Hắn nhắm mắt lại, tập trung tinh lực cảm ứng sóng năng lượng bốn phía, một lát sau, trực tiếp hướng về sương mù trước mặt nhanh chân bước tới.
Thân thể xuyên qua sương trắng cảm giác không giống bình thường, như là xuyên qua một lớp màng thật mỏng, sau đó rơi vào mắt hắn, là một mũi tên bay nhanh về hướng mình.
“Cẩn thận!” Bên tai truyền đến tiếng Ứng Thiên khẩn trương hét lên, chớp mắt sau đó, Ứng Thiên kéo mạnh hắn ra, một cước đem mũi tên gần ngay trước mắt đá trở lại.
Mũi tên màu băng lam rõ ràng cho thấy là từ năng lượng ngưng tụ thành, bị Ứng Thiên một cước đá đi, quỹ tích mũi tên chênh chếch mấy chục độ, bịch một tiếng bắn vào trên một cây đại thụ, bắn trúng thực vật, trên mũi tên lập tức lan ra sương mù hóa hàn khí, trong khoảnh khắc đã đem cây đại thụ kia đông thành một khối băng.
Mũi tên này nếu bắn trúng thân thể, quả thật là không thể tưởng tượng nổi, đặc biệt là thể chất hư nhược như Mục Trường Sinh.
Ứng Thiên triệt để phát giận, y nhìn về phía thanh niên đứng ở phía trước một tay nắm cung, rõ ràng là đầu sỏ gây nên, mắng: “Con mẹ nó mày không có mắt a! Tên là có thể tùy tiện bắn sao?”
Thanh niên cầm trường cung băng lam trong tay mặt đầy ngạo khí, đúng kiểu ông trời lớn nhất lão tử thứ hai, liếc mắt nhìn hai người một cái, cười nhạo nói: “Chẳng phải là không có chuyện gì sao? Gấp cái gì, lão tử hôm nay tâm tình tốt, không so đo với các ngươi.”
Cả Mục Trường Sinh cũng phải nở nụ cười, suýt nữa tổn thương người còn lớn lối nói như chuyện đương nhiên như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy.
Sau khi Ứng Thiên đá văng mũi tên, Mục Trường Sinh mới rảnh quan sát nơi này, đây là một lối đi, nhưng so với thế giới bên ngoài tràn ngập hiện đại, nơi này lại hiện ra vô cùng cổ kính, dưới chân lát đá xanh từng khối từng khối lớn, hai bên đường phố là từng của hàng cao hai, ba tầng, lại nhìn hướng, còn có thể nhìn thấy từng dãy nhà ngói gạch xanh.
Người trên đường cũng không ít, có mắt nhìn thẳng vội vã đi qua, có cầm trong tay hạt dưa đứng ở một bên xem trò vui… Mà không ngoại lệ, bọn họ đều là thức tỉnh giả.
Đi đến thế giới này lâu như vậy, hắn vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều thức tỉnh giả thế.
Thanh niên bắn tên nói xong, nghênh ngang muốn đi. Đây hiển nhiên là thức tỉnh giả thực lực không tệ cũng rất phách lối, bên cạnh hắn ta còn có mấy tiểu đệ vây quanh, thấy lão đại phải đi, nhao nhao vây quanh hắn ta muốn rời đi, còn có một tên tiểu đệ khinh thường liếc mắt nhìn hai người Mục Trường Sinh và Ứng Thiên, âm dương quái khí mà nói: “Cũng không biết là người mới tới từ đâu, trước mặt Chu Minh ca mà cũng dám hô to gọi nhỏ (là đại hống đại khiếu, mà tôi để vầy cho thuận~), thực sự là không hiểu quy củ… A!”
Cái người kia còn chưa nói hết lời, cả người đã bay ngược ra ngoài, kèm theo là một tiếng hét thảm, thân thể đụng vào trên tường một cửa hàng rồi tuột xuống, rớt trên mặt đất không nhúc nhích, giống như đã chết.
Ứng Thiên mới vừa đá bay người mài mài chân trên mặt đất, giống như muốn xóa đi vật bẩn thỉu gì, y thấy mấy người kia trợn mắt há mồm nhìn mình, lạnh lùng nói; “Xin lỗi.”
Bị ánh mắt Ứng Thiên âm lãnh nhìn chằm chằm, cả người Chu Minh run một cái, lập tức từ trong khiếp sợ thủ hạ mới vừa bị đá bay phục hồi tinh thần, hắn ta nắm chặc trường cung trong tay, giọng điệu vẫn hung hăng càn quấy như trước, “Mày thì tính là cái gì, cũng xứng để gia xin lỗi?” Vốn trước đó hắn còn vì mất chính xác mà suýt chút nữa bắn trúng người mà cảm thấy một chút hổ thẹn, nhưng bây giờ đối phương lại dám động người hắn, thủ hạ Chu Minh hắn là a miêu a cẩu tùy tùy tiện tiện cái nào cũng có thể đánh sao?
Chu minh từ khi sau khi thức tỉnh được người tâng bốc khắp nơi, hung hăng càn quấy quen rồi, lại có tiểu đệ ở một bên quạt gió thổi lửa, không chút nghĩ ngợi liền muốn giương cung bắn tên, quyết tâm cho nhóc con này một bài học.
Nhưng mà không chờ hắn ta kéo cung ra, trước mắt một mảnh tàn ảnh lấp lóe, ầm ầm ầm, mấy tiểu đệ, kể cả chính hắn, một cái đè lên một cái bị Ứng Thiên dẫm nát dưới chân.
Dưới thân là bọn tiểu đệ ôi ôi kêu to, Chu Minh bị đánh thảm nhất, đau đến không có sức rên. Hắn thế mới biết mình chọc trúng người không nên dây vào, vốn cho là chỉ là hai người mới không có thực lực gì, không nghĩ tới là một khối thiết bản đã không nổi!
Thần sắc trong mắt những người xem trò vui xung quanh cũng thay đổi, phương hướng mới vừa rồi Mục Trường Sinh và Ứng Thiên đi đến nói rõ bọn họ là từ cửa truyền tống cửa hàng pháp khí của Lục lão lại đây, từ chỗ đó đến đều giống nhau là người mới lần đầu tiên tới thị trường giao dịch, mới vừa thức tỉnh, thực lực thấp đến đáng thương. Từ trước đến giờ đều là đối tượng dễ bị khi dễ, Chu Minh bởi vì có một phụ thân lợi hại, thức tỉnh dị năng cũng tương đối khá, từ trước đến giờ tự cao tự đại, hung hăng càn quấy, không nghĩ tới cả cung cũng không kịp kéo đã bị người đánh!
Ứng Thiên đem người đều đánh cho một trận, một chân đạp trên đám người, Chu Minh nằm nhoài phía trên cùng bị chân đạp vững vàng, thân thể run rẩy run một cái, phát ra một tiếng rên rỉ nhỏ bé, trong mơ mơ màng màng, nghe thấy âm thanh Ứng Thiên so với hắn càng hung hăng càng không lễ phép, “Nhóc con, lần sau lúc muốn khi dễ người, nhớ mở to hai mắt nhìn cho rõ ràng, ông đây là người mày trêu chọc nổi sao?”
Nghe được câu này, Chu Minh thở hổn hển, triệt để hôn mê.
Ứng Thiên đánh người, giọng điệu cực kỳ khác, nói xong thì quay đầu lại, mặt mày hớn hướng về phía Mục Trường Sinh nở nụ cười.
Nhưng mà, không có ai đáp lại hắn. Nơi Mục Trường Sinh mới vừa đứng, trống rỗng…
Trên lầu hai một cửa hàng ở góc đường, một nam tử trẻ tuổi mặc cao quan đạo bào đứng bên cửa sổ, nhìn bộ dáng người dưới lầu mặt đầy sốt ruột tìm kiếm bốn phương, than nhẹ một tiếng, “Ứng Thiên, cậu quả thật thay đổi…”
Tiếng thở dài này nhẹ như đang nỉ non, chỉ có một người này mới nghe được rõ ràng.
“Túc đạo trưởng, đang ở trong?”
“Có.” Nghe có người gọi hắn, nam tử đáp một tiếng, sau đó đóng cửa sổ, quay người rời đi…
Mà lúc này Mục Trường Sinh đang ở đâu?
Khi Ứng Thiên bắt đầu đánh người, hắn liền bị một tiểu cô nương lôi đi.
Cô nhóc lôi kéo hắn nhìn qua mười sáu, mười bảy tuổi, mặc một bộ Hán phục màu trắng viền tím, mái tóc đen dài dùng hai chiếc nơ bướm tử sắc cuốn thành đuôi ngựa, tóc mái trên trán vừa ngang đến hàng lông mày thanh mảnh, da dẻ trắng nõn, dáng vẻ ngọt ngào, lúc cười lên lộ ra hai cái lúm đồng tiền nhợt nhạt, là tướng mạo vô cùng thảo hỉ.
Lối kiến trúc ở thị trường giao giống hệt ở Khánh quốc, nhìn thấy một thiếu nữ quần áo cổ trang, Mục Trường Sinh không khỏi cảm thấy mấy phần thân thiết. Trên mặt tiểu cô nương lôi kéo hắn vô cùng lo lắng, thỉnh thoảng hết nhìn đông tới nhìn tây, nhỏ giọng nói với Mục Trường Sinh: “Em là Y Thủy Mi, Lục gia gia để cho em tới tiếp các anh, hiện tại trước tiên đi theo em. Chờ một chút những người kia sẽ tới mất!”
Những người kia? Người nào? Mục Trường Sinh lộ ra mấy phần nghi hoặc, hắn quay đầu lại liếc mắt nhìn Ứng Thiên, đối phương đang đạp mấy người kia dưới chân, nhìn qua vô cùng sảng khoái.
Hẳn là sẽ không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, cho dù có, hắn cũng có thể giải quyết. Nghĩ như vậy, Mục Trường Sinh liền theo cô bé tự xưng Y Thủy Mi đi.
Y Thủy Mi lôi kéo hắn chen tách đám người vây xem, trốn vào một cửa hàng nhỏ vô cùng tầm thường, sau đó xuyên qua cửa sổ bằng gỗ chạm trổ hoa văn, nhìn ra bên ngoài.
Lúc này Ứng Thiên đã phát hiện không thấy Mục Trường Sinh đâu, đang mặt đầy sốt ruột tìm quanh. Nhưng mà hắn không tìm bao lâu, đã bị một đội người mặc đồng phục quần dài áo len trắng, trước ngực mang huy hiệu màu xanh lam vây lại.
Y Thủy Mi nằm nhoài một bên bệ cửa sổ, chỉ vào đội người áo trắng kia nhỏ giọng nói: “Đó là đội tuần tra, chỉ cần vừa phát hiện có người ẩu đả đánh nhau, tình tiết tương đối nghiêm trọng, thì sẽ bị bọn họ mang đi.” Cô nhăn nhăn khuôn mặt tròn nhỏ, có chút tức giận mà nghĩ, đã đánh ngã mấy người, chuyện này lễ thật sự có điểm nghiêm trọng, làm sao bây giờ?
Mi tâm Mục Trường Sinh nhíu một chút, “Mang đi? Hỏi cung?”
“Đúng, hỏi cung.” Y Thủy Mi vô cùng bất đắc dĩ, “Chu Minh kia có một ba ba lợi hại, hắn ta bây giờ bị đánh thành như vậy, cha hắn chắc chắn sẽ không buông tha Ứng Thiên, làm sao bây giờ?” Y Thủy Mi gấp gáp xoay quanh. Thật vất vả Lục gia gia giới thiệu cho cô hai đồng bọn nhìn qua vô cùng đáng tin!
“Tình huống bây giờ, rõ ràng cho thấy Chu Minh có lỗi trước.” Mục Trường Sinh nói.
“Đúng là như thế thật, nhưng người đội tuần tra không quản ai đúng ai sai, chỉ cần đánh người thì sẽ bị mang đi.” Y Thủy Mi nói. Cho nên cô mới lôi kéo Mục Trường Sinh trốn đi, một người bị mang đi dù sao cũng hơn hai người bị mang đi, đây cũng không phải là người bình thường đi đồn công an làm báo cáo, đi vào giám sát ty sẽ bị khấu phân.
“Sẽ không, sai không phải là Ứng Thiên, người đội tuần tra sẽ không mang y đi.” Mục Trường Sinh nhàn nhạt nói.
Y Thủy Mi muốn nói không thể, nhưng sau một khắc, liền nhìn thấy người vây nhốt Ứng Thiên hỏi vài câu, tiếp đó không xem y nữa, mà là đem Chu Minh và đám người nằm úp sấp chung với nhau mang đi. Y Thủy Mi trợn mắt lên, từ lúc nào người đội tuần tra lại công chính đến nước này? Coi như cha Chu Minh không theo bên trong gây khó dễ, người đội tuần tra cũng sẽ đem Ứng Thiên mang đi hỏi vài lời a!
Y Thủy Mi cảm thấy đến đầu óc của mình không đủ dùng, Mục Trường Sinh lại kéo cửa ra, ngoắc ngoắc tay gọi Ứng Thiên lại đây.
Ứng Thiên đang đứng ở trung tâm tiếp đón, lo lắng trên mặt y còn chưa rút đi, bỗng nhiên nhìn thấy Mục Trường Sinh kéo cửa ra hướng mình vẫy tay, khóe miệng theo bản năng liền nhếch lên, nở nụ cười.
Y bước nhanh đi hướng Mục Trường Sinh, ngẩng đầu nhìn bảng hiệu của hàng một chút, hỏi Mục Trường Sinh đứng trong cửa hàng: “Mộc ca, đây là đâu a?”
Không đợi Mục Trường Sinh đáp lại, Y Thủy Mi ngồi xổm bên người Mục Trường Sinh đứng lên, nở nụ cười với Ứng Thiên, “Xin chào, em gọi là Y Thủy Mi, anh chính là Ứng Thiên đi!”
Ứng Thiên nhìn chằm chằm cô bé ngồi bên Mục Trường Sinh, khóe miệng nhếch lên liền rủ xuống, nhìn qua có chút không cao hứng.
Mục Trường Sinh nhìn hai người, nói: “Vào trong rồi nói!” Sau đó đi vào trong trước.
Cửa hàng này không hề lớn, trên bảng hiệu cửa hàng viết “Dị thường vi tiễu xã”, bên trong bên ngoài đều hóa trang phục cổ. Đẩy mở cửa chính thâm sắc Dự mộc chạm trổ hoa văn, chuông gió bằng đồng treo trong tiệm liền phát ra thanh âm đinh đương thanh thúy.
Cửa sổ lớn chạm trổ hoa văn mở ra hai bên trái phải, dưới cửa sổ bày hai ghế gỗ đen tròn chân cao, hai chậu hoa lan đặt trên ghế, cành lá vươn ra đón ánh nắng từ ngoài cửa sổ.
Đèn cung đình họa mỹ nhân cổ trang treo lơ lửng từ nóc nhà xuống, cho dù là ban ngày cũng có thể phát ra ánh sáng dìu hết sức rõ ràng.
Trên tường treo mấy bức tranh chữ sơn thủy, trên giá Đa Bảo bày mười mấy kiện trang trí bình sứ ngọc khí… Cửa hàng bố trí cổ kính có thể làm cho mỗi người đi vào này trong sinh ra ảo giác xuyên qua thời không, tâm tình người ở đây phảng phất trong địa phương tản ra Mặc Hương mà dần dần bình tĩnh lại…