Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:




Cố Nghiên Thu: "Ý là chị vẫn còn độc thân."

"......" Lâm Duyệt Vi vòng tay đến sau eo, nhẹ nhàng kéo tay Cố Nghiên Thu ra, "Xin lỗi, là do em hiểu lầm."

"Em nghe ai nói chị có bạn trai?" Đã tới nước này, Cố Nghiên Thu thật sự muốn hỏi cho rõ ràng, cô không qua lại với ai, không đi làm thì chỉ ở nhà, nếu nói cô có bạn trai hay bạn gái thì đều là lời nói vô căn cứ.

Sau khi cùng Cố Nghiên Thu kéo ra khoảng cách an toàn, ngồi xuống một chiếc ghế sô pha khác Lâm Duyệt Vi làm bộ nghiêng thân đi ngắm nhìn những tán đại thụ ngoài, nói, "Không biết nghe ai nói, em quên mất rồi."

Lâm Duyệt Vi lời này căn bản không chịu cân nhắc, ngoại trừ hai lần đi hoạt động, cùng với trận chung kết cuối cùng, sinh hoạt giữa hai người căn bản không có quá nhiều liên quan, càng đừng nói đến chuyện hai người có thể đồng hiểu rõ nhau.

Cố Nghiên Thu chậm rãi lần tràng hạt trong tay, mặt trầm như nước, hỏi: "Vậy em nghe nói ai là bạn trai của chị?"

"Àh," Mắt Lâm Duyệt Vi nhanh chóng lướt qua chỗ cô, nói, "Lâm Chí đi, anh ta thường xuyên đi theo bên cạnh chị."

"Đó là thư ký của chị."

"Thư --" Hóa ra chỉ là thư ký, Lâm Duyệt Vi mừng thầm, môi giật giật, nhẹ nhàng bâng quơ mà nói, "Thì ra là thư ký a, trông anh ấy cũng soái lắm, em hiểu rồi." Tối hôm qua Lâm Chí ở trong lòng nàng vẫn còn nửa tin nửa ngờ, hiện giờ rốt cuộc biết rồi.

"Soái sao?"

"Soái a."

"Cậu ta có bạn gái rồi." Cố Nghiên Thu nói.

"......" Lâm Duyệt Vi nhìn cô nói, "Anh ta có bạn gái hay chưa liên quan gì tới em, em cũng đâu có thích anh ta."

Cố Nghiên Thu: "Hôm qua lúc gặp Giang Tùng Bích, em ấy tính đùa giỡn với Lâm Chí, chị chỉ thuận miệng nhắc nhở một chút, không có ý gì khác."

Lâm Duyệt Vi: "Đa tạ nhắc nhở."

Bà Lâm làm mặt quỷ nói: "Nếu hai đứa đều độc thân, nếu không hay là thử một chút?"

Lâm Duyệt Vi chém đinh chặt sắt mà nói: "Không có khả năng."

Cố Nghiên Thu không thể nề hà mà cười.

"Cố tiểu thư, em không phải nói chị không tốt, chỉ là ước định trước đó của chúng ta, em phải tuân thủ hứa hẹn." Lâm Duyệt Vi bận tâm cảm thụ của Cố Nghiên Thu bèn nói trước một câu, lúc sau liền lôi bà Lâm đi, hai mẹ con thầm thì nói nhỏ.

"Mẹ, mẹ có thể không trộn lẫn chuyện này hay không?" Lâm Duyệt Vi biết mẹ nàng ôm tâm tư tác hợp hai người, nhưng nàng không biết mẹ nàng có thể tác hợp đến nước này, quả thực vô khổng bất nhập[1].

[1] chỗ nào cũng muốn nhúng tay vào

"Mẹ trộn lẫn gì chứ?"

"Mẹ làm vậy con rất khó ở," Lâm Duyệt Vi nói, "Bỏ mặc cảm xúc của con đi không sao, nhưng vừa rồi mẹ ngáng chân con, làm con té vào lòng người ta, mẹ không cảm thấy sẽ khiến chị ấy xấu hổ sao?"

"Không có a." Bà Lâm cảm thấy Cố Nghiên Thu còn rất vui.

"Người ta xấu hổ là xấu hổ ở trong lòng đó, mẹ nhìn ra được sao? Cố Nghiên Thu không nói là bởi vì rộng lượng, mẹ không thể bởi vì người khác rộng lượng mà được một tấc lại muốn tiến một thước đi. Là ai từ nhỏ đến lớn giáo dục con phải hiểu được cách tôn trọng người khác, chính mình không muốn, thì đừng đẩy cho người khác."

Bà Lâm nghẹn lời một lát, "Được rồi được rồi, mẹ sai rồi được chưa?"

"Biết sai rồi vậy có sửa đổi không?" Lâm Duyệt Vi khoanh tay trước ngực, híp mắt nhìn mẹ.

"...... Sửa sửa sửa." Bà Lâm không có chỗ trốn, ủy khuất mà nói.

"Mẹ à." Như thế nào đi nữa thì Nhiễm Thanh Thanh cũng là mẹ nàng, Lâm Duyệt Vi chỉ có thể bất đắc dĩ mà bổ sung nói, "Lần sau đừng tái phạm nữa."

"Con nói trước đó có ước định là gì đấy?"

"Bí mật của bọn con."

"Ai nha, bí mật cơ đấy." Bà Lâm ý vị thâm trường, Lâm Duyệt Vi không ăn kích tướng cũng không ăn nói bóng nói gió, trực tiếp không để ý những lời này, nói: "Nhớ kỹ mẹ hứa rồi, đừng vậy nữa, không được sự đồng ý của con không được kêu người ta qua đây ăn cơm."

Bà Lâm bắt được điểm mù: "Nếu con đồng ý thì sao?"

Lâm Duyệt Vi ngừng lại, suy nghĩ rồi nói: "Rồi nói sau, con về chỗ, để khách chờ lâu không tốt."

Bà Lâm nhìn bóng dáng Lâm Duyệt Vi, chớp cũng không chớp mắt, đột nhiên sinh ra một chút trực giác kỳ diệu, phản ứng này của Lâm Duyệt Vi hoàn toàn khác trước đây, nếu đổi lại là trước đó, Lâm Duyệt Vi khẳng định sẽ không chút nghĩ ngợi liền cự tuyệt, bây giờ lại trả lời "Rồi nói sau" ? "Rồi nói sau" còn không phải có ý rằng có dịp gặp lại sao?

Trâu không uống nước không thể đè đầu trâu xuống được, trâu muốn uống nước thì hoàn toàn ngược lại. Bà Lâm nghĩ nghĩ, quyết định để lại không gian cho hai đứa nhỏ, lén lút lui về phòng mình.

Lâm Duyệt Vi nhìn thời gian hiển thị trên di động, nàng đã ngồi ở đây qua mười phút, nàng cúi đầu chơi di động cũng đã chơi hết mười phút, mẹ vẫn không xuất hiện.


Cố Nghiên Thu cũng giống nàng, ngay cả tư thế cũng chưa đổi lần nào.

Mỗi lần hai người ở bên nhau, không phải trò chuyện ngượng ngùng, thì cũng là ngượng ngùng trò chuyện. Lâm Duyệt Vi đứng lên, tránh đi không khí càng thêm xấu hổ, nói: "Em đi xem mẹ đang làm gì?"

Cố Nghiên Thu gật đầu.

Lâm Duyệt Vi đi đến cửa phòng mẹ nàng, gõ gõ cửa, bà Lâm ở bên trong nói: "Đừng gõ, ngủ trưa rồi."

Lâm Duyệt Vi quay về chỗ ngồi.

Cố Nghiên Thu hỏi: "Như thế nào?"

Lâm Duyệt Vi trả lời dựa trên tình hình thực tế: "Mẹ em đang ngủ trưa."

Cố Nghiên Thu lại hỏi nàng: "Em muốn ngủ trưa sao?"

Lâm Duyệt Vi có thói quen ngủ trưa, nhưng ở trong xưởng huấn luyện bốn tháng, không thể ngủ trưa còn phải thức đêm, cho nên có ngủ hay không cũng không sao cả. Nhưng Cố Nghiên Thu đang ở đây, xuất phát từ lễ phép nàng cũng không nên bỏ mặc đối phương một mình đi ngủ trưa.

"Không ngủ." Lâm Duyệt Vi nói, "Chị muốn ngủ sao?"

"Chị muốn ngủ trong chốc lát." Cố Nghiên Thu căng căng mí mắt, lộ ra nét ủ rũ.

Lâm Duyệt Vi sửng sốt, mém tí buột miệng thốt ra "Vậy chị mau về nhà đi ngủ đi", nàng nói: "Nhà em có phòng cho khách, nhưng lâu rồi không có ai dùng, nên vẫn chưa dọn dẹp."

Ý nàng là uyển chuyển mà cự tuyệt đối phương tiếp tục ở nhà nàng, miễn cho không khí xấu hổ giữa hai người tiếp tục.

Cố Nghiên Thu hơi hơi mỉm cười, nói: "Không sao, chị ngủ ở sô pha được rồi."

Nếu bà Lâm mà biết nàng để Cố Nghiên Thu ngủ trên sô pha, thì lỗ tai này của Lâm Duyệt Vi phỏng chừng sẽ bị vặn gãy, Lâm Duyệt Vi rối rắm chớp mắt, nói: "Hay chị tới phòng em ngủ một lát?"

Cùng lắm thì chờ sau khi Cố Nghiên Thu về nàng đổi một bộ ga giường mới cũng được.

Chuyện này hoàn toàn hợp tâm ý Cố Nghiên Thu , nhưng cô không thể biểu lộ quá rõ, bèn làm bộ làm tịch mà khách khí nói: "Này không thích hợp đi Lâm tiểu thư?"

"Có cái gì không thích hợp?" Nàng che che dấu dấu lòng không thoải mái, Lâm Duyệt Vi cảm thấy chính mình không đủ rộng lượng, bàn tay vung lên nói, "Hôm nay em mới về nhà, giường gối đều sạch sẽ, thoải mái hơn ngủ sô pha."

"Vậy làm phiền rồi." Cố Nghiên Thu gật đầu nói.

"Không phiền." Lâm Duyệt Vi dẫn Cố Nghiên Thu lên lầu, đi đến cửa phòng mình, vặn mở, đi vào trong, nói, "Vào đi."

Cố Nghiên Thu bước vào không gian riêng tư của Lâm Duyệt Vi.

Thật giống trong tưởng tượng của cô, đây chính là một khuê phòng của đại tiểu thư, tọa bắc triều nam[2], phòng rất sáng sủa. Làm người khác chú ý nhất là không chỗ nào là không có thỏ con Mashimaro, trên giường đồ dùng đâu đâu cũng là Mashimaro, gối ôm cũng là thỏ Mashimaro, trên chiếc kệ cổ ngoại trừ bày một số ngọc thạch, thì còn có vài vại chứa tiền tiết kiệm bằng sứ hình thỏ, bên cửa sổ trên bàn sách ống đựng bút chỗ nào cũng có.

[2] quay lưng về phía bắc, nhìn về phương nam

Lâm Duyệt Vi phủi phủi giường, quay đầu lại nói: "Cố tiểu thư."

Cố Nghiên Thu thu tầm mắt lại, nhẹ nhàng mà "Ừm" một tiếng. Lâm Duyệt Vi chú ý tới ánh mắt cô, hậu tri hậu giác mà nói: "Chê cười rồi."

"Không có, rất đáng yêu." Khóe môi Cố Nghiên Thu cong thành vòng cung nhu hòa.

Lâm Duyệt Vi hơi sững người, chợt cười nói: "Cố tiểu thư, sau này đừng tùy tiện nói người khác đáng yêu, chị như vậy dễ dàng khiến người khác hiểu lầm."

"Hiểu lầm chuyện gì?" Cố Nghiên Thu hiếu kỳ nói.

"Trước kia em từng thấy trên Weibo kết luận......" Lâm Duyệt Vi đang nói, bỗng nhiên dừng lại.

"Lâm tiểu thư?"

"Không có gì, đột nhiên quên mất muốn nói cái gì, có lúc lời đã treo ngoài miệng rồi lại quên mất." Lâm Duyệt Vi "Ha ha" cười hai tiếng. Nàng định nói, nếu bạn thực thích một người, mà không nghĩ ra được cụ thể vì sao, tỷ như xinh đẹp, tính cách tốt vân vân, thì thật ra dùng hai chữ "Đáng yêu" đã đủ rồi. Nhưng những lời nói này, khẳng định sẽ khiến hai người lâm vào xấu hổ, nên Lâm Duyệt Vi lựa chọn im miệng.

"Rất nhiều người như vậy." Cố Nghiên Thu thực nỗ lực muốn gợi đề tài mới, tiếp tục nói, "Chị nhớ rõ khi còn nhỏ làm bài tập, thường xuyên cầm bút trong tay, sau đó lại đi tìm bút khắp nơi."

Lâm Duyệt Vi: "Vậy thì chị thật ngốc ha ha ha."

Cố Nghiên Thu: "......"

Lâm Duyệt Vi thấy ánh mắt bất đắc dĩ của đối phương, bèn che miệng khụ một tiếng: "Xin lỗi."

"Không sao."

"Chị mau ngủ trưa đi," Lâm Duyệt Vi sợ nói thêm nữa thì sẽ lại nói bậy, thúc giục nói.

Cố Nghiên Thu đặt tay lên cổ áo mình.


Lâm Duyệt Vi: "Xảy ra chuyện gì?"

Cố Nghiên Thu lộ vẻ mặt khó xử nói: "Không biết Lâm tiểu thư có dư bộ áo ngủ nào không, chị mặc...... Ngủ không thoải mái."

Cô ám chỉ nội y, Lâm Duyệt Vi căn cứ ngữ cảnh tự động hiểu ra, rồi nhìn thoáng qua trước ngực cô...... Lâm Duyệt Vi lại khụ một tiếng, nói: "Có, nhưng em đã mặc rồi, đương nhiên đã giặt sạch sẽ, chị không để ý chứ?"

"Không ngại."

"Vậy để em lấy cho chị." Lâm Duyệt Vi đứng ở trước tủ quần áo, duỗi tay ra, đột nhiên dừng một chút, quay đầu lại nhìn thoáng qua, Cố Nghiên Thu vẫn dò xét trái phải. Lâm Duyệt Vi nhíu mi, cô ở nhà nàng ngủ trưa rồi còn mượn áo ngủ, sao không về nhà cho rồi?

"Lâm tiểu thư?" Nàng ngừng ở nơi đó quá lâu, Cố Nghiên Thu nhịn không được nói, "Không có cũng không sao, chị ngày thường ngủ ở văn phòng cũng không thay áo ngủ."

Lâm Duyệt Vi đã lấy áo ngủ ra, không phải nguyên bộ phim hoạt hoạ hệ liệt nàng hay mặc, mà là váy ngủ hở ngực ôm eo, vải lụa, sờ lên mát lạnh, đối với thời tiết hiện tại là hợp nhất.

"Chỉ có loại này, được chứ?" Lâm Duyệt Vi nói dối, tủ quần áo của nàng còn có quần đùi áo ngắn tay, tệ lắm cũng có áo thun dài.

"...... được."

Cố Nghiên Thu nhìn Lâm Duyệt Vi, Lâm Duyệt Vi dẫn cô vào toilet, nói: "Chị thay ở đây đi."

Lâm Duyệt Vi săn sóc mà đóng cửa lại dùm cô.

Cố Nghiên Thu đối nhìn váy ngủ đến khó xử, váy ngủ là thứ cô muốn, nhưng kiểu dáng lại không phải loại cô nghĩ, tiến cũng khó xử, lui cũng khó xử.

Sau khi Lâm Duyệt Vi đóng cửa lại, nàng đứng tại chỗ xoay một vòng, ngón trỏ giơ thành hình cây súng, không tiếng động bắn một phát vào cửa. Mặc kệ Cố Nghiên Thu là cố ý hay vô tình, dù sao nàng là cố ý. Từ lần trước nàng đã muốn nhìn một chút xem rốt cuộc Cố Nghiên Thu giấu dáng người gì sau lớp áo dài quần dài, hôm nay quả thực là trúng đích rồi.

Lâm Duyệt Vi dạo một vòng suy nghĩ, mà trong toilet vẫn không hề có động tĩnh gì, nếu không phải nàng vẫn luôn canh trước cửa, nói không chừng sẽ cho rằng Cố Nghiên Thu đã bay ra từ sớm. Lâm Duyệt Vi khóa điện thoại, giơ tay gõ gõ cửa, nghiêng tai dán lên trên cửa, hỏi: "Cố tiểu thư."

"Hả...... Đây." Vội vội vàng vàng có tiếng đáp trả.

"Xảy ra chuyện gì?"

"Không, không có gì."

Không có gì thì chị ta hoảng loạn như vậy làm gì? Lâm Duyệt Vi nói vọng vào kẹt cửa: "Thật sự không có gì sao? Thay xong chưa?"

"Xong rồi."

"Vậy chị ra đi, em sắp ngủ quên mất rồi."

Cố Nghiên Thu lề mà lề mề kéo mở cửa, lộ ra nét mặt nhẹ nhàng ai oán, Lâm Duyệt Vi muốn cười, nhưng trong lòng cũng thật sự tò mò: "Mau, ra đây, cho em xem một chút."

Cố Nghiên Thu mím môi, đi ra.

Hai mắt Lâm Duyệt Vi tỏa sáng.

