Khu Red Hook
6 giờ sáng
Lorenzo Santos đỗ xe dọc vỉa hè trước tòa nhà màu đỏ có căn hộ của Nikki. Anh tắt máy rồi lấy ra một điếu thuốc trong túi áo vest. Anh đưa nó lên môi ngậm, châm lửa, rồi nhắm mắt hít bụm khói đầu tiên. Vị hắc của điếu thuốc đang hút tràn ngập cổ họng, mang lại cho anh chút thư thái trong thoáng chốc. Đầu căng như dây đàn, anh rít thêm một hơi thuốc nữa, mắt nhìn chằm chằm vào chiếc bật lửa bằng vàng trắng mà Nikki đã tặng anh. Anh cầm chiếc bật lửa vuông vắn có khắc chữ viết tắt tên anh và được bọc thêm một lớp da cá sấu Mỹ tuyệt đẹp. Rồi, mắt nhìn xa xăm, anh bật nó nhiều lần, say sưa với âm thanh kim loại phát ra sau mỗi lần mở nắp.
Chuyện gì đang xảy ra với anh vậy?
Anh lại trải qua một đêm trắng nữa ở cơ quan, bơ phờ, bị giày vò bởi hình ảnh người phụ nữ anh yêu, người mà anh hình dung là đang trong vòng tay kẻ khác. Anh không nhận được tin tức gì từ cô đã tròn một ngày và điều đó giờ đang hủy hoại anh. Niềm đam mê đốt cháy anh, cuốn theo mọi thứ trên đường tiến. Căn bệnh tương tư khiến anh trở nên điên dại và cứ dần gặm nhấm anh. Anh ý thức được rằng người phụ nữ ấy là thứ thuốc độc, rằng tác động của cô tới sự nghiệp cũng như cuộc đời anh có nguy cơ sẽ gây hại tới anh, nhưng anh đã mắc bẫy, bị quật ngã, không còn khả năng thoái lui.
Anh hút điếu thuốc lá đến tận khi chỉ còn đầu lọc, vứt đầu mẩu thuốc qua cửa xe rồi bước xuống khỏi chiếc Ford Crown và đi vào nhà máy cũ đã được cải tạo thành chung cư.
Anh đi thang bộ đến tận tầng áp chót rồi mở cánh cửa chống cháy bằng chùm chìa khóa mà anh lấy được sau chuyến viếng thăm lần trước.
Đêm nay, anh mới phát hiện ra một điều: nếu muốn giữ cơ hội giành lại Nikki thì phải tìm thấy con trai cô. Anh phải thành công tại chính điểm mà Sebastian Larabee rõ ràng là đang thất bại. Nếu anh cứu được Jeremy, có lẽ Nikki sẽ vĩnh viễn biết ơn anh vì điều đó.
Ngày mới vẫn chưa tới. Anh bước vào phòng khách rồi nhấc cầu dao. Căn hộ lạnh như băng. Để làm mình ấm lên, anh tự pha một tách cà phê, châm một điếu thuốc nữa rồi đi lên tầng. Suốt mười lăm phút liền, anh lục tung căn phòng của của cậu nhóc hòng tìm kiếm một dấu vết nhưng chẳng thấy thứ gì thực sự hữu ích, trừ chiếc điện thoại di động mà cậu nhóc bỏ lại trên bàn học. Ban đầu anh không để ý lắm, nhưng bây giờ nó bỗng trở nên đặc biệt với anh. Anh biết thừa sự gắn bó đến bệnh hoạn của lẽ trẻ ranh với những chiếc smartphone của chúng nên thấy vô cùng ngạc nhiên khi cậu nhóc để quên nó ở đây. Anh cầm chiếc điện thoại lên rồi lợi dụng việc nó không được cài mật khẩu để lướt qua các ứng dụng trò chơi một lúc lâu rồi mới khám phá ra điều gì đó thú vị: một chương trình có chức năng ghi âm. Tò mò, anh xem xét phần lưu ứng dụng đó thì tìm thấy loạt các tệp tin đã được đánh số thứ tự mà theo cách đặt tên thì có tên một người được lặp đi lặp lại:
DrMarionCrane1
DrMarionCrane2
(…)
DrMarionCrane10
Santos cau mày lại. Cái tên này không phải xa lạ với anh. Anh bật đoạn ghi âm đầu tiên lên và hiểu ra nó là cái gì. Khi Jeremy ra tòa, thẩm phán đã ra phán quyết yêu cầu cậu nhóc phải tìm được bác sĩ tâm lý theo dõi, Marion Crane là bác sĩ tâm lý phụ trách cậu nhóc. Và cậu nhóc đã ghi âm những buổi tư vấn của cô.
Nhưng để làm gì chứ? Liệu đây là một đoạn ghi âm trái phép hay đó là một phần của quá trình chữa trị?
Dù sao cũng có quan trọng gì đâu, viên cảnh sát nghĩ ngợi rồi nhún vai. Ở vị trí người quan sát, anh trơ trẽn ngồi nghe “băng” ghi âm mà trong đó cậu nhóc tiết lộ tình thân trong gia đình mình
Tiến sĩ Crane: Cháu có muốn kể cho cô nghe về bố mẹ cháu không, Jeremy?
Jeremy: Mẹ cháu rất tuyệt. Mẹ luôn luôn vui vẻ, lạc quan và đáng tin cậy. Ngay cả khi buồn phiền mẹ cũng không bao giờ bộc lộ ra. Mẹ thích nói đùa, rất hài hước. Mẹ luôn giải quyết vẫn mọi chuyện bằng con mắt hài hước. Có đôi lần hồi chúng cháu còn bé, mẹ hóa trang cháu với em gái cháu thành các nhân vật cổ tích rồi mẹ diễn trò cho chúng cháu vui.
Tiến sĩ Crane: Vậy là mẹ cháu rất dễ cảm thông, đúng không? Cháu có thể kể với mẹ tất cả những khúc mắc của cháu không?
Jeramy: Vâng, mẹ cháu rất đáng yêu. Mẹ cháu là nghệ sĩ, là người luôn tôn trọng tự do của người khác. Mẹ cho cháu đi chơi, tin tưởng cháu. Mẹ biết rõ mấy thằng bạn thân của cháu. Cháu thường đánh những bản nhạc tự sáng tác cho mẹ nghe. Mẹ quan tâm đến niềm say mê điện ảnh của cháu…
Tiến sĩ Crane: Thời gian này, mẹ cháu qua lại với một người đàn ông nào đó phải không?
Jeremy: Vâng, một tay cớm. Trẻ hơn mẹ cháu một chút. Gã tên là Santos. Một gã khỉ đột…
Tiến sĩ Crane: Có vẻ cháu không quý mến người đó cho lắm nhỉ?
Jeremy: Cô thật sáng suốt…
Tiến sĩ Crane: Vì sao?
Jeremy: Vì nếu đặt cạnh ba cháu, đó là một gã tồi. Mà dù sao thì mối quan hệ đó cũng chẳng lâu bền đâu mà.
Tiến sĩ Crane: Sao cháu có thể chắc chắn như vậy?
Jeremy: Vì mẹ cháu thay bồ như thay áo ấy. Cô cần phải hiểu điều này, tiến sĩ ạ: mẹ cháu rất đẹp. Thật sự là rất đẹp. Mẹ cháu có sức quyến rũ khiến tất cả đàn ông đều chao đảo. Bất cứ nơi nào mẹ cháu tới, luôn luôn là cảnh tượng đó: đám đàn ông xúm lại quanh mẹ với anh mắt lóe lên vẻ thèm thuồng. Cháu không biết tại sao nhưng đàn ông đều biến thành khờ khạo. Hơi giống con chó sói Tex Avery: lưỡi thè lè, mắt lồi cả ra, cô cũng biết cái trò ấy đấy,…
Tiến sĩ Crane: Và điều đó khiến cháu khó chịu?
Jeremy: Mẹ cháu mới khiến cháu thấy bực. Tóm lại thì đó là điều mẹ cháu muốn. Cháu thì thấy mọi chuyện phức tạp hơn. Chẳng phải là bác sĩ tâm lý cũng hiểu được rằng mẹ cháu cần điều đó để tự an ủi mình. Cháu nghĩ cũng chính vì điều đó mà ba cháu đã chia tay mẹ…
Tiến sĩ Crane: Chúng ta nói một chút về ba cháu nhé…
Jeremy: Đơn giản thôi ạ: đó là hình ảnh ngược lại của mẹ cháu. Nghiêm túc, cứng nhắc, duy lý. Ba cháu thích trật tự, thích dự liệu mọi chuyện. Chúng cháu không thể cười cợt với ba được, chuyện này thì chắc chắn đấy…
Tiến sĩ Crane: Cháu và ba cháu có hợp nhau không?
Jeremy: Không hẳn ạ. Trước tiên là vì cháu ít gặp ba sau khi ba mẹ ly hôn. Thêm nữa, cháu nghĩ ba luôn hy vọng cháu học hành tốt hơn ở trường. Hy vọng cháu được như Camille. Ba là một người rất có học thức. Ba biết mọi thứ trên đời: chính trị, lịch sử, kinh tế học. Vả lại, em gái cháu còn đặt cho ba biệt danh Từ điển sống mà…
Tiến sĩ Crane: Cháu có đau khổ khi làm ba cháu thất vọng không?
Jeremy: Không nhiều lắm. Thực ra thì có một chút…
Tiến sĩ Crane: Thế cháu có quan tâm tới công việc của ba cháu không?
Jeremy: Ba cháu được coi là một trong những nghệ nhân chế tác đàn tài giỏi nhất thế giới. Ba cháu chế tác ra những cây đàn violon có âm thanh như Stradivarius và dù sao cũng rất đẳng cấp. Ba cháu kiếm được rất nhiều tiền, nhưng cháu nghĩ thực ra ba cháu chẳng quan tâm đến thứ gì, cả violon lẫn tiền bạc.
Tiến sĩ Crane: Cô không hiểu.
Jeremy: Cháu nghĩ là ba cháu hoàn toàn không mảy may quan tâm đến mấy chuyện đó. Cháu nghĩ rằng tình yêu với mẹ là điều duy nhất khiến ba cháu thực sự thấy hứng thú trong đời. Mẹ mang đến đời ba những chuyện ngông cuồng vốn là điều mà cuộc đời ba còn thiếu. Từ khi họ chia tay nhau, cứ như thể ba trờ lại với cuộc đời chỉ có hai màu đen trắng trước kia...
Tiến sĩ Crane: Nhưng ba cháu sống cùng một phụ nữ khác, đúng không?
Jeremy: Vâng, cô Natalia, một vũ công ba lê. Một nhúm xương thật sự. Ba cháu tới thăm cô ấy ở chỗ nọ chỗ kia, nhưng họ không sống cùng nhau và cháu không nghĩ chuyện đó có trong kế hoạch của ba.
Tiến sĩ Crane: Lần gần đây nhất cháu cảm thấy gần gũi với ba là khi nào?
Jeremy: Cháu không biết nữa…
Tiến sĩ Crane: Cố gắng nhớ lại nào.
Jeremy: Mùa hè năm cháu bảy tuổi, có lẽ thế. Cả gia đình cháu đi thăm thú một số công viên quốc gia: Yosemite, Yellowstone, Canyon… Đó là một chuyến đi dài. Cả nhà cháu đã đi xuyên nước Mỹ. Đó cũng là chuyến du lịch cuối cùng trước khi ba mẹ cháu ly hôn.
Tiến sĩ Crane: Cháu có nhớ chuyện gì đặc biệt không?
Jeremy: Có ạ… Một sáng, chỉ có cháu và ba đi câu cùng nhau và ba đã kể cháu nghe cuộc gặp gỡ giữa ba mẹ. Lý do vì sao ba yêu mẹ, ba đã gặp lại mẹ ở Paris như thế nào và làm thế nào ba đã khiến mẹ cũng yêu ba. Cháu vẫn nhớ ba đã nói với cháu câu này: “Khi con thật sự yêu một ai đó thì không có thành trì nào lại không thể đánh chiến.” Câu nói đó nghe thì có vẻ hay nhưng cháu không chắc nó có đúng không.
Tiến sĩ Crane: Chúng ta nói về cuộc ly hôn của ba mẹ cháu được không? Với cháu, chuyện đó rất khó vượt qua, phải không? Xem học bạ của cháu thì cô thấy cháu gặp vấn đề trong việc học đọc và hình như cháu mắc chứng loạn đọc…
Jeremy: Vâng, chuyện ly hôn đó với cháu thật khó nuốt trôi. Cháu không thể tin được rằng sự chia cắt đó lại kéo dài. Cháu cứ nghĩ rằng sau một thời gian nào đó mỗi người lại tiến về phía người kia và họ sẽ giảng hòa với nhau. Nhưng mọi chuyện không diễn ra như thế. Thời gian càng trôi, ba mẹ cháu lại càng xa nhau, và chuyện nối lại mối quan hệ càng trở nên khó khăn hơn.
Tiến sĩ Crane: Nếu ba mẹ cháu ly hôn, thì đó là vì khi ở bên nhau họ không còn cảm thấy hạnh phúc nữa.
Jeremy: Chuyện đó thật là ngớ ngẩn! Thế cô nghĩ bây giờ ba mẹ cháu hạnh phúc hơn sao? Mẹ cháu nuốt hàng vốc thuốc còn ba cháu thì buồn bã suốt cả ngày. Người duy nhất biết cách khiến ba cháu cười suốt ngày là mẹ cháu. Trước khi ba mẹ ly hôn, đã có bao nhiêu bức ảnh trong đó cả hai người họ cùng cười thật nhiều. Mỗi khi xem những bức ảnh ấy, cháu lại khóc. Trước đây, chúng cháu là một gia đình thật sự. Đoàn kết, gắn bó. Không chuyện gì có thể tác động đến gia đình cháu…
Tiến sĩ Crane: Cháu có biết đó là một hiện tượng điển hình không?
Jeremy: Chuyện gì ạ?
Tiến sĩ Crane: Rằng những đứa con có cha mẹ ly hôn thường lý tưởng hóa hình mẫu cặp đôi do cha mẹ chúng tạo nên.
Jeremy: …
Tiến sĩ Crane: Cháu không phải thần tình yêu, Jeremy ạ. Cháu không nên nuôi hy vọng là sẽ lại được thấy họ đoàn tụ. Cháu nên đoạn tuyệt với quá khứ và chấp nhận thực tại như nó vốn có.
Jeremy: …
Tiến sĩ Crane: Cháu hiểu những điều cô đang nói với cháu chứ? Cháu không nên can dự vào chuyện vợ chồng của cha mẹ cháu. Cháu không thể hàn gắn họ thêm một lần nữa đâu.
Jeremy: Nhưng nếu không phải cháu là người làm chuyện đó, thì ai sẽ làm?
Câu hỏi của cậu nhóc vẫn để ngỏ. Đúng lúc đó, tiếng chuông điện thoại của Santos reo lên, kéo viên cảnh sát ra khỏi không khí thân mật của buổi tư vấn tâm lý. Anh nhìn màng hình điện thoại. Số điện thoại hiển thị cho thấy đó là cuộc gọi từ một văn phòng Sở cảnh sát New York.
- Santos nghe đây, anh nói khi bắt máy.
- Là Keren White đây, tôi gy vọng không đánh thức anh, trung úy.
Chuyên viên nhân chủng học của precinct 3. Rốt cuộc…
- Tôi có tin vui cho anh đây, cô nói tiếp.
Viên cảnh sát cảm thấy niềm phấn khích dâng trào. Anh đã rời khỏi căn phòng kia và đang đi cầu thang xuống tầng dưới.
- Thật sao?
- Tôi nghĩ là mình đã xác định được nguồn gốc hình xăm trên xác chết chỗ anh.
- Cô đang ở sở phải không? Tôi sẽ đến gặp cô, anh nói đồng thời sập cánh cửa căn hộ lại sau lưng.