Từ hai chân đến vai đều bị một dây thừng bằng linh lực trói lại chặt chẽ, hai tay y giãy giụa, đến lúc dùng man lực đem thứ bó chặt trên người mình chấn nát, cũng có hơn một nghìn thứ đồng dạng cùng nhào tới, giống như rắn độc chặt chẽ xoắn lấy tứ chi y.
Hai hàng lông mày Ứng Thiên nhíu chặt, mặt đầy sát khí đem những thứ đó từng cái chấn nát, nhưng tốc độ và sức mạnh của y đến cùng vẫn không sánh được với trước đây, đối mặt với việc người trước ngã xuống, người sau tiến lên, dây thừng linh lực tốc độ càng lúc càng nhanh, y càng dần dần hiện ra vẻ mỏi mệt.
Chớp mắt, đã bị dây thừng trói lại thật chặt, lần này không giống mấy lần trước, Quý Trạch rõ ràng không lưu tay nữa, sau khi trói lại Ứng Thiên, lập tức dùng niệm lực đem tầng dây thừng bằng linh lực kia ngưng tụ thật dày, cách anh gói cũng rất khéo léo, Ứng Thiên thử mấy lần, đều không có cách giãy thoát.
Quý Trạch thấy thế rốt cục lộ ra nụ cười thỏa mãn, anh phất tay một cái, ra hiệu thủ hạ đang tuân lệnh thủ ở xung quanh đem người mang về.
Ứng Thiên thấy thế, phẫn nỗ đến mức thái dương nổi lên gân xanh, đôi mắt đen cũng càng sâu thẳm, mơ hồ lóe lên tia sáng màu vàng.
Thủ hạ Quý Trạch đều mặc một thân quần áo màu đen không thấm nước vây quanh cách đó không xa, vừa thấy được Đại thiếu gia ra hiệu lập tức phân ra mấy người đi đến hướng Ứng Thiên, chuẩn bị đem tiểu tử khi trước mạo phạm Đại thiếu gia áp tải đi, nhưng mà không chờ bọn họ tiếp cận, một vệt ánh kiếm trắng như tuyết bỗng nhiên từ đàng xa bay tới, rơi trên người Ứng Thiên, đem dây thừng linh lực trói y đến không thể động đậy lập tức gãy vỡ thành mảnh vỡ linh lực nho nhỏ, lấm ta lấm tấm tiêu tan giữa không trung.
Được tự do, Ứng Thiên quét ngang một cái liền đem mấy tên tiếp cận y đá bay ra ngoài, nhất thời tiếng kêu rên thảm thiết không ngừng.
Con mồi tới tay bỗng nhiên tránh thoát lao tù, Quý Trạch rất không cao hứng, hai mắt hẹp dài của anh hơi nheo lại, bất mãn hết sức mà nhìn bóng người cách đó không xa, “Túc Thanh Nguyên, ông là muốn cùng ta đối nghịch?”
Túc đạo trưởng một thân đạo bào xanh lam từ trong màn mưa đi đến, hắn không mang dù, nước mưa dồn dập lại vòng qua hắn rơi xuống một bên, cho nên đứng thẳng trong màn mưa một lúc lâu vẫn như cũ khô mát sảng khoái, phong độ như trước.
Hắn không có đi xem Ứng Thiên mặt đầy sát khí cùng lửa giận, mà là cười với Quý Trạch: “Quý công tử, có thể xem mặt mũi bần đạo, buông tha Ứng Thiên?”
Ứng Thiên nghe vậy cười lạnh, “Hắn buông tha tôi? Thực sự là chuyện cười, chờ tôi khôi phục thực lực, nhất định sẽ đem hắn ta đánh thành đầu heo, sau đó cởi hết quần áo treo trước cổng lớn phủ Tổng thống trước!”
“Con nói ít đi một câu.” Túc Thanh Nguyên bất đắc dĩ, nói với Quý Trạch đã lộ ra vẻ giận dữ: “Ứng Thiên tuổi nhỏ không hiểu chuyện, Quý công tử cậu, muốn thế nào mới có thể bỏ qua chuyện này?”
Quý Trạch lộ ra vẻ bất thiện nhìn chằm chằm Ứng Thiên, cười ha ha, “Trừ phi hắn ta ngoan ngoãn để ta đánh thành đầu heo, sau đó cởi hết quần áo treo trước cổng lớn phủ Tổng thống!”