Nàng luôn biết sau lớp quần áo dáng người của Cố Nghiên Thu rất tuyệt, nhưng lại không nghĩ tới lại có thể hoàn hảo tới vậy. Làn da cô so với khuôn mặt còn trắng hơn, Lâm Duyệt Vi đã sớm tính toán vào giới giải trí, luôn lấy tiêu chuẩn minh tinh đặt ra yêu cầu về chính mình, nàng cũng gặp qua không ít minh tinh, bất kỳ người nào cũng là một chọi một vạn, bảo dưỡng rất tốt. Cố Nghiên Thu là một trong số ít những người nàng từng gặp qua có thể so sánh cùng minh tinh.

Đầu vai mượt mà, xương quai xanh hình chữ nhất ( 一 ) trắng nõn, liếc mắt một cái nhìn qua liền cảm thấy rất trơn, như cốc sữa bò khi bé cô ghét nhất. Chôn giấu ở nơi sâu kín trong đáy mắt Cố Nghiên Thu là vẻ ngượng ngùng khó hiểu, biểu lộ ra giống như một đầm nước mát sâu trong núi, thanh tịnh u lãnh.

Băng cơ ngọc cốt, cốt nhục đều đình.

Trong đầu Lâm Duyệt Vi hiện ra hai câu này, suy nghĩ còn chưa kịp triển khai, đã thấy Cố Nghiên Thu giống như tránh né không kịp bước nhanh tới giường, dùng chăn che lấp chính mình.

Bộ dáng lo lắng, ngược lại khiến Lâm Duyệt Vi cảm giác như nàng muốn giở trò gì với cô. Nàng bỗng nhiên hiểu sai một chút, mới vừa rồi khi quét qua người Cố Nghiên Thu, hình như chỗ đó so với lúc mặc quần áo thoạt nhìn hình như lớn hơn một chút......

Một cổ nhiệt ý khó có thể nói rõ dâng lên từ đáy lòng, khiến Lâm Duyệt Vi không hiểu vì sao mà có chút miệng khô lưỡi khô.

"Ngủ ngon." Lâm Duyệt Vi bước nhanh ra khỏi phòng.

Cố Nghiên Thu: "......"

Trong phòng hoàn toàn an tĩnh lại, Cố Nghiên Thu ôm chăn ngồi ở trên giường, nghĩ đến mới vừa rồi hình như ánh mắt Lâm Duyệt Vi đã dừng trên người cô, bên tai chậm rãi nóng lên.

Cô phân biệt ngửi ngửi chăn cùng mùi vị quần áo, nghĩ đến đây hẳn là hương vị trên người Lâm Duyệt Vi, khiến hô hấp cô cũng nhanh hơn.

Cố Nghiên Thu lần tràng hạt nhanh trong lòng bàn tay.

...... Sắc tức là không, A di đà phật.

Lâm Duyệt Vi từ trên lầu trực tiếp đi xuống dưới lầu, nằm ở trên sô pha nghĩ lại chính mình. Nàng là một người đứng đắn, đối với Cố Nghiên Thu chỉ là tò mò, tuyệt đối không muốn làm gì.


Trước khi hôn nhân đồng tính được hợp pháp hóa mấy năm, tình yêu đồng tính vốn đã không có gì khác với dị tính, sau khi hợp pháp hóa thì càng không cần phải nói. Từ khi Lâm Duyệt Vi bắt đầu có ký ức, nàng đã đối với hai loại xu hướng giới tính này bảo trì thái độ tương đồng, giống nhau, chính nàng cũng không suy xét xem nàng rốt cuộc là nàng đồng tính, dị tính hay là song tính.

Hiện tại xem ra, nàng vô cùng có khả năng là đồng tính, ngắm thấy thân thể Cố Nghiên Thu còn đẹp hơn so với đàn ông.

Cô gái Cố Nghiên Thu này chắc chắn là ma quỷ, có một gương mặt ma quỷ luôn hấp dẫn nàng tới phát ngốc thì thôi đi, ngay cả dáng người cũng chỉ có ma quỷ mới có thể luyện ra.

Lâm Duyệt Vi vừa nhắm mắt đã nhớ ngay tới hình ảnh ban nãy, đành không nhắm mắt. Nàng sờ soạng bên cạnh một phen, sờ soạng vào khoảng không--

Di động của nàng đâu?

Lâm Duyệt Vi đứng dậy kiểm tra khắp phòng khách, sô pha, bàn trà, trên mặt đất, cuối cùng nhớ tới di động đã để quên ở trên lầu.

Lâm Duyệt Vi "Trời" một tiếng nhẹ nhàng, đành đi lên xấu hổ một lần.

Bỗng trên cầu thang truyền tới tiếng bước chân, Lâm Duyệt Vi nghiêng đầu nhìn qua.

Người tới đúng là Cố Nghiên Thu, trong tay cầm di động của nàng.

"Lâm tiểu thư, em quên mang theo điện thoại."

Lâm Duyệt Vi nói: "Cảm ơn, đã phiền chị giúp em mang xuống."

Chờ người lại đây không hợp lễ nghi, Lâm Duyệt Vi từ phòng khách đi về phía cầu thang, nàng phát hiện từ góc độ này ngước nhìn lên, chân Cố Nghiên Thu chân có vẻ còn thon dài hơn nữa, không khỏi lẫn tránh ánh mắt, đi đến gần mới dám nhìn Cố Nghiên Thu.

Lâm Duyệt Vi mở tay ra, Cố Nghiên Thu giao điện thoại cho nàng, lòng bàn tay hơi lạnh, nhẹ nhàng lướt qua lòng bàn tay Lâm Duyệt Vi.

Lâm Duyệt Vi nhịn xuống sự run rẩy rất nhỏ đến từ bản năng.

Cố Nghiên Thu không mở miệng, Lâm Duyệt Vi cũng không mở miệng.

Hai người cứ đứng như thế, đối diện lẫn nhau, để mặc hơi thở thuộc về đối phương quấn quanh trên người, rồi hòa lẫn vào nhau, phân không ra của ai với ai.

Cố Nghiên Thu tâm viên ý mã, bất động thanh sắc mà nuốt một ngụm nước miếng, nhẹ nhàng mở miệng: "Lâm tiểu thư."

"Huh?" Ánh mắt Lâm Duyệt Vi có chút mê ly, tầm mắt dừng trên cánh môi nhạt màu hé mở của cô, không dời mắt được.

"Chị......" Cố Nghiên Thu không biết từ lúc nào mà khoảng cách giữa hai người mỗi lúc một gần, hơi thở của cô thổi lên mặt Lâm Duyệt Vi, liếm lấy đôi môi khô ráo.

"Sông lớn hướng chảy về hướng đông a, bầu trời ngôi sao tham Bắc Đẩu a --" Lâm Duyệt Vi vừa chạm tay tới di động thì nó đã chấn động rồi bắt đầu kêu gào, bài ca《 hảo hán ca 》 kinh thiên động địa mà vang lên. Lâm Duyệt Vi luống cuống tay chân, mém tí đã quăng mất điện thoại, cuối cùng vẫn bắt được. Nàng không xem hiển thị cũng biết là ai-- nhạc chuông chuông 《 hảo hán ca 》được cài đặt dành riêng cho Giang Tùng Bích.

Lâm Duyệt Vi tiếp, cắn răng nói: "Cậu-tốt-nhất-có-chính sự."

Giang Tùng Bích: "???"

Giang Tùng Bích: "Mình quấy rầy chuyện tốt của cậu sao?"

Lâm Duyệt Vi: "Không có, làm gì có chuyện tốt nào, có chuyện thì mau nói, có rắm thì mau phóng."

Giang Tùng Bích nghe giọng nàng lạ lạ, không muốn nàng cúp máy, cũng không quên cơ trí, nói ngắn gọn: "Thì mình chỉ muốn hỏi một chút xem buổi chiều cậu có muốn đi ra ngoài dạo phố hay không?"

"Đi dạo phố?"

"Ờ."

"Dạo phố cái rắm!"

Giang Tùng Bích lau mặt, cách một chiếc điện thoại mà vẫn cảm thấy chính mình bị Lâm Duyệt Vi phun nước miếng đầy mặt.

"Không dạo thì thôi, tức giận gì chứ?" Giang Tùng Bích ủy khuất mà nói.

"Ngại quá, thất lễ rồi." Bên kia đầu dây truyền đến giọng Lâm Duyệt Vi.

Giang Tùng Bích nghe thấy nàng nói vậy, cằm mém tí thì rớt đụng đất, tâm nói người này nhân mô cẩu dạng [3] hay là nàng bị lãng tai, nhưng ngay sau đó cô liền nghe được một giọng nói quen thuộc: "Không sao."

[3] Nhân mô cẩu dạng (人模狗样): Mặt chó thân người hay thân chó mặt người, dùng để chỉ những người trông rất lịch sự nghiêm túc nhưng thật ra đang âm mưu suy tính gì đó.

Giang Tùng Bích: "!!!"

Giang Tùng Bích: "Cố Nghiên Thu ở bên cạnh cậu à?"

Lâm Duyệt Vi: "Bằng không thì sao?"

Giang Tùng Bích đại khái biết chính mình sai ở chỗ nào, hắc hắc cười nói: "Mình quấy rầy chuyện tốt của hai người à? Không ngờ không ngờ, hôm qua cậu còn nói dựa vào cái gì phải quan tâm người ta, hôm nay đã tương thân tương ái, đúng là lòng dạ nữ nhân như kim dưới đáy biển."

Di động phát âm không nhỏ, Lâm Duyệt Vi che microphone lại, vì lo lắng bị Cố Nghiên Thu nghe được, nàng bèn chặn Giang Tùng Bích: "Cậu đợi chút."

Nàng chợt buông di động hỏi Cố Nghiên Thu: "Vừa nãy chị muốn nói gì?"

Nàng nhớ mang máng đối phương đã nhích lại gần nàng, nói cái gì "chị" .

Bỏ lỡ cơ hội vừa rồi, không khí ban nãy đã không còn, Cố Nghiên Thu bèn giả ngu giả ngơ, xóa đi hết thảy những gì vừa phát sinh, nói: "Không nói chuyện gì, Lâm tiểu thư."

"Do em nhớ lầm sao?" Lâm Duyệt Vi cảm thấy kỳ quái vài giây.

"Em nhớ lầm, em nói chuyện điện thoại tiếp đi, chị lên ngủ trưa, buổi trưa tốt lành."

"Buổi trưa tốt lành."


Lâm Duyệt Vi lăm lăm mà nhìn theo cô lên lầu, quay đầu lại ngồi ở trên sô pha, đưa lưng về phía cầu thang, tiếp tục cùng Giang Tùng Bích trò chuyện, "Mới nói tới chỗ nào rồi?"

"Nói cậu cùng Cố Nghiên Thu đang làm gì?" Giang Tùng Bích đã dọn xong hạt dưa dưa hấu nước uống trên bàn trà, khiêu khởi bắt chéo chân, hảo hảo đề ra nghi vấn một phen.

"Không làm gì. Mẹ mình mời chị ấy lại đây ăn cơm trưa, chị ấy ở lại ngủ trưa."

"Nhà cậu có phòng khách có thể ở lại sao? Chị ấy ngủ ở chỗ nào?" Không hổ danh là khuê mật cùng Lâm Duyệt Vi cởi truồng lớn lên, trong một giây đồng hồ Giang Tùng Bích đã bắt được trọng điểm, "Không phải là phòng cậu đi? Không phải cậu có thói ở sạch sao? Chịu cho người ta ở ké á?"

"Đến lúc đó thay ga trải giường không phải là được rồi sao." Lời này của Lâm Duyệt Vi không nghi ngờ là cam chịu.

"Hiểu được." Giang Tùng Bích phát hiện dưa trong tay quả nhiên không đủ ăn, "Hai người tiến triển cũng nhanh quá ha." Đồng thời Giang Tùng Bích cũng không quên thân phận của mình, trộn lẫn nói, "Không phải cậu nói không có hứng thú với chị ấy à, không để cho mình truy sao? Mình tốt nghiệp rồi, dạo này dư nhiều thời gian lắm."

Lâm Duyệt Vi nói: "Mình, mình đang giúp cậu tra xét một chút hư thật, xem nhân phẩm chị ấy như thế nào."

Giang Tùng Bích: "Vậy cảm ơn ngài."

Lâm Duyệt Vi chột dạ nói: "Không cần cảm ơn, nên làm mà." Hôm nay nàng vừa nhìn thấy Cố Nghiên Thu mặc váy ngủ thì đã quên mất sự tồn tại của Giang Tùng Bích.

Giang Tùng Bích: "Thế người ấy nhân phẩm như thế nào ha? Cậu tra xét tới đâu rồi?"

"Cũng tạm thôi."

"Thế mình đây có thể tiếp tục theo đuổi?"

"......"

"Sao vậy?"

"Mình cảm thấy là......" Lâm Duyệt Vi ậm ừ một tiếng, nói.

"Cảm thấy cái gì, cậu nói đi."

"Mình cảm thấy cậu tốt nhất vẫn đừng nên theo đuổi chị ấy thì hơn."

"Vì sao chứ?"

"Mình có hỏi chị ấy, chị ấy nói hiện tại chị ấy không có tâm tư yêu đương, hơn nữa......" Lâm Duyệt Vi cố ý làm ra vẻ khó xử, nói, "Chị ấy bị lãnh cảm, khẳng định không thể thỏa mãn cậu."

Lâm Duyệt Vi bổ sung nói: "Trời sinh, loại căn bản trị không hết."

Giang Tùng Bích không phát ra tiếng, ôm bụng ở trên sô pha cười đến lăn lộn, Lâm Duyệt Vi không nghe được tiếng đáp trả, "Giang Tùng Bích?"

Giang Tùng Bích tựa hồ đã bị đại đả kích, hít hít mũi, diễn kịch phải diễn đến cùng, kiên định mà nói: "Không sao, mình tin tưởng mình có thể giúp chị ấy chữa khỏi. Chị ấy một ngày lãnh cảm, thì mình chờ một ngày, một năm lãnh cảm, thì mình bồi một năm, lòng mình vĩnh viễn kiên định."

"Nếu như là mười năm thì sao?"

Giang Tùng Bích nhún vai nói: "Vậy mình đành đi tìm người khác."

"......" Lâm Duyệt Vi biết ngay cô không phải loại người biết nhẫn nại, hướng dẫn từng bước nói, "Cậu xem như vậy có phải quá thừa thải không, chi bằng sớm từ bỏ, đau dài không bằng đau ngắn. Sau này rơi vào rồi, thì càng khó rút ra."

Giang Tùng Bích hiên ngang lẫm liệt nói: "Cậu đừng nói nữa, Phật nói, ta không vào địa ngục, ai vào địa ngục, địa ngục này để cho mình vào đi."

"Có thiên đường không vào, lại cứ thích đâm đầu vào địa ngục, có phải cậu rảnh quá rồi hay không? Hay là ăn chưa no hả?"

"Nhân sinh có đôi khi yêu cầu khiêu chiến cao độ, mình không sợ."

Nhưng mình sợ! Lâm Duyệt Vi nghĩ thầm.

"Sao cậu không nghe mình khuyên bảo vậy hả? Chẳng lẽ mình hại cậu hay sao?" Lâm Duyệt Vi nói đến miệng khô lưỡi khô.

"Mình biết cậu sẽ không hại mình, nhưng mình đã hạ quyết tâm, ai nói cũng vô dụng, trừ phi chị ấy có đối tượng, nếu không mình nhất định sẽ bám riết không tha mà theo đuổi tới cùng." Giang Tùng Bích ném di động ra xa, ăn một ngụm dưa hấu to, ăn đến đầy miệng toàn là nước dưa hấu.

Lâm Duyệt Vi đau đầu mà nhéo nhéo ấn đường, tưởng đã nghĩ ra biện pháp mới khiến Giang Tùng Bích biết khó mà lui.

Bỗng vai trái nàng bị vỗ vỗ nhẹ nhàng.

"Đừng nháo." Lâm Duyệt Vi nói. Nàng bỗng dưng toàn thân cứng đờ, quay đầu nhìn lại, Cố Nghiên Thu không biết đã quay lại tự lúc nào, ánh mắt phức tạp mà nhìn nàng.

Lâm Duyệt Vi khẩn trương nói: "Chị, chị đứng ở đây từ khi nào vậy?" Cầu trời phù hộ, chị ấy cái gì cũng chưa nghe thấy.

Cố Nghiên Thu yên lặng nhìn nàng, biểu tình thoạt nhìn phi thường khó có thể miêu tả.

"Đại khái...... Từ lúc em nói chị bị lãnh cảm"

Esley: Biết nói gì hơn đây =))))))))))))))) (Tối rãnh thì khoảng hơn 10 giờ khuya es post chương tiếp ~ mọi người nhớ đón đọc)

Tác giả có lời muốn nói:

Ngày hôm qua thấy có một bình luận, nói Cố tiểu thư dưới giường là Phật, trên giường là ma ha ha ha ha

Tiểu kịch trường:

Một ngày nào đó trong tương lai, hai người đang thiên lôi địa hỏa, nước chảy thành sông (Ừ thì là ch*ch đấy ~):

Cố • lòng dạ hẹp hòi • siêu ghi thù • Nghiên Thu đột nhiên phanh lại: Mới vừa nhớ ra, chị bị lãnh cảm mà nhỉ : )

Lâm • đầy miệng mê sảng • Duyệt Vi:......

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK