• Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

"Nha nha!" Lệ Vân vươn tay về phía Tiểu Tiểu, miệng phát ra âm thanh bập bẹ.

Dược vương không tình nguyện đưa Lệ Vân cho Tiểu Tiểu, miệng còn than thở: "Tiểu Vân Nhi, đi theo ta không tốt sao?"

Lệ Vân lập tức an ủi ôm ôm Dược vương, tỏ vẻ mình không phải là trứng thối vong ân phụ nghĩa, khiến cho mặt mày Dược vương lập tức hớn hở.

Nhưng khi quay đầu Dược vương lập tức liền thay đổi thái độ, mặt mày vốn đang vui vẻ lập tức trầm xuống: "Ngươi chính là nương của Vân Nhi?" Dược vương hoàn toàn đã quên mất mình từng gặp Tiểu Tiểu, với hắn mà nói trừ vài người hắn quan tâm ngoài ra không có ai cần hắn phải nhớ, có hơi sức nhớ kỹ những người này còn không bằng nghiên cứu dược liệu nhiều một chút.

"Ách..." Tiểu Tiểu lại rất nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Theo ta được biết tiểu tử này không phải là nhặt về được, Thú ca cũng không có người phụ nữ khác, bởi vậy, ta nghĩ hẳn là như vậy không sai đâu."

"Phốc!" Vân Hành trực tiếp phun ra một ngụm nước. Khóe miệng khẽ nhếch, cái tên đại đầu gỗ Lệ Thú kia làm sao có thể có một thê tử dở hơi như vậy thế?

"Sư phụ, nước là phải uống vào, xin người không nên nhổ ra, nếu không sẽ dạy hư Vân Nhi!" Tiểu Tiểu giữ chặt Lệ Vân đang liều mạng muốn lấy cốc nước của Vân Hành, Dược vương lại trực tiếp đưa cái cốc nước đến trong tay Lệ Vân, tiểu tử béo lập tức học theo bộ dáng Vân Hành, hớp một ngụm rồi phun ra ngoài, hoàn toàn trùng hợp phun vào người Vân Hành. Tiểu Tiểu bĩu môi một cái: "Nhìn đi, giống như vậy đấy!"

Không để ý tới vẻ mặt đau khổ của Vân Hành, Dược vương tán dương xoa đầu tiểu tử béo: "Tiểu Vân Nhi thật thông minh!"

"..." Mọi người im lặng, cưng chiều cũng không đến mức này chứ?

"Cha Vân Nhi đâu?" Dược vương lườm Tiểu Tiểu một cái, gương mặt lạnh lùng như cũ, nhất thời toàn bộ không khí trong phòng đều lạnh xuống.

"Thú ca hẳn là đang bàn chuyện với Đại bá."

"Mỗi ngày đều đưa Vân Nhi đến chỗ ta một chuyến, còn phải trong một tháng liền." Dược vương ra lệnh.

"Ồ?" Không đợi Tiểu Tiểu hiểu rõ sao lại thế này, Dược vương đã nhất phất tay áo rời khỏi tiền thính:"Sư phụ, người có hiểu rõ là chuyện gì xảy ra không?"

"Tiểu Tiểu nha đầu." Một lão nãi nãi chống quải trượng giải thích cho Tiểu Tiểu: "Đây là phúc khí của Tiểu Vân Nhi đó! Dược vương hẳn là làm thuốc tắm cho Vân Nhi, thuốc tắm này chỉ cần một lần là cần ngàn vàng, có thể cường thân kiện thể, thậm chí là gia tăng nội lực, lấy yêu thích của Dược vương với Vân Nhi ít nhất có thể gia tăng thêm hai mươi năm nội lực cho bé. Đây là chuyện bao nhiêu người giang hồ cầu đều cầu không được đó!"

"..." Tiểu Tiểu có chút kinh ngạc, cầm hai cánh tay tiểu tử béo, giơ tiểu tử béo lên: "Tiểu tử thối, nói như vậy con còn lợi hại hơn cả nương?"

Năm nay Tiểu Tiểu mới mười chín tuổi, ở đâu ra hai mươi năm nội lực chứ?

Tính cả mười tháng trong bụng mẹ?

Lệ Vân bắt đầu cười khanh khách, Tiểu Tiểu trợn trừng mắt: "Đi! Về sau nếu con không nghe lời, ta tìm cha con tới thu thập con!"

"Ha ha! Về sau nói không chừng đến cả Lệ Thú cũng không thu thập được tiểu tử này ý chứ!" Vân Hành vẫn mặc một thân quần áo bị tiểu tử béo phun nước lên, tuyệt đối không để ý chút nào: "Lấy trình độ được hoan nghênh của tiểu tử này ở Dạ Ngưng Bảo, không chừng có bao nhiêu người sẵn sàng dạy hắn võ công đấy!"

"Yên tâm!" Tiểu Tiểu không chút để ý phất tay: "Thú ca chỉ cần mở miệng là có thể khiến tiểu tử này đập đầu vào đậu hủ rồi!"

"Cũng phải." Vân Hành đồng ý gật đầu, xem ra hắn cũng phải chịu độc hại nặng nề từ Lệ Thú: "Sớm biết như thế sẽ không cho hắn xem nhiều sách như vậy."

"Sư phụ." Đột nhiên một giọng nam khiến Vân Hành run rẩy một cái.

"Tiểu Thú con đã trở lại?" Vân Hành cười đánh trống lảng, duỗi đầu nhìn lại phía sau Lệ Thú: "Đại ca đâu rồi?"

"Đại bá..." Lệ Thú chau mày lên, không đợi hắn nói xong, một hồi kiếm phong sắc bén từ phía sau Lệ Thú đánh úp lại, Lệ Thú lưu loát tránh thoát.

"Hả, lại bị tránh được." Yến Thanh Dịch không cam lòng chu miệng, trong khoảng thời gian này Yến Thanh Dịch trải qua tuyệt đối không thoải mái, mỗi ngày không phải Lệ Thú công kích thì chính là Sở Văn Xuyên đánh lén, sau này mấy lão ngoan đồng nhàm chán kia vậy mà cũng gia nhập vào, mấy lão nhân này chọn thời gian lại cực kỳ thiếu đạo đức, không phải là lúc hắn đang đi nhà cầu, thì chính là lúc hắn đang tắm rửa, khiến hắn không thể không trần truồng tay không tấc sắc cùng bọn họ đánh nhau, bây giờ toàn bộ thị nữ của Dạ Ngưng Bảo đều đi vòng qua sân của hắn.

"Kiếm không đủ nhanh, thanh âm quá lớn." Vân Hành đánh giá:"Tiểu tử, ngươi còn có con đường rất dài phải đi nha!"

"Dạ." Yến Thanh Dịch không tình nguyện kéo dài thanh âm, rõ ràng là còn vì đánh lén không thành công mà tiếc nuối.

"Thú ca." Tiểu Tiểu thả tiểu tử béo vào trong lòng Lệ Thú, tiểu tử này gần đây nặng hơn rất nhiều, ôm lâu một chút là mỏi nhừ tay.

"Ừ?"

"Chúng ta còn chưa có mua song cửa sổ (giấy cắt hoa dán trên cửa sổ) đâu! Bây giờ đi mua đi!"

"Được."

"Còn có, pháo trúc cùng pháo hoa, mua nhiều một chút được không?"

"Được."

Hai người một bên vừa nói vừa đi ra ngoài.

Mà Vân Hành có chút buồn bực nhìn bóng lưng hai người, vấn đề của hắn ư?

...

...

Tết âm lịch, là ngày hội truyền thống nhất của Hoa Hạ, đêm trừ tịch càng là một ngày rất quan trọng trong đó, đón giao thừa, pháo trúc, pháo hoa, bữa cơm đoàn viên, tạo thành tầm quan trọng của đêm trừ tịch, bữa cơm đoàn viên của Dạ Ngưng Bảo thật đồ sộ, không chỉ có người trong bảo, còn có cả cao nhân ẩn cư ở các thôn xóm xung quanh.

Trên trăm bàn ngay ngắn chiếm hết cả sân Dạ Ngưng Bảo.

Tính cách của Lệ Hi Kiệt khi đó rất hoạt bát, bởi vậy cùng hắn kết giao bằng hữu có rất nhiều người không biết điều, điều này càng làm cho bữa cơm tất niên của Dạ Ngưng Bảo cực kỳ náo nhiệt, mọi người còn đặt riêng quy định không cho dùng nội lực bức rượu ra, bằng không người người ngàn chén không say còn có ý nghĩa gì chứ?

Nhưng mỗi lúc vui vẻ tựa hồ đều sẽ có người quấy rầy.

Chẳng hạn như Lệ Thú và Tiểu Tiểu ngồi cùng bàn với Sở Văn Di, ánh mắt nàng tựa hồ ở lên án Lệ Thú chẳng quan tâm tới nàng, u oán mà sầu não.

Nhưng Lệ Thú dường như còn chưa hiểu ra, vẫn một lòng chiếu cố Tiểu Tiểu, về phần Lệ Vân, đã sớm bị Dược vương ôm đi .

"Thú ca, không cần tôm nữa!" Tiểu Tiểu dở khóc dở cười nhìn đống tôm đã bóc vỏ trong bát, nàng chẳng qua là lột một con tôm cho hắn, lại nói một câu tôm này ăn rất ngon, kết quả hắn liền lột một bát cho nàng.

"Vậy nàng nghĩ muốn cái gì?" Lệ Thú không hiểu hỏi, là nàng nói ăn ngon mà!

Cách Đại đầu gỗ lấy lòng người đều chất phác như vậy.

"Thú ca, tự chàng ăn là tốt rồi!" Tiểu Tiểu phất tay: "Không cần phải để ý đến thiếp."

Lệ Thú nhướn mi, suy ngẫm một lúc lâu, một lòng muốn làm một trượng phu tốt mà hắn vẫn luôn tìm kiếm, nhưng khi nhìn thấy Sở Lăng, Vân Hành còn có Sở Văn Xuyên Yến Thanh Dịch dùng ánh mắt chế nhạo nhìn hắn, vẫn có chút đỏ mặt.

Sở Văn Xuyên càng khoa trương bắt chước Lệ Thú, tùy tiện gắp một vài thứ thả vào trong bát Yến Thanh Dịch bên cạnh: "Tiểu Tiểu, ăn nhiều một chút nha!"

Yến Thanh Dịch lập tức hiểu ý, dùng một vẻ mặt sùng bái mà ánh mắt lại cảm động nhìn Sở Văn Xuyên, bóp cổ họng bắt chước giọng nữ: "Thú ca ~~" thanh âm như một con đường nhiều khúc cua, có thể trực tiếp cua thẳng vào nhà cầu luôn: "Chàng thật tốt ~~ "

"Yến — Thanh — Dịch —" Tiểu Tiểu trừng đệ đệ nhà mình, Sở Văn Xuyên là Tam ca, khó mà nói cái gì, nhưng đối phó Yến Thanh Dịch nàng vẫn là có thể!

"Ách..." Yến Thanh Dịch nhìn thấy ánh mắt Tiểu Tiểu như muốn phun ra lửa, lập tức cười đánh trống lảng: "A, kia cái gì, ta đến bàn bên cạnh nhìn thử, mời ly rượu đây!"

Dứt lời, Yến Thanh Dịch đã không thấy bóng người.

"Hừ!" Tiểu Tiểu khinh thường hừ hừ: "Chạy thật nhanh!"

Cùng bàn Sở Văn Ngạo cùng Sở Văn Vũ yên lặng không nói gì ăn cơm, mà Sở Văn Di thì vẫn nhìn chằm chằm vào Lệ Thú, đem tất cả thu vào trong mắt Sở Lăng không khỏi âm thầm thở dài, từ nhỏ Sở Văn Xuyên cùng hai vị huynh trưởng quan hệ cũng không tốt, nhưng cùng Lệ Thú rất hợp ý, Sở Văn Ngạo cùng Sở Văn Vũ cùng Lệ Thú quan hệ càng là lạnh như băng. Nhưng để cho người lo lắng vẫn là Sở Văn Di...

Bên cạnh Triển Anh Hào cũng đem tình trạng của Sở Văn Di thu vào trong mắt, cô bé hắn nhìn từ nhỏ đến lớn này từ trước đến giờ đều kiêu ngạo, không nghĩ tới thế nhưng lại bị tình làm khổ sở. Chợt, Triển Anh Hào nắm chặt nắm tay, như là đã định quyết tâm nào đó, chuyện này hắn muốn kéo lại không thể kéo dài nữa rồi!

Từ trước đến giờ không uống rượu lúc này Lệ Thú lại bị người chuốc rất nhiều rượu, hơn nữa không thể dùng tới nội lực, Lệ Thú tất nhiên là say...

Nhưng có người say sẽ ngủ, có người say sẽ nói nhiều, nhưng hình như rất ít người say sẽ giống như Lệ Thú vậy — "Tiểu Thú, lại một ly nữa!" Lại một người đến mời rượu .

"Ta uống nhiều quá rồi." Lệ Thú nhàn nhạt liếc người vừa tới một cái, vẫn rót cho mình một ly rượu uống một hơi cạn sạch.

"Tốt!" Người mời rượu hô một tiếng ủng hộ, dẫn tới những người bên cạnh nhìn chăm chú.

Lại đi một mình tới, đầu lưỡi dường như là bị rượu là cho tê dại rồi, nói chuyện có chút cứng ngắc: "Tiểu Thú, lại... Lại tiếp một ly."

Lần này, Lệ Thú nhìn chằm chằm người đến, đọc nhấn rõ từng chữ cực kỳ rõ ràng nói: "Ta uống say rồi." Lại uống một ly rượu xuống.

"Tửu lượng tốt!"

Tiểu Tiểu lo lắng nhìn Lệ Thú, nàng nhận thấy được Lệ Thú không thích hợp, nếu bình thường Lệ Thú sẽ không uống nhiều rượu như vậy rồi, giống như bây giờ vừa nói mình say, vừa một hơi hết một ly rượu ?

"Thú ca." Tiểu Tiểu túm túm tay áo Lệ Thú.

"Tiểu Tiểu." vẻ mặt Lệ Thú nghiêm túc: "Ta uống say rồi."

"Thiếp biết." đột nhiên Tiểu Tiểu cảm thấy dáng vẻ của Lệ Thú có chút đáng yêu, tuy rằng hắn vẫn là cái bộ dạng dầu muối không tiêu kia.

"Ta muốn đi ngủ."

"Thiếp đưa chàng trở về phòng." Tiểu Tiểu kéo tay Lệ Thú.

"Nhưng là còn muốn đón giao thừa." Lệ Thú đột nhiên nghĩ đến một vấn đề: "Còn muốn đốt pháo, còn muốn cho... Ngô..." Lệ Thú đau đầu xoa xoa huyệt thái dương, quên mất còn phải làm cái gì, hơn nữa vừa nói vừa đếm ngón tay: "À! Còn muốn cho bọn Vân Nhi tiền mừng tuổi, sủi cảo cũng chưa có ăn..."

Tiểu Tiểu chợt ngẩng đầu, nhìn Lệ Thú: "Thú ca, chàng uống say?"

Không chút do dự, Lệ Thú gật gật đầu: "Ta uống say ."

"Nhưng là, làm gì có người nào uống say giống như chàng vậy chuyện gì cũng đều rõ ràng?"

"Nhưng là ta uống say rồi." Lệ Thú cố chấp kiên trì:"Đầu còn đau, còn muốn đi ngủ." Lệ Thú giở tính trẻ con nói xong:"Nhưng ta còn muốn đón giao thừa, muốn đốt pháo, muốn cho Vân Nhi tiền mừng tuổi, còn muốn ăn sủi cảo!"

"Được rồi được rồi!" Tiểu Tiểu nhận mệnh đầu hàng, đại hiệp quả nhiên không giống với người thường, đến uống say như vậy mà vẫn còn khuân phép!" Chàng đã muốn làm nhiều việc như vậy, chúng ta phải đi phòng bếp lấy canh giã rượu, sau đó sẽ không cần lại uống rượu nữa."

Lệ Thú lập tức nghe lời gật gật đầu.

Đột nhiên, Tiểu Tiểu cảm thấy "đàn ông tựa như trẻ nhỏ" thật là chân lý không thay đổi!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK