Nói cũng thật kỳ diệu, khi âm thanh quen thuộc của dì Mai truyền đến từ đầu bên kia điện thoại, cô cảm giác như mọi thứ mới chỉ xảy ra hôm qua, khi dì Mai nói: “Hứa Qua, mau rời giường, con còn không dậy nữa mặt trời đã chiếu đến mông rồi đấy.” Câu nói ấy đã gắn với ký ức tuổi thơ của cô, từ khi cô có ý thức cho đến khi trưởng thành.
Câu “Hứa Qua, mau rời giường, con còn không dậy nữa mặt trời đã chiếu đến mông rồi đấy.” như gọi Hứa Qua thức dậy từ “giấc ngủ” thật dài kia.
Gió nam thổi đến, nước biển xung quanh hòn đảo ở Đông Nam Á xanh thẳm, trên bờ cát trắng dài, dưới ánh nắng mặt trời, cô dựa vào gốc cây, trong lòng thầm nhủ: Chỉ tận hưởng khoảnh khắc này một chút nữa thôi, không phải là mình lười biếng mà là do ngọn gió Nam kia mê hoặc.
Cô vừa khép mi mắt lại, âm thanh “hắc ám” của dì Mai như sét đánh ngang tai: “Hứa Qua!”. Lập tức, người cô như bị ấn nút, cơ thể bật dậy như lò xo, ngoan ngoãn chịu khổ cùng đi tìm trái dừa có đánh dấu bị lũ khỉ trộm đi mất với dì Mai.
Buổi huấn luyện đó khiến Hứa Qua cực kì ác cảm với trái dừa. Nhưng buổi huấn luyện chạy đuổi theo con khỉ trong rừng cây, nghe qua thì như một trò đùa, lại biến thành kĩ năng nổi bật nhất của cô. Tất cả những kĩ năng về sức bền, khả năng quan sát và ứng biến trong rừng cây đã giúp cô tăng sự nhạy bén, linh hoạt của cả trí óc và cơ thể, tựa như nó đã biến thành một bản năng giúp cô giành cho mình nhiều lợi thế nhất trong các nhiệm vụ sau này.
Sau cả chục tiếng đồng hồ Hứa Qua và dì Mai vật lộn trong rừng, lần đầu tiên Hứa Qua có thể nở một nụ cười thư thái, nhẹ nhõm.
Ba năm trước, dì Mai đã bôn ba khắp nơi giúp cho nhóm đối ngoại của 1942 mở rộng mạng lưới ra thế giới. Trong ba năm bôn ba, thành quả là dì đã giúp tổ chức 1942 được xếp vào hàng đối tác không chính thức của Tổ chức Y tế thế giới WHO.
Cuối cùng, dì Mai gọi cô: “Tiểu Qua.”
“Tiểu Qua, chúng ta vẫn luôn đợi con.”
Câu nói đó của dì Mai khiến Hứa Qua ngẩn người một lúc.
Cúp điện thoại, từ dì Mai, Hứa Qua biết được mục đích ‘Hành trình Mexico’ lần này của Lệ Liệt Nông, cũng là điều Hứa Qua đã lên kế hoạch thực hiện, cô đã thu thập tất cả tài liệu, tin tức về lũ buôn ma tuý Mexico đó, chờ đợi cơ hội để khiến bọn chúng nợ máu phải trả bằng máu.
Lệ Liệt Nông đã thực hiện mong ước của cô trước đây, hơn nữa, anh còn vì chuyện này mà thiếu chút nữa mất mạng.
Hiện tại, điện thoại trong tay cô cũng là của anh đuâw cho. Anh nói cô biết rằng, túi xách của cô đã bị cô bỏ quên ở sân bay Mexico.
Đến gần giữa trưa, Lệ Liệt Nông mới trở về cùng một người phụ nữ trung niên diện mạo nhân hậu. Bà ấy nói rằng mình đã ở bên cạnh cô một thời gian tương đối dài rồi, vậy nên bà tự tin mình thừa kinh nghiệm để nói chuyện và giúp đỡ Hứa Qua.
Sau người phụ nữ trung niên ấy còn có vài người nữa. Những người này cùng nhau thu dọn đồ đạc của cô và Lệ Liệt Nông.
Lúc chạng vạng, Hứa Qua theo Lệ Liệt Nông rời khỏi phòng bệnh. Anh nói với cô rằng bọn họ sẽ đến ở một nơi khác.
Bước đi trên hành lang màu trắng, phía trước và sau là mười mấy thành viên 1942, Hứa Qua cực lực cố gắng tìm ra ai đó quen thuộc trong nhóm người này. Nhưng tiếc thay, cô không tìm được khuôn mặt thân quen nào cả.
Đi theo họ còn có vài nhân viên y tế, đây cũng toàn những khuôn mặt lạ lẫm. Hai bên hành lang dài, Hứa Qua nhìn thấy cây cối xanh mát, thi thoảng có chỗ lộ ra bức tường màu trắng, ở mỗi ngã rẽ có một nhân viên bảo vệ đứng.
Bỗng nhiên trong một giây, loại cảm giác chân thật không gì sánh bằng này khiến Hứa Qua như nhìn thấy một quang cảnh hoàn toàn khác, ở nơi cô bắt đầu đánh mất sáu năm kia.
Thế giới ấy khiến cô hoảng hốt, mồ hôi đổ ra trong lòng bàn tay, Hứa Qua bối rối lau lau vào quần áo mình, bước chân nhanh hơn. Đến khi ánh mắt dời khỏi hai bên hành lang, nhìn về phía trước, cô phát hiện ra Lệ Liệt Nông đang dừng lại ở đó đợi. Thế là bước chân đang chậm rì rì tăng tốc lên, cuối cùng đi đến bên cạnh anh, ngoan ngoãn đặt tay mình vào bàn tay anh.
Ít nhất trong thế giới xa lạ này, khuôn mắt trước mắt cô đây chính là khuôn mặt cô quen thuộc nhất, là Artenza của cô.
Hứa Qua đi theo Lệ Liệt Nông vào ở trong căn nhà nghỉ ngơi của viện trưởng bệnh viện. Lý do anh giải thích cho việc này là: “Anh ghét mùi nước sát trùng ở bệnh viện.”
Hứa Qua biết điều này, và cô cũng cực kì ghét mùi đấy. Hơn nữa việc sinh hoạt trong không gian toàn màu trắng với những dụng cụ máy móc nhìn lạnh băng khiến Hứa Qua không thoải mái.
Khi bọn họ ổn định ở nơi mới thì trời đã tối.
Đèn trong nhà được bật hết lên. Khi trong phòng chỉ còn lại hai người Hứa Qua và Lệ Liệt Nông, Hứa Qua thấy mình bắt đầu hoảng loạn mơ hồ. Sự hoảng loạn ấy phát ra khi cô ý thức được rằng, khi cô và anh không cùng trải qua một đoạn thời gian với nhau, Lệ Liệt Nông cũng sẽ phải thích nghi với một sự ‘bình thường mới’, anh phải quen với một “Hứa Qua” khác. Không chỉ vậy, khoảng thời gian ấy còn không ngắn, nên ghép “Lệ Liệt Nông” của bây giờ và “Hứa Qua” của sáu năm trước ở lại cùng nhau là vô cùng khập khiễng.
Không thể như thế này được. Thật sự bọn họ không nên như thế này, sáu năm kia… Khoảng thời gian sáu năm ấy rốt cuộc chuyện gì đã xảy ra? Giả bộ sửa soạn lại đồ vật, ánh mắt cô vẫn luôn đặt ngoài của sổ, cho đến khi sau lưng cô truyền đến tiếng gọi: “Hứa Qua.”
“Vâng.” Cô trả lời nhưng không quay đầu lại.
Khi Lệ Liệt Nông gọi cô lần thứ hai, Hứa Qua mới chậm rì rì quay đầu, ngoan ngoãn nghe lời mà ngồi xuống bên cạnh anh.
“Hôm nay em thấy khá hơn chút nào không?” Anh hỏi cô.
Cô thất thần gật đầu. Bàn tay anh nâng khuôn mặt cô lên, ân cần nói: “Đừng suy nghĩ linh tinh nhé!” Cô gật đầu. “Em nhớ dì Mai à?” Cô gật đầu. “Mấy hôm nữa anh sẽ gọi cho dì Mai, chờ dì thu xếp xong việc sẽ qua đây với em.” Cô lại gật đầu.
“Con gái ông chủ tiệm kim khí không phải vẫn luôn giỏi ăn giỏi nói sao?” Anh thở dài.
“Nhưng không phải anh vẫn luôn ghét cô ấy giỏi ăn giỏi nói sao?” Câu này tuôn ra từ miệng Hứa Qua như một phản xạ, nói xong cô cũng ngây người ra.
Từ trước đến nay, Hứa Qua chưa bao giờ nói những kiểu khẩu khí như vậy, dù cô biết nhưng luôn chôn sâu chúng ở trong lòng. Nhưng hôm nay thì cô đã nói ra.
Một lát sau: “Hoá ra em vẫn luôn biết, anh còn tưởng mình che giấu rất tốt.”
Câu này nghe như có như không vẻ trào phúng, nhưng nghe giọng điệu của anh thì giống ảo não thì đúng hơn. Mặc kệ là trào phúng hay ảo não, cái loại nói chuyện kiểu này của Lệ Liệt Nông khiến Hứa Qua khó chịu trong lòng, cô chính là không thích anh nói chuyện như thế này, hơn nữa…
Cô chỉ mất đi sáu năm ký ức, còn cô không hề mất đi năng lực hay bất kì thói quen trước đây nào của mình.
Một người từ nhỏ đã phải thích nghi với mọi hoàn cảnh sống như Lệ Liệt Nông tuyệt đối sẽ không vì chán ghét mùi nước sát trùng mà dọn đến đây ở. Sở dĩ anh làm như vậy là vì cô. So với Lệ Liệt Nông, người ghét cay ghét đắng mùi đấy là Hứa Qua.
“Artenza.” Cô duỗi tay giữ chặt anh.
Anh nhìn cô.
Cô không dám nhìn thẳng vào đôi mắt anh, ánh mắt cô đặt lên khoé môi anh, nơi ấy vẫn còn vết bị cô cắn chảy máu. Hôm nay, Hứa Qua nghe trộm được cuộc trò chuyện của hai cô gái đến hỗ trợ dọn đồ trong phòng bệnh, họ bàn luận về vết thương trên khoé miệng anh với giọng điệu ái muội.
Cô nửa quỳ trên ghế sô pha, tay đặt lên vai anh, dùng môi mình chạm vào môi anh. Nhưng một đụng chạm nho nhỏ nhẹ nhàng này lại khiến cô liên tưởng đến những cảnh tượng đỏ mặt khác. Lệ Liệt Nông ngay lập tức kéo cô từ ghế sô pha đến phòng tắm, khi cô không hiểu anh định làm gì thì bàn tay anh đã dẫn tay cô đến chỗ đó. Nơi tay cô chạm vào truyền hơi nóng đến khắp cơ thể cô, rồi nhiệt độ ấy dồn hết lên đầu, khiến khuôn mặt cô đỏ lựng như có lửa cháy, cô lắp bắp lắp bắp: “Artenza, em… Em không biết làm… Em trước giờ chưa từng…” Cô còn chưa nói hết câu, anh đã thì thầm vào tai cô: “Ai bảo em không biết, hửm?”
Làm sao cô có thể làm ra chuyện như vậy, mắt cô mở to trừng anh.
“Năm ấy, em 22 tuổi.” Anh nói như vậy đấy.
*
Lúc còn nhỏ anh từng rất phiền và mất kiên nhẫn với con gái ông chủ tiệm kim khí, vậy mà rốt cuộc từ bao giờ, anh lại có thể ở chung với cô như những người bình thường yêu nhau, Lệ Liệt Nông không thể giải thích được.
Có lẽ nó chỉ giống như một loại tâm huyết dâng trào trong khoảnh khắc mà thôi. Nhưng không biết từ bao giờ, khi hồi tưởng lại, Lệ Liệt Nông mới phát hiện anh và Hứa Qua đã làm rất nhiều chuyện mà người yêu nhau làm với nhau, hôn môi, vuốt v e cơ thể đối phương trong bóng tối của màn đêm, điều đầu tiên bọn họ vồn vã làm khi gặp mặt sau một thời gian chính là tìm một căn phòng có giường, anh sẽ ở trên người cô chăm chỉ, tận tình phóng thích áp lực kìm nén trong người. Thời điểm tâm trạng tốt, anh có thể làm một hai động tác dạo đầu, khi bực dọc, mệt mỏi thì đến quần áo cũng lười cởi.
Một lần ấy, bọn họ xa cách nhau khá lâu. Ở bến cảng Italy, mỗi ngày anh phải đối mặt với những thành phần gian ác, mưu mô như hổ rình mồi, chỉ cần mất tập trung một chút là sẽ thành ‘khi đi còn sống, khi về nằm trong túi xác’.
Một buổi tối nọ, ma xui quỷ khiến thế nào mà anh gọi điện cho Hứa Qua, miệng anh nói: “Anh muốn gặp em.” Hai tư giờ đồng hồ sau, cô xuất hiện trước mặt anh. Anh mở cửa, cô vừa mới bước vào một bước, anh đã nâng cô ép lên ván cửa. Hứa Qua bắt lấy tay anh, khuôn mặt cô đáng thương cực kì: “Artenza, giờ không được.” Vì sao lại không được, anh dùng nơi cứng rắn phía dưới chọc chọc vào người cô. Cô vậy mà tránh né, giọng nhỏ xíu: “Không được Artenza, sẽ mang đến đen đủi đó.” Anh không hiểu cô nói gì, vậy là cô lắp bắp giải thích.
Trong lòng anh thầm mắng một câu: “Thật tụt hứng”, anh buông cô ra, không để ý cô ngây ngốc đứng đó. Bất mãn, anh bắt đầu tìm thuốc lá, nhưng nửa bao thuốc ấy như đang chơi trốn tìm với anh, càng tìm, anh càng bực bội. Có tiếng bước chân đi đến bên cạnh, cô nhón chân, thẽ thọt vào tai anh: “Em có thể dùng tay.”
Đây lần đầu tiên cô dùng tay, động tác trúc trắc nhưng có thể nhìn thấy cô đang cực kì cẩn thận, chuyên chú, thi thoảng lại len lén quan sát anh như thể lấy lòng. Cuối cùng khi bàn tay cô đầy dịch nóng bỏng mà anh phóng ra, mặt cô đỏ như củ cà rốt, vậy mà cô còn ngu ngốc nói với anh rằng: “Artenza, lúc anh nói anh muốn gặp em, em vui lắm!”
Đúng là đồ ngốc, đêm khuya mà đàn ông gọi điện cho phụ nữ thì đại đa phần chỉ có một khát vọng duy nhất: “Tôi muốn lên giường với cô”. Mãi sau này, Lệ Liệt Nông mới biết vì câu nói đó của anh, Hứa Qua đã trực tiếp lái xe từ Hà Lan đến Italy.
*
Đứng ở cửa, cô nghe tiếng nước chảy từ phòng tắm vọng ra. Hứa Qua bị Lệ Liệt Nông đẩy ra khỏi phòng tắm, khuôn mặt cô đỏ lựng nhìn anh, lúc ấy, chiếc gương trên tường phòng tắm phản chiếu bộ dáng tràn ngập hoảng loạn như sắp khóc đến nơi của cô. Sau đó, anh hôn lên trán cô và xin lỗi, anh nói cô đợi anh ở bên ngoài.
Một bên cô nghe tiếng nước chảy, một bên thầm nghĩ trong lòng, hôm qua Lệ Liệt Nông cũng xin lỗi cô, hôm nay anh tiếp tục xin lỗi cô. Người luôn miệng xin lỗi cô này không giống Artenza của cô. Rốt cuộc trong sáu năm qua đã xảy ra chuyện gì?
*
Nơi này chỉ có một cái giường, hết thảy giống như sự tình bình thường nhưng chẳng qua, tối hôm qua, khi Hứa Qua mới nằm xuống giường đã bị Lệ Liệt Nông choàng tay ôm lấy từ sau lưng. Anh giải thích rằng: “Bác sĩ nói khi em mở mắt tỉnh dậy, nhìn thấy người thân thuộc với mình đầu tiên sẽ tốt cho tâm trạng.”
Sáng hôm nay, hình ảnh đầu tiên đập vào mắt Hứa Qua khi mở mắt chính là tay Lệ Liệt Nông đang gắt gao ôm chặt lấy eo cô. Cô hơi cử động một chút, tay anh càng thu chặt lại, như thể anh chỉ cần lơi tay một chút thôi là cô sẽ biến mất.
Đồng hồ kêu tích tắc trong không gian yên tĩnh, không ai nói gì cả. Dưới ánh mặt trời buổi sáng, Hứa Qua nhìn cánh tay Lệ Liệt Nông như cái gông siết quanh hông cô, cô hơi giãy một chút.
“Hừ,” sau lưng cô truyền đến giọng cảnh cáo: “Anh không nghĩ mình muốn tắm nước lạnh một lần nữa đâu.”
Nghe xong, Hứa Qua sợ nằm im thin thít.
Đồng hồ vẫn kêu tích tắc, Hứa Qua lấy hết can đảm: “Artenza, em muốn biết chuyện xảy ra trong sáu năm vừa rồi.”
Đáp lại cô là tiếng hít thở đều đều sau lưng. Xem ra anh đã ngủ rồi. Hôm qua Lệ Liệt Nông đã làm rất nhiều chuyện, vẻ mặt ông bác sĩ khám cho anh tối qua cực kì bất mãn.
Thật ra lúc này Hứa Qua lại có chút nhẹ nhõm, sâu trong thâm tâm ngược lại cô lại thấy việc Lệ Liệt Nông thiếp đi ngủ, không đáp lại là một sự may mắn. Hứa Qua loáng thoáng cảm giác rằng trong sáu năm rồi xảy ra không ít chuyện không hay.
*
Trong thư phòng phía Đông nghiễm nhiên đã trở thành nơi làm việc tạm thời của Lệ Liệt Nông. Anh đang tiếp cảnh sát Mexico, gần đó còn có hai nhân viên mang nhiều tài liệu của 1942 tới để anh xử lý.
Buổi sáng hôm nay, cách một tấm bình phong, Hứa Qua nhìn Lệ Liệt Nông lần lượt làm việc với cảnh sát rồi nhìn anh bàn bạc công việc với hai người nhân viên ấy.
Trong lúc Lệ Liệt Nông nói chuyện, cô còn nghe anh nói những người làm ở bộ phận tư vấn chiến lược của 1942 là ‘mấy lão già’. Trước kia anh hiếm khi dùng cụm từ này, ‘mấy lão già’ trong miệng anh khi làm việc có thể ám chỉ những thành viên trong nội các của chính phủ các quốc gia. Khi phải làm công việc đối ngoại cần sự phê chuẩn của các chính phủ, ngoài mặt Lệ Liệt Nông luôn nhún nhường cho dù trong lòng anh cực kì bất mãn.
“Hãy nói với mấy lão già ấy rằng lần này tôi tới Mexico thuần tuý là xử lý ân oán cá nhân, nếu như việc đó khiến họ thất vọng thì những việc kia đừng hòng nữa. Nếu bọn họ dám lấy cớ này để lải nhải, hãy nói bọn họ nghĩ lại xem một năm các người được nghỉ phép bao nhiêu ngày, mà tôi được nghỉ bao nhiêu ngày? Nếu họ vẫn không rõ thì trực tiếp hỏi xem quyền uy quan trọng hay lương hưu quan trọng hơn?”
Những lời Lệ Liệt Nông vừa nói ra nghe như câu đùa vui chơi chơi, nhưng nghe kĩ thì mấy câu đấy như giấu dao trong bông vậy. Từ giọng nói của anh, Hứa Qua ý thức được quãng thời gian kia thực sự đã vuột qua khỏi bàn tay cô. Artenza của cô ngày càng trở nên ghê gớm.
Tấm bình phong này thực chất chỉ là tấm kính mờ, hai người ở hai bên tấm kính vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng mờ mờ của nhau. Hứa Qua không hiểu Lệ Liệt Nông vì cái gì lại bắt cô ngồi ở đây. Cô chỉ là mất đi một phần ký ức, chứ đâu phải mất đi năng lực sinh hoạt như người bình thường. Hơn nữa Lệ Liệt Nông còn cố ý nhấn mạnh vào câu: “Em đừng có chạy loạn linh tinh.” khiến Hứa Qua không phục, cô đâu phải là đứa nhóc mà anh quản như vậy.
Giờ Lệ Liệt Nông đang chuyên chú thảo luận vấn đề với hai người kia, hẳn sẽ không chú ý tới cô đâu nhỉ? Hứa Qua đứng dậy, cô như ngừng thở, rón rén đi về phía trước.
Tuy nhiên chân cô vừa bước thêm một bước, giọng nói của Lệ Liệt Nông từ bên kia bình phong bỗng dưng dừng lại. Bầu không khí yên ắng khiến Hứa Qua theo bản năng đứng hình lại.
Một giây, hai giây, ba giây, ở bên kia bình phong, giọng Lệ Liệt Nông lại vang lên. Hứa Qua cuối cùng cũng thở ra một hơi, bước thêm hai bước, rồi ba bước.
Đến bước thứ tư, tiếng Lệ Liệt Nông lại tắt ngúm. Bầu không khí im lìm khiến Hứa Qua không tự chủ mà dừng lại. Nhưng lần này, mãi một lúc trôi qua rồi mà bên kia vẫn im như cũ.
Hình như hai người kia cũng cảm thấy không khí trở nên kì quái. Một người ho khan, sau đó gọi: “Ngài Lệ”. Lúc này, Lệ Liệt Nông mới nói tiếp, nhưng nghe thế nào cũng thấy anh mất tập trung.
Vốn dĩ cô muốn bước thêm vài bước nữa để chuồn, nhưng không hiểu xuất phát từ suy nghĩ gì, cô trở lại chiếc ghế mà Lệ Liệt Nông bảo cô ngồi.
Lúc này, ở bên kia, Lệ Liệt Nông không còn đột nhiên dừng nói nữa.
“Artenza, sao anh lại muốn em ngồi đây?” Trước khi khách của anh đến, cô đã hỏi như vậy.
“Em còn không biết sao? Hiện nay, các nhà khoa học đã phát hiện ra một số lượng lớn các sinh vật sống có nguồn gốc từ thời cổ đại. Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi đâu chúng cũng có thể xuất hiện.” Lệ Liệt Nông trả lời như vậy: “Nói cách khác, Trái Đất giờ là một nơi rất nguy hiểm.”
—
VV: Đúng, Trái Đất là một nơi cực kì nguy hiểm ^^ Lúc nào anh Lệ cũng sợ vợ anh bỏ đi mất.