Nikki và Sebastian nhận lại thẻ lên báy may rồi đi theo cô tiếp viên quyến rũ của hãng TAM[1] đến tận chỗ ngồi của họ ở khoang thương gia. Sebastian đưa áo vest cho cô ta nhưng giữ lại hai tấm hộ chiếu quý giá mà Constance và viên cấp phó đã giao cho anh.
[1]. Hãng hàng không lớn nhất Mỹ Latin.
- Không thể tin được mọi việc lại trôi chảy đến vậy, anh thở phào khi nhìn bức ảnh in trên hộ chiếu của Nicolas Botsaris. Chàng trai này phải kém anh tới mười lăm tuổi chứ chẳng chơi!
- Em cũng rất muốn tin là anh trẻ hơn tuổi thực. Nikki nhấn mạnh, nhưng đúng là nhân viên chỗ kiểm soát an ninh không được mẫn cán cho lắm.
Vẻ e sợ, cô nhìn hàng cọc tiêu lấp lánh sáng giữa màn đêm qua cửa sổ máy bay. Trời đang mưa như trút ở Paris. Mưa khiến các đường băng ướt sũng, tráng lên mặt đường rải nhựa một lớp tơ lấp loáng ánh bạc. Thời tiết xấu không giúp cô bớt được chứng sợ máy bay. Cô lục trong túi đựng đồ vệ sinh dành cho hành khách và tìm thấy một băng che mắt khi ngủ. Cô đặt nó lên mắt, tách đôi hai dây nghe của chiếc iPod mà cô lấy được trong phòng của con trai rồi đeo tai nghe lên với hy vọng ngủ được càng nhanh càng tốt.
Chế ngự nỗi sợ hãi của bản thân.
Tiết kiệm sức lực.
Cô biết rằng ván đấu mà họ phải tham gia ở Braxin cũng sẽ chẳng dễ dàng gì đâu. Họ đã mất thời gian ở Paris. Nếu muốn có cơ hội tìm lại hai đứa con, họ sẽ phải hành động thật nhanh.
Được âm nhạc ru ngủ, Nikki để mặc cơn buồn ngủ từ từ xâm chiếm cô, dần chìm vào trạng thái mơ màng, đan xen những giấc mơ và ký ức. Cùng một cảm giác đó cứ ập đến trong cô nhiều lần liền. Ký ức gần như thực tế về lần vượt cạn của cô. Lần đầu tiên cô bị chia cắt với hai đứa con, lần đầu tiên sợi dây liên kết giữa mẹ và con bị cắt đứt sau nhiều tháng trọn vẹn cảm nhận chúng cử động trong bụng cô.
Chiếc Boeing 777 đã cất cánh được hơn hai tiếng và lúc này đang bay trên không phận miền Nam Bồ Đào Nha. Sebastian đưa cho cô tiếp viên khay đồ ăn để cô ta thu dọn.
Anh vặn mình trên ghế. Anh cũng muốn ngủ lắm chứ, nhưng trí óc anh quá căng thẳng nên không tài nào ngủ nổi. Để khỏi buồn chán, anh mở cuốn cẩm nang du lịch mà Constance đã đưa cho anh rồi lướt qua vài dòng đầu tiên trong đó:
Là thành phố lớn với mười hai triệu dân, Rio de Janeiro nổi tiếng trên toàn thế giới với lễ hội hóa trang, những bãi cát mịn bên bờ biển và không khí hội hè. Nhưng thành phố lớn thứ hai của Braxin này cũng đầy tai tiếng vì tình trạng bạo lực và tội phạm. Với gần năm nghìn vụ giết người được thống kê vào năm ngoái, bang Rio vẫn là một trong những khu vực nguy hiểm nhất thế giới. Số vụ giết người của bang này cao gấp ba mươi lần so với cả nước Pháp,…
Một cơn rùng mình chạy qua anh. Kinh hoàng sau khi đọc lướt đoạn mở đầu này, anh ngừng đọc giữa chừng rồi nhét cuốn sách vào túi lưới phía trước mặt.
Không phải là lúc nhường bước trước sợ hãi.
Suy nghĩ của anh nhanh chóng chuyển sang Constance Lagrange. Trong tình huống bất hạnh của họ, anh và Nikki đã quá may mắn khi gặp được cô. Không có cô, chắc chắn lúc này họ đang ngủ trong nhà tù rồi. Cô đã trả tiền vé máy bay cho họ, cung cấp giấy tờ, tiền mặt và một chiếc điện thoại.
Sự bất công xảy đến với người phụ nữ này khiến anh xao động. Cô bị cơn bạo bệnh ập đến khi còn quá trẻ, quá sung sức. Theo những gì anh nghĩ là mình hiểu được khi đọc lướt qua bệnh án của cô và qua trò chuyện với cô, anh biết mọi thứ đã an bài. Nhưng liệu kết cục đó có chắc chắn đến mức ấy không? Trong đời mình, anh đã gặp không ít người bằng cách kiên trì chống lại tử thần họ đã đảo ngược được tình thế so với những gì bác sĩ chẩn đoán. Ở New York, một chuyên gia nổi tiếng về ung thư, tiến sĩ Garrett Goodrich, đã chữa cho mẹ anh khỏi được một khối u. Điều đó có thể chẳng ích lợi gì, nhưng anh tự hứa với mình sẽ làm tất cả để giúp Constance gặp được chuyên gia đó.
Khi nghĩ đến con trai mình, anh có một cảm giác đầy mâu thuẫn, vừa tức giận vừa ngưỡng mộ. Tức giận trước thói vô ý thức của con trai, người đã điều khiển anh bằng cách tự đặt mình vào vòng nguy hiểm và còn kéo theo cả em gái vào chuyện này nữa. Nhưng cũng có cảm giác xúc động thật sự. Việc Jeremy làm được khi dàn xếp vụ bắt cóc chính mình hòng hàn gắn anh và Nikki cho thấy nỗi đau thầm lặng mà thằng bé đã phải chịu đựng bấy lâu từ khi họ ly hôn. Dù không muốn nhưng Sebastian không thể ngăn mình cảm thấy hãnh diện về tính bền bỉ của con trai. Jeremy đã làm anh bất ngờ, đánh lừa được anh và khiến anh thấy ấn tượng.
Sebastian nhắm mắt lại. Khi nghĩ tới ba ngày vừa trôi qua anh cảm thấy nôn nao. Sau có vài tiếng đồng hồ, cuộc đời anh đã đảo lộn, chệch hướng và hoàn toàn vuột khỏi tầm kiểm soát. Bảy mươi hai giờ lo lắng và hoang mang, nhưng cũng đầy hứng khởi.
Vì điều này là không thể phủ nhận được và Jeremy đã hiểu anh: sống cùng Nikki, anh cảm thấy mình được sống. Nửa thiên thần, nửa ác quỷ, từ cô toát lên sức sống và nét tinh nghịch hơi trẻ con kết hợp với sức hấp dẫn tự nhiên luôn khiến anh hết sức bối rối. Bị mối nguy hiểm đang rình rập hai đứa con ám ảnh, họ đã vượt qua nhiều bất hòa để cùng bước lên một con thuyền. Bất chấp quá khứ, bất chấp những nét tính cách không thể dung hòa và khuynh hướng tranh cãi. Đúng là không phải lúc nào họ cũng biết cách nói chuyện với nhau theo cách nào đó khác với tranh cãi và mỗi người đều vẫn đang gặm nhấm mối oán hờn trong lòng, nhưng cũng như vào ngày đầu tiên khi họ bắt đầu mối quan hệ, giữa họ vẫn có một phản ứng hóa học, một ly cocktail bùng nổ trộn đồng cảm và nhục cảm.
Với Nikki, cuộc đời tựa như một vở kịch khác thường: anh là Cary Grant, cô là Katharine Hepburn. Anh nên hiểu ra một điều rõ ràng: chẳng có gì khiến anh thích thú bằng việc cười với cô, tranh cãi với cô, thảo luận với cô đến thế. Cô khiến cuộc sống thường nhật thêm phong phú và dữ dội, thắp tia lửa làm nên vị mặn cho cuộc đời.
Sebastiann thở dài rồi dựa sâu vào ghế. Tuy nhiên, một tín hiệu báo động lại nhấp nháy tròng đầu anh như lời cảnh báo. Nếu muốn có cơ hội tìm lại hai đứa con, nhất định anh không được yêu lại vợ cũ của mình.
Bởi vì dù Nikki là đồng minh chính của anh thì chính cô cũng là kẻ thù chính của anh.
Phần bốn: Cô gái đến từ Ipanema
“Giữa hai con người, dù có hòa hợp đến mấy, vẫn luôn tồn tại một hố sâu ngăn cách mà tình yêu [...] chỉ có thể bắc qua đó một chiếc cầu mong manh.”
Hermann HESSE