• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mất không đến năm ngày, đoàn người Lệ Thú đến được vị trí của Bích Lạc đàn, vợ chồng Ôn thị đã rời đi mang theo Lệ Vân quay trở về Dạ Ngưng Bảo trước.

Cảnh tượng của Bích Lạc đàn cũng không âm trầm đáng sợ giống như mọi người tưởng tượng, ngược lại muôn hoa khoe sắc, giống như tiên cảnh ở nhân gian vậy. Bích Lạc đàn ẩn sâu trong sơn cốc, tuy rằng bốn phía là núi đen vách đá, nhưng cây cối rậm rạp, thỉnh thoảng có tiếng chim hót làm sức sống bừng bừng, sương mù giăng đầy trời, sương mù mê mê mang mang lại làm ánh mắt mọi người mơ màng, toàn bộ sơn cốc có một loại hơi thở phiêu miểu (trôi nổi mênh mang) xuất trần.

Tuyệt đối là một địa phương tốt dễ thủ khó công. Chính là nơi này?

Lệ Thú dùng ánh mắt hỏi bang chủ bang Khô Lâu.

Bang chủ bang Khô Lâu gật gật đầu. Mà Lệ Thú lại nhăn mày, năm đó sư phụ giao cho hắn Lệ gia tuyệt học, trừ bỏ Yêu Tuyệt kiếm pháp, còn có một quyển La Mạc trận, bởi vì đây là tuyệt học của Lệ gia cho nên sư phụ chỉ là đưa kiếm phổ cùng trận quyết cho hắn, cũng không tiến hành dạy cặn kẽ— sư phụ cho tới bây giờ còn chưa từng xem qua nội dung bên trong.

La Mạc trận sở dĩ cùng Yêu Tuyệt kiếm có thể cũng trở thành hai đại tuyệt học của Lệ gia tất nhiên là có chỗ hơn người, mà khi Lệ Thú nghiên cứu thì biết, La Mạc trận tinh túy ở chỗ không ngừng biến hóa, không cần người bày trận sửa đổi, La Mạc trận tự hoạt động là có thể tiến hành biến hóa, nhưng phương pháp phá trận lại do người bày trận quyết định.

Mặt khác, La Mạc trận có thể biến phức tạp có thể biến đơn giản, người vào trận có thể sống có thể chết, thiên biến vạn hóa, trong trận quyết chỉ có liệt kê những trận thức lớn, những biến hóa thật nhỏ do người bày trận tự nắm giữ.

Lệ Thú đối với La Mạc trận chẳng qua là lý luận suông nên cũng không có mười phần nắm chắc có thể loại bỏ trận pháp này.

"Bang Khô Lâu các người cuối cùng là đắc tội với người nào của Lệ gia?" Yến Thanh Dịch nhìn Lệ Thú ở trầm tư, trong lúc rảnh rỗi liền hỏi bang chủ bang Khô Lâu.

"theo như số tuổi mà nói chắc là phụ thân của Lệ công tử!" bang chủ bang Khô Lâu trầm ngâm một lát liền trả lời.

Lại là Lệ Hi Kiệt!

Yến Thanh Dịch khiếp sợ mở to hai mắt, xem ra phụ thân tỷ phu thật đúng một nhân vật lớn! Nhưng mà vì sao hắn lại cảm thấy Lệ Hi Kiệt làm tất cả việc này là để dẫn đường Lệ Thú đi làm việc gì đó đây?

"Ta đi sấm trận." Đột nhiên Lệ Thú lên tiếng. (sấm trận: sấm ở đây có nghĩa là xông pha, sấm trận được hiểu là xông qua trận pháp)

"Nhưng là, Thú ca..." Tiểu Tiểu khẩn trương kéo tay Lệ Thú: " bên trong trận pháp không rõ ràng, vội vàng xông vào..."

Ánh mắt Lệ Thú hiện lên một tia nhu tình: "Đây là La Mạc trận của Lệ gia, ta biết trận quyết."

Tiểu Tiểu nhíu mày: " Thiếp với chàng cùng nhau đi vào!"

Lệ Thú ngây người một chút, lại chợt thoải mái, ý nghĩ không muốn cùng hắn tách ra này nhìn trong mắt Tiểu Tiểu một cái không sót gì, hắn cũng làm sao muốn cùng nàng tách ra đây?

"Được."

Đáp ứng lưu loát khiến mọi người thở dài một hơi nhẹ nhõm, Lệ Thú vô luận như thế nào chắc là sẽ không để Tiểu Tiểu mạo hiểm đâu?

Nhìn theo bóng dáng hai người tay trong tay đi vào trong La Mạc trận dần biến mất.

Sở Văn Xuyên không khỏi chậc chậc tán thưởng ra tiếng: "Tứ đệ muội cũng thật may mắn!"

"Đệ cũng cảm thấy như vậy, nhưng mà thời điểm tỷ tỷ đệ vừa mới đi theo tỷ phu phải chịu không ít khổ!" Yến Thanh Dịch đem sự kiện ô long khi Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú mới quen biết, cuộc sống phiêu bạt gian khổ, còn có cảnh làm việc “sớm ra trễ về”, Tiểu Tiểu nỗ lực học tập các loại tri thức để làm vợ đúng cách, Lệ Thú liều mạng kiếm tiền, từ đầu đến cuối đều giảng giải cho Sở Văn Xuyên.

"Ngươi... Ngươi nói, Lệ công tử là người võ công trác tuyệt như vậy, thế nhưng lại chạy đi làm nông phu?" bang chủ bang Khô Lâu không thể tin trừng lớn mắt đến nỗi cố gắng trừng thêm nữa là trừng rơi cả mắt ra ngoài .

"Đúng vậy, là vì tỷ tỷ ta." Yến Thanh Dịch vẫn luôn nhìn Sở Văn Xuyên, hắn nói việc này không phải không có mục đích: "Sở tam ca, huynh có thể khuyên Văn Di tỷ một chút đi, bảo nàng buông tha đi được không?"

Sở Văn Xuyên cười khổ, không phải vấn đề là hắn khuyên hay không khuyên, mà là vấn đề tiểu muội còn không có nản chí! Hắn biết bọn họ đã chiều hư muội muội duy nhất rồi, tuy rằng tiểu muội vẫn luôn biểu hiện không tranh với đời, nhu thuận nghe lời, nhưng giữa lông mày cao ngạo cùng mèo khen mèo dài đuôi kia lại không thể lừa được hắn người ca ca nhìn nàng lớn lên này a!

"Giữa bọn họ đã chen vào không lọt bất kỳ kẻ nào rồi?" Sở Văn Xuyên thì thào tự nói.

"Đúng vậy, " Yến Thanh Dịch tiếp tục trả lời, vì Thất tỷ của hắn, hắn coi như làm ác nhân một hồi vậy: "đến ngay cả tiểu quỷ mười sáu tuổi như đệ cũng nhìn thấy rõ ràng."

"Ngay tại thời điểm Tứ đệ muội cùng Tứ đệ gặp lại, ta đã nói cho cha ta để người khuyên bảo tiểu muội ." Sở Văn Xuyên thở dài: "Nhưng tiểu muội có thể hay nghe vào hay không cũng không biết." "Thay bằng lời khác, chính là huynh sẽ không giúp muội muội huynh?"

"loại chuyện cảm tình này cần lưỡng tình tương duyệt muốn giúp thế nào a!" Sở Văn Xuyên trở giọng trợn mắt, vỗ xuống đầu Yến Thanh Dịch.

Yến Thanh Dịch ngây ngô cười hắc hắc một lúc lâu, trong khoảng thời gian này, Yến Thanh Dịch cùng Sở Văn Xuyên ở chung quan hệ cũng tốt lắm, nếu không phải vì tỷ tỷ nhà mình hắn cũng sẽ không nói ra những lời này.

"Nhưng mà..." Sở Văn Xuyên đột nhiên gợi lên khóe miệng, cười thật gian trá, nhìn Yến Thanh Dịch lại khẩn trương, không biết Sở Văn Xuyên có phải hay không đột nhiên đổi ý : "Tứ đệ tựa hồ cũng không ý thức được tình cảm của mình đối với Tiểu Tiểu đi?"

Nghe thấy Sở Văn Xuyên nói như vậy, Yến Thanh Dịch cũng cười: "Tựa như tỷ tỷ đệ đã nói dường như tỷ phu chính là một cái đại đầu gỗ!"

"Vậy đệ nói Tứ đệ khi nào thì mới có thể ý thức được?"

Nhất thời hai ánh mắt cùng hiện lên vẻ giảo hoạt, loại chuyện này đương nhiên muốn Lệ Thú tự suy nghĩ ra! Bọn họ chỉ cần phụ trách xem kịch vui là được.

Nhưng mà, khi nào thì Lệ Thú mới ý thức được đây?

Hai người liếc mắt nhìn nhau.

Sẽ không phải là cả đời chứ?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK