Bạch An Hương ngủ không sâu nên khi Jay vừa mới cử động nhẹ liền bị giật mình thức giấc, cô ngẩng đầu lên thấy anh đã tỉnh lại thì vui mừng không thôi vội ấn nút gọi bác sĩ đến: “Cuối cùng thì anh cũng đã tỉnh lại rồi, anh đã hôn mê suốt một tuần lễ đấy, dọa tôi sợ chết khiếp.”
Jay ngẩn người, chớp chớp đôi mắt nhìn người con gái mình yêu, đây không phải là mơ, cô thật sự đang ở bên cạnh của anh? Bạch An Hương quơ quơ tay trước mặt của Jay, thấy anh cứ ngây người ra nhìn mình, cô lo lắng hỏi: “Này, anh không sao chứ? Khó chịu chỗ nào sao?”
Đúng lúc này bác sĩ đã đến kiểm tra toàn diện cho Jay, trong suốt quá trình để bác sĩ kiểm tra sức khỏe anh vẫn luôn nhìn Bạch An Hương chằm chằm, anh sợ chỉ lơ là, không chú ý một chút thôi cô sẽ biến mất ngay.
Sau khi kiểm tra thấy sức khỏe của Jay đã ổn không còn vấn đề gì cả thì bác sĩ cùng y tá rời khỏi phòng bệnh, Paul vừa tới đã hay tin anh trai đã tỉnh anh mừng rỡ vội đưa túi đồ cho Bạch An Hương rồi tiến nhanh đến đứng bên cạnh hỏi han: “Anh hai! Anh cảm thấy trong người như thế nào? Vết thương có còn đau không?”
Jay hoàn toàn không chú ý đến lời hỏi han của Paul, ánh mắt vẫn luôn dán chặt vào Bạch An Hương, thấy cô cầm túi đồ bước vào nhà vệ sinh mới chịu di chuyển ánh mắt của mình nhìn em trai. Paul thấy dáng vẻ này của anh trai thì thở dài, vẻ mặt vô cùng bất lực: “Đừng có nhìn nữa, em ấy chỉ đi thay đồ thôi.”
“Đi thay đồ? Ý của em là An Hương đã chăm sóc cho anh suốt một đêm luôn sao?” Jay rất nhanh bắt được trọng điểm, hai mắt mở to nhìn Paul trong mắt có kinh hỉ lẫn mong chờ.
“Không.” Paul ngay lập tức trả lời, thấy anh trai mình cụp mắt thất vọng anh khẽ cười lắc đầu rồi nói tiếp: “An Hương không chỉ chăm sóc cho anh một đêm thôi đâu mà là ngay từ lúc anh hôn mê nằm trên giường bệnh này thì em ấy đã chăm sóc cho anh rồi, ăn uống hay tắm rửa gì cũng đều ở trong bệnh viện, dường như là một khắc cũng không rời khỏi anh.”
“Em nói gì cơ? An Hương đã chăm sóc cho anh suốt một tuần, ngày đêm túc trực ở đây?” Jay giật mình sửng sốt, đôi mắt mở to hết cỡ, cảm thấy chuyện này thật khó tin, làm sao có thể? Anh nghe nhầm rồi đúng không?
Paul không biết phải nói thế nào với ông anh trai của mình: “Đúng vậy, anh không có nghe nhầm đâu, theo em thấy thần tình yêu sắp đến với anh rồi đấy.”
Tâm trạng của Jay cứ như tàu lượn siêu tốc, khóe môi không tự chủ được mà cứ giương cao lên. Hai anh em bắt đầu thì thầm to nhỏ với nhau, kể những chuyện đã xảy ra trong một tuần nay khi mà Jay hôn mê.
Bạch An Hương thay đồ xong vừa bước ra thì nghe tiếng kêu đau của Jay, cô hốt hoảng vội chạy tới: “Anh bị làm sao vậy? Đụng trúng vết thương rồi sao?” Vừa hỏi xong cô quay người lại thấy Paul đứng một bên một chút lo lắng cũng không có, dường như là đang xem kịch cô liền biết Jay đang giả vờ, Bạch tiểu thư mím môi hừ nhẹ một tiếng: “Tôi còn định đợi anh khỏe lại sẽ suy nghĩ xem có nên cho anh một cơ hội không, còn đang chờ anh theo đuổi nhưng thấy anh như thế này tôi phải suy nghĩ lại rồi, e là phải đợi rất lâu.”
“Anh khỏe rồi, anh đột nhiên cảm thấy mình khỏe như trâu vậy, em đừng suy nghĩ lại gì nữa, ngay từ giây phút này anh sẽ bắt đầu theo đuổi em.” Jay nghe cô nói xong như được tiêm máu gà trở nên phấn khích, vui mừng nói. Vốn dĩ anh anh còn định giả vờ yếu ớt để được Bạch An Hương chăm sóc nhưng nghe cô nói thế có ngu mới giả vờ nữa.
Paul đứng một bên không thể nhìn nổi nữa, không còn lời nào để nói ông anh si tình của mình, anh bĩu môi rời khỏi phòng bệnh, bất lực quá bất lực.
- ----------------------------------------------
Nửa tháng sau, nước Ý, quảng trường San Marco
Lục Như Ân cảm thấy khó hiểu khi Âu Tĩnh Kỳ đột nhiên nói muốn đến Ý rồi còn dẫn cô quảng trường đứng ở vị trí mà hai người đã gặp nhau, Lục đại tiểu thư cau mày thắc mắc hỏi: “Sao anh lại dẫn em đến đây? Còn nữa, trên tay của anh đang cầm cái túi gì thế?” Lục Như Ân đã để ý cái túi trên tay của Âu Tĩnh Kỳ từ lúc lên xe rồi xuống xe nhưng anh luôn không nói cho cô biết bên trong là cái gì.
Lục Như Ân đang đắm chìm trong sự hoang mang, không hiểu mấy hành động của Âu Tĩnh Kỳ thì cô bỗng bị giật mình khi thấy có rất nhiều người trên tay cầm bóng bay đủ màu sắc tiến về phía của anh và cô, tay còn lại của mỗi người bọn họ đều cầm một đóa hoa hồng đỏ. Lục đại tiểu thư ngơ ngác chưa hiểu ra chuyện gì thì những người đó đồng loạt đưa hết hoa hồng vào tay của cô, trong phút chốc trong tay Lục Như Ân đã ôm một bó hoa lớn.
Lúc này Âu Tĩnh Kỳ lấy ra một cái khăn voan cô dâu từ trong túi sau đó cài lên cho Lục Như Ân, anh mỉm cười nắm lấy tay của cô, ánh mắt tràn ngập tình yêu, sự cưng chiều: “Nơi này là nơi chúng ta bắt đầu tình yêu của mình cũng là nơi khiến anh nhớ lại những ký ức đẹp đẽ của anh và em. Bây giờ anh muốn tại nơi này sẽ tiếp tục chứng kiến tình yêu của chúng ta. Sau này, mỗi năm vào kỷ niệm ngày cưới chúng ta đều sẽ đến nơi này, có được không?”
Lục Như Ân cảm thấy hạnh phúc ngập tràn, cô gật đầu đồng ý nhón chân lên hôn lên môi của người đàn ông mình yêu, ngay chính khoảnh khắc anh và cô hôn nhau những người xung quanh đều đồng loạt buông tay để bong bóng bay lên bầu trời trong xanh xinh đẹp kia. Trong phút chốc cả bầu trời đều tràn ngập những quả bong bóng bay hình trái tim đủ màu sắc, Lục Như Ân nắm chặt tay Âu Tĩnh Kỳ, trên môi luôn nở một nụ cười hạnh phúc, ánh mắt nhìn anh lấp lánh đong đầy tình yêu, một tình yêu vô tận. Tay của Âu thiếu gia và Lục tiểu thư đan chặt vào nhau, cái nắm tay này chính là cái nắm tay cùng nhau đi hết quãng đời còn lại, vĩnh viễn không chia xa.