“Triệu Tĩnh Nguyên, chàng ra đây cho ta! Làm nam nhân thì phải dám làm dám chịu, dừng chỉ có biết trốn như vậy, khiến lão nương xem thường chàng… cái bộ dạng này của chàng thì cũng đừng là Huyện thái gia nữa, cút sớm về Kinh thành đi.” Triệu Tĩnh Nguyên vừa mới đi tới cổng đã nghe thấy tiếng quát lớn của một nữa nhân chùm khăn che mặt đang đứng bên ngoài.
Đối với giọng nói này Triệu Tĩnh Nguyên cảm thấy rất quen thuộc, đây chẳng phải giọng của Vân Tụ sao? Vân Tụ dựa vào giọng nói câu hồn đoạt phách này mà khiến hắn nhớ thương không rời ra được. Nhưng hôm nay tại sao nàng ta lại tới đây? Hắn phải xử lý chuyện này sao đây?
Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên có chút hoảng hốt, trên trán lấm tấm mồ hôi hột. Vân Tụ đã sớm nói với hắn, nàng ta muốn chính thức vào cửa, nhưng hắn biết mẫu thân sẽ không đồng ý nên vẫn luôn tìm cách lảng tránh, bảo nàng ta chờ một thời gian mà không lập tức đồng ý. Hôm nay tại sao nàng ta lại trực tiếp mò đến đây, lại còn mặc giá y, xem chừng là cố ý đến gây chuyện. Lần này không ổn rồi, dạo này hắn vẫn luôn gạt mẫu thân, nhưng lần này xảy ra chuyện lớn vậy, làm sao có thể giấu bà đây? Chỉ e một lát nữa chuyện tình sẽ càng phức tạp.
“Vân Tụ, sao nàng lại đến đây?” Mặc dù Triệu Tĩnh Nguyên đang hoảng sợ, nhưng tiếp xúc một thời gian dài, hắn cũng hiểu được một chút tính cách của Vân Tụ, cho nên vội vàng đi đến bên cạnh Vân Tụ. Xem ra hôm nay hắn không thể không nhận lỗi rồi. Nếu đã như vậy, hắn cần phải ổn định Vân Tụ trước đã.
“Triệu Tĩnh Nguyên, cuối cùng thì chàng cũng ra. Thiếp còn tưởng rằng chàng là con rùa đen rụt đầu không dám đi ra đó. Mới rồi thiếp có nói chuyện với lão thái quân nhà chàng, nhưng có vẻ lão thái quân không thích thiếp, không muốn nói chuyện với thiếp, nên thiếp chỉ có thể tìm chàng mà nói thôi.” Vân Tụ nghe thấy giọng nói của Triệu Tĩnh Nguyên, một tay kéo khăn voan trên đầu xuống, để lộ ra khuôn mặt như hoa như ngọc, khiến cho các nam nhân xung quanh nhìn thấy đều ước có được nữ nhân này bên người. Dieendd:an?Le?quys!don
Trong đám đông xung quanh có người la lớn: “Vân Tụ đại mỹ nhân, nếu vị Triệu đại nhân này không muốn nàng, nàng cần gì phải làm như vậy? Nếu không, nàng gả cho Như Lai ta, ta thú nàng làm chính thê, còn hơn bây giờ, đến vào cửa làm thiếp cũng không xong?”
Vân Tụ nghe được lời này, cảm thấy vô cùng không vui, Triệu Tĩnh Nguyên không định để nàng vào cửa sao? Đã vậy hôm nay nàng nhất định phải vào cửa, nếu không, chẳng phải nàng sẽ thành chuyện cười cho người dân huyện Sơn Nam này sao?
“Vân Tụ, hôm nay là ngày quan trọng của ta, nàng có thể đừng ầm ĩ nữa được không?” Triệu Tĩnh Nguyên muốn tìm người kia, nhưng hiện giờ đang nhiều người, biết tìm ở đâu, cho nên vẫn nên xử lý việc của Vân Tụ trước đã.
Chu thị thấy nhi tử nói năng nhỏ nhẹ với một nữ thử thanh lâu, trong lòng cảm thấy rất khó chịu, bà nuôi đứa nhi tử này thật vô dụng mà, sao lại có thể không có tiền đồ như vậy? Thấy nữ nhân thì ngay cả bản thân mang họ gì cũng không nhớ. Nhất là cái loại nữ tử thanh lâu không biết xấu hổ này. Mười mấy năm trước đã vướng vào Lộ thị, giờ lại thò ra một Vân Tụ, thật khiến cho bà không còn mặt mũi nào nhìn người khác.
Lại nói đến Xảo Nguyên vẫn đang ngồi trong kiệu hoa, trước đó nàng còn cảm thấy mọi chuyện không tệ. Khi kiệu hoa lắc lư đưa nàng về phía đại môn Triệu gia, nàng cảm thấy bản thân cũng đang lắc lư trong hạnh phúc. Dù sao thể làm thiếp của lão gia cũng không tệ, bao nha hoàn mơ ước chuyện đó, không ngờ đến cuối cùng chuyện tốt ấy lại rơi trúng đầu nàng.
Huống chi nàng là do lão thái quân ban thưởng xuống, tính ra chính là Quý thiếp, cũng coi như là người có địa vị trong phủ, sau này trở về Kinh thành, huynh đệ phụ mẫu cũng cảm thấy có thể diện, nói không chừng có thể giúp cho cuộc sống của bọn họ tốt hơn một chút.
Nhưng Xảo Nguyên không thể nào ngờ nổi, kiệu hoa vừa tới cửa đã gặp phải một chiếc kiệu hoa khác chắn ngang lối đi. Mắt thấy chẳng mấy chốc giờ lành sẽ tới, nhưng lại không thể đi được, chẳng thể ngờ nàng lại bị người ta phá rối ngay trong ngày đại sự của đời mình. Die danle^quys do^n
Lúc ấy, đương nhiên là Xảo Nguyên cảm thấy vô cùng tức giận, nhưng nàng vẫn cố chịu đựng, trong lòng cũng thầm suy đoán cuối cùng thì chuyện gì đang xảy ra, trong phủ chắc hẳn sẽ phái người có năng lực ra xử lý. Nhưng khi nhìn thấy Triệu Tĩnh Nguyên bước ra, việc đầu tiên hắn làm lại là tiến đến nói chuyện với nữ nhân kia, Xảo Nguyên lập tức cảm thấy trong lòng nguội lạnh.
Ngay từ khi mới bắt đầu Xảo Nguyên đã biết rõ lão gia có người ở bên ngoài, lão thái thái vì ngăn chặn điều đó nên mới đưa nàng cho lão gia. Tuy nhiên, nàng không ngờ nổi nữ nhân này lại có thể vô liêm sỉ đến vậy, dám tự mình ngồi kiệu hoa đến đại môn huyện nha. Nhưng điều làm cho nàng cảm thấy đau lòng nhất chính là một nữ nhân vô liêm sỉ như vậy lại có thể khiến cho lão gia hạ mình nhân nhượng dụ dỗ.
Chẳng lẽ lão gia quên rồi sao? Ngày hôm nay nàng nới là người được đón vào cửa. Giờ nàng bị chặn ở đây, những khó chịu trong lòng này sao không thấy lão gia đến an ủi? Không lẽ trong lòng lão gia chỉ có một người duy nhất là nàng ta? Nghĩ đến đây, Xảo Nguyên chỉ có thế nắm chặt lấy váy, phát tiết những bất mãn trong lòng.
Đúng lúc này, giọng nói của Vân Tụ lại truyền đến: “Triệu Tĩnh Nguyên, không ngờ chàng còn có mặt mũi nói hôm nay là ngày quan trọng của chàng, không lẽ ngày quan trọng của chàng thì ta không thể tới sao? Lúc chàng vui vẻ trên người ta chàng nói thế nào? %D*Đ*Le*Quy*Đon% Sao giờ chàng không nói đi, nói ra cho mọi người cùng biết, Huyện thái gia của bọn họ là cái hạng người gì?”
Vân Tụ vốn xuất thân thanh lâu, đương nhiên là không thèm để ý đến vấn đề thể diện, trước mặt người khác muốn nói sao thì nói, cũng không thèm quan tâm người khác nghĩ gì. Huống chi hiện tại nàng hận Triệu Tĩnh Nguyên, chỉ muốn để cho hắn mất hết thể diện, vậy nên càng không cố kỵ điều gì.
Triệu Tĩnh Nguyên thật đúng là một nam nhân bạc tình. Trước kia nàng nói hắn đón nàng vào cửa, hắn viện hết lý do này đến lý do khác đùn đẩy né tránh, vậy mà hôm nay hắn lại muốn đón người khác? Hắng coi nàng là gì? Là một nữ nhân để chơi đùa, muốn vứt là vứt sao? Hừ, hắn nhầm rồi, nàng sẽ tuyệt đối không để cho người khác đối xử với mình như vậy.
Nhưng Triệu Tĩnh Nguyên lại khác với Vân Tụ, nói gì thì nói hắn vẫn là Huyện lệnh huyện Sơn Nam, là người có địa vị, giờ trước mặt bao nhiêu người như vậy lại bị Vân Tụ nói như vậy, rốt cục cũng không thể nén được giận. Nhưng hắn cũng biết hiện tại không phải là lúc để tức giận, giờ việc quan trọng nhất chính là không để cho Vân Tụ tiếp tục ầm ĩ. Nàng ta gây ầm ĩ càng lớn, thể diện của hắn bị ảnh hưởng càng nhiều.
“Trước mặt bao người như vậy, nàng không sợ bị người ta chê cười.” Triệu Tĩnh Nguyên không muốn chuyện này ầm ĩ quá lớn, cho nên vội vàng ngăn lại, Vân Tụ này thật là, lúc ở trên giường có lẳng lơ còn được, giờ là chỗ nào rồi mà nàng còn không biết xấu hổ nói ra những lời mất mặt như vậy.