Túc Thanh Nguyên trên mặt ý cười dịu dàng, tâm lại nói: Sức mạnh từ một quyền của quý tộc cao đẳng khi đánh nhau đã khiến vỡ nát một cái trung cấp pháp khí, Ứng Thiên bị cậu đánh một trận thì thân da hư thối còn gì. Còn cởi hết quần áo… Đến lúc đó năng lực của Quý công tử cậu sợ là sẽ bị Mục Trường Sinh phong ấn triệt triệt để để, bần đạo thế này… Cũng là vì Quý công tử suy nghĩ a!
Nghĩ tới đây, ý cười trên mặt Túc Thanh Nguyên càng sâu, hai mắt ôn nhuận lóe sáng, làm người thấy như gió xuân ấm áp, nhưng kiếm trong tay hắn lại bỗng nhiên ra khỏi vỏ, thân hình lóe lên đâm một kiếm tới hướng Quý công tử!
Quý Trạch mắt lóe lên, hạt mưa từ trên trời giáng xuống thoáng chốc hóa thành mấy chục mũi đao nhọn đâm Túc Thanh Nguyên thành cái sàng!
Mắt thấy đạo sĩ cầm kiếm nở nụ cười kia ngã xuống, trong mắt Quý Trạch trái lại lại hiện lên lửa giận khi bị trêu đùa, bởi vì sau một khắc, thân thể Túc Thanh Nguyên liền hóa thành một tờ giấy nho nhỏ rơi xuống trên đất, là một tấm đạo phù thế thân!
Mà Ứng Thiên cũng ngay khi anh và thế thân của Túc Thanh Nguyên động thủ đã bỏ chạy rồi!
Cùng lúc đó, tiểu khu cao cấp Minh Khương.
Mục Trường Sinh nửa dựa trên giường, hơi cúi đầu, chuyên chú nhìn điện thoại nằm ngang trong tay. Trong đó truyền ra hình ảnh, rõ ràng là tất cả mọi chuyện phát sinh một đường từ lúc Ứng Thiên rởi khỏi nhà trọ mãi đến tận khi gặp phải Quý công tử, Ứng Thiên thiên tính vạn tính, không tính được mê dược căn bản không có tác dụng với Mục Trường Sinh, càng không biết những thứ y che giấu bây giờ đang bị Mục Trường Sinh nhìn vào mắt từng cái.
Nhìn thấy Túc Thanh Nguyên mang Ứng Thiên đi, Quý Trạch dưới cơn nóng giận mệnh lệnh thủ hạ toàn diện sưu tra, trán Mục Trường Sinh nhăn lại, hắn giật giật môi, phun ra một câu, “Quý công tử, không cần truy bắt Ứng Thiên.”
===
Trời mưa càng lớn, mưa to như trút nước như khiến trời đất liên kết thành một, tất cả mọi thứ trong màn mưa đều hiện ra mông lung mà xa xôi.
Lực do mưa đánh xuống thành tiếng sàn sạt đủ để đem tất cả vết tích nhấn chìm.
Quý Trạch đầy mặt lửa giận, cắn răng nghiến lợi nói: “Soát! Tìm khắp thành!”
Thủ hạ tâm phúc đứng ở trước mặt Quý Trạch, cúi đầu hỏi: “Cả thị trường giao dịch cũng không buông tha sao?”
Từ nơi sâu xa có thứ gì bắt đầu vận chuyển, Quý Trạch dừng một chút, bỗng nhiên nói: “Không cần, không đuổi.”
“Không đuổi? Tại sao?” Thủ hạ tâm phúc giật mình hỏi lại.
Quý Trạch cũng không biết tại sao, dưới cơn thịnh nộ vừa rồi, anh hận không thể đem hai người Ứng Thiên cùng Túc Thanh Nguyên này rút gân lột da, hiện tại bỗng nhiên bình tĩnh lại, lại cảm thấy tẻ nhạt vô vị, không muốn lãng phí thời gian tinh lực truy lùng hai người kia.
Không đúng, anh mới vừa rồi, tại sao bỗng nhiên hết giận?
Không chờ anh tìm hiểu rõ sự nghi ngờ này, dư quang trong khóe mắt bỗng nhiên lóe lên một cái bóng, ánh mắt anh dừng lại, sắc mặt vui mừng đuổi theo.
Mắt thấy Quý Trạch đột nhiên biến mất, thủ hạ kia sững sờ, liên tục kêu: “Đại thiếu gia! Đại thiếu gia…” Thấy Đại thiếu gia sẽ không quay lại, hắn vội vã gọi những người khác, “Nhanh! Nhanh! Theo sau…”
=
Túc Thanh Nguyên vứt ra một đạo thế thân phù, bản thể lại ẩn đi, chờ thế thân động thủ, hắn lập tức kéo Ứng Thiên bỏ chạy, hai người mãi đến tận khi trở lại viễn cư của Túc Thanh Nguyên ở thị trường giao dịch mới ngừng lại.
Ứng Thiên bỏ qua việc Túc Thanh Nguyên cầm tay của mình, nhíu mày bất mãn hết sức: “Hai chúng ta liên thủ, còn sợ không thể đem Quý Trạch đánh thành đầu heo sao, ông chạy cái gì mà chạy?”
Túc Thanh Nguyên khổ não xoa xoa trán, “Vâng, chúng ta gộp lại có thể ngược xong Quý công tử, mà điều kiện tiên quyết là cậu ta không gọi đám thủ hạ kia động thủ, huống chi, chúng ta đáng giá đắc tội thiếu chủ Quý gia sao?”
Ứng Thiên hừ lạnh, “Quản hắn là thiếu chủ nhà ai, ông từ lúc nào thì trở nên nhát gan như vậy, nhớ năm đó…”
Nghe Ứng Thiên nói, Túc Thanh Nguyên càng ngày càng bất đắc dĩ, thầm nghĩ thằng nhóc Ứng Thiên khi nào mới có thể thành thục một chút, nhưng mà cái ý niệm này mới vừa xẹt qua, lông mày của hắn liền nhíu lại, đột nhiên nói: “Con nói như vậy, là muốn dời đi lực chú ý của?”
Sắc mặt Ứng Thiên cứng đờ, tiếp theo một cái chớp mắt, Túc Thanh Nguyên đột nhiên ra tay, kéo cổ áo Ứng Thiên ra.
Mục Trường Sinh ở nhà xem phát sóng trực tiếp hai mắt lóe lên, ánh mắt có chút vi diệu, ánh mắt nhìn Túc Thanh Nguyên nhiễm lên mấy phần bất mãn mà chính hắn cũng không chú ý.
Lồng ngực Ứng Thiên trắng nõn như tuyết, rắn chắc co dãn, mà ở trên ngực có một đường màu hồng rõ ràng, bởi vì da dẻ quá trắng, vết này càng đỏ đến mức càng tươi đẹp, liếc mắt đã thấy rõ cực kỳ.
Ánh mắt Túc Thanh Nguyên đóng đinh trên đường màu đỏ kia, âm thanh có chút run, “Lúc trước ta mơ hồ cảm thấy không đúng, không nghĩ tới… Không nghĩ tới…”
Ứng Thiên đẩy hắn ra, không chút lo lắng đem quần áo sửa lựa.
Túc Thanh Nguyên thấy bộ dáng y không thèm để ý chút nào, tức giận đến tay đều đang phát run, “Chẳng trách, khó trách thực lực con lại thụt lùi nhiều như vậy, con nói, con lấy tâm đầu huyết của mình làm cái gì?”
Nghe vậy, Ứng Thiên lộ ra một nụ như tất cả đã nắm chắc, nói: “Tôi làm như vậy tự nhiên là có dụng ý, ông yên tâm, tôi cuối cùng sẽ không ngay cả mình cũng hại đi?”
Túc Thanh Nguyên lại không tin, hắn nhìn chằm chằm hai mắt Ứng Thiên, “Con nói cho ta, con có phải là lấy tâm đầu huyết đút Mục Trường Sinh?” Ngữ khí hắn tăng thêm, “Đúng không!”
Sấm rền từng trận, gương mặt Ứng Thiên trong bầu trời tối mờ thỉnh thoảng lóe lên tia chớp vẫn tuấn mỹ như cũ đến không giống nhân loại, đáy mắt của y nổi lên lãnh ý, nhàn nhạt nói: “Không cần ông quan tâm.”
Túc Thanh Nguyên quả thực bị y chọc tức nở nụ cười, lúc này trên mặt hắn không còn ôn hòa như khi xưa, thay vào đó là phẫn nộ cùng thất vọng hận rèn sắc không thành thép, “Đúng thế, mất máu không phải ta, sức mạnh yếu đi cũng không phải ta, ta mắc gì phải xen vào? Nhưng mà Ứng Thiên, chính con tự xét, con đến bên người Mục Trường Sinh mới bao lâu? Ngày hôm nay ở trước mặt Quý công tử ngay cả cơ hội chạy trốn cũng không có? Con nói thật với ta, con có phải là mỗi ngày đều lấy máu cho hắn ăn?”
“Tôi đã nói, không cần ông quan tâm.” Ứng Thiên hơi mất kiên nhẫn, nói chính xác, ngoại trừ Mục Trường Sinh, y đối với người nào cũng thiếu kiên nhẫn.
“Ta không quản, còn có ai có thể quản ngươi?” Âm thanh Túc Thanh Nguyên run run: ” Thân thể Mục Trường Sinh chính là cái động không đáy, Ứng Thiên, con còn tiếp tục như vậy, sớm muộn cũng sẽ chết!”
“Tôi cao hứng tôi tình nguyện!” Nói xong câu đó, y quay người định rời đi.
“Đứng lại!” Túc Thanh Nguyên giơ tay vứt ra một cái kết giới, đem Ứng Thiên vây lại cách hắn không xa, “Từ giờ trở đi, không cho phép con rời đi nơi này một bước, ta không chấp thuận cho con lại đi tìm Mục Trường Sinh!”
Cái khác Ứng Thiên cũng có thể nhẫn, vừa nghe đến không cho y đi tìm Mục Trường Sinh, y lập tức nổi giận, hét lớn: “Túc Thanh Nguyên, ông dựa vào cái gì quản tôi?”
“Chỉ bằng ta đem con nuôi đến lớn như vậy, chỉ bằng cha con đem ngươi giao cho ta!” Túc Thanh Nguyên cao giọng nói: “Mười lăm năm trước, con suýt chút nữa mất mạng, lần này ta sẽ không lại cho phép con tùy hứng!”
“Túc Thanh Nguyên con mẹ nó ông đừng có mà đề cập chuyện mười lăm năm trước với tôi, cha tôi chẳng qua là đang lợi dụng ông! Ông còn thật sự cho rằng ông ấy có thể yêu thích một đạo sĩ như ông!”
Ông ấy chỉ là đang lợi dụng ông! Lợi dụng ông…
Nghe lời này, sắc mặt Túc Thanh Nguyên trở nên trắng bệch trong nháy mắt, hắn lui về sau một bước, sống lưng đụng phải khuông cửa, phát ra một tiếng bịch.
Ứng Thiên mới vừa rồi là nhất thời nóng nảy, lời này nói ra khỏi miệng y liền hối hận rồi, liền vội vàng tiến lên nói: “Tôi mới vừa rồi đều là nói hưu nói vượn, ông đừng tin! Cha tôi thực ra…”
“Con không cần nói.” Túc Thanh Nguyên tái nhợt nghiêm mặt lắc đầu một cái, sau đó khoát tay thu hồi kết giới.”Con đi đi! Ta ngay cả mình cũng không quản được, càng không có tư cách đi quản con.”
Dứt lời, hắn quay người, đi đến hướng cầu thang. Tay áo bào chán nản buông xuống hai bên, bóng lưng có chút tập tễnh nhìn qua rất cô đơn tiêu điều.
Ứng Thiên há mồm, lại nói không ra bất kỳ lời an ủi nào, nửa ngày, y khẽ cắn răng, quay người rời khỏi.
Trên lầu, Túc Thanh Nguyên tỉ mỉ tìm tòi những sách cổ xưa nay sưu tầm, hy vọng có thể từ trong đó tìm tới ra phương pháp cho Ứng Thiên bồi bổ tâm đầu huyết, nâng sách nhìn, hắn bất tri bất giác đi tới vách tường đối diện giường, nơi đó, hai thanh trường kiếm một rộng một mảnh đang treo cùng nhau.
Túc Thanh Nguyên nhìn chuôi kiếm rộng, thanh âm nỉ non ôn nhu lưu luyến, dần dần tan ra trong tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, “Ngươi ở đâu? Nếu là vẫn còn, nhất định phải phù hộ Ứng Thiên, phù hộ con trai của ngươi…”