"Tiểu Tiểu! Tiểu Thú!"
"Cha! Nương!" Tiểu tử béo và Cổ vương không có cách nào yên tâm nên cùng nhau tìm đến chỗ hai người.
"Cha! Tiểu Vân Nhi, chúng ta ở trong này!" Tiểu Tiểu gọi, không bao lâu Cổ vương đã ôm tiểu tử béo đi tới trước mặt Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu nhìn trái nhìn phải: "Nương và Lưu Ly đâu?"
"Các nàng ở trong một cái ao khác." Mạc Thượng Hành nhìn bé trai đang khóc rối tinh rối mù kia: "Đứa bé này..."
"Quá mất mặt..." Tiểu Vân Nhi nhăn mặt nhăn mũi nhìn bé trai còn cao hơn bé rất nhiều kia: "Đã lớn như vậy rồi, còn khóc nhè."
"Vân Nhi!" Lệ Thú nghe thấy lời nói của Lệ Vân sắc mặt lập tức nghiêm lại: "Không rõ nguyên nhân mà đã tùy ý cười nhạo người khác là hành vi không đúng, nếu cười nhạo người khác..."
Sắc mặt ba người ở đây đều đồng thời biến đổi, tật xấu của Lệ Thú bọn họ đã lĩnh giáo qua rất nhiều lần, tuy giọng của hắn rất êm tai, nhưng loại trách nhiệm mất nước diệt chủng bọn họ thật sự là gánh không nổi!
"Thú ca," Tiểu Tiểu ho nhẹ một tiếng, liếc bé trai một cái: "Chúng ta còn có chuyện chưa làm xong đấy!"
"Dạy dỗ Vân Nhi cũng rất quan trọng." Lệ Thú kiên trì: "Con cái không nên nết là do cha mẹ không dạy dỗ, ta không hy vọng sau này Vân Nhi trưởng thành sẽ là một đứa trẻ thích cười nhạo người khác."
"Con biết sai lầm rồi!" Lệ Vân lập tức nói chen vào: "Nếu như cười nhạo người khác sẽ làm cho người ta ghi hận, sau đó bị người ta trả thù, nhà tan cửa nát, hai bên tranh đấu không ngừng, chiến tranh không ngừng, nước không giống nước."
"Con biết là tốt rồi." Lệ Thú gật đầu, vỗ vỗ đầu Lệ Vân: "Nhưng biết rõ mà vẫn phạm phải càng là chuyện không đúng."
"..."
Lần này, Tiểu Tiểu và Lệ Vân hết cách rồi, bởi vậy, Tiểu Tiểu cho Lệ Vân một ánh mắt tự cầu nhiều phúc rồi kéo Mạc Thượng Hành qua một bên, nói chuyện bé trai kia cho ông — những lúc như thế này cho dù là con mình cũng không có cách cứu!
Dưới ánh mắt ai oán của Lệ Vân, Tiểu Tiểu kể xong chuyện của bé trai kia cho Mạc Thượng Hành.
Còn Mạc Thượng Hành vặn mày càng chặt.
Một chiêu mượn dao giết người được lắm!
Một khi Tiểu Tiểu và Lệ Thú bước ra khỏi Cổ thành sẽ bị những người không có thế lực này theo dõi...
Cổ vương tin tưởng, theo dõi Tiểu Tiểu và Lệ Thú không chỉ riêng một mình bé trai này.
Cho dù những người này không thể giết chết Tiểu Tiểu và Lệ Thú, nhưng cũng có thể tạo thành phiền toái cho bọn họ, chỉ cần khẽ lơi lỏng, có lẽ, chính là lúc Lệ Thú và Tiểu Tiểu toi mạng. Hơn nữa, thủ đoạn của Lục Y Ninh khẳng định không chỉ như thế này.
Nhưng vì sao lại muốn giết Tiểu Tiểu?
Mục tiêu của ả không phải là Lệ Thú sao?
Cổ vương thoáng suy xét, cuối cùng quyết định đưa tin tức hắn lấy được từ chỗ Lục Y Ninh nói cho Lệ Thú Tiểu Tiểu, những lúc như thế này chỉ có thể dựa vào chính sự đề phòng của họ thôi.
