Mục lục
Thứ Nữ Thành Thê
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Búnn.

Chu thị sống nhiều năm trong đại trạch như vậy, làm sao có thể không biết đấu tranh ở đây gay gắt như thế nào được, nếu không cũng đã sớm bị người khác hãm hại đến không biết có kết quả gì, làm sao còn có thể ngồi trên vị trí lão thái thái hầu phủ cao cao tại thượng được, cho nên vào thời điểm làm việc đương nhiên là sẽ thêm vài phần ổn thỏa hơn Triệu Tình Lam.

Dựa theo lời của Tử Nguyệt, bà đã sớm cho người đi thu thập chứng cứ, lúc này chứng cứ tới tay, muốn xử trí Lộ di nương như thế nào cũng không phải là việc khó.

"Lão thái thái, tiện thiếp thật sự không biết tại sao lại có việc như vậy, làm sao có thể tìm ra thuốc giống nhau từ trong phòng của Tử Nguyệt và Lưu ma ma được, tiện thiếp thật sự không biết chuyện này, mong lão thái thái điều tra rõ, không nên oan uổng người vô tội." Lúc này mặc dù trong lòng sốt ruột, nhưng cũng không kịp khóc lóc, Lộ di nương chỉ vội vội vàng vàng giải vây cho bản thân.

"Ngươi thật đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ, bắt Lưu ma ma đến đây cho ta, đến lúc đó ta nhìn xem ngươi còn gì để nói." Chu thị lạnh lùng nói với ma ma ở dưới.

Mấy ma ma lại vội vàng đi ra ngoài chấp hành mệnh lệnh của Chu thị.

Trong lòng Triệu Tình Lam không nhịn được bội phục, quả nhiên là gừng càng già càng cay, thủ đoạn của mình tất nhiên là không thể cùng đẳng cấp với thủ đoạn của lão thái thái hầu phủ được rồi. Nếu trước đây bản thân không để ý đến chuyện bên ngoài thì cảm thấy việc này cũng không phải là chuyện gì lớn, nhưng bây giờ nàng lại cảm thấy nhất định phải học hỏi nãi nãi nhiều, coi như là vì tương lai có thể sống thật tốt.

Sống qua ngày ở đại trạch, coi như bản tâm không tính kế người khác, thì cuối cùng cũng bị người khác tính kế, cái này gọi là không có tâm hại người, nhưng không thể không có tâm phòng bị người. Nhưng muốn đề phòng người khác mà không có chút thủ đoạn là không được.

Nếu bản thân mẫu thân có chút năng lực thì chẳng phải là đã sớm xử lý xong Lộ di nương rồi, làm sao có thể dung hạ nàng ta đến tận bây giờ, còn bị nàng ta hãm hại.

"Lão thái thái, đại nha đầu Tinh Quang trong phòng phu nhân cầu kiến." Nha đầu hầu hạ ngoài cửa tiến vào bẩm báo.

"Nàng ta tới đây làm gì? Lúc này không ở trong phòng chăm sóc chủ tử cho tốt, mà còn chạy loạn, mấy năm nay Mộ Vân đối xử với hạ nhân tốt quá rồi." Mọi phương diện Chu thị đều hài lòng với Mộ Vân, chỉ riêng điểm này là vô cùng không vừa ý, làm chủ mẫu, nhưng lại bỏ mặc người trong phủ làm xằng làm bậy, người làm chủ mẫu như vậy thật đúng là do trước kia bà nhìn lầm rồi. Làm sao bản thân có thể yên tâm giao hầu phủ vào trong tay một người yếu đuối như vậy được? Làm sao nàng có thể nhận được trọng trách nặng nề như vậy được?

"Nãi nãi, Tinh Quang là người đắc lực nhất bên người mẫu thân con, lúc này không bảo vệ bên mẫu thân mà lại chạy đến đây cầu kiến nãi nãi, nhất định là có chuyện gì quan trọng rồi." Trước khi Chu thị từ chối, Triệu Tình Lam vội vàng nói trước.

Chu thị nghĩ một lát, cũng có thể xảy ra tình huống này, bản thân bà cũng biết nha đầu Tinh Quang kia, từ trước đến nay làm việc vô cùng cẩn thận, biết cái nào quan trọng cái nào không, lúc này đến đây thì hẳn là có chuyện gì quan trọng, không bằng để nàng ta vào, xem có chuyện gì cần bẩm báo, suy nghĩ một lát, Chu thị cho người truyền Tinh Quang vào.

"Nô tỳ bái kiến Lão thái thái." Tinh Quang vào cửa cũng không ngẩng đầu nhìn, mà lập tức quỳ về phía chính diện.

"Nha đầu kia, những lúc như vậy không ở trong viện chăm sóc chủ tử, chạy đến nơi này của ta làm gì?" Chu Thị nhìn Tinh Quang quỳ xuống, tò mò hỏi: "Đang êm đẹp ngươi quỳ cái gì? Mặc dù trong phủ có quy củ, nhưng cũng không để hạ nhân tùy tiện quỳ xuống mà không có yêu cầu như thế."

"Lão thái thái, nô tỳ tới là để cầu lão thái thái làm chủ." Tinh Quang vừa dập đầu vừa nói.

"Ngươi có chuyện gì? Nhất định phải nói sao?" Chu thị thật sự không nghĩ ra hiện tại nha đầu kia có chuyện gì khẩn cấp mà nhất định lúc này phải tự mình chạy đến nơi này cầu bản thân.

"Lão thái thái, đây là chuyện liên quan đến phu nhân của nô tỳ, nhất định phải nói bây giờ, nếu không nói bây giờ, tính mạng của phu nhân không giữ được cũng thôi, nhưng chỉ sợ một đời một kiếp sẽ bị người khác hiểu lầm. Lão thái quân, phu nhân của nô tỳ bị oan uổng." Tinh Quang nói rõ ràng rành mạch mục đích đến đây của bản thân.

Chu thị ngẩng đầu nhìn nữ tử trước mắt, trong lòng cảm thấy kỳ lạ, một nha đầu nho nhỏ, lại có lòng gan dạ sáng suốt, có thể đến trước mặt mình kêu oan cho chủ tử, thật không tệ: "Vì sao chủ tử của ngươi lại oan uổng? Ngươi dựa vào cái gì mà nói như vậy?"

Chu thị biết, nếu nha đầu này đã dám nói như vậy, thì nhất định trong tay đã có chút chứng cứ rõ ràng, nếu không sẽ không dám nói những lời này.

"Bẩm lão thái thái, nô tỳ có thể nói như vậy là vì, phu nhân nhà nô tỳ đến nay vẫn hôn mê bất tỉnh, khiến nô tỳ sinh nghi có thể phu nhân nhà nô tỳ bị người khác kê đơn, cho nên lén cầm bát thuốc mà phu nhân dùng đi tìm đại phu, đại phu xác nhận là trên mặt thật sự có dùng thuốc, loại thuốc này, nếu ăn ít có thể khiến người ta hôn mê bất tỉnh, ăn nhiều sẽ có thể hôn mê thẳng đến chết." Trước đó, Triệu Tình Lam đã phân phó Tinh Quang đi làm chuyện này, chỉ là Tinh Quang trở về đúng lúc thôi.

"Có chuyện như vậy sao?" Chu thị hỏi.

"Hồi lão thái thái, nô tỳ không dám nói bậy. Nô tỳ đã đến Hồi Xuân đường cách phủ không xa hỏi, nếu Lão thái thái không tin, có thể đến Hồi Xuân đường hỏi, hỏi xong sẽ biết nô tỳ nói không sai."

"Được, ta sẽ cho người đi thăm dò." Chu thị nghĩ, chỉ sợ chính là hai gói thuốc mình cầm trong tay này, và Lộ thị cũng không ngờ tới chuyện này, không biết vì sao lúc Tử Nguyệt kê đơn lại cho ít đi, nếu không hôm nay Mộ Vân chết là điều không tránh khỏi.

"Lão thái thái, nô tỳ còn có chuyện cần bẩm bsao." Tinh Quang nói tiếp.

"Nói." Thấy Tinh Quang làm việc như vậy, Chu thị cũng cảm thấy hài lòng, bèn nói.

"Bởi vì sau khi nô tỳ hỏi ở Hồi Xuân đường về, trong lòng lại nghi ngờ, nên lén đến sài phòng hỏi người nọ, nhưng kết quả lại thấy sài phòng không có ai." Tinh Quang nói thêm.

"Cái gì? Người ở sài phòng đâu?" Chu thị kinh hãi, tại sao người ở đây lại chạy rồi. Thoạt nhìn hiện tại trong phủ cần có người sắp xếp một chút, nếu không chuyện gì cũng có thể xảu ra, có điều chuyện này cũng không có lý giải, người tự nhiên là do Lộ thị thả chạy, hơn nữa nàng ta hẳn là không đơn giản chỉ là thả người, mà khả năng giết người diệt khẩu còn lớn hơn một chút.

"Truyền lời của ta cho người canh cửa, ta lại muốn tra rõ một chút. Mặt khác, phái người đi mời Đại phu của Hồi Xuân đường đến đây, ta có chuyện." Chu thị nổi giận, sợ là Lộ thị này muốn ở trong phủ một tay che trời, chẳng qua bây giờ vẫn chỉ là một tiện thiếp nho nhỏ mà đã như vậy, nếu lần này Lộ thị thật sự được làm phu nhân hầu phủ thì không biết tương lai sẽ phát sinh chuyện gì đâu.

Người trong viện Chu thị tất nhiên đã sớm biết, hôm nay làm lớn việc này lên, lão thái thái không tra ra kết quả thì sẽ không bỏ qua, bởi vậy một đám lĩnh mệnh xong liền vội vàng đi tới.

"Lão thái thái, Lưu ma ma đến rồi." Ba bốn ma ma khỏe mạnh níu chặt một người đến.

"Quỳ xuống." Vài người nói, áp Lưu ma ma xuống mặt đất.

"Nô tỳ là người trong phòng di nương, ngày thường chưa bao giờ quan việc khác trong viện, không biết lão thái thái tìm nô tỳ có chuyện gì." Mặc dù thấy chủ tử của mình đã quỳ, nhưng Lưu ma ma cũng thầm dự liệu trong lòng, chỉ sợ là sự việc đã bại lộ, nhưng vẫn ngoan cố chống cự.

"Ngươi quỳ xuống chỗ chủ tử ngươi, ta tìm ngươi đến tự nhiên là có chuyện muốn hỏi." Chu thị cười lạnh nói. Thật sự chủ nào tớ nấy, giả ngốc cũng làm giống hệt nhau.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK