Nghe thấy tiếng bước chân Lục Như Ân liền nhận ra đó là Âu Tĩnh Kỳ, cô quăng điếu thuốc xuống đất sau đó dùng chân dụi tắt nó đi, sắc mặt lạnh lùng nhanh chóng biến mất, gương mặt của cô đã hoàn toàn trở về bình thường.
“Ân Ân! Em ở đây làm gì thế?” Âu Tĩnh Kỳ vừa cất giọng hỏi xong thì liếc mắt nhìn xuống đất thấy tàn thuốc đôi mày của anh hơi nhíu lại: “Sao em lại hút thuốc? Có chuyện gì phiền não à?”
Lục Như Ân mỉm cười nhưng ánh mắt lại không có một chút ý cười nào, cô cất bước tiến lại gần anh giọng nói như đùa giỡn nhưng nếu để ý kĩ liền có thể nhận ra trong đó có bao nhiêu phần là nghiêm túc: “Tĩnh Kỳ! Đột nhiên em có một thắc mắc muốn hỏi anh.” Đôi mắt của cô lóe lên một tia sắc bén khó nhận ra được: “Anh có đang giấu em chuyện gì không?”
Bùi Gia Linh nín thở chờ đợi câu trả lời của Âu Tĩnh Kỳ, không biết người đàn ông trước mặt này có tinh ý nhận ra sự khác thường của bạn thân của cô không nữa. Âu Tĩnh Kỳ có hơi giật mình nhưng bề ngoài vẫn điềm tĩnh trả lời: “Tất nhiên là không có rồi.”
Lục đại tiểu thư ồ lên một tiếng không nói gì nữa chỉ cười cười bước đi, Âu Tĩnh Kỳ cùng Bùi Gia Linh nhanh chân đuổi theo cô.
- ------------------------------------------------------.
||||| Truyện đề cử: Quấn Quýt Không Rời |||||
Trời tối, mọi người đợi Tống Kỳ rời khỏi biệt thự thì ngay lập tức lẻn vào bên trong, Bùi Chi Nhật cùng Ngô An Nguyên ngồi bên trong xe xâm nhập vào hệ thống camera sau đó báo cáo tình hình, xem xung quanh đó có bao nhiêu người cho bọn người Âu Tĩnh Kỳ biết.
Lục Như Ân cùng Lục Đình Quân, Bùi Gia Linh, Tần Minh Vũ và một số người khác đi theo sự chỉ dẫn của Bùi Chi Nhật, hạ gục người của Tống Kỳ thuận lợi tìm được căn phòng nhốt Phương Tuệ Vi. Tần Minh Vũ thấy vợ của mình nằm bất tỉnh dưới đất thì hoảng sợ vô cùng, anh vội chạy đến đỡ lấy cô, miệng không ngừng gọi: “Vi Vi! Vi Vi! Em tỉnh lại đi! Vi Vi!”
Phương Tuệ Vi cau mày tỉnh lại, thấy Tần Minh Vũ cô mừng rỡ ôm chầm lấy anh, anh không ngừng vỗ nhẹ lên lưng của cô trấn an: “Không sao, không sao rồi, đừng sợ, có anh ở đây rồi.”
Nỗi sợ hãi được xua đi một phần, Phương Tuệ Vi bình tĩnh trở lại lúc này nhớ đến Âu Tĩnh Như bị đưa tới một căn phòng khác cô gấp gáp, khẩn trương nói: “Tĩnh Như! Mọi người mau đi cứu Tĩnh Như, chị ấy bị người của One đưa đi nơi khác rồi.”
Lục Như Ân vỗ vỗ lên vai của Phương tiểu thư, lên tiếng: “Chị bình tĩnh đi, hiện tại Tĩnh Kỳ đang cùng những người khác đi cứu Tĩnh Như, chị đừng quá lo lắng, bây giờ chúng ta mau chóng rời khỏi đây thôi.”
Tần Minh Vũ dìu vợ của mình cùng mọi người gấp gáp rời khỏi nơi này. Bên kia bọn người Âu Tĩnh Kỳ cũng đã tìm ra được phòng nhốt Âu Tĩnh Như thành công cứu thoát Âu tiểu thư ra bên ngoài, tất cả mọi người sau khi tụ họp lại với nhau thì nhanh chóng ra khỏi biệt thự.
Vừa chạy xuống tầng trệt khắp căn biệt thự bỗng sáng rực lên, Tống Kỳ cùng Jay từ bên ngoài đi vào, Tống Kỳ vỗ tay phấn khích tột độ khi thấy cả đám người Lục Như Ân: “Tóm gọn các người thật quá dễ dàng, các người không cảm thấy màn cứu người này quá thuận lợi hay sao?”
Mọi người có chút hoảng loạn, sợ hãi đứng phía sau Lục Như Ân, Âu Tĩnh Kỳ, anh và cô một chút sợ hãi cũng không có đem mọi người lùi về phía sau che chắn. One đột nhiên bật cười lớn, trong đôi mắt tràn ngập sự đắc ý, hưng phấn: “Bình tĩnh quá nhỉ? Có phải các người đang tự tin rằng có thể thoát khỏi đây? Đáng tiếc các người đã lầm rồi, sẽ không có một ai có thể thoát khỏi đây cả.”
Tống Kỳ rút khẩu súng mang trong người ra cùng thuộc hạ của mình chỉa vào từng người, Âu Tĩnh Kỳ, Lục Như Ân cùng mọi người cũng rút súng vào tư thế sẵn sàng chiến đấu.
Gã One đột nhiên không hướng súng về phía bọn người Lục Như Ân nữa mà xoay người chỉa thẳng vào giữa trán của Jay, ánh mắt lóe lên sự tàn độc, phẫn nộ: “Bất ngờ lắm đúng không? Đừng tưởng tôi không biết cậu là nội gián được Âu Tĩnh Kỳ cài vào đây, ban đầu tôi quả thật đã bị cậu đánh lừa nhưng khi tôi cố bắt Bạch An Hương ánh mắt của cậu đã bán đứng cậu. Có phải khi nãy cậu đã rất hoảng loạn khi tôi bất ngờ đòi quay về đây không? Cố tìm cách để dụ tôi ra ngoài để đám người đó có thể dễ dàng cứu thoát Âu Tĩnh Như và Phương Tuệ Vi, tôi đâu có ngu ngốc đến mức mà không phát hiện ra sự bất thường chứ? Chuẩn bị tinh thần hết chưa? Ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của tất cả các người đấy.”
Âu Tĩnh Kỳ nhếch môi cười lạnh, đôi mắt lạnh băng nhìn thẳng về hướng của Tống Kỳ, giọng nói không mang chút cảm xúc nào cất lên: “Tôi nghĩ người chết không phải là chúng tôi mà là anh đó, anh tính toán rất kỹ, suy tính đề phòng trước sau nhưng lại không thể ngờ được một chuyện…”
Tống Kỳ nhíu mày nhìn chằm chằm vào Âu Tĩnh Kỳ chờ đợi anh nói tiếp, trong lòng bỗng dâng lên một cảm giác bất an, sợ hãi, không biết chuyện mà hắn không ngờ tới là chuyện gì? Hiện tại bọn người Âu Tĩnh Kỳ đều ở trong tay hắn bọn họ làm sao có thể gây ra chuyện gì nữa chứ? Đây chỉ là đang dọa thôi đúng không?
Âu Tĩnh Kỳ vì quá tập trung vào gã One mà không hề nhận ra rằng Lục Như Ân đang nhìn mình với cặp mắt lạnh lùng, sắc bén, vậy là những gì mà cô đã suy đoán đều đúng, tất cả đều nằm trong lòng bàn tay anh, Jay cũng là do anh sắp xếp đưa vào. Được, được lắm, đợi chuyện này kết thúc anh chết chắc rồi, cô nhất định sẽ không bỏ qua chuyện này dễ dàng đâu.
Âu Tĩnh Như đứng bên cạnh cảm thấy chị dâu tương lai của mình có chút lạ, sao lại nhìn anh trai cô như vậy? Trước giờ cô chưa từng thấy Lục Như Ân nhìn anh trai cô lạnh lùng như thế.
Không một ai biết chỉ có duy nhất Bùi Gia Linh biết rõ đợi sau khi chuyện này kết thúc thì ngày tàn của Âu Tĩnh Kỳ tới rồi, muốn dỗ dành bạn cô e là rất khó.