Khách sạn này cũng tạm được, không gian bên trong thang máy khá lớn, hai người Lâm-Cố đứng cách nhau rất xa, một người ở cửa một người nép vào góc. Sau khi Lâm Duyệt Vi bước ra một bước thì không khí bỗng trở nên thanh tịnh.
Cố Nghiên Thu nhìn nàng một cái, muốn nói lại thôi.
Lâm Duyệt Vi nhắc tới vấn đề trước đó: "Chị ăn mặc như vậy...... Tính đi đâu?"
Cố Nghiên Thu chậm chạp không trả lời.
Lâm Duyệt Vi biết có thể do đường đột, vấn đề này đối phương hẳn là không tiện trả lời, nên cũng xem như mình chưa từng hỏi qua, chăm chú mà nhìn số thang máy giảm xuống.
Đinh --
Lâm Duyệt Vi gần cửa hơn, nên nàng bước ra trước, Cố Nghiên Thu theo sát phía sau, cúi đầu đánh chữ trên màn hình di động.
Hai người không khác gì người xa lạ, một trước một sau rời khỏi khách sạn, mới ra tới cửa khách sạn, Lâm Duyệt Vi bỗng cảm giác di động trong túi rung một chút, nàng lấy ra xem, là Cố Nghiên Thu gởi tin nhắn tới.
【 Tây Cố: Đi gặp một vị trưởng bối quen biết đã lâu 】
Lâm Duyệt Vi không quay đầu lại nhìn, mà cứ đứng yên tại chỗ.
【 Hai chữ Mộc: Ở thành phố này sao? 】
【 Tây Cố: Không phải, ở thành phố H 】
Thành phố H cách thành phố S hai người đang ở khoảng hai giờ lái xe, một huyện nổi tiếng nhờ nuôi tôm hùm đất trứ danh cả nước. Lâm Duyệt Vi lo lắng cứ đứng thế này sẽ khiến người khác chú ý, bèn vừa đánh chữ vừa đi về phía trước.
【 Hai chữ Mộc: xa như vậy? Xã giao mà hơn nửa đêm vẫn phải đi ra ngoài sao? 】
【 Tây Cố: Không phải xã giao, một chút việc tư 】
【 Tây Cố: Nhìn đường, đừng lo xem di động】
Lâm Duyệt Vi nhịn không được quay đầu lại nhìn thoáng qua, đối diện ánh mắt Cố Nghiên Thu cũng đang nhìn về phía nàng, có lẽ do hôm nay cô ăn mặc khác mọi ngày, mà hơi thở băng lãnh tránh xa người ngàn dặm trên người cô tiêu tán không ít, áo sweatshirt quần đùi, lộ ra làn da trắng nõn khỏe mạnh, vầng thái dương bên ngoài vẫn chưa lặng hẳn, khiến cả người cô đắm mình trong hoàng hôn, thoạt nhìn đều thực ấm áp.
Nếu có thể cười một cái thì càng tốt.
Lâm Duyệt Vi cất điện thoại, bước lớn bước nhỏ chạy vội tới 7-11 cách đó hai trăm mét.
Y như sở liệu của Cố Hòa, Cố Nghiên Thu lợi dụng cơ hội đi công tác lần này, mà tới thành phố H tìm tài xế trước đây của nhà cô, chú Tiêu. Trước đó cô từng cùng chú Tiêu chào hỏi qua, chú Tiêu muốn tới nhà ga đón cô, Cố Nghiên Thu cũng đáp ứng rồi, chú Tiêu khi còn làm việc ở Cố gia có quan hệ rất tốt với gia đình cô, có thể xem như một nửa huynh đệ của Cố Hòa, nếu không cũng sẽ không còn giữ liên hệ tới tận bây giờ
Cố Nghiên Thu ngồi một giờ xe lửa, ở cửa trạm ga gặp được chú Tiêu, chú Tiêu -- Tiêu Xuân Sinh năm nay cũng cỡ tuổi Cố Hòa, đã qua tuổi tri thiên mệnh, nhưng công việc làm ăn của ông mấy năm nay rất khá, đã thuê rất nhiều công nhân, quy mô đơn giản, sau khi hai vợ chồng ông chuyển hộ khẩu, ở thành phố mua nhà, toàn gia bèn dọn tới đây ở, mỗi ngày có thể đều trôi qua rực rỡ, nhưng ngược lại công ty của Cố Hòa lại loạn trong giặc ngoài, tâm thần và thể xác đều mệt mỏi, vợ mới phát tang, nên tính ra khí sắc Tiêu Xuân Sinh thoạt nhìn tốt hơn so với Cố Hòa rất nhiều.
Tiêu Xuân Sinh và Cố Nghiên Thu nhìn thấy lẫn nhau nhưng chưa dám nhận, cứ thế mà nhìn chằm chằm đối phương trong chốc lát.
Tiêu Xuân Sinh: "Tiểu Thu?"
Cố Nghiên Thu: "Chú Tiêu."
Ánh mắt Tiêu Xuân Sinh không ngừng đánh giá cô, cười nói: "Lần trước gặp con chỉ mới mười tám tuổi, nhiều năm qua đi, trưởng thành khôn lớn rồi."
Cố Nghiên Thu cũng cười cười: "Chú Tiêu còn trẻ hơn lần trước gặp mặt rất nhiều."
Tiêu Xuân Sinh: "Miệng vẫn ngọt như vậy."
Tiêu Xuân Sinh dẫn Cố Nghiên Thu đến bãi đỗ xe, Cố Nghiên Thu nhìn thoáng qua xe ông, là AUDI, không khỏi lại cười: "Chú Tiêu mấy năm nay phát tài."
Tiêu Xuân Sinh có chút đắc ý, nhưng lại khiêm tốn nói: "Vẫn còn kém xa Cố tổng." Ông ấn mở khóa xe, vẫn như trước kia mở cửa sau xe để Cố Nghiên Thu vào trước, đứng ở cạnh cửa chờ cô ngồi vào, cuối cùng mới ngồi vào ghế điều khiển, khởi động xe.
"Sức khỏe Cố tổng vẫn tốt chứ?"
"Khá tốt."
"Lần trước chú gọi cho ông ấy, nghe thấy ông ấy ho rất dữ." Tiêu Xuân Sinh không yên tâm, ông theo Cố Hòa nhiều năm như vậy, biết người nọ tính tình vẫn rất cố chấp, ngoại trừ con gái và vợ, hoàn toàn không hề có bất luận điểm yếu gì.
"Khi nào ạ?"
"Chính là lần trước khi chú kêu người đưa tôm hùm tới." Kỳ thật không phải, Tiêu Xuân Sinh nghe tiếng Cố Hòa ho khan là vào buổi tối khi Cố Nghiên Thu chất vấn Cố Hòa, nhưng đối thoại giữa ông và Cố Hòa hôm ấy là một bí mật.
Trong lòng Cố Nghiên Thu có hơi thất lạc, Cố Hòa không phải nói đã nói là giả bộ sao? Uống thuốc cũng chỉ là thực phẩm chức năng.
"Con về sẽ hỏi ông ấy." Cố Nghiên Thu nhẹ giọng đáp.
"Vậy là tốt rồi." Tiêu Xuân Sinh vuốt tay lái, thoáng nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của Cố Nghiên Thu qua kính chiếu hậu, nói, "Tiểu Thu, Cố tổng lớn tuổi, con ngày thường quan tâm ông ấy một chút."
"Con sẽ." Cố Nghiên Thu rũ mi mắt xuống, giấu đi tất cả cảm xúc.
Tiêu Xuân Sinh nhìn không ra biểu tình của cô có chút sốt ruột, trước đó ông luôn cảm thấy tâm tư Cố Nghiên Thu khá nặng nề, trên một số phương diện cô thoạt nhìn giống Cố Hòa như đúc, bây giờ sau nhiều năm gặp lại, cô càng ngày càng giống Cố Hòa hơn. Nếu Cố Nghiên Thu thật sự quyết tâm đối đầu với Cố Hòa, vậy thì......
Cố Nghiên Thu cảm giác được tốc độ xe có chút không ổn định, hơi hơi nheo mắt lại.
Tiêu Xuân Sinh một lần nữa đều chỉnh tốc độ xe, nhàn thoại hỏi: "Nghe ba con nói con đã kết hôn?"
"Dạ."
"Họ Lâm sao?"
"Đúng vậy."
"Rất tốt."
"......"
Tiêu Xuân Sinh là một người đàn ông Trung Quốc điển hình, cùng hậu bối nói chuyện không trôi chảy, ngay cả việc nói chuyện với con gái ruột ông cũng không nói quá ba câu, huống chi là với Cố Nghiên Thu đã xa cách vài năm.
Ông bèn không mở miệng, ông biết Cố Nghiên Thu tới vì lý do gì, huống hồ ông cũng không phải một người thông minh, nói nhiều sai nhiều, chẳng bằng không nói.
Người họ Lâm, Tiêu Xuân Sinh vừa nhắc tới lại "Quấy rầy" Cố Nghiên Thu.
【 Hai chữ Mộc: Chị ăn cơm chiều chưa? 】
【 Tây Cố: Vẫn chưa】
【 Hai chữ Mộc: Buổi tối chị có về không? 】
【 Tây Cố: Về 】
Lâm Duyệt Vi đang bưng ấm nước mới nấu sôi đổ vào tô mì gói ăn liền, thì thấy giao diện khóa máy hiện ra một tin nhắn, chỉ ngắn ngủn một chữ "Về" mà lại khiến nàng cầm lòng không đậu mỉm cười.
【 Hai chữ Mộc: Em có mua hai thùng mì gói 】
Cố Nghiên Thu: "......"
Lâm Duyệt Vi cảm giác đầu óc mình có thể bị hồ đồ rồi, Cố Nghiên Thu đi tới một nơi xa như vậy, không thể không ăn bữa tối, đi tới thành phố H rồi quay lại cũng mất ba bốn tiếng, xem như cô chỉ dừng lại ở đó mười phút, lúc trở về ít nhất cũng hơn 10 giờ.
-- mì gói không tốt cho sức khỏe, sau này ăn ít thôi.
Lời người vừa nói vẫn còn văng vẳng bên tai.
【 hệ thống tin tức: Hai chữ Mộc rút về một tin nhắn】
Lâm Duyệt Vi thở ra một hơi, hy vọng Cố Nghiên Thu vẫn chưa thấy tin nhắn ngu xuẩn ấy của nàng.
【 Tây Cố: Cho chị một thùng sao? 】
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
【 Tây Cố: Nói giỡn [ mỉm cười ]】
Cố Nghiên Thu nghĩ đến việc mình buổi tối phỏng chừng sẽ khuya lắm mới có thể trở về, vội vàng sửa lại, cô không hy vọng Lâm Duyệt Vi bởi vì chờ cô mà thức đêm.
Lâm Duyệt Vi nhìn icon mỉm cười vừa quen thuộc vừa cổ xưa: "......"
Trong đầu nàng không tự chủ được mà hiện ra một người khác, người ấy cũng thích gởi icon này cho nàng, chỉ là một người trên QQ, còn một người thì trên Weibo, tâm tình Lâm Duyệt Vi bỗng trở nên phức tạp.
【 Hai chữ Mộc: Khi nào về thì nhắn tin cho em】
【 Tây Cố: Ừm 】
Lâm Duyệt Vi lôi ghế ra, ngồi xuống, một bàn tay vòng ra sau lưng ghế, một tay chống cằm, "Chị bận việc tư gì a?" "Nếu không em mời chị dùng bữa tối nhé?" "Ngày mai mấy giờ chị đón tàu?", Lâm Duyệt Vi nhắn rồi lại xóa từng câu trong khung chat, những câu này thật sự không hợp với quan hệ giữa hai người hiện tại.
Cố Nghiên Thu không đợi được tin nhắn của Lâm Duyệt Vi, cũng không tiếp tục nhắn.
Mì gói ngon, Lâm Duyệt Vi ném điện thoại sang một bên, mở ipad ra xem phim điện ảnh, vừa xem vừa ăn mì ăn liền.
7 giờ 50, Cố Nghiên Thu nhắn cho nàng một câu ngắn gọn: 【 Tây Cố: Đến nơi rồi, chị đi một lát 】
【 Hai chữ Mộc: Ừm 】
***
Tiêu Xuân Sinh cho xe ngừng ở gara, dẫn Cố Nghiên Thu tới cửa thang máy. Căn hộ của ông nằm trên tầng 19 của một trung cư trong tiểu khu xa hoa.
Tiêu Xuân Sinh đứng trước cửa nhà, chà xát tay, rồi lấy chìa khóa từ lưng quần, nói: "Nhà hơi nhỏ, con thông cảm."
"Sẽ không ạ." Cố Nghiên Thu cười cười.
Tiêu Xuân Sinh dùng chìa khóa mở cửa, vợ ông còn đang trong phòng khách xem TV, nghe thấy tiếng bèn quay đầu, vừa nhìn thấy Cố Nghiên Thu thì vội chào đón, lấy dép lê cho cô, mở cửa phòng con gái nói: "Trân Trân, mau ra đây chào khách."
Cố Nghiên Thu thay dép lê, vội nói không cần, chào khách đại khái là cơn ác mộng thời thơ ấu của mỗi đứa trẻ, vĩnh viễn không phân rõ ràng ai mới là người nhà, hơn nữa còn có con cái của người nhà, có thể trốn đã là không tệ rồi.
Bà Tiêu ngượng ngùng mà cười cười với cô, hỏi cô muốn uống gì.
"Nước sôi để nguội là được ạ, cảm ơn dì."
Con gái Tiêu Xuân Sinh năm phút đồng hồ sau mới có mặt, khoan thai tới muộn mà xuất hiện ở phòng khách, bị mẹ nàng ra dấu, ngọt ngào gọi: "Thu tỷ tỷ." Lúc sau thì nhanh như chớp chạy về phòng ngủ.
Năm Cố Nghiên Thu xuất ngoại con gái Tiêu Xuân Sinh chỉ mới mười hai tuổi, hai người lại không cùng một giai cấp, bảy năm qua đi, cộng thêm quan hệ trước kia giữa hai người, sợ rằng lúc này Tiêu Trân Trân còn không nhận ra cô.
Bà Tiêu nhìn bóng dáng con gái than, "Con nhỏ này." Rồi lại nói với Cố Nghiên Thu, "Chắc nó lại về phòng chơi game, bây giờ tụi nhỏ đều như vậy, mong con thứ lỗi a."
Cố Nghiên Thu cười nói: "Trân Trân trưởng thành không ít, duyên dáng yêu kiều."
Bà Tiêu hiền lành mà nhìn cô cười: "Con mới lớn lên không ít, giống y hệt mẹ con."
Tiêu Xuân Sinh trừng mắt nhìn vợ, bà Tiêu mới ý thức được mình nói sai, vội tìm lấy cớ đứng dậy rời đi.
Phòng khách chỉ còn lại hai người, Tiêu Xuân Sinh trong lòng biết rõ ràng, nhưng vẫn muốn diễn: "Trong điện thoại con nói tìm chú có chuyện quan trọng, là chuyện gì?"
Cố Nghiên Thu hỏi: "Có thư phòng không ạ? Hoặc là một nơi an tĩnh một chút."
Thư phòng.
Cố Nghiên Thu đi thẳng vào vấn đề hỏi: "Chú Tiêu, chú quen biết ba con khi nào?"
Tiêu Xuân Sinh lộ ra thần sắc quay về hồi ức, nói: "Đại khái là hơn ba mươi năm trước đi, cụ thể là năm nào thì chú không nhớ rõ, khi đó ba con còn học đại học năm 4."
Tâm Cố Nghiên Thu nói quả nhiên, Tiêu Xuân Sinh đã quen biết Cố Hòa trước khi gặp mẹ cô. Cũng chỉ còn mình Tiêu Xuân Sinh biết được chuyện xảy ra năm đó. Kỳ thật ngoại trừ Tiêu Xuân Sinh, căn cứ theo như lời Cố Hòa nói, khi ông cùng các huynh đệ gây dựng sự nghiệp thì gặp được mẹ cô, những người huynh đệ đó cô cũng quen biết không ít, nhưng qua nhiều năm như vậy, những người đó không ra ngoài thành lập công ty mới, thì cũng di dân xuất ngoại hoặc đã qua đời, duy chỉ còn lại Đại Vương tổng trong công ty nhưng ông lại đang đối đầu với Cố Hòa, tình huynh đệ năm đó đã sớm không còn tồn tại nữa, Cố Nghiên Thu đương nhiên sẽ không vì điều tra rõ chuyện này mà đi tìm Đại Vương tổng.
"Chú quen biết Hạ Tùng Quân sao?"
"Chú biết, là bạn gái năm đó của ba con."
"Năm đó là chỉ đoạn thời gian nào?"
"Chú không nhớ rõ cụ thể, chú chỉ nhớ ba con từng nói trước khi ông ấy tốt nghiệp đại học thì từng thổ lộ với Hạ Tùng Quân, hai người ở bên nhau được một hai năm gì đó rồi chia tay." Tiêu Xuân Sinh nói, "Chú biết chuyện ba con đột nhiên cưới người khác rất khó tiếp nhận, nhưng đúng thật lúc ấy hai người bọn họ xác thật đã bàn tới chuyện cưới hỏi."
Tiêu Xuân Sinh thở dài: "Chỉ có thể nói tạo hóa trêu người đi."
"Cho nên ba con xác thật đã quen biết mẹ con sau đó? Hơn nữa còn vứt bỏ Hạ Tùng Quân lúc đó đã bàn chuyện cưới hỏi?" Cố Nghiên Thu dùng đôi mắt sắc bén mà nhìn Tiêu Xuân Sinh.
Tiêu Xuân Sinh đón nhận ánh mắt của cô, trong nháy mắt ấy ông có cảm giác như chính mình gặp được Cố Hòa trước kia. Tiêu Xuân Sinh bóp lấy ngón tay trong lòng bàn tay, tốt xấu gì cũng không để Cố Nghiên Thu nhìn thấy.
Đôi môi Tiêu Xuân Sinh ngập ngừng một chút, nói: "Cũng không thể nói như thế, dù sao cũng chưa kết hôn, nếu ông ấy cùng Hạ Tùng Quân kết hôn mới là hại nàng." Tuy rằng bây giờ Cố Hòa vẫn cưới Hạ Tùng Quân.
"Có thể kỹ càng tỉ mỉ nói cho con nghe một chút được không?"
Từ chỗ Tiêu Xuân Sinh, Cố Nghiên Thu lại biết thêm được một ít chi tiết về chuyện xảy ra trước kia mà cô chưa bao giờ nghe qua. Tuy rằng có thể nói tình cảm giữa Cố Hòa và vợ ông rất tốt, nhưng hoàn toàn không giống những gia đình bình thường khác, Cố Hòa chưa bao giờ ngọt ngọt ngào ngào đề cập tới chuyện quen biết cũng như quá trình yêu nhau giữa ông và bà Cố, có đôi khi Cố Nghiên Thu còn hoài nghi hai người bọn họ căn bản không hề yêu nhau, nhưng quả thật hai người rất tốt với nhau, có thể nhìn ra là thiệt tình thực lòng.
Tiêu Xuân Sinh nói: "Lần đầu tiên Cố tổng gặp phu nhân, là vào một ngày tuyết lớn, khi đó ông vừa mới xã giao xong, uống xong rượu, ngồi ở băng ghế sau nhắm mắt dưỡng thần. Trời đổ tuyết nên đường rất trơn, đất tuyết lại còn phản quang, khi ấy chú lái xe thật sự rất cẩn thận, sợ xảy ra sự cố. Nhưng rốt cuộc vẫn xảy ra chuyện, do chú nhìn chằm chằm vào mặt đường màu trắng quá lâu, nên mắt có hơi không thoải mái, không thấy rõ lắm, vì thế có chớp mắt một chút, nhưng khi chú mở mắt ra, thì trước mắt lại đột nhiên xuất hiện một người. Chú sợ tới mức vội phanh xe, tuyết trời khiến bánh xe kéo dài một đoạn với dừng lại được, khiến người ấy cũng sợ hãi mà ngã xuống trước đầu xe. Chú bị dọa đến toàn thân đổ mồ hôi lạnh, vội vàng mở cửa xuống xe, Cố tổng thấy thế cũng tỉnh rượu, cùng theo chú xuống xe."
Trời rất lạnh, Cố phu nhân khi đó còn rất trẻ, cả người bọc trong một lớp áo lông màu đen, cực kỳ mỏng manh, trên tay không mang bao tay, cánh tay xinh đẹp thon dài chống trên nền tuyết, nhưng lại không phân rõ màu của tuyết trắng hơn hay làn da nàng trắng hơn.
Tuyết rơi rất lớn, lúc Tiêu Xuân Sinh cùng Cố Hòa xuống xe, cả người nàng đã bị che phủ bởi một tầng tuyết mịn, rơi trên lông mi nàng, môi nàng, khiến sắc mặt nàng càng trắng đến đáng sợ, thoạt nhìn không khác gì người chết.
Tiêu Xuân Sinh bị dọa đến mất hồn.
Cố Hòa ngồi xổm xuống trước mặt nàng, xem xét hô hấp, phát hiện tuy rằng hơi thở mỏng manh, nhưng xác thật vẫn còn sống, nhưng nhìn không ra nàng bị thương ở đâu, ông bèn duỗi tay muốn bế nàng lên, đưa tới bệnh viện.
"Ngay khi Cố tổng vươn tay ra, phu nhân lại đột nhiên tỉnh."
-- Tôi không sao.
Sau khi Cố phu nhân mở miệng, trong không khí rốt cuộc toát ra được một chút hơi thở ấm nóng. Khi nàng vừa thanh tỉnh điều đầu tiên làm chính là sờ lên cổ tay, giống như nơi đó đang cất giấu một món đồ hết sức trân quý, sau khi cự tuyệt sự giúp đỡ từ hai người đàn ông, nàng tự mình chống cánh tay một chút mà ngồi dậy.
Ngũ quan nàng rất lạnh nhạt, lông mày cũng vậy, hàng lông mày khi nhịn đau thật giống làn thu thuỷ đang gợn sóng lại mà không phải, lộ ra sự quật cường bất chấp.
Trên tóc mai nàng vẫn còn vươn bông tuyết, khi nàng chậm rãi đứng lên đã dùng đôi mắt thanh u lãnh đạm quay nhìn lại.
Tiêu Xuân Sinh lùi về sau hai bước, nhất thời thất thần.
Ngay lúc đó Tiêu Xuân Sinh cảm thấy, nàng là người đẹp nhất trên thế gian mà ông từng gặp. Từ trước đến nay chưa từng gặp qua, sau này cũng sẽ không gặp được ai hơn nàng nữa.
"Sau khi đứng lên thì phu nhân tự mình rời đi, Cố tổng muốn đưa nàng đi bệnh viện, lại bị phu nhân cự tuyệt, khi đó chú thấy một chân nàng khập khiễng, tựa hồ đã bị thương."
"Sau đó thì sao?"
"Vốn dĩ chúng ta chỉ như bèo nước gặp nhau, xem như là một giấc mộng đẹp, gặp được một vị thần tiên. Chú nghĩ mình nằm mơ, nhưng Cố tổng thì không, buổi tối hôm ấy sau khi trở về, Cố tổng đối với phu nhân đã nhớ mãi không quên. Ông thậm chí còn phái người đi tìm phu nhân, nhưng chúng ta chỉ biết hôm ấy nàng mặc một chiếc áo lông màu đen, nàng tên họ là gì, đến từ nơi nào, toàn bộ đều không biết."
Tiêu Xuân Sinh: "Ba tháng sau, chúng ta gặp lại nàng."
Cố Nghiên Thu truy vấn nói: "Ở đâu ạ?"
Tiêu Xuân Sinh nói: "Trong một bữa tiệc thương nghiệp, không biết nàng là bạn gái ai, Cố tổng đã hỏi tên nàng. Sau đó thì chú không rõ lắm, chú biết Cố tổng luôn ngấm ngầm đi tìm nàng, hơn nữa còn cố ý tránh để chú biết. Sau khi quen biết phu nhân một năm, Cố tổng bèn chia tay Hạ Tùng Quân, sau khi qua thêm một năm thì Cố tổng kết hôn với phu nhân, sau đó thì có con."
"Ý chú là trong thời gian còn quen Hạ Tùng Quân ba con đã theo đuổi mẹ con rồi?"
"Chuyện này...... Hẳn là không phải."
Cố Nghiên Thu bỗng nhiên làm khó dễ, tiếp cận ông, "Không phải chú nói chú không biết hai người ngấm ngầm làm gì sao?"
Tiêu Xuân Sinh nghẹn giọng: "Chú không biết, nhưng chú tin tưởng cách làm người của Cố tổng."
"Vợ cả vừa phát tang, ông ấy đã gấp đến không chờ nổi cưới tân hoan, đây là cách làm người của ông ấy sao?"
"Không phải......"
"Vì sao lại không phải? Sao chú lại nói chuyện trước sau mâu thuẫn?"
Tiêu Xuân Sinh bị cô truy vấn đến hoảng sợ.
-- Con bé rất khôn khéo, mặc kệ nàng có nhận thấy được lỗ hổng trong lời nói của cậu hay không, nàng nhất định vẫn sẽ công kích, cậu cứ dựa theo những gì tôi chỉ cậu, như vậy sẽ phù hợp với tính cách của cậu, đừng cố dùng cách khác để nói, càng cố thì sẽ càng phản tác dụng.
Lời Cố Hòa nói bỗng vang lên bên tai ông, Tiêu Xuân Sinh lấy lại bình tĩnh, nói: "Cố tổng trước kia từng cứu mạng chú, mặc kệ ông ấy ra quyết định gì, chú đều sẽ tin tưởng."
Cố Nghiên Thu nhìn ông.
Tiêu Xuân Sinh không cam lòng yếu thế mà nhìn lại.
Cố Nghiên Thu lui chỗ cũ, nói: "Chú có biết mẹ con là người phương nào không?"
"Chú không biết."
"Lúc kết hôn bên nhà gái không có thân thích nào đến sao?"
"Không có."
"Bạn bè cũng không?"
"Cũng không có."
"Con không tin một người có lòng đề phòng cao như ba con, mà chưa từng điều tra."
"Có lẽ Cố tổng đã từng điều tra, nhưng ông ấy không nói với chú." Tiêu Xuân Sinh gấp giọng nói, "Con cũng nói Cố tổng có lòng đề phòng cao, vậy ông ấy chắc chắn sẽ không nói những chuyện này với chú."
......
Lúc Cố Nghiên Thu rời khỏi nhà Tiêu Xuân Sinh đã hơn 10 giờ tối, cô bắt taxi lúc 11 giờ chạy thẳng về ga tàu.
Dọc theo đường cô suy nghĩ rất nhiều, có quá nhiều quá nhiều chi tiết yêu cầu cô phải sắp xếp lại rõ ràng.
Cô tới tìm Tiêu Xuân Sinh, một mặt là vì cô muốn biết những chi tiết mà Cố Hòa không chịu nói với cô, một mặt khác là vì xác định một chuyện quan trọng hơn, chuyện mà cô đã biết, Cố Hòa là một người cẩn thận chu toàn, lúc Cố Nghiên Thu xin số điện thoại của Tiêu Xuân Sinh, Cố Hòa chắc chắn đã biết bước tiếp theo trong kế hoạch của cô là tới tìm Tiêu Xuân Sinh, cho nên những lời Tiêu Xuân Sinh vừa nói, rất có khả năng đều do Cố Hòa bày mưu đặt kế, là những chân tướng mà Cố Hòa muốn để cô biết, còn những chuyện ông không muốn cô biết, thì Tiêu Xuân Sinh một chữ cũng sẽ không nói ra. Tuy Tiêu Xuân Sinh không thông minh, nhưng là một người rất thành thật, ông tình nguyện im lặng trước những câu hỏi dồn dập từ cô cũng không muốn để lộ ra nhiều hơn một chữ.
Theo Cố Nghiên Thu phân tích trong lời nói của Tiêu Xuân Sinh hẳn sẽ có một số câu là thật sự, chuyện ba mẹ cô lần đầu tiên gặp mặt là thật sự, Cố Nghiên Thu không nghĩ ra lý do để ông phải nói dối, nhưng những chuyện sau đó, như chuyện ở bữa tiệc, có thể là cố ý nói ra để làm lạc hướng điều tra của cô. Nếu mẹ cô ở bản địa đã không có người thân hay bạn bè, sao có thể xuất hiện ở bữa tiệc có Cố Hòa được.
Cố Nghiên Thu lại nghĩ tới một khả năng, nếu bà thật sự không có bạn bè thì sao? Không cần nói đến chuyện hơn ba mươi năm trước, ngay cả sau khi kết hôn bà cũng rất ít khi ra ngoài, cho dù có bạn, nhưng sau khi bà xuống quan tài, còn ai có thể biết chứ?
Ba mươi năm trước......
Cố Nghiên Thu vuốt ve Phật châu trên cổ tay, một cơn đau đầu lại kéo tới.
***
Sau khi Tiêu Xuân Sinh tiễn Cố Nghiên Thu lên xe taxi, thì lau lau mồ hôi trên trán, gọi điện thoại cho Cố Hòa.
"Cố tổng, tôi vừa tiễn tiểu thư đi."
Cố Hòa hỏi: "Cậu đã nói những gì?"
Tiêu Xuân Sinh: "Tôi dựa theo những gì ông chủ đã nói."
Cố Hòa: "Con bé tin sao?"
Tiêu Xuân Sinh thở dài nói: "Tôi cũng không biết, tôi bị cô ấy dọa tới chết, hẳn là chưa nói ra cái gì không nên nói."
Cố Hòa lại đột nhiên "Ừm" một tiếng nhẹ nhàng xuýt xoa, rất giống như đang ảo não.
"Xảy ra chuyện gì vậy ạ?"
"Nuôi con bé lớn chừng này." Cố Hòa vừa ảo não vừa vui mừng, "Thế mà lại tính kế trên đầu tôi. Có lẽ con bé đã sớm đoán được chúng ta thông đồng, lần này tới, nghe được lời xác nhận nhất trí từ cậu, khẳng định càng tin tưởng vững chắc chúng ta đang nói dối."
"Thế nhưng...... Nếu là không nhất trí không phải tệ hơn sao?"
"Phải." Cố Hòa nói, "Con bé đã gieo hạt giống hoài nghi, bất luận như thế nào đều sẽ không tin, con bé chỉ tin tưởng tự mình sẽ điều tra ra. Tôi biết con bé đã thuê thám tử tư, trong cả nước tìm kiếm khắp các nơi, sớm hay muộn cũng sẽ tra ra quê quán của bà ấy."
"Kia chẳng phải là giấu không được sao? Chúng ta có muốn hay không......" Tiêu Xuân Sinh không biết toàn bộ chân tướng, chỉ biết chuyện Cố Hòa dạy ông nói khác rất xa sự thật.
Cố Hòa đánh gãy lời ông nói: "Không được, chuyện quá khứ đã sớm chôn vùi theo cát bụi, nếu có thể, tôi muốn mang bí mật này xuống quan tài."
"Cố tổng......"
"Cậu nghỉ ngơi đi, vất vả rồi. Nếu thật sự không giấu được......"
Cố Hòa nhéo nhéo ấn đường, lưu lại một tiếng thở dài: "Có thể kéo dài được lúc nào hay lúc ấy."
***
Hơn một giờ sáng Cố Nghiên Thu mới trở về khách sạn, kéo bước chân nặng nề quét thẻ vào phòng, cô nằm xuống sô pha trong chốc lát, ngồi dậy, lấy di động ra xem, sau khi Lâm Duyệt Vi trả lời "Ừm" với cô xong thì không nhắn gì thêm nữa.
Cố Nghiên Thu nghĩ nghĩ, đánh vào khung chat hai chữ, gửi đi.
Lâm Duyệt Vi dùng một tay chống cằm, bàn tay ở trên notebook viết gì đó, màn hình máy tính đang bật sáng, chiếu ra gương mặt chăm chú của nàng.
Di động đặt ở một bên nhận được tin nhắn.
Lâm Duyệt Vi liếc mắt một cái, không nhúc nhích, đêm nay di động nàng đã vang lên vô số lần, bạn bè, người thân, bạn bè của người thân, người thân của bạn bè người nào cũng có, Lâm Duyệt Vi xem một lần rồi lại thất vọng một lần.
Lâm Duyệt Vi bắt tay viết cho xong tổng kết, lấy di động qua, thần thái vẫn duy trì bình thản, đoán chắc lại là quảng cáo Weibo, nên ung dung giải khóa màn hình.
【 Tây Cố: Ngủ ngon 】
Lâm Duyệt Vi: "!!!"
Nàng vội nhắn lại.
【 Hai chữ Mộc: Chị ăn gì chưa? 】
Di động trên tủ đầu giường sáng lên một chút, không có ai để ý, chỉ có tiếng dội nước truyền ra từ phòng tắm.
Cố Nghiên Thu thay áo ngủ bước ra, thấy tin nhắn thì đuôi lông mày chọn một chút.
【 Tây Cố: Sao còn chưa ngủ? 】
Lâm Duyệt Vi xuyên qua cửa kính trong suốt thoáng nhìn ra ngoài thấy màn hình di động sáng lên bên bồn rửa tay, nàng vội tắt vòi sen trên đỉnh đầu, khoác lấy chiếc khăn ở bên bồn tắm, một chân bước ra ngoài, dùng chân trần đạp lên gạch men sứ trên mặt đất, đánh chữ nói:
【 Hai chữ Mộc: Em đang luyện tập】
【 Tây Cố: Siêng năng】
【 Tây Cố: Chị đang sấy tóc】
【 Hai chữ Mộc: Chị dùng cơm tối chưa? 】
【 Hai chữ Mộc: Em chừa cho chị một thùng mì gói 】
【 Hai chữ Mộc: Chị muốn ăn thì em mang xuống 】
Cố Nghiên Thu mới vừa cắm máy sấy, di động đã liên tục vang lên, cô đói tới mức, dạ dày đã không còn cảm giác, nhưng thấy đối phương thịnh tình không thể chối từ, cũng có thể đợi cô đã lâu rồi, cô cũng không nên cự tuyệt một mảnh hảo tâm của nàng.
【 Tây Cố: Để chị tự mình đi 】
【 Hai chữ Mộc: Em mang xuống, chị cứ ở đó đi】
【 Tây Cố: Ừm 】
Lâm Duyệt Vi vội vàng tắm xong, mặc quần áo, mang mũ, sợ đi chậm Cố Nghiên Thu sẽ ngủ mất.
Tóc Cố Nghiên Thu thậm chí còn chưa sấy xong, chuông cửa đã vang lên.
Sao mau vậy?
"Đây, chờ một lát." Cố Nghiên Thu vuốt mái tóc vẫn còn ướt, thả máy sấy xuống một bên, muốn đi ra ngoài mở cửa, đi đến giữa đường lại quay về, nhìn gương chỉnh lại tóc tai, khoác thêm áo khoác, lúc này mới kéo cửa phòng ra.
"Mời vào."
Lâm Duyệt Vi vào cửa, Cố Nghiên Thu mới vừa tắm xong, mùi sữa tắm cùng dầu gội tạm thời phủ lên mùi hương trầm ổn vốn có trên người cô, mùi thơm ấm áp hoàn toàn khác biệt trong nháy mắt xâm nhập vào từng giác quan trên người Lâm Duyệt Vi, khiến cho người hoa mắt vì say mê.
Cố Nghiên Thu nhìn thấy nàng ngẩn ngơ, chỉ thốt lên một tiếng: "Ah......"
Cô đang tìm kiếm một xưng hô thích hợp với Lâm Duyệt Vi.
Lâm Duyệt Vi bị chữ "Ah" kéo dài của cô làm cho lông tơ dựng đứng, cổ họng cứng đờ, trái tim nhảy cực nhanh, không quan tâm mà đem mì gói trong tay nhét vào tay cô: "Chị ăn đi, em lên lầu trước."
Lâm Duyệt Vi xoay người muốn kéo cửa, cánh tay lại cảm giác được một cổ sức lực đang kéo nàng về phía sau.
Bước chân nàng cứng lại.
Ánh mắt Lâm Duyệt Vi dời xuống, Cố Nghiên Thu duỗi bàn tay mềm mại mà giữ nàng lại, trong ánh mắt cô nhìn nàng như ẩn giấu một làn thu thuỷ ôn nhu.
Tác giả có lời muốn nói:
Thời khắc đánh cuộc công-thụ còn chưa tới, mọi người không cần khẩn trương, nhất định phải tin tưởng vững chắc vào người mình tin tưởng là công ấy!
Esley: Xin tác giả đừng lừa dối chúng tôi nữa~
Danh Sách Chương: