Mục Trường Sinh nhìn sương trắng không ngừng hướng về cột sáng tuôn tới, trong ánh mắt chợt lóe một tia hiểu rõ.”Hóa ra là như vậy.”
Nghe Mục Trường Sinh tự lẩm bẩm, Ứng Thiên hỏi: “Cái gì như vậy?”
Mục Trường Sinh giải thích: “Khi tôi còn ở Đại Khánh, đã từng từng đọc một quyển thư tịch liên quan về trận pháp đại sư. Nghe đâu vị đại sư kia có thể đem bất kỳ đồ vật gì trong tự nhiên biến thành vật liệu bày trận cho ông ấy, cũng sẽ có vài đồ vật thoạt nhìn không dùng được phát huy ra công dụng vượt quá tưởng tượng. Bất quá khi ông ấy bày trận cũng không phải là vật gì cũng sẽ dùng, cây rừng, sương mù, nước mưa là ba loại ông ấy thích dùng nhất để bày trận. Tự tay ông ta sáng lập thịnh thế thuộc về trận pháp sư, môn hạ học trò hơn triệu, là kỳ tài trận pháp không ai bì kịp từ trước tới nay của Khánh quốc. Đáng tiếc sau bốn mươi tuổi, thì mất tích, trước khi ông ấy mất tích, đệ tử của ông ta cũng không thể được truyền thừa đầy đủ, ngàn năm sau, gia tộc của trận pháp sư kia đều đã xuống dốc.”
Hắn nhìn sương mù trước mắt như vật sống cuồng dũng lao đi, nhẹ giọng nói: “Nơi này, rất có thể chính là do ông ấy lưu lại.”
Vị trận pháp sư kia, rất có thể lưu lạc đến thế giới này, cũng rốt cuộc không tìm được con đường quay về.
Ứng Thiên hỏi: “Vị trận pháp sư kia là ai?”
Lông mày Mục Trường Sinh khẽ nhíu lên, nói: “Ông ta họ Diêm.”
===
Diêm Tức cùng Nhậm Thiên Lý đến gần cột sáng màu xanh lam.
Đám người Lạc Âm vừa thấy được Nhậm Thiên Lý, sắc mặt lập tức đoan chính, cung kính nói: “Chủ nhân.”
Ánh mắt Nhậm Thiên Lý vẫn luôn dừng trên vùng trời trên cột sáng, nơi đó có sương trắng tập hợp, ngưng tụ thành một đám trắng như tuyết, dưới trùng kích của cột sáng màu xanh lam mơ hồ có dấu hiệu tán loạn.
“Còn bao lâu?” Nhậm Thiên Lý hỏi.
Bạch Y hồi đáp: “Không sai biệt lắm, chỉ cần linh lực sung túc, rất nhanh liền có thể nổ ra một vùng.”
Nhậm Thiên Lý hài lòng gật đầu, Diêm Tức lại nhìn chằm chằm vùng trời nói: “Quá lâu, không thể nhanh một chút sao?”
Bạch Y nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, Nhậm Thiên Lý nói: “Có thể thì có thể, thế nhưng lập tức rút ra quá nhanh, chỉ sợ những thức tỉnh giả này không chịu nổi.”
Khóe miệng Diêm Tức nhếch lên, nhìn nhóm người bị vây trong trận pháp: “Không chịu nổi thì không chịu nổi, những người này chết sống cùng chúng ta có quan hệ gì?”
Nhậm Thiên Lý hơi do dự một chút, bất quá chốc lát sau, cậu liền nói với Bạch Y: “Vậy thì tăng nhanh tốc độ đi!”
Bạch Y gật đầu, tốc độ hai tay kết ấn chậm lại, lại thay đổi một loại phương pháp.
Đại trận màu xanh lam hào quang chói lọi, tốc độ lấy ra linh lực cũng tăng cao gấp ba lúc trước, rất nhanh đã có thức tỉnh giả không chịu nổi, hắn hét thảm một tiếng, thân thể co giật nằm xuống, nhưng mà linh lực trong cơ thể vẫn trôi đi không đình chỉ, ngay khi hắn tuyệt vọng cho là sẽ bị rút khô tới chết ở chỗ này, vòng tay vẫn luôn đeo trên người chợt lóe một vệt linh quang, sau đó đẩy ra một lồng phòng hộ, đem người bảo vệ ở bên trong.
Lam quang tựa hồ đối với vật này bó tay hết cách, bồi hồi ngoài lồng phòng hộ một hồi rồi không cam lòng mà tiêu tán.
Nam nhân trung niên là người đầu tiên chú ý tới tình cảnh này, y cúi đầu, hướng Nhậm Thiên Lý xin chỉ thị: “Chủ nhân, có cần tôi đi qua tháo xuống vòng tay của bọn họ không?”
Nhậm Thiên Lý nhìn vòng tay trên người những thức tỉnh giả đó, nghĩ đến lão nhân hiền lành rất thích người trẻ tuổi kia, hơi dừng lại một chút, sau đó nói: “Thôi, trên người những người kia cũng không có bao nhiêu linh lực có thể cung cấp tiếp.”
Diêm Tức đứng ở một bên chú ý tới trong nháy mắt đó Nhậm Thiên Lý mang thần sắc mềm mại, lạnh lùng hừ một tiếng, nhưng không có lên tiếng.
Ầm một tiếng nổ vang, vùng trời ngưng tụ sương trắng bị cột sáng màu xanh lam phá ra một lỗ thủng to, hàn khí lạnh lẽo từ cửa động tràn ra, trên mấy cây xung quanh trong chớp mắt đã đóng một tầng băng sương.
Nhậm Thiên Lý ánh mắt sáng ngời, ánh mắt lóe lên vui mừng, “Kết giới phá tan rồi.”
Diêm Tức khẽ mỉm cười, tà khí nơi đáy mắt càng tăng lên. Hắn mở miệng nói: “Có thể xuất phát rồi.”
Lúc này, sau lưng hai người bỗng nhiên truyền đến một giọng nam ôn hòa, “Nhậm Thiên Lý, hóa ra là cậu.”
Nhậm Thiên Lý quay đầu lại, không ngạc nhiên chút nào nhìn thấy đạo sĩ cao quan đạo bào.
Túc Thanh Nguyên nhìn lướt qua mọi người còn bị vây trong trận pháp, ánh mắt thất vọng nhìn về phía Nhậm Thiên Lý, “Thiệt thòi bần đạo trước đây còn cho rằng cậu là một hài tử ưu tú.”
Nhậm Thiên Lý không kiên nhẫn nói: “Nếu bàn về tuổi ngươi cũng không lớn hơn so với ta bao nhiêu đâu.”
Bất quá Túc Thanh Nguyên cũng không có cùng Nhậm Thiên Lý tranh luận, bởi vì hắn thấy một bóng người quen mắt ở bên cạnh Nhậm Thiên Lý. Bóng lưng mặc hoa phục màu đen cùng người nào đó trong trí nhớ thực sự là cực kỳ giống. Túc Thanh Nguyên thử dò xét hỏi: “Diêm Hồi?”
Diêm Tức nghe vậy xoay người lại, đối diện ánh mắt Túc Thanh Nguyên, hơi mỉm cười nói: “Đạo trưởng nhận lầm người, ta là Diêm Tức.”
Túc Thanh Nguyên hơi sững sờ, nghĩ một hồi mới nói: “Hóa ra là cậu, mười lăm năm trước, ngươi mới hơi lớn như vậy đây!” Hắn so so với nơi thấp hơn eo mình một chút.
Diêm Tức gật đầu nói: “Cửu biệt gặp lại, đạo trưởng nhìn qua hình như không vui lắm?”
Túc Thanh Nguyên nói: “Bần đạo tự nhiên rất không vui, bởi vì đứa nhỏ ngoan ngoãn đáng yêu mười lăm năm trước trưởng thành thành dáng dấp ra ngoài dự liệu của ta.” Hắn chỉ chỉ hơn một trăm người bị vây ở trong trận pháp, “Cưỡng ép lấy ra linh lực người khác, thật sự là hơi quá đáng, nếu như lệnh huynh biết đến, chỉ sợ sẽ không cao hứng.”
Nghe hắn nhắc đến huynh trưởng, sắc mặt Diêm Tức chìm xuống, hắn lạnh lùng nói: “Đừng nhắc đến ca ca ta, ngươi không tư cách.”
Túc Thanh Nguyên ngạc nhiên nói: “Diêm Tức, lời này của cậu là có ý gì?”
Trả lời hắn là một đoàn linh lực bạo kích. Túc Thanh Nguyên nâng kiếm đem đoàn linh quang tập kích đến trước mắt chém thành hai khúc, Diêm Tức cũng đã nhân cơ hội nhảy lên trên một cái, tiến nhập vùng trời nơi kết giới vỡ ra.
Nhậm Thiên Lý lập tức theo sát phía sau, cũng nhảy vào.
Túc Thanh Nguyên mới vừa luôn luôn tại chỗ tối quan sát, nhìn thấy hai người trở ngại lớn nhất rời đi, lập tức một kiếm bổ về phía thiếu nữ tóc trắng chưởng khống trận pháp. Nhưng mà kiếm trong tay mới vừa vung ra, hắn liền phát hiện động tác của chính mình không chịu khống chế mà dừng lại.
Ánh mắt của hắn ngưng lại, phát hiện mình trên người không biết từ lúc nào đã cột đầy sợi dây điều khiển con rối nhỏ như tơ.
Nữ nhân dung mạo diễm lệ đứng ở trên cây, hai tay nắm sợi dây con rối tinh tế, lạnh lùng nhìn Túc Thanh Nguyên…
Sau khi Diêm Tức cùng Nhậm Thiên Lý nhảy vào kết giới, cửa động bị năng lượng mạnh mẽ trực tiếp đánh mở dần dần bắt đầu co rút lại.
Nam nhân trung niên đứng ở bên người Bạch Y liếc nhìn hai người Bạch Y và Lạc Âm một cái, nói: “Hai người nhanh lên một chút.” Rồi cũng nhảy theo vào.
Mắt thấy thời gian không sai biệt lắm, Bạch Y kết ấn chậm lại, dự định kêu Lạc Âm cùng cô đi vào chung, nhưng mà trận quang màu xanh nhạt mới vừa tắt, thức tỉnh giả cô cho là đã rút cạn linh lực, không tự vệ được chợt nổi lên, một cước đem Bạch Y lực phòng bị đã rơi xuống thấp nhất đá bay ra ngoài.
Một cước này lực đạo rất lớn, không chút nào như người bị hút ra quá nhiều linh lực, Bạch Y bị nguồn sức mạnh đánh lên trên cây, chờ khi cô từ trên cây khô trượt xuống dưới, người một cước đá văng cô ra đã nhảy mấy cái tiến vào trong kết giới.
Lạc Âm đứng ở trên cây nghe Bạch Y gào lên đau đớn, lập tức quay đầu đi xem, chỉ vừa phân tâm như vậy, Túc Thanh Nguyên đã một kiếm vung đứt đoạn mất tơ con rối trên người.
Triệu Thành An thấy Quý Trạch đá Bạch Y một cái bay ra ngoài lập tức nhảy vào kết giới, mắt thấy cổng kết giới tạm thời mở ra càng ngày càng nhỏ, anh nhìn về phía Túc Thanh Nguyên nói: “Túc đạo trưởng, ngài đi không?”
Túc Thanh Nguyên lắc đầu một cái, “Tôi chờ Ứng Thiên.”
Triệu Thành An nói: “Nhưng mà kết giới đã sắp khép kín, hơn nữa bên người Ứng Thiên có Mục Trường Sinh.”
Túc Thanh Nguyên liếc nhìn lối vào càng ngày càng nhỏ, gật gật đầu…
===
Đang khi Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên chạy đến, lối vào bị cưỡng ép đánh văng ra ngoài đã khép kín, vùng trời sương trắng quanh quẩn, tìm không ra bất kỳ vết tích nào.
Mà đám người lúc trước bị trận pháp bao vây, đang được Tả Tư Phục lãnh đạo, tử đấu cùng Lạc Âm và Bạch Y.
Người bên Tả Tư Phục mặc dù nhiều, thế nhưng tuyệt đại bộ phận đều bị rút đi không ít linh lực, cũng không phải mỗi người đều có thể như Quý Trạch cùng Triệu Thành An, trong cơ thể súc tích linh lực hùng hậu, cho dù bị rút đi không ít, cũng vẫn như cũ có thừa lực chiến đấu.
Bởi vậy bọn họ nhiều người như vậy, đối mặt hai người Lạc Âm và Bạch Y, vẫn như cũ cực kỳ cật lực. Đặc biệt là Khôi lỗi sư Lạc Âm còn có thể đồng thời khống chế bốn người.
Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên vừa đến gần, liền bị người khổng lồ lửa Bạch Y điều khiển chặn lại.
Ánh lửa chói mắt chiếu sáng mặt Mục Trường Sinh, hắn nhìn hóa diễm cự nhân uy nghiêm trước mắt, ánh mắt khẽ động.
Bình tĩnh mà xem xét, Bạch Y thức tỉnh năng lực chẳng hề hiếm thấy, nhiệt độ của lửa tuy rằng cao, thế nhưng thức tỉnh giả có thể làm đến trình độ này cũng không thiếu, nhưng mà năng lực thiên phú của cô là cực hiếm thấy, nắm giữ một loại tự chủ linh trí, cho dù loại linh trí này cực thấp, chỉ tương đương với trí lực trẻ nhỏ, nhưng cũng có thể khiến năng lực của cô bay vọt về chất. Cả khi cô toàn tâm toàn ý đối phó đám người Tả Tư Phục đám người, năng lực hỏa diễm của cô tương đương với một “chính mình” khác.
“Các người, rời đi.” Hỏa diễm cự nhân cúi đầu nhìn nhân loại đứng ở trước mặt mình, dùng âm thanh có chút trầm thấp uy hiếp nói: “Không đi, đốt các ngươi.”
Da Ứng Thiên trước đó được lão cha tiện nghi lưu lại tài liệu quý giá làm ra chính là bị người khổng lồ bằng lửa này thiêu hủy, tâm lý hận không thể đem Bạch Y đùa với lửa kia mạnh mẽ dạy dỗ một trận, nghe vậy thì muốn tiến lên. Lại nghe Mục Trường Sinh mở miệng nói: “Tối nay sương mù nhiều, khí ẩm nặng, trời có thể sẽ mưa. Ngươi sẽ bị ướt.”
Hỏa diễm cự nhân cười ha ha, “Mưa có lớn hơn ta cũng không sợ ha ha ha.”
“Có đúng không?” Mục Trường Sinh khẽ mỉm cười, sau một khắc, mưa rào tầm tã mạnh mẽ nện xuống, người khổng lồ lửa trước mặt trong âm thanh xì xì xì bị tưới tắt.
Hỏa diễm cự nhân: “Làm sao có khả năng…”
Hỏa diễm cự nhân trước mắt cao tới mười mét hỏa trong chớp mắt héo rút thành một đốm lửa nho nhỏ, ủy ủy khuất khuất mà bay trở về trong cơ thể Bạch Y.
Bạch Y và Lạc Âm quay đầu lại liếc mắt nhìn, phát hiện là Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên, hai người cả kinh lùi về sau một bước, đồng thời quay người trốn.
Mục Trường Sinh tiến lên vài bước, đi tới trước mặt đám người Tả Tư Phục, “Những người khác đâu?”
Tả Tư Phục đem chuyện đám người Nhậm Thiên Lý cùng một nam nhân tóc dài mặc cổ trang lợi dụng sức mạnh của bọn họ mở ra lối vào kết giới, cùng với việc đám người Quý Trạch đi vào trong kết giới nói lại một lần.
Mục Trường Sinh hỏi: “Vọng Hư kính ở bên trong kết giới này?”
Tả Tư Phục nói: “Có lẽ vậy, bọn họ đều đi vào trong kết giới này.”
Mục Trường Sinh trầm ngâm chốc lát, nói: “Mọi người trước tiên ra ngoài cánh rừng chữa thương, tôi và Ứng Thiên qua xem một chút.”
Tả Tư Phục liếc nhìn hai người một cái, gật gật đầu nói: “Hai người cẩn thận.” Sau đó liền tổ chức nhân thủ ra khỏi cánh rừng.
Mục Trường Sinh ngẩng đầu nhìn một chút vùng trời mờ ảo bay đầy sương trắng, cất giọng nói: “Mở cửa, để chúng ta đi vào.”
Sương trắng quanh quẩn trên vùng trời của cánh rừng đột nhiên run lên, sau đó xoay chầm chậm lên, hình thành một vòng xoáy hai màu trắng đen đan nhau. Vòng xoáy này tốc độ không nhanh không chậm, vững vàng ôn hòa, trung tâm từ từ mở ra một thông đạo đủ hai người tiến vào, so với đám người Nhậm Thiên Lý dùng man lực đánh ra một cửa động, đâu chỉ cao hơn một bậc.
Mục Trường Sinh cùng Ứng Thiên liếc mắt nhìn nhau, hai người cùng nhau đi vào…