Cô đứng lại, cất tiếng gọi với người đó: “Phương Vy Kỳ.”
Nhưng bóng hình ấy vẫn tiếp tục bước đi, cứ như thể cái tên trong miệng cô với anh chẳng có quan hệ gì. Hứa Qua hít một hơi thật sâu rồi thở ra, hét lên: “Này, hiệp sĩ trộm quần jeans của Hách Tang!”
Bước đi của người đó chậm lại, sau đó anh dừng lại hẳn, đứng yên đó nhưng không quay đầu lại. Cô đi từng bước từng bước lại gần anh. Rất nhiều đêm, khi tiếng súng vang lên giữa đêm khuya, hình ảnh người thiếu niên ‘đi xuyên tường’ đến phòng Hứa Qua đã trở thành hình ảnh đẹp nhất trong một ngàn lẻ một đêm ở Jerusalem.
Khi đó, anh vẫn còn là một chàng trai trẻ tuổi, kiêu hãnh và tự hào nói: Anh là hiệp sĩ đến từ Núi Đền. Giọng điệu anh như thể một học sinh tiểu học mang đầy vinh hạnh khi bản thân được giáo viên chủ nhiệm quý mến.
Cô đứng lại, cách anh một cánh tay. Sau đó lại bước thêm nửa bước, mặt Hứa Qua dán vào lưng anh: “Em biết đó là anh mà.”
Dù chỉ là bóng dáng lúc ẩn lúc hiện trong bóng tối, nhưng hình tượng anh trong mắt Hứa Qua chính là một chàng trai với thân hình cao lớn, diện mạo dễ nhìn, khi đi cùng bạn bè trên đường chắc chắn trông anh nổi trội hơn cả.
Điều duy nhất để lại ấn tượng mạnh mẽ trong cô chính là đôi mắt anh, đôi mắt luôn nhìn thẳng vào mắt cô đầy trìu mến.
Nhưng anh ấy lại giảo hoạt như vậy. Khi họ gặp lại, anh dùng một cặp kính xấu xí dày cộp để cô không thể nhận ra, đồng thời dùng tóc mái để che đi vầng trán, biến mình thành bộ dạng một con mọt sách chính hiệu.
Bả vai dài rộng của anh hơi run run, bàn tay buông xuống với chiếc kính mắt trong tay, thứ ngôn ngữ không lời ấy đã nói lên tất cả. Khuôn mặt anh từ từ quay lại nhìn cô.
Hứa Qua nhón mũi chân, nhẹ nhàng gạt tóc mái đang che khuất trán anh sang một bên. Nhìn khuôn mặt chân thật của anh trước mắt, khoé miệng cô kéo lên một nụ cười tươi rói.
Hôm nay, cuối cùng cô cũng được nhìn thấy hình dáng chân thực của hiệp sĩ từ Núi Đền. Hàng mi dài cùng với đường nét khuôn mặt rõ ràng, dễ nhìn, bộ dạng này đóng giả một anh mọt sách thật đúng là đáng tiếc.
Anh dùng ánh mắt quen thuộc nhìn cô, thở dài: “Con gái ông chủ tiệm kim khí lớn lên vừa đáng yêu lại xinh đẹp, lời này giờ anh mới nói liệu có muộn quá không?”
Năm ấy, nhìn Hứa Qua mười chín tuổi đứng trên cây cầu Charles, anh đã từng tưởng tượng trong lòng vô số lần biểu cảm của em khi nghe câu nói đó. Là đôi mắt cười đầu tiên, là đôi mắt to, khuôn mắt cong tròn như hạt hạnh nhân; là hình ảnh chị gái ngọt ngào trong mắt lũ trẻ, là hình ảnh cô gái đằm thắm, dễ mến trong mắt người lớn tuổi mỗi khi em cười rộ lên.
Đếm ra, lời này của anh đã đến muộn bảy năm.
Trên hành lang thẳng dài được lớp mái ngói đỏ, xung quanh là màu xanh mướt của cây cối, họ cứ thế bước dọc về trước, tốc độ rất chậm, dù không ai nói gì nhưng không khí không hề mang vẻ lúng túng, xa cách hay xấu hổ. Đó là cảm giác quen thuộc một cách kỳ diệu khi hai bước chân không hẹn mà cùng đi một nhịp.
Cuối hành lang có một chiếc ghế gỗ dài, hai người ngồi xuống, họ vẫn im lặng như cũ, cho đến khi bàn tay cô úp lên bàn tay anh đặt trên đầu gối.
Giọng cô bình tĩnh: “Lúc anh chưa phải là Vy Kỳ, mọi người gọi anh là Bing. Năm 1988, bố mẹ anh bị lũ du côn đầu đường xó chợ đánh đến chết. Không chỉ vậy, chúng còn đốt cháy nhà, cùng với cửa hàng kinh doanh lâu năm của bố anh.”
“Rồi anh được nhận vào 1942, ở đó, trong lúc anh khó khăn nhất có một cậu bé trạc tuổi đã bước đến và sát cánh bên cạnh. Từ đó về sau, hai người cùng nhau tham gia huấn luyện, có gì cũng tâm sự với nhau, trở thành hai người bạn thân thiết. Và rồi, sau đấy, anh đã nhận lời nhờ vả của người bạn thân ấy, xuất hiện trước mặt một cô bé tên Hứa Qua.”
“Nhưng cô bé kia lại hơi ngốc, cứ như vậy, anh mơ mơ hồ hồ biến thành hiệp sĩ ở Núi Đền.”
Có tiếng cười nhẹ vang lên: “Cho nên giờ hẳn em cũng hiểu vì sao hiệp sĩ lại không biểu diễn được màn đi xuyên tường trước mắt em rồi chứ?”
Cô cười cười, ánh mắt xuyên quay kẽ lá cây phía trước, ngắm nhìn màu xanh tươi đằng xa, tầm mắt cô dần trở nên mơ hồ.
“Ba tháng trước khi Phương Vy Kỳ trở thành hiệp sĩ của Hứa Qua, anh ấy đã không còn nữa đúng không?”
Trả lời cô là sự trầm mặc.
Đôi mắt ậng nước, cô lẩm bẩm: “Anh ấy nhiệt tình, hào phóng, thích mặc áo hoodie, bố anh ấy tên Hứa Thiệu Dân, em anh ấy là Hứa Qua, còn có…”
Hứa Qua cho rằng mình sẽ nói rất nhiều, nhưng hoá ra cô chỉ nói được từng ấy, chỉ có thể nói ra từng ấy thứ mà thôi!
Trong kho hồ sơ bí mật của 1942 có một phần tài liệu như vậy, tập hồ sơ ấy mỏng đến đáng thương. Nhìn con dấu màu đen ở trang cuối cùng trong tập hồ sơ, Hứa Qua khóc đến đứt ruột thắt gan.
Ở 1942, con dấu đen ở cuối tập hồ sơ cho biết chủ nhân của tệp hồ sơ đó đã hi sinh trong lúc làm nhiệm vụ.
Bìa tập hồ sơ đề cái tên Hứa Thuần. Để tưởng nhớ Hứa Thuần, Lệ Liệt Nông đã lấy tên của nhạc trưởng dàn nhạc hợp xướng Hứa Thuần cực kỳ yêu thích đặt cho mình.
Phương Vy Kỳ là người ở bên Hứa Thuần trong những giây phút cuối cùng của anh.
Ba tháng sau, dưới bầu trời đầy sao đêm lấp lánh, Phương Vy Kỳ xuất hiện ở thành cổ Jerusalem, thay người bạn thân đã khuất của mình gặp em gái cậu ấy, cùng em ấy trò chuyện rất nhiều thứ trên trời dưới bể. Sứ mệnh của anh bắt đầu từ khi cô bé 12 tuổi và kéo dài đến bây giờ.
Ngón tay anh nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt rơi không ngừng từ đôi mắt xinh đẹp của Hứa Qua. Khi lau mãi mà không hết, anh thở dài: “Em thích khóc thật đấy.”
Cuối cùng bàn tay anh đặt lên gáy cô, dùng một chút lực nhẹ nhàng đẩy đầu cô ngả lên vai anh, cứ như vậy đi, em muốn khóc bao nhiêu trên vai anh cũng được.
Đầu cô tựa lên vai anh, cô hỏi, “Phương Vy Kỳ, em đoán đúng không?”
Nếu nói ở Prague bỗng dưng xuất hiện một anh lao công miễn phí một cách ngẫu nhiên thì Phương Vy Kỳ xuất hiện ở Santiago hẳn không phải là trùng hợp nữa rồi.
Anh từng nói với cô: “Tôi thay bạn mình đến gặp một người.”
Mexico, trên hành lang dài thẳng tắp, khoảnh khắc anh quay đầu lại đã chứng thực suy nghĩ trong lòng cô.
Chờ một lát, cô cũng nghe được tiếng xác nhận nặng nề phát ra từ sâu trong cổ họng anh: “Ừm.”
“Hứa Qua, cậu ấy không muốn lừa gạt em.”
Gió thổi trên hành lang lau khô những vệt nước mắt, anh ôm lấy bả vai cô.
“Phương Vy Kỳ, anh có thể kể em nghe một ít chuyện về anh ấy không?” Cô hỏi.
Anh ấy đã đi những đâu? Thích tuýp con gái nào? Đã làm những chuyện mất mặt gì? Mà chuyện xấu hổ nhất anh ấy từng làm là gì?
Hứa Thuần để lại dấu tích trên thế giới này quá ít ỏi, ít ỏi tới mức mỗi lần nghĩ về anh là lòng cô đau đớn không thôi.
“Chỉ sợ không được,” anh nói, giọng đầy bất đắc dĩ: “Ít nhất hiện tại anh chưa thể nói được.”
Tại sao giờ lại không được? Ngay lập tức tiếng gọi lạnh lùng ‘Hứa Qua’ đã cho cô biết lý do. Điều chỉnh tốt tâm trạng và biểu cảm, Hứa Qua mới rời mặt khỏi vai Phương Vy Kỳ.
Nhìn người đang đứng trước mặt, cô ấp úng gọi “Artenza”, lúc này, Phương Vy Kỳ cũng đứng dậy từ ghế dài.
Trước mặt họ, Lệ Liệt Nông đứng đó với khuôn mặt lạnh te. Anh đang nhìn chằm chằm Phương Vy Kỳ. Lúc này, Hứa Qua mới nhớ ra Phương Vy Kỳ cũng là thành viên của 1942. Ai ai trong tổ chức cũng đều rất tôn trọng Lệ Liệt Nông, rất ít người có thể đứng mặt anh với tư thế như Phương Vy Kỳ.
Hứa Qua nhỏ giọng mở miệng: “Artenza, ngày xưa anh ấy….”
Nói một nửa Hứa Qua mới nhớ ra Lệ Liệt Nông còn quen Phương Vy Kỳ từ lâu rồi, hơn nữa có lẽ quan hệ giữa hai người cực kỳ tốt. Nói không chừng đó là lý do tại sao Phương Vy Kỳ lại có thể hành xử khác các thành viên khác trước mặt Lệ Liệt Nông. Huống chi ở đây cũng không có thành viên 1942 nào.
Suy nghĩ này khiến Hứa Qua trở nên thoải mái hơn, nhưng rất nhanh, cô phát hiện ra hình như mình lầm rồi, bởi vì cô vừa dứt cái câu nửa vời kia thì khuôn mặt anh xị ra.
“Artenza….” Giọng Hứa Qua tràn ngập sự bất mãn.
Sự bất mãn này xuất phát từ việc bạn trai làm cô mất mặt trước người bạn yêu quý, khiến cô chẳng biết phải làm gì.
“Hứa Qua!” Lệ Liệt Nông lạnh lùng nói: “Em đang đứng ở đâu vậy?”
Lúc này Hứa Qua mới phát hiện cô vẫn đang đứng sát sàn sạt cạnh Phương Vy Kỳ ở ghế dài bên này, trong khi Lệ Liệt Nông đứng dựa vào tường ở phía đối diện.
Giây phút này, mặc dù hai người đàn ông kia không nói gì nhưng khí thế b ắn ra từ hai phía chẳng hề giống bạn bè quen biết chút nào, mà giống hai kẻ địch đang quan sát nhau thì đúng hơn.
Mà cô… Dù trong lòng cô có chút không vui nhưng Hứa Qua vẫn đi về phía Lệ Liệt Nông, trong lòng cô cực kì rối rắm, dù gì đó anh ấy cũng là ‘hiệp sĩ cưỡi diều hâu’, là người đặc biệt trong lòng Hứa Qua. Trước mặt một người anh thân thiết như vậy mà Lệ Liệt Nông lại khiến cô khó xử, Hứa Qua thật sự rất tức giận, nhưng cô chỉ dám giấu trong lòng. Đấu tranh tư tưởng một hồi, vừa bước lề mề, cô vừa quyết định mình đứng cách anh một chút.
Nhưng Lệ Liệt Nông một giây đồng hồ cũng không giữ nổi kiên nhẫn, anh dứt khoát vươn tay kéo lấy tay cô, nhưng cô đâu phải loại con gái chân tay yếu ớt.
Thấy Hứa Qua gạt tay mình ra, nhà lãnh đạo 1942 ngạc nhiên, sau đó anh buông tay cô ra. Mắt anh nhìn chằm chằm Phương Vy Kỳ nhưng lại nói với cô:
“Bà Lệ không phải nên đứng cạnh ông Lệ hay sao?”
Lệ Liệt Nông vừa dứt lời, trên hành lang bỗng vang lên tiếng bước chân vội vàng, chạy rầm rập tới. Chốc lát, bảy, tám người ở đội cận vệ đã xuất hiện trước mặt Lệ Liệt Nông. Khi ngay ngắn dừng lại, họ hơi cong lưng cất tiếng: “Ngài Lệ!”, rồi quay sang gật đầu chào hỏi Hứa Qua. Sau đó họ lại rời đi dưới sự ra hiệu của Lệ Liệt Nông.
Giờ phút này, đầu óc Hứa Qua trở nên mông lung, ánh mắt cô ngây ngốc nhìn Phương Vy Kỳ. Cô không hề muốn mối quan hệ giữa mình và anh ấy lại trở nên như thế này.
Trong lúc ngẩn ngơ, tay cô bỗng bị túm chặt lấy. Giây tiếp theo, toàn bộ cơ thể cô người ấy kéo đi, bước chân bị động liêu xiêu theo lực bị kéo, nơi cổ tay bị siết chặt đau đớn.
Anh thật thô lỗ, mà cô càng giãy giụa lại càng chịu đau nhiều hơn.
Dần dần, cơn đau từ cổ tay thức tỉnh Hứa Qua, cô ngẩn ngơ nhìn Lệ Liệt Nông, hỏi nhỏ: “Artenza, lời anh vừa nói có ý gì?”
Người đang túm chặt tay cô giống như chẳng nghe thấy câu hỏi ấy: “Hứa Qua, đây là kết quả mà em thật sự khao khát đấy.”
Lời anh nói khiến Hứa Qua chẳng hiểu gì, nhưng cô chẳng còn hơi sức đâu nghĩ thêm về nó, cô chỉ muốn biết rõ một việc.
Cô cao giọng: “Lệ Liệt Nông, anh còn chưa trả lời câu hỏi của em đâu!”
Nhưng mà…
“Chẳng phải đây là chiêu ‘ruột’ của em sao, dùng một chuyện cực kỳ vớ vẩn để người khác dời sự chú ý khỏi một vấn đề nghiêm trọng.” Giọng Lệ Liệt Nông đầy sự hùng hồn, anh lên án như thể cô vừa làm chuyện gì tày đình lắm: “Hứa Qua, em có biết bộ dạng vừa rồi của em trông như thể nhân tình chục năm không gặp vậy, mà… Mà Phương Vy Kỳ….”
“Lệ Liệt Nông!” Cô nhanh chóng cắt ngang lời anh, người này càng nói càng quá đáng. Hứa Qua cao giọng: “Anh phải trả lời câu hỏi của em!”
