Lý Thanh Trí giật mình, mở to hai mắt nhìn người con gái duy nhất ở trong phòng, Lục Như Ân bật cười hiểu ra mọi chuyện, cô bĩu môi rồi lại gật gù lên tiếng: “Tôi cứ tưởng sẽ giấu được chứ, không ngờ lại bị phát hiện ra rồi, nếu đã vậy thì theo như quy tắc của tôi… anh phải chết rồi.” Vừa nói cô vừa ngân dài, nhất mạnh chữ chết, mặt áp sát nhìn chằm chằm vào Ngô An Nguyên.
Ngô An Nguyên nghe xong suýt thì ngất đi, Âu Tĩnh Kỳ kéo bạn gái của mình lại, đôi mắt tràn ngập sự cưng chiều nói: “Thôi, đừng có trêu Ngô An Nguyên nữa cậu ta ngất thật đấy, em đó, thật nghịch ngợm.” Sau đó lại cười cười nói với bạn của mình: “Chuyện Ân Ân là Angel tớ đã biết rồi, cậu yên tâm đi, cô ấy không làm gì cậu đâu, Ân Ân nhà tớ không phải là kiểu người giết người bừa bãi, chỉ khi động đến cô ấy thì cô ấy mới ra tay thôi.”
“Thật?” Ngô An Nguyên bán tín bán nghi cố hỏi lại lần nữa, thấy Lục Như Ân gật đầu thì mới thở phào nhẹ nhõm.
“Hai người nếu đã biết rồi thì nhớ đừng có nói lung tung cho người khác biết đấy.” Lục Như Ân cẩn thận nhắc nhở.
Hai người họ gật gật đầu, chuyện này là tất nhiên rồi, cho mười lá gan họ cũng không dám bép xép với ai, hai người vẫn còn yêu quý mạng sống của mình lắm.
Lục Như Ân cùng Âu Tĩnh Kỳ ở lại phòng bệnh của Ngô An Nguyên khá lâu, hai người cũng kể cho họ nghe mọi chuyện về bốn năm trước. Cả hai cùng nhau đi về, ngồi trên xe Lục Như Ân nhớ lại thái độ của Lý Thanh Trí đối với mình liền hỏi người yêu: “Tĩnh Kỳ! Lý Thanh Trí dường như không thích em lắm thì phải, anh ta cứ nhìn em rồi mặt mày nhăn lại, nhiều lúc em còn tưởng cơ thể của mình có mùi gì đó nữa chứ.”
Âu Tĩnh Kỳ khẽ cười, thừa biết rõ nguyên nhân vì sao lại như thế: “Không phải là không thích mà ngược lại cực kỳ thích em nữa, ngay từ lần đầu tiên gặp em ở trường Thanh Trí đã thích em rồi, cậu ấy còn muốn theo đuổi em nữa kìa, chỉ là chưa kịp làm gì thì chúng ta nhớ lại mọi chuyện, quay trở về bên nhau. Trong lòng Thanh Trí cảm thấy khó chịu cũng phải thôi, cũng may tình cảm của Thanh Trí chưa đủ lớn, nếu không anh có một tình địch cực kỳ nặng ký rồi.”
Lục Như Ân gật gù, may thật, cô còn sợ chuyện không yêu rồi hóa thành hận thù thì nguy, Lý Thanh Trí cũng không phải là người đơn giản, hiền lành gì nếu không cũng sẽ không được trở thành người của Dạ Tử Môn, hơn hết anh ta còn là bạn thân của Âu Tĩnh Kỳ.
Âu Tĩnh Kỳ lái xe chở Lục Như Ân đến tiệm bánh ngọt của Tống Kỳ, vốn chỉ mua vài cái bánh ngọt mang về nhưng lại vô tình gặp được Bạch An Hương và cả Paul, Jay. Lục Như Ân thấy Jay thì vô cùng bất ngờ, cô cùng Âu Tĩnh Kỳ nhập hội: “Jay! Anh về khi nào thế?”
“Anh mới về, đột nhiên thèm bánh ngọt nên mới rủ Paul đến đây ăn.” Jay cười nhẹ đáp lại.
Bạch An Hương thấy mọi người đều biết nhau thì vui vẻ không thôi: “Thật tốt quá, mọi người đều biết nhau.”
Do đã biết nhau, mấy người bọn họ đều rất thoải mái trò chuyện, trong suốt quá trình nói chuyện, Lục Như Ân thấy biểu hiện khác lạ của Paul và Jay, đặc biệt là Jay, bình thường Jay luôn che giấu cảm xúc của mình rất giỏi, luôn lãnh đạm không chịu tỏ thái độ hay gì cả, nhưng hôm nay cô thấy anh luôn cười gượng, không thoải mái chút nào.
Đến tận chiều, Lục Như Ân vừa lên xe chuẩn bị quay về nhà thì quay sang hỏi Âu Tĩnh Kỳ: “Tĩnh Kỳ! Anh có thấy thái độ khác lạ của Jay và Paul không? Em cảm thấy hai người họ rất kỳ lạ.”
“Tất nhiên là có rồi, chẳng lẽ em không nhìn ra Jay có ý với An Hương à? Cứ cách một lúc thì anh ấy lại An Hương, biểu cảm gượng gạo đó là vì anh ấy buồn khi thấy An Hương với Tống Kỳ ngọt ngào với nhau đấy.” Âu Tĩnh Kỳ vừa nói vừa véo hai má của cô, anh cảm thấy bản thân bắt đầu nghiện hai má bánh bao của người yêu mình rồi, mỗi lần thấy chỉ muốn véo và cắn thôi.
Lục Như Ân hả một tiếng rõ to, hóa ra người trong lòng Jay lại là em họ của cô sao? Nói về độ quan sát thì cô quả thật không bằng Âu Tĩnh Kỳ, cứ cảm thấy kỳ lạ nhưng lại không nghĩ đến mấy chuyện như thế, những chuyện liên quan đến tình yêu Lục Như Ân có chút mù mờ không rõ.
Lục gia
Lục Như Ân vừa về đến đã bị Bùi Chi Nhật kéo vào trong phòng, lo lắng hỏi han: “Ngô An Nguyên sao rồi ạ? Anh ta còn sống phải không?”
“Lo lắng cho anh ta quá nhỉ?” Bùi Gia Linh mặt mày hầm hầm, lườm em trai mình, trong lòng vẫn chưa nguôi giận. Trước giờ Bùi Gia Linh luôn điềm tĩnh, rất ít khi tức giận, Bùi Chi Nhật chính là điểm yếu cũng là giới hạn của cô, chỉ cần chuyện gì bất lợi, có hại đến em trai mình thì cô sẽ ngay lập tức biến thành một con người khác.
Bùi Chi Nhật rụt cổ lại, không dám hỏi han gì nữa, Lục Như Ân khẽ cười trả lời: “Em yên tâm, Ngô An Nguyên còn sống, không bị thương nặng, chỉ cần ở lại bệnh viện vài ngày là không có gì nữa.”
Bùi Chi Nhật có chút vui mừng, nhẹ nhõm, có lẽ ngày mai anh phải tìm cách trốn chị gái tới đó thăm Ngô An Nguyên mới được, dù sao cũng là do chị gái anh đánh thành ra như thế.
Lục Đình Quân tựa lưng vào bức tường, hai tay khoanh lại, gương mặt nghiêm túc nói với chị gái: “Chị hai! Em cùng anh Khải Hiên đã điều tra ra được một chút thông tin liên quan đến One rồi, One chính là người đứng đầu bang Hắc Xà, gã chó điên Jackson là cánh tay đắc lực, thuộc hạ vô cùng trung thành của One.”
“Bang Hắc Xà? Làm sao có thể? Không phải bang Hắc Xà đã bị diệt sạch hơn mười năm trước rồi sao?” Lục Như Ân nhíu chặt hàng mày, có chút khó tin khi biết One là người đứng đầu bang Hắc Xà, sự kiện bang Hắc Xà bị tiêu diệt vào năm đó trong giới hắc đạo ai ai cũng biết, tất cả đều bị giết chết không sót một ai cơ mà, sao bây giờ lại xuất hiện?