"Quả nhiên giống hệt như tiên tử, không uổng công bản thế tử giúp nàng một trận. Hôm nay thấy tiểu thư, cũng coi như là bổ sung lo lắng việc ta gạt người khác." Sau chốc lát kinh ngạc, Ninh Mặc Hiên lại trấn tĩnh lại, chỉ đi thẳng tới bàn bát tiên bên cạnh ngồi xuống.
Thúy Vũ nhanh tay lẹ mắt vội vàng tiến lên rót cho Ninh Mặc Hiên một ly trà, Ninh Mặc Hiên cũng không khách khí, bưng ly trà cẩn thận thưởng thức: "Đây là vân vụ Hoàng Sơn, bản thế tử cũng rất thích."
"Khó được Thế tử thích, âu cũng là phúc khí của trà này." Triệu Tình Lam cười cười nói.
Nhưng dưới con mắt bình thản khó có thể che giấu được kinh ngạc đối với Ninh Thế tử, mặc dù đã sống qua một đời, cũng nghe không ít những lời đồn đãi liên quan đến Ninh Mặc Hiên, nhưng dù sao cũng chưa từng nhìn thấy tận mắt, lúc này mới coi như là lần đầu tiên.
Trong lòng Triệu Tình Lam cũng tán thưởng Ninh thế tử rất nhiều, nam tử ôn nhuận như ngọc như vậy, thần thái tuyệt luân như vậy, quả nhiên còn nhiều hơn lời đồn đãi mấy phần. Chẳng qua là không biết cuối cùng tiểu thư nhà nào có phúc khí có thể làm bạn cả đời với một nam tử như vậy. Chắc hẳn hắn không phải là ngoại người bạc tình, cho nên phu quân trong mộng sẽ không cô phụ thê tử của mình mới phải.
Suy nghĩ những điều này, Triệu Tình Lam lại nghĩ tới thời điểm mình ở Dục thân vương phủ trong quá khứ, bây giờ nhớ tới điểm này vẫn khiến nàng khiếp sợ như cũ, nhưng trên mặt cũng không nhiều thêm chút hoảng sợ cùng sợ hãi nào. Không, cả đời này mình cũng không thể giẫm lên vết xe đổ, cho nên mình phải mau nghĩ biện pháp tránh khỏi số mạng này mới đúng.
Mặc dù Ninh Mặc Hiên đang thưởng thức trà, nhưng khóe mắt vẫn không nhịn được liếc về phía Triệu Tình Lam, nhìn sắc mặt tiểu cô nương trước mặt chợt biến chuyển, cũng không biết rốt cuộc nàng đang nghĩ tới điều gì, mà tại sao lại có cảm giác đau thương và sợ hãi như vậy? Chẳng lẽ tiểu cô nương này đã trải qua chuyện gì mà mình chưa nghe nói sao?
Nghe nói Triệu gia đối xử với Triệu Tình Lam và Sầm di nương vô cùng quá đáng, đáng tiếc cho một tiểu cô nương tốt như vậy, sinh ở Triệu gia lại bị giày xéo. Ninh Mặc Hiên cũng chút suy nghĩ muốn bảo vệ tiểu cô nương trước mắt này, nhưng hắn hiểu, mình không có bất kỳ lý do nào.
"Tình Lam đa tạ Ninh thế tử giúp một tay, nếu như lần này không phải là Ninh thế tử, Tình Lam cũng không biết phải kết thúc việc này như thế nào." Hồi lâu sau Triệu Tình Lam lấy lại tinh thần, cười nói với Ninh thế tử, gương mặt không còn có vẻ sợ hãi và đau thương trước đó, những cái còn lại cũng chỉ là chút vui vẻ mà thôi.
Ninh Mặc Hiên thật sự nghi ngờ có phải là mình nhìn lầm rồi không, cô nương này vốn không lộ ra vẻ gì khác ngoài nụ cười hơi yếu ớt. Nếu như không phải chính là nàng che giấu vẻ mặt của mình không tốt thì ngay cả hắn cũng không thể nhìn thấu.
"Vốn là do tiểu thư đồng ý, nếu không phải như vậy, tự nhiên bản thế tử cũng không giúp tiểu thư, cho nên nàng cũng không phải nói cảm ơn đâu." Ninh Mặc Hiên thưởng thức ly trà trong tay cười nói: "Có điều, nếu như tiểu thư một lòng muốn cảm ơn bản thế tử, bản thế tử cũng yên tâm mà tiếp nhận."
"Ý định muốn tạ ơn Ninh thế tử cũng tự nhiên là thật lòng, sống trên đời, khó có được chính là tấm chân tình, cho nên, Tình Lam sẽ không nói lời giả dối." Tình Lam cười trả lời.
"Nếu đã như vậy, tại hạ cũng muốn hỏi tiểu thư một chút, rốt cuộc nàng dùng thủ đoạn gì, mà có thể lừa lão đại phu của hồi xuân đường, mà ngay cả bản thế tử thiếu chút nữa cũng bị lừa?" Ninh Mặc Hiên thật sự rất tò mò về chuyện này.
Triệu Tình Lam chỉ cười rồi nói biện pháp của mình cho Ninh Mặc Hiên. Không biết tại sao, đối với Ninh Mặc Hiên, Triệu Tình Lam luôn có vài phần yên tâm, cảm giác người này đáng để mình tin tưởng, vì vậy đối với hắn cũng có gì nói lấy.
"Quả nhiên là thần kỳ, thì ra chỉ dùng đồ đơn giản như vậy mà có thể lừa tới lừa lui như vậy. Nay bản thế tử cũng coi như là có thêm kiến thức."
"Chỉ là chút tài mọn thôi, không đáng để nhắc tới, nếu không làm sao lại không lừa gạt được Thế tử."
"Thôi, trà của nàng bản thế tử cũng uống rồi, người, bản thế tử cũng gặp rồi, lúc này nên đi thôi, nếu đi trễ, sợ người khác sẽ nói xấu tiểu thư. Về phần bài thuốc của tiểu thư, bản thế tử tất nhiên sẽ dụng tâm, tiểu thư chỉ quan tâm chuyện uống thuốc là được, không sao, không nên lãg phí." Ninh thế tử cười đi về phía cửa.
Triệu Tình Lam khom người, chỉ là nhớ tới lời của Ninh Mặc Hiên, sau đó lại ngồi xuống cạnh bàn.
Ninh Mặc Hiên đi ra bên ngoài, sau đó quay đầu lại xem một chút rồi đóng cửa lại, cười như có điều suy nghĩ, sau đó cất bước đóng cửa lại đi hẳn ra ngoài.
"Lớn mật, ngươi là người phương nào, sao lại đi lại trong viện nhà ta." Ninh Mặc Hiên vừa đi vừa nghĩ tới Triệu Tình Lam, chợt nghe âm thanh truyền tới.
Ninh Mặc Hiên ngẩng đầu nhìn, thấy một nữ tử trước mặt mình, nàng mặc áo hồng mân côi hương, váy xanh biếc hoa tán khói sa, bên hông dùng tơ vàng mềm yên la tạo thành một cái nơ hình con bướm thật to, trâm phượng cài tóc, tóc mai buông xuống, lộ thân hình thon dài kiều kiễm hút hồn phách của người đối diện.
Ninh Mặc Hiên nhìn cô gái trước mắt, rất xinh đẹp, nhưng dù sao cũng ít đi vài phần khí chất, hơi tục tằng một chút.
"Ngươi nhìn bản tiểu thư làm gì? Ngươi là ai, sao lại chạy vào hậu viện nhà ta." Triệu Tình Yên lớn mặt quán, đi thẳng về phía Ninh Mặc Hiên, từ sườn mặt đến chính diện mặt của Ninh Mặc Hiên, đến lúc thấy được toàn bộ gương mặt của hắn, Triệu Tình Yên cũng không thể nói ra cảm giác hiện tại của mình, thế gian này lại có công tử như vậy, rốt cuộc là công tử nhà ai? Làm sao có thể đường đường chính chính vào hậu viện nhà mình như vậy? Mình cũng không nhớ rõ có thân thích như vậy.
Triệu Tình Yên nhìn phương hướng Ninh Mặc Hiên đi tới, bên kia là viện của Triệu Tình Lam mà, không phải tuyệt thế mĩ nam này tới tìm Triệu Tình Lam chứ? Bình thường không phải Triệu Tình Lam vô cùng đoan trang sao? Sao lại làm ra chuyện lén lút hẹn hò với nam tử như vậy được? Việc này bị nàng ta bắt được nhược điểm, Triệu Tình Lam sẽ bị đẹp mặt.