Liên Kiều dám chắc hình ảnh Lệ Liệt Nông mà cô đang thấy lúc này nhất định sẽ khiến mọi phụ nữ ở bữa tiệc ngọt không thể dời mắt. Ừm thì cô cũng là một trong những người phụ nữ ấy, nhưng...
Nhưng cô may mắn hơn họ nhiều nhờ vào cái danh bà Lệ. Dù vậy, cái cớ này không làm Liên Kiều vui vẻ được mãi. Người đăng ký kết hôn thật sự với Lệ Liệt Nông là Hứa Qua, còn cô chỉ là thế thân, mặc chiếc áo cưới của Hứa Qua, bước lên thảm đỏ vốn thuộc về Hứa Qua.
Cô chỉ là hàng giả, hơn nữa, hàng giả này còn bị đối xử không công bằng. Làm ơn đó, cô không phải là tù nhân. Cảnh bị lôi ra từ trung tâm giải trí như hiện ra trước mắt. Khi toàn bộ ánh đèn trong trung tâm tắt ngóm, không chờ Liên Kiều hiểu ra chuyện gì thì cơ thể cô đã bị nhấc khỏi chỗ ngồi.
Theo bản năng, cô chống trả quyết liệt nhưng đôi tay không biết đã bị còng từ lúc nào. Sau đó, cô nhận ra hơi thở quen thuộc. Liên Kiều một mặt mắng thầm trong đầu, hoá ra tên đàn ông nào cũng ghét bị mọc sừng, một mặt làm bộ kêu la vài tiếng.
Có lẽ âm thanh của cô bị chìm nghỉm trong chuỗi tiếng hét loạn của cả trăm người khác trong khung cảnh tối om ấy. Sau đó, những tiếng hét ầm ĩ ngày một xa. Trong vài giây ngắn ngủi, Liên Kiều rất bực bội: Tại sao không bế cô kiểu bế công chúa?
Anh không những không bế công chúa mà còn kẹp cô ở dưới nách, lôi đi xềnh xệch chẳng khác nào bắt con tin, lại còn làm cô tuột mất chiếc giày. Chả cần nhìn cũng biết bộ dạng lúc này của cô rất nhếch nhác. May là từ hành lang ra xe không một bóng người, những người vệ sĩ ở cửa thì làm mặt "tôi không thấy gì hết".
Đến khi vào trong xe, Liên Kiều mới tay cô bị trói bởi một chiếc còng. Anh đã không dịu dàng bế cô, lại còn đi còng tay nữa?! Tay cô khua loạn lên, tỏ rõ sự bất mãn để thu hút sự chú ý của anh mà chẳng thành công. Nhà lãnh đạo của 1942 vẫn tiếp tục trò chuyện với người đứng đầu gia tộc James.
Cuối cùng, Liên Kiều cũng nhìn thấy người đứng đầu nhà James trông ra sao. Ông toát ra cái uy của một người từng trải, dù ông nói không nhiều, nhưng lại nhấn mạnh vài lần rằng mình sẽ quản thằng cháu thật kỹ.
Chiếc xe chạy trên đường dưới khung cảnh hoàng hôn tuyệt đẹp. Ánh sáng trong xe không đủ, đôi tay giãy giụa nãy giờ cũng đã mệt, để rũ trên đầu gối. Ánh mắt cô không tự giác mà nhìn sang người bên cạnh. Anh từ trên xuống dưới, từ trong ra ngoài toát ra khí thế của một người quân nhân. Cho dù nhắm mắt lại, cô vẫn cảm nhận được cái áp lực vô hình.
Liên Kiều bỗng có một ý định, cô sẽ hành động thật nhanh, không tiếng động, giơ tay lên ---- có lẽ cô sẽ thành công đánh lén anh. Sau vài giây thôi, cái còng tay này có thể tiếp xúc vật lý với đầu Lệ Liệt Nông, nhưng... Cuối cùng, đôi tay vẫn nằm yên trên đầu gối, không phải vì cô bị phát hiện ra ý định, mà vì cô luyến tiếc.
Anh ấy đẹp trai như thế.
