• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Cúp điện thoại, quay đầu lại, Liên Kiều bị cái bóng trùm khăn đen làm giật mình không hề nhẹ. Cô vỗ trán than thở: “Tôi nói này, cô có sở thích làm người khác giật mình hả?”.

Cô nàng đạo Hồi này lần nào xuất hiện cũng như ma như quỷ vậy.

Helen đẩy đẩy mắt kính, nói: “Nina đã chụp ảnh và quay tư liệu xong, cô bé đang tìm cô ạ.”

Liên Kiều không nhúc nhích, cô nhìn khuôn mặt chỉ lộ đúng hai con mắt kia: “Cô nghe được những gì rồi?”

“Đúng là tôi có tới đây một lúc nhưng tôi có thể bảo đảm là tôi không nghe được chút nào cả.” Cô ta đẩy mắt kính lần nữa.

Nhìn thoáng qua chiếc camera an ninh trên trần nhà, cô hoàn toàn có thể xác định Helen nói thật hay dối. Bước về phía trước một bước, Liên Kiều lạnh lùng: “Dù cô có nghe được hay không, kết quả chỉ có một: Cô không nghe được cái gì cả.”

Rồi cô nhún vai: “Cô hẳn cũng biết tại sao triển lãm tranh này phải thông qua agency.” Ở Las Vegas này, những người có thế lực siêu khủng thường không bao giờ xuất đầu lộ diện.

Đáp lại Liên Kiều là lần thứ ba cô nàng đạo Hồi đẩy mắt kính. Một lát sau, cô ta ngẩng đầu lên: “Thưa cô Amanda.”

Cô nàng đạo Hồi trước mặt Liên Kiều có vẻ chẳng khác gì những người đạo Hồi nhập cư khác, đều cho rằng ai cũng đang khinh thường họ. Không, cô chẳng hề có chút thành kiến vào với tín ngưỡng hay chủng tộc của người khác. Hiện tại, Liên Kiều cũng không muốn nghe thêm điều gì nữa.

Nhìn thấy bước chân vội vã định rời đi của Liên Kiều, chất giọng trầm ấy lại một lần nữa cất lên: “Cô Amanda…”

Chẳng đợi Liên Kiều quay lại hay không, cô ta tiếp tục nói: “Khi nhà tôi vừa đến London, không một ai đồng ý cho chúng tôi ở thuê cả. Để cả gia đình có chỗ nương thân, bố mẹ tôi đã phải chấp nhận những yêu cầu khắt khe của chủ nhà.”

“Nếp sống ở căn nhà trọ đó đã ăn vào máu tôi tới tận bây giờ. Tôi còn nhớ rất rõ căn nhà đó có chiếc cầu thang gỗ. Không những vậy, ở từng tay vịn còn có một quả cầu gỗ ở trên. Trong đêm tối, chỉ cần bước chân không cẩn thận một chút có thể làm rơi quả cầu gỗ lăn xuống các bậc cầu thang. Mà cứ một quả cầu rơi thì sẽ phải nộp phạt một bảng Anh. Chủ nhà nói rằng làm vậy để khách thuê tôn trọng sự yên tĩnh cho chính họ và những người thuê khác. Chính vì lẽ đó, chẳng ai có thể thuê lâu ở nơi ấy.”

Nghe đến đây, Liên Kiều dừng lại bước chân.

“Khi còn nhỏ, mẹ luôn nói với chúng tôi rằng để đi được ban đêm yên tĩnh thì cả ban ngày cũng phải học được thói quen đó.” Giọng cô ta có sự bất đắc dĩ: “Thói quen đi lại của tôi đã như vậy từ nhỏ rồi.” Nói xong, cô ta hơi cúi người: “Rất xin lỗi, đã doạ cô rồi.”

Nghe cô ta nói vậy, Liên Kiều đột nhiên cảm thấy bản thân biến thành người chủ nhà ác độc kia.

Thực ra Liên Kiều hiểu, cô gái trước mặt kể chuyện dông dài với cô nhất định đang sợ cô nói linh tinh gì đó với Olliena. Với hoàn cảnh hiện tại, bất kỳ người đạo Hồi nào sống ở Mỹ cũng không dễ dàng gì.

Liên Kiều điều chỉnh nét mặt dịu đi, cô chắc chắn không phải một người săm soi, bắt bẻ như ông chủ nhà kia. “Đừng lo lắng, tôi sẽ không nói chuyện này với Olliena đâu.” Cô gái kia vẫn không trả lời gì nên Liên Kiều bổ sung thêm: “Thật ra, năng lực làm việc của cô không chê vào đâu được.”

