Còn nếu để đề cập về hiện tại, nên nói sao thì mới phù hợp đây? Quả thật là tình cảm của cô dành cho người đàn ông đó không những không vơi bớt đi, mà còn ngày càng một lớn dần, không một ai có thể kìm hãm được, ấy mà thay vì lựa chọn một con đường với ánh sáng ngập tràn, thì Đỗ Hiểu Nghi cô lại rẽ đi một hướng ngược lại, lùi về một khoảng trống tối tăm, một khoảng trống chỉ bao bọc mỗi mình cô khi về đêm.
“Hiểu Nghi, tôi biết là em rất giận tôi, và ngoài giận ra thì em còn rất hận tôi nữa, hận tôi vì đã đối xử không tốt với em, hận tôi vì đã phụ cả tấm chân tình của em. Nhưng, đến bây giờ, tôi cuối cùng cũng đã nhận ra lỗi sai của mình rồi, lẽ nào em thật sự không thể cho tôi thêm một cơ hội để tu sửa lại những sai lầm trong quá khứ, đồng thời nắm tay em hướng về phía tương lai phía trước hay sao?”
Lãnh Hàn Thiên cố gắng để thốt ra từng chữ, trên khuôn mặt điển trai của hắn lúc này, dường như người ta đã thấy rõ được sự thống khổ ở trong đó. Nếu biết trước sẽ có ngày đau khổ như vậy, thì Lãnh Hàn Thiên hắn chắc chắn sẽ chẳng đi vào những sai lầm, để rồi hiện tại, kể cả chính bản thân hắn cũng cảm thấy tổn thương khi đối diện với những gì mà hắn đã gây ra với Đỗ Hiểu Nghi. Cô hận hắn, dù có như thế nào đi chăng nữa, thì tất cả đều là lẽ thường tình mà thôi, không thể oán thán ai được cả.
“Đường đường là chủ tịch của Lãnh thị, trong tay có gần như cả trăm hợp đồng trị giá hàng nghìn tỷ bạc, mà bây giờ, anh đứng đây để nói với tôi những lời này, liệu anh không thấy buồn cười chút nào hay sao? Không phải trước kia anh ghét cay ghét đắng tôi lắm à? Không phải chính anh vẫn luôn cho rằng Đỗ Hiểu Nghi tôi là một người phụ nữ ham mê phú quý giàu sang, lại quỷ kế đa đoan hay chăng? Vậy thì hà cớ gì, bằng một thế lực nào mà khiến anh ngày hôm nay, ở bên cạnh cố ra sức thuyết phục tôi quay trở về? Lãnh Hàn Thiên, có phải vì đoạn tình cảm cố chấp đó, nên anh vẫn nghĩ rằng không có anh thì tôi nhất định sẽ không sống nổi? Tôi đã từng yêu anh nhiều hơn cả chính bản thân mình, nhưng tôi cũng khuyên anh đừng nên quá xem trọng bản thân mình trong lòng của người khác làm gì. Cũng giống như thời gian trước, chỉ cần một sự dịu dàng nhỏ nhặt từ anh thôi, thì tôi liền đem nó cất giữ, và cứ mãi cho rằng, ít ra thì tôi vẫn còn giữ một vị trí hiếm hoi nào đó trong trái tim sắt đá của anh. Đến khi cha mẹ anh đi rồi, tất cả mộng tưởng của tôi đều quay về thực tại, thì lúc đó tôi mới nhận ra, rốt cuộc thì sau cùng đều là do bản thân của tôi mang chấp niệm với anh quá sâu mà thôi.”
Trong lời nói của Đỗ Hiểu Nghi, từng câu, từng chữ đều mang một chút châm biếm, một chút khinh bỉ, và cả một chút đau thương nữa. Người đời vẫn thường hay hỏi, tại sao những người yêu nhau lại không thể trở về bên nhau, nhưng có lẽ không một ai biết được, để có được một cái kết thúc buồn của một câu chuyện tình chẳng mấy suôn sẻ, thì chung quy, tất cả đều xuất phát từ những hỷ - nộ - ái - ố mà ra. Trải qua hết thảy những cung bậc cảm xúc trong đời, đến mức bị chai lì đi, thì quyết định rời đi cũng là một sự dễ hiểu, và đồng thời còn là một lời giải đáp vô cùng thỏa đáng.
Lúc Đỗ Hiểu Nghi còn ở bên cạnh, Lãnh Hàn Thiên đã không chịu trân trọng cô, trân trọng những phút giây của hai người. Mặt khác, người đàn ông đó đã hết lần này đến lần khác, thẳng chân chà đạp cô mà không có lấy một chút thương tiếc nào. Cuối cùng thì sao chứ, mọi chuyện cũng đã phát triển theo một chiều hướng mà hắn muốn, nhưng sao chính hắn cũng không thể nào vui nổi? Đến khi Đỗ Hiểu Nghi mệt mỏi, đến khi cô chấp nhận dặn lòng buông tha cho hắn, đến khi cô đặt bút ký lên tờ giấy ly hôn của hai người, thì Lãnh Hàn Thiên hắn mới hiểu ra mọi chuyện, có phải thật sự…đã quá đỗi muộn màng rồi hay không?
“Chủ tịch thì đã sao chứ? Ký cả trăm hợp đồng hàng nhìn tỷ, nhưng đến cả người phụ nữ mình yêu cũng không giữ nổi, thì Lãnh Hàn Thiên tôi mới thật sự là một kẻ vô dụng đó. Tôi không xem trọng bản thân mình trong lòng em, bởi tôi chỉ mong sao em đồng ý quay trở về bên tôi như trước kia, hoặc ít nhất cho một một cơ hội để tôi được bù đắp, được chăm sóc em từ tận đáy lòng của một người đàn ông đang muốn bảo vệ người phụ nữ mình thương. Đáng lý ra, ngay từ lúc đầu, tôi nên nghe lời khuyên nhủ của cha mẹ, đối xử với em tốt một chút, thì có lẽ hiện tại, bản thân tôi cũng không đến mức phải hối hận rồi.”