Vân Sơn không chần chừ, dứt khoát vỗ mạnh vào mặt của Trần Hữu một cái đau điếng, Trần Hữu ôm mặt, không còn quan tâm Vân Sơn đánh mình mạnh như thế nào nữa, chuyện bây giờ anh quan tâm đến chính là hai người con đứng trước mặt mình, nói mặt trời mọc hướng tây, nam, bắc gì đó anh còn tin hơn là chuyện hai con người oan gia này có ý với nhau, chuyện này kinh dị lắm luôn.
Âu Tĩnh Kỳ giơ bàn tay đang nắm tay của Lục Như Ân lên cao, mỉm cười nói: “Như mọi người đã thấy đấy,kể từ giây phút này tôi và Ân Ân sẽ bắt đầu hẹn hò lại với nhau.”
“Không, không tính hôm nay, muốn tính thì phải tính từ ngày mai.” Lục Như Ân ngay lập tức đáp lại lời của Âu Tĩnh Kỳ, bây giờ muốn hết một ngày rồi, tính cái gì chứ?
“Vâng vâng, nghe theo em hết.” Âu Tĩnh Kỳ cưng chiều gật gật đầu nghe theo lời của tiểu yêu tinh nhà mình.
Dạ Khải Hiên nhăn mặt, chớp mắt không ngừng, anh nuốt nước bọt lên tiếng: “Đình Quân! Anh nghĩ chúng ta nên mau đi tìm thầy cúng về đây đi, Tĩnh Kỳ cùng Như Ân bị ai đó nhập rồi, hai người đứng trước mặt chúng ta bây giờ không phải là hai người họ đâu, hai người họ không bao giờ thân thiết, anh anh em em như thế.”
Lục Đình Quân gật đầu như gà mổ thóc, những người khác đứng xung quanh cũng đồng tình với chuyện này, khẳng định chắc chắn Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ bị nhập rồi, phải mau chóng mời thầy cúng đến thôi.
“Mời cái gì mà mời, đừng có nói nhảm.” Âu Tĩnh Kỳ cau mày hơi lớn giọng đáp.
Lục Như Ân kéo Âu Tĩnh Kỳ đi ra khỏi phòng tra tấn sau đó bước vào phòng khách gần đó, những người khác cũng vội đi theo nhưng vẫn giữ một khoảng cách nhất định, bọn họ sợ người tiếp theo bị ma nhập là mình.
Đợi sau khi tất cả mọi người ngồi vào chỗ, Âu Tĩnh Kỳ mới cười cười nói rõ mọi chuyện: “Thật ra tôi và Như Ân đã yêu nhau từ bốn năm trước lận, chúng tôi hẹn hò từ khi còn ở bên Ý, sau đó bị người ta truy sát kết cục là cả hai đều quên đi đối phương, cho đến tận bây giờ mới nhớ lại toàn bộ mọi chuyện trong quá khứ.” Vừa nói anh vừa vuốt ve bàn tay mịn màng của Lục Như Ân.
Tất cả há hốc miệng, cằm sắp rơi xuống đất luôn khi nghe một chuyện kinh thiên động địa như thế, đại não của mọi người tạm thời chưa xử lý được thông tin này. Hai cái người như chó với mèo, như nước với lửa vậy mà đã từng yêu nhau? Dạ Khải Hiên là người tiếp nhận thông tin này nhanh nhất, anh nheo mắt hỏi: “Ai đã truy sát hai người?”
“Không biết, anh chỉ biết trên cổ của bọn truy sát có một hình xăm hình vương miện, ai cũng có cả, năm đó bọn chúng truy sát bọn anh không ngừng nghỉ, chạy hết cả một khu rừng mà vẫn không buông tha, khi đó anh đã chạy ra đánh lạc hướng, bọn chúng chỉ biết anh ở khu vực đó không biết vị trí cụ thể nên đã quăng lựu đạn cho nổ tung nơi đó, anh bị chấn thương ở đầu rất nặng, là Mark đã đến cứu anh, anh hôn mê gần một tháng mới tỉnh lại và mất đi một phần ký ức.” Âu Tĩnh Kỳ chậm rãi kể lại mọi chuyện.
Hình xăm hình vương miện? Lục Như Ân như bắt được trọng điểm, cô ngồi thẳng người lại thốt lên: “Có lẽ em biết kẻ đứng sau truy sát chúng ta năm đó là ai rồi.” Âu Tĩnh Kỳ, Dạ Khải Hiên cùng những người ở đấy đồng loạt hướng mắt nhìn cô: “Gã Tom cũng có một hình xăm vương miện ở trên cổ, gã khai rằng người đứng sau gã là One, những kẻ truy sát cũng có hình xăm giống như thế nên khả năng rất cao người đứng sau cũng là One.”
“Nhưng ba kẻ khi nãy lại không có hình xăm trên cổ trong khi người đứng sau bọn chúng cũng là One.” Lục Đình Quân nhíu chặt hai mày lên tiếng, anh nhớ rất rõ, dám khẳng định ba kẻ lúc nãy không hề có bất kỳ hình xăm nào trên cổ cả.
“Đó cũng chính là lý do chỉ nói rất có khả năng mà thôi, chị chưa dám khẳng định chuyện gì cả.” Lục Như Ân đáp lại ngay.
Mọi chuyện lại rối rắm thêm một lần nữa, Âu Tĩnh Kỳ thấy người yêu của mình có chút mệt mỏi liền mở miệng: “Thôi được rồi, chuyện này chúng ta sẽ từ từ điều tra rõ, bây giờ quay về nghỉ ngơi trước đi.”
Tất cả đều gật đầu đồng ý, Âu Tĩnh Kỳ không nói gì thêm chỉ nắm lấy tay của Lục Như Ân kéo đi một mạch, không chỉ có mọi người mà cả cô cũng ngơ ngác không hiểu hành động này của anh. Đợi sau khi chiếc xe lăn bánh chạy đi, Lục Như Ân ngồi ở ghế lái phụ mới quay sang cất giọng hỏi: “Có chuyện gì muốn nói riêng với em à?”
“…” Âu Tĩnh Kỳ không trả lời chỉ tập trung lái xe, chạy được một quãng đường khá xa thì tấp vào lề đường.
Anh đột ngột tấp vào rồi thắng lại khiến cho Lục Như Ân không kịp phản ứng, cô giật mình khi Âu Tĩnh Kỳ đặt một nụ hôn lên môi của mình, nụ hôn từ nhẹ nhàng sau đó lại chuyển sang mạnh bạo, anh luồn lưỡi vào bên trong khoang miệng của cô, càn quét bên trong đấy, Lục Như Ân mất một lúc mới theo kịp tiết tấu mà đáp lại. Âu Tĩnh Kỳ hôn đến mức cảm thấy tiểu yêu tinh của mình hít thở không thông mới chịu rời khỏi đôi môi ấy, đôi môi đỏ của cô bị anh hôn đến sưng hết cả lên.
Đến lúc này, Âu Tĩnh Kỳ mới cất tiếng hỏi: “Ân Ân! Vết sẹo ở cổ tay của em có phải vì anh mà xuất hiện đúng không?” Ngón tay của anh vuốt ve dọc theo vết sẹo trên cổ tay của cô, càng nhìn càng đau lòng.
“Anh nói gì thế? Không phải đâu, vết sẹo này chỉ là do em bất cẩn bị thương trong lúc tìm kiếm anh trong đống đổ nát kia thôi.” Lục Như Ân cười cười lắc đầu trả lời, cô không muốn anh tự trách càng không muốn anh biết được những chuyện xảy ra với cô vào thời gian đó.