Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Editor: Captaindl

"Cậu không cảm thấy bây giờ cậu giống như đang điều tra vợ mình có ngoại tình hay không sao?"

Lâm Duyệt Vi: "...."

Giang Tùng Bích tạm dừng 2 giây, không thấy Lâm Duyệt Vi nổi trận lôi đình, liền được một tấc lại tiến một thước chế nhạo nàng: "Thật sự cậu không phát hiện ra sao? Cậu phải kiếm tiền nên đi xa nhà, để lại bà xã mới cưới xinh như hoa, lại lo lắng bà xã trăng hoa bay bướm, bèn kêu bạn thân chứng thực xem người ta có đi đến những chỗ phong trần không."

Lâm Duyệt Vi: ".... Mình cúp."

Giang Tùng Bích: "Này..."

Tút tút tút----

Giang Tùng Bích nhìn điện thoại bị tắt máy cười ha ha, Cố Nghiên Thu rất dễ tìm, rất nhiều người biết chị ấy đi đâu. Giang Tùng Bích có rất nhiều bạn, tin tức xoay chuyển liên tục, mới qua mấy vòng liền có thể hỏi thăm ra được, buổi sáng Cố Nghiên Thu xác thực đã đi đến Đài truyền hình Trung Ương, hơn nữa giữa trưa cũng không quay về công ty.

Giang Tùng Bích muốn đùa giỡn một chút, trước mắt không nói cho Lâm Duyệt Vi, định chờ đến khi nàng chủ động hỏi mới nói, hoặc là đợi qua một hai ngày làm bộ như mới điều tra ra.

Lâm Duyệt Vi ăn cơm trưa xong liền rời khỏi Đài truyền hình về thành phố H, qua mấy tiếng đồng hồ, nàng ngủ hai tiếng, còn lại một chút thời gian dùng để nghiên cứu kịch bản, cách tiết mục cuối cùng chỉ còn 2 kỳ phát sóng.

Trong lòng nàng tràn ngập đều là chuyện công việc, Giang Tùng Bích không chờ được đến lúc nàng dò hỏi, ngược lại bản thân cô lại sốt ruột, đem tin tức nói cho nàng.

"À" Lâm Duyệt Vi đạm nhiên nói, "Biết rồi, bây giờ mình muốn tiếp tục luyện tập."

"Vậy thôi hả?"

"Nếu không còn muốn sao nữa?"

"Hôm đó ngữ khí cậu kích động hỏi tin tức Cố Nghiên Thu vậy mà, nghi ngờ bà xã ngoại tình...."

"Khoan đã," Lâm Duyệt Vi phát hiện cô đang bẻ cong sự thật, "Ngữ khí của mình kích động khi nào, lúc nào thì nghi ngờ bà xã ngoại tình." Lâm Duyệt Vi đang xem phim luyện tập cùng một số thực tập sinh khác, đi xa vài bước, tránh đi mọi người thấp giọng nói, "Giang Tùng Bích, có phải cậu ngứa người không? Ba ngày không bị đánh liền leo lên nóc nhà lật ngói?"

Lâm Duyệt Vi không động thủ như trước, miệng nói ra những lời này cũng không lớn tiếng.

Giang Tùng Bích cảm thấy thú vị, nói: "Ai za, cậu đây là bị trúng tim đen nên thẹn quá thành giận sao?"

"...." Lâm Duyệt Vi không muốn nói chuyện với cô nữa.

Giang Tùng Bích nhìn điện thoại bị tắt máy đắc ý dào dạt. Gần đây cô bị nàng cúp máy hình như hơi nhiều, nhắc đến Cố Nghiên Thu, Lâm Duyệt Vi liền cúp điện thoại, nhanh mồm dẻo miệng ngày thường cũng không thấy đâu nữa.

Vì Lâm Duyệt Vi vẫn còn đang "ngồi tù" nên đành thôi, Giang Tùng Bích bỏ qua cho nàng, chờ mấy ngày nữa nàng được ra khám nghỉ lễ, đến lúc đó ...thì ... hừ...

Bên kia Lâm Duyệt Vi ném điện thoại vào túi xách, tiếp tục vào xem luyện tập.

....//.....

Lâm Duyệt Vi lắc lắc đầu hơi mê mang, đưa mắt nhìn đến gương mặt Thiệu Nhã Tư đang gần trong gang tất, tay Thiệu Nhã Tư đặt lên trán nàng hỏi, "Cậu không sao chứ? Sao sắc mặt lại kém như vậy?"

"Không sao."

"Này, sao lại nóng như vậy?" Thiệu Nhã Tư kéo nàng sang một bên nói, "Cậu sốt rồi."

"Làm gì có, bây giờ đâu phải mùa đông."

"Tự cậu sờ một chút xem sao?" Thiệu Nhã Tư bắt lấy tay nàng để nàng tự mình sờ.

Lâm Duyệt Vi sờ một cái, quả nhiên nóng không giống bình thường, nàng chỉ cảm thấy tinh thần không tốt, đầu có chút đau, nàng tưởng thời gian này quá bận rộn mới thể, không nghĩ đến là bệnh rồi.

Lâm Duyệt Vi muốn tiếp tục đi luyện tập, còn có 3 ngày nữa là đến chung kết rồi, nàng không còn nhiều thời gian. Nàng vốn không phải xuất thân chính quy như Thiệu Nhã Tư, nên phải học thêm giờ, không trì hoãn được.

Thiệu Nhã Tư khuyên nàng không nghe, lại nói: "Cậu chờ ở đây!"

Cô dùng thủ đoạn của học sinh tiểu học, gọi giảng viên đến, Lâm Duyệt Vi không thể không bị lệnh cưỡng chế mà trở về nghỉ ngơi,

Lâm Duyệt Vi uống thuốc hạ sốt xong, nằm trên giường trong phòng ngủ ký túc nghỉ ngơi, điều hòa khô hanh, ký túc xá chỉ còn một mình nàng, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được tiếng ho khan rầu rĩ của chính mình.

Thấm thuốc, Lâm Duyệt Vi khép hờ hai mắt rồi ngủ thiếp đi.

Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều, ánh sáng ngoài của sổ chiếu vào như nhỏ giọt, cửa kính ngăn trở không khí oi bức bên ngoài cùng độ ấm áp bên trong. Lâm Duyệt Vi nhíu mi, thân thể vẫn rất nặng nề, trước mắt bị một tầng sương mỏng che lại, kỳ quái mà lóe lên hình ảnh mơ hồ.

Một bàn tay hơi lạnh phủ lên trán của Lâm Duyệt Vi, rồi một giọng nói quen thuộc vang lên, "Sao em lại đột nhiên phát sốt? Là quá mệt mỏi sao?"

Lâm Duyệt Vi giật thót một cái, nếu không phải lúc này cơ thể nàng nặng nề như bị đá đè, nàng đã bật người ngồi dậy, hiện tại nàng chỉ có thể nhúc nhích cánh tay, dựa theo xúc giác, cố gắng mở mắt nhìn người trước mặt: "Sao chị lại ở đây?"

Nàng lại nhìn ra ngoài cửa, cửa phòng ký túc xá vẫn đóng chặt.

Cố Nghiên Thu cầm khăn lông trên tay, Lâm Duyệt Vi sờ sờ trán mình, ẩm ướt lạnh lạnh, không thể nghi ngờ là cô mới vừa lấy khăn lông đắp lên trán nàng xong, Cố Nghiên Thu không đáp lại câu hỏi vừa rồi của nàng, cầm khăn lông vào toilet, nghe âm thanh giống như đang giặt khăn lông, không bao lâu thì bước ra.


Cô không mỉm cười, cũng không thấy biểu tình nào khác, mặt mày rất rõ ràng, đến gần nàng, khom lưng, vươn bàn tay đến.

Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu, né tránh khăn lông cô đưa qua, Cố Nghiên Thu cũng nghiêng nghiêng đầu, khóe miệng gợi lên một chút tươi cười nói: "Đừng quậy."

Lâm Duyệt Vi nghe được chút ôn nhu từ giọng nói của cô, da gà tức khắc nổi đầy người, thân thể cũng không còn nặng nề như lúc vừa tỉnh, ngồi dậy nói: "Sao chị lại đây?"

"Thì chị ở đây mà, ở đây thì sao?"

"Chị....."

"Nghe lời...."

Thanh âm lại mềm nhẹ xuống, rồi mang theo áp lực không thể trái lời. Lâm Duyệt Vi ngẩn ra một chút, chờ cô đắp khăn lông lên trán mình mới phản ứng lại, không gian trên giường quá nhỏ, nàng nhảy từ trên giường xuống kêu: "Cố Nghiên Thu."

"Ở đây."

Lâm Duyệt Vi tránh cô như rắn rết, cảnh giác mà nhìn chằm chằm cô: "Rốt cục chị vào đây bằng cách nào?"

"Không phải chị nói rồi sao? Thì tự vào." Cố Nghiên Thu nở nụ cười.

"Có người không? Nơi này có người lạ...." Lâm Duyệt Vi không biết sao lại hướng về bên ngoài kêu lên.

Cố Nghiên Thu thở dài.

Lâm Duyệt Vi mở cánh cửa ra: "Chỗ này có bảo vệ, tốt nhất là chị chạy nhanh đi."

Cố Nghiên Thu lại nói, "Vì sao chị phải đi?"

"Chị không được sự đồng ý của người khác đã đến nơi ở người ta, vì sao còn không đi? Đợi lát nữa bảo vệ đến bắt chị đến đồn cảnh sát chị mới vui phải không?"

Cố Nghiên Thu bày ra một bộ dáng khó hiểu hỏi, "Từ khi nào chỗ này trở thành nhà người ta? Đây không phải là nhà chị sao?"

Lâm Duyệt Vi: "!!!"

Nàng trợn to hai mắt, nhìn lại căn phòng, nơi đây có phải là ký túc xá chật hẹp nữa đâu, nhà cao phòng rộng, cái giường 0,9m cũng biến thành cái giường 2m rồi.

"Em bệnh, bệnh rất nghiêm trọng, người của tổ biên kịch cho em về nhà."

"Không đúng." Lâm Duyệt Vi nói theo bản năng.

"Không đúng chỗ nào?"

"Sao bọn họ lại biết tôi ở đây?"

"Chị tới đón em."

Lâm Duyệt Vi: "...." Cái quỷ gì vậy?

Đầu óc của nàng lúc này càng hồ đồ, tầm mắt cũng càng ngày càng hoảng hốt, tổng cảm thấy có chỗ nào không đúng, dưới chân lơ mơ, cơ hồ không đứng thẳng được.

Một cánh tay mềm mại ôm lấy vòng eo của nàng, tiếp theo đem cả người nàng ôm vào lồng ngực, mang nàng đi đến mép giường ôn nhu nói: "Dưỡng bệnh cho tốt, đừng nghĩ lung tung nữa."

Ngón tay Lâm Duyệt Vi bóp lấy cánh tay cô, Cố Nghiên Thu mặt không đổi sắc, Lâm Duyệt Vi dùng sức đẩy cô, Cố Nghiên Thu nghiêng người ngã xuống.....

Lâm Duyệt Vi đầu đầy mồ hôi, thở hổn hển mở mắt.

Lọt vào tầm mắt là ván giường thô ráp, quả nhiên là nằm mơ, mơ thấy quái gì vậy chứ. Nàng nuốt nuốt yết hầu khô khốc, ánh mặt trời ngả về tây, ánh sáng cam vàng xuyên thấu qua rèm sáo tiến vào.

Lâm Duyệt Vi đổ mồ hôi lạnh, trong người thoải mái không ít, nàng xốc người rời giường, cầm áo ngủ định đi tắm rửa một chút. Đi đến cửa toilet, Lâm Duyệt Vi dừng bước chân lại, trong lòng vẫn còn sợ hãi mà nhìn nhìn phía sau, sợ Cố Nghiên Thu từ trong phòng bỗng nhiên lòi ra.

Có lẽ là sinh bệnh, nên tâm lý yếu ớt một chút, Lâm Duyệt Vi ngồi ở trên giường, nhấc không nổi cái mông, biết mình nên đi tập luyện, nhưng trong lòng luôn có một âm thanh khuyên nàng nên tạm nghỉ một chút.

Lâm Duyệt Vi cuộn người mình lại trong chăn, lấy di động gọi điện thoại cho mẹ nàng. Nàng nghĩ kỹ rồi, nếu điện thoại vang hai tiếng không có người bắt máy, nàng liền nhắn tin là gọi nhầm số.

Vang một tiếng, mẹ Lâm liền nhận điện thoại.

"Alo."

"Gọi lộn số." Lâm Duyệt Vi bật thốt lên nói.

Mẹ Lâm hừ lạnh một tiếng nói, "Gọi lộn số sao cô còn chưa tắt điện thoại đi?"

Lâm Duyệt Vi móc móc cái chăn, không hé răng.

"Tôi còn không biết là cô sao." Mẹ Lâm nói trước, tiếp theo đó là châm chọc, "Không phải nói ai liên hệ trước là con cẩu nhỉ? Bây giờ ai là cẩu?"


"Con là cẩu." Lâm Duyệt Vi hít hít cái mũi, dùng âm thanh khàn khàn nói, "Mẹ, con bệnh rồi."

"Đáng đời, ai kêu cô không nghe lời tôi, uống thuốc chưa?"

"Uống rồi."

"Uống nhiều nước ấm." Lâm mẹ lại nói.

"Sao mẹ lại như trai thẳng vậy a?"

"Cái gì trai thẳng, mẹ cô là gái thẳng hàng thật giá thật, nếu không chỗ nào có được cô, kêu cô uống nhiều nước ấm không tốt sao, ý kiến cái gì? Thành thật nghe lời của tôi xem, còn làm bộ mạnh mẽ chi nữa, tôi thấy cô đang mệt đấy, đường đường là một thiên kim tiểu thư, tự nhiên ăn mấy cái khổ này làm cái gì?"

Tuy rằng Lâm mẹ không đồng ý nàng vào giới giải trí, nhưng là con gái ruột, mọi hoạt động của nàng Lâm mẹ điều biết được rõ ràng, tất cả lịch trình của Lâm Duyệt Vi bà đều nắm được, tất nhiên biết nàng cố gắng thế nào. Còn có nhìn thấy hình ảnh ngày càng tiều tụy của nàng, đau lòng vô cùng.

Lâm Duyệt Vi biết mẹ nàng miệng dao găm tâm đậu hủ, làm nũng nói, "Không phải còn mấy ngày nữa là kết thúc sao? Con về nhà liền."

Mẹ Lâm: "Hừ, vái trời cho cô ngàn vạn lần không được debut."

Lâm Duyệt Vi: "Mẹ---"

Mẹ Lâm: "Đừng gọi mẹ, thái độ của tôi là như vậy đó, cô có mệt có vất vả thế nào cũng là cô, dù sao người mệt cũng không phải tôi."

Lâm Duyệt Vi là lợn chết không sợ nước sôi, đã tự động miễn dịch, cợt nhã mà nói: "Con sẽ uống nhiều nước ấm, không cần lo lắng cho con."

Mẹ Lâm: "Ai lo lắng cho cô --- quả thực là ăn nói bừa bãi."

"Là con tự lo lắng, được chưa." Lâm Duyệt Vi sợ mẹ nàng, ngoài miệng không để thua dù chỉ một chút, nàng nhớ đến chuyện mẹ nàng trộm làm, nhịn không được nói: "Cảm ơn mẹ."

Mẹ Lâm đột nhiên bị nàng nói cảm ơn không hiểu được hỏi: "Cảm ơn cái gì?"

Lâm Duyệt Vi suýt xoa nói, "Con nói khẳng định mẹ không thừa nhận, còn hỏi lại làm gì?" Ngạo kiều đến không chấp nhận được.

Mẹ Lâm: "Không đúng, cô còn chưa nói làm sao biết tôi không thừa nhận?"

"Vậy con nói đây."

"Nói đi"

Lâm Duyệt Vi tán gẫu với mẹ nàng, tâm tình rất tốt, ý tưởng yên lặng báo đáp ban đầu vứt ra sau đầu rồi, cuối cùng cũng khoe ra dạt dào mà đắc ý nói: "Chuyện mẹ kiếm thủy quân giúp con nói tốt đó, còn không cho người nhận ra mẹ, cố ý nói mình họ Lâm làm gì. Mẹ nói mẹ làm có cái gì không tốt, còn dùng họ nhà chồng, tùy tiện nói một cái tên cũng được mà. Họ Trương họ Vương họ Lâm, con đoán chỉ có một đó là mẹ thôi."

Mẹ lâm thề thốt phủ nhận: "Không phải tôi."

Bà căn bản không làm ra chuyện như vậy, thậm chí thuận miệng kêu tổ biên kịch chăm sóc Lâm Duyệt Vi một chút còn không có nói, sao có thể mất công mướn thủy quân cho nàng.

Lâm Duyệt Vi không tin, tấm tắc thở dài, "Con đã nói khẳng định mẹ sẽ không thừa nhận."

Mẹ Lâm: "Thật sự không phải tôi, tôi có tiền cũng đi mua túi xách cho mình, không thì giúp dân Châu Phi hướng đến chủ nghĩa cộng sản, chỗ nào đến lượt tiêu tiền cho cô, cô tính là cọng hành gì?"

Mặt Lâm Duyệt Vi tối sầm: "Mẹ không thừa nhận cũng không cần so sánh con như vậy đi? Con là con ruột của mẹ thật sao?"

"Không làm thì nói là không làm, tâng bốc làm cái gì?"

"Đây là chuyện tốt mà."

"Chuyện tốt tôi cũng không cần, ai biết cô có phải có âm mưu gì hay không?" Thái độ phủ nhận của mẹ Lâm thực sự rất kiên quyết.

"Hay là ba làm?" Mẹ Lâm nói kiên quyết như vậy, trong lòng Lâm Duyệt Vi cũng không còn khẳng định chắc chắn nữa, chẳng lẽ ban đầu là nàng đoán sai.

"Ba cô cũng không có làm."

"Vậy là ai?" Lâm Duyệt Vi hoàn toàn ngốc.

"Cô hỏi tôi tôi hỏi ai đây?"

"Giang Tùng Bích nói với con là nữ nhân họ Lâm."

"Trên đời này người họ Lâm nhiều như vậy, không phải tất cả đều là mẹ của cô đi. Còn có, người ta cũng có thể dùng tên giả mà, có khả năng người đó họ Vương họ Trương thì sao, cảm thấy họ Vương dễ nghe hơn." Lâm mẹ lại nói: "Đúng rồi, không phải cô cũng họ Lâm sao? Người kia cũng họ Lâm, có phải định vu oan hãm hại cô tự mình mua thủy quân cho mình không?"

Lâm Duyệt Vi: "...."

Mẹ Lâm thở dài: "Hình như cô không nghĩ được mấy cái này đi."


Lâm Duyệt Vi: "Mẹ, con biết sai rồi."

Mẹ Lâm lại nói: "Với chỉ số thông minh này của cô cũng làm khó cho cô quá."

Lâm Duyệt Vi tức giận mà uy hiếp mẹ nàng muốn tắt điện thoại, ngược lại mẹ Lâm tắt điện thoại còn nhanh hơn, một chút cũng không lưu luyến.

Lâm Duyệt Vi: "...."

Lâm Duyệt Vi nằm xuống, bắt đầu lần nữa tự hỏi người mua thủy quân cho mình, họ Lâm.... Không, không nhất định là họ Lâm, có khả năng họ khác. Nàng ta không chắc có phải là fan của mình không, hiện tại thật giả khó lường, có thể điều chỉnh được cả thủy quân.

Tin tức biết được quá ít, Lâm Duyệt Vi liền không muốn lãng phí tế bào não tự hỏi nữa, nghĩ cũng không ra cái gì. Chờ chương trình kết thúc, có rất nhiều thời gian chậm rãi điều tra.

Thiệu Nhã Tư ở phòng tự luyện nhìn thấy Lâm Duyệt Vi cả kinh hỏi: "Sao cậu lại đến đây nữa?"

Lâm Duyệt Vi mỉm cười: "Sao là sao? Không chào đón mình?"

"Hoan nghênh hoan nghênh." Thiệu Nhã Tư cười, nói chuyện một chút lại sờ trán nàng, vẫn còn chút nóng: "Cậu còn nóng này..."

Lâm Duyệt Vi chấp tay trước ngực, bất đắc dĩ lui lại, đánh gãy cô: "Đỡ nhiều lắm rồi, cậu cũng đừng có méc giảng viên có được không?"

Thiệu Nhã Tư thấy nàng vậy cũng không có cách nào: "Được rồi được rồi, không thoải mái nhất định phải nói cho mình."

"Nhất định."

Lâm Duyệt Vi liền cố gắng nhập tâm vào luyện tập, trận chung kết "Diễn Viên thực tập" chỉ còn không đến ba ngày, ba ngày sau, những người ở đây, có lẽ sẽ có một số vận mệnh phát sinh biến hóa nghiêng trời lệch đất, nghĩ như vậy cũng khiến người ta nhiệt huyết sôi trào, sốt nhẹ như vậy tính là cái gì.

.....//.....

Đầu tháng bảy, "Diễn viên thực tập" bước vào tiết mục cuối cùng được hàng vạn dân chúng chú ý, trong lúc phát sóng trực tiếp, sẽ tuyển ra mười bạn thực tập sinh, chính thức debut thành diễn viên.

Cố Nghiên Thu phải ra giá rất cao mới mua được hai vé chung kết từ người khác, cô có thói quen mang theo Lâm Chí cùng đi. Vé đêm chung kết đặc biệt khó có được, qua tay một cái liền hét gấp mấy lần, thâm niên theo đuổi thần tượng như bạn gái Lâm Chí cũng không kiếm được vé nào, trong khi Lâm Chí lại được đi vì hào quang của Cố Nghiên Thu, bởi vậy hắn bị bạn gái đấm cho mấy cái.

Chung kết vào thứ Bảy, tối thứ sáu Cố Nghiên Thu cùng Lâm Chí đến khách sạn thành phố H nghỉ ngơi cả đêm. Sáng hôm sau liền đi xếp hàng, lần đầu tiên Cố Nghiên Thu đến xem trực tiếp, không biết bên trong lòng vòng lanh quanh, từ sáng tới ba giờ chiều mới có thể xác nhận xong thân phận mà đi vào sân khấu. Hơn nữa, còn không thể mang nước uống và đồ hộp vào, ước chừng năm sáu tiếng đồng hồ, có thể so với buổi tối chờ Lâm Duyệt Vi tan làm.

Bề ngoài Cố Nghiên Thu cực kỳ xuất sắc, dáng người Lâm Chí cũng cao ráo đúng chuẩn tiểu soái ca, mười phần thu hút người khác. Hai người bọn họ vừa nhìn giống như là không hợp xuất hiện xong này, đợi không bao lâu liền có người tiến đến hỏi.

"Hai người là fan của ai."

Cố Nghiên Thu nhìn Lâm Chí, Lâm Chí lên tiếng: "Lâm Duyệt Vi."

Người này lộ ra ánh mắt khinh thường rồi bỏ đi.

Lâm Chí: "????" Thực khiến hắn muốn phát điên à.

Lâm Chí quay đầu: "Tiểu Cố tổng...."

Cố Nghiên Thu: "Kệ."

Cô không nghĩ đến cư nhiên ở ngoài mà còn có người nhắm vào Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu cho rằng có một số người ác độc trên mạng, chứ ngoài đời hẳn là có chút tình cảm, xem ra là cô xem nhẹ quá rồi.

Cố Nghiên Thu: "Chó cắn cậu một cái cậu liền muốn cắn lại sao?"

Lâm Chí vui đùa nói: "Vậy em lấy gậy đập nó." Hắn giơ giơ cánh tay cơ bắp của mình, rắn chắc có lực.

Cố Nghiên Thu nhàn nhạt lên tiếng: "Tôi thấy cậu bị bảo vệ đá ra ngoài thì đúng hơn."

Lâm Chí cười ha ha.

Cố Nghiên Thu nhìn nhìn xung quanh, "Nơi này hình như chia theo nhóm, cậu đi hỏi fan của Lâm Duyệt Vi đứng ở đâu, chúng ta đến chỗ đó đứng, buổi tối phát sóng trực tiếp có thể cùng nhau cổ vũ."

"Vâng."

Lâm Chí đi ra hai bước, lại quay đầu, đưa bàn tay ra nói: "Em dẫn chị theo, chờ lát nữa đi rồi lại không tìm thấy chị, tay áo."

Lâm Chí kéo tay áo Cố Nghiên Thu không ngừng nói, "Tránh một chút tránh một chút a" đi đến mỗi chỗ tụ tập đều đông đúc, vào chung kết nam nữ có 20 thực tập sinh, đủ thấy fan trong này pha tạp đến cỡ nào.

Hai người bọn họ cũng đúng thật là xui xẻo, hỏi ba bốn nhóm đều không phải fan Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu hỏi một nữ sinh: "Vậy em biết Vi Thảo đứng ở đâu không?"

Vi Thảo là tên fan của Lâm Duyệt Vi.

Cố Nghiên Thu phun ra cái tên này xong ngẩn ra một chút, không khỏi cắn cắn môi, trùng hợp giống y như tên bạn trong game của cô.

Nữ sinh ấy thật đúng là biết, nàng chỉ một hướng nói: "Hình như là ở đằng kia thì phải."

Cố Nghiên Thu xác nhận một lần, trở tay kéo Lâm Chí đi đến chỗ đó.

Càng đến gần, đôi mắt Lâm Chí càng mở lớn, thấp giọng nói: "Tiểu Cố tổng, fan Lâm Duyệt Vi nhan sắc đều quá cao a, thật nhiều tỷ tỷ xinh đẹp."

Cố Nghiên Thu: "Tôi thấy cậu muốn bị bạn gái đánh nữa rồi."

Lâm Chí nhanh chóng cụp mắt, nỗ lực xem bạn gái mới là trung tâm.

Dù không khoa trương như Lâm Chí nói, nhưng nhóm fan của Lâm Duyệt Vi quả thật là đẹp mắt hơn những nhóm fan khác, đặc biệt là fan nữ, đa số đều là mỹ nữ, thân cao chân dài. Cố Nghiên Thu vừa tiến vào, càng đem giá trị nhan sắc của nhóm fan này tăng thêm vài bậc.

"Oa, tiểu tỷ tỷ này cũng là Vi Thảo sao?" Có fan chạy đến đây hỏi.

Cố Nghiên Thu gật gật đầu.

Hôm nay cô mặc quần áo khá thoải mái, quần ống rộng, áo cánh dơi, đội nón kết, trang điểm nhẹ nhàng, mặt mày tinh xảo, làn da trắng đến mức tỏa sáng. Tức khắc có vài người chạy đến vây quanh cô, hai mắt sáng ngời đánh giá từ trên xuống dưới. Lâm Chí nghiêng người, che chắn Cố Nghiên Thu lại.


Có vài nữ sinh lớn gan thở dài nói: "Có chủ rồi, thất vọng a."

Cố Nghiên Thu: "...."

Lâm Chí: "Tôi không...."

Cố Nghiên Thu kéo tay áo Lâm Chí một chút, Lâm Chí hiểu rõ, tạm thời đóng giả làm bạn trai cô. Cố Nghiên Thu dùng ánh mắt đánh giá những người đang nhìn cô, có chút người sợ là ôm ý tưởng khác, giống như cô đối với Lâm Duyệt Vi vậy, nhiều một chuyện không bằng bớt đi một chuyện.

Trên mạng nói Lâm Duyệt Vi thu hút rất nhiều fan nữ, hiện giờ vừa thấy, đúng là danh bất hư truyền. Xong đêm chung kết này, sợ là sẽ có nhiều thêm mấy cặp.

Trong khi các nàng đánh giá Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu cũng đánh giá lại các nàng, Cố Nghiên Thu cố gắng dung nhập vào đoàn fan này, có người đến cho cô quạt in hình Lâm Duyệt Vi, Cố Nghiên Thu tiếp nhận, nhét vào trong tay Lâm Chí.

Lâm Chí ở kế bên hơi hơi mỉm cười, vào vai bạn trai thập nhị tứ hiếu.

Người nọ lại trêu ghẹo một trận, nói họ trai tài gái sắc, chúc phúc lâu dài.

Chỉ có Cố Nghiên Thu biết là mình không muốn Lâm Duyệt Vi có khả năng nhìn xuống sân khấu thấy cô quơ hình nàng, kinh động đến nàng.

Cố Nghiên Thu bị ba điều giao ước ràng buộc tay chân, nhất thời không thể nào ra tay được, chỉ có thể yên lặng mà chú ý, tìm kiếm nhiều cơ hội để có thể gặp mặt Lâm Duyệt Vi.

Trong lòng cô lo lắng, ánh mắt rũ xuống, thình lình một âm thanh vang lên bên tai.

"Đây không phải Cố tiểu thư sao? Chị cũng đến?"

Cố Nghiên Thu ngước mắt nhìn lại, đối diện là một gương mặt tươi cười.

"Giang tỷ biết chị này hả?" Nữ sinh đứng bên cạnh người nọ lên tiếng hỏi.

"Đã nói là đừng kêu Giang tỷ, kêu trực tiếp tên tôi là được." Giang Tùng Bích dùng ngón trỏ đẩy ót nữ sinh vừa mới nói kia: "Em không biết người này sao, lần trước không phải là người lên khán đài hỗ trợ Lâm Duyệt Vi sao?"

Giang Tùng Bích chẳng những âm thầm giúp Lâm Duyệt Vi, bản thân cũng mua vô số tin tức hậu kỳ, điên cuồng nạm vàng, ngắn ngủn trong một tháng liền thành Trưởng Fan club Vi Thảo. Một khi lão đại Giang Tùng Bích mở miệng, những người đó đều nhận ra được.

"Thì ra là cô ta."

"Thay đổi kiểu tóc liền không nhận ra được."

"Lớn lên xinh đẹp như vậy mà tôi lại không nhận ra, thật là có tội."

Có người lại đưa ra nghi vấn: "Không đúng a, lần trước không phải nói là đi ngang qua sao? Không phải fan, mới nãy còn nói là fan Duyệt Vi mà."

Giang Tùng Bích chủ động giúp Cố Nghiên Thu giải vây, hít mũi nói: "Còn không phải đang thịnh hành chuyện anti fan thành fan sao? Antifan Duyệt Vi chúng ta còn có thể cảnh cáo, người qua đường có thể nói gì?"

Tất cả mọi người đều hihi ha ha cười.

Giang Tùng Bích không nghĩ đến ở chỗ này gặp được Cố Nghiên Thu, đối với cô mà nói đây thật sự là niềm vui ngoài ý muốn, nhưng những người ở đây quá nhiều, cô không để kéo Cố Nghiên Thu đi nói chuyện một mình được, chỉ có thế kéo đi xa một chút. Lâm Chí lại còn như cái cột đình đứng bên người Cố Nghiên Thu, Giang Tùng Bích nhiều lần liếc mắt nhìn hắn, hắn đều thờ ơ, Cố Nghiên Thu không lên tiếng, hắn liền bất động.

Giang Tùng Bích bỏ cuộc, đem ánh mắt chuyển đến người Cố Nghiên Thu: "Không ngờ chị sẽ đến."

Cố Nghiên Thu càng không nghĩ đến sẽ đụng trúng người quen, bên tai cô nóng lên, cảm giác bản thân mình bị bạn thân của Lâm Duyệt Vi nhỏ hơn ba tuổi nhìn thấu được tâm tư, nói: "Bạn tặng hai vé đi xem."

Giang Tùng Bích ý vị thâm trường mà à một tiếng, cố ý hỏi "Bạn nào vậy?"

Cố Nghiên Thu nghiêm mặt nói: "Người Giang tiểu thư không quen đâu."

Giang Tùng Bích cái hay không nói, lại nói cái dở, "Lần trước em xem video trợ giúp trò chơi, không biết khi nào thì Cố tiểu thư chuyển thành fan rồi?"

Cố Nghiên Thu ho khụ khụ: "Mới khoảng thời gian trước."

Giang Tùng Bích nghiêng đầu nhìn cô, Cố Nghiên Thu tránh đi thì lại xem như nhột, cho nên cô mới nhìn thẳng đôi mắt Giang Tùng Bích, "Giang tiểu thư đang nhìn cái gì?"

"Không nhìn cái gì." Giang Tùng Bích đột nhiên nói, "Nhìn bạn trai chị, rất tuấn tú."

Cố Nghiên Thu hạ giọng nói: "Giang tiểu thư nói đùa rồi."

"À, thì ra là em hiểu lầm." Không phải bạn trai thì tốt. Trong lòng Giang Tùng Bích lầm bầm, nếu không cái con vịt chết còn mạnh miệng kia sợ là khóc chết trong ổ chăn.

"Hai người chúng ta thực sự rất có duyên." Giang Tùng Bích nói.

"Xác thật là có duyên." Cố Nghiên Thu trả lời, nếu là nói tình cờ gặp mặt trong này thì đúng.

"Thích cùng một người." Giang Tùng Bích giơ giơ cây quạt trong tay, trên mặt là hình Lâm Duyệt Vi cùng tên của nàng.

Trái tim Cố Nghiên Thu nhảy dựng, không biết Giang Tùng Bích có ý gì, không hé răng.

Giang Tùng Bích cười cười nói tiếp: "Tuy rằng chị thích như fan, hoặc nói lễ phép chỉ là thích một chút, còn em là thích như kiểu bạn thân."

Trái tim Cố Nghiên Thu từ cổ họng chạy xuống tới bụng.

Lâm Chí ở bên cạnh nghe xong câu chuyện, đầu tiên là khiếp sợ vị Trưởng Fanclub này cư nhiên là bạn thân của Lâm Duyệt Vi, chị ấy quen bạn thân của Lâm Duyệt Vi khi nào? Tiếp theo lại rủa xả lời của cô, sếp hắn không phải là thích kiểu fan bình thường được không, là fan điên cuồng thích, hận không thể cùng người ta kết hôn sinh con đó, là loại đến tên con cũng đã đặt rồi.

Hô hấp Lâm Chí cứng lại, hắn đột nhiên nghĩ đến một trọng điểm quan trọng. Nếu Cố Nghiên Thu quen biết bạn thân của Lâm Duyệt Vi, như vậy Cố Nghiên Thu có thể thông qua bạn thân của nàng để quen biết nàng, tiếp xúc được với đối phương, dựa vào nhan sắc vóc dáng hơn người, tình cảm phát triển hoàn toàn có khả năng, vạn nhất nhìn vừa mắt.... Cứ ý nghĩ này mà tiếp tục, theo đuổi thần tượng thành vợ mình là hoàn toàn có khả năng nha.

Lâm Chí: "!!!"

Hắn thật sự rất muốn biến giả thành thật!!!

---Hết chương 32---

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK