Ả luồn lách giữa các thùng cocain, lần theo một lối đi trong hành lang cho tới tận xác của Santos. Viên cảnh sát trúng đạn khắp người. Một dòng máu đen đặc chảy ra từ miệng anh. Flavia lạnh lùng nhìn xác chết, trong lòng tự hỏi gã đàn ông này là ai và làm sao hắn có thể tìm được vị trí của chiếc DC-3 trước mình. Ả ngồi xuống rồi vượt qua nỗi ghê tởm để lục tìm ở túi trong áo vest của người chết. Ả muốn tìm ví nhưng lại bắt được một túi da đựng phù hiệu của cảnh sát New York.
Vẻ lo lắng, ả định đứng dậy thì nhìn thấy một chiếc còng kim loại khóa chặt ở cổ tay phải viên cảnh sát.
Còng ư?...
Đã quá muộn. Bằng nỗ lực cuối cùng, Santos mở mắt ra và tóm được cổ tay Flavia rồi ấn nó vào cái còng thứ hai và bấm khóa lại ngay.
Trúng bẫy, cô ả Braxin hoảng sợ cố gắng tự giải thoát trong vô vọng, nhưng ả đã bị xích chặt lại.
- Aurélio! Salva-me[1]! Ả gào lên để gọi tay thuộc hạ tới giúp.
[1]. “Aurélio! Cứu tao!”
Tiếng la hét của “Barbie Narco” khiến cử động của tên vệ sĩ ngừng lại. Khi đó hắn đang chuẩn bị trừ khử Jeremy, hắn nhấc vũ khí lên rồi bỏ mặc tù binh, vội vã tiến vào trong máy bay. Hắn băng qua khoang lái rồi tiến đến ngang tầm Flavia.
- Me livre[2]! Cô ả hổn hển nói.
[2]. Thả tao ra đi!
Aurélio nhận ra ngay món lợi có thể chiếm được từ tình cảnh này. Đôi mắt hắn rực sáng một ngọn lửa điên cuồng. Tất cả có thể thuộc về hắn! Ma túy và hàng triệu đô la, uy quyền và sự tôn kính. Niềm phấn khích trước một cuộc đời thoát khỏi bó buộc…
Hắn nhấc khẩu Glock lên rồi gí vào trán Flavia.
- Sinto muito[3], hắn thì thầm rồi nhấn cò.
[3]. Tao rất tiếc.
Tiếng nổ dữ dội át đi tiếng động phát ra từ cánh cửa tự đóng mà Sebastian vừa khép lại trên máy bay.
Anh quay lại phía Nikki và gật đầu ra hiệu cho cô đưa hai con vào chỗ trú.
Khi ấy, anh đánh lửa bằng bật lửa của Santos rồi ném qua ô cửa sổ máy bay.
Loạt đạn từ các khẩu súng máy đã xuyên qua thân máy bay và chọc thủng bình nhiên liệu chính. Lênh láng xăng, chiếc máy bay bốc cháy, trông như một giàn thiêu mà ngọn lửa nhanh chóng bén lên cả những cành cây cao nhất.
Rồi nó phát nổ.
Như một quả bom.
Hai năm sau đó
Mọi chuyện đã bắt đầu trong máu.
Mọi chuyện sẽ kết thúc trong máu.
Những tiếng kêu.
Bạo lực.
Nỗi sợ hãi.
Nỗi đau đớn.
Màn tra tấn có thể đã kéo dài nhiều giờ, nhưng thời gian đã xô dạt, xóa mờ các điểm mốc như trong một cơn mê sảng dữ dội.
Mỏi mệt, rã rời, hổn hển, Nikki mở mắt ra và cố sức lấy hơi. Nằm ngửa, cô cảm thấy hơi nóng ngột ngạt bao trùm da thịt, nhịp tim đập dồn trong lồng ngực, mồ hôi túa ra trên mặt.
Mạch máu phập phồng trên hai thái dương, ép chặt đầu cô và khiến thị lực cô rối loạn. Trong ánh sáng chói gắt của đèn nê ông, cô nhận ra từng mẩu hình ảnh đáng sợ: bơm tiêm, các dụng cụ bằng kim loại, những kẻ tra tấn giấu mặt vừa hối hả làm việc trong âm thầm vừa nhìn nhau đầy thông hiểu.
Một cơn đau nữa cuộn lên trong bụng cô. Gần như nghẹn thở, tiếng hét của cô tắc lại. Có lẽ cô cần ngừng lại và cần ôxy, nhưng lúc này phải làm đến cùng. Cô vừa bám chặt vào tay vịn vừa tự hỏi làm sao mình có thể trụ được trong lần đầu tiên, cách đây mười bảy năm. Bên cạnh cô, Sebastian động viên cô vài câu, nhưng cô không nghe thấy.
Bọc ối vỡ ra, rồi nhịp độ các cơn co thắt tăng dần cho đến khi trở nên dữ dội hơn. Bác sĩ sản khoa cho dừng truyền dung dịch thúc đẻ oxytocin rồi đặt tay lên bụng cô. Nữ y tá hộ sinh giúp cô lấy hơi, nhắc cô phải nín thở khi cơn co tử cung đến. Nikki chờ cơn đau đi qua, rồi cố sức rặn. Bác sĩ sản từ từ kéo đầu đứa trẻ rồi, dần dần, hai vai và phần cơ thể còn lại.
Trong khi đứa trẻ sơ sinh đang cất những tiếng khóc đầu tiên, Sebastian nở nụ cười rạng rỡ và nắm chặt tay vợ.
Bác sĩ liếc nhìn máy đo để kiểm soát nhịp tim của Nikki.
Rồi ông cúi xuống nhìn đứa trẻ đang ló đầu ra bên dưới và chuẩn bị đỡ đứa bé thứ hai.
Lời cảm ơn
dành cho Ingrid,
vì những ý tưởng, sự hợp tác và sự ủng hộ của cô.