• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mục Trường Sinh ngủ thiếp đi, hắn cảm giác hắn ngủ thật say, mơ mơ màng màng mơ tới sự tình rất nhiều năm trước.

Thời điểm ấu niên, Mục gia vẫn là Mục gia ban đầu, vẫn không có gặp họa diệt môn, hắn và đệ đệ Trường Phong cũng hảo đoan đoan ở nhà, không có một người mất tích, một người lang bạt kỳ hồ.

Bọn họ khi còn bé nhìn thấy hoàn toàn tương tự, mẫu thân lại thích làm trang phục tương đồng cho bọn họ, thế nhưng bất kể là cha mẹ, hay là hạ nhân trong nhà, đều chưa từng nhận sai hai người bọn họ.

Bởi vì khi còn bé Mục Trường Sinh thích yên tĩnh, ít lời, có thể một người cầm một quyển sách, ngồi xuống liền là ngồi cả buổi chiều, mà Trường Phong hoàn toàn ngược lại, hắn không thích đọc sách, không bị gò bó, cả ngày nhảy nhót tưng bừng, cùng một bộ quần áo, Mục Trường Sinh mặc khá lâu, hắn lại không qua mấy ngày, có thể đem vật liệu tốt nhất mài hỏng.

Trong mộng, dương quang xán lạn chiếu khắp toàn bộ Mục gia trang, ngày mùa hè tiếng ve kêu từng trận.

Hắn và Trường Phong ngồi dưới bóng cây ở hoa viên hóng gió, tiếng ve réo lên không ngừng, hắn chỉ cảm thấy phiền chán, Trường Phong lại hết sức cao hứng, bảo tôi tớ làm giỏ, vô cùng phấn chấn leo lên leo xuống bắt ve.

Mấy nha hoàn nhũ mẫu đứng ở một bên nhìn bọn họ, thỉnh thoảng che miệng cười khẽ, bọn thị vệ canh giữ ở cách đó không xa, thân thể thẳng tắp, trong ánh nắng khô nóng ngày hè nhưng vẫn bất động, như từng toà tượng điêu khắc.

“Trường Sinh, Trường Sinh, ta bắt được ve sầu rồi! Ngươi mau nhìn!”

Trường Phong rõ ràng sinh ra muộn hơn hắn, lại không chịu thừa nhận chính mình là đệ đệ, cũng không chịu gọi Trường Sinh “Ca ca”, một lần lại một lần chỉ chịu gọi tên của hắn, phảng phất như vậy hắn chính là ca ca, trong tâm Trường Sinh cười hắn ấu trĩ, liền chê hắn ồn ào, cũng không muốn phản ứng hắn.

“Trường Sinh, Trường Sinh, ta thật sự bắt được ve sầu, ngươi mau đến xem xem a!”

Trường Phong ngồi ở dưới bóng cây, tiếng gió kéo lá cây sàn sạt mà vang lên, trong gió mùa hạ mát mẻ hắn có chút buồn ngủ, âm thanh Trường Phong lại không hề dừng, vẫn luôn vang vang, bỗng nhiên có khoảnh khắc, âm thanh Trường Phong im bặt đi, như là bị thứ gì chặt đứt, đột ngột đến làm tim người gia tốc đập thình thịch.

Tiếng nha hoàn kêu, âm thanh thị vệ rút đao liên tiếp vang lên.

Trường Sinh mở to hai mắt, phát hiện đệ đệ ở cách đó không xa liên tục hướng hắn gọi  không thấy đâu, giỏ trúc bị hắn cầm trong tay bắt ve sầu rơi xuống đất, ve sầu bên trong được tự do, vèo một cái mất bóng…

Cửa sổ mở ra, gió từ bên ngoài từng tia một thổi vào trong, Mục Trường Sinh gấp rút thở hổn hển, mở mắt ra nhìn trần nhà tài nhợt trước mắt.

Hắn đột nhiên từ trên giường ngồi dậy, không để ý tại đại não bị động tác này làm cho mê muội, ánh mắt thẳng tắp nhìn chằm chằm tivi LCD treo ở trên vách tường đối diện.

“Cho ta thấy tình huống Trường Phong bây giờ.”

Màn hình đen như mực bỗng nhiên chợt lóe vài đạo điện quang, sau đó liền trở nên yên lặng.

“Ta nói, cho ta thấy tình huống Trường Phong bây giờ!” Mục Trường Sinh nhìn chằm chặp màn hình, hạ thấp giọng, đầy mặt âm trầm.

Màn hình đen bóng treo trên tường phảng phất run lên, mấy vệt màu trắng như hoa văn từ trên màn ảnh bò qua, sau đó dần dần hiện lên mấy cái đường viền mơ hồ, đường viền dần dần rõ ràng, là một gian phòng ngủ bố trí thanh nhã.

Mục Trường Sinh viền mắt nóng lên, hắn nhận ra, này chỗ ở của hắn, như vậy Trường Phong hắn…

Bên trong phòng ngủ, một thanh niên nhìn qua cùng hắn giống nhau như đúc đối diện gương cẩn thận cố định bao tóc trên đầu, thần sắc nhìn qua có chút sốt sắng.

Nghĩ đến hắn đã hiểu tình cảnh của mình, chỉ lo tóc rơi xuống bị người vạch trần.

Nhìn người thanh niên thận trọng này, Mục Trường Sinh không nhịn được bật cười, nụ cười này liền tác động khoang ngực, làm cho hắn không khống chế được mà ho khan.

Một tiếng ho khan, giống như là thức tỉnh thứ gì, màn hình lóe lên ba vệt sáng, tắt đi.

Bất quá Mục Trường Sinh đã không thèm để ý, hắn hiện tại chỉ cảm thấy cao hứng cực kỳ, hận không thể chạy đi ra bên ngoài sông lớn mênh mông hoặc là bò trên núi đối trùng trùng điệp điệp hát vang một khúc.

Cũng do quan tâm sẽ loạn, hắn thay thế Trường Phong xuất hiện ở đoàn kịch trường quay phim, Trường Phong làm sao lại không thể có thể thay thế hắn xuất hiện ở Mục gia? Chuyện đơn giản như vậy, trước đó hắn làm sao vẫn luôn không nghĩ ra?

Cố nén cười thấp ho khan một trận, hắn mới bình phục lại, rảnh rỗi quan sát xung quanh.

Trong phòng trắng lóa như tuyết, cả rèm cửa sổ cũng trắng noãn đến không một vết bẩn, nơi này hiển nhiên không phải phòng ngủ Trường Phong, như là phòng bệnh trong trí nhớ của tiểu côn đồ.

Y phục trên người hắn cũng bị thay đổi, là một bộ đồng phục bệnh nhân sọc trắng xanh giao nhau.

Chắc là Vinh Thành nhìn hắn thổ huyết hôn mê bất tỉnh, sợ hãi, liền vội vã đem hắn đưa đến bệnh viện.

Đúng dịp, Mục Trường Sinh mới vừa nghĩ như vậy, Vinh Thành liền đẩy mở cửa đi vào, nhìn thấy Mục Trường Sinh đã tỉnh lại, hắn thở phào nhẹ nhõm.

“Cậu tối hôm qua có thể làm tôi sợ hết hồn. May là không có việc lớn gì.” Vinh Thành không rõ ràng Mục Trường Sinh nói triệu hoán là chuyện gì xảy ra, nhưng nhìn hắn cắt cổ tay còn thổ huyết, người bình thường cũng bị giật mình, cũng may kiểm tra ra ngoại trừ thân thể suy yếu cũng không có bệnh gì lớn.

“Bác sĩ nói muốn cậu ở lại quan sát hai ngày, không có chuyện liền có thể xuất viện.” Vinh Thành dừng một chút, nói bổ sung: “Há, nơi này là bệnh viện, là cứu trị bệnh nhân, xuất viện chính là khỏi bệnh rồi rời đi bệnh viện.”

“Ân.” Mục Trường Sinh vào lúc này tâm tình vô cùng tốt, đáp, “Không cần ở lại hai ngày, ta hiện tại liền có thể xuất viện.” Trải qua phen dằn vặt này, Mục Trường Sinh cho là mình phải nằm hơn mười ngày nửa tháng mới có thể khôi phục như cũ, mà ngoài ý liệu là, trừ một chút mệt mỏi, cũng không có vấn đề gì khác, chẳng lẽ thế giới này y thuật cao minh như vậy?

Vinh Thành còn muốn khuyên một chút, mà lại nghĩ tới tối hôm qua tờ giấy ở trước mặt Mục Trường Sinh không hỏa tự cháy, gật gật đầu nói: “Vậy cũng tốt.” Vừa dứt lời, trong tay hắn bỗng nhiên xuất hiện cây chủy thủ, ngoan tuyệt độc ác mà đâm tới bụng Mục Trường Sinh.

Ánh đao sáng chói chiếu sáng Mục Trường Sinh hai mắt, hắn thuận thế ngả về sau một cái, tránh được một đòn trí mạng này.

Vinh Thành trợn mắt lên, trên mặt biểu tình như thấy quỷ, trên tay lại không khống chế được mà đâm tới Mục Trường Sinh.

Mục Trường Sinh thân thể lăn một vòng từ trên giường xuống dưới, tiếp theo một cái chớp mắt, roẹt một tiếng, đệm chăn trên giường bệnh để lại năm vết trảo thật sâu.

Mục Trường Sinh thở một hơi, mi tâm nhíu chặt, nhìn Vinh Thành nói: “Ngươi làm sao vậy?” Vinh Thành nếu là thật muốn hại hắn căn bản không cần chờ tới bây giờ động thủ.

Vinh Thành vẻ mặt đau khổ, thân thể lại một khắc không ngừng mà hướng về Mục Trường Sinh công kích, “Tôi cũng không biết chuyện gì xảy ra a!” Ngoại trừ còn có thể suy nghĩ nói chuyện, hắn cảm giác thân thể cùng những bộ vị khác đều không phải là của mình.

“Trường Sinh ngươi cẩn thận a, ta liền muốn chém ngươi!”

Lời còn chưa nói hết, thân thể của hắn lăng không nhảy một cái, dùng tư thế hắn thấy bất khả tư nghị mềm mại ở giữa không trung đảo lộn hai vòng, chủy thủ trong tay nhắm lấy góc độ vô cùng xảo quyệt đâm tới điểm yếu hại của Mục Trường Sinh.

Thế ngàn cân treo sợi tóc, Vinh Thành nhìn gương mặt Mục Trường Sinh, không đành lòng mà nhắm hai mắt lại. Cùng lúc đó, Mục Trường Sinh mở miệng nói: “Đình.”

Rầm! Vinh Thành dừng ở giữa không trung nặng nề rơi trên đất.

Hắn đau đến muốn quát to một tiếng, thân thể lại như một kiện cơ khí bị bấm tạm dừng, không thể động đậy, khóe miệng còn duy trì đống tác mới vừa khẽ nhếch, ngậm không xuống mà mở cũng không được.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK