Thanh Nga vung tay lên, một cái thanh mang trùm lên khoảng không trên đường, đem nước mưa hoàn toàn ngăn cách ở bên ngoài. Mục Trường Sinh thoáng gật đầu, đã thấy một thị vệ vội vã từ bên ngoài chạy vội tới.
Thị vệ kia quỳ một chân trên đất, cúi đầu nói: “Gia chủ, lão thái gia mời ngài đi qua một chuyến.”
“Tổ phụ ta?” Mi tâm Mục Trường Sinh cau lại, cụp mắt nhìn thị vệ kia.
Thị vệ kia từ đầu tới đuôi đều cúi đầu, thoạt nhìn vô cùng kính cẩn.
Mục Trường Sinh đáy mắt thanh minh, nói: “Ngươi dẫn đường đi!”
Thị vệ kia đứng dậy, cúi đầu đi về phía trước, chỉ nhanh hơn Mục Trường Sinh ba bước.
Chủ trạch Mục gia rất lớn, từ nơi Mục Trường Sinh ở đến chỗ tổ phụ, cũng phải đi hơn nửa canh giờ, bởi vậy vừa ra khỏi chính viện hắn ở, lập tức liền có một chiếc Vân Xa dừng ở cửa chính viện.
Mục Trường Sinh mặc cho Thanh Nga đỡ ngồi trên Vân Xa, trước mắt nhẹ nhàng loáng một cái, Vân Xa liền di động trên không trung, xẹt qua đình đài lầu các, giả sơn lưu tuyền, chạy tới hướng ngược lại với chính viện.
Chỉ trong một lát, Vân Xa ngừng lại ở một tòa tháp mười sáu tần, từ từ hạ xuống mặt đất.
Tòa tháp này tên là “Trấn Ách”, Ách, cũng là khổ nạn. Tức là ngăn trở tai họa!
Ý là vì Mục gia trấn áp vận rủi, bảo vệ gia tộc. Trong đó cất giấu các loại kỳ trân dị bảo, điển tịch cổ Mục gia ngàn năm qua sưu tập. Đáng tiếc khi mười lăm năm trước cừu gia tới cửa, toà tháp ngưng tụ tâm huyết Mục gia cũng bị hủy. Toà tháp này, là Mục Trường Sinh lúc trùng kiến Mục gia xây dựng lại, bây giờ nhìn thấy, cảnh còn người mất.
Mà tổ phụ của hắn, khi còn sống thích nhất ngồi ở bên trong toà tháp này, vì đến Trấn Ách tháp giảng giải lịch sử vinh quang của gia tộc cho bọn tiểu bối, vì chỉ điểm phương hướng tu hành cho bọn họ. Không sai, khi còn sống. Năm đó một hồi đại hỏa, thiêu hủy Mục gia, thiêu hủy cha mẹ Mục Trường Sinh, kể cả tổ phụ ngồi ở bên trong tháp cao bế quan, cũng cùng huỷ diệt.
Khi nghe thấy thị vệ nói tổ phụ tìm hắn, Mục Trường Sinh liền rõ ràng, tất cả những gì hắn trải qua bây giờ, không thể nào là thật. Dù cho như vậy, khi nghe thấy có thể lại một lần nữa nhìn thấy tổ phụ, hắn vẫn như cũ không thể át chế động lòng.
Lại liếc mắt nhìn đi! Mục Trường Sinh thầm nghĩ, lại nhìn một lần cuối cùng, cho dù chỉ là giả.
Hắn phất tay một cái, cự tuyệt đám người Thanh Nga cùng đi, một mình đi vào Trấn Ách tháp. Mà trước khi tiến vào Trấn Ách tháp, thị vệ trước kia vẫn luôn cúi đầu bỗng nhiên ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn hắn, gương mặt kia tinh xảo tuyệt luân, giữa lông mày lại anh khí bừng bừng, ánh mắt của y nhìn ôn nhu mà quyến luyến.
Mục Trường Sinh cảm thấy vô cùng quen thuộc, làm thế nào cũng không nhớ ra lúc nào đã gặp qua thị vệ kia, chân hắn khựng lại, nhưng không có dừng lại.
Cửa tháp không có khóa, từ trên mặt đất ngẩng đầu nhìn lên, tháp cao mười sáu tầng như một toà núi nguy nga, cao cao không thể với tới.
Chóp mái mỗi tầng có một thạch thú ngồi xổm, hai mắt như chuông đồng nhìn phương xa, như là đang giám sát mỗi một tồn tại có khả năng uy hiếp được Mục gia.
Trong Trấn Ách tháp, lão nhân mặc trường bào màu xám, đưa lưng về phía đại môn nghe đến động tĩnh, chậm rãi xoay người lại. Tướng mạo của ông cùng Mục Trường Sinh giống nhau đến mấy phần, đầu đầy tóc bạc lại tinh thần quắc thước, thần sắc uy nghiêm, mà ánh mắt nhìn Mục Trường Sinh lại ẩn hàm hiền hòa.
Cùng Mục Trường Sinh khi còn bé nhìn thấy, giống nhau như đúc.
Mục Trường Sinh dừng một chút, hô: “Tổ phụ.”
Mục Dương Sơ lại thở dài, nói: “Những năm này, khổ cho con.”
Mục Trường Sinh: “Tôn nhi không khổ.”
“Nếu không phải khổ, con vì sao không có cách nào tu tập linh lực? Nếu không phải khổ, thân thể của con tại sao bết bát đến nông nỗi như thế? Ta tình nguyện Mục gia không có cách nào khôi phục vinh quang ngày xưa, cũng không để trưởng tôn của ta bây giờ gặp tình trạng này.”
Cho dù biết rõ là giả, thế nhưng khi Mục Trường Sinh nghe ông dùng ngữ khí giống như đúc với lúc mình khi bé cảm thụ qua, nói ra lời nói quan tâm, trong lòng vẫn thấy ấm áp. Hắn lắc đầu nói: “Cùng có khổ hay không không có quan hệ, đây là trách nhiệm tôn nhi thân là người thừa kế cần phải phụ trách”
Mục Dương Sơ vẫn nhìn Mục Trường Sinh, khi nghe đến hắn nói ra lời nói này, lộ ra một cái mỉm cười hài lòng, gật đầu nói: “Nếu con rõ ràng trách nhiệm chính mình thân là người thừa kế, vậy ta nói những việc sau này con phải làm, cũng hi vọng con có thể làm được.”
Nghe vậy, trong mắt Mục Trường Sinh xẹt qua một tia lãnh ý, quả nhiên, giả chính là giả. Nhanh như vậy đã muốn bắt đầu lộ ra sơ hở.
Mục Dương Sơ lại nói: “Thân là gia chủ, con tính toán khi nào cưới vợ, vì Mục gia mà truyền thừa hương khói, khai chi tán diệp?”
“Cưới vợ?” Mục Trường Sinh sửng sốt. Sau khi phân rõ nơi này không phải hiện thực, ký ức hắn cũng chậm rãi trở về, mơ hồ nhớ tới hắn có vừa ý một người. Chỉ là người này… Thật giống như không thể sinh con… Là ai?
“Tổ phụ, tôn nhi đã có người trong lòng.” Chỉ là người này rốt cuộc là ai? Tại sao đột nhiên không nghĩ ra?
“Ồ? Là khuê tú nhà ai?” Mục Dương Sơ nhìn qua hết sức cao hứng, “Nhanh cùng ta nói một chút!”
“Là…” Mục Trường Sinh chần chờ nói: “Là nam tử.”
Mục Dương Sơ sắc mặt cứng đờ, “Không ngại, ta trước tiên làm chủ vì con chọn khuê tú một nhà, chờ nàng vào cửa, con lại để cho nam sủng kia…”
“Không phải nam sủng!” Mục Trường Sinh cất giọng nói, sắc mặt lạnh lẽo cứng rắn, ánh mắt sắc bén, “Ngươi bất quá chỉ là ảo giác, đừng hòng thay đổi ý chí của ta!”
“Mục Dương Sơ” nghe vậy nhưng cũng không nổi giận, ông thậm chí ngay cả sắc mặt cũng không hề biến hóa một chút, mà chỉ nói: “Ta biết, con vẫn cho rằng nơi này bất quá là ảo cảnh, mà ta cũng chỉ là một huyễn ảnh, cũng không phải tổ phụ của con. Nhưng vô luận ta là thật hay giả, vấn đề con phải đối mặt cũng sẽ không thay đổi. Mười lăm năm trước Mục gia cành lá xum xuê, tươi tốt, nhưng mà mười lăm năm sau, huyết mạch Mục gia chỉ còn huynh đệ hai người con và Mục Trường Phong. Mà con nối dòng, là vấn đề bất luận gia tộc nào muốn phát triển mãi mãi cũng không thể tránh. Con chẳng lẽ muốn vì tư dục bản thân, làm đứt đoạn hương khói Mục gia truyền thừa ngàn năm?”
Cái ảo cảnh này còn cao minh hơn so với dự liệu nhiều. Nghe tổ phụ trước mắt nói ra lời này, Mục Trường Sinh không phải không thừa nhận hắn đích xác bị dao động. Không, không chỉ là hiện tại.
Cái gọi là ảo cảnh, bất quá là chiếu ra suy nghĩ trong tâm người. Người khác nhau sẽ rơi vào ảo cảnh bất đồng, tất cả những gì hắn chứng kiến trong ảo cảnh, đều là bản tâm chính mình biến thành. Thứ có thể bị ảo cảnh tuyển chọn mà hiện ra ở trước mặt mình, đều là chấp niệm chân chính trong nội tâm, nhìn thoáng được, thì không có gì lo sợ, nếu là nhìn không ra, cũng chỉ có thể vĩnh viễn ở lại chỗ này, trở thành chất dinh dưỡng cho ảo cảnh.
Mục gia, vĩnh viễn là nơi nội tâm Mục Trường Sinh quyến luyến nhất, không phải là Mục gia sau khi được hắn trùng kiến, mà là Mục gia mười lăm năm trước, không bị đại hỏa thiêu huỷ.
Thân là con cháu thế gia, Mục Trường Sinh tính tình cùng phương thức tư duy đều không thể rời bỏ ảnh hưởng gia tộc, tất cả bây giờ hắn gặp trong ảo cảnh, không phải không hẳn là mượn miệng người khác, bức bách chính mình đi đối mặt vấn đề hắn vẫn luôn nỗ lực trốn tránh.
Đúng, hắn đang trốn tránh. Vô luận hắn ở trước mặt người ngoài biểu hiện cường đại không sợ hãi cỡ nào, vô luận hắn nhìn qua lãnh đạm bình tĩnh cỡ nào, hắn cũng mãi mãi cũng không có cách nào lừa gạt mình. Hắn vẫn luôn rõ ràng biết hắn đang trốn tránh chính mình, trốn tránh… Ứng Thiên!
Chỉ là những điều này hắn xưa nay đều không đi nghĩ, không dám nghĩ tới.
Chỉ có hắn tự mình biết, chính mình ích kỷ nhu nhược cỡ nào.
Hắn vẫn luôn tự nói với mình, việc giữa hắn và Ứng Thiên, muốn đợi sau khi tìm được Trường Phong lại nói, hắn nói cho Ứng Thiên, chờ sau khi gặp được Trường Phong, sẽ cho y một câu trả lời chính thức. Nhưng mà ngay cả chính hắn cũng biết, cái hắn gọi là trả lời chính thức, sẽ gây thương tổn lẫn nhau.
Hắn xưa nay đều rõ, chỉ dựa vào một mình hắn nâng lên Mục gia, căn bản không tính là một cái gia tộc, hắn muốn khôi phục vinh quang ngày xưa của Mục gia, nhất định phải sinh ra con nối dòng. Nhưng nếu không có xuyên việt đến hiện đại, không có gặp phải Ứng Thiên, có lẽ hắn hiện tại đã chuẩn bị sẵn sàng cưới vợ sinh con.
Cho dù sau đó gặp phải Ứng Thiên, cho dù xác định tâm ý của chính mình, quyết định của hắn cũng không có thay đổi, sau khi tìm được Trường Phong, nếu như cậu không thích Quý Trạch, càng không thích nam tử, hắn liền làm chủ vì cậu chọn cô nương như ý; nếu như Trường Phong quyết định cùng Quý Trạch, hắn cũng chỉ có thể từ bỏ Ứng Thiên…
Ứng Thiên tại sao cố tình là nam? Hắn đã từng tự hỏi qua như vậy, vấn đề như vậy sẽ không có đáp án, cũng căn bản không có bất kỳ ý nghĩa gì.
Nhưng mà hắn biết rõ ràng chính mình căn bản không có năng lực cho Ứng Thiên một cam kết, lại vẫn ích kỷ mà đem y trói ở bên người, hắn lưu luyến ấm áp của Ứng Thiên, lưu luyến tất cả y dành cho. Nhưng xưa nay không nghĩ tới Ứng Thiên sẽ có cảm giác gì.
Hắn nhu nhược mà ích kỷ như vậy, thực sự là xấu xí đến cực điểm!
“Con đã quyết định kỹ càng sao?” “Mục Dương Sơ” nói: “Mục gia gia huấn con hẳn phải biết, người Mục gia, một đời chỉ có thể có một bạn lữ, con nếu như muốn gánh lấy trách nhiệm gia tộc, nhất định phải từ bỏ người kia, con nếu không thể buông tay, như vậy, con xứng đáng với Mục gia sinh con dưỡng con sao? Xứng đáng cha mẹ con sao? Xứng đáng người Mục gia năm đó vì cứu con mà biến thành tro bụi sao?”
Theo từng lời “Mục Dương Sơ” nói ra, Trấn Ách tháp ban đầu nguyên bản yên tĩnh bỗng nhiên hiện lên từng đạo từng đạo hắc khí, những sương mù màu đen kia lặng yên không một tiếng động bò đến bên chân Mục Trường Sinh, bắt đầu vòng quanh hai chân của hắn trèo lên trên.
Mục Trường Sinh tâm thần đại loạn, hắn vẫn cho là mình có thể ung dung mặt đối với vấn đề này, nhưng mà nước đã đến chân, hắn mới biết bất kể là Mục gia hay là Ứng Thiên, hắn đều khó mà dứt bỏ, Mục gia là hắn chú định không thể thoát ly, hắn không thể vì tư dục bản thân phá hủy truyền thừa Mục gia; nhưng mà Ứng Thiên, Ứng Thiên…
Đến cùng nên làm gì? Nên làm gì? Lẽ nào không có phương pháp vẹn toàn đôi bên sao? Nhất định có, nhất định có! Rốt cuộc là cái gì? Là cái gì?
Hắn hoàn toàn rơi vào tình cảnh lưỡng nan, tất cả tâm tư đều bị hai vấn đề kia cuốn lấy, căn bản không có chú ý tới hắc khí đã thuận hai chân của hắn bò lên trên, ý đồ cuốn lấy toàn thân hắn, đem hắn kéo vào vực sâu.
Ngay tại lúc này, cửa tháp đã đóng bị người một cước đá văng, người ngoài cửa dùng thanh âm hắn quen thuộc hướng về hắn hô to: “Trường Sinh!”
Mục Trường Sinh cả người chấn động, đáy mắt thoáng chốc thanh minh, lúc này mới phát hiện chính mình bất tri bất giác chịu ảnh hưởng của ảo cảnh, thậm chí rơi vào ma chướng! Nhìn chằm chằm hắc khí đã quấn lấy trên người, hắn quát lạnh một tiếng: “Buông ra!”
Hắc khí quấn lên toàn thân hắn thoáng chốc hơi ngưng lại, sau đó như là gặp thứ gì cực kỳ kinh khủng, trong phút chốc liền từ trên người hắn lui sạch sành sanh.
Ngoài cửa gọi hắn người vẫn như cũ xuyên kia thân thị vệ phục, hắn vọt vào trấn ách tháp sau, lập tức nắm chặt Mục Trường Sinh tay, lôi kéo hắn xông ra ngoài.
Trấn Ách tháp ở phía sau bọn họ ầm ầm sụp đổ, thanh âm ùng ùng như rồng ngâm đem tiếng của người phía trước nhấn chìm.
Mục Trường Sinh nhìn bóng lưng y, mãi đến tận khi đối phương dừng lại, gương mặt vô cùng quen thuộc đối diện hắn, Mục Trường Sinh nhẹ nhàng nở nụ cười, kêu: “Ứng Thiên.”
Ứng Thiên gật đầu, nắm chặt tay hắn, nói: “Anh yên tâm, tôi kéo anh cùng rời đi.”
Mục Trường Sinh: “Rất xin lỗi, tôi mới vừa, quên mất cậu.”
Ứng Thiên liền vội vàng lắc đầu, “Không sao.”
Mục Trường Sinh chợt buông tay y, nói: “Nhưng tôi, đã quyết định từ bỏ cậu.”