục Như Ân. Lần này cháy nhà thật rồi, anh có nên gọi điện báo cho Âu Tĩnh Kỳ chạy trốn trước không? Với cái bản tính đáng sợ của chị gái anh, nếu như kiên quyết ghép đôi thì sẽ có hai khả năng xảy ra, một là giết chết Âu Tĩnh Kỳ, hai là xẻo mất cái đó để có thể lấy cớ mà từ chối chuyện ghép đôi.
Nhận được câu trả lời khẳng định của Bạch An Hương, sắc mặt của Lục Như Ân đã đen lại, trông vô cùng khó coi. Ngay lúc này, hai chị em nghe thấy tiếng xe liền biết ba mẹ của mình đã về, Lục Như Ân cúp máy bước nhanh xuống lầu, cô không vòng vo hỏi này nọ mà trực tiếp vào thẳng vấn đề: “Ba mẹ! Con nghe nói ba mẹ định ghép đôi con với Âu… anh Tĩnh Kỳ sao?” Cô mà gọi cả họ lẫn tên của Âu Tĩnh Kỳ trước mặt ba mẹ thì thế nào cũng sẽ bị mắng té tát, những lúc không có mặt của mọi người thì Lục Như Ân không những là gọi cả tên lẫn họ mà còn mắng anh như con luôn ấy chứ.
“Ừm, hai đứa lớn lên cùng nhau lại còn rất thân thiết với nhau nữa, ba mẹ thấy nếu như hai đứa thật sự thành một đôi sẽ là một chuyện vô cùng tốt.” Bạch Nhã Băng mỉm cười, gật đầu ừ nhẹ một tiếng, mỗi lần thấy con gái của mình đứng bên cạnh của Âu Tĩnh Kỳ, bà cảm thấy hai đứa vô cùng xứng đôi, như là trời sinh một cặp vậy.
Lục Đình Quân đứng trên lầu nghe ba mẹ mình nói chị gái cùng Âu Tĩnh Kỳ thân thiết với nhau thì gục mặt che miệng cười, anh cố gắng không để bản thân bật cười thành tiếng, hẳn là thân thiết lắm. Chỉ cần nghĩ đến chuyện chị hai của mình cùng Âu Tĩnh Kỳ sẽ trở thành một đôi với nhau thì… mối tình ấy không phải là cảm động mà là thật cảm lạnh, mỗi lần Âu Tĩnh Kỳ làm gì phật lòng Lục Như Ân thì chỉ có nước xách dép chạy thục mạng mà thôi.
Lục Như Ân cười gượng, giữ bình tĩnh nói với ba mẹ của mình: “Ba mẹ đừng có ghép cặp như thế, con không đồng ý đâu, con muốn được tự do yêu đương, cho dù là ba mẹ không ép buộc nhưng nó cũng sẽ khiến con bị áp lực, một áp lực vô hình.” Vừa nói cô vừa làm nũng, cái chiêu này rất có hữu dụng, trước giờ rất ít có ai không mềm lòng trước cái chiêu này của cô.
Quả nhiên là rất có tác dụng với Lục Dĩ Tường và Bạch Nhã Băng, Lục Dĩ Tường véo nhẹ má của Lục Như Ân, cười nhẹ lên tiếng: “Được rồi, con đừng làm nũng nữa, ba mẹ cũng chỉ mới có ý định như thế thôi, con không thích thì ba mẹ sẽ không nhắc đến, không cố gán ghép nữa.”
Cô cười tít cả mắt khi nghe ba mình nói thế, trong lòng vô cùng vui vẻ, cô quay trở về phòng của mình để tắm rửa rồi lại tiếp tục giải quyết một số công việc của Bạch gia, người hiện tại nắm giữ Bạch gia là Lục Đình Quân nhưng người xử lý hết mọi công việc là Lục Như Ân, cô chính là người đứng sau giúp em trai xử lý hết mọi việc, sẵn sàng tiêu diệt hết những người có ý đồ xấu, đe dọa đến thế lực Bạch gia và em trai.
- ------------------------------------------------------------------
Âu gia
Âu Tĩnh Kỳ sau khi về nhà hay tin ba mẹ của mình muốn ghép đôi mình với Lục Như Ân, anh cũng giống hệt với cô bình tĩnh nói với ba mẹ. Âu Hoằng Phong cùng Từ Phương Hiểu thấy con trai không thích cũng không muốn ép buộc, chỉ là họ thấy anh và cô cũng rất xứng đôi với nhau nên mới nảy ra cái ý tưởng ghép đôi ấy, bây giờ anh không thích thì họ chỉ đành từ bỏ, không nuôi hy vọng nữa.
Âu Tĩnh Như thầm thở dài, có chút thất vọng khi anh trai của mình không chịu ghép đôi, vậy là cô đã vuột mất một chị dâu xinh đẹp rồi sao? Trong bốn người là cô, Dạ Ngân Tuyết, Lục Như Ân và Phương Tuệ Vi thì Lục Như Ân là xinh đẹp nhất, Âu Tĩnh Như trước giờ gặp vô số người con gái đẹp nhưng không một ai có thể vượt qua được Lục Như Ân cả. Khi nghe ba mẹ muốn ghép đôi, cô đã vui mừng, ủng hộ cả hai tay hai chân vì nếu thành công thì sau này cô sẽ được ngắm cái nhan sắc tuyệt trần ấy. Mặc dù bây giờ Âu Tĩnh Như cũng có thể thoải mái ngắm nhưng trở thành chị dâu của cô vẫn là tốt nhất, nam thần thành với nữ thần thì cháu của cô sau này chính là thiên thần.
Âu Tĩnh Kỳ về phòng của mình, anh nằm dài trên giường, hàng mày cứ nhíu lại khi nghĩ đến chuyện ghép đôi, anh mà thành với Lục Như Ân thật thì cả Âu gia sẽ không có ngày nào được yên ổn, gà bay chó chạy cho xem. Ôi chỉ cần nghĩ thôi cũng đã đau đầu, mệt trong người rồi.
- ---------------------------------------------------------
Lục gia
Bùi Chi Nhật nằm trên giường, hai mắt mở to nhìn lên trần nhà, trong lòng cứ luôn lo lắng cho người con trai muốn giúp mình nhưng không thành, không biết bây giờ anh ta có ổn không? Có khi nào anh ta vẫn còn bị trói ở đó không nhỉ? Trong đầu của Bùi Chi Nhật xuất hiện hàng loạt câu hỏi, cứ suy nghĩ rồi lo lắng mãi khiến cho anh dần chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.
Lục Như Ân ngồi xử lý công việc cho đến hơn mười một giờ mới xong, cô ngả lưng xuống giường nghỉ ngơi, trong đầu nghĩ đến chuyện ngày mai đi học lại khiến cô có chút khó chịu, vẫn còn một đống trường tốt nhưng không chọn, cứ nhất quyết bắt cô học cùng trường với cái tên đáng ghét Âu Tĩnh Kỳ đó. Cầu cho ngày mai không chạm mặt Âu Tĩnh Kỳ không thì ngôi trường sẽ gặp sóng gió mất.