"Thú ca, làm sao vậy?" Tiểu Tiểu trên lưng Lệ Thú hỏi.
"Không có gì." Lệ Thú vẫn nhìn chằm chằm chỗ Lệ Hi Kiệt biến mất, chậm rãi quay đầu: "Chẳng qua là cảm thấy có người nhìn chúng ta mà thôi."
"Ảo giác đi!" Tiểu Tiểu nhún nhún vai, vỗ vỗ Lệ Thú.
"Có thể vậy."
"Vậy đi thôi!"
Nói xong, Lệ Thú mang theo hai đứa trẻ đi to đầu nhanh đuổi kịp bước chân của mọi người, thuận tiện ngắm nhìn phong cảnh Cẩm thành.
Đất Thục sản xuất nhiều đồ thêu, Thục tú thậm chí còn được liệt vào một trong tứ đại danh tú của Trung Quốc, Cẩm thành tất nhiên có một bức tranh thêu một chữ “Cẩm” rực rỡ muôn màu, màu sắc diễm lệ mà mới lạ, Tiểu Tiểu và Yến Thanh Dịch tuy rằng đến từ nơi cũng sản xuất hàng thêu như Giang Nam, nhưng vẫn bị loại phong cách khác nhau này của Thục tú hấp dẫn.
Nhưng là, không biết vì sao, Cẩm thành tuy rằng náo nhiệt lại thấp thoáng quẩn quanh tĩnh mịch, người ở bên trong lại như là chim sợ cành cong. Tuy cửa hàng vẫn làm ăn buôn bán, nhưng bên trong tiểu nhị cùng chưởng quầy đều cách bọn họ rất xa.
Cuối cùng bọn họ cũng tìm được một khách sạn ngủ lại.
"Xin hỏi chưởng quầy ..." Một thân nho sam của Quý Nho Hiếu dường như là người ôn hòa nhất cũng không có lực sát thương nhất trong đoàn người, nhưng vừa nghe thấy Quý Nho Hiếu mở miệng, chưởng quầy kia vậy mà run rẩy một cái, trực tiếp lui về phía sau ba bước.
Tiểu Tiểu từ trên lưng Lệ Thú nhảy xuống sử dụng một ánh mắt cho tiểu Lệ Vân, Lệ Vân trịnh trọng gật đầu, nện bước chân đi tới bên cạnh chưởng quầy, chụp thẳng một cái tát lên đùi chưởng quầy, chưởng quầy khách sạn trực tiếp nhảy dựng lên, Tiểu Tiểu trừng Lệ Vân một cái, dường như trách bé dọa người, Lệ Vân nghịch ngợm le lưỡi.
Nhưng sau khi chưởng quầy kia nhìn thấy chỉ là một đứa trẻ không lớn thì trầm tĩnh lại: "Tiểu gia hỏa, sao vậy?"
"Chúng ta muốn ở trọ..." Lệ Vân chỉ chỉ nhóm người lớn bên kia.
Chưởng quầy khách nhìn mọi người, lại nhìn Lệ Vân một chút, Lệ Vân lập tức bày ra vẻ đáng yêu nhất, hồn nhiên nhất, vô tội nhất cho chưởng quầy xem.
Chưởng quầy thở phào nhẹ nhõm: "Thật có lỗi, các vị khách quan, gần đây nhất Cẩm thành thật sự là không yên ổn. Bởi vậy..." Chưởng quầy không có nói tiếp, mà là dùng một tiếng thở dài để biểu đạt sự bất đắc dĩ của mình.
"Có chuyện gì vậy?" Quý Nho Hiếu nhướn mi, hỏi, Cẩm thành tuy rằng xa xôi nhưng vẫn nằm dưới Vương trị, đã là dưới vương trị, như vậy tuần án ngự sử là hắn này sẽ không thể ngồi yên không để ý đến.
"Gần đây nhất..." Chưởng quầy vừa mở miệng, liền thấy một đội binh lính xông vào khách sạn không lớn, lập tức ra hiệu chớ có lên tiếng.
"Là bọn họ?" Một tướng quân mặc một thân áo giáp dường như cũng là một nhân vật, nhìn mọi người trong khách điếm, hỏi người gác cổng thành bên cạnh.
"Phải!" Người gác cổng thành nhìn trộm Lệ Thú một cái, phát hiện hắn không cũng phải loại cái loại vẻ mặt lãnh khốc như vừa nãy, không khỏi thở phào nhẹ nhõm, lá gan cũng lớn lên: "Là bọn họ! Vào thành không giao thuế đầu người, còn muốn đánh người!"
Nhìn người gác cổng thành ngoài mạnh trong yếu, Tiểu Tiểu bĩu môi một cái, người như thế dễ đối phó nhất!
Lập tức Tiểu Tiểu dùng vẻ mặt tươi cười đi đến trước mặt tướng quân kia, khinh miệt lườm người gác cổng thành một cái: "Chúng ta có giao thuế đầu người, chẳng qua là dựa theo tiêu chuẩn của những thành trấn khác."
Lời nói của Tiểu Tiểu lập tức khiến tướng quân kia phát hỏa: "Ngươi nói cái gì..."
Không đợi tướng quân nói xong, Tiểu Tiểu khẽ rút ra bội kiếm bên hông, quang mang phản xạ vừa vặn chiếu vào trong mắt tướng quân.
"Ngươi! Ta là mệnh quan triều đình!" Tướng quân lui về phía sau một bước.
"Ta biết." vẻ mặt Tiểu Tiểu lúc này vẫn tươi cười, giống như cô gái nhỏ không hiểu sự đời, nhưng loại tươi cười này ở trong mắt tướng quân lại có phần khủng bố: "Nhưng chúng ta là người giang hồ." Tiểu Tiểu nhún vai, đáng yêu nháy mắt mấy cái: "Ngươi có biết, người giang hồ từ trước đến giờ đều là khoái ý ân cừu, không thèm để ý đến vương pháp."
Thân mình tướng quân kia cứng lại, sắc mặt trở nên cực kỳ khó coi.
Tiểu Tiểu dường như không phát hiện, tiếp tục nói: "Hơn nữa, hai người bên kia..." Tiểu Tiểu chỉ về phía Sở Văn Xuyên cùng Sở Văn Di: "Con gái của bảo chủ Dạ Ngưng Bảo, vị này, tướng công ta..." Tiểu Tiểu kéo Lệ Thú lại: "Con trai của Tây Vực vương." Tiểu Tiểu liếc về phía tướng quân: "Tây Vực vương ngươi cũng không biết chứ? Không biết mà nói ta sẽ giải thích cho ngươi nghe, chính là toàn bộ võ lâm Tây Vực đều nghe theo cha hắn!" Tiểu Tiểu nháy mắt mấy cái, chỉ nói ra một nửa sự thật, về phần chuyện Lệ Hi Kiệt đã mất tích từ lâu...
Trước hết không cần để ý nó đi!
Triều đình chưa bao giờ xem nhẹ sức mạnh của võ lâm, tuy nước giếng không phạm nước sông với võ lâm, nhưng một ít thế lực lớn vẫn hiểu biết một chút, mặc dù hiểu biết có thể không cặn kẽ lắm, thậm chí có số tình huống mới nhất đều không rõ ràng, nhưng tóm lại vẫn là biết đến.
Tướng quân tất nhiên cũng nghe qua chuyện của Dạ Ngưng Bảo cùng Tây Vực vương.
"Được rồi, Tây Vực cũng hơi xa, có lẽ quản không được đến ngươi."
Nghe thấy lời nói này của Tiểu Tiểu, ánh mắt tướng quân sáng lên, đúng vậy, Dạ Ngưng Bảo cùng Tây Vực vương đều là người Tây Vực bên kia, cũng không có khả năng đánh đến Thục xa như vậy chứ?
Nhưng là, câu tiếp theo của Tiểu Tiểu trực tiếp nghiền nát giấc mộng của hắn: "Nhưng Cổ vương có thể quản đến ngươi thôi?" Tiểu Tiểu chỉ chỉ cái mũi của mình: "Tiểu nữ tử bất tài, vừa khéo đúng là con gái của Cổ vương."
Cái loại này sao có thể vừa khéo?
Tướng quân khóc không ra nước mắt, Cổ vương uy nhiếp toàn bộ Miêu Cương, mà đất Thục mặc dù ở giữa Trung Nguyên và Miêu Cương bị hai chỗ kia tranh giành cướp đoạt, nhưng Cẩm thành khá gần Miêu Cương! Hơn nữa trong tranh đoạt gần đây rõ ràng thấy là Cổ vương đang chiếm thượng phong.
"Bên kia là đệ đệ của ta." Tiểu Tiểu hất cằm chỉ hướng Yến Thanh Dịch, thuận tiện ôm lấy tiểu tử béo, tiểu tử béo lập tức toét miệng cười ra nụ cười đáng giận giống như đúc Tiểu Tiểu: "Con ta, cháu ngoại duy nhất của Cổ vương, cháu trai duy nhất của Tây Vực vương."
Cuối cùng Tiểu Tiểu bày ra sát chiêu lớn nhất: "Ngươi nói xem, triều đình là sẽ vì ngươi mà đắc tội hai thế lực Miêu Cương cùng Tây Vực, hay là dàn xếp cho yên ổn, ngươi chết cũng vô ích?"
Tướng quân ngậm miệng. Loại chuyện này rất rõ ràng có được hay không?
Mà mấy người Sở Văn Xuyên liếc nhau, cuối cùng tìm được ngọn nguồn của tiểu tử thối bướng bỉnh đáng giận Lệ Vân kia rồi!
Không đánh mà hàng kẻ địch! Quả nhiên lợi hại!
Tướng quân vung tay lên với những người xung quanh, muốn lui lại, mắt còn trừng người gác cổng thành một cái.
"Chờ một chút." Tiểu Tiểu chậm rãi mở miệng, tướng quân giật mình một cái, chậm rãi quay đầu nhìn Tiểu Tiểu."Tòa thành này đến tột cùng sao lại thế này?" Tiểu Tiểu hỏi.
Tướng quân nghe thấy vấn đề này sắc mặt lập tức trắng bệch, trong miệng lẩm bẩm nói: "Không thể nói, không thể quản, sẽ chết, sẽ chết!"
"Ngươi nếu không nói, bây giờ sẽ chết ngay." Sở Văn Xuyên tiếp tục sử dụng kế sách của
Tiểu Tiểu, tiếp tục uy hiếp.
Tướng quân nuốt một ngụm nước miếng: "Cẩm thành sản xuất nhiều Thục tú..."
"Cái này chúng ta biết, nói trọng điểm!" Tiểu Tiểu trợn trừng mắt.
"Chuyện này phải nói từ Thục tú..."
Thục tú, lấy vải xa tanh, tơ tằm nhiều màu làm nguyên liệu, trang phục thổ cẩm thêu đầy màu rực rỡ, đường thêu phối hợp tú họa (tranh thêu), thêu hai mặt khéo léo tinh tế tỉ mỉ, ít nhất trên trăm loại châm pháp, là tinh hoa của Thục tú.
Cẩm thành này là một thành nhỏ xa xôi, vẫn luôn lấy Thục tú làm nổi tiếng, một vài tác phẩm có tính thưởng thức đỉnh cao khiến cho hấp dẫn rất nhiều người.
Ngày đó giống như bao ngày bình thường, nam cày cấy nữ dệt vải, người già phơi nắng dưới cây hòe già, mà trẻ con chơi đùa bên cạnh.
Ngày đó một đội thương nhân chọn mua Thục tú đến, đội thương nhân kia có nhu cầu mua một lượng rất lớn khiến cả Cẩm thành sôi trào.
Nhưng chính là một ngày này, mặt trời xuống sau núi rồi vậy mà người trong thành vẫn không trở lại toàn bộ biến mất!
Biến mất theo còn có đám thương nhân kia!
Những người cùng bọn họ ra khỏi thành không nói nguyên do, tất cả cho rằng bọn họ về muộn, bị chặn ở ngoài cổng thành, cũng không hỏi lại nữa.
Nhưng là, những người đó cuối cùng vẫn chưa từng xuất hiện lại!
Huyện lệnh cũng phía người tìm kiếm, nhưng những người đi tìm vậy mà cũng biến mất không thấy.
Từ đó về sau, người trong thành ra khỏi thành mà nói tất cả đều kết thành đội, chuyện này cũng không xảy ra nữa.
Cho đến nửa tháng sau!
Có người vậy mà biến mất trong nhà mình! Biến mất không có căn cứ, không có một chút tung tích, hơn nữa biến mất còn không chỉ là một người! Mà là có hơn mười người cùng biến mất vào một buổi tối.
Chuyện quỷ dị xảy ra liên tiếp, bên trong dân chúng là loáng thoáng đồn đại có quỷ hồn quấy phá, hơn nữa nói ra rất sinh động, chỉ còn kém chút tận mắt thấy quỷ thôi!
Mà Huyện lệnh lại vào lúc này nói ra sự kiện lần này là do người làm, hơn nữa đã có một ít manh mỗi, chính là vụ án của nhóm thương nhan kia gây ra, sau mười ngày nữa sẽ cho dân chúng một cái công đạo!
Ba ngày sau, một nhà Huyện lệnh vậy mà tất cả đều biến mất!
Không chỉ có Huyện lệnh, còn có vợ con của Huyện lệnh, còn có song thân phụ mẫu lớn tuổi tất cả đều biến mất! Mà tôi tớ nhà Huyện lệnh không có ngoại lệ tất cả đều nói Huyện lệnh ngày đó đúng là đã về tới Huyện lệnh phủ.
Huyện lệnh biến mất lập tức tạo thành khủng hoảng cho cả thành, có thể chuyển ra khỏi Cẩm thành liền tuyệt đối không ở lại.
"Huyện lệnh đã biến mất còn có huyện thừa!" Qúy Nho Hiếu lớn tiếng nói: "Tại sao lại có thể để cho chuyện thối nát đến như vậy!"
Qúy Nho Hiếu tuy chỉ là văn nhân nhưng khí thế trên người cũng không yếu tí nào, bằng không hắn chỉ lẻ loi một mình làm sao có thể làm nhiều vụ án mà người khác không làm được như vậy? Lật đổ nhiều tham quan như vậy? Bởi vậy, câu hỏi của hắn khiến tướng quân rụt cổ: "Huyện thừa đã sớm chạy."
"Vậy tại sao không báo cho triều đình?" Qúy Nho Hiếu nhướn mi.
"Báo, chuyện Huyện lệnh mất tích cũng đã báo cáo cho triều đình, nhưng vẫn không có hồi âm."
Thân mình Qúy Nho Hiếu cứng lại, một chưởng nặng nề đập lên bàn: "Đáng giận!" Cũng không biết hắn đang nói hiệu suất của triều đình, hay là đám ác nhân này: "Cho nên ngươi liền mượn cơ hội này khi nam bá nữ hoành hành nhởn nhơ?" Qúy Nho Hiếu khẽ nheo mắt lại, loại tiểu nhân thừa dịp làm loạn cũng đáng giận như vậy.
"Tiểu nhân...." Tướng quân liếc mắt trộm dò xét Quý Nho Hiếu một cái, người này vừa rồi Tiểu Tiểu cũng không giới thiệu hắn, hơn nữa Qúy Nho Hiếu cũng không giống như là người giang hồ: "Xin hỏi đại nhân, ngài là..."
"Tuần án ngự sử, Qúy Nho Hiếu!" Qúy Nho Hiếu ném cho tướng quân một cái lệnh bài, khiến tướng quân hít sâu một hơi.
Nếu nói thân phận đám người Tiểu Tiểu khiến tướng quân kiêng kị, như vậy Qúy Nho Hiếu chính là khiến hắn sợ hãi, bởi vì Qúy Nho Hiếu là người của triều đình!
Vốn ban đầu Qúy Nho Hiếu muốn điều tra cẩn thận, nhưng tình hình của Cẩm thành khiến hắn không thể không ném ra thân phận, tiếp nhận quản lý cả một thành nhỏ, hơn nữa sự tình bây giờ rõ ràng có liên quan tới tà giáo hắn đang điều tra?
"Tiểu nhân....Tiểu nhân....." Tướng quân này rõ ràng là người chỉ biết bắt nạt kẻ yếu, nghe thấy thân phận của Qúy Nho Hiếu lập tức quỳ xuống, nhưng là lại kêu không ra lời oan uổng - bởi vì Qúy Nho Hiếu nói đúng sự thực, hắn còn đụng phải trong tay Qúy Nho Hiếu.
Qúy Nho Hiếu khẽ thở dài, người như vậy trăm bề không đủ để dập tắt phẫn nộ của dân chung, nhưng hắn còn cần người này hướng dẫn mới có thể chưởng quản toàn bộ thành nhỏ này.
Nhưng là, ngay tại lúc Qúy Nho Hiếu còn đang thở dài - dị biến đột ngột nổi lên!