"Nàng giết ta là muốn khơi mào chiến tranh giữa Cổ thành và Dạ Ngưng Bảo..." Tiểu Tiểu nghiêm túc hẳn lên: "Người phụ nữ kia trước kia ở Yến gia cũng từng làm như vậy... Khơi mào tranh đấu giữa Yến gia và những kẻ khác, để Lục gia ở trong đó đoạt được lợi ích."
Lúc này Lệ Thú cũng tới, còn dẫn theo Lệ Vân vẻ mặt ủ rũ — cho dù là ai vừa bị một trận dạy dỗ như vậy cũng sẽ như thế đi?
"Chỉ cần làm bị thương đến nàng, nhạc phụ sẽ tìm tới ta... Mà đại bá khẳng định sẽ bảo vệ ta..." Lệ Thú nói tiếp lời Tiểu Tiểu.
"Đến lúc đó, Cổ thành và Dạ Ngưng Bảo, sẽ đánh thành một đoàn, mà Cổ thành và Dạ Ngưng Bảo đúng là đại biểu cho Miêu Cương và Tây Vực, đến lúc đó nếu như cuốn cả Miêu Cương và Tây Vực vào..." Tiểu Tiểu cố ý chụp một cái vào vai Lệ Thú, gằn từng chữ nói: "Mới thực sự là suốt ngày chiến tranh khói lửa, nước không giống nước..."
Lệ Thú khẽ sửng sốt, dường như ý thức được, Tiểu Tiểu bây giờ đang nói hắn: "Ta chỉ là đang nói một sự thật..."
Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Được được được, chàng lại nói một sự thật..."
Đời này của Đại đầu gỗ là không cứu nổi rồi!
...
...
Đã biết một chút ý định của Lục Y Ninh, Lệ Thú và Tiểu Tiểu quyết định quay lại Cổ thành, Cổ vương và Bội Nghi cũng đi theo bọn họ trở về, tiện tay mang theo bé trai vừa mới quen biết kia.
"Nơi này là..." Bé trai kinh ngạc nhìn Cổ thành hùng vĩ đồ sộ.
"Nơi này là Cổ thành đấy!" Tiểu Tiểu vỗ vỗ đầu bé trai.
"Cổ vương... Là ở đây?" Bé trai ngẩng đầu nhìn Tiểu Tiểu.
Tiểu Tiểu giương cằm, ý bảo bé trai nhìn về phía Mạc Thượng Hành: "Ông ấy chính là Cổ vương."
"Nhưng là..." Bé trai kỳ quái nhìn Tiểu Tiểu, lại nhìn Cổ vương một chút: "Ông ấy không phải là cha ngươi sao?"
Tiểu Tiểu nhếch miệng một cái: "Bởi vậy ta đã nói không có khả năng Cổ vương chán ghét ta!"
Bé trai trầm mặc, cúi đầu thật thấp, len lén liếc xéo Tiểu Tiểu một cái, thanh âm nho nhỏ nói: "Thực xin lỗi..."
"Không sao cả." Tiểu Tiểu xoa xoa đầu bé trai: "Lãng Diệp, nhà ngươi ở đâu?"
Lãng Diệp là tên của bé trai.
"Nhà của ta ở một thôn trang nhỏ cạnh Lôi sơn..." Nhắc tới chuyện thương tâm, trong mắt bé trai lập tức chứa đầy nước mắt: "Người trong thôn trang liên tiếp biến mất không thấy, đến ngay cả phụ mẫu ta cũng không thấy, mọi người... mọi người đều nói là chúng ta đắc tội thần, bởi vậy mới giáng xuống tai họa..." Lãng Diệp nức nở, lấy ra từ trong ngực một thứ trông như tảng đá: "Nhưng khi cha mẹ ta mất tích ta lại phát hiện cái này..." Nói xong, Lãng Diệp đem đưa tảng đá cho Tiểu Tiểu.
Nhìn thấy tảng đá kia, trái tim Tiểu Tiểu lại nhảy lên, bởi vì hình vẽ trên mặt là hình Huyết Yêu kiếm.
Cổ vương cũng vặn mày lại, Lôi sơn là thánh địa trong lòng người Miêu, hắn vốn là người Miêu, Lệ Hi Kiệt đã đến gần thánh địa của bọn họ như vậy rồi, hắn nên ứng đối như thế nào đây? Nhất là đối phương còn là thông gia của hắn...
"Cổ vương đại nhân, ngài nguyện ý giúp chúng ta sao?" Lãng Diệp nước mắt lưng tròng nhìn Cổ vương.
"Cái này..." Mạc Thượng Hành có chút mâu thuẫn.
"Nhạc phụ, chuyện này giao cho con đi!" Mặt Lệ Thú không chút thay đổi nói với Mạc Thượng Hành, làm cho người ta nhìn không rõ suy nghĩ của hắn: "Chờ sau khi võ công của con khôi phục, con sẽ đến Lôi sơn. Bây giờ con đã có chút đầu mối, tin tưởng chỉ cần một thời gian ngắn nữa là có thể khôi phục võ công rồi."
"Không." Cổ vương nhìn Lệ Thú: "Ta muốn đi trước, Lôi sơn quá mức quan trọng với người Miêu."
Lệ Thú mở miệng, nhưng không nói gì thêm, bây giờ hình như hắn đã không còn lập trường để cầu xin Mạc Thượng Hành buông tha cho phụ thân hắn.
"Chẳng qua, nếu gặp được thông gia mà nói, ta sẽ tránh mũi nhọn của ông ta..." Mạc Thượng Hành mỉm cười, tùy tiện tìm lý do: "Ta chỉ sở trường về cổ, đơn đả độc đấu khẳng định không phải là đối thủ của ông ấy."
"Cám ơn ngài." Lệ Thú vừa về đến Cổ vương phủ, Lệ Thú và Tiểu Tiểu đã bị người của Cổ vương bao quanh ba tầng trong ba tầng ngoài bảo vệ rồi, Tiểu Tiểu trời sinh tính tình hoạt bát mà không thể không nhẫn nại cuộc sống đi theo sau một hàng người dài.
Nàng lại không trồng nho! (ý TT là hàng người như chùm nho lúc lắc ấy)
Còn Lệ Thú lại coi như những người đó căn bản không tồn tại, quy luật sống hàng ngày giống như một lão nhân tuổi đã xế chiều, Tiểu Tiểu nhìn vẫn nói thầm trong lòng: sao ta lại có thể yêu thương một người nhạt nhẽo đến bực như vậy chứ?
Nhưng Tiểu Tiểu cũng không quấy rầy Lệ Thú, bởi vì Lệ Thú đang nghiên cứu la mạc trận, nghiên cứu càng sâu La mạc trận, hắn phát hiện năm đại huyệt bị Lệ Hi Kiệt điểm ẩn ẩn như là một loại trận pháp của la mạc từng trận pháp...
Cho dù là vì tự do, vì phía sau không cần phải đi theo một chuỗi nho dài... Không, người, Tiểu Tiểu cũng sẽ không quấy rầy Lệ Thú nữa.
Hơn nữa, Lệ Thú cũng là muốn tự mình giải quyết vấn đề Lệ Hi Kiệt.
Nhưng biết thì biết, nhưng muốn giải quyết lại cần một số ngày, trừ lúc bài trừ Lạc mạc trận ở Bích Lạc đàn của Khô Lâu bang, Lệ Thú còn phải mất một chút thời gian, hơn nữa là la mạc trận lần này hiện còn đang trong cơ thể Lệ Thú?
Một chút sơ sẩy thôi cũng có thể không ổn rồi.
Vào ngày thứ ba Lãng Diệp tới, Cổ vương liền cùng bé đi Lôi sơn trước, mà nguyên nhân khiến Cổ vương yên tâm để Lệ Thú và Tiểu Tiểu ở lại Cổ thành rất đơn giản — đoàn người Dược vương đã trở lại!
Dược vương chạy đi tìm tiểu tử béo trước tiên. Về phần chuyện khác thì hắn giao cho Sở Văn Xuyên và Yến Thanh Dịch đi nói rõ ràng.
