Mẹ không phải yêu người ta đó chứ!?
"Con dâu nhà mình đâu con?" Bà Lâm thu ngược cây kéo tỉa cây về, nhìn phía sau Lâm Duyệt Vi, "Con bé không cùng con về à?"
Lâm Duyệt Vi ngồi taxi về, lửa giận trong lòng đã tiêu đi. Nàng cũng tự nghĩ ra lý do cho chính mình khi đột nhiên nổi giận: Nàng muốn xem ảnh cưới, Cố Nghiên Thu không muốn xem, vô tình hóa thành thua đối phương ở điểm này một bậc. Lâm Duyệt Vi là một người hiếu thắng trong mọi hoàn cảnh, mọi việc đều phải thắng, nếu Cố Nghiên Thu lãnh đạm với nàng, thì nàng càng phải lãnh đạm với đối phương hơn.
Trên phương diện này, Cố Nghiên Thu thật sự đoán không sai, nàng chỉ là một cô gái mới ra đường đời, đối với thế giới này còn ôm một trình độ ngây thơ nhất định, thân phận thiên kim hào môn của nàng cũng cho nàng sự tự tin thích tùy hứng làm bậy. Không phải chuyện gì cũng đều có thể phân cao thấp, thí dụ như cảm tình và những chuyện khác.
Một ngày nào đó nàng sẽ hiểu rõ.
Tóm lại bây giờ Lâm Duyệt Vi hoàn toàn không xem mình như người vừa mới kết hôn, nàng không thèm để ý, xem nhẹ thái độ phân biệt đối xử của bà Lâm, ngón tay móc túi xách, mắt nhìn thẳng đi về phía cửa chính.
Bà Lâm: "Đứng lại."
Lâm Duyệt Vi một chân đã tiến vào cửa.
Bà Lâm: "......"
Bà ném kéo tỉa cây đi, theo sát phía sau vào nhà.
"Mẹ nói chuyện với con sao con không thèm để ý hả?" Bà Lâm hỏi. Bà thoạt nhìn khá tuổi trẻ, mà trên thực tế tuổi tác cũng không lớn, chỉ mới ngoài bốn mươi, lúc chưa xuất giá đã được người trong nhà sủng lên trời, sau khi gả đến nhà chồng vẫn được chồng và con gái sủng ái -- tuy rằng Lâm Duyệt Vi là bị bắt ép, nhưng luận bối phận, trong nhà nàng nhỏ nhất, nàng mà không thuận theo mẹ nàng thì sẽ bị ông Lâm tận tình khuyên bảo giáo dục một phen.
Hai ông bà có sở thích lải nhải không khác gì nhau, nhưng ông Lâm lải nhải theo lý tính và cảm tính, vì nghề tay trái của ông là diễn thuyết gia, đặc biệt rất thích cổ động người khác, mỗi lần Lâm Duyệt Vi hạ quyết tâm tuyệt không khuất phục thì chỉ sau hai ba câu đã bị ông lừa dối đến sửng sốt rồi mới phát ra tỉnh ngộ từ nội tâm .
Nhiều năm qua, Lâm Duyệt Vi đã sống trong cuộc sống nước sôi lửa bỏng của hai người thích nói nhảm. Cũng may bây giờ vị nói nhảm cao minh kia đã đi công tác bàn chuyện làm ăn, chỉ còn lại một người nói nhảm cấp thấp mà Lâm Duyệt Vi đã sớm sản sinh ra sức miễn dịch từ lâu.
"Không nghe thấy gì hết." Lâm Duyệt Vi ra vẻ kinh ngạc mà trả lời, mẹ nàng lại nghĩ nàng bị điếc thật, cho rằng nàng nói không nghe thấy thì chính là không nghe thấy.
"Con dâu của mẹ đâu?" Bà Lâm truy vấn.
"Mẹ có con dâu à? Con dâu mẹ là ai cơ, sao con lại không biết nhỉ?" Lâm Duyệt Vi thành thạo mà trả lời bà Lâm, ném túi lên sofa, từ tủ lạnh lấy nước ra uống, ngồi xuống sofa, trên bàn đều là tách uống trà, duy nhất có một thì lại đang chứa nước bên trong, bếp quá xa, nàng lười ngồi dậy, bèn nhỏm người qua lấy một chiếc ly đế cao -- phỏng chừng là mẹ nàng đặt ở chỗ này, tính uống rượu, nhưng hiện tại do nàng dùng, Lâm Duyệt Vi đổ nước chanh mới vắt vào, đến khi gần đầy.
Bà Lâm quát nhẹ nàng: "Con biết lễ nghi một chút được không?"
"Con khát sắp chết rồi, chờ lát nữa hãy nói." Lâm Duyệt Vi cầm ly lên uống một hớp hơn phân nửa mới thở hắt ra, thoạt nhìn dáng vẻ khá thoải mái, một bên lông mày cong lên một độ cong phóng túng, nói, "Ở nhà còn lễ nghi gì chứ, lần trước con còn thấy ba dùng ly rượu để uống sữa bò, sao không thấy mẹ mắng ba?"
Bà Lâm thiếu kỹ năng nói nhảm nên nghẹn họng một chút, rất nhanh đã tìm được một điểm đột phá mới, bà nhấc chân nhẹ nhàng đá đá Lâm Duyệt Vi đang cà lơ phất phơ mà lắc lư cẳng chân: "Đứng không ngay ngắn, ngồi không chuẩn mực."
Lâm Duyệt Vi: "Về phương diện này, con chính là hoàn mỹ kế thừa từ ba, lần trước ba còn trực tiếp nằm xuống luôn."
Bà Lâm: "Ông ấy là nằm, con thì là nằm sao? Ông ấy có nằm cũng nằm đến anh minh thần võ......"
Lâm Duyệt Vi lập tức nằm xuống, một giây tuyệt không do dự.
"Mẹ, mẹ có biết cái gì gọi là truyền dạy giáo dục con người bằng hành động gương mẫu chưa? Mẹ có rảnh nói con, không bằng đi nói ba đi, ai bảo ba không làm gương tốt, con nhất sẽ học theo."
Bà Lâm: "Con--"
Lâm Duyệt Vi thổi thổi móng tay được cắt tỉa đến mượt mà chỉnh tề, không sơn móng tay như mẹ của nàng, nàng không thích quá nổi, nhẹ nhàng bâng quơ mà tỏ vẻ miệt thị bà: "Được rồi mẹ, mẹ mấy cân mấy lượng con còn không biết sao? Mẹ tính thừa dịp con chưa chuẩn bị thực hành đả kích con sao, ba mà không có ở nhà thì mẹ chỉ giống rắn mẹ bị mất răng thôi, hoàn toàn không uy hiếp được con."
Bà Lâm trợn trắng cả mắt.
Lâm Duyệt Vi uống hết nước chanh, đứng lên, dò xét bà Lâm, bình phẩm nói: "Kỹ thuật diễn như mọi khi không có tiến bộ, mẹ cứ như vậy, may mà chưa đầu quân cho giới nghệ sĩ, nếu không chắc chắn sẽ nhận giải Oscar. [ đổ ]"
Lâm Duyệt Vi vỗ vỗ bả vai bà Lâm: "Tiết kiệm sức lực, chờ ba trở về, mẹ lại có thể đại triển thần uy."
Nàng vừa dứt lời bèn xoay người lên lầu, bà Lâm đã từ sau ôm chặt nàng.
Lâm Duyệt Vi hoảng sợ: "Không được dùng vũ lực nha, có gì muốn nói thì đường đường chính chính mà quyết phân cao thấp ."
Bà Lâm thở sâu, ấp ủ cảm tình một lát, rơi nước mắt khóc: "Ba con không yêu mẹ thì thôi đi, bây giờ ngay cả con cũng đối xử với mẹ như vậy, mẹ nói cái gì, con đã cãi lại, mẹ không thiết sống nữa."
Lâm Duyệt Vi dùng ngón tay vuốt lông mi bà Lâm, quả nhiên thấy có chút nước, trong lòng rất là kinh ngạc: Đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì, mà có thể giúp mẹ nàng diễn sâu như vậy?!
Bất quá sự thật là Lâm Duyệt Vi xác thật không có cách nào ngăn cản sự công kích bằng nước mắt của bà Lâm, lập tức ngồi xuống, đưa khăn giấy cho bà lau nước mắt, hơn nữa còn bày ra thái độ để tùy mẹ xử trí hết thảy.
Bà Lâm nức nở: "Con dâu của mẹ đâu?"
Lâm Duyệt Vi không muốn nói, nhưng bà Lâm lại dùng đôi mắt đẫm lệ mông lung nhìn nàng, trong một giây nàng đã mất đi năng lực chống cự, thành thành thật thật trả lời: "Không biết, chụp ảnh cưới xong con liền về nhà, chắc chị ấy cũng về nhà mình rồi."
Bà Lâm: "Con không hỏi con bé sao?"
Lâm Duyệt Vi cảm thấy vớ vẩn: "Con hỏi chị ta làm gì, cả hai lại không thân, chắc mẹ quên bọn con mới quen biết có hai ngày đi."
Bà Lâm: "Hai ngày thì thế nào? Nghiên Thu nhìn đẹp mắt như vậy, mẹ không tin con không động tâm, năm đó mẹ và ba con chính là nhất kiến chung tình, nếu không làm sao có ngày hôm nay."
Bà Lâm đang nói nước mắt lại rơi xuống, kỹ thuật diễn có thể nói là phi thường!
Lâm Duyệt Vi thấy kỹ thuật diễn của bà tiến bộ thần tốc tới hoảng sợ, cứ thế này, nàng chẳng phải sẽ mất lực đánh trả trước mặt mẹ nàng sao?
Lâm Duyệt Vi: "Chị ta đẹp còn con thì khó coi à? Vì sao con phải động tâm mà không phải chị ta?"
Mắt bà Lâm sáng ngời, nói: "Đây là do con nói nha, chỉ cần con bé động tâm thì con sẽ động tâm?"
Lâm Duyệt Vi: "......"
Không phải, nàng nói cái gì, sao lại là nàng nói.
Lâm Duyệt Vi: "Không phải, con không có, con cảnh cáo mẹ, đồng chí Nhiễm Thanh Thanh, mẹ đừng thêm mắm thêm muối nha, đặc biệt là mẹ mà dám ở trước mặt Cố Nghiên Thu nói ra nói vào, đừng trách chúng ta trở mặt!"
Bà Lâm đề hồ rưới lên đỉnh đầu[1]: "Đúng rồi ha, mẹ có thể nói cho tiểu Cố mà."
[1]Từ ngữ này được dùng để ví dụ một khi trí tuệ khơi mở thì con người có thể trừ phiền não vô minh, được thanh tịnh sáng suốt. Bởi thế nó còn có nghĩa là giúp cho người học khai ngộ một cách mau chóng.
Lâm Duyệt Vi: "......" Nàng không nên nhắc nhở mẹ nàng, nhưng vì sao trong lòng lại dâng lên cảm xúc này, là cảm xúc ....Chờ mong đến vi diệu.
"Tóm lại......" Lâm Duyệt Vi nhìn chỗ khác, "Tóm lại, mẹ không được nói, con trịnh trọng trịnh trọng trịnh trọng mà cảnh cáo mẹ đó."
Lúc này bà Lâm lại lặng lẽ phát hiện một tia sai sai, Lâm Duyệt Vi là con gái do bà sinh ra, từ nhỏ đến lớn không có chuyện gì giấu được bà, bộ dáng này của nàng, sao cứ giống giấu đầu lòi đuôi, chẳng lẽ......
Bà Lâm vừa mừng vừa sợ, không thể nào? Như thế nào lại tiến triển mau như vậy?
Bà Lâm nói muốn nói cho Cố Nghiên Thu vốn chỉ là bông đùa trêu chọc nàng, bây giờ nàng thay đổi chủ ý, chi bằng mượn việc này thử xem, vừa vặn có thể phỏng chừng thái độ của đối phương một chút.
Đối với Cố Nghiên Thu, bà Lâm xác thật không thân, bao gồm cả mẹ của Cố Nghiên Thu - Cố phu nhân, bà cũng không thân lắm, sau khi quen biết Cố phu nhân, bà chỉ gặp qua vài lần, trong đó bao gồm cả lần cứu Lâm Duyệt Vi, nhưng người như Cố phu nhân để lại cho người ta ấn tượng rất sâu, trong trí nhớ của bà, Cố phu nhân là một người phụ nữ tốt đẹp đến không giống người trần.
Sau khi Cố phu nhân qua đời, người chồng Cố Hòa nhanh chóng đón người mới vào nhà - đứa con rơi bên ngoài thậm chí còn lớn hơn Cố Nghiên Thu hai tuổi, người ngoài hoặc là mở rộng tầm mắt, hoặc là xem câu chuyện phong lưu này như đề tài trà dư tửu hậu, còn bà Lâm chỉ cảm thấy phẫn nộ, thậm chí còn nảy sinh một dự đoán đáng sợ: có phải Cố Hòa vì muốn đi thêm bước nữa, hay vì Hạ Tùng Quân -- muốn ngồi lên vị trí chính thê nhà họ Cố, thậm chí có thể do hai người liên thủ, mưu hại mẹ của Cố Nghiên Thu.
Bà là người ngoài mà đã tức giận như thế, nói gì đến Cố Nghiên Thu là con gái của Cố phu nhân, có tin cô không ăn không uống không ngủ trông coi linh đường ba ngày ba đêm, sau đó mới có thể tiếp nhận sự thật này. Cố phu nhân rất ít khi ra ngoài, không biết cha mẹ là người phương nào, cũng chưa bao giờ nghe nói bà có người bạn thân nào, cuối cùng ngay cả khi chết cũng không có bao nhiêu người đến đưa tiễn, Cố Nghiên Thu là con gái duy nhất, cũng là người duy nhất có thể danh chính ngôn thuận điều tra rõ chân tướng sự thật nhưng cô vừa mới về nước, trong nhà đã bị tu hú chiếm tổ, một cây làm chẳng nên non, ngay cả bản thân cũng khó bảo toàn, không chỉ khó tìm ra chân tướng mà ngay cả lấy lại thứ nàng đáng được hưởng cũng khó khăn.
Ngay lúc ấy bà Lâm tự xưng là bạn của Cố phu nhân khi còn sống, mặc dù ở trong lòng đối phương chưa chắc gì xem bà là bạn. Bà Lâm chủ động liên hệ Cố Nghiên Thu, nói nguyện ý trợ giúp cô, lúc mới bắt đầu Cố Nghiên Thu còn chưa tin bà, lần đầu tiên bà hẹn cô ra gặp mặt cô còn phòng bị đầy mặt, sau từng bước tiếp xúc mới giúp Cố Nghiên Thu chậm rãi buông lỏng cảnh giác. Cùng lúc đó, bà Lâm cũng quan sát cô, muốn nhìn ra ý nghĩ chân chính trong lòng cô.
Cuối cùng khi hai người thẳng thắn thành khẩn nói ra suy nghĩ, bà Lâm mới chính thức đưa ra kiến nghị.
Đó là khi ở trong một quán cà phê sau bữa trưa, nhắm mắt lại thưởng thức tiếng đàn violon, uyển chuyển tạo nên giai điệu du dương.
"Dì tính cho con kết hôn với con gái dì, có Lâm gia ủng hộ, đủ để cho con đứng vững gót chân ở Cố gia." Bà Lâm tay chống trên mép bàn, mười ngón đan vào nhau, "Đương nhiên không phải thật sự kết hôn, chỉ là giao ước. Chỉ cần con tìm được chân tướng, lấy lại những thứ con muốn thì có thể lập tức hoà bình giải trừ hôn ước. Nếu trong vòng 5 năm con vẫn chưa đạt thành ước nguyện, như vậy hôn ước cũng giải trừ."
Bà Lâm không thể lấy thanh xuân của Lâm Duyệt Vi ra để đặt cược.
Bà thấy Cố Nghiên Thu không hề làm bà thất vọng, cô không trả lời không được, mà hỏi trước: "Như vậy Lâm tiểu thư đồng ý sao?"
Bà Lâm: "Con bé đã đồng ý."
Mặt mày Cố Nghiên Thu rũ xuống một lát, ngón tay từ đầu đến cuối vẫn duy trì cùng một tốc độ lần Phật châu, một lúc sau, cô ngẩng đầu, nói: "Được, con đồng ý. Nếu Lâm tiểu thư có thêm yêu cầu nào, tùy thời có thể thêm, chỉ cần không quá phận, con đều có thể đáp ứng."
Bà Lâm: "Điều lệ cụ thể sau này chúng ta có thể bàn lại."
Ánh mắt bà rơi xuống chuỗi Phật châu, toát ra thần sắc hoài niệm, nhẹ nhàng mà duỗi tay ra, lại ý thức được như vậy tựa hồ có chút thất lễ, bèn thu trở về, dùng giọng điệu trưng cầu ý kiến hỏi: "Chuỗi Phật châu này, có thể cho dì xem không?"
Mặt Cố Nghiên Thu lộ vẻ do dự.
Bà Lâm: "Không sao, dì không nhất định phải xem."
Cố Nghiên Thu dừng một lúc, giao ra chuỗi Phật châu gần như không rời tay: "Không sao, dì cứ xem đi."
Ngón tay bà Lâm cẩn thận vỗ về từng hạt châu khắc họa kinh văn, đầu ngón tay hơi hơi rung động, trong mắt bà dâng lên một tầng nước mắt mỏng manh, thấp giọng nói: "Đây là......"
"Là di vật của Mẹ." Cố Nghiên Thu nói, "Nếu Mẹ con ở dưới suối vàng biết còn có người nhớ tới bà, nhất định sẽ rất vui vẻ."
Doanh nhân giỏi nhất là biết nhìn người chọn món[2], từ khi Cố Nghiên Thu về nước tới nay, cũng chỉ có mình bà Lâm liên hệ với cô, cũng chỉ có bà tỏ ra bi thương và muốn giúp đỡ. Nhưng Mẹ cô vốn không có bao nhiêu bạn bè, trong cuộc sống ngày thường ngoại trừ Cố Hòa cùng Cố Nghiên Thu, những người khác đều không ở trong mắt bà. Có đôi khi Cố Nghiên Thu thậm chí nảy sinh một loại ảo giác, có phải Mẹ cô không hề để ý đến bất kỳ thứ gì, bao gồm cả chồng và con gái. Nhưng ở nhà họ Cố, ai cũng yêu mến bà, giống như bà Lâm nói, bởi vì bà quả thật quá tốt đẹp, không giống như một người trần thế. Chỉ cần nhìn thôi, thì sẽ không thể nào ghét nổi bà.
[2] khán nhân hạ điệp: nghĩa là nhìn người chọn món giống câu thành ngữ lựa cơm gắp mắm của Việt Nam mình
Bà Lâm rất nhanh trả Phật châu về, ngón tay lau lau khóe mắt: "Thất lễ rồi."
Cố Nghiên Thu mang chuỗi hạt lên tay, nhẹ nhàng lắc đầu, ý bảo không sao.
Bà Lâm nói: "Vậy dì đi an bài hôn lễ."
Cố Nghiên Thu không kiêu ngạo không tự ti nói: "Làm phiền dì Nhiễm."
Đây là điểm bắt đầu của tất cả mọi chuyện, có thể nói không có bà Lâm, thì hai người này cho dù có bắt tám sào tre cũng không đến được với nhau.
***
Bà Lâm nhắm mắt, nhéo mũi thở dài một hơi.
Lâm Duyệt Vi nói: "Mẹ lại nhớ tới thần tiên tỷ tỷ à?"
Nguyên nhân bà Lâm thở dài thì có rất nhiều, nhưng mấy tháng qua, mỗi một lần thở dài, đều vì cùng một nguyên nhân, bởi vì người mẹ đã qua đời vì bệnh của Cố Nghiên Thu.
Bà Lâm vừa nhớ tới chuyện này liền tâm tình trầm trọng, lười cùng Lâm Duyệt Vi so đo, "Con có thể về phòng rồi đó."
Lâm Duyệt Vi từ mâm đựng trái cây với lấy một quả táo, cầm trên tay, nàng mở miệng không cố kỵ, rất biết dẫn lửa: "Mẹ, Mẹ thích thần tiên tỷ tỷ như vậy, người đã qua đời, một ngày Mẹ có thể vì người than ba bốn lần, còn không tiếc cùng ba cãi nhau, đem con gái nhà mình gả cho người ta, Mẹ không phải yêu người ta đó chứ?"
Bà Lâm trợn đôi mắt nhỏ nhìn nàng, sau một lúc lâu không hé răng.
Lâm Duyệt Vi không khỏi mở to miệng, quả táo trong tay bùm một tiếng lăn trên mặt thảm phòng khách.
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Lâm Duyệt Vi: có phải con đã lỡ hỏi chuyện gì không nên hỏi rồi không? ⊙▽⊙
Danh Sách Chương: