Ban đầu, Chu Nhật Lan và chồng mình cứ một lòng nghĩ rằng chỉ cần hai đứa trẻ bọn họ cùng kết hôn, cho dù hiện tại chưa yêu thì sau này cũng sẽ yêu, bởi lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Nhưng, hình như việc làm ấy đã hoàn toàn sai rồi, đến cuối cùng, chính hai người đã vô tình gieo rắc tổn thương lên người của Đỗ Hiểu Nghi. Quanh đi quẩn lại, người sai vẫn là những người lớn bọn họ.
Lãnh Hàn Thiên rất ít khi nghe được cả họ lẫn tên của hắn từ trong miệng mẹ mình, bởi thường thì bà chỉ gọi hắn là “Hàn Thiên” mà thôi. Lần này, Chu Nhật Lan gọi thẳng ra như thế, có phải cũng đồng nghĩa là bà đang rất thất vọng với đứa con trai trước mặt này của bà hay không? Từ trước đến nay, chỉ có cha mẹ được quyền trách con, nào có lý là con trách cha mẹ chứ? Đúng thật tất cả những chuyện này đều do sự bất chấp của cha mẹ Lãnh Hàn Thiên mà ra, nhưng chẳng phải chính hắn cũng đã đẩy lùi về vạch xuất phát hết rồi hay sao? Vậy thì cha mẹ hắn còn đau lòng, còn tự trách gì nữa đây? Lẽ nào Đỗ Hiểu Nghi kia thực sự tốt như vậy, tốt đến nỗi dẫu sự việc có ra sao thì cha mẹ hắn vẫn đứng về phía cô, bảo vệ cô vô điều kiện?
“Mẹ, con rất không hiểu, rõ ràng con mới là con ruột của mẹ, do mẹ mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày sinh ra, nhưng tại sao mẹ lại yêu thương người ngoài hơn cả con vậy? Lúc con và Đỗ Hiểu Nghi còn chưa ly hôn, con thấy mẹ thực sự rất yêu thương cô ta, có đồ ngon đồ tốt gì cũng cho người phụ nữ đó, thậm chí trong một bữa ăn, món yêu thích của mẹ, mẹ đều dành phần cho cô ta trước tiên, giống như con đang bị cho ra rìa vậy đấy. Ngay cả chiếc vòng ngọc gia truyền, mẹ cũng đưa nốt cho Đỗ Hiểu Nghi, lại tự tay đeo cho cô ta. Nếu mẹ đối với Nhã An cũng yêu thương như vậy, cũng tốt như vậy, thì đâu có dẫn đến việc cô ấy xuất ngoại, khiến cho bọn con lại bỏ lỡ nhau suốt 3 năm ròng rã? Ánh mắt của mẹ lúc nãy nhìn Nhã An vẫn giống năm xưa - lúc con mới dẫn cô ấy về ra mắt cha mẹ, con có thể thấy được nó tràn đầy sự ác ý ở trong đó. Tuy nhiên, ánh mắt mà trước đây mẹ đối với Đỗ Hiểu Nghi, hết thảy đều là sự dịu dàng. Giả sử, mẹ dành cho Nhã An một phần sự săn sóc như mẹ đã từng dành cho Đỗ Hiểu Nghi thì thật là tốt biết bao?”
Năm ấy, Lãnh Hàn Thiên đã từng một lần mang Triệu Nhã An về nhà gặp mặt cha mẹ hắn, nhưng phản ứng đầu tiên mà hắn nhận được đó là sự không hài lòng. Chẳng hiểu lý do vì sao mà hai đấng sinh thành của hắn lại không thích Triệu Nhã An, và có thể cho là vô cùng không ưa, không chấp nhận cho bọn họ quen nhau. Lãnh Hàn Thiên không biết Đỗ Hiểu Nghi đã dùng cách gì, thế nhưng lại có khả năng một bước tiến vào nhà họ Lãnh, hơn nữa còn rất được lòng, rất được sự ưu ái từ cha mẹ hắn. Người hắn yêu thì cha mẹ không vừa ý, người hắn ghét thì lại bị bọn họ bắt ép cùng thành hôn, có bất mãn cũng vô dụng.
Lãnh Phong Dương và Chu Nhật Lan bị những lời nói của Lãnh Hàn Thiên làm khựng lại, bất lực đến nỗi chỉ biết cười trừ.
“Đối với chúng ta, Hiểu Nghi - con bé không bao giờ trở thành người ngoài, vì chúng ta chỉ xem con bé như con dâu của mình, như người một nhà dù con có yêu nó hay là không. Bây giờ, tuy rằng tụi con đã ly hôn, nhưng chúng ta vẫn sẽ xem Hiểu Nghi như con ruột của mình." - Lãnh Phong Dương lên tiếng, ngao ngán lắc đầu.
Chưa để Lãnh Hàn Thiên kịp trả lời, Lãnh Phong Dương lại nói tiếp:
"Hàn Thiên, con và Hiểu Nghi nếu đã không còn là vợ chồng, vậy thì tức là hai đứa vốn chẳng có duyên phận với nhau. Chúng ta sẽ không xen vào cuộc sống của con nữa, con yêu ai thì yêu, muốn cưới ai thì cưới, cha mẹ tuyệt đối sẽ không ngăn cản, càng không cấm đoán. Hãy đến với người mà con cho là con yêu, và chúng ta hy vọng là con sẽ không bao giờ hối hận với quyết định mà chính con đã đưa ra. Tuy rằng cha mẹ không biết trong 3 năm cha mẹ vắng mặt ở đây, hai đứa đã xảy ra những chuyện không hay gì, nhưng trong thân tâm của chúng ta luôn cầu mong cho con và Hiểu Nghi - mỗi đứa đều sẽ có được hạnh phúc của riêng mình. Mục đích lần này của cha mẹ về, vốn là để thăm hai đứa, nhưng với tình hình hiện tại thì xem ra, ta và mẹ con có lẽ phải quay trở lại Pháp, trả lại cho con cuộc sống yên bình với người con yêu.”