"Thẩm thẩm không có chuyện gì, chỉ cần tĩnh dưỡng một hồi thì tốt rồi." Sở Văn Xuyên rất hiểu lo lắng của Lệ Thú, hắn thậm chí chưa kịp chào hỏi mọi người, vừa mở miệng đã nói những lời này.
Lệ Thú thở phào nhẹ nhõm đồng thời cảm kích nhìn Sở Văn Xuyên một cái. Còn Sở Văn Xuyên lại trợn trừng mắt, ý nghĩa kia rất rõ ràng — huynh đệ trong lúc này nói nhiều như vậy làm gì?
"Tỷ phu," Yến Thanh Dịch lấy một tờ giấy từ trong người, đưa cho Lệ Thú: "Đây là bá mẫu viết đưa cho huynh... bác ấy nói huynh xem có thể hiểu."
Lệ Thú nhận lấy tờ giấy, đọc kỹ càng, bỗng vẻ mặt khiếp sợ, bên trên vẽ một lộ tuyến vận công, hoàn toàn là năm đại huyệt bị Lệ Hi Kiệt phong bế...
Lệ Thú bắt đầu vội nhìn chằm chằm tờ giấy này, xét duyệt từng lần một, thậm chí còn lấy ra la mạc trận trận quyết đến đối chiếu.
Cái này dĩ nhiên là phương pháp bài trừ năm huyệt đạo kia của Lệ Hi Kiệt!
Chỉ cần xông theo trình tự huyệt đạo mà NHiêu Hinh Ninh đưa cho, có thể khiến hắn khôi phục võ công!
"Tỷ phu..." Yến Thanh Dịch tiến đến bên cạnh Lệ Thú, tò mò nhìn tờ giấy kia, hắn đã nghiên cứu rất lâu cũng không hiểu được: "Cái này cuối cùng là cái gì?" Hắn biết Lệ Thú và Nhiêu Hinh Ninh tuy là mẫu tử, nhưng chỉ có gặp mặt một lần kia. Chẳng lẽ Lệ Thú có thể xem hiểu tờ giấy kia?
Đây là cái gọi là sự ăn ý của mẫu tử?
Lệ Thú gấp lại tờ giấy kia gọn gàng, vô cùng cẩn thận cất vào trong người: "Đây là phương pháp khôi phục võ công!"
"Nói như vậy, tỷ phu, huynh có thể sử dụng võ công rồi?" Yến Thanh Dịch kinh hỉ hoan hô.
"Còn chưa thể, cần tích góp nội lực từng tí một tới để phá tan huyệt đạo." Lệ Thú giải thích cho Yến Thanh Dịch."Nhưng chẳng qua chỉ là vấn đề thời gian thôi." Hắn có dự cảm, chỉ cần hắn có thể phá tan năm đại huyệt này, nội lực của hắn sẽ được tăng lên rất lớn.
"Tam ca..." Tiểu Tiểu vẫn lẳng lặng ở bên cạnh không mở miệng bỗng gọi Sở Văn Xuyên, trong lúc đó ánh mắt quanh quẩn ở chỗ Nhạc Khê và Sở Văn Xuyên: "Huynh và Nhạc Khê có phải hay không..."
Tiểu Tiểu còn chưa nói xong, mà lại cho một ánh mắt, biểu cảm "huynh hiểu được".
Tuy Lệ Thú khôi phục võ công là một chuyện tốt, nhưng lại là ý nghĩa Lệ Thú sắp sửa gặp phải nguy hiểm lớn hơn nữa...
Nếu không phải hoàn cảnh ở chỗ họ quá mức nguy hiểm, nàng tình nguyện cùng Lệ Thú làm một đôi vợ chồng bình bình thường thường, tựa như những ngày bọn họ ở Nam Dương.
Bởi vậy, Tiểu Tiểu cảm thấy chuyện kia không có cách nào có thể quan trọng bằng bát quái về Sở Văn Xuyên và nhạc Khê.
Lời còn chưa nói hết thường càng có hiệu quả hơn, mặt của Sở Văn Xuyên và Nhạc Khê đồng thời ửng đỏ.
Cái ửng đỏ này, ánh mắt Tiểu Tiểu lập tức sáng lên, xem ra bọn họ muốn làm việc vui rồi!