Lúc ấy, Liên Kiều cảm giác như có sợi dây đứt “phựt” một tiếng trong đầu mình.
Làm sao có thể chứ? Người đàn ông kia hầu như lúc nào cũng toả ra hơi thở băng giá, hỏi mười câu đáp lại một câu. Không, cái câu đó chắc chỉ được nửa câu thôi. Đa số đề nghị của cô ta đều bị anh gạt đi, có một hai cái không bị từ chối thì cũng chẳng có chút nhiệt tình gì.
Nghe lời của Hứa Qua, đầu óc cô ta nhanh chóng hoạt động cố gắng tìm trong trí nhớ xem có manh mối nào xác thực điều đó không.
Cuối cùng, ở tận góc nhỏ trong não cô ta cũng nhớ ra được khi ấy anh đứng dưới giàn nho, mỉm cười nhìn cô ta. Với niềm vui tràn đầy trong đôi mắt, anh nói với cô ta giọng hơi bất đắc dĩ: “Vừa làm, trải nghiệm và học hỏi, thế giới này không đẹp như cô tưởng tượng đâu”, “Thôi được rồi, chỉ cần cô đứng một chỗ thôi đã là sự giúp đỡ lớn nhất cho tôi rồi đấy.”
Chỉ trong chớp mắt, nước mắt không tự chủ rơi xuống, niềm hân hoan trong lòng sớm bật tung nóc nhà xưởng bay lên chín tầng mây. Với hai con mắt tèm nhem, cô ta nhìn thấy khuôn mặt lạnh lùng của Hứa Qua. Khuôn mặt ấy như đang nói: Cứ hạnh phúc và tận hưởng đi.
Cô ta cuống quýt thu lại nụ cười. Đối diện cô ta cũng là một người yêu Lệ Liệt Nông đến si mê.
“Hứa…” Cô ta lắp bắp.
Hứa Qua mở miệng: “Nhanh như vậy đã thấy lời của tôi đúng rồi hả?”
Cô ta hé miệng tính nói “không… không phải” nhưng cuối cùng, cô ta không nói mà thay bằng câu “Vì sao cô lại kể tôi nghe cái đó?”
“Không phải cô vẫn canh cánh chuyện tôi nói dối mình là em gái Artenza sao? Câu chuyện vừa rồi coi như đền bù cho cô đó.” Hứa Qua nhún vai cười: “Chẳng qua chuyện quan trọng hơn là, chỉ hơn mười phút nữa thôi, cả hai chúng ta đều sẽ bốc hơi khỏi quả đất này.”
Cô ta nhíu mày.
Hứa Qua nhướn mi: “Người ta vẫn nói đấy, lời của người sắp chết đều là thật lòng.”
“Hứa Qua, cô hươu vượn cái gì vậy?” Cô ta sợ quá mà nói toáng lên.
Hứa Qua nhìn qua bả vai cô ta: “Sau lưng cô có thứ cô muốn biết đấy.”
Liên Kiều quay đầu lại thì hồn bay phách tán. Một chuỗi số màu đỏ đang nhảy nhót giảm dần. Xem nhiều phim rồi nhưng đây là lần đầu Liên Kiều thấy thứ đó chân thật đến vậy: Bom hẹn giờ.
Trong đầu cô ta đã lập tức tưởng tượng cảnh khi con số về chuỗi số không, cô ta chưa cần bay lên không trung đã biến mất vào không khí.
“Đừng mà…”
“Hừ, cô đừng ồn ào. Càng mất bình tĩnh thì thời gian càng trôi nhanh đó.”
Liên Kiều ngơ ngác nhìn Hứa Qua.
“Là cô làm phải không? Tất cả những chuyện này?”
Hứa Qua thở dài: “Tôi giống người như vậy lắm hả? Nếu tôi đoán không sai, sau ghế của tôi cũng có thứ đó.”
Liên Kiều giờ mới thấy phía sau Hứa Qua cũng có một cục đồ y hệt như của mình.
Cô ta còn quá trẻ để hiểu được khái niệm “chết”. Cô ta chưa bao giờ nghĩ đến ngày mình không còn trên đời này nữa, nên vẫn luôn hờ hững với nó. Chỉ đến khi ở trong hoàn cảnh này, Liên Kiều mới biết mình rất rất sợ chết. Đặc biệt là sau khi biết được Lệ Liệt Nông cũng có cảm tình với mình.
Thật vất vả cô ta mới gặp một người mình yêu thích đến vậy.
Không, không.
Ánh mắt cô ta vin vào Hứa Qua: “Hứa Qua, cô nhất định có cách mà, làm ơn đấy…”
“Sợ hả? Cô trăm phương nghìn kế muốn ở gần anh ấy mà không nghĩ đến một ngày sẽ gặp tình huống như thế này sao? Haha, đúng là ngây thơ, tưởng tình yêu chỉ như phim Hollywood.” Giọng Hứa Qua đầy sự trào phúng: “Tôi khuyên cô nên cầu nguyện thôi. Nếu cô cầu nguyện chân thành, biết đâu Thượng Đế sẽ nghe thấy và cho người thừa kế họ Liên thêm một mạng.”
“Hoặc cầu nguyện một người hùng nào đó sẽ xuất hiện vào thời điểm phút chót, rồi mọi thứ lại trở lại tốt đẹp như trên phim.”
Từng câu từng chữ của gián điệp “Lam” lọt vào tai Liên Kiều như rót dòng nước ấm, an ủi Liên Kiều. Hứa Qua là một gián điệp xuất sắc, vậy mà cũng rơi vào cảnh phải đi cầu nguyện.
Cô ta làm bộ bình tĩnh: “Để cô chê cười rồi, đây là lần đầu tôi gặp phải chuyện như vậy.” Ý cô ta là, ai lần đầu gặp cảnh ghê rợn như này rồi cũng sẽ hoảng loạn thôi.
Cô ta vừa dứt lời, một tiếng vang lớn bên ngoài khiến Liên Kiều run lẩy bẩy, liên tục hét “Hứa Qua”. Hẳn mặt cô ta lúc đó viết to hai chữ “sợ hãi”.
Liên Kiều chẳng còn nhớ ra mình là ai, hay Lệ Liệt Nông là ai. Cô ta chỉ liên tục nghĩ và nghĩ và lẩm bẩm: “Hứa Qua, cô nhất định có cách mà huhu.”
Hứa Qua vậy mà lắc đầu. Vậy cầu nguyện là thật sao?
“Chắc là tiếng bọn bắt cóc chúng ta rời đi đó, vì quả bom này sẽ nổ mạnh, sức công phá lớn nên chúng phải tránh đi xa, tới vị trí an toàn nhưng vẫn nghe được tiếng nổ. Để cho nhà lãnh đạo 1942 nghe được âm thanh đó qua điện thoại, âm thanh chúng vừa tiễn hôn thê của anh lên trời.”
Làm ơn đừng nói những lời đó, cô ta không cần nghe.
Nhìn Hứa Qua như không còn cách nào: “Tôi chỉ đang cầu nguyện thôi. Nhưng có lẽ Thượng Đế chỉ nghe lời cầu nguyện của người tốt. Cô Liên hãy cầu nguyện nhanh lên, còn ít thời gian thôi.”
Mơ hồ, cô ta quay cuồng nghĩ mình nên cầu cái gì. Nhắm mắt lại, cô ta giờ chỉ biết cầu nguyện được nhìn Lệ Liệt Nông lần cuối.
Sau đó, cô ta nghe thấy: “Thượng Đế thật sự chỉ nghe lời cầu nguyện của người tốt.”
Và tiếng động cơ xe ngày càng gần hơn.
Cô ta mở to mắt.
Ánh mắt Hứa Qua ghim vào chiếc cửa đóng chặt kia, nói từng chữ: “Cô đoán xem, anh ấy sẽ cứu ai trước?”
Đáp lại Hứa Qua là tiếng xe ô tô phá tan chiếc cửa gỗ.
Cho dù Hứa Qua không hỏi, cô ta cũng nghĩ đến điều đó. Và đáp án thì có ngay. Lệ Liệt Nông chẳng cho cô ta một cái liếc mắt, anh lập tức hướng tới chỗ Hứa Qua. Trong lòng cô ta khó chịu như muốn phát bệnh dù cho trước đó, cô ta đã được Hứa Qua an ủi như thế nào.
Và cô ta lại đi đến kết luận, rõ ràng tất cả đều nằm trong bàn tay Hứa Qua. Và Hứa Qua biết Lệ Liệt Nông sẽ đích thân đến đây.
Màn hình chiếc đồng hồ hẹn giờ vẫn đang nhảy nhót những con số đã rơi lăn lóc dưới chân anh.