"Em có thể dỗ dành chị được không?"
Khi nghe thấy câu nói này, máu huyết toàn thân Lâm Duyệt Vi trực tiếp vọt lên tới đỉnh đầu, đầu óc choáng váng, dỗ, phải dỗ chứ, đừng nói dỗ, ngay cả mạng em cũng cho chị luôn.
Nhưng nàng phải dỗ ra sao? Nàng chưa từng dỗ ai bao giờ?
Lâm Duyệt Vi lấy máy tính tới, trên thanh công cụ tìm kiếm lâm thời đánh vào đó: Làm sao dỗ......
Khi nhập vào đối tượng, Lâm Duyệt Vi sửng sốt một chút, đánh hai chữ: "Bạn gái."
Kéo xuống khung tìm kiếm, Lâm Duyệt Vi thô sơ giản lược nhìn lướt qua, còn chưa tìm được gì hữu dụng, bên tai truyền đến một trận âm thanh gấp gáp: Tút tút tút ......
Cố Nghiên Thu đã cúp điện thoại.
Lâm Duyệt Vi: "......"
【 Tây Cố: Bạn chị tới tìm 】
【 Tây Cố: Những gì chị vừa nói, em xem như không nghe thấy 】
【 Tây Cố: qua vài ngày chị sẽ về, có việc thì cứ gọi điện thoại cho chị 】
Lâm Duyệt Vi: "......"
***
Cố Nghiên Thu nhìn thấy một đạo thân ảnh từ xa đang bước gần tới, vội vàng dùng mu bàn tay lau nước mắt trên mặt, làm bộ nhìn sang hướng khác, để hốc mắt đỏ hồng của cô được thư giải. Khóc là một chuyện, bị người khác nhìn thấy mình khóc lại là một chuyện khác, hơn nữa lần cuối cùng cô khóc là khi xuất ngoại sau tốt nghiệp cao trung, một mình ngồi trên máy bay.
Jenny dựa theo trình tự bị đưa đến một nơi khác, chuẩn bị thủ tục sau cùng. Trình Quy Diên cùng các bạn bè ở ngoài cửa yên lặng lau nước mắt, khóc khóc một hồi mới phát hiện trong bọn họ thiếu đi một người, không thấy Cố Nghiên Thu.
Cố Nghiên Thu là người có tính tình lãnh đạm, người khác thoạt nhìn sẽ cảm thấy nàng rất lạnh nhạt, nhưng Trình Quy Diên biết, nàng là một người ngoài lạnh trong nóng, càng tiếp cận, càng biết sau vẻ ngoài băng lãnh ấy có bao nhiêu sự ấm áp, không phải loại người nóng cháy đến bỏng rát, mà là loại tiếp xúc lâu dài, tự nhiên có thể cảm giác được ánh dương ấm áp.
Lần này về nước M, nàng hình như có chút biến hóa, chôn vùi chính mình càng lúc càng sâu, Trình Quy Diên đoán được chuyện này chắc hẳn có liên quan tới gia đình nàng. Cố Nghiên Thu vốn muốn ở nước ngoài phát triển một đoạn thời gian rồi mới về, còn cùng vài người bạn bao gồm Trình Quy Diên mở kế hoạch làm một hạng mục, đáng tiếc người tính không bằng trời tính.
Trình Quy Diên lại nghĩ tới Jenny, hốc mắt nhịn không được cay cay, ấn khóe mắt nhìn nhìn trời.
"Nghiên Thu."
Cố Nghiên Thu đứng dậy từ trên ghế, hỏi: "Bên đó thế nào?"
"Ba mẹ nàng đang xử lý, cậu ngốc ở quốc nội thế nào?"
"Vẫn vậy."
"Còn mộng du không?"
"Có một chút, nhưng tựa hồ đã đỡ hơn, sẽ không sao." mi mắt Cố Nghiên Thu cong lên một độ cung rất nhỏ.
"Có việc tùy thời cứ gọi điện thoại cho mình, mình bay về với cậu."
"Mình một người lớn thế này, không cần phải lo lắng."
Gió nhẹ thổi quét qua gương mặt, hai người cùng nhau song song trở về, có những tình bạn giống Lâm Duyệt Vi cùng Giang Tùng Bích, cãi nhau ầm ĩ, chọc phá lẫn nhau, lại có một số tình bạn như Cố Nghiên Thu cùng Trình Quy Diên, không cần quá nhiều lời, lại rõ ràng biết được cảm nhận và địa vị của nhau không ai có thể thay thế được.
Trình Quy Diên vuốt cằm, nhẹ nhàng mà thở dài: "Cậu nói xem khi nào mình nên về nước?"
Cố Nghiên Thu đáp: "Cậu phải hỏi chính mình chứ, ba mẹ thúc giục cậu sao?"
Trình Quy Diên xoay người, Cố Nghiên Thu kéo tay cô, đối phương đang đi về phía trước thì dừng lại, phiền não mà nói: "Thúc giục a, bọn họ thúc giục không phải vấn đề, nhưng mẹ mình nói với bà ngoại, năm ngoái bà ngoại mình không phải đã từng ngã một lần sao? Mình còn về nước thăm bà."
Cố Nghiên Thu nhướng mày, ý bảo cô nhớ rõ chuyện này.
Trình Quy Diên nói: "Bà ngoại mình lớn tuổi rồi, vốn dĩ thân thể cứng rắn, nhưng sau khi té ngã thì thần trí bất minh, sau này xuất viện thân thể cũng không bằng lúc trước, ý mẹ mình là bà ngoại có khả năng không còn bao nhiêu thời gian, kêu mình về ở bên lão nhân gia."
"Vậy cậu thì sao?"
"Mình cũng muốn về, nhưng hạng mục trước đó làm cùng Jane và mọi người mới vừa triển khai, cậu biết trên người mình gánh chịu không ít chuyện, nếu mình đi rồi, hạng mục này sợ sẽ thất bại."
"Ừm."
"Được rồi, cứ để mình rối rắm một trận đi, sớm sẽ về nước thăm bà ngoại mình." Trình Quy Diên giống Cố Nghiên Thu, là một người rất có chủ ý, tuy cô oán giận một chút, nhưng cũng không tính đạt được kiến nghị nào từ Cố Nghiên Thu, Cố Nghiên Thu biết, cho nên cũng không muốn phí lời.
Tới nhà Trình Quy Diên, Trình Quy Diên ấn mật mã, mở cửa. Ánh mắt Cố Nghiên Thu nhìn thấy con mèo Schrodinger cô gởi nuôi ở chỗ này đầu tiên, nó đang ngoan ngoãn mà ngồi chờ ở huyền quan, ngửa đầu kêu meo meo, với đôi mắt như đá quý màu lam xinh đẹp cực kỳ.
"Schrodinger." Cố Nghiên Thu mặt mày hớn hở, giày cũng chưa cởi, đã ngồi xổm xuống muốn ôm nó, Schrodinger lại xoay người uốn éo, thập phần cao lãnh mà lắc cặp mông tròn béo bỏ đi.
Cố Nghiên Thu: "......"
Trình Quy Diên đóng cửa phòng, cầm dép lê cho cô, cười nói: "Lâu lắm không gặp, sợ người lạ."
Cố Nghiên Thu cũng cười cười, không để trong lòng.
Con mèo này Cố Nghiên Thu chỉ mới mua được hai tháng trước khi về nước, lúc cô rời đi nó vẫn chỉ là một con mèo con, bây giờ trưởng thành không ít, con nít mấy tháng không gặp ba mẹ còn không nhận ra, đổi thành tuổi mèo hẳn đã như qua mười mấy năm.
Hai người cởi giày xong, căn hộ này vẫn là chỗ cũ hai người cùng thuê lúc học đại học, Cố Nghiên Thu quen cửa quen nẻo mà rót nước cho mình và Trình Quy Diên, nói: "Trước đó videocall đã biết cậu nuôi nó rất khá, gặp được mới phát hiện là đặc biệt tốt."
"Như nhau như nhau." Trình Quy Diên cười khiêm tốn một chút, hướng về căn phòng có cánh cửa hờ khép nhỏ giọng mà "Meo" một tiếng, kêu, "Schrodinger?"
Từ kẹt cửa ló ra một cái đầu, trắng y như tuyết.
Trình Quy Diên kêu Schrodinger lại, khom lưng ôm nó lên, đặt ở trên đùi, thuần thục mà vuốt từ đầu tới bụng nó. Tuy Schrodinger biểu lộ sự ghét bỏ nhưng lại không giãy giụa nhảy khỏi người cô, ngoài miệng thì chê nhưng thân thể lại thành thật.
Trình Quy Diên vuốt nó một hồi, rồi cầm hai chân của nó lên, cưỡng bách nó đối diện Cố Nghiên Thu: "Mau, nhận ba ba thất lạc nhiều năm của con đi."
Schrodinger dựng tai, vẻ mặt cảnh giác.
Cố Nghiên Thu: "......"
Cố Nghiên Thu duỗi tay tới một nửa thì thu trở về, nói: "Được rồi, nó bây giờ cùng cậu tương đối thân."
Trình Quy Diên: "Chờ lát nữa để cậu cho nó ăn, bắt nó gọi ba ba mới cho ăn. Con mèo đáng ghét." Cô chỉ chỉ lên đầu Schrodinger, buông nó ra, Schrodinger không chạy, liền ngồi xổm dưới chân cô, ngây thơ chất phác mà ôm lấy mắt cá chân.
Cố Nghiên Thu hâm mộ đến tròng mắt đều phải đỏ.
Trình Quy Diên trêu ghẹo nàng, nói: "Nếu không cậu mang nó về nước đi? Dù sao mình cũng chỉ là lão Trình hàng xóm."
Cố Nghiên Thu tâm động, nhưng vẫn lắc đầu cự tuyệt: "Chỗ mình ở không có ai chăm sóc nó, mình thường xuyên phải đi công tác, Lâm......"
Sự thật chứng minh, mặc kệ bạn bè có hình thức quen biết thế nào, thì đối với bát quái vẫn vĩnh viễn ham thích, Trình Quy Diên lập tức truy vấn nói: "Lâm cái gì?"
Cố Nghiên Thu có hơi thẹn thùng, không muốn nói.
Trình Quy Diên nói tiếp: "Có phải người bạn cùng phòng kia của cậu không, mình nói cậu rồi, đường đường là nữ Thái Tử của một tập đoàn, sao không ở riêng lại cứ thích ở chung với mấy người bạn cùng phòng kỳ kỳ quái quái làm gì?"
Vẻ mặt Cố Nghiên Thu muốn nói lại thôi.
"Àh, mình biết rồi, có phải đối tượng kết hôn với cậu không a?" Trình Quy Diên bừng tỉnh đại ngộ.
Cố Nghiên Thu gật đầu.
Trình Quy Diên: "Thảo nào cậu lại đột nhiên có thêm một người bạn cùng phòng, hóa ra là lão bà, hai người ở chung rồi à?"
Cố Nghiên Thu hơi xấu hổ, nói: "Cậu đừng hỏi."
Nàng càng như vậy Trình Quy Diên càng muốn hỏi cho minh bạch, nhưng miệng Cố Nghiên Thu nắp bình bị dính chặt, hỏi thế nào cũng không chịu trả lời, cuối cùng Trình Quy Diên chỉ đành phải từ bỏ, nói: "Khi nào mình về nước, nhất định phải tới xem rốt cuộc là thần thánh phương nào."
Cố Nghiên Thu tâm nói: Lâm Duyệt Vi còn bận hơn cả mình, chưa chắc cậu gặp được đâu.
Cố Nghiên Thu bay cả ngày hôm qua nên chưa ăn chút gì, lúc này tinh thần thả lỏng, bụng bắt đầu ục ục mà kêu lên, Trình Quy Diên nghe được bỗng cười rộ, nói: "Mình đi nấu cơm cho cậu."
Trình Quy Diên vừa đi, Schrodinger cũng đi theo sau cô, bốn cái chân ngắn nhỏ bay nhanh mà di chuyển, cặp mông tuyết trắng uốn éo uốn éo, thập phần đáng yêu.
Cố Nghiên Thu giật mình, chụp ảnh nó lại, gởi qua cho Lâm Duyệt Vi.
【 Tây Cố: Chị nuôi phải một con mèo không chịu nhận chị [ khổ sở ]】
Lâm Duyệt Vi hẳn là đang bận, thật lâu sau mới trả lời:
【 Hai chữ Mộc: Ha ha ha, rất đáng yêu, có chính diện hay không 】
Cố Nghiên Thu kêu nàng quên chuyện vừa rồi, Lâm Duyệt Vi cũng thật sự dường như quên mất, cũng tốt, Cố Nghiên Thu nghĩ thầm, ngẫm lại vừa rồi cô thật sự đã quá mất mặt, nhiều năm rồi chưa bao giờ cô khóc nức nở như vậy.
Cố Nghiên Thu nhìn thời gian trên di động, bây giờ hẳn là đêm khuya ở quốc nội.
【 Tây Cố: Lát nữa chị sẽ tìm một cơ hội, xem có thể chụp hay không】
【 Tây Cố: Trễ như vậy rồi em còn chưa ngủ sao? 】
Lại đợi một lát, mới nhận được phản hồi.
【 Hai chữ Mộc: Ừm, có chút việc 】
【 Tây Cố: em sớm nghỉ ngơi một chút 】
【 Hai chữ Mộc: Em sẽ 】
Cả đêm Lâm Duyệt Vi ở quốc nội tự suy diễn ra một đống lớn:
Đầu tiên là Cố Nghiên Thu không thể hiểu được tự nhiên khóc, dáng vẻ vô cùng yếu đuối, lúc sau lại nói một người bạn tới tìm chị ấy, phải mấy ngày nữa mới có thể trở về, qua một lát lại phảng phất như hoàn toàn không có việc gì, còn gởi hình một con mèo cho mình. Càng đáng giá suy nghĩ sâu xa hơn chính là, chị ấy nói con mèo chị ấy nuôi không chịu nhận chị ấy, ở Cố gia cùng chỗ Cố Nghiên Thu ở chưa từng gặp qua con mèo nào, như vậy tức là con mèo này được gởi nuôi ở chỗ một người khác, vô cùng có khả năng chính là người "BẠN" mới vừa tới tìm chị ấy.
Liên hệ tới cú Videocall sáng nay nghe được tiếng mèo kêu, còn có cảnh tượng Cố Nghiên Thu vội vàng không rảnh cùng mình ăn bữa sáng chính là vì người "BẠN" này, hại chị ấy khóc có khả năng cũng là người "BẠN" này, người tới tìm chị ấy ban nãy là người "BẠN" này, giúp chị ấy nuôi mèo cũng là người "BẠN" này.
Đây chắc không phải bạn rồi, phỏng chừng là bạn gái mới đúng. À mà, vì sao không phải bạn trai nhỉ? Từ ảnh chụp Cố Nghiên Thu gởi tới cho thấy có một đoạn cẳng chân cùng dép lê, rõ ràng là thuộc về nữ nhân.
Lúc trước Cố Nghiên Thu từng nói chị ấy vẫn còn độc thân, nhưng chưa chắc bây giờ vẫn còn độc thân, hơn nữa gần đây chị ấy thường hay mỉm cười ngọt ngào, ngay cả hơi thở cũng ngập mùi thanh xuân, hơn phân nửa chính là do yêu đương rồi.
Lâm Duyệt Vi nhìn những con chữ nhảy múa trên màn hình trước mắt, hơn nửa ngày mới xuống dòng gõ chữ tiếp.
Thất tình sao?
Còn chưa yêu đương đã thất tình, nghe ra thật là mất mặt a.
Lâm Duyệt Vi nghĩ thầm.
Nguyên liệu nấu ăn trong tủ lạnh không nhiều lắm, Trình Quy Diên bưng hai cái chén ra, hai người an vị ở trên bàn cơm mặt đối mặt ăn, Cố Nghiên Thu nhìn chằm chằm Schrodinger đang ở phía dưới bàn mà ngáp .
"Lần này tới cậu tính ở mấy ngày?" Trình Quy Diên dùng một chân chơi đùa cùng Schrodinger.
"Hai ngày? Thuận tiện trông thấy những người khác."
"Cũng phải, bọn họ cũng đều biết cậu đã trở lại, không cùng nhau ăn một bữa cơm sợ là sẽ mắng đó." Trình Quy Diên nói, "Để mình sắp xếp, buổi tối hôm nay thế nào? Biết cậu bận."
"Cũng được." Cố Nghiên Thu không có ý kiến, vốn dĩ lúc hai người còn ở chung Trình Quy Diên vẫn luôn phụ trách những việc này.
Trình Quy Diên cơm nước xong liền bắt đầu gọi điện thoại, gửi tin tức, Cố Nghiên Thu thu nhặt chén đũa, vào phòng bếp rửa chén, lúc bước ra thì thấy Schrodinger đang ngồi xổm trước cửa, nó dùng đôi mắt như hai viên đá quý màu lam ngẩng đầu nhìn cô, đặc biệt an tĩnh.
Cố Nghiên Thu mới vừa làm ra bộ dáng muốn thân cận nó, Schrodinger đã chạy mất tiêu, thật giống đứa con nít thích đùa dai.
Lúc cô bước đến phòng khách, thì chuông cửa vang lên.
Cố Nghiên Thu thấy Trình Quy Diên còn đang vội vàng gọi điện thoại, bèn đi mở cửa, đứng trước cửa là một cô gái trẻ tuổi tóc vàng mắt xanh, Cố Nghiên Thu dùng tiếng Anh thuần khiết hỏi: "Chào cô, xin hỏi cô tới tìm ai?"
Cô gái báo một cái tên tiếng Anh, dò xét nhìn vào bên trong.
Cố Nghiên Thu còn chưa kịp phản ứng, cô gái đã vọt tiến vào, Trình Quy Diên ngẩng đầu vừa thấy, nháy mắt đã nhíu mày, dùng tiếng Anh quát lớn: "Sao em lại tìm tới nơi này? Mau về đi."
Đôi mắt đẹp của cô gái nọ bắt đầu rưng rưng, thế mà cô lại biết tiếng Trung, trình độ còn rất khá, âm điệu lên xuống vô cùng tiêu chuẩn: "Em tìm chị lâu lắm rồi."
Cố Nghiên Thu nhéo nhéo ấn đường, cảm giác mình hẳn nên lảng tránh một chút, cô vội cầm di động, ra cửa đi bộ một lát.
Lúc trở về, cô gái nọ đã không thấy đâu, Trình Quy Diên thì đang dùng khăn giấy ấn lên môi.
Cố Nghiên Thu buồn cười nói: "Lại là vận đào hoa của cậu à?"
Trình Quy Diên xuýt xoa, nói: "Vận đào hoa gì chứ, đào hoa kiếp thì có, rốt cuộc kiếp trước mình đã tạo nghiệp gì, mà ông trời lại muốn đối đãi với mình như vậy."
"Lại đây, cho mình xem." Cố Nghiên Thu lấy mảnh khăn giấy trên tay Trình Quy Diên, trên đôi môi đỏ bỗng nhiên xuất hiện một vết hở vẫn còn thấm máu, cô quen cửa quen nẻo mà từ trong ngăn tủ lấy hòm thuốc ra, giúp Trình Quy Diên khử trùng bôi thuốc
"Cô bé này đúng là đủ tàn nhẫn, cắn được thành như vậy."
"Đừng nói nữa, lòng mình mệt mỏi."
"Bạn gái cũ à?"
"Không phải, chỉ là một cô nhóc thôi, mới vừa vào trung học, cậu cũng biết người nước ngoài lớn lên thành thục, mình còn tưởng em ấy đã thành niên, tính phát triển một chút xem thử, may mắn phát hiện sớm, dừng cương trước bờ vực, nhưng em ấy lại cứ cắn chặt không buông."
Trình Quy Diên với Cố Nghiên Thu trên phương diện cảm tình hoàn toàn tương phản, Cố Nghiên Thu thanh tâm quả dục, Trình Quy Diên trời sinh đa tình, hơn nữa cô lại còn rất đẹp, ở nước ngoài như cá gặp nước, được rất nhiều người thích. Thích hoặc là không thích, tất cả mọi người đều chia tay trong êm đẹp, nhưng cũng có những trường hợp cá biệt, lì lợm la liếm, giống như cô bé vừa rồi vậy, tìm được tới nhà Trình Quy Diên, lưu lại một vết cắn trên môi cô.
Trình Quy Diên từng quen vài cô bạn gái, nhưng đều không lâu dài, dài nhất là nửa năm, ngắn nhất thì một tháng, thích là lúc ấy thích, sau đó không thích thì chính là không thích, tình yêu là một thứ kỳ lạ như vậy đấy.
"Gần đây có bạn gái mới à?" Cố Nghiên Thu hỏi cô.
"Không có, mình bận lắm, không rảnh, đã hơn nửa năm không có đối tượng, tịch mịch."
"Vậy mình độc thân hai mươi lăm năm thì là gì?"
"Cậu không biết có được lại mất đi, mới thảm nhất sao? Còn nữa, cậu không có bạn gái, nhưng cậu có lão bà mà, so với mình còn kiểu cách hơn nhiều."
"Cậu im lặng có được không, lải nhải, thuốc chảy xuống cằm hết rồi."
"Rồi rồi."
Cố Nghiên Thu bôi thuốc cho Trình Quy Diên xong, thì ngáp nói: "Mình cũng hơi buồn ngủ rồi."
Trình Quy Diên bĩu môi: "Vốn dĩ là nhà cậu mà, mình vẫn còn giữ phòng lại cho cậu, vật dụng trên giường đều mới thay, trực tiếp ngủ là được."
Cố Nghiên Thu đi vào phòng.
Trình Quy Diên đột nhiên "Àh" một tiếng, nói: "Cậu sẽ không mộng du đúng không? Lỡ cậu mộng du thì sao? Nếu không qua chỗ mình ngủ đi, tối hôm qua mình cũng không ngủ được."
Cố Nghiên Thu cự tuyệt: "Mình tự ngủ được, ban ngày ban mặt, mộng du gì chứ."
Trình Quy Diên đề cao giọng nói: "Dựa theo thời gian quốc nội, bây giờ là buổi tối."
Cố Nghiên Thu đã đóng cửa lại, thuận tay khóa trái.
Trình Quy Diên bị đoạt mệnh liên hoàn call gọi vào di động, lúc bắt máy, lại nghe được tiếng khóc nức nở "Thực xin lỗi".
Trình Quy Diên: "......"
Trình Quy Diên cúp ngay lập tức, thuần thục mà kéo vào sổ đen, không bao lâu, một dãy số lạ lại gọi tới, Trình Quy Diên dứt khoát bật chế độ máy bay, hoảng hốt đi vào phòng ngủ của mình.
***
Lâm Duyệt Vi chờ Cố Nghiên Thu gởi ảnh chụp chính diện của Schrodinger cho nàng, tận đến lúc nàng ngủ thiếp đi cũng không thấy ảnh đâu, càng khẳng định Cố Nghiên Thu đang cùng bạn gái nói chuyện yêu đương.
Nàng muốn quấy rầy Giang Tùng Bích, nhưng sáng sớm hôm nay Giang Tùng Bích cũng từng nói, cho dù cô có nói khô cả họng, lần sau Lâm Duyệt Vi gặp lại đối phương thì vẫn sẽ không biết cố gắng mà luân hãm, hơn nữa gọi cho Giang Tùng Bích nàng cũng không biết nên nói gì, nàng chỉ có thể triền miên trong suy nghĩ của chính mình.
Yêu đương không thể nói đạo lý, yêu thầm một người cũng vậy. Lâm Duyệt Vi biết rất rõ ràng vì sao nàng không thể bình thường như mọi khi, bởi vì trong lòng nàng đong đầy cảm xúc trái chiều.
Tối hôm qua còn xin nàng số 1 yêu thương, quay đầu đã cùng người khác chị chị em em, hừ.
Lâm Duyệt Vi ôm nỗi oán giận với Cố Nghiên Thu mà ngủ, quyết định lưu lại hết chuyện không vui đêm nay, tuyệt không kéo dài qua đêm.
Sáng sớm ngày hôm sau, mãn huyết sống lại, hôm nay sẽ có buổi thử kính cho vai phụ trong một bộ phim chiếu mạng, nàng muốn đi tham gia.
Lâm Duyệt Vi có lưu lượng, tuy rằng công ty không coi trọng nàng, nhưng tiết mục nàng tham gia năm nay là gameshow nổi theo cấp hiện tượng, cho dù sau khi tiết mục kết thúc thì như từ đỉnh núi ngã xuống, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn con ngựa, những thí sinh bị đào thải bây giờ còn có thể kiếm được quảng cáo lớn nhỏ, thu nhập cũng ổn định, Lâm Duyệt Vi thì càng không cần phải nói, tóm lại cơ hội vẫn khá lớn, lúc nàng gọi điện thoại cho đạo diễn tự đề cử mình, đạo diễn còn ngốc ra một chút, cho rằng nàng là kẻ lừa đảo, tiếp theo bèn rất vui vẻ, nói hoan nghênh nàng tới.
Lâm Duyệt Vi chủ yếu muốn xem dựa vào đoàn làm phim có không đáng tin cậy không.
Địa điểm thử kính diễn ra ở một khu cao ốc cũ, rẽ trái rẽ phải, hơn nữa chỗ đậu xe cũng không dễ tìm, Lâm Duyệt Vi dùng hơn nửa ngày mới dừng được xe, suýt thì đến trễ.
Thử kính tổng thể có thể xem như thuận lợi, những người cùng nàng thử kính, không đẹp cũng không nổi bằng nàng, kỹ thuật diễn thì kẻ tám lạng người nửa cân, thậm chí Lâm Duyệt Vi còn có vẻ có thực lực hơn nhiều. Tiết mục 《 diễn viên luyện tập sinh 》 có tổng cộng 50 tuyển thủ nữ dự thi, không phải có xuất thân chính quy thì là ngôi sao nhí có thâm niên, Lâm Duyệt Vi là một trong số ít những người vừa không phải chính quy lại không có kinh nghiệm diễn kịch, đặc biệt là khi đào thải đến cuối cùng, tiến vào được đến trận chung kết đều là những thí sinh có kỹ thuật diễn xuất chúng, được chỉ đạo sư tán thưởng như học sinh khá giỏi, mà trong đám học sinh khá giỏi ấy, kỹ thuật diễn của Lâm Duyệt Vi lại có vẻ không hề tầm thường, thậm chí là rất nổi bật và vượt trội.
Lâm Duyệt Vi dám vào giới nghệ sĩ, là do tự tin vào thiên phú bẩm sinh này của mình, tuy không có thiên phú cao như những người khác, nhưng nàng tin tưởng cần cù bù thông minh, làm đâu chắc đấy, nàng sẽ không kém hơn so với những người khác. Lúc còn quay tiết mục, lão sư dạy nàng cũng từng nói qua, nàng không phải không có thiên phú, nhưng vì cất bước chậm hơn so với người ta, nên càng cần nàng phải nỗ lực nhiều hơn mới có thể đuổi kịp. Tham gia 《 diễn viên luyện tập sinh 》, Lâm Duyệt Vi thiếu chút nữa thì hoài nghi nhân sinh của mình, hạng nhất, hạng ba , còn có Thiệu Nhã Tư, kỹ thuật diễn thần tiên thật sự tồn tại sao?
Nói là tập huấn, nhưng có tập huấn cỡ nào cũng kém xa thành quả của những người có xuất thân chính quy, hay đã học tập mấy năm, Lâm Duyệt Vi tiến bộ rất nhanh trong một thời gian ngắn, nhưng vẫn chưa mau đến mức có thể khiến người dụi mắt nhìn lại, Lâm Duyệt Vi còn chưa kịp chứng minh chính mình thì tiết mục đã kết thúc.
Bây giờ đến nơi này thử kính, Lâm Duyệt Vi chợt phát hiện, hình như kỹ thuật diễn của nàng cũng không kém như vậy, tuy rằng giảm xuống khá nhiều nếu tham chiếu với trình độ của《 diễn viên luyện tập sinh 》, nhưng không thể nghi ngờ việc làm hôm nay đã rót cho Lâm Duyệt Vi một chút lòng tin. Đương nhiên, nàng còn chưa đến mức vì vậy mà tự phụ, nàng có bao nhiêu cân lượng, chính nàng thật sự hiểu rõ.
Đạo diễn tương đối vừa lòng, có lưu lượng có đề tài, lại có "Thực lực", tuy rằng nói chỉ tương đối, nhưng vẫn rất muốn nàng tham gia, còn hỏi khi nào có thể ký hợp đồng.
Lâm Duyệt Vi cảm giác đạo diễn có vẻ quá sốt ruột, nên hơi do dự. Thử kính ngoại trừ sự đồng ý của đạo diễn, còn phải xem ý kiến giám chế cùng biên kịch, cùng với một số nhà đầu tư, bây giờ lại đơn sơ như vậy thì thật đáng nghi. Lâm Duyệt Vi bèn hỏi thêm một ít vấn đề chi tiết về đoàn phim, trang phục, địa điểm quay chụp, thì đạo diễn đối đáp trôi chảy, mặt đầy hồng quang.
Lâm Duyệt Vi hơi suy tư, nàng nói nàng có công ty quản lý, tự mình nhận chỉ sợ không được tốt lắm, cần phải thương lượng lại với người đại diện một chút. Đạo diễn bèn đáp ứng, hơn nữa còn rất nhiệt tình kéo nàng đến đoàn làm phim giới thiệu, tuy vẫn chưa tuyển đủ người.
Lâm Duyệt Vi về nhà gọi điện thoại cho người đại diện Trần Huyên, nói tới chuyện nàng vừa đi thử kính.
Trần Huyên nói: "Bây giờ tôi rất bận, tối nay trả lời, được không?"
Lâm Duyệt Vi còn có thể nói gì, chỉ có thể nói được.
Chờ một ngày dài tới tận buổi tối, rồi chờ từ buổi tối tới tận sáng ngày thứ hai, Trần Huyên mới gọi điện thoại tới, nói: "Tôi xem xét rồi, đoàn phim này không ổn, không thể nhận."
Lời ít mà ý nhiều, ý tứ hết sức rõ ràng minh bạch.
Lâm Duyệt Vi cơ hồ muốn nói một câu: Chị nói không thể nhận, nhưng chị có cho em cơ hội nào để nhận đâu, cho dù chỉ là một cơ hội thử kính.
Lâm Duyệt Vi nói: "Vậy em phải từ chối sao?"
Trần Huyên nói: "Ừm, từ chối đi."
"Ừm." Lâm Duyệt Vi thử thăm dò hỏi một câu: "Trần tỷ, gần đây có quảng cáo nào thích hợp cho em không, em ở nhà, có chút......"
Trần Huyên dùng giọng mũi trả lời "Ừm", nói: "Có mấy cái quảng cáo, nhưng đều rất low, nên không cho em."
"Vậy......"
"À xin lỗi, tôi phải qua hải quan." Trần Huyên đánh gãy lời nàng.
"...... Lên đường bình an."
Lâm Duyệt Vi ôm đầu gối ngồi ở trên giường một lát, thanh tỉnh đầu óc, rời giường rửa mặt, đánh răng xong, thì nhìn vào gương mà thở dài.
Nàng ở bên ngoài chạy cả ngày, buổi tối trở về cặp đùi đều mỏi đến muốn rụng xuống, vừa ngồi xuống bàn cơm, đã bắt đầu dùng notebook viết tổng kết. Sau khi nàng tổng kết xong, thì tắt tất cả đèn, kéo bức màn xuống, mở TV trong phòng khách lên, diễn lại một vài phân đoạn của tiền bối.
Hôm nay Cố Nghiên Thu màng giày thể thao, bước chân khá nhẹ nhàng, cô không lái xe, chỉ kêu taxi ngừng ở bên ngoài tiểu khu, rồi đi bộ vào nhà.
Lâm Duyệt Vi diễn đến hăng say, bất thình lình tất cả chung quanh đều bừng sáng, Cố Nghiên Thu đang đứng trước cửa mở to mắt kinh ngạc.
Hai người nhìn nhau, hai giây sau, Lâm Duyệt Vi vội kéo vạt áo xuống, cùng hai tay che trước ngực: "Chị......"
Cố Nghiên Thu đỏ hồng tới mang tai, giấu đầu lòi đuôi mà xua tay giải thích: "Cái gì chị cũng chưa thấy."
Tác giả có lời muốn nói:
Lại thêm một nhân vật có tên, nhân vật muốn có tên thì không dễ dàng đâu nha~
Đoán xem Lâm tiểu thư diễn lại siêu kinh điển nào, mọi người đều biết, ai đáp đúng đầu tiên có thưởng~
Esley: Diễn gì phải lột đồ ghê vậy nhỉ =)) chẳng lẽ là JAV *đỏ mặt* (Tối rảnh es sẽ bù chương kế, cơ mà để xem tình hình nhé mọi người)
Danh Sách Chương: