Chu thị không ngờ lại nghe được tin tức như vậy, nhi tử của bà vậy mà lại bao dưỡng thiếp thất ở bên bên ngoài? Từ lúc nào nó có ý định này? Muốn thiếp thất cũng được, mang về nhà có sao đâu, tại sao phải lén lút đặt mua bất động sản bên ngoài? Chẳng lẽ nó không biết cái nhà này chả mấy bữa nữa ngay cả cơm ăn cũng không có mà ăn hay sao? Vậy mà còn dùng tiền mua nhà bên ngoài? Thật là có tiền đồ mà.
Chu thị có chút kinh ngạc nhìn hai người, cảm thấy khó mà tin được, mãi một lúc lâu sau mới phục hồi lại tinh thần hỏi: “Chuyện này là thật?”
“Bẩm lão thái quân, hiện giờ người của huyện Sơn Nam đều biết huyện thái gia mới tới Triệu đại nhân nạp cô nương Vân Tụ, hoa khôi Thúy Hồng Lâu làm thiếp thất, dưỡng ở số 27 ngõ Lục Liễu, chỉ có người trong phủ chúng ta là chưa biết thôi.” Trương thị lấy hết dũng khí nói.
Đã nhiều năm như vậy, nàng không tranh không đoạt, nhưng đến hôm nay nếu lão gia còn tiếp tục như vậy thì khác nào hại chết nàng. Nếu lão gia tìm một nữ nhi nhà trong sạch thì cũng thôi, nhưng hết lần này đến lần khác lại cứ lựa chọn nữ tử thanh lâu, một Lộ thị còn chưa đủ hay sao? Không lẽ cứ phải dẫm vào vết xe đổ? Hơn nữa đáng lo nhất chính là hiện giờ bổng lộc của lão gia không có bao nhiêu, nuôi sống cả nhà đã rất khó khăn, lấy tiền đâu ra mà mua nhà bên ngoài rồi còn chuộc thân cho hoa khôi lầu xanh? Cho dù nơi này chỉ là một địa phương nhỏ, không so được với Kinh thành, nhưng hoa khôi Thúy Hồng Lâu cũng đâu phải chỉ mười lượng hai mươi lượng là chuộc được, như vậy có thể tưởng tượng được tiền này từ đâu ra. Vậy nên cho dù khiến lão thái quân không vui, nàng vẫn phải nói.
Bản thân Trương thị vốn là nữ nhi gia đình thư hương, bởi gia đạo sa sút, vì sinh khế mà phải gả vào Triệu gia làm thiếp. Nhưng từ nhỏ đã được dạy bảo, biết đọc biết viết, lại biết thêm một số kỹ năng khác, do vậy có nhiều chuyện có thể nghĩ ra được. D.I.e.n.d.A.N.l.E.q.u.Y.D.0.n
“Lão thái quân, thiếp thân và Trương di nương tới không phải vì muốn tranh giành tình cảm, mà chỉ muốn xin lão thái quân hãy khuyên nhủ lão gia, bây giờ lão gia cũng đã ngoài tứ tuần, không giống trước kia, hơn nữa lão gia còn là quan phụ mẫu nơi này, biết bao cặp mắt vẫn đang nhìn vào lão gia, chẳng may chuyện này truyền đến Kinh thành, đừng nói là trở lại, chỉ e ngay cả chức quan huyện lệnh huyện Sơn Nam này cũng giữ không nổi. Toàn gia đều dựa vào lão gia, nếu lão gia không xong, làm sao chúng ta có thể sống được?” Liễu thị nói tiếp.
Liễu thị chỉ là nữ nhi nhà nghèo, trước kia vốn là nha hoàn, bởi vì khuôn mặt xinh đẹp nên mới bị Triệu Tĩnh Nguyên nhìn trúng rồi thu làm thông phòng, về sau vì sinh được nữ nhi mới lên được thiếp thất, có nhiều chuyện nàng không hiểu được, những lời này nói ra đều là nghe được từ Trương thị.
Chu thị vốn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho rằng nhi tử nuôi thiếp ở bên ngoài thì để hắn mang về là được, nhưng vừa nghe xong lại là nữ tử thanh lâu thì lập tức hiểu được vì sao Triệu Tĩnh Nguyên không đưa về nhà mà bố trí ở bên ngoài.
Lúc này lại nghe Trương thị và Liễu thị nói vậy, trong lòng kinh hãi. Chu thị vốn là nữ nhi gia đình hiển quý, lại sống nhiều năm trong cao môn đại hộ, có một số việc nhất thời không nghĩ đến nhưng chỉ cần được người khác nhắc qua là có thể hiểu được ngay. Trong mắt Chu thị, mặc kệ nữ nhân này có thân phận gì, địa vị gì, chỉ cần dựa vào việc nàng ta có thể khiến Triệu Tĩnh Nguyên mua phòng bên ngoài bao dưỡng nàng ta là có thể thấy nàng ta còn nguy hiểm hơn cả Lộ thị, không thể chậm xử lý được. Bà cũng không thể trơ mắt nhìn nhi tử của mình bị một nữ nhân hạ tiện như vậy hủy hoại tiền đồ cả đời. Bà có thể nuông chiều nhi tử, nhưng cũng phải có giới hạn.
“Các ngươi nói vậy ta biết rồi, ta sẽ nhắc nhở Nguyên nhi, để cho hắn nghĩ lại, không nên nhìn nữ nhân nào cũng cảm thấy tốt.” Chu thị xoa trán nói.
“Như vậy là tốt nhất, lão gia có thể nghĩ lại thì chúng thiếp thân có thể an tâm rồi.” Liễu thị vội cười nói. Dien|dann: Lê;quý-đôn
“Xưa nay lão gia vẫn luôn hiếu thuận, chỉ cần là lời của lão thái quân, lão gia chắc chắn sẽ nghe.”
“Đương nhiên rồi, chẳng qua hiện giờ trong nhà chỉ có hai người các ngươi hầu hạ, nên tận tâm tận lực một chút, nếu các ngươi hầu hạ tốt, Nguyên nhi cũng không cần phải ra ngoài tìm người.” Trong giọng nói của Chu thị có chút không hài lòng đối với hai người Trương thị và Liễu thị.
Mặc dù bọn họ không tranh giành tình cảm, những thứ khác cũng không tranh khiến bà rất yêu thích, nhưng là một người thiếp, không phải chỉ không tranh giành tình cảm là được, mà còn cần phải biết lôi kéo, lấy lòng trượng phu, một khi thiếp thất ngay cả lấy lòng trượng phu cũng không thể thì quá vô dụng rồi. Huống chi hai người đó mỗi người cũng chỉ sinh được một nữ nhi, ngay cả nhi tử cũng không có.
Ở trong cái nhà này, Trương thị và Liễu thị trước giờ đều nhẫn nhịn cầu an ổn, cụp đuôi mà sống, mười mấy năm nay đều không có chỗ cho các nàng nói. Die,n da,nLe:Quy;don Vì vậy, hiện tại cho dù bị Chu thị vô cớ giận chó đánh mèo họ cũng không dám cãi, chỉ dám yên lặng nghe, còn trong lòng các nàng có bao nhiêu uất ức thì không ai biết, cũng chẳng ai muốn biết.
Bao nhiêu năm nay, trong mắt Triệu Tĩnh Nguyên, các nàng vẫn luôn là người vô hình, không được quan tâm đến, điều này không phải lão thái quân cũng hiểu rõ sao? Ngần ấy năm không nói, sao giờ lại nói?
Chu thị thấy hai người này không có biểu hiện gì, chỉ một bộ dạng lắng nghe, biết hai nàng nghe chỉ là nghe vậy thôi, cũng không có biện pháp gì. Đã nhiều năm như vậy, nếu có thể lấy lòng nhi tử bà thì đã sớm làm được rồi, không cần phải đợi đến bây giờ.
Vì vậy chẳng qua là thở dài nói: “Thôi, ta không nói các ngươi nữa, chỉ hy vọng sau này các ngươi quan tâm đến nó một chút, như vậy nó mới có thể an an ổn ổn lưu lại cái nhà này, chỉ cần nó lưu lại trong nhà, những chuyện bên ngoài không cần quan tâm.”
“Dạ, lão thái quân, thiếp thân đã biết.” Hai người nghe xong cười nhẹ đáp.
“Hôm nay ta cũng không nhiều lời nữa, hai ngươi các ngươi về trước đi, suy nghĩ kỹ xem nên làm thế nào mới có thể lôi kéo trái tim lão gia các ngươi. Đừng làm cho nó càng ngày càng rời xa.”
Hai người bị Chu thị giận chó đánh mèo đã có chút không chịu nổi, thấy bà cho đi lập tức cảm thấy vui vẻ, vội vàng cáo lui.