Nghe những lời cầu xin của Lãnh Hàn Thiên, Đỗ Hiểu Nghi cũng chẳng muốn nói gì thêm, vì lẽ cô hiểu, người đàn ông hiện tại đang đứng bên cạnh cô là một kẻ rất vững tâm, vậy nên cho dù cô có nói nhiều như thế nào, có phủ nhận ra sao, thì với hắn, tất cả đều đem bỏ ngoài tai. Chuyện của hai người cũng đã kết thúc rồi, Lãnh Hàn Thiên hắn tại sao không thể để cô được yên thân, tại sao vẫn muốn xuất hiện trước mặt cô, để rồi làm cho trái tim tổn thương của cô chẳng bao giờ có thể dứt khỏi con người đó được?
Thân thể bắt đầu đau nhức, Đỗ Hiểu Nghi mệt mỏi nhắm nghiền hai mắt lại, không muốn tiếp tục cùng người đàn ông cố chấp như Lãnh Hàn Thiên bàn luận về vấn đề vốn cũ kĩ kia nữa. Lãnh Hàn Thiên không phải là kẻ ngốc, thấy một màn trước mắt, hắn cũng hiểu rõ, liền không nói gì thêm nữa, lắc đầu vài cái rồi xoay người rời đi, trả lại sự yên ắng nơi căn phòng cho người phụ nữ đang nằm trên giường bệnh. Bọn họ cứ như thế mà tan rã trong một bầu không khí chẳng mấy vui vẻ.
Sau khi Lãnh Hàn Thiên rời khỏi phòng bệnh, Đỗ Hiểu Nghi cũng chẳng cố gắng giả vờ thêm nữa, cô mở hai mắt ra và nhìn về hướng cánh cửa cách đó không xa. Trước kia và bây giờ có lẽ đều giống hệt nhau, bởi ở cả hai thời điểm đều có một người bám chân và một kẻ xua đuổi. Có điều, trong ba năm qua, là Đỗ Hiểu Nghi một mình chạy theo cái người mà chính bản thân cô cũng biết rằng người đó vốn không sinh ra để dành cho mình. Còn hiện tại, mọi thứ dường như bị đảo ngược so với thời gian đó, Đỗ Hiểu Nghi cô càng trốn chạy thì Lãnh Hàn Thiên hắn lại càng tiến tới, không muốn cho cô được thảnh thơi một giây phút nào.
Thứ Đỗ Hiểu Nghi quan tâm hiện tại, không phải là việc Lãnh Hàn Thiên có nói thật hay không, mà điều cô lo lắng nhất, đó là bản thân tuy còn yêu nhưng phải vờ như hết tình cảm. Đối diện với một người đàn ông mà mình ngỡ đã dùng cả tấm chân tình để yêu thương, hỏi thử có đau hay không chứ?
Nếu ngay từ ban đầu, Đỗ Hiểu Nghi không vì một viên kẹo ngọt mà lỡ trót đem lòng ái mộ Lãnh Hàn Thiên - người đàn ông đáng lẽ ra cô không nên yêu, thì phải chăng, mọi chuyện bây giờ đã trở nên tốt rồi hay không? Nếu ngay từ ban đầu, cô cố gắng thêm một chút nữa, ra sức khuyên ngăn mẹ hắn, thì có lẽ, cuộc hôn nhân chớp nhoáng, cuộc hôn nhân bất đắc dĩ của cả hai đã chẳng xảy ra, cũng chẳng gián tiếp gây nên những sai lầm trong tình cảm rồi đúng không?
Và hơn thế nữa, không phải người mà Lãnh Hàn Thiên yêu sâu sắc nhất chính là Triệu Nhã An kia hay sao? Vậy thì hắn còn tới tận đây để tìm cô làm gì chứ, lẽ nào hắn muốn biến cô trở thành trò cười cho thiên hạ? Bây giờ nghĩ kĩ lại, hình như Lãnh Hàn Thiên đã nói đúng rồi, bởi suy cho cùng, Đỗ Hiểu Nghi cô không thể sánh được một phần của Triệu Nhã An, và mãi mãi cũng không xứng với hắn bằng người phụ nữ đó.
Buồn cười thật đấy, mọi chuyện hết thảy đều tựa như một trò chơi do ông trời điều khiển vậy. Thật không ngờ, thứ có thể làm cho Lãnh Hàn Thiên hắn vứt bỏ hết mọi sự chán ghét đối với cô, lại là cái sự thật mà cô đã cố gắng che giấu suốt ba năm kia. Nếu như giữa hai người, không có những sự thật này, thì liệu có phải, đối với người đàn ông đó, cô vẫn là một người phụ nữ thấp hèn đang nuôi tham vọng muốn trèo cao hay không? Nếu như giữa hai người, không có sự hiện diện của viên kẹo kia, thì liệu có phải, Lãnh Hàn Thiên hắn sẽ không một lần chịu quay đầu về phía cô hay không?
Thầm thương trộm nhớ hắn mười năm, lại cộng thêm ba năm cùng hắn kết nghĩa vợ chồng, thế nhưng tình cảm của cô cũng không thể nào đổi lại một cái ánh mắt của người đàn ông đó. Cho đến thời điểm cô mệt mỏi, cô buông tay, cô chấp nhận ly hôn, lúc này Lãnh Hàn Thiên hắn mới nhận ra thì tất cả đã đi quá xa rồi, xa đến mức ngỡ quay lưng lại, hết thảy ở đằng sau sẽ là một cái vực sâu vạn trượng. Biết rõ là một cái hố khó thoát ra, nhưng bản thân lại cứ cố chấp nhảy vào, để rồi bây giờ, tự bản thân giữ cho mình nỗi đau không ai thấu.
“Viên kẹo ngọt mà anh cho ngày ấy, em vẫn cất giữ nó, vẫn không dám vứt đi hay để rời xa tầm mắt của mình quá lâu, nhưng đồng thời, em…cũng không muốn yêu anh nữa, vì nó thật sự rất đau. Mọi thứ xung quanh đều như đang trêu đùa em, chắc là vui lắm, anh nhỉ?”