• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Người trực bàn bị bộ dạng của Hứa Qua làm sợ. Cô ta nhìn kỹ lại màn hình rồi nói với Hứa Qua: “Bệnh nhân không qua khỏi.”

Không qua khỏi? Đã chết ư? Tại sao có thể như vậy.

Liên Kiều đã chết, không thể nào.

Một người phụ nữ lớn tuổi hơn bước tới sau khi nghe tiếng nói lớn của Hứa Qua. Bà ta khó chịu hỏi có chuyện gì. Hứa Qua như gặp phao cứu sinh, cô nắm chặt tay bà ta, run rẩy: “Xin giúp tôi kiểm tra lại lần nữa được không?”

Hứa Qua nghĩ cô gái kia còn trẻ, có thể chỉ là thực tập nên kiểm tra không chính xác. Cô y tá này trông có kinh nghiệm hơn, sẽ không xảy ra sai lầm như vậy.

Không thể nào Liên Kiều đã chết được, con bé lên kế hoạch kỹ rồi cơ mà. Nhất định là sai rồi.

Mắt cô trông mong nhìn biểu cảm của người y tá lớn tuổi hơn này. Đợi mất hai phút, Hứa Qua được nghe: “Đã tử vong, hai giờ trước, cấp cứu không qua khỏi.” Người ta thông báo cho Hứa Qua rất bình tĩnh.

Lúc này, Hứa Qua nhớ lại cuộc gọi của cô bạn thân lúc chiều. Bởi vì Liên Kiều tỉnh dậy không thấy Lệ Liệt Nông nên đã cắt động mạch chủ.

“Không! Không thể…” Hứa Qua xua tay với hai người trước mặt: “Nó giả vờ đó. Nó rất giỏi diễn… Các người bị con bé lừa rồi.”

Để chứng minh điều này, Hứa Qua tay run lẩy bẩy rút ra cái điện thoại di động. Cô cố gắng gọi cho người bạn ở 1942. 

Tiếng tút tút kéo dài.

Chết tiệt! Hứa Qua ném vỡ chiếc điện thoại.

Áo mưa nhỏ giọt xuống hành lang. Hứa Qua đi theo một nhân viên bệnh viện ở đằng trước tới cuối hàng lang này. Ban nãy, cô có nghe được vài người ở quầy lễ tân thì thầm nghi ngại cô có vấn đề về tâm thần, hệt như một người vừa trốn viện.

Tới cuối hàng lang, người nhân viên bệnh viện dừng lại trước cửa phòng và nói cho Hứa Qua một con số: “Cô mở ngăn tủ đó là có thể xác nhận.” Sau đó cô ta bỏ chạy nhanh hơn thỏ.

Hứa Qua nghĩ giờ cô không chỉ giống bệnh nhân tâm thần, mà chính là người bị thần kinh mức độ cao nhất. Cúi đầu, Hứa Qua nhìn từng dãy số trên tủ lạnh qua khe cửa. Nơi này lạnh quá, đây là lần đầu tiên cô tới nhà xác để tìm người.

Tiếng mưa gió kêu tí tách nhỏ giọt ở đâu đây. Hứa Qua giật mình quay lại. Một người đang đẩy một cái giường tới phía sau cô. Giọng ai đó cất lên rất giống giọng của cô: “Có việc gì vậy?”

“Cô đang đứng cản đường tôi.”

“Xin lỗi.”

Cô tránh sang một bên, từ bên giường nhìn thấy một mu bàn tay trắng xanh rất ghê.

Hứa Qua ôm chặt lấy cơ thể, tay chân run rẩy.

Cửa nhà xác mở ra, người đó quay lại nhìn cô: “Có phải cô tới nhìn mặt người nhà lần cuối không? Cô có thể vào với…”

Anh ta chưa dứt lời, Hứa Qua đã chạy biến đi mất, như thể cô đang bay lên vậy.

Hứa Qua vừa chạy vừa khóc. Cô nghe thấy tiếng gió, cô nhìn thấy một ngọn núi to.

Dưới chân núi là một ngôi làng đông dân. Giữa con phố đông người, một cô bé níu chặt ống quần người phụ nữ, khóc lóc: “Dì Mai, con không dám đâu, từ nay về sau con không dám như thế nữa.”

Cô bé nói rồi chạy mất, chạy nhanh đến mức tuột cả giày mà vẫn không dám ngừng lại. Dì Mai mà bắt được cô sẽ tét mông cô rất đau, làm cô xấu hổ nữa.

Cô chạy lao ra ngoài trời mưa to.

Mái hiên kia nhìn thật an toàn. Hứa Qua ngồi thụp xuống, cuộn tròn người lại, như vậy dì Mai sẽ không tìm thấy cô được.

Cô mỉm cười đắc ý, cúi đầu. Khi ngẩng mặt lên, Hứa Qua khóc không thành tiếng. Tại sao lớn lên lại khổ như vậy. Cô không muốn lớn lên đâu, lớn lên chuyện gì cũng phải biết.

Nỗi khổ chất chồng lên nhau, tất cả chỉ trong một ngày. Thế giới đen tối mở ra lần thứ tư với Hứa Qua vào tiếng cuối cùng trong ngày. 

Mưa to vẫn rơi không ngừng.

Từ xa có người bước tới, nhìn dáng rất quen thuộc. Người đó đi xuyên qua màn mưa, nhẹ nhàng xoa đầu cô: “Hứa Qua, tại sao con lại đổ tiêu vào cái tẩu thuốc của ba?”

Trong phút chốc, mọi uỷ khuất tuôn trào: “Ba ơi… Ba ơi….”

Dưới mái hiên có tiếng mưa và tiếng khóc.

Mưa như ngừng lại. Cô nhẹ nhàng chạm khuôn mặt kia, dọc theo trán, mũi, khuôn mặt và cuối cùng vin vào vai ông, ngả đầu lên.

Bờ vai này vẫn luôn cho cô bình yên như vậy.

Cô nhắm mắt: “Ba ơi… Con chỉ bước được tới đây. Ba ơi, con kiệt sức rồi. Con muốn nghỉ ngơi.”

Ba ơi, con đã cố rất nhiều. Con đã cố hết sức rồi.

**

Từ lúc sinh ra tới giờ, khoảnh khắc Lệ Liệt Nông hoảng loạn nhất là vào đêm mưa đó.

Phương Vy Kỳ đem về một tên da đen râu quai nón, đưa tới trước mặt anh. Sau đó Phương Vy Kỳ cho anh xem một đoạn video hiện trường. Những tên kh ủng bố nhỏ tuổi đã bố trí vài cái camera ẩn để sau đó chia sẻ lại với bạn bè chúng.

Đoạn video ghi lại nhất cử nhất động, kèm theo cuộc trò chuyện của hai người phụ nữ.

Xem video xong, cả người Lệ Liệt Nông đầm đìa mồ hôi. Phương Vy Kỳ tung hai cú đấm vào mặt anh khiến anh choáng vài giây. Còn anh thì thều thào: “Hoá ra cô ấy biết hết chuyện hồi ấy. Cô ấy đã phải đối mặt với nó như thế nào.”

Tất cả mọi người đều cố gắng che giấu chuyện năm đó, ai cũng nghĩ Hứa Qua nhỏ như vậy sẽ không hiểu gì cả.

Nhưng Phương Vy Kỳ vừa mới cho anh biết Hứa Qua luôn biết hết. 

Lần đầu tiên, Lệ Liệt Nông cảm thấy con gái ông chủ tiệm kim khí đúng là người độc ác. Cô chẳng làm gì cả mà có thể cho anh một vết thương trí mạng trong ngực.

Giọng cô như vang lại trong đầu anh cùng với hình ảnh lúc sáng nay: “Artenza, chỉ cần anh nói là anh tin tưởng em, có được không?”

Anh lảo đảo chạy ra ngoài cửa. Mắt anh vẫn chưa nhìn rõ phương hướng, khuôn mặt cô vẫn như ở trước mặt anh. Khuôn mặt ấy tái nhợt, dáng người liêu xiêu tựa như lúc nào cũng có thể ngã xuống.

Anh lúc này mới nhớ cô có một đôi mắt biết cười. Thế nhưng anh luôn khiến đôi mắt cười của cô rơi nước mắt. Xem đi, người phụ nữ tên Hứa Qua đã rơi bao nhiêu nước mắt vì Lệ Liệt Nông.

“Tin tưởng em khó đến vậy sao?”, Nhớ tới câu nói đó của cô, Lệ Liệt Nông vô cùng hy vọng mình có thể bay ngược về thời điểm ấy, ôm chặt cô vào trong ngực, hôn lên môi cô, hôn lên trán cô: “Được được, anh luôn tin em.”

Quỷ tha ma bắt đống nguyên tắc của anh đi. Tại sao chứ, tại sao anh có thể máy móc và cứng ngắc như vậy.

Anh sẽ buông tất cả để ôm cô vào lòng, dùng giọng nói mềm mỏng nhất trấn an cô: “Hứa Qua, tất cả do anh không tốt. Hay là em đá một cú thật đau vào mông anh này?”

Nếu anh nói như vậy, cô có bật cười không ngừng không?

Không, không. Anh đã không làm như thế. Anh cũng không có biện pháp nào tha thứ cho chính mình. Ở nơi rừng thiêng nước độc đó, khuôn mặt cô tái nhợt như màn sương sớm. Giọng cô yếu ớt nói: “Anh không biết, thời gian qua em sống bằng cách nào đâu.”

Nhưng đổi lại, anh đã làm được gì cho cô. Anh chỉ buông một câu: “Không phải chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi sao?”

Tay Lệ Liệt Nông nắm chặt vô lăng. Anh đáng chết. Lệ Liệt Nông, mày xứng đáng xuống mười tám tầng địa ngục.

Anh nhấn mạnh chân ga, mở nhạc trong xe lên mức to nhất. Vừa lái, tay anh vừa run rẩy đốt điếu thuốc. Đến khi điếu thuốc đã cháy, anh hung hăng áp đầu thuốc xuống chân.

Hứa Qua, em xem anh tự phạt bản thân mình này. Đợi anh chút thôi, em đừng nhốt anh ở ngoài cửa. Anh sẽ quỳ xuống cầu xin: “Hứa Qua, từ giờ anh sẽ học cách tin tưởng em.”

Không, anh thề đó, anh đã bắt đầu học cách tin tưởng em.

“Artenza, tin không? Em có thể đá quả bóng này bay thủng tầng khí quyển.” “Còn phải nói, con gái ông chủ tiệm kim khí còn cứu cả hệ ngân hà kìa.”

Hứa Qua, em sẽ cười lăn cười bò trong lòng anh chứ?

“Artenza, em có thể bắn một phát đạn xuyên mười lăm quả táo.” “Hứa Qua nhà chúng ta nhất định phải gọi cho bên Kỷ lục Guiness để họ làm chứng nhận cho em. Anh thề một trăm năm nữa cũng không ai phá được kỷ lục đó.”

Hứa Qua, em biết không, anh sẽ thay đổi.

Rốt cuộc anh cũng đi tới được trước cửa phòng cô. Nhìn thấy cánh cửa đóng chặt, Lệ Liệt Nông bỗng sợ hãi. Cô đã nói: “Lệ Liệt Nông, em thề rằng từ giờ, em sẽ không quấy rầy anh nữa.”

Lời ấy của cô vẫn văng vẳng bên tai anh. Anh không dám gõ cửa, chỉ có thể hỏi Cao Vân Song bên cạnh: “Một người chồng đến nhận lỗi với vợ của mình, tôi có đủ tư cách không?”

Nếu Cao Vân Song nói rằng anh chẳng đủ tư cách, anh sẽ khiến bản thân mình trông thật đáng thương. Con gái ông chủ tiệm kim khí rất dễ mềm lòng.

“Ngài Lệ…”

“Cô nói đi.”

Ánh mắt Cao Vân Song nhìn anh đầy lo lắng.

Từ lúc chào đời, Lệ Liệt Nông chưa từng trải qua cảm giác khẩn trương như vậy. Anh thấy tim mình như sắp nhảy ra khỏi ngực.

Anh đá văng cánh cửa. Anh hoảng loạn nhìn cái giường trống không, quay ra nhìn Cao Vân Song, thầm nghĩ mình đang gặp ảo giác.

Làm sao anh có thể không thấy Hứa Qua chứ.

“Ngài Lệ, xin lỗi.”

Anh lảo đảo rời khỏi căn phòng ấy. Anh đã gọi rất nhiều người, thậm chí có người còn trấn an anh: “Hứa Qua biến mất là chuyện khá thường xuyên mà.”

Không, đây không phải chuyện bình thường. Lệ Liệt Nông rõ hơn ai hết, lần này cô biến mất rất bất thường. Đêm nay, câu nói anh nghe nhiều nhất là: “Ngài Lệ, không tìm thấy.”

Không tìm thấy cô ấy. Lệ Liệt Nông vừa lái xe trong màn mưa, anh gọi tên cô trong vô vọng: “Hứa Qua!”

Hứa Qua, em đang ở đâu?

Nếu ai đó hỏi Lệ Liệt Nông anh đã yêu Hứa Qua từ khi nào, anh cũng không rõ lắm. Nhưng nếu được hỏi khi nào anh biết mình yêu Hứa Qua, anh sẽ nói: “Là đêm mưa đó, dưới mái hiên đó, cô ấy mặc áo mưa, cơ thể co tròn như một con sâu vậy. Giày cô ấy tuột mất ở đâu mà lòng bàn chân đầy máu.”

“Chân cô ấy đổ máu.” Chạm vào bàn chân cô, anh mơ hồ ngửi thấy mùi thịt bị cháy khét. Xung quanh cô là tàn thuốc đã bị nước mưa dầm nát như bùn.

Ở nơi xương sườn số 6 bên phải, nghe nói đó là vị trí của trái tim, chỗ đó của Lệ Liệt Nông đau không thở nổi. Đó cũng là lúc anh căm ghét chính mình nhất. Cô ngẩng mặt lên, mờ mịt nhìn anh.

Giây phút đó, trên khuôn mặt anh đã thấm đẫm nước mưa, một giọt nước chạy dọc theo khoé mắt xuống dưới.

Cô gái của anh, đêm hôm nay em đã phải trải qua những gì.

Lúc ấy, anh không biết, cô cũng không biết vì sao tên Liên Kiều lại xuất hiện trong danh sách người đã chết. Nguyên nhân là do hệ thống máy tính của bệnh viện bị lỗi.

Sáng hôm sau, vợ anh đã biến thành người khác.

Khi anh nghe cô nói: “Tôi phải quay về Los Angeles”, anh như bị đẩy xuống từ vực cao ngàn mét. Lệ Liệt Nông như chết sững.

Em yêu, năm tháng về sau anh phải làm sao đây?

Nếu ai đó hỏi Lệ Liệt Nông về tình yêu, anh có thể nói với họ anh là một tín đồ đầy thành kính. Hãy nhìn đi, vào thời khắc đó, anh đã ngã quỵ trước nó.

Khi anh cùng cô đính hôn, anh rất không tình nguyện. Khi xỏ chiếc nhẫn vào tay cô, anh chỉ mong nó quá to hoặc quá nhỏ.

Khi cùng cô đăng ký kết hôn, trong lòng anh chỉ mong cái nghi thức vớ vẩn này sẽ khiến cô đồng ý lên máy bay quay về cùng anh.

Cho nên cầu xin Thượng Đế, hãy cho con cơ hội được yêu cô ấy, được thổ lộ tình yêu với Hứa Qua.

Hứa Qua đã yêu anh nhiều năm như vậy mà.



VV: Chuỗi chương quá khứ này đã giải thích nguyên nhân tại sao Hứa Qua lại biến thành Liên Kiều. Nếu mọi người có bất kỳ câu hỏi hay cảm xúc gì, hãy chia sẻ cho Vối nghe cùng ở dưới nhé. 

Thương Hứa Qua và Lệ Liệt Nông quá.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK