“Chẳng lẽ hôm đó tiểu thư ra ngoài không cẩn thận lây bệnh? Các ngươi không phải đã nói, hôm đó tiểu thư có tiếp xúc với một người có khả năng nhiễm bệnh đó sao?” Thúy Vũ chợt nhớ ra, nói.
“Có lẽ không đâu, từ hôm ấy đến hôm nay đã hơn chục ngày rồi, nếu lây nhiễm hôm đó thì đã sớm phát bệnh mới phải, không đợi đến bây giờ mới bệnh.” Nguyệt Hoa cau mày, khổ sở suy nghĩ, nhưng nghĩ mãi vẫn không hiểu tại sao.
“Thúy Vũ, ngươi đi bẩm báo lão thái quân, nói tiểu thư bị bệnh, hôn mê mấy canh giờ rồi, cầu lão gia để Ninh thế tử đến coi xem sao, phải thật mau, nếu không sẽ nguy hiểm đến tính mệnh.” Nguyệt Hoa suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn cho rằng để Ninh thế tử đến kiểm tra là tốt nhất, dù sao nàng không không hiểu lắm về dịch bệnh lần này, hơn nữa y thuật cũng không thể so với Ninh thế tử.
“Phải nói cho lão thái quân biết tiểu thư nhiễm bệnh dịch sao?” Thúy Vũ hỏi.
“Không cần, đợi Ninh thế tử đến coi xem sao rồi hãy nói.” Nguyệt Hoa suy nghĩ một lát rồi nói. Trong nhà này ngoài nàng, Nguyệt Minh, tiểu thư và hai nha đầu này, không ai biết nàng hiểu y thuật, nếu giờ để người khác biết nàng chẩn ra tiểu thư nhiễm bệnh dịch thì sẽ không hay lắm.
“Được, ta đi.” Thúy Vũ vội nói rồi lập tức chạy về hướng thượng phòng.
“Thúy Vũ, nhất định phải cầu lão thái quân tìm Ninh thế tử, nếu để người khác e rằng không giải quyết được vấn đề đâu.” Nguyệt Hoa nói với theo bóng lưng Thúy Vũ.
“Ta biết rồi.” Thúy Vũ trả lời.
“Hồng Linh, mấy ngày nay tiểu thư có tiếp xúc với thứ gì không?” Nguyệt Hoa vẫn luôn cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng, nếu không tại sao tiểu thư đã xuất môn nhiều ngày như vậy mà giờ mới phát bệnh? Mặc dù nàng không biết bệnh này là như thế nào, nhưng thời kỳ ủ bệnh không thể lâu như vậy được. Cũng tại nàng, mấy ngày trước thấy tiểu thư không có dấu hiệu nhiễm bệnh nên mấy ngày nay mới sơ sót không để ý.
Thúy Vũ đến cửa phòng Chu thị xin cầu kiến, lúc này Chu thị đang được nha đầu bên người hầu hạ dùng cơm tối, nghe thấy nha hoàn bên cạnh Triệu Tình Lam tới, cũng không nhiều lời, bảo người cho vào.
“Lão thái quân, tiểu thư nhà nô tỳ bị bệnh, hiện đã hôn mê mấy canh giờ, cầu xin lão thái quân cho người tìm lão gia, mời Ninh thế tử đến một chuyến.” Thúy Vũ vừa thấy Chu thị đã vội vàng, bất chấp mọi chuyện, lập tức quỳ xuống nói.
Chu thị nghe vậy, trong lòng kinh hãi, thế nào lúc này lại ngã bệnh cơ chứ, hơn nữa còn hôn mê nhiều canh giờ. Sao có thể như vậy được? Người đã hôn mê mấy canh giờ, vậy mà lúc này mới tìm đến bà thỉnh đại phu, những người này làm cái gì vậy? Mỗi ngày chỉ biết ngồi không thôi à?
“Các ngươi hầu hạ tiểu thư cái kiểu gì vậy? Tại sao để cho tiểu thư các ngươi hôn mê đến mấy canh giờ rồi mới biết? Phải kéo ra ngoài loạn côn đánh chết mới đúng.” Chu thị nhíu chặt lông mày nói.
“Bẩm lão thái quân, hôm nay tiểu thư ăn trưa xong chỉ nói là thân mình có chút mệt, muốn nằm nghỉ một lát, chúng nô tỳ liền hầu hạ tiểu thư đi nghỉ, bởi vì không thấy tiểu thư tỉnh nên chúng nô tỳ cũng không đến quấy rầy tiểu thư nghỉ ngơi, giờ thấy đã đến thời điểm dùng bữa tối nên muốn đánh thức người dậy dùng cơm, lúc này mới phát hiện tiểu thư không phải là đang ngủ mà là đã hôn mê.” Lúc này trong lòng Thúy Vũ cũng hối hận, sao nàng không để ý tiểu thư thêm chút chứ? Nếu lúc đó nàng và Hồng Linh đi qua kiểm tra chút, có lẽ đã không làm chậm chễ đến tận bây giờ.
“Lão thái quân trừng phạt nô tỳ là đúng, nhưng tiểu thư không chờ lâu được như vậy, xin lão thái quân chờ bệnh của tiểu thư tốt lên, rồi trừng phạt nô tỳ sao cũng được.”
“Lão thái quân, nha đầu này nói phải, giờ cũng không phải là lúc xử phạt các nàng, giờ việc quan trọng nhất vẫn là cho người đi báo lão gia tìm người chữa bệnh cho Nhị tiểu thư.” Đúng lúc Lưu thị ở đây, nghe thấy Triệu Tình Lam bị bệnh, vội cười cười, nói với Chu thị.
“Ngươi cho người lập tức đi báo tin cho lão gia, sợ là lần trước hài tử này nhiễm bệnh vẫn chưa khỏi hẳn, mấy ngày qua nhiều việc quấn thân nên bệnh cũ tái phát.” Chu thị lo lắng nói.
Bởi vì trước đó Triệu Tình Lam vốn không có bệnh nên mấy người Thúy Vũ đều đã quên, giờ nghe Chu thị nhắc lại mới chợt nhớ ra, lần đó tiểu thư nàng nhiễm bệnh là do Ninh thế tử chữa trị, giờ tìm Ninh thế tử là vô cùng thích hợp.
“Lão thái quân nói đúng lắm, lần này tiểu thư nhiễm bệnh có lẽ cũng giống như lần trước, may là mấy hôm nay Ninh thế tử đang ở huyện Sơn Nam này, bằng không thật không biết phải đi đâu tìm đại phu xem bệnh cho tiểu thư nữa.”
“Chỉ là không biết hôm nay Ninh thế tử có thời gian không, ta nghe nói hiện giờ thế tử đang bận rộn vì chuyện bệnh dịch, chỉ sợ không có lúc nào rảnh.” Chu thị nhíu mày nói.
“Nhưng mà chúng ta nhất định phải mời Minh thế tử a, nếu không phải Ninh thế tử, chỉ e bệnh của tiểu thư khó mà chữa khỏi được.” Thúy Vũ có chút nóng nảy nói.
“Ah, đến cùng là bệnh gì mà phải nhất định mời Ninh thế tử đến mới có thể trị? Không lẽ là bệnh tương tư?” Triệu Tình Yên ngồi bên cạnh, giọng điệu chua loét nói.
Ninh thế tử đó nàng cũng đã gặp qua vài lần, quả thật là vô cùng tuấn mỹ, chỉ tiếc là nàng và hắn không có chút thân cận gì, nếu như hắn có thể đối với nàng tốt một chút, thì nàng cũng chẳng thèm tới Dục thân vương phủ làm thiếp, cứ trực tiếp đi tìm hắn là được.
Nghĩ tới nghĩ lui, có lẽ tất cả là do lần trước Ninh thế tử đến trị bệnh cho Triệu Tình Lam rồi nảy sinh tình cảm gì đó nên mới không để ý đến nàng. Giờ nha đầu này cứ khăng khăng đòi Ninh thế tử đến coi bệnh cho nàng ta, thật không biết là nàng ta bệnh thật hay giả nữa.
“Sao Tam tiểu thư lại có thể nói vậy? Hiện giờ tiểu thư nhà nô tỳ đang hôn mê trên giường, trước đó Ninh thế tử có trị bệnh cho tiểu thư nhà nô tỳ, đối với bệnh của tiểu thư hiểu khá rõ nên nô tỳ mới nói vậy, sao Tam tiểu thư lại có thể nghi ngờ phẩm hạnh của tiểu thư nhà nô tỳ như vậy chứ?” Thúy Vũ là người đi theo Triệu Tình Lam nhiều năm, lúc này thấy người ta nói tiểu thư nhà mình như vậy, giọng điệu khó mà mềm được.
“Tổ mẫu, người xem đi, đúng là hạng người gì thì dạy dỗ ra nha hoàn kiểu đó, nha hoàn này của Nhị tỷ miệng lưỡi quá lợi hại, ngay cả chủ tử mà cũng dám nói.” Triệu Tình Yên bị Thúy Vũ nói vậy, lập tức cáo trạng với Chu thị.
“Thôi, nàng ta chẳng qua là quan tâm đến chủ tử. Mà vốn cũng là ngươi không phải, đối với nữ nhân, quan trọng nhất là phẩm hạnh, ngươi nói Lam nhi như vậy là không được, mặc dù không cùng mẫu thân, nhưng các ngươi là tỷ muội, nên tương thân tương ái mới đúng.” Chu thị thấy Triệu Tình Yên nói vậy cũng không thoải mái. Nó nói gì vậy chứ? Nếu để người ngoài nghe được, chẳng phải sẽ nói nữ nhi Triệu gia không có gia giáo sao? Huống hồ nói gì thì nói, nếu Lam nhi có thể gả cho Ninh thế tử thì chính là phúc mười đời, Triệu gia cũng có thể được thơm lây không ít. Chỉ e là, Lam nhi không có được cái phúc phận này thôi.
“Ngươi cũng đừng ở đây nữa, mau cho người báo tin cho lão gia, nói lão gia sai người mời Ninh thế tử đến coi bệnh cho Nhị tiểu thư.” Chu thị mắng xong Triệu Tình Yên, thấy Lưu thị vẫn còn đứng đó, tức giận nói. Thế nào mà cả một đám người trong phủ, ai cũng đều cái bộ dáng này vậy, thật không để bà bớt lo mà.
Lưu thị vội đáp lời rồi lui xuống tìm người.
Triệu Tình Yên vốn định khiến cho Chu thị trừng phạt Thúy Vũ, không ngờ lại bị Chu thị nói lại, vì vậy trong lòng cảm thấy rất không vui. Nhưng Chu thị nói vậy quả thật cũng không sai, lời này của nàng đúng là không ổn lắm. Bản thân nàng cũng biết, cái tình tình này của nàng rất không tốt, cứ khi gặp chuyện là cuống lên, nói mà không suy nghĩ, sau này nhất định là phải sửa mới được. Lee^q uyyDoo^nn
“Chúng ta qua thăm Lam nhi một chút đi, bệnh thành như vậy cũng thật đáng thương.” Chu thị đứng dậy nói.
Triệu Tình Yên thật không muốn qua thăm Triệu Tình Lam, theo ý nàng, Triệu Tình Lam nên bệnh chết mới đúng, được vậy thì thật đáng mừng a, vậy nên nàng cần gì phải qua thăm nàng ta đây.
Chu thị thấy Triệu Tình Yên và Triệu Tình Nhiên có vẻ không muốn đi, nên nói: “Hai đứa còn đứng đây làm gì nữa? Không nghe thấy lời ta vừa nói sao?”
Hai nha đầu này quả nhiên là do tiện nhân Lộ thị kia dạy dỗ, một chút tình thân cũng không có, nói gì thì nói, Triệu Tình Lam vẫn là tỷ tỷ ruột của bọn nó, tại sao bọn nó lại có thể có thái độ như vậy được? Nhất là Tình Yên, cũng sắp phải gả đi làm người của Vương phủ rồi, sao lại không biết đối nhân xử thế chút nào như vậy chứ? Dù trong lòng nó có không thoải mái, chẳng lẽ không thể che giấu một chút? Làm chuyện gì cũng để cho người ta liếc mắt đã nhận ra, sau này đến vương phủ e là khó mà sống yên ổn được.
Triệu Tình Yên và Triệu Tình Nhiên không còn cách nào khác, đành phải đi theo Chu thị. Thôi thì qua đó xem bộ dáng bệnh tật của nàng ta vậy, như vậy nhìn không cũng thấy sảng khoái rồi. Mà lần này nàng ta bệnh chết luôn đi thì càng tốt.
Bởi vì trước đó Nguyệt Hoa đã nói với Thúy Vũ, bệnh này của tiểu thư có thể là bệnh dịch nên nàng định ngăn không để mọi người đến thăm, nhưng nghĩ một chút lại thôi, giờ nếu nàng ngăn chẳng phải khiến cho người ta có cớ nói tiểu thư nhà nàng và Ninh thế tử có quan hệ không rõ ràng, cho nên mới muốn cho người mời Ninh thế tử đến, nếu không thì sao lại không dám để người khác đến thăm?
Nghĩ vậy, Thúy Vũ cũng không quản những chuyện khác nữa, vội vàng theo chân Chu thị trở về.
Vừa mới ra tới cửa, đã thấy Xảo Nguyên mang theo nha đầu Thái Hà tới.
“Lão thái quân.” Xảo Nguyên khom người hành lễ.
“Sao giờ ngươi lại tới đây?” Chu thị hỏi.
“Thiếp thân nghĩ lúc này cũng đã đến giờ lão thái quân ngài dùng bữa nên tới đây hầu hạ ngài.” Xảo Nguyên vô cùng thông minh, biết Chu thị thích những người nghe lời, hiểu quy củ, cho nên kể từ khi gả cho Triệu Tĩnh Nguyên, chỉ cần có thời gian thì đều đến phục vụ Chu thị dùng bữa.
“Mỗi ngày ngươi đều phải bận rộn, đâu cần phải tới hầu hạ ta. Để bọn họ hầu ta là được.” Chu thị cười nói.
“Hôm nay lão thái quân dùng xong bữa rồi sao?” Xảo Nguyên thấy lạ, sao giờ lão thái quân lại muốn ra ngoài, đã thế còn mang theo nhiều người như vậy.
“Không phải, vừa rồi nha đầu này tới nói Tình Lam bị bệnh, đã hôn mê mấy canh giờ, ta nghe xong còn ăn thế nào được nữa, cho nên mới muốn đi qua thăm một chút. Đúng lúc ngươi tới, cùng đi qua đó xem sao.” Chu thị nói.
Xảo Nguyên đỡ Chu thị, vừa đi vừa nói: “Mấy hôm nay thiếp thân thấy thân thể Nhị tiểu thư có chút không tốt, cảm thấy có vẻ không khỏe, lúc trưa thiếp thân cũng có qua đó, thấy nàng còn đang ngủ nên không quấy rầy, sao giờ lại thành hôn mê rồi?”
Trong suy nghĩ của Xảo Nguyên, nàng và Triệu Tình Lam thuộc cùng một phe, an nguy của Triệu Tình Lam có liên quan trưc tiếp đến lợi ích của nàng, cho nên không thể khinh xuất.
“Bẩm Nguyên di nương, lúc ấy chúng nô tỳ cũng cho là tiểu thư đang ngủ, nên cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ tiểu thư ngủ thật ngon nên để người ngủ thêm một lát, cũng không ngờ được lại là như vậy, nếu biết sớm, đã không để tiểu thư cứ hôn mê mãi như vậy.” Thúy Vũ nói xong, nước mắt không nhịn được mà rơi xuống, sao tiểu thư lại có thể bệnh cơ chứ? Thật đúng là họa từ trên trời rơi xuống mà.
“Ngươi cũng đừng gấp gáp, tiểu thư nhà ngươi chính là một người có phúc khí, nhất định sẽ không có việc gì, lần trước bị bệnh chẳng phải cũng đã tốt lên rồi đó sao?” Xảo Nguyên vừa an ủi Thúy Vũ, vừa nói: “Đã cho người đi mời đại phu chưa?”
“Đã để Lưu thị cho người đi tìm lão gia, đúng lúc Ninh thế tử đang ở đây, có hắn điều trị có lẽ sẽ ổn thôi. Dù sao bệnh của Lam nhi trước đó cũng là do hắn trị, nếu giờ tới được thì an tâm rồi.” Chu thị nói.
“Nghe nói bình thường Ninh thế tử không dễ dàng xem bệnh cho người khác, chúng ta có thể mời hắn sao? Ngay cả hoàng thân quốc thích trong Kinh thành cũng chưa chắc đã được hắn coi bệnh.” Xảo Nguyên lo lắng nói. Hiện giờ Triệu gia còn có thể diện mời người như vậy đến coi bệnh cho Nhị tiểu thư sao?
“Người khác trong phủ chúng ta thì chưa chắc, nhưng nếu là Tình Lam thì hắn sẽ tới, lần trước có thể giúp trị bệnh, lần này đương nhiên cũng có thể.” Về chuyện này thì Chu thị không lo lắng tẹo nào, quan hệ giữa Khánh quốc công phủ và Ninh quốc công phủ không tệ, mấy đời qua lại, thân tích dây dưa cũng không ít, nể mặt Khánh quốc công phủ, Ninh Mặc Hiên chắc chắn sẽ tới.
Nghe Chu thị nói vậy, Xảo Nguyên cũng nhớ ra, thật vậy, trước kia khi phu nhân còn chưa rời đi, quan hệ giữa Triệu gia và Ninh quốc công phủ cũng coi như là tốt. Tiếc rằng hiện giờ phu nhân đã rời đi, quan hệ giữa hai nhà cũng vì thế mà không còn. Nhưng Nhị tiểu thư là nữ nhi ruột của phu nhân, vậy nên đương nhiên sẽ không giống những người khác, trước kia Ninh thế tử coi bệnh cho tiểu thư cũng là do phu nhân phó thác, vậy nên lần này chắc Ninh thế tử vẫn sẽ nể mặt phu nhân mà đến thôi. Nghĩ xong, Xảo Nguyên gật gật đầu tỏ ý đã hiểu, sau đó cũng không nói gì thêm.
Lúc đến cửa phòng Triệu Tình Lam, Nguyệt Hoa đã sớm không còn ở đó, chỉ còn Hồng Linh canh chừng bên người Triệu Tình Lam cứ khóc mãi không ngừng.
“Tiểu thư nhà ngươi không phải vẫn sống sao? Ngươi khóc tang cái gì?” Triệu Tình Yên không có ý tốt nói.
“Ngươi nói chuyện cái kiểu gì vậy? Tỷ tỷ ngươi còn đang bệnh, vậy mà ngươi còn có thể nói ra những lời như vậy.” Dieendd:an?Le?quys!don Chu thị không nhịn được, bực mình mắng Triệu Tình Yên.
Triệu Tình Yên nói xong cũng cảm thấy hối hận, nhưng lời đã nói ra không thể thu hồi lại được, chẳng qua là âm thầm ảo não, sao nàng lại ngu như vậy, biết rõ tổ mẫu không thích, sao còn bon chen nói làm gì, giờ thì tổ mẫu lại càng không thích nàng rồi, thật thất sách mà.
Xảo Nguyên đã sớm nhìn ra tính tình của Triệu Tình Yên lạnh bạc, chỉ là không ngờ nàng ta lại không hiểu chuyện như vậy, nói gì thì nói, cho dù là người không liên quan, nếu người ta bệnh mà nói như vậy đã là không được rồi, huống hồ lại còn là tỷ muội. Cũng may nàng không có lui tới với nàng ta, tính ra thì Nhị tiểu thư còn tốt hơn nàng ta nhiều,
“Dạ, tổ mẫu, Yên nhi không có ý đó. Chẳng qua Yên nhi thấy nha đầu này khóc vậy thật không hay, vì vậy nên mới mắng nàng, Yên nhi không có ý nguyền rủa Nhị tỷ đâu ạ.” Triệu Tình Yên vội giải thích.
Chu thị hừ lạnh một tiếng, nha đầu này nghĩ bà già rồi nên hồ đồ sao, trong lòng nó nghĩ thế nào chẳng lẽ bà lại không biết? Sợ là nó chỉ ước gì Lam nhi không thể lập tức bệnh chết, ước gì mọi chuyện xui xẻo đều đến cái nhà này mới tốt.
“Tổ mẫu, trước giờ Tam tỷ tỷ nói chuyện đều không suy nghĩ, tổ mẫu cần gì phải để ý tỷ ấy. Tỷ ấy chẳng qua là lo lắng cho Nhị tỷ nên sốt ruột, nói năng lung tung thôi.” Triệu Tình Nhiên thấy tỷ tỷ bị mắng, vội vàng cười làm lành nói.
Triệu Tình Nhiên bình thường mặc dù ít nói, nhưng nói câu nào được việc câu ấy, giờ nàng ta đã mở miệng, Chu thị dù biết rõ trong lòng Triệu Tình Yên nghĩ gì nhưng cuối cùng vẫn gật đầu cho qua.
Triệu Tình Nhiên lạnh lùng nhìn tỷ tỷ của mình, cảm thấy vị tỷ tỷ này thật không có đầu óc, sao lại có thể nói lời hồ đồ như vậy? Dù trong lòng có hận Triệu Tình Lam như thế nào nhưng cũng cần gì phải nói ra, yên lặng nhìn thôi không được sao? Thật là, ngần này tuổi rồi nhưng đầu óc không có phát triển gì hết.
“Tiểu thư nhà ngươi bị sao vậy? Trừ hôn mê ra còn có vấn đề gì khác sao?” Xảo Nguyên đỡ Chu thị ngồi xuống, sau đó đi tới bên cạnh giường nhìn Triệu Tình Lam, rồi hỏi Hồng Linh.
“Nguyên di nương, người xem, lúc này tiểu thư hô hấp có chút dồn dập, mặt cũng bắt đầu nổi đỏ, chỉ sợ là không tốt.” Hồng Linh nghẹn ngào nói.
“Ngươi cũng đừng gấp gáp, tiểu thư nhà ngươi nhất định là không có chuyện gì, không phải đã cho người đi mời Ninh thế tử rồi sao, hắn chính là người có thể đòi người từ tay Diêm vương lão gia đó, bệnh tiểu thư nhà ngươi cũng không nghiêm trọng lắm, để Ninh thế tử kê hai thang thuốc là không sao rồi.” Xảo Nguyên vỗ vỗ tay Hồng Linh nói.
"Dạ, Nguyên di nương." Hồng Linh đưa tay lau đi nước mắt trên mặt rồi nói.
“Ngươi đi rửa mặt đi, ta trông tiểu thư cho.” Trước kia Xảo Nguyên và Hồng Linh đều là nha hoàn, mặt khác còn cùng là nha hoàn nhất đẳng bên người chủ nhân vì vậy tình cảm cũng coi như là không tệ, giờ nói chuyện cũng có chút thoải mái.
Hồng Linh cũng không nhiều lời, đi ra ngoài rửa mặt. Xảo Nguyên nhìn sắc mặt Triệu Tình Lam ngày càng đỏ cho nên bảo Thúy Vũ chuẩn bị nước, dấp ướt khăn đặt lên trán nàng, hy vọng có thể khiến nàng thoải mái hơn chút.
Không lâu sau, quả nhiên Triệu Tĩnh Nguyên mang theo Ninh Mặc Hiên đến, DD:Le^qu;yDon Chu thị dẫn mọi người tránh đi, dù sao trong số này cũng có mấy vị tiểu thư khuê các, thật sự là không thích hợp gặp người.
Ninh Mặc Hiên nghe nói Triệu Tình Lam bị bệnh, biểu hiện còn gấp hơn so với Triệu Tĩnh Nguyên, suýt nữa nổi điên tại chỗ, sao lúc này nàng lại bị bệnh cơ chứ? Sớm biết thân thể nàng không tốt như vậy, hôm đó hắn đã kê cho nàng hai thang thuốc bồi bồ cơ thể rồi.
Ninh Mặc Hiên vội vội vàng vàng ngựa không dừng vó tới huyện nha, lúc này Triệu Tĩnh Nguyên cũng đã sớm ở đó, trong lòng cũng nghĩ tới tình huống lúc này vô cùng nguy cấp cho nên trực tiếp đưa Ninh Mặc Hiên đến hậu viện.
Chẳng qua đến đến nơi rồi hắn mới nhớ ra phải để bọn nha hoàn che rèm lại, dù sao Ninh Mặc Hiên cũng là nam nhân, không nên trực tiếp gặp mặt. Nhưng còn chưa kịp làm đã bị Ninh Mặc Hiên ngăn lại.
“Triệu đại nhân, hiện giờ sự tình nguy cấp, lệnh kim bệnh nghiêm trọng, khi điều trị “vọng”* là vô cùng quan trọng, vậy nên trước tiên tại hạ cần phải xem tình trạng của lệnh kim đã.” Không nhìn thấy người, Ninh Mặc Hiên không thể an tâm được, cho nên cũng không để ý quá nhiều.
* Vọng trong “Vọng, văn, vấn, khiết”, một trong bốn phương pháp khám bệnh của y học cổ truyền. Hiểu dơn giản là nhìn, quan sát các biểu hiện bên ngoài của bệnh nhân.
Đối với việc nữ nhi bất ngờ bị bệnh, Triệu Tĩnh Nguyên cũng vô cùng lo lắng, lúc này bên ngoài bệnh dịch hoành hành, không biết chừng là vô tình nhiễm bệnh dịch, nếu quả thật như vậy thì để cho Ninh Mặc Hiên nhìn một chút, dù sao tính mệnh quan trọng hơn. Triệu Tĩnh Nguyên nghĩ vậy cho nên cũng không ngăn cản.
Thời điểm Ninh Mặc Hiên nhìn thấy tình trạng của Triệu Tình Lam, trong lòng hô to không ổn, trệu chứng này giống hệt triệu chứng của những người bị bệnh dịch hắn tiếp xúc mấy hôm nay. Không, làm sao có thể như vậy được, nếu là nàng bị lây nhiễm từ hôm ấy, thì đáng lẽ phải phát bệnh lâu rồi mới đúng, mấy hôm rồi không có người tới tìm hắn, vậy nên hắn mới bớt lo lắng, giờ sao lại có thể sảy ra chuyện được? Hơn nữa bên người nàng không phải còn có một nha đầu am hiểu y thuật sao? Sao có thể vô tích sự như vậy? Cứ thế để cho nàng ngã bệnh?
Nghĩ vậy, Ninh Mặc Hiên vội vàng đưa tay bắt mạch cho Triệu Tình Lam, Triệu Tĩnh Nguyên nhìn biểu hiện khác thường của Ninh Mặc Hiên cũng giật mình, lúc sau mới nghĩ ra, như vậy là không đúng lễ nghĩa, sao có thể trực tiếp bắt mạch như vậy được? Ít nhất cũng phải cách một tầng khăn chứ.
“Ninh thế tử, ngài lỗ lãng rồi.” Triệu Tĩnh Nguyên là văn nhân, lúc nói chuyện có chút châm chước tìm từ.
“Triệu đại nhân thứ lỗi, lệnh kim đây là nhiễm bệnh dịch, cho nên tại hạ có chút gấp gáp.” Ninh Mặc Hiên lúc này mới nhớ ra trước mặt còn có Triệu Tĩnh Nguyên, vì vậy vội vàng giải thích.
Triệu Tĩnh Nguyên nghe vậy vội vàng lùi về phía sau mấy bước, rõ ràng là nghe thấy bệnh dịch nên sợ. %D*Đ*Le*Quy*Đon% Ninh Mặc Hiên thấy vậy có chút không ngờ, Triệu Tĩnh Nguyên làm phụ thân cái kiểu gì vậy, thấy nữ nhi bị bệnh mà lại có biểu hiện như vậy, nếu thấy người khác bị bệnh thì còn ra sao, người như vậy còn có chút lòng nhân ái sao? Hắn như vậy còn có thể coi tính mạng của những người dân huyện Sơn Nam này như tính mạng bản thân mà quý trọng sao?
“Thế tử nói gì? Lam nhi bị lây bệnh dịch?” Phải mất một lúc lâu sau Triệu Tĩnh Nguyên mới thốt ra được một câu.
“Triệu chứng rất giống, nếu không nhầm thì chính là bệnh dịch. Chỉ có điều tại hạ có chút không hiểu, lệnh kim vẫn luôn ở hậu trạch thì sao lại có thể nhiễm bệnh được?” Ninh Mặc Hiên nhăn chán nói.
Mấy ngày nay hắn đều nghiên cứu bệnh dịch, đại khái cũng hiểu rõ một chút nguồn gốc bệnh này, theo đó lần này Tình Lam nhiễm bệnh hẳn không phải là do lây nhiễm từ hôm đó mà là do lây nhiễm trong mấy ngày gần đây. Nhưng hiện giờ việc quan trong nhất là trong huyện nha đã có người nhiễm bệnh, mà người Triệu gia nhiều như vậy, nếu chẳng may lây cho những người khác thì không ổn.
“Làm phiền thế tử, ta muốn hỏi chút, bệnh tình của Lam nhi có khả năng chữa khỏi không?” Lúc này Triệu Tĩnh Nguyên mới tỉnh táo lại, hỏi Ninh Mặc Hiên. Có điều trước sau vẫn không bước lên một bước, chỉ hận không thể lập tức tránh cho xa, càng xa càng tốt, tránh cho ngay cả bản thân cũng lây bệnh.
“Mấy hôm nay tại hạ vẫn luôn nghiên cứu phương thuốc chữa bệnh dịch lần này, giờ tuy có chút thành quả nhưng vẫn không thể chắc chắn lắm. Mong Triệu đại nhân thứ lỗi.” Ninh Mặc Hiên nói thật.
Nhìn Triệu Tình Lam nằm trên giừng như vậy, trong lòng Ninh Mặc Hiên không biết là tư vị gì, có điều giờ nàng đã nhiễm bệnh, ngoài trừ việc cố gắng hết sức mình chữa bệnh cho nàng, hắn thật khống biết phải làm sao nữa, dù phải tốn bao công sức, hắn vẫn muốn chữa khỏi cho nàng, nếu không đời này e rằng hắn sẽ không thể an ổn sống tiếp.
Triệu Tĩnh Nguyên nghe Ninh Mặc Hiên nói vậy, tâm trạng có chút nâng không nổi, giờ vẫn còn chưa nắm chắc phương án chữa bệnh, vậy thì phải làm sao mới tốt đây? Chẳng lẽ cứ để một cái mầm bệnh như thế trong nhà? Nếu chẳng may lây sang cho người khác thì sao? Cũng không thể bắt người khác phải chôn theo nha đầu này chứ, Triệu Tĩnh Nguyên có chút suy nghĩ.
Hết chương 94!