Bàn tay túm cô càng dùng thêm sức, bước chân càng nhanh.
Mọi người nghe xem người có chấn thương ở não bộ đã hồi phục tốt không này, anh nói là: “Anh nghĩ dù miệng em gọi anh ta với cái tên Phương Vy Kỳ, nhưng thực ra trong đầu chỉ một lòng muốn gọi là hiệp sĩ. Xem em có khác gì những cô nàng suốt ngày ngơ ngơ ngẩn ngẩn, tưởng tượng nọ kia với những nhân vật không có thực không hả? Giờ thì rõ tại sao Phương Vy Kỳ từ chối nhận nhiệm vụ rồi, chính là cậu ta còn bận lòng ở chỗ này!”
Trong nháy mắt, bọn họ đã đến phòng bệnh. Mở cửa, Lệ Liệt Nông kéo mạnh Hứa Qua vào trong. Cửa phòng đóng lại một tiếng ‘rầm’ thật lớn, cùng với tiếng ‘rầm’ ấy là tiếng lưng Hứa Qua đập vào thành cửa. Chưa kịp để cô đứng vững, anh đã túm chặt hai cổ tay, cả cơ thể cô bị anh vây lấy, ép sát cố định trên cửa ra vào.
Cùng với đó còn là giọng hùng hổ doạ người của anh: “Được lắm Hứa Qua, giờ em xem mà nghĩ cách biến lời nói dối của mình trở nên hợp lý hợp tình đi!”
“Muốn gặp hiệp sĩ gì đó của em thì em có thể nói trước với anh, anh có thể cho hai người thời gian mà trò chuyện, bao lâu cũng không thành vấn đề. Tại sao phải lấy cớ là anh không thích người khác lẽo đẽo đi bên cạnh? Chân là ở trên người em, em muốn gặp ai thì gặp, không phải sao?
Ngay trước mắt cô là ánh mắt đầy trào phúng của anh, nghe lời anh nói như thể anh chứng kiến tất cả từ đầu đến cuối vậy. Cái người có vấn đề về não này không chỉ có động tác nhanh nhẹn mạnh mẽ mà cả óc tưởng tượng cũng hoạt động cực kì tốt.
Thở một hơi, Hứa Qua cố gắng thả lỏng cơ thể, giờ cô còn chuyện quan trọng hơn cần anh xác nhận: “Lệ Liệt Nông….”
Cô biết muốn biết rõ rốt cuộc lúc đứng ở hành lang, lời anh nói “Bà Lệ không phải nên đứng cạnh ông Lệ hay sao?” có ý gì.
Ánh mắt đáng ghét của Lệ Liệt Nông vẫn nhìn chằm chằm vào mắt cô: “Nhìn em xem, khóc sưng húp cả mắt lên. Rốt cuộc hai người đã trộm gặp nhau mấy lần rồi hả? Hay đã khóc trên cái vai kia mấy lần rồi? Mỗi lần khóc thủ thỉ với nhau chuyện gì?”
“Lệ Liệt Nông! Anh đừng có vô lý như vậy!” Tâm trạng khó có thể bình tĩnh được của cô lại bị khuấy lên, bàn tay cô cuộn chặt lại, đập vào người anh.
Tên khốn khiếp này, cô phải đánh anh, giống như hồi nhỏ, cho dù cô không chiếm được thế thượng phong cũng phải cho anh biết cô không phải loại dễ bị bắt nạt.
Thậm chí anh còn chẳng thèm nhìn, một tay anh có thể nhẹ nhàng cản lại nắm đấm của cô, khiến nó biến thành…
“Bị nói đúng tâm tư nên thẹn quá hoá giận?” Anh lạnh lùng nhìn cô: “Anh biết thừa em trốn đi tìm anh ta. Giờ anh rất tò mò mục đích của em mỗi lần gặp anh ta đấy! Ôn chuyện? Nối lại duyên cũ? Hay là…”
“Hay là?”
Ánh mắt anh lạnh lẽo, khoé miệng nhếch lên nụ cười băng giá: “Hay là vì vẫn chưa có ai nói với em câu này, ‘Này cô gái, vẫn nên tỉnh giấc mộng thì hơn, thế giới này căn bản làm gì có hiệp sĩ tồn tại’?”
Tay cô không thể cử động, nhưng cơ thể vẫn được tự do, hơn nữa trải qua nhiều bài huấn luyện đã biến thành bản năng trong máu, Hứa Qua có thể vừa bật nhảy vừa đánh người.
Cô tung người về phía trước, mũi chân nhón lên, bàn tay đang túm chặt cô lúc này biến thành điểm tựa, cô mượn lực, chiếc trán thành công tìm được mục tiêu.
“Bộp!”
Là tại anh không tin em, là tại anh nói hươu nói vượn!
Nếu giờ dì Mai ở đây, nhất định dì sẽ khen ngợi động tác duỗi vươn người của cô, nhưng đợi đén khi chân cô chạm đất, nhất định dì Mai sẽ bình luận thế này: Đúng là khoa chân múa tay!
‘Khoa chân múa tay’ là thuật ngữ chỉ động tác chỉ đẹp chứ chẳng làm được gì.
Không phải vì kỹ thuật của cô không làm gì được, mà đó là Artenza của cô. Những giây cuối cùng vẫn là sự luyến tiếc, thương yêu. Anh giờ vẫn là bệnh nhân, tuy rằng bệnh nhân này nhìn chẳng khác gì người khoẻ mạnh.
Chân cô chạm đất: “Lệ…”
Chỉ trong giây lát, tiếng gọi của cô bị khuôn mặt trắng bệch của anh chặn lại ở cổ họng.
Giây tiếp theo, cơ thể anh đổ xuống như bức tường bị sụp.
Khi cô duỗi tay ôm chặt lấy anh, Hứa Qua mới phát hiện ra bàn tay anh vẫn luôn túm cô đã đổ mồ hôi thành giọt. Những giọt mồ hôi đó không phải là của cô. Vì sao cô lại không chú ý đến sắc mặt tái nhợt của anh? Vì sao lại không để ý những giọt mồ hôi rịn ra trên trán anh khi bị ép lên cánh cửa?
Vì sao cô lại còn dùng trán để húc anh?
Vị trí anh bị thương là ở não, ngay cả khi sức cô không mạnh đi nữa nhưng với cơ thể đã được huấn luyện nhiều năm, nhất định cô đã khiến anh bị thương rồi.
Tựa như anh nghe được sự tự trách trong lòng cô, anh thì thầm bên tai Hứa Qua: “Không liên quan đến em, trong ngăn kéo đầu tiên bên trái của bàn làm việc có thuốc giảm đau.”
Chờ đến khi Hứa Qua lấy được vỉ thuốc giảm đau, cơ thể Lệ Liệt Nông đã xiêu xiêu vẹo vẹo dựa vào tường, sắc mặt anh tái như tờ giấy càng khiến hàng lông mi trở nên đen nhánh như màn đêm, chúng đan vào nhau trên đôi mắt đã khép lại.
Bàn tay cầm thuốc của Hứa Qua run rẩy, khiến cô sợ kinh hồn khiếp vía hơn còn có đôi môi nhợt nhạt của người đàn ông. Ngón tay cô run rẩy chạm vào anh: “Artenza…”
Hàng lông mi trước mắt cô run run, giọng anh rất nhỏ: “Doạ em sợ chết rồi? Lúc đó nếu em ngoan ngoãn đứng cạnh anh thì đã không sao.”
Tên khốn khiếp này, vậy mà vẫn còn canh cánh chuyện cỏn con ấy trong lòng! Nhà lãnh đạo 1942 có tài diễn xuất thật tốt, giả bộ thành người bệnh siêu siêu nặng rồi. Không vỗ tay khen ngợi anh thì thật đáng tiếc. Cô buông tay, cơ thể xiêu vẹo của anh trượt xuống chậm rãi trên bờ tường.
Vẫn còn muốn giả bộ?
Ngón tay cô chạm vào cơ thể lành lạnh. Lần này, Hứa Qua không còn nghe được thêm câu nào từ miệng Lệ Liệt Nông nữa.
“Artenza!”