Đây là sự thật, hiệu suất làm việc của cô nàng đạo Hồi này rõ như ban ngày.

“À, đúng rồi, về sau đừng xưng hô với tôi một cách trịnh trọng như vậy. Tôi rất nhạy cảm với tuổi tác đó.” Liên Kiều vốn luôn nói trước với những người trạc tuổi mình câu này, nhưng hình như cô quên chưa nói với Helen.

Nhìn ngoại hình, cũng như cách xưng hô với những người khác, Liên Kiều đoán họ không chênh lệch nhau nhiều tuổi. Nếu như không đi theo Lệ Liệt Nông tới Las Vegas, cô có lẽ cũng là một người làm công ăn lương như Helen.

Hàm răng trắng đều lại lộ ra dưới lớp mạng che, Helen đẩy mắt kính: “Được ạ.”

Khăn che mặt hạ lại lộ ra chỉnh tề hàm răng, đẩy đẩy mắt kính: “Tốt, A Mạn đạt tiểu thư.”

Tiếng giày cao gót năm phân gõ trên sàn nhà, đối lập với những bước chân song song khác với tiếng động rất nhỏ. Khi tiếng gót giày chậm lại, tiếng bước chân kia như hoảng loạn, khiến Liên Kiều nghi ngờ dừng lại.

Sự nghi ngờ ấy càng trở nên rõ nét hơn khi Liên Kiều giờ đây nhận ra tiếng gọi của Lệ Liệt Nông qua điện thoại: “Hứa Qua.”

Mà… Mà không thể nghĩ được vì sao khi nghe tiếng gọi “Hứa Qua” ấy, có tiếng người phụ nữ nhẹ nhàng đáp: “Vâng.” Rõ ràng đó là giọng cô. Giờ nghĩ lại Liên Kiều thấy thật kỳ lạ, giống như… Giống như linh hồn Hứa Qua ở trong cơ thể cô vậy.

Suy nghĩ này ngay lập tức bị Liên Kiều cuống quýt bóp ch3t trong đầu.

Sau rất nhiều chuyện ngu ngốc đã từng làm, Liên Kiều tự hứa sẽ không bao giờ làm gì khiến Lệ Liệt Nông mạo hiểm nữa. Cái chuyện “trừ tà” mà cô bày ra như thể suýt giết anh rồi ấy.

Liên Kiều cố gắng bình ổn cảm xúc, hơi thở và bước chân. Khi sắp bước qua chiếc cửa phòng studio, Liên Kiều nghe được tiếng nói trầm trầm của Helen ở phía sau: “Cuộc sống của tôi có rất nhiều chuyện cần phải suy nghĩ, cân nhắc: Trả tiền thuê nhà hàng tháng, trả nợ tiền học, gửi tiền về cho người thân, trả góp tiền mổ mắt, cho nên… Cho nên tôi không còn thời gian để chú ý hay suy nghĩ về chuyện nào khác.”

Liên Kiều hiểu cô ta đang ám chỉ rằng: Dù cô có là phu nhân tổng thống đi nữa, tôi cũng không có rảnh mà chú ý đâu.

Thông minh thật đấy.

Nhưng dù cô gái thông minh này đã thể hiện rõ lập trường, nhưng qua chuyện đứng sau ban nãy khi cô nói chuyện điện thoại, cô ta đã thành công khiến Liên Kiều phải chú ý nhiều hơn rồi.

Toà nhà có bộ phận an ninh lưu trữ mọi dữ liệu của các camera. Đúng như lời Helen nói, trong thời gian Liên Kiều đang nói chuyện điện thoại, cô ta có vẻ chần chờ vài lần định tiến lên, nhưng sau đó lại quyết định lùi vài chục bước vào sâu trong hành lang, tránh xa vị trí cô đang đứng. Chỉ là hành lang ấy rất yên tĩnh, có đứng ở khoảng cách như vậy thì vẫn có thể nghe rõ mọi thứ.

“Thưa cô Amanda, hay là chúng ta thử diễn lại cảnh đó?” Nhân viên an ninh nhiệt tình đề xuất.

Liên Kiều thoáng nhìn qua Cao Vân Song và Trần Đan Ni đứng cách đó không xa. Cô nghĩ mình không cần phải chuyện bé xé ra to thêm nữa, vả lại, Helen cũng đã giải thích với cô về gốc gác của cái thói quen đi lại im hơi lặng tiếng rồi.

Khi trở lại studio, Nina đã thay xong quần áo lúc ban đầu. Mọi người đang chuẩn bị quay video truyền thông tại buổi triển lãm tranh.

Trong phòng ghi hình, Liên Kiều nhìn hình ảnh Helen bận rộn chạy qua lại xử lý các dây cáp, di chuyển các dụng cụ, máy móc.

Một quả bóng bay dùng để trang trí cho quá trình quay hình bay về hướng Liên Kiều. Sợi dây buộc quả bóng lơ lửng ngay trước mặt cô. Khi Liên Kiều tưởng mình đã có thể túm lấy sợi dây rất nhanh thì một cánh tay màu nâu khoẻ khắn đã làm điều đó. Helen không biết từ bao giờ đã đứng ngay sát gần cô. Bàn tay Liên Kiều theo quán tính túm lấy cổ tay Helen.

Liên Kiều đứng dựa ngay cạnh cửa sổ tràn ngập ánh sáng, hình ảnh trước mặt cô như một thước phim được tua chậm lại.

“Có chuyện gì vậy ạ?” Helen hỏi cô.

Liên Kiều không trả lời ngay, ánh mắt cô chuyên chú nhìn ngón tay Helen.

Helen nhìn theo ánh mắt Liên Kiều, sau vài giây, cô ta như hiểu ra điều gì đó, ra hiệu với cô rằng: “Chốc nữa chúng ta nói chuyện nhé.” Đoạn, Helen cầm dây kéo quả bóng về đúng vị trí ghi hình.

Khi mới bắt đầu quay hình, Nina không tránh khỏi bối rối, lo lắng. Cách một bức tường kính, Liên Kiều làm một động tác ‘cố lên’ với Nina khi ánh mắt cô bé lướt qua phía cô.

“Cô Amanda… Tôi thấy cô không hề giống những người khác cùng giới, cô là người dễ hoà nhập, ở chung với người khác, và cô cũng rất tốt bụng nữa.” Người phụ nữ đạo Hồi lại xuất hiện bên cạnh cô từ bao giờ, nói những lời như rót mật vào tai.

Liên Kiều rũ mi mắt, cô sẽ không bao giờ cho Helen biết rằng cái tên Amanda là của một người phụ nữ khác. Nhưng giờ phút này, Liên Kiều ngạc nhiên phát hiện ra hình như mình không còn thấy khó chịu với cái tên này như trước.

Mọi thứ cứ từ từ, lặng lẽ thay đổi. Nói không chừng lễ trừ tà kia thật sự có tác dụng. Cho dù ông pháp sư kia là hàng đểu nhưng trời xui đất khiến thế nào khiến Hứa Qua bị doạ biến mất rồi.

Cô cười khổ, ánh mắt vô tình nhìn thấy ngón tay Helen rũ ở phía trước. Liên Kiều hỏi: “Cô ngại cho tôi xem bàn tay không?”

Helen mở ngửa lòng bàn tay như nguyện vọng của cô. Bàn tay thon dài ấy mở rộng cũng khiến Liên Kiều sửng sốt đến bàng hoàng. Đó là một bàn tay không có một chút vân tay nào. Các đầu ngón tay của cô ấy trơn bóng như bề mặt quả bóng bay.

“Nhìn rất đáng sợ phải không? Nó đáng sợ bởi vì nó chẳng giống người thường. Sự khác biệt quá lớn đồng nghĩa với việc đem đến cảm ghê sợ cho người khác.” Giọng Helen tràn ngập sự đắng cay.

“Không, không phải đâu.” Liên Kiều cuống quýt xua tay: “Tôi không thấy sợ chút nào.”

Điều khiến Hứa Qua sửng sốt là đôi tay này là của một người trạc tuổi cô, hơn nữa người này tên là Helen. Helen là tên của nữ diễn viên xinh đẹp, đóng vai công chúa ngủ trong rừng, là biểu tượng của sự vô lo vô nghĩ, thuần khiết ngây thơ.

“Khi vừa đến London, ba tôi có mở một xưởng sản xuất dung dịch keo dính. Nói là xưởng sản xuất nhưng nó chỉ là một cái nhà xưởng tư nhân rất nhỏ, không có đủ nguồn lực để thuê nhân công bên ngoài, cũng không có tiền để đầu tư thiết bị, dụng cụ bảo hộ lao động, ngân hàng và các tổ chức không đồng ý cho vay vốn. Sau thời gian dài tiếp xúc với những chất hoá học đó, tay tôi thành như hiện tại.”

Liên Kiều từng nghe qua những chuyện tương tự như vậy. Nhưng những phiên bản cô biết là những kẻ sát thủ hàng loạt không có vân tay để tránh để lại dấu vết.

“Tình trạng tay tôi vẫn chưa phải tệ nhất. Tay ba mẹ tôi còn kinh khủng hơn thế này. Cứ mùa hè đến, họ phải đeo găng tay khi ra ngoài.”

Nghe cô ta nói xong, Liên Kiều cảm thấy những gì mình nghi ngờ về Helen quả thật rất hà khắc và ác độc.

Người phụ nữ đạo Hồi dường như vẫn đang đắm chìm trong ký ức những ngày tuổi thơ khó khăn. Vì thế, Liên Kiều cố tỏ ra hài hước: “Tôi thấy vậy cũng không tệ lắm, ít nhất nếu sau này cô có làm sát thủ thì cảnh sát cũng không thu thập được dấu vết vân tay.”

Nhưng mà nói xong, Liên Kiều cảm giác không khí trở nên xấu hổ chứ chẳng hài hước chút nào. Liên Kiều ngần ngại sờ sờ mũi.

Helen không tỏ ra khó chịu, cô ta theo thói quen đẩy mắt kính lên cao, nghiêm túc nói: “Cô không chỉ dễ ở chung, tốt bụng mà còn rất đáng yêu nữa.”

Khi nói những lời này, Helen nhìn ra ngoài cửa sổ.

Đây là lần đầu tiên Liên Kiều đứng gần Helen như vậy. Cô có thể nhìn rõ từng đường nét rõ ràng trên khuôn mặt người phụ nữ đạo Hồi, tựa như chiếc khăn mạng che mặt chẳng hề tồn tại. Làn gió thổi qua khiến chiếc khăn tung lên một góc đủ để lộ ra nụ cười với hàm răng trắng đều lan ra đến đuôi mắt.

Helen khua khua mười ngón tay không có vân tay trước mặt cô: “Cô nói không sai, nó kỳ thật giúp tôi trốn thoát trước mắt rất nhiều người.”

Nói xong, cô ta chốt luôn: “Cô Amanda, tôi phải làm việc đây, hôm nào rảnh chúng ta cùng nhau uống trà nhé.”

Hình ảnh Helen vừa biến mất ở bên trái cửa thì bên phải cửa xuất hiện một thân hình cao gầy. Thật luôn ấy, Cao Vân Song lại theo đến đây rồi, khuôn mặt Liên Kiều xị xuống.

Nhờ Nina, Liên Kiều có thể khiến mình cách xa Trần Đan Ni và Cao Vân Song hơn mọi ngày.

Cao Vân Song đi đến bên cạnh cô, thấp giọng nói: “Bà Lệ, chúng ta tạm thời rời khỏi chỗ này thôi.”

Cô tức giận đi theo Cao Vân Song rời khỏi phòng ghi hình. Thường thì Liên Kiều chẳng bao giờ có thể phản kháng được “lệnh” của những đồng chí vệ sĩ này đâu. Họ bước ra khỏi thang máy, đi vào khu vực đỗ xe.

Không biết vì sao, bãi đỗ xe rất trống, lối đi chỉ thắp một hàng đèn với ánh sáng yếu. Liên Kiều nhìn chiếc xe đang dừng yên lặng ở góc kia. Nếu không nhìn kỹ, chẳng ai sẽ chú ý đến chiếc xe đó.

Cao Vân Song dẫn cô đi đến chỗ chiếc xe đó. Chính vì vậy, Liên Kiều lập tức không dám hành động tự phát, nghiêm túc đi sát sau lưng Cao Vân Song.

Dừng ở cạnh cửa xe, Cao Vân Song mở cửa ra rồi quay nhìn mặt cô, ý bảo cô bước vào trong đi.

Vừa mới lên xe, tiếng khoá chốt sau lưng nhắc Liên Kiều sự thật rằng giờ cô đang bị khoá trái trong xe.

Không gian trong xe tối om, Cao Vân Song không phải là bán đứng cô cho kẻ thù của Lệ Liệt Nông chứ? Trong bóng tối Liên Kiều nhướn mày, cố gắng thích ứng với không gian bên trong.

Khi đã quen dần với không gian bên trong, trái tim Liên Kiều đập thình thịch. Tay cô sờ s0ạng ghế sau, ngón tay liền chạm vào một cơ thể rắn chắc, ấm áp.

Hơi thở ấy không hề xa lạ, cô lại gần hơn nữa, rồi thấy…

Bàn tay mình được một bàn tay khác bắt lấy. Trong bóng tối, giọng cô run rẩy: “Lệ Liệt Nông.”

Tiếng anh “Ừm” nhẹ nhàng lọt vào tai cô, khiến lòng cô khấp khởi, vui sướng. Cuối cùng, Liên Kiều chủ động nhào vào lòng anh.

Và hai người ôm nhau trong không gian tối om của buồng xe.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK