Tuy rằng khi Bội Nghi rời đi Yến Thanh Dịch vẫn còn nhỏ, nhưng vẫn nhớ mang máng bộ dáng của nàng, hơn nữa mẫu thân của Yến Thanh Như cùng Bội Nghi là tỷ muội ruột lớn lên giống nhau như vậy?
Nhưng xưng hô này vừa ra khỏi miệng, Yến Thanh Dịch đã lập tức hối hận, người ta đã không còn là thê tử của phụ thân nữa!
"Tiểu Dịch?" Bội Nghi không xác định mở miệng.
"Ách... Là con..." Yến Thanh Dịch không biết nên gọi Bội Nghi như thế nào, bởi vậy chỉ là hàm hàm hồ hồ miễn cưỡng mà qua.
"Tiểu Tiểu." ánh mắt Bội Nghi chuyển hướng Tiểu Tiểu, mang một chút hương vị cầu xin, hi vọng Tiểu Tiểu có thể trò chuyện cùng nàng, cho dù là chỉ nói một câu cũng tốt.
Tiểu Tiểu đã ngây ngẩn cả người.
Quên không được, thật sự quên không được, cho dù mười mấy năm không gặp vẫn có thể nhớ rõ ràng được dung nhan của mẫu thân như trước. Trong mười mấy năm này, Tiểu Tiểu vẫn luôn chờ đợi mẫu thân có thể tới đón nàng.
Nhưng là không có, khi nàng bị mấy tỷ muội chửi rủa không có, khi nàng sinh bệnh, lúc cần tình thương của người mẹ nhất cũng không có, khi nàng bị ép hôn, lúc khốn khổ nhất cũng không có...
Người mẫu thân luôn vắng mặt trong sinh mệnh nàng này, nàng nên đối mặt như thế nào?
Tiểu Tiểu không tự chủ được lui về phía sau một bước.
Chỉ là một bước nhỏ, lại khiến Bội Nghi rất thất vọng.
"Tiểu Tiểu..." Bội Nghi cắn môi dưới: "Nếu như con nguyện ý để chúng ta bồi thường mà nói, để cho người khác nhắn cho chúng ta một tin nhắn thôi được không?"
Tiểu Tiểu không trả lời, chỉ là vẫn luôn cúi đầu, không trả lời.
Bội Nghi không khỏi thở dài, sau đó yên lặng bỏ đi.
Sau khi thấy Bội Nghi rời đi, Tiểu Tiểu kéo Lệ Thú: "Thú ca..."
"Không sao đâu." Lệ Thú an ủi chặn Tiểu Tiểu lại: "Từ từ sẽ đến. Lúc trước là bọn họ không đúng, nàng không biết nên xử lý như thế nào là rất bình thường."
Tuy rằng lúc này không giống với hắn cùng Tiểu Tiểu thương lượng trước "cố gắng tiếp nhận Cổ vương cùng Bội Nghi", nhưng Lệ Thú biết Tiểu Tiểu đã cố gắng hết sức rồi.
Nhưng là...
"Này, Tiểu Dịch." Sở Văn Xuyên huých khuỷu tay vào Yến Thanh Dịch.
"Hả?"
"Đó là tỷ phu đệ sao?"
"Chắc vậy... đúng đi!" Yến Thanh Dịch lẩm bẩm một mình dường như trả lời.
Dựa theo phong cách lâu dài trong quá khứ của Lệ Thú: "Con cái không chê cha mẹ", cho dù có bao nhiêu ủy khuất đều nghẹn xuống, không cần biết ngươi đúng hay sai, tóm lại trưởng bối liền là không có chỗ nào không đúng. Nhưng lúc này đây, Lệ Thú vậy mà thay đổi quan niệm từ trước đến nay của hắn, nói với Tiểu Tiểu là cha mẹ không đúng.
Điều này làm người ta không thể hiểu nổi!
Chẳng lẽ võ lâm muốn nhất thống rồi sao?
"Không phải dịch dung chứ?" Sở Văn Xuyên lại hỏi.
"Chắc là... Không phải đâu?" Yến Thanh Dịch vẫn chần chờ như trước.
"Nếu không..." Sở Văn Xuyên liếc xéo Yến Thanh Dịch, nhỏ giọng dò xét: "Hai ta thử một chút xem?"
"Thử như thế nào?"
"Xem ta đây!" Sở Văn Xuyên vỗ ngực.
Nói xong, Sở Văn Xuyên tiến lên hai bước, vừa vặn đứng cùng chỗ với Tiểu Tiểu cùng Lệ Thú: "Tiểu Tiểu, bọn họ đã không tốt với muội, không cần phải để ý đến bọn họ!" Sở Văn Xuyên tuy là nói chuyện với Tiểu Tiểu, nhưng ánh mắt lại liếc về phía Lệ Thú: "Cho dù bọn họ là cha mẹ muội, nhưng không có hoàn thành trách nhiệm của cha mẹ, cha mẹ như vậy không cần cũng không sao..."
"Tam ca." lời nói của Sở Văn Xuyên còn chưa rơi xuống mặt đất, Lệ Thú liền lập tức đem lời nói tiếp: "Cái gọi là tam cương ngũ thường, đạo giữa vua và thần, bổn phận của vợ chồng, bổn phận cha con, hai điểm khác tạm thời không nói đến, cũng chỉ cần nói đến điểm bổn phận cha con này, làm người con gái không thể trách móc cha mẹ nặng nề, phải biết rằng..."
Nước sông bắt đầu cuồn cuộn tràn ra...
Nhưng lúc này đây Sở Văn Xuyên cùng Yến Thanh Dịch không có cất bước bỏ chạy, mà là đồng thời thở phào nhẹ nhõm.
Người này, Lệ Thú khẳng định không phải là giả mạo!
...
...
Bởi vì có nữ quyến, bởi vậy Trụ trì Thiếu Lâm sắp xếp đoàn người Tiểu Tiểu ở trong phòng khách phía sau núi, nhưng Thiếu Lâm tự phòng khách luôn ít, cho nên Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu vậy mà thành hàng xóm cùng Cổ vương.
Dàn xếp tử tế xong cho đoàn người Lệ Thú đã vào đêm.
Vào lúc ban đêm, sau Lệ Thú dỗ Tiểu Tiểu cùng tiểu tử béo ngủ, một thân một mình phóng ra, trực tiếp dừng ở trong viện của Cổ vương.
"Cốc cốc cốc"
Lệ Thú gõ ba cái lên cửa đúng quy củ.
"Ai?" Trong phòng truyền đến tiếng Cổ vương.
"Là ta, Lệ Thú."
Nghe thấy là tiếng Lệ Thú, Cổ vương lập tức mở cửa, sau đó nhìn lại phía sau Lệ Thú, nhưng không thấy ai, đành phải cười khổ khẽ nghiêng người, để Lệ Thú tiến vào trong phòng:"Tiểu Thú, ngươi là tự tới một mình?"
"Vâng."
Mạc Thượng Hành thở dài, chỉ ghế dựa bên cạnh Lệ Thú: "Tiểu Thú, ngồi đi!"
"Hành ca, ai đến vậy?" Bội Nghi từ bình phong sau chậm rãi đi ra, nhìn thấy Lệ Thú vẻ mặt lập tức hưng phấn: "Tiểu Thú, Tiểu Tiểu đâu? Tiểu Tiểu đi cùng không?"
Lệ Thú còn chưa có ngồi xuống đã nhìn thấy Bội Nghi đi đến, lập tức hành lễ, "Mạc phu nhân, Lệ Thú là đi một mình tới. Tiểu Tiểu đã ngủ rồi."
"Mạc phu nhân..." Nghe xưng hô này Bội Nghi thất thần một chút,"Mạc phu nhân" tuy rằng cung kính, nhưng thiếu đi thân tình, theo lý mà nói, con rể mình thế nào cũng phải gọi mình một tiếng nhạc mẫu.
"Tiểu Thú, muộn như vậy ngươi tới đây làm cái gì?" Mạc Thượng Hành cười khổ, thái độ của Lệ Thú ở mức độ nào đó tỏ rõ thái độ của Tiểu Tiểu, nếu là bị con gái mình gọi là "Cổ vương" hoặc là "Hành tiền bối", khiến hắn làm sao mà chịu nổi đây?
"Vãn bối đến đây là vì Tiểu Tiểu." Lệ Thú cung kính trả lời.
"Tiểu Tiểu?" Điều này đối với cha mẹ đã từng phạm vào sai lầm này ánh mắt lập tức sáng lên, cõi lòng đầy hi vọng nhìn Lệ Thú.
"Vâng." Lệ Thú khẽ gật đầu: "Vãn bối muốn nói suy nghĩ của Tiểu Tiểu cho hai vị tiền bối, vãn bối cũng hi vọng Tiểu Tiểu có thể có được sự quan tâm của mẫu thân cùng phụ thân."
"Nhưng là, chúng ta đã bỏ lỡ quá trình trưởng thành quan trọng nhất của Tiểu Tiểu." Cổ vương cười khổ lắc đầu, lúc này Cổ vương không còn là một đời kiêu hùng xưng bá Miêu Cương, chỉ là một người phụ thân khát vọng nhận được sự tha thứ của con gái mà thôi.
"Quá khứ đã bỏ lỡ, chẳng lẽ tương lai ngài còn muốn tiếp tục lỡ mất sao?" Lệ Thú nhướn mi, vẻ mặt không đồng ý, vừa gặp phải chuyện của Tiểu Tiểu hắn liền không có biện pháp dùng phương pháp xử lý bình thường hoàn toàn duy trì tôn kính với trưởng bối: "Nếu không có nỗ lực, ngài làm sao mà biết Tiểu Tiểu sẽ không tha thứ cho các người?" Nghe vậy Cổ vương cúi đầu xuống lâm vào trầm tư."Thật ra, Tiểu Tiểu cũng muốn thử tiếp nhận hai vị." Lệ Thú một câu nói xóa bỏ băn khoăn của vợ chồng Cổ vương: "Nhưng là, ngài cũng phải cho Tiểu Tiểu thời gian, cho nàng cơ hội. Nếu là ngài đến quan tâm cũng keo kiệt không bỏ ra thì Tiểu Tiểu làm sao có thể cùng các người quen thuộc lên được?"
"Chúng ta..." thân mình Bội Nghi khẽ nghiêng về phía trước, vội vàng nhìn Lệ Thú: "Nên làm như thế nào?"
"Ta không biết." Lệ Thú trả lời rất trực tiếp. Trừ bỏ đạo lý lớn, luôn chỉ nói ra một chữ bảo hắn nói một phen như trước đã là không dễ, để hắn nghĩ ra biện pháp giải quyết, còn không bằng bảo heo mẹ lên cây còn dễ dàng hơn.
"Nhưng là..." Bội Nghi há miệng, nhưng không nói tiếp.
"Bội Nghi." Cổ vương cắt đứt Bội Nghi hỏi tiếp: "Loại chuyện này không thể dựa vào người khác, chỉ có tự chúng ta nỗ lực mới có thể thể hiện được tâm ý của chúng ta! Tiểu Tiểu là đứa nhỏ thông minh, con bé sẽ biết suy nghĩ của chúng ta."
Bội Nghi thoáng suy xét, đồng ý gật đầu.
"Cổ vương tiền bối." Lệ Thú tiếp tục nói xong: "Còn có một chút."
"Tiểu Thú ngươi nói thẳng ra đi." Cổ vương rất là cảm kích với con rể này.
"Ta hi vọng các người không nên bức bách Tiểu Tiểu quá mức."
"Này..." Cổ vương không hiểu.
Lệ Thú lập tức giải thích: "Nếu chuyện này các ngươi làm quá nhanh, Tiểu Tiểu sẽ không biết làm sao cũng sẽ rất khổ sở, ta không hy vọng như vậy."
Mạc Thượng Hành liếc mắt nhìn Lệ Thú một cái thật sâu: "Tiểu Thú, ngươi làm như vậy là vì cái gì?"
"Vì Tiểu Tiểu." Lệ Thú trả lời không chút do dự.
Nghe vậy, Mạc Thượng Hành an tâm rồi, con gái mình gả cho một người chồng tin cậy ổn thỏa như vậy là phúc khí của con bé.
Nhưng trong lòng Mạc Thượng Hành còn có một thắc mắc: "Tiểu Thú, nếu ngươi là ta, ngươi sẽ làm như thế nào?"
Lệ Thú nhíu mày, không hiểu ý của Mạc Thượng Hành.
"Ta muốn nói, nếu năm đó ngươi ở vị trí của ta, mà Tiểu Tiểu ở vị trí của Bội Nghi ngươi sẽ làm như thế nào, đến cùng là ổn thỏa mang theo một mình Tiểu Tiểu rời đi, hay là mạo hiểm thật lớn mang theo con gái cùng Tiểu Tiểu rời đi cùng nhau?" Đây luôn là thắc mắc trong lòng Mạc Thượng Hành, hắn luôn suy nghĩ đến tột cùng hắn làm chỗ nào không đúng.
"Ta không phải là ngài." Lệ Thú sạch sẽ lưu loát đáp:"ngay từ đầu, ta sẽ không để người phụ nữ của mình gả cho người khác."
Đúng vậy! bên môi Cổ vương giơ lên một nụ cười khổ, ngay từ đầu hắn đã sai lầm rồi, bảo vệ người phụ nữ của mình mới là việc người đàn ông phải làm. Giống Lệ Thú cùng Tiểu Tiểu, Tiểu Tiểu cũng từng có hôn ước khác với Giang gia Giang Du, nhưng là lại ngoài ý muốn gặp được Lệ Thú, sau khi Lệ Thú cưới Tiểu Tiểu, cho dù như thế nào đều liều mạng bảo vệ Tiểu Tiểu, thậm chí là địch với một trong Trung Nguyên ngũ đại thế gia Giang gia, đây là loại khí phách cỡ nào!
Cảnh ngộ tương tự, nguy cơ của Lệ Thú thậm chí càng gian nguy hơn hắn nhiều, hắn giống với Lệ Thú lại làm ra kết cục hoàn toàn khác nhau, hắn bị thống khổ cùng tự trách tra tấn gần hai mươi năm, mà Lệ Thú lại cùng Tiểu Tiểu hạnh phúc với nhau.
Nếu như năm đó hắn có thể có dũng khí bảo vệ Bội Nghi không gả cho Yến Doanh, có lẽ bây giờ sẽ có loại tình trạng khác đi!
Nhưng trên đời này làm sao có thể có thuốc hối hận để uống, bởi vậy, Cổ vương chỉ có thể dùng sự quan tâm thật sự để bù lại cho Tiểu Tiểu hai mươi năm thiếu vắng tình thương của cha.
Thấy Cổ vương cùng Bội Nghi lâm vào trầm tư, Lệ Thú đứng lên, lui về phía sau hai bước, khom người chào với Cổ vương cùng Bội Nghi: "Cổ vương tiền bối, Mạc phu nhân, vãn bối cáo lui."
"Tiểu Thú." Cổ vương gọi Lệ Thú lại.
"Tiền bối?"
"Về sau không cần gọi ta là Cổ vương, cũng không cần gọi Bội Nghi là Mạc phu nhân."
"..." Lệ Thú nghi hoặc.
"Gọi chúng ta là nhạc phụ cùng nhạc mẫu đi!"
"Vâng, nhạc phụ đại nhân."
Mà ở trong góc tối chỗ viện Cổ vương ở, hai bóng người lặng yên theo Lệ Thú rời đi, loáng thoáng có thể nghe thấy hai người nói chuyện.
"Tỷ, thực ra con người Cổ vương cũng rất tốt, hơn nữa tỷ phu cũng nỗ lực như vậy, nếu tỷ không cảm kích chẳng phải là không xứng với một mảnh tâm ý của tỷ phu sao?"
"Ừ."
"Nói như vậy nghĩa là tỷ đồng ý rồi?"
"Ta sẽ thử xem."
"Thử xem? Tỷ, không phải ta nói tỷ, Cổ vương cũng là cao thủ dùng cổ ôi! Không phải là thế lực của đệ, cha cùng Cổ vương căn bản không có cách nào so sánh! Võ công không bằng Cổ vương, thế lực không bằng Cổ vương, quan tâm tỷ cũng không bằng Cổ vương ôi! Chờ Cổ vương dạy tỷ dùng cổ, nói không chừng tỷ còn có thể dạy đệ hai tay đấy!"
"Rống! Đây mới là mục đích thực sự của đệ đi!"
"Nào có!" Loại chuyện này đánh chết cũng không thể thừa nhận.
"Còn dám nói không có! Thối Tiểu Dịch, đi mau! Bằng không như thế này sẽ bị Thú ca phát hiện không thấy ta rồi!"
"Phải phải phải, trời đất bao la lão tỷ là lớn nhất! Tiểu đệ bây giờ đi ngay!"
Nhảy trên mái hiên cô gái thỏa mãn thở dài, một trượng phu nguyện ý cho rằng chuyện của thê tử là chuyện của hắn phải làm, nàng còn có thể yêu cầu cái gì?
Cho dù như thế nào, cám ơn chàng, Thú ca!