Giống như điện giật
Xe mới vừa dừng lại, Lâm Duyệt Vi đã xuống trước, dùng sức mà đẩy tung cửa xe ra.
Cố Nghiên Thu không dám trêu chọc nàng, lặng lẽ đi theo phía sau, cự ly khoảng cách giữa cô và Lâm Duyệt Vi tầm bảy tám mét. Lâm Duyệt Vi đi đến cổng lớn, bất ngờ quay đầu lại, vì bóng đêm che lấp mà nàng không phát hiện ra cô.
Một ngọn lửa không tên bất ngờ dấy lên trong lòng nàng, cộng thêm ngọn lửa ban nãy của tài xế, hai ngọn lửa hòa vào nhau, thiêu đến ngũ tạng lục phủ của nàng muốn hoá thành than, gân xanh trên huyệt Thái Dương cũng nổi hết cả lên.
"Lâm tiểu thư?" Một bóng người thon dài khẽ tiến tới từ sau tàn cây, vẫn là giọng điệu nhàn nhạt quen thuộc, "Sao đột nhiên dừng lại?"
Lửa giận trong lòng Lâm Duyệt Vi bị đốt căng tròn thành một quả khí cầu bất chợt bị chọc thủng một cái, suy nghĩ cũng theo đó mà bay loạn, tận đến khi nàng kịp phản ứng lại, thì lửa giận đã tiêu tán đi đâu mất.
"Không có gì, xem chị có theo kịp hay không thôi."
"Theo kịp, tiếp tục đi đi."
Hai người lúc này duy trì cự ly khoảng hơn hai thước, gió đêm lạnh lẽo kéo tới, thẳng một đường không nói gì mà vào nhà.
Lâm Duyệt Vi khom lưng đổi giày trước, rồi gật gật đầu nói, "Tôi về phòng."
Cố Nghiên Thu: "Ừm, ngủ ngon."
Lâm Duyệt Vi nhất thời lanh mồm lanh miệng nói: "Sao chị biết tôi sẽ ngủ?" Tuy rằng nàng sự thật tính vào phòng thì không ra nữa.
Tám cơn gió ập tới Cố Nghiên Thu cũng không nhúc nhích, bình tĩnh mà nhìn vào mắt nàng, nói: "Không biết, Lâm tiểu thư muốn ngủ lúc nào thì ngủ lúc ấy, chỉ là nói sớm, không ai quy định chúc ngủ ngon chỉ có thể nói một lần."
"Chị......" Lâm Duyệt Vi nhìn chằm chằm cô một lúc lâu, trong mắt bắt đầu tuôn ra thiên ngôn vạn ngữ, cuối cùng chỉ quy thành hai chữ, được thôi, "...... Ngủ ngon."
Cố Nghiên Thu gật đầu, khóe môi điểm một chút ý cười ôn nhu.
"Ngủ ngon, Lâm tiểu thư."
Lâm Duyệt Vi hơi sửng sốt như bị điện giật, xoay người cũng không quay đầu lại mà lên lầu, tuy bước đầu tiên đã giẫm vào khoảng không, khiến nàng hơi chúi về phía trước, vội nắm lấy thành cầu thang ổn định thân hình, làm bộ như không có việc gì phát sinh mà tiếp tục đi về phía trước: "Tôi hẹn nhiếp ảnh gia rồi, ngày mai buổi sáng 9 giờ, đừng ngủ nướng."
Cố Nghiên Thu đứng trong huyền quan [1] nhìn bóng dáng nàng biến mất ở chỗ ngoặt, cười khẽ lắc đầu.
Rõ ràng vẫn là một cô bé, đương nhiên sẽ cố tỏ ra ngạo kiều, chính cô cũng vậy, việc gì phải cùng nàng tính toán chi li chứ.
