Dáng người thanh mảnh của Flavia nổi bật trong màn mưa bụi và ánh sáng chói lóa của đèn pha từ hai chiếc xe địa hình. Những sóng tóc vàng ươm uốn lượn trên bờ vai và những tia ngũ sắc ánh lên trong mắt.
- Các người đang giữ thứ gì đó thuộc về tao! Cô ả hét lên trong đêm.
Cách cô ả mười mét, Nikki và Sebastian vẫn bất động không nói gì. Ánh sáng lóe lên từ khẩu súng ngắn tự động trong tay cô gái Braxin. Cô ả túm tóc Camille rồi gí nòng khẩu Glock vào thái dương cô bé.
- Mau! Đưa cho tao cái bản đồ chết tiệt ấy!
Sebastian tiến thêm một bước, đưa mắt tìm con gái để động viên cô bé. Anh nhìn thấy mặt con, tái mét vì sợ hãi, hằn lên những lọn tóc mai bị gió thổi áp vào. Anh hoảng hốt thì thầm thúc ép vợ cũ.
- Trả cô ta cái iPod đi, Nikki.
Một cơn gió lốc ào tới cuốn theo làn mưa xô nghiêng những vạt cỏ cao bên sườn dốc.
- Nên lý trí một chút đi, Flavia nôn nóng. Bản đồ và hai phút sau các ngươi sẽ trở lại Mỹ cùng hai đứa con!
Lời mời chào mới hấp dẫn làm sao, nhưng là dối trá. Cảnh báo của Constance vẫn vang vọng trong đầu Nikki: “Nếu anh chị đưa tọa độ vị trí của chiếc máy bay, chúng sẽ trừ khử mọi người ngay lập tức, cả hai người và hai đứa trẻ. Đó là điều chắc chắn.”
Cần phải kéo dài thời gian, bằng mọi giá.
- Tôi không còn giữ nó! Nikki hét lên.
Im lặng chết chóc.
- Sao cơ, các người không giữ nó nữa ư?
- Tôi vứt nó đi rồi.
- Tại sao mày dám liều mạng như thế? Flavia hỏi.
- Tôi mà đưa bản đồ cho cô, liệu cô còn hứng thú giữ mạng sống cho chúng tôi nữa không?
Nét mặt Flavia bất động trong vẻ lạnh băng. Cô ta bắt đầu ra lệnh cho đám tay chân lục soát cả hai. Ngay lập tức, ba tên lính biệt kích nhảy bổ vào hai tù nhân, lộn trái các túi, sờ nắn quần áo của họ nhưng không tìm được gì.
- Tôi biết vị trí chính xác của chiếc máy bay! Nikki khẳng định đồng thời cố che giấu nỗi sợ hãi. Chỉ mình tôi mới có thể dẫn cô tới đó!
Flavia do dự. Trong tất cả các phương án đã vạch ra, cô ta không dự tính được việc mang theo con tin, nhưng cô ta có thật sự được lựa chọn không? Cách đây hai tuần, cô ta những tưởng màn tra tấn có thể moi được thông tin từ miệng Memphis Decker, nhưng gã người Mỹ đó đã chết mà không tiết lộ gì về tọa độ chiếc máy bay. Vì bất trắc đó, giờ cô ta đang bị dồn vào chân tường. Vừa nhìn đồng hồ đeo tay, cô ta vừa cố giữ bình tĩnh. Màn đếm ngược này sẽ sớm kết thúc thôi. Mỗi một giờ trôi qua nguy cơ phải thấy lực lượng cảnh sát tìm được chiếc máy bay trước sẽ càng tăng lên.
- Leva-los[1]! Cô ả hét lên với đám thuộc hạ.
[1]. Tiếng Bồ Đào Nha trong nguyên bản: Đưa chúng đi. (ND)
Bằng một hành động giống hệt nhau, đám lính đẩy vợ chồng Larabee và hai đứa trẻ về phía xe. Ngay lập tức, Nikki và Sebastian bị đẩy vào ghế sau của một xe trong khi Jeremy và Camille bị nhét vào xe còn lại. Rồi cả hai chiếc xe địa hình lao khỏi khu cảng nhanh chóng hệt như lúc xuất hiện.
Họ đi về phía Đông trong khoảng nửa giờ. Đoàn xe xuyên màn đêm, đi theo các trục đường lớn vắng tanh vắng ngắt rồi rẽ vào một con đường đất lầy lội. Con đường mòn men theo bờ một hồ kẹp giữa hai bờ dốc và chạy thẳng tới một khoảng đất rộng nơi có một chiếc trực thăng Black Hawk đậu chình ình. Nó đang đợi những kẻ buôn lậu ma túy cùng các con tin. Khi họ vừa đặt chân xuống đất viên phi công lái chiếc trực thăng đã khởi động máy. Trong tình cảnh bị gí súng đe dọa, gia đình Larabee leo lên trực thăng, theo sau là Flavia vào vị trí phụ lái!
- Tiramos! Cô ả ra lệnh
Viên phi công gật đầu. Gã hướng chiếc Black Hawk ra ngược với hướng gió rồi kéo cần chỉnh độ nghiêng để máy bay cất cánh. Flavia chờ cho trực thăng đạt vận tốc đường trường rồi mới quay lại phía Nikki.
- Chúng ta đi đâu? Cô ả hỏi một cách cứng rắn.
- Trước tiên là về hướng Tefé.
Flavia nhìn cô chằm chằm bằng cặp mắt sâu đang cố tỏ ra bình thản, nhưng tia sáng dữ dội lóe lên từ đôi đồng tử cho thấy cô ta đang nôn nóng và bực tức. Nikki không hé thêm thông tin nào. Trong suốt chuyến bay Rio-Manaus, cô đã nghiền ngẫm chi tiết bản đồ và lộ trình dẫn tới vị trí chiếc máy bay chở đầy cocain. Cô đã thầm phân chia chặng đường sao cho có nhiều điểm ngắt để chuyến bay càng kéo dài càng tốt.
Ở phía sau trực thăng, Sebastian không liên hệ được chút nào với hai đứa con. Ba gã hộ pháp ngồi chình ình ở đó như tấm bình phong ngăn chặn mọi ánh mắt cũng như lời nói.
Phải bay đến giờ thứ hai Sebastian mới cảm nhận được những triệu chứng đầu tiên. Cơ thể sốt cao, buồn nôn, các khớp chân đau đớn. Cột sống tê mỏi, gáy cứng đờ và đầu đau nhức.
Bệnh cúm nhiệt đới ư? Anh nghĩ tới lũ muỗi đã đốt anh ở khu ổ chuột. Chúng chính là sinh vật truyền bệnh sốt xuất huyết, nhưng thời kỳ ủ bệnh ở anh có vẻ hơi ngắn. Do máy bay chăng? Trong chuyến bay đưa họ từ Paris tới Rio, anh nhớ là có một hành khách bị ốm ngồi ngay trước anh. Suốt cả chuyến bay, người đó cứ run cầm cập dưới chăn. Có thể người đó đã truyền sang anh căn bệnh quái quỷ nào đó…
Mà giờ đâu có phải là lúc để bị ốm.
Nhưng anh không thể làm gì để ngăn cơn sốt ngày càng tăng. Anh co rúm người lại vừa xoa xoa vào mạng sườn cho ấm người lên vừa cầu mong tình trạng này sẽ không trầm trọng thêm.
Tefé cách Manaus hơn năm trăm cây số. Quãng đường bay mà chiếc trực thăng có thể vượt qua trong chưa đầy ba tiếng, lướt trên một biển cây, một dải sẫm màu trải dài vô tận đến hết tầm nhìn. Suốt hành trình, Flavia bắt Nikki phải ngồi trong khoang lái để theo dõi màn hình hiện lên đường đi của chiếc Black Hawk.
- Thế còn bây giờ? Cô tiểu thư đứng đầu đường dây ma túy hỏi trong khi mặt trời đang nhú trên nền trời hồng xanh.
Nikki xắn tay áo thun lên. Như một nữ sinh, cô đã viết trước lên cánh tay một dãy các con số và chữ:
N 4 3 21
Đ 64 48 30
Cô đã ghi nhớ bài học của Sebastian về cách viết tọa độ địa lý của một vị trí. Vĩ độ và kinh độ. Độ, phút, giây.
Flavia nheo mắt rồi yêu cầu phi công nhập các con số này vào hệ thống điều khiển.
Chiếc Black Hawk lại bay thêm nửa giờ nữa rồi mới đáp xuống một khoảng đất trống giữa rừng.
Mọi người vội vã bước xuống. Đám lính khuân theo dao rựa, bình nước và những ba lô nặng trịch. Chúng trói cổ tay của từng người nhà Larabee lại bằng dây nhựa, đeo vào thắt lưng họ một bình nước, rồi cả nhóm người tiến vào cánh rừng nguyên sinh.