Ánh mắt Diêm Tức lóe lên một tia ám quang, nói một câu không rõ hàm xúc: “Cậu yên tâm, có ta ở đây, Mục Trường Sinh nhất định không dám động thủ.”
===
Nhậm Thiên Lý lúc đó cũng không biết Diêm Tức lấy tự tin từ đâu mà đến, nhưng bây giờ nhìn thấy tình hình hai người gặp mặt, cậu lập tức minh bạch. Nhìn hai người Mục Trường Sinh và Diêm Tức, khóe miệng Nhậm Thiên Lý nhếch lên, lộ ra nụ cười tràn đầy ác ý.
Mục Trường Sinh hoảng hốt một hồi, hắn nhìn nam tử mặt mày tà khí trước mắt, lắc đầu nói: “Không, cậu không phải Tử Quy. Cậu là Tử Ninh.”
“A.” Diêm Tức cười lạnh, “Tám năm không gặp, Mục gia chủ thật sự một chút cũng không đổi.”
Ứng Thiên không cho phép bất luận người nào có ác ý Mục Trường Sinh, nghe lời này y theo bản năng muốn động thủ, lại bị một tay Mục Trường Sinh ấn xuống.
Mục Trường Sinh nhìn đối phương, hỏi: “Này tám năm, ngươi đi nơi nào? Ta khắp nơi cũng không tìm tới ngươi.”
Ngôn linh cũng không phải là vạn năng, tỷ như năng lực Diêm Tức thức tỉnh, đó là có thể che đậy tất cả sức mạnh ngoại lai, cho nên hắn có thể tự thân xuyên qua Ma giới mà không bị bất luận ảnh hưởng gì.
Nghe Mục Trường Sinh hỏi hắn đi nơi nào, Diêm Tức hỏi ngược lại, “Làm sao, Mục gia chủ hao hết tâm lực tìm ta, là muốn đưa ta đi làm bạn cùng huynh trưởng đáng thương kia của ta sao?”
Mục Trường Sinh nghe vậy ngẩn ra, lắc đầu ôn thanh nói: “Cậu hiểu lầm, tôi làm sao có khả năng lại làm như vậy.”
“Ta làm sao sẽ biết đến ngươi sẽ nghĩ như thế nào?” Diêm Tức thấy Mục Trường Sinh một bộ dáng mười phần nhường nhịn, trong lòng lập tức dấy lên một đoàn lửa giận, châm chọc nói: “Mục Viễn ( Không phải tôi nhầm đâu, tác giả ghi thế thật đấy)! Ngươi biết ta buồn nôn nhất cái gì của người không? Chính là bộ dáng làm bộ làm tịch này, tự cho là dáng dấp quân tử! Mỗi khi nhìn thấy, đều khiến ta hận không thể đem toàn bộ cơm tối qua phun ra!”
Mục Trường Sinh sắc mặt tái nhợt, vẻ mặt khác thường mà không nói gì.
Mọi người ở đây cho là trước kia Mục Trường Sinh cùng nam tử gọi Diêm Tức này có giao tình, lại không nghĩ rằng hai người không phải bạn cũ mà là thù hận! Lại nhìn Diêm Tức hùng hổ doạ người, mà Mục Trường Sinh lại không lên tiếng, đến tột cùng lòng ai hổ thẹn, vừa xem hiểu ngay.
Ứng Thiên cũng sẽ không quản những người khác nghĩ như thế nào, ai dám nói Mục Trường Sinh một câu không đúng, y liền hết thảy giết, huống chi Diêm Tức trước mặt nhiều người như vậy sỉ nhục Mục Trường Sinh, càng khiến y không có cách nào khoan dung. Chỉ là tay y vẫn luôn bị Mục Trường Sinh chặt chẽ ấn lại, căn bản không dám dùng sức bứt ra.
Cho nên y chỉ có thể tràn ngập phẫn nộ mở miệng nói: “Ngươi là thứ rác rưởi gì, Trường Sinh có làm sao cũng so với loại người như ngươi tốt hơn mười triệu lần! Ngươi dựa vào cái gì…”
“Ứng Thiên, câm miệng!” Mục Trường Sinh quát khẽ.
Ứng Thiên không hiểu nhìn Mục Trường Sinh, lại chỉ có thể nhìn thấy hắn liếc y, mặt mày lạnh nhạt.
Diêm Tức ngược lại nở nụ cười, hắn nói với Ứng Thiên: “Ngươi ở bên người Mục Trường Sinh lâu như vậy, khắp nơi giúp hắn, thế ngươi có biết hay không, người lúc này đang ở bên cạnh người, đến tột cùng là cái thứ gì?”
Ứng Thiên trong mắt nhiễm lên giận dữ.
“Được rồi.” Mục Trường Sinh như là không chịu được làm nhục, hắn cau mày mở miệng nói: “Diêm Tử Ninh, được rồi. Không nên nói nữa.”
Trong đôi mắt tà khí của Diêm Tức bắn ra tàn khốc, cười lạnh nói: “Sao? Có tật giật mình? Ha ha, ngươi không cho ta nói, thì ta cố tình muốn nói! Năm đó gia tộc ngươi bị diệt, thời điểm lâm vào tình cảnh chó mất chủ, là ai không sợ nguy hiểm đắc tội Tán Ách quân thu lưu ngươi? Là ai cung cấp ăn mặc cho ngươi, dạy ngươi võ kỹ? Là ai giữa trời tuyết lớn quỳ trên đất hai ngày hai đêm chỉ vì thay ngươi cầu một liều thuốc tốt? Là ai táng gia bại sản vì ngươi thu thập linh vật, trợ giúp ngươi thức tỉnh?”
Hai mắt hắn nhìn chằm chằm Mục Trường Sinh sắc mặt tái nhợt, lạnh lùng nói: “Là anh của ta! Thế nhưng ngươi báo đáp hắn thế nào? A? Ngươi vừa cảm giác thức tỉnh Ngôn linh, liền bảo anh ấy đi chết! Ha ha, thế nhân đều nói ngươi là đệ nhất Ngôn Linh Sư từ thiên cổ đến nay, trong lúc nói cười có thể phá thiên quân vạn mã, dùng sức lực của một người trùng kiến Mục gia, tuổi nhỏ tài cao, thanh thiên minh nguyệt… Phi! Ngươi chính là súc sinh lấy oán trả ơn, một đống phân thối khoác da người! Mục Trường Sinh, ngươi tại sao không đi chết đi?”
Ngươi tại sao không đi chết đi?
Không đi chết đi?
Đi chết…
Ngôn từ sắc bén hóa thành lưỡi dao sắc đem Mục Trường Sinh cắt tới máu me đầm đìa, cũng đem sự thực hắn cố tình trốn tránh cho tới nay không chút lưu tình xé ra! Sắc mặt Mục Trường Sinh tái nhợt, tuyệt vọng, thống khổ, hổ thẹn, bi ai… chôn sâu ở trong thân thể. Phảng phất bị một cây đao từ trong đống xương đẫm máu đào móc ra, cứ như vậy không hề che lấp phơi trước mặt Mục Trường Sinh.
Trong lòng quặn đau, cổ họng dâng lên một luồng tanh ngọt, rốt cục kềm nén không được nữa, một ngụm máu phun ra ngoài.
Không ngờ tới Mục Trường Sinh sẽ gánh chịu đả kích lớn như vậy, mọi người tại đó đều đổi sắc mặt.
“Trường Sinh!” Ứng Thiên đỡ lấy thân thể Mục Trường Sinh quỵ xuống, nhìn hắn sắc mặt trắng bệch, trong lòng khủng hoảng cùng phẫn nộ đan thành một mảnh, ánh mắt nhìn về phía Diêm Tức gần như muốn phun lửa.
Mục Trường Sinh lại chặt chẽ ấn lại tay Ứng Thiên, hắn cật lực duy trì thần trí tỉnh táo, âm thanh khàn khàn nói với Ứng Thiên: “Không nên… ra tay với hắn.”
“Không ra tay, không ra tay.” Ứng Thiên vừa gấp vừa hoảng, y cầm thật chặt tay Mục Trường Sinh, “Anh đừng nói chuyện, tôi mang anh đi ra ngoài.” Y vác Mục Trường Sinh lên, trước khi đi liếc nhìn cảnh cáo Diêm Tức một cái, mới sải bước đi ra ngoài.
Mãi đến tận khi bóng lưng Ứng Thiên cõng Mục Trường Sinh biến mất, Diêm Tức mới thu hồi ánh mắt, hừ lạnh một tiếng, hắn nhìn về phía ba người trong góc.
“Mấy người, hiện tại có thể rời khỏi chỗ của Diêm gia ta chưa?”
Quý Trạch cùng Triệu Thành An ngồi dưới cột đá, Túc Thanh Nguyên đứng bên bọn họ.
Nghe lời này, Quý Trạch ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn, đôi mắt hẹp dài lóe lên một tia lãnh ý.
Túc Thanh Nguyên cũng không để ý, hắn tới nơi này vốn là vì trợ giúp Ứng Thiên, lúc này Ứng Thiên cùng Mục Trường Sinh đều từ bỏ tranh đoạt Vọng Hư kính, hắn đương nhiên sẽ không ở lại chỗ này nữa.
Quý Trạch đem Triệu Thành An té xỉu trên đất kéo lên trên bả vai, gật đầu cùng Túc Thanh Nguyên một cái, cùng quay người rời đi, trước khi đi dùng khóe mắt liếc về lườm Nhậm Thiên Lý vui vẻ mừng ra mặt, khóe miệng châm biếm cong cong.
Thấy ba người kia đều rời khỏi, Nhậm Thiên Lý lập tức phi thân đi lấy Vọng Hư kính, nhưng mà hai tay của cậu lại không trở ngại chút nào mà xuyên qua.
Cậu ngạc nhiên nhìn ánh sáng màu vàng lấp lánh bên trên ngọc bàn, Vọng Hư kính vẫn ở chỗ cũ chìm nổi trong đó, lại chỉ là một bóng mờ.
“Vọng Hư kính đâu?” Cậu quay đầu nói với Diêm Tức: “Anh đã nói Vọng Hư kính ở đây!”
Diêm Tức nghe vậy liếc nhìn mâm ngọc một cái, miễn cưỡng nói: “Vốn là ở đó, sao? Bây giờ không có ở đây sao?” Hắn nhọc lòng tìm lối vào dinh thự bất quá là vì tìm về bản vẽ chép tay về trận pháp tổ tiên lưu lại, hiện tại đồ vật đều tới tay, tự nhiên phải rời đi, còn Nhậm Thiên Lý có thể lấy được Vọng Hư kính hay không… Cùng hắn có quan hệ gì.
Nhậm Thiên Lý thấy thái độ của hắn sao còn có thể không rõ ràng đối phương là có ý gì, hắn nhẫn nhịn giận dữ nói: “Ngươi rõ ràng đã đáp ứng sẽ giúp ta lấy được Vọng Hư Kính, ta thì phụ trách mở ra kết giới, bây giờ ngươi lại muốn đổi ý?”
Diêm Tức nói: “Không thể nói lung tung được, ta không giúp ngươi sao? Ta đây không phải là giúp ngươi đẩy đi Mục Trường Sinh và Ứng Thiên sao, ngươi còn có cái gì không vừa lòng? Về phần Vọng Hư kính… Ta có bảo đảm quá nơi này nhất định có Vọng Hư Kính thật không?”
Nhậm Thiên Lý: “Ngươi…”
Diêm Tức hừ lạnh một tiếng, thủ đoạn giấu đồ của vị tổ tiên kia quá mức cao minh, hắn tìm kiếm rất nhiều năm mới lấy được một phần bản chép tay, Vọng Hư Kính là pháp bảo trọng yếu nhất của ông ấy, làm sao có khả năng tùy tùy tiện tiện để ở chỗ này? Chỉ riêng Đại Khánh, thì có hơn mười địa phương có những bóng mờ như vậy, hắn tìm kiếm nhiều năm cũng không chiếm được, Nhậm Thiên Lý thì dựa vào cái gì cho là cậu nhất định có thể lấy được đồ thật.
Diêm Tức nhấc chân muốn đi ra ngoài, Nhậm Thiên Lý hao tổn tâm cơ lại chỉ tìm được một cái bóng mờ, làm sao có khả năng cứ như vậy thả hắn rời đi? Đáy mắt lóe lên hồng quang, đá phiến trên mặt đất như giấy mỏng bị gió thổi tung lên, đập mạnh về Diêm Tức.
Diêm Tức cũng không quay đầu lại, cũng không có bất luận động tác gì, nhưng đá phiến lại đến cách hắn một bước thì đột nhiên dừng lại, sau đó như trời mưa ầm ầm ầm rơi xuống đất, bốc lên một mảnh bụi bặm.
Diêm Tức rốt cục quay đầu lại nhìn Nhậm Thiên Lý liếc mắt một cái, nói: “Tiết kiệm chút sức lực đi! Ngươi đúng là rất mạnh, nhưng mà căn bản không có khả năng đánh tới được ta, có thể có tác dụng gì?”
Nhậm Thiên Lý siết chặt nắm đấm, trợn mắt nhìn.
Diêm Tức không để ý chút nào, đánh mở kết giới rời đi. Nhưng mà sau một khắc, toàn bộ thế giới lay động mãnh liệt như bị động đất.
Diêm Tức cau mày: “Chuyện gì xảy ra?”
===
“Chuyện gì xảy ra?” Mặt đất chấn động, bầu trời tối tăm, xa xa lốc xoáy kéo theo hoa tuyết tung bay. Túc Thanh Nguyên nhíu mày nhìn về phía Quý Trạch đang cõng Triệu Thành An đi bên cạnh, hỏi: “Quý công tử còn nhớ đường lúc chúng ta tới không?” Tuy rằng kết giới đã khép kín, nhưng chỗ bọn họ tới là vách ngăn kết giới, lại bị nổ ra hơn một lần, nên khi từ trong mở ra sẽ dễ dàng hơn.
Nhưng mà Quý Trạch căn bản không có nghe Túc Thanh Nguyên đang nói cái gì, anh nhìn chằm chằm lốc xoáy xa xa, đôi mắt càng ngày càng sáng, cuối cùng thậm chí liều mạng quăng rơi Triệu Thành An trên lưng, thân hình lóe lên liền vọt tới hướng lốc xoáy.
Túc Thanh Nguyên liền vội vàng đỡ dậy Triệu Thành An bị ngã trên tuyết, lúc ngẩng đầu lên thân ảnh Quý Trạch sớm đã biến mất…
Tuyết rơi càng lúc càng lớn, liếc mắt nhìn qua cơ hồ không phân rõ ranh giới trời đất.
Ứng Thiên cõng Mục Trường Sinh lao nhanh trong tuyết, y sốt ruột tìm tới lối khi đi vào, thậm chí quên mất có thể để cho Mục Trường Sinh mở miệng mở một cái cửa đi ra ngoài.
Bả vai bỗng nhiên truyền đến cảm giác thấm ướt, Ứng Thiên bắt đầu lo lắng, chậm rãi dừng lại, nghiêng đầu liếc mắt nhìn, mới phát hiện trên quần áo của mình đã dính đầy máu Mục Trường Sinh!
Đồng tử y co rút nhanh, vội vàng thả Mục Trường Sinh xuống. Trong tuyết trắng mênh mông, sắc mặt Mục Trường Sinh so với tuyết còn trắng hơn, máu tươi không ngừng từ bên môi tràn ra, Ứng Thiên đưa tay đi lau, lại phát hiện làm sao cũng lau không hết.
Trong lòng y hoang mang cực kỳ, cũng không dám nhắc đến Diêm Tức kích thích hắn, chỉ có thể nói: “Trường Sinh anh bình tĩnh một chút, không nên nghĩ, không nên nghĩ nữa.”
Nhưng là Mục Trường Sinh nếu có thể không nghĩ nữa, thì sẽ không có bộ dáng hiện này. Hắn tê tâm liệt phế ho khan, máu tươi phun trên mặt tuyết, trong chớp mắt liền bị đông thành từng khối từng khối tinh thể máu đỏ.
Hắn nắm thật chặt tay Ứng Thiên, gân xanh nổi bật trên mu bàn tay trắng nõn, khớp xương rõ ràng, “Ứng Thiên, là tôi hại anh ấy, là tôi hại Tử Quy, là tôi hại anh.” Hai mắt hắn vô thần, lẩm bẩm nói: “Nhưng tôi không biết, thật sự không biết… Tôi lúc ấy, cũng không biết, tôi thức tỉnh Ngôn linh.”
Ứng Thiên cầm thật chặt tay hắn, mắt nhìn chăm chú hai mắt hắn, “Không phải anh sai, anh căn bản không biết, anh không có sai!”
Mục Trường Sinh nhắm mắt lại, âm thanh khàn khàn: “Nhưng mà không biết, lẽ nào sẽ vô tội?”
Ứng Thiên nhìn đáy mắt Mục Trường Sinh nồng đậm bi ai, chỉ cảm thấy tâm mình trực tiếp trầm xuống.
Gió lạnh gào thét, thổi nhanh hoa tuyết bao phủ toàn bộ đất trời, mang ý chí người xuyên qua năm tháng, bay qua bay lại.