Có lẽ do hai ngày nay thả lỏng quá mức đi? Cố Nghiên Thu cúi xuống nhìn về phía Phật châu trên cổ tay, vẫn không nhúc nhích mà chăm chú nhìn trong chốc lát, bỗng chốc cô gắt gao nắm chặt lòng bàn tay, môi mang hơi lạnh, nhấc chân bước nhanh lên lầu, đóng cửa phòng lại.
[1]Huyền quan là khu vực tính từ cửa chính vào phòng khách. Đây là nơi làm giảm những xung đột từ bên ngoài vào trong nhà và cũng là nơi bảo vệ sinh khí bên trong của ngôi nhà. Huyền quan là con đường mà các luồng khí phải đi qua trước khi vào nhà. Hiểu nôm na như phần hành lang trong nhà vậy.
***
Sáng sớm hôm sau.
Cố Nghiên Thu từ tủ lạnh lấy ra một bao bánh mì nướng, ngẫm nghĩ một chút, vì tránh khiến vị đại tiểu thư trên lầu kia lại tức giận lần nữa, cô quyết định dò hỏi nàng xem có muốn cùng cô ăn sáng hay không trước.
Cô tính nhắn tin hỏi Lâm Duyệt Vi, mới phát hiện bản thân không hề có bất kỳ phương thức liên hệ nào với đối phương, rơi vào đường cùng đành phải đi tới trước cửa phòng nàng, nhẹ nhàng mà gõ gõ cửa.
"Lâm tiểu thư?"
Cọc cọc cọc.
"Lâm tiểu thư?"
Kêu hai lần rồi mà không đáp, rất có thể còn đang ngủ, Cố Nghiên Thu do dự một lát, đành thả tay xuống, xoay người tính rời đi, trong lòng thầm tính toán, hay là cứ làm hai phần trước, nếu nàng tỏ ra là muốn ăn, thì có thể nói với nàng trong phòng bếp có bữa sáng, nếu không thì, quên đi.
"Cố tiểu thư? Có chuyện gì sao?"
Vào lúc này, sau lưng cô lại truyền đến giọng Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi: "Xin lỗi, vừa mới rửa mặt, không nghe được tiếng gõ cửa."
Cố Nghiên Thu quay lại, nho nhã lễ độ mà nói: "Không sao, tôi tới hỏi em, bữa sáng có cần giúp em chuẩn bị một phần hay không?"
"Cảm ơn, không cần, tôi tự mình làm." Lâm Duyệt Vi giơ tay vén một lọn tóc lên, tuy nụ cười ôn nhu tú uyển, nhưng trong vô thanh vô tức lại kéo xa khoảng cách giữa hai người.
Cố Nghiên Thu đương nhiên cảm nhận được sự lãnh đạm nàng cho mình -- loại lãnh đạm này không phải là vẻ lãnh đạm của ngày hôm qua, mà xuất phát từ nội tâm không muốn cùng cô có bất luận giao tiếp gì, hoàn toàn không để bụng và rất lạnh nhạt, rất khéo, trải qua một đêm bình tĩnh, hai người đã đồng nhất ý nghĩ, Bồ Tát bằng đất sét qua sông, khó giữ nổi thân[2], hà tất lại kéo một người cùng xuống nước.
[2]độ chính mình còn chưa được, làm sao quý vị độ người khác?
"Ừm, vậy tôi xuống lầu." Vậy em nhớ ăn sáng, những lời này Cố Nghiên Thu chỉ đành nuốt xuống, tránh lại gây nên hiểu lầm.
"Lát nữa tôi sẽ xuống."
"Ừm."
Ăn bữa sáng cùng ăn nhưng hai người lại mỗi người một góc bàn, Lâm Duyệt Vi tự hâm nóng sữa bò, ăn cùng bánh quy, Cố Nghiên Thu thì ăn bữa sáng kiểu Tây giản dị, phối cùng cà phê, tinh khiết và thơm nồng đậm. Lâm Duyệt Vi nhìn đến những thứ đó xong, thì trong lòng không khỏi hiện ra một ý nghĩ: Xem ra bữa sáng hôm qua chị ta xác thật đã vì nhân nhượng mình mà nấu cháo.
Nếu không có khế ước hôn nhân này, nếu gặp được một người như Cố Nghiên Thu trong cuộc sống một cách bình thường, Lâm Duyệt Vi khẳng định sẽ không cùng đối phương phân ranh giới rõ ràng như thế, ít nhất cũng sẽ không chủ động kháng cự, thuận theo tự nhiên nói không chừng sẽ trở thành bạn tốt.
Lại nói tiếp vì sao nàng cự tuyệt như thế, ở đây có hai lý do, đầu tiên là bởi vì mẹ nàng, cuộc hôn nhân này do chính nàng mẹ thúc đẩy, bà ngày thường làm mệnh phụ phu nhân quá nhàn nhã không chịu nổi, từ khi nàng lớn đến bây giờ đã không ngừng khuyến khích nàng nhận thức bất kỳ đoạn "Hảo nhân duyên" nào, nếu nói giống như TV, tiểu thuyết thì cũng không phải là loại thái độ cường ngạnh gia trưởng, mà cứ lải nhải, lải nhải đến mức màng nhĩ Lâm Duyệt Vi muốn kết kén, vậy nên khi bà Lâm giới thiệu với nàng về cuộc hôn nhân này, nàng đã bắt đầu có ác cảm, cùng người lạ thân cận giống như phản cảm bị người an bài sắp đặt.
Chỉ là nếu như đã phản cảm, vì sao còn phải đáp ứng cuộc hôn nhân này, thứ nhất là vì báo ân, thứ hai là vì khi xong hết mọi chuyện, kết cũng đã kết rồi sẽ không cần nghe mẹ nàng lải nhải nữa, hơn nữa đây cũng là độ tuổi nàng muốn ra ngoài tự lập -- giai đoạn trước mắt xác thật là như thế, mẹ nàng có thể sẽ sợ quấy rầy "thế giới hai người" nên số lần quấy rầy nàng đại thể được giảm bớt, giúp Lâm Duyệt Vi tĩnh tâm không ít, càng khiến nàng vui mừng chính là, đối tượng kết hôn thoạt nhìn là một người vừa đáng tin cậy, mà tính lại còn lãnh đạm, cũng không có tâm tư dây dưa cùng nàng, quả thực là vô cùng tốt. Đương nhiên, giờ này khắc này, nàng còn không biết người mẹ nhàn rỗi kia của nàng trong tương lai sẽ còn bày ra rất nhiều chuyện.
Về phần nguyên nhân thứ hai, chính nàng cũng không xác định được,trong thâm tâm âm thầm đem ý niệm này giấu xuống đáy lòng.
Lâm Duyệt Vi suy nghĩ đến thất thần, không ý bị bánh quy làm sặc, uống ừng ực mấy ngụm sữa bò, khiến ngón tay Cố Nghiên Thu khẽ run một chút, không nhúc nhích, trầm mặc mà nghe tiếng nàng ho khan.
Lâm Duyệt Vi hít thở đều, nhìn thoáng qua Cố Nghiên Thu đang cách nàng cả một cái bàn dài, động tác đối phương dùng bữa vẫn thong dong ưu nhã, một chút tì vết cũng đều không có, hay cho một cục diện không quan tâm lẫn nhau.
"Tôi ăn no rồi." Lâm Duyệt Vi cũng là một người cẩn thủ lễ nghi trên bàn ăn, cầm ly đứng lên thông báo.
Cố Nghiên Thu gật gật đầu.
Cô dùng dư quang quan sát động tĩnh trong phòng bếp, khi đối phương cầm ly lên đi rửa, cô đã nhìn nàng, để biết giữa hai người không có bất luận ánh mắt giao lưu nào.
***
Tách --
"Chú rể, không phải, cô dâu, cũng không phải, Cô Lâm...... Cố, cô có thể dựa vào cô Lâm đây gần hơn một chút được không?"
Ở phòng chụp hình cưới, nhiếp ảnh gia nói với hai cô dâu.
Lâm Duyệt Vi: "Tôi họ Lâm, kêu tôi hay kêu cô ấy?"
Nhiếp ảnh gia cẩn thận phân biệt một hồi rồi lên tiếng: "Là cô đó."
Lâm Duyệt Vi: "Tôi họ Lâm, nhớ kỹ dùm đi, cứ hét lên bên trái bên phải thì ai mà biết."
Lâm Duyệt Vi hoài nghi nhiếp ảnh gia có chứng mù mặt, không biết đã là lần thứ mấy kêu sai tên hai người, cái gì mà nhiếp ảnh gia nổi tiếng? Có phải mẹ nàng lại tính hố nàng hay không đây.
Nhiếp ảnh gia: "Cô Cố này, xin cô tin tưởng kỹ thuật của tôi. Cô có thể vũ nhục mắt nhìn của tôi, nhưng không thể vũ nhục trình độ của tôi."
Lâm Duyệt Vi cũng lười sửa nói: "Được được được, nhanh chụp đi."
Nhiếp ảnh gia: "Vậy cô làm ơn dựa sát một chút."
Lâm Duyệt Vi theo lời tới gần một chút, để mỗi một hơi thở đều tràn ngập mùi trầm hương u nhạt trên người Cố Nghiên Thu, nàng dời nửa người xa một chút, nhiếp ảnh gia lại lên tiếng: "Cô Lâm này, tôi không kêu sai rồi nhé, cô đừng cứ hóp ngực khom lưng như vậy chứ, chụp ảnh cưới, chứ không phải chụp poster phim kinh dị đâu, lão bà của cô lại không phải quỷ."
Lâm Duyệt Vi bị anh ta chọc đến mắc cười, tiện đà dịch về phía trước để mắt thường cơ hồ không thể thấy nổi một centimet, trưng cầu ý kiến của nhiếp ảnh gia: "Như vậy được chưa?"
Nhiếp ảnh gia: "......"
Lâm Duyệt Vi lảo đảo: "Này này này."
Lưng Cố Nghiên Thu nóng lên, cả người Lâm Duyệt Vi đã dán lên người cô, đương nhiên, nàng không phải tự mình dán lên, mà là bị nhiếp ảnh gia mạnh mẽ đẩy tới, nhiếp ảnh gia thở dài: "Được rồi cố lên, cứ cười tươi lên đi cô Lâm."
Cố Nghiên Thu vờ như không cảm giác được cơ thể Lâm Duyệt Vi đang dán trên lưng mình, quả tim trong lồng ngực lại đập nhanh hơn, Lâm Duyệt Vi cũng làm như không phát sinh chuyện này, cứ như đơn giản chỉ bị hành động đường đột của nhiếp ảnh gia dọa mất hồn, chứ không phải bởi vì thứ gì khác.
Có một bước thân mật tiếp xúc này, những cảnh chụp tiếp theo liền dễ dàng hơn nhiều, mặt dán mặt gì cũng có thể chịu làm, chỉ cần không hôn môi, Lâm Duyệt Vi đều làm rất thành thạo, tuy rằng mỗi lần đều phải do nhiếp ảnh gia thúc giục bằng đủ mọi cách.
Đâu đó đã xuất hiện một cơn sóng ngầm tiềm ẩn mà chỉ có đương sự mới có thể cảm nhận được.
"Hô." Lâm Duyệt Vi thở phào, nói, "Rốt cuộc chụp xong rồi."
Nghe vậy pho tượng Phật đang khép hờ đôi mắt với đôi tay không nhanh không chậm mà lần Phật châu Cố Nghiên Thu cũng đảo mắt nhìn qua Lâm Duyệt Vi rồi nhẹ nhàng gật đầu một cái.
Lâm Duyệt Vi lần đầu tiên chụp ảnh cưới, nếu nói một chút cảm xúc cũng không có thì không có khả năng, cho dù không hứng thú với người cùng chụp với mình nhưng nàng cũng rất muốn thấy bản thân khi mặc áo cưới trông thế nào, vậy mà Cố Nghiên Thu hoàn toàn không thèm để ý, biểu tình đạm nhiên, khiến nàng đột nhiên giảm bớt hào hứng.
Nhiếp ảnh gia là một Hoa kiều sinh sống đã lâu ở nước ngoài, nhìn thấy thành phẩm rất đẹp, hưng phấn đến mức liên tục dùng tiếng mẹ đẻ cảm thán.
Nhiếp ảnh gia: "Cô Cố, cô Lâm, thật sự rất tuyệt, hai người muốn tới xem một chút không? Thuận tiện chọn một kích cỡ để rửa ảnh luôn? Tôi sẽ gọi người xử lý."
Cố Nghiên Thu: "Lâm tiểu thư, em quyết định đi."
Chị ta vậy mà không thèm nhìn lấy một lần ?!?
Nhận thấy được chuyện này, Lâm Duyệt Vi từ giảm bớt hào hứng trở nên phản cảm, nói: "Chị quyết định đi, ảnh nào nên dùng khung nào, chị có kinh nghiệm, làm thành một bộ ảnh, tôi chợt nhớ ra còn có chút việc, đi trước."
Cổ nhiếp ảnh gia dài ra nhìn bóng dáng nàng bước nhanh mà đi mất : "Ơ này?"
Cái quái gì vừa xảy ra vậy?
Cố Nghiên Thu: "Xin lỗi." Cô móc từ bóp ra một quyển sổ ghi chép cùng một cây bút, nhanh chóng viết xuống một dãy số, xé tờ giấy ra rồi nhét vào trong tay nhiếp ảnh gia , "Đây là số di động của tôi, khi nào có ảnh thì gởi sang cho tôi."
Dứt lời liền vội vàng đi theo.
"Ơ này." Chỉ còn lại nhiếp ảnh gia trong cơn gió hỗn độn, anh ta chụp ảnh nhiều năm như vậy, chưa từng gặp qua cặp đôi nào như thế này, có chỗ nào giống kết hôn rồi chứ?!? Chẳng khác gì hai người xa lạ, nói cách khác, anh ta cảm thấy hai người trông rất giống nhau, nếu không anh cũng không kêu nhầm tên.
Anh ta cúi đầu nhìn dãy số trên tờ giấy, hậu tri hậu giác mà hô: "Này đáng ra phải cho Weibo chứ, bây giờ còn ai nhắn tin chay nữa chứ?!?"
Hai người đã sớm đi không thấy bóng dáng.
"Lâm tiểu thư ---" Cố Nghiên Thu đuổi kịp Lâm Duyệt Vi là lúc đối phương mới vừa bắt được một chiếc taxi ven đường.
Lâm Duyệt Vi nhíu chặt mày, nhưng đuôi chân mày lại nhẹ nhàng cong lên cao một chút, khóe môi muốn cười mà không thể cười, dùng ngón tay nhéo nhéo hai má mình, quay cửa kính xe xuống, lộ ra một vẻ mặt vô cảm, hỏi: "Có chuyện gì? Hôm nay tôi thật phải về nhà, không thể ở cùng chị được."
"Em quên túi." Cố Nghiên Thu giơ túi lên trước cửa kính xe.
"...... Cám ơn Cố tiểu thư." Lâm Duyệt Vi mài mài răng hàm của mình, gân xanh trên thái dương đang nhảy tại chỗ lấy đà, "Lái xe!"
Cố Nghiên Thu bị khói xe taxi phun đen mặt.
Cố Nghiên Thu: "???"
~~
Esley: Tội Cố tỷ bị cho ăn khói oan, cũng không biết mình đã làm gì mà bị cho ăn khói =))
Danh Sách Chương: