Việc giám sát nhà ga đã được tăng cường, nhưng vẫn không thể tìm ra vợ chồng Larabee. Có lẽ đơn giản là họ đã từ bỏ chuyến du lịch vì sự xuất hiện của cảnh sát.
Trừ phi họ chưa bao giờ có ý định bắt tàu đi đâu đó.
Điện thoại của Constance rung lên. Là Botsaris.
- Tôi biết họ đi đâu rồi, viên thuộc cấp khẳng định. Họ đặt bữa tối lúc tám rưỡi trên một chiếc thuyền của Công ty du thuyền Paris.
- Cậu đùa tôi đấy à?
- Tôi không dám, thưa đại úy.
- Thế điều đó không khiến cậu thấy ngạc nhiên à? Nếu đang lẩn trốn ở Paris, chẳng lẽ cậu không có mối bận tâm nào khác ngoài việc ăn uống ngủ nghỉ và đi ăn tối trên một chiếc du thuyền sao?
- Chuyện này là chắc chắn đấy.
- Cứ giữ máy nhé.
Constance cáo lui với mấy cảnh sát bên an ninh đường sắt đồng thời yêu cầu họ vẫn giữ cảnh giác rồi đi về phía bãi đỗ xe.
- Botsaris? Cô gọi anh ta để tiếp tục cuộc nói chuyện.
- Vâng, thưa đại úy.
- Cậu đến gặp tôi tại bến tàu ở cầu Alma nhé.
- Tôi đi cùng một đội chứ?
- Không, chúng ta sẽ đón tiếp họ nhẹ nhàng thôi. Chỉ có tôi và cậu.
Constance vừa cài dây an toàn vừa liếc mắt nhìn đồng hồ trên bảng điều khiển.
- Cũng hơi muộn để tóm họ trước khi tàu rời bến, không phải sao?
- Tôi có thể yêu cầu bên du thuyền hoãn giờ khởi hành.
- Không, nếu hai kẻ tình nghi nhận ra bên du thuyền chậm giờ, có nguy cơ họ sẽ hoảng sợ và sẽ lại vuột khỏi tay chúng ta trong gang tấc mất.
- Để phòng xa, tôi báo luôn cho đội đường sông nhé?
- Cậu không thông báo cho ai hết và đợi tôi thôi, hiểu chưa?