Ánh sáng trong xe chợt loé lên khiến anh mở đôi mắt lạnh lẽo, nhưng lông mày không nhúc nhích, nhưng sau đó ánh nhìn trở nên dịu dàng, ánh mắt anh dừng lại ở còng tay của cô. Cô đưa tay ra trước mặt anh, giọng mềm mại: "Lệ Liệt Nông, đau."
Còng tay bằng kim loại thít vào cổ tay cô tạo ra vài vết hồng hồng.
Sau khi được tháo bỏ, tay cô lập tức duỗi ra, vặn vặn vài cái. Rất nhanh, đôi tay anh nắm lấy hai cổ tay cô, kéo về nơi có ánh sáng và ngắm nhìn. Những vết hằn màu hồng trên cổ tay trắng nõn càng thêm rõ ràng. Ngón tay thon dài của người đàn ông vuốt nhẹ, rồi dừng một chút.
"Về nhà sẽ bôi thuốc cho em." Đây là câu nói đầu tiên của Lệ Liệt Nông với cô hôm nay, giọng anh mang phảng phất sự xót xa, thương hoa tiếc ngọc.
Khi anh nói chuyện, mùi rượu nho hoà lẫn với hương gỗ nhẹ nhàng vấn vương chóp mũi cô.
"Anh uống rượu à?"
"Một chút thôi."
Như vậy....
"Mấy người nữ quân nhân hôm nay cũng mặc lễ phục sao?" Cô nheo mắt lại, trong những bữa tiệc ngọt kiểu Âu như vậy ở học viện quân đội, nam giới sẽ mặc quân trang màu xanh xám, trong khi phái nữ có thể yểu điệu trong những bộ váy màu xanh đầy nữ tính. Cô tưởng tượng hình ảnh những dáng hình săn chắc mặc chiếc váy màu xanh xinh đẹp bó sát, không kìm chế được mà nói: "Nhất định là rất gợi cảm."
Anh khôgn đáp lại. Không phải anh sợ cô ghen chứ? Cô kéo dài giọng, hờn dỗi: "Này, anh trả lời đi chứ"
"Anh không biết." Ai đó đáp lại rất nhanh.
Lúc này, Liên Kiều thầm đồng cảm cho những cô nàng quân nhân ấy, vừa có năng lực lại nhan sắc thế nhưng chẳng lọt vào mắt xanh của Lệ Liệt Nông.
"Vậy bạn anh cũng dẫn bạn gái đi cùng chứ?" Cô lại hỏi.
"Ừm."
"Các cô ấy cũng diện lễ phục à?"
"Hình như thế."
"Hình như thế" chính là anh không để ý đó, Liên Kiều nghe xong toét miệng cười. Thật ra cô đâu có tò mò, nhưng với vị trí đương nhiệm, cô có mang chút tâm tư riêng khi quan tâm, hỏi han anh chồng vừa đi dự tiệc về. Chồng mình trẻ khoẻ lại còn đẹp trai, ngoài kia đầy những mối nguy rình rập, nếu cứ lơ mơ thì chồng cô bị dắt đi mất.
Hứa Qua thường hay có cái suy nghĩ ngây thơ này. Hứa Qua... Lại, lại nữa rồi. Không, không phải, bây giờ cô là Liên Kiều, là một người ít nói kiệm lời.
Cô nhắm mắt lại, ngả đầu lên vai anh.
Khoảng mười rưỡi, chiếc xe dừng trước cửa ngôi nhà tường trắng mái đỏ. Lệ Liệt Nông không vội xuống xe, anh ngồi nguyên như thế, còn Liên Kiều cũng lười động đậy.
Một lát sau,, có người gõ nhẹ lên cửa sổ kính. Cao Vân Song đứng ngoài cửa xe, cầm trong tay chiếc giày mà cô làm tuột ban chiều.
Bắt người giỏi nhất đội cận vệ đi tìm giày giúp cô có phải quá lãng phí tài năng người ta không? Nhưng Liên Kiều tự hiểu, giày của cô không rẻ, mà nhà lãnh đạo 1942 vốn là người tiết kiệm.
"Ngài Lệ chỉ có hai bộ lễ phục, bộ mùa hè màu ghi, bộ mùa đông là màu đen. Đôi giày của ngài Lệ không phải là một đôi giày mới, nó đã được đi sửa vài lần rồi. Ngài Lệ thì vậy, còn bà Lệ thì...." Đây là câu nói Liên Kiều nghe được từ miệng của vài thành viên nữ ở 1942.
Mấy cô gái đó có lẽ là thành viên mới, bởi những thành viên kỳ cựu ở 1942 sẽ không bao giờ đề cập chuyện liên quan đến bà Lệ.
Liên Kiều cảm thấy họ nói vậy không sai. Không biết từ bao giờ, cô đã nhiễm căn bệnh nhắm mắt vung tiền giống mấy người phụ nữ ở Las Vegas, mua đồ xa xỉ không chút xao động. Hoá đơn mua sắm có thể khiến người ta líu lưỡi khi đọc số tiền.
Chán thay, Liên Kiều lại trở thành một người như thế. Giáng Sinh năm ngoái, tờ hoá đơn mua sắm của Liên Kiều doạ cô sợ chết đứng. Nghe nói nếu dùng số tiền đó, người ta có thể nuôi lớn hơn 1500 trẻ em ở Châu Phi. Lúc nhìn hoá đơn, Liên Kiều chột dạ, quay người gấp gáp gọi cho ba mình, nhưng đầu bên kia chưa bắt máy thì chiếc di động đã bị một người khác nhấc đi.
"Em đừng gọi." Anh nói với cô.
"Nhưng...." Cô lo lắng không thôi: "Nhưng như vậy có thể sẽ ảnh hưởng đến anh.... Hại anh.... Huỷ hoại thanh danh của anh...."
"Em là bà Lệ mà."
Câu nói ấy của Lệ Liệt Nông còn ấm áp hơn cả ngọn lửa trong lò sưởi ngày Giáng sinh năm ấy.
Nghĩ vậy, cô mỉm cười với anh: "Cảm ơn anh, em thích đôi giày đó lắm, lúc bị tuột em tiếc đứt ruột."
Nhưng người này còn không cho cô một cái liếc mắt: "Em cởi chiếc giày ra."
Ách.... Cô nhìn Lệ Liệt Nông, vì không hiểu chuyện gì nên cô chưa cởi chiếc giày. Có lẽ chính vì cô trông vừa ngốc vừa đần, nhà lãnh đạo 1942 bắt đầu mất kiên nhẫn, anh trực tiếp cúi xuống, tháo chiếc nơ cột ở cổ chân cô, nhấc chiếc giày ra.
"Lệ.... Lệ Liệt Nông, anh... đang làm cái quái gì vậy?" Cứ như vậy, cô trơ mắt nhìn Lệ Liệt Nông đưa chiếc giày cho Cao Vân Song.
Điều khiến Liên Kiều kinh ngạc hơn chính là:
"Đem đôi giày này vứt thật xa cho tôi." Không thèm để ý đến cô, Lệ Liệt Nông nói với Cao Vân Song.
Cô nhìn chiếc xe Cao Vân Song lái ngày càng xa. Cô ấy... Cô ấy lái xe để đi vứt giày của cô sao?
Đầu óc cô chậm chạp tiêu hoá, nhìn Lệ Liệt Nông: "Lệ... Lệ Liệt Nông, đôi giày đâu có lỗi gì?"
Giọng điệu ngu ngốc, câu hỏi cũng ngu ngốc nốt.
Ở khoảng cách gần, cô nhìn thấy ngọn lửa sâu trong đôi mắt anh. Ngọn lửa ấy làm tan chảy sự lạnh lùng thường thấy ở Lệ Liệt Nông. Nhưng, chính vì vậy, Liên Kiều bắt đầu ủ dột. Cô nghĩ nhất định một ngày, một tháng, một năm nào đó, Hứa Qua đã nói một câu như vậy với Lệ Liệt Nông.
Không, cô không được tức giận. Anh làm việc đã rất vất vả, với cả hôm nay anh còn mặc bộ quân trang tham gia bữa tiệc ở học viện quân đội. Hứa Qua từng kể với cô, Lệ Liệt Nông mặc bộ quân trang màu xanh xám trông đẹp trai không gì sánh nổi.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng được nhìn thấy hình ảnh ấy. Lệ Liệt Nông mặc bộ quân trang xanh xám, nhìn góc nào cũng thấy đẹp hoàn hảo.
Ánh mắt cô ảm đạm nhìn đi nơi khác. Lén thở một hơi, hiện tại trong đầu cô chỉ còn suy nghĩ, mình phải đi vào nhà thế nào đây?
Giây tiếp theo, Lệ Liệt Nông đã giải quyết mối lo đó của cô. Lần này anh bế cô kiểu công chúa.
Tay quàng qua cổ anh, cô nâng mắt, ánh mắt lặng lẽ chu du từ khuôn mặt tới quai hàm sắc nét khiến người ta ch ảy nước miếng, rồi đến chiếc cúc áo đầu tiên trên bộ quân trang và dừng ở đó. Mấy giây sau, mặt cô đỏ lựng đến mang tai.
Cô mất tự nhiên đánh mắt đi chỗ khác liền nhìn thấy Kim Nguyên đang đứng đó. Bên cạnh Kim Nguyên là Trần Đan Ni, sau đó là tài xế và vài người thuộc đội cận vệ.
Bọn họ đều đặt hai tay sát người, mắt nhìn thẳng. Ít nhất trong mắt họ lúc này, trên đầu cô chính là danh hiệu bà Lệ danh chính ngôn thuận, bao gồm cả bà quản gia người Đan Mạch. Khi nhìn thấy quản gia, cô cố tình làm ánh mắt khiêu khích vì bà ấy chẳng bao giờ coi cô là chủ căn nhà này cả. Liên Kiều đã vài lần đòi Lệ Liệt Nông cho bà cuốn gói, nhưng lần nào anh cũng kiên quyết nói không.
Người phụ nữ Đan Mạch đối xử với bà Lệ khác hẳn với ông Lệ. Lúc này, bà đang hỏi anh có cần giúp gì không.
Đôi giày da màu nâu bước từng bước vững chãi lên bậc cầu thang, hướng đến phòng ngủ của họ. Gắn trên cổ áo anh là một quân hàm bằng đồng, nhỏ như con dấu. Ánh sáng chiếu vào đó khiến nó trông thật lấp lánh, hư hư ảo ảo.
Mặt cô chôn vào trước ngực anh. Ánh đèn trong phòng dịu nhẹ, cô ngồi trên sopha còn anh đang cúi người xoa thuốc lên cổ tay cô. Lúc này anh đã thay một chiếc áo thun màu trắng, cộng với biểu cảm nghiêm túc, chăm chú, trông anh như bác sĩ vậy.
Nếu anh làm bác sĩ, có lẽ đây là bác sĩ đẹp trai nhất nhỉ? Liên Kiều nghĩ thầm, nếu giờ cô chụp được Lệ Liệt Nông lúc này rồi đăng lên mạng, nhất định phụ nữ khác có thể vỡ oà sung sướng.
Rồi suy nghĩ của cô lại chuyển qua những hình ảnh khác. Nhìn ngón tay anh xoa thuốc, cô bỗng nhớ về hồi mình mới gặp anh lần đầu. Khi đó, những ngón tay trắng trẻo, thon dài khiến cô phỏng đoán anh là một thương nhân, nghĩ rằng anh là người cầm cây bút ký những hợp đồng giá trị chứ không thể ngờ thứ đôi tay ấy cầm nhiều nhất là súng.
Rồi mơ hồ, suy nghĩ cô trôi tới hình ảnh một khuôn mặt na ná mình của Lâm Thư Nhã.
"Lệ Liệt Nông."
Anh vẫn thế, không nhìn cô, mắt anh đang nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay cô. Đầu ngón tay anh vẫn di chuyển xoa thuốc đều đặn, không mạnh không nhẹ.
Cô thầm thở dài, nhỏ nhẹ: "Lệ Liệt Nông, từ nay về sau anh đừng trêu chọc những cô gái như Lâm Thư Nhã nữa."
Lâm Thư Nhã vừa nhìn là biết cô ấy chẳng có kinh nghiệm yêu đương, không biết tự bảo vệ mình, cũng không biết giả vờ, yêu hay ghét đều viết rõ lên mặt.
"Anh đâu có!" Lệ Liệt Nông lập tức trả lời.
Anh nói cũng đúng, Liên Kiều biết trước đây anh cũng không trêu trọc chính cô. Nhưng người đàn ông như anh chỉ cần xuất hiện rồi tuỳ tiện nói một câu: "Cô có cần giúp gì không?", đối với phụ nữ, đó chính là một kiểu trêu chọc.
Giọng cô càng nhỏ hơn: "Một Liên Kiều là đủ rồi."
Ngón tay anh như dừng lại, Liên Kiều ngửi thấy mùi bạc hà nhẹ nhẹ toả ra từ chỗ anh xoa. Mùi hương ấy cũng khiến mi mắt cô trĩu nặng. Khi mắt cô sắp khép lại, mơ màng rơi vào giấc ngủ, cô cảm giác có bóng đen đang tiến lại gần mi mắt. Cảm giác này không xa lạ, chính là thứ Liên Kiều ghét nhất.
Cô không cần mở mắt cũng biết ông Lệ lại phát bệnh rồi. Cố gắng chống lại cơn buồn ngủ, hé mắt nhìn xem mình đoán có đúng không.
Quả thật như cô nghĩ, ông Lệ lại phát bệnh.
Năm Hứa Qua 15 tuổi, tại một con phố cổ ở Ai Cập, không hiểu cô ấy đã nghĩ gì mà thuê người ta làm một chiếc khuyên chân mày. Chiếc khuyên được mài giũa tinh tế, từng đường cong, nếp uốn đều toả ra ánh sáng lấp lánh của bạc. Chiếc khuyên ấy được đính vào một lỗ nhỏ xuyên qua chân mày Hứa Qua. Khuôn mặt xinh đẹp đáng yêu lập tức toát ra nét cá tính, bướng bỉnh.
Hứa Qua đeo chiếc khuyên đó ba năm. Năm 18 tuổi, Hứa Qua bắt đầu mang biệt hiệu "Lam", trở thành gián điệp chuyên nghiệp. Ngày đó, cô quyết định tháo khuyên và đến bác sĩ thẩm mỹ. Sau khi rời khỏi phòng khám, chiếc lỗ gắn bó với Hứa Qua suốt ba năm cũng biến mất không dấu vết.
Nếu ai hỏi vì sao Liên Kiều biết rõ như vậy thì tất cả đều tại Hứa Qua suốt ngày lải nhải trước mặt cô về quá khứ của cô ấy với Lệ Liệt Nông, từ chuyện lớn đến chuyện nhỏ.
"Ở phố cổ Ai Cập ấy, người thợ kia chỉ lấy 50 Bảng Ai Cập cho một cái khuyên. Khi đó, Artenza trả cho ông ấy những 10 Euro. Ông lão ấy vui vẻ lắm, vì 10 Euro chính là hơn 100 Bảng Ai Cập. Lúc tới chỗ bác sĩ thẩm mỹ cũng là Artenza bỏ tiền, anh ấy nói...."
Artenza nói, Artenza trong miệng Hứa Qua khiến cô luôn phiền lòng, vừa khiến cô chán ghét, lại vừa hâm mộ. Đôi mắt quyến rũ của Artenza giờ đang si mê nhìn đôi mắt cô, đây cũng chính là nguyên nhân khiến ông Lệ phát bệnh, bởi vì....
Bởi vì thời gian có thể dần trôi vào quên lãng, nhưng trên đời này, có một ấn ký lưu lại những gì anh và cô đã từng với với nhau trong cuộc đời này.
Mi mắt cô nhẹ nhàng, chậm chạp khép lại, trong lòng đầy ngọt ngào. Cô vô thức mấp máy môi: "Artenza."
Có thứ gì đó rơi xuống đất vang lên một tiếng, rồi từng giọt, vài giọt nước bắn lên chân cô. Cúi đầu xuống, Liên Kiều thấy lọ thuốc mới vừa rồi còn nằm trong tay Lệ Liệt Nông đã rơi trên mặt đất.
- -
Danh